Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 471 phần 1

Chương 471: Hành lộ nan

Âm thanh phiêu dật truyền vào trong tai, mang theo chút ưu sầu và đau
thương, làm trái tim người sắp đi xa xúc động sâu sắc.

- Lâm huynh đệ, ngươi xem kìa, là Từ tiểu thư tới tiễn chân chúng ta.

Cao Tù nhỏ giọng nói.

Lâm Vãn Vinh quay lại nhìn ngọn núi phía Đông, bóng dáng xinh đẹp của Từ
Chỉ Tình mờ hiện ra dưới bình minh như cánh hoa vươn thẳng trên đỉnh núi. Ánh
mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng làm lóe ra ánh sáng vàng nhạt. Hai giọt nước
mắt trong suốt lặng lẽ lăn trên gò má như hạt sương sớm thuần khiết nhất dưới
Hạ Lan sơn, dịu dàng thê lương làm người đứt từng khúc ruột.

Nhớ tới câu chuyện “tang sa“ (1) Từ Chỉ Tình đã kể, Lâm Vãn Vinh khẽ thở
dài, hạnh phúc cùng lo lắng trào lên trong lòng, hắn nghiến răng vung roi ngựa,
tuấn mã chồm lên như dứt áo ra đi, không quay đầu lại.

1. Đọc tâm sự của TCT ở chương trước.

Ánh bình minh màu hồng chiếu dài vạn trượng, thân hình Từ Chỉ Tình đứng
ngây dại trên đỉnh núi như biến thành hòn đá vọng phu, thật lâu vẫn không nhúc
nhích...

Tiến vào Hạ Lan sơn theo hướng từ Đông sang Tây, khí trời dần dần chuyển
lạnh, mới ban đầu đường đi còn rộng rãi, hai bên là những cây gỗ Đu (2) cao
chọc trời, từng gốc Vân Sam (3) đứng sát bên nhau, biển mây ngàn dặm nhìn không
thấy điểm tận cùng. Anh Đào đỏ tươi, Đinh Hương tím sậm, Hồng Hạnh phơn phớt,
đủ các loại cây bụi kỳ lạ trải khắp sơn cốc, khe núi. Từng mảng rừng sặc sỡ với
tiếng chim ca, hương hoa thơm cùng tiểu kiều bắc qua suối nhỏ (4), phong cảnh
đẹp đẽ lạ thường, không thể đếm hết những bức tranh hai bên vách núi, mặt trời
trăng sao, trâu bò lừa ngựa, săn bắn, tế lễ, hôn thú, vách Hạ Lan sơn đủ sắc
màu rực rỡ như một phòng trưng bày tranh nghệ thuật.

(2) Một loại gỗ quý.

(3) Cây Vân Sam: Là một dạng cây lá kim, được tìm thấy
tại các khu vực ôn đới và Taiga ở Bắc bán cầu. Chúng là các cây gỗ lớn, cao tới
20–60 (đôi khi tới 95) m khi phát triển đầy đủ và có thể phân biệt bằng các
cành mọc vòng xoắn và hình dáng dạng nón của nó. Các lá kim của chúng gắn đơn
lẻ với cành thành một vòng xoắn, mỗi lá kim trên một cấu trúc nhỏ giống như cái
móc.

(4) Tiểu kiều = cầu nhỏ.

Có cảnh đẹp thưởng thức nên không cảm thấy mệt, đại đội nhân mã theo con
đường ngoằn nghèo đi về hướng Tây, vượt qua núi đá rừng rậm, bước tiến mau lẹ.

Đi một hơi liền bảy tám chục dặm đường, phong cảnh trước mắt đột nhiên thay
đổi, rừng ngày càng rậm rạp, núi đá càng đi càng dốc, trong hẻm núi đủ các tảng
đá lớn nhỏ lổn nhổn nhấp nhô. Chiến mã đạp lên đá, không ngừng bị trượt xuống
hố sâu, căn bản không cách nào cưỡi ngựa mà đi nên mọi người chỉ đành xuống
ngựa kéo dây cương dắt chiến mã tiến lên, tốc độ tức thì chậm đi rất nhiều.

Lâm Vãn Vinh ngửa đầu nhìn lên, núi cao rừng rậm, những tán cây dày đặc che
lấp ánh mặt trời. Trong rừng lúc sáng lúc tối, khó phân biệt ra Đông Tây Nam
Bắc nữa.

Đi ở trong núi sợ nhất là lạc mất phương hướng, Lâm Vãn Vinh cũng hiểu rõ
đạo lý này nên lấy ra la bàn xem lại hướng Nam Bắc, thấy hướng hành quân không
có gì sai mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

- Lâm tướng quân, bây giờ chúng ta đi đâu?

Cao Tù lôi bịch nước ra uống ừng ực rồi nhỏ giọng hỏi. Lúc này bọn họ đã
tiến sâu vào trong Hạ Lan sơn mênh mông, càng đi càng vắng vẻ, bốn phía đều là
rừng cây nhìn không thấy bờ, cỏ dại mọc cao hơn cổ người, đằng trước sớm đã
chẳng còn đường đi, chiến mã đi vài bước đã phải quay đầu.

Trong trí nhớ của Lâm Vãn Vinh, hướng Đông sang Tây của Hạ Lan sơn ít nhất
có hai khe núi có thể xuyên qua, đương nhiên đó là chuyện của kiếp sau. Cố gắng
tìm lại những ký ức sót lại trong đầu rồi đối chiếu cẩn thận với bản đồ sơ xài
một cách đáng thương mà Hồ Bất Quy tìm được, hắn trịnh trọng gật đầu:

- Không sai đâu, chính là nơi này, đây chính là dải núi đã đánh dấu trên
bản đồ. Hồ đại ca, huynh xem…

Tấm bàn đồ bằng da kia đã trải qua nhiều năm, vết mực cũng chẳng còn rõ
nữa, Hồ Bất Quy chỉ nhận ra dấu tam giác đại biểu cho dẫy núi trên bản đồ, còn
lại thì nhìn không ra. Thấy tình hình hiện tại giống như lúc nhìn thấy ngọn núi
đầu tiên trên bản đồ, hắn do dự một lúc mới nói:

- Nhưng trước mắt chúng ta đã không còn đường đi nữa. Tiếp theo phải đi về
phía nào?

Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, lúc này đã vào sâu trong núi, cỏ rậm cây
cao, mỗi bước tiến đều phải cố gắng rất lớn. Điều tệ nhất là bất kể trên bàn đồ
da hay trong ký ức của hắn đều không rõ tiếp theo phải đi thế nào, nếu đâm loạn
như một con ruồi không đầu ở trong rừng, không nói đến cả đời không tới được Ba
Ngạn Hạo Đặc mà ngay cả tính mạng cũng phải bỏ lại ở nơi này.

Thân là chủ soái nên trong lòng dù lo lắng cũng không thể biểu hiện ra, hắn
trầm mặc một hồi thì trong tai chợt nghe thấy tiếng nước chảy. Ngẩng đầu nhìn
lên, thấy một con suối trong xanh chậm rãi chảy tràn qua lớp cỏ dày, như một
con lạch nhỏ xuất hiện trong rừng tùng, lác đác có vài hòn đá cuội nhấp nhô
chìm trong dòng nước, mấy thớt chiến mã đang nghỉ ngơi, đưa cổ cúi đầu uống
nước, yên tĩnh vô cùng.

- Cao đại ca, đưa la bàn cho đệ…

Lâm Vãn Vinh nhảy bật dậy, kêu lớn rồi chạy về phía dòng suối nhỏ. Cao Tù
liền đưa la bàn cho hắn. Lâm Vãn Vinh yên lặng để la bàn đặt ổn định hồi lâu,
mặt nổi lên vẻ vui mừng:

- Hồ đại ca, huynh mau xem…

Hồ Bất Quy và Cao Tù cùng nhìn tới, thấy hướng dòng suối và hướng Nam Bắc
của la bàn chỉ thành mộc góc nghiêng, Cao Tù lấy làm lạ hỏi:

- Ấy, hình như dòng suối này từ hướng Tây Bắc chảy qua.

- Không sai, chính là hướng Tây Bắc.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, mắt sáng rực:

- Cao đại ca, huynh còn nhớ được thứ nổi tiếng nhất của Ba Ngạn Hạo Đặc là
gì không?

- Cái này còn phải nói sao, là khoáng sản và cừu lông vàng.

Cao Tù không cần suy nghĩ trả lời luôn.

Lâm Vãn Vinh gật gù:

- Đúng vậy. Theo Từ quân sư nói, bình nguyên với đồng cỏ rộng lớn phía
trước núi ở Ba Ngạn Hạo Đặc có sản vật phong phú, đất bồi rất dồi dào tươi tốt.
Nếu đã là bình nguyên phù sa bồi đắp, mà lại gần dưới Hạ Lan sơn, vậy các huynh
nói xem, đất đai tươi tốt trên thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc từ đâu mà có?

- Đương nhiên là Hạ Lan sơn rồi.

Hồ Bất Quy giật mình:

- Ồ, thuộc hạ hiểu rồi… tướng quân, ý ngài là, hạ nguồn của dòng suối này
rất có khả năng cũng là thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc?

Lam Vãn Vinh mỉm cười, khẽ nhúng tay vào trong dòng suối, cảm giác lạnh
buốt trào tới. Hắn móc một cục đá cuội nhỏ ở trong bùn, nhìn kỹ hồi lâu rồi ung
dung nói:

- Các huynh nhìn dòng suối này xem, có thể băng qua được rừng rậm um tùm
như vậy phải có sức mạnh lớn nhường nào. Lại nhìn hòn đá cuội này, không phải
do con người đặt vào, mà là do dòng nước ngàn năm tạo nên. Điều này nói lên cái
gì?

Hai người Hồ, Cao không hiểu nhìn nhau, không đợi bọn họ trả lời, Lâm Vãn
Vinh vung mạnh tay:

-… nói lên nguồn của dòng nước này, mạnh mẽ lại dồi dào, rất có thể là
thượng nguồn của Ba Ngạn Hạo Đặc.

Lâm Vãn Vinh quan sát tinh thế, phân tích hợp lý, Cao Tù nghe mà gật đầu
liên tục, Hồ Bất Quy hưng phấn nói:

- Tướng quân, ý ngài nói, chúng ta dọc theo con suối này tìm tới hạ nguồn
là có thể tới được Ba Ngạn Hạo Đặc?

Lời này có quả có chút võ đoán, Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Cho dù là không tới được Ba Ngạn Hạo Đặc thì cũng cách chẳng bao xa nữa.
Cao đại ca, truyền lệnh của ta, toàn quân thay đổi tuyến đường, người ngựa đều
không được nghỉ ngơi, ngược dòng men theo con suối này tiến lên, thêm nữa phái
thám tử đi trước thăm dò đầu nguồn của nó.

Đã xác định được đường đi, dòng suối này chính là phương hướng dựa vào tốt
nhất, hơn tám nghìn tướng sĩ quay đầu ngựa, theo dòng suối tiến tới. Đường đi
cỏ cây rậm rạm, bùn đất chất đống, toàn là đường chưa có ai từng qua, mấp mô
gian hiểm thế nào không nghĩ cũng biết. Thình thoảng lại có người ngựa bị lún
vào bùn, chúng tướng sĩ đều đều đồng lòng cứu giúp, tiếng hét kinh hãi nối tiếp
nhau, vang vọng trong rừng rậm nguyên thủy của Hạ Lan sơn.

Để đề phòng đi lệch phương hướng, Cao Tù cầm la bàn liên tục định vị, không
ngờ suối nước này đúng như dự liệu của Lâm Vãn Vinh chạy thẳng theo hướng Tây
Bắc khiến lòng tin của mọi người tăng lên. Con đường phía trước tuy gian hiểm
trùng trùng nhưng mọi người không hề sợ hãi.

Trong rừng rậm nguyên thủy sương mù đã dày, lại đi men theo dòng suối, bùn
lại dính đầy mỗi bước chân làm ai cũng ướt đẫm cả người, vô cùng khó chịu. Sau
ngày đầu tiên đã bị tổn thất hai mươi thớt chiến mã lún vào bùn, rắn, rết,
kiến, bọ cắn bị thương tới trăm chiến sĩ. Tới ngày thứ hai càng tệ hơn, có tới
hai trăm người bị thương!

Đường đi đã khó, đi trong dãy Hạ Lan sơn không đầu không cuối này càng khó
khăn hơn! Lâm Vãn Vinh cảm khái vô cùng.

Cứ tiến tới như thế được hai ngày, dòng suối kia lại giống như không có
điểm kết thúc, nhìn không thấy giới hạn. Mỗi ngày, trừ lúc ngủ ra thì toàn bộ
thời gian là hành quân, Lâm Vãn Vinh tính toán sơ qua, hai ngày nay phải đi
được hơn ba trăm dặm những vẫn không nhìn thấy hạ nguồn dòng suối. Nếu chẳng
phải phương hướng chỉ trên la bàn không hề sai thì hắn đã hoài nghi mình đi
nhầm đường rồi.

- Hồ đại ca, thám tử phía trước vẫn không có tin tức báo về sao?

Lâm Vãn Vinh liếm chiếc môi khô cong, cắm cành cây trong tay vào trong
nước, thở hổn hển hỏi. Vì giữ sức, mấy ngày nay tất cả chiến sĩ đều chống gậy
tiến lên. Hiện giờ đã là trưa ngày thư ba nhưng con đường phía trước vẫn không
có chút động tĩnh nào. Nhớ tới kỳ hạn mười này ước định với Từ Chỉ Tình, Lâm
Vãn Vinh lòng nóng như lửa đốt. Càng thấy khó chịu hơn là không biết tình hình
phía Hạ Lan sơn ra sao, Đại Hoa đã triển khai đại chiến với Hồ nhân hay chưa,
hắn đều không biết. Cảm giác bị cô lập với cuộc sống này làm lòng người lo lắng
bất an.

Hồ Bất Quy chùi mồ hôi trên mặt, gật đầu:

- Sáng sớm đã cử tên tiểu tử Lý Vũ Lăng kia đi rồi, nó mang theo một đội
thám tử hai mươi người đi dò đường, không biết làm ăn thế nào mà giờ này còn
chưa về?

- Lý Vũ Lăng?

Lâm Vãn Vinh cả kinh:

- Thằng nhóc này sao cũng đi theo vậy? Hồ đại ca, huynh làm như thế là lạm
dụng lao động trẻ em đó!

Việc chọn lửa tướng sĩ đều do Hồ Bất Quy làm, Lâm Vãn Vinh căn bản không
hỏi tới. Hai ngày nay lại bận rộn dò đường tiến lên, không biết rằng Lý Vũ Lăng
cũng đi theo tới rừng rậm nguyên thủy của Hạ Lan sơn, nếu để Từ tiểu thư biết
thì phải làm sao đây?

Hồ Bất Quy cười khổ:

- Tướng quân, tính cách của tên tiểu tử này ngài cũng biết đấy, ở trận
chiến Ngũ Nguyên, nó theo sau thuộc hạ xung phong, một thương đâm hạ hai gã Hồ
nhân mà vẫn chưa thấy đủ, còn không ngừng oán hận tướng quân không để nó vào
thành Ngũ Nguyên. Lần này lại càng quấn chặt lấy thuộc hạ, ngay cả khi thuộc hạ
đi nhà xí nó cũng ở phía sau luyện đao pháp. Tiếng đao cứ vù vù như muốn thổi
bay của căn buồng, thuộc hạ còn đái nổi không chứ? Thuộc hạ cũng bị ép tới
chẳng còn cách nào mới mang nó theo. Tên tiểu tử này tuy nhỏ tuổi, nhưng mau lẹ
lại có thừa, lĩnh đội thám tử đi dò đường cũng hợp với tình cách của nó.

Luyện đao ở ngoài nhà xí? Tên tiểu tử họ Lý này đúng là cái gì cũng làm
được. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười, nhớ tới lời dặn dò trước khi xuất phát của Lý
Thái ở kinh thành, nhất định phải huấn luyện cho Lý Vũ Lăng. Không ngờ tên tiểu
tử này giác ngộ cao như thế, đã bắt đầu tự luyện chính mình rồi. Nhưng không
biết sau khi Từ tiểu thư biết hành tung của Lý Vũ Lăng sẽ lo lắng thế nào.

Nói tới Từ Chỉ Tình liền nhớ tới cảnh nàng đứng trên đỉnh Hạ Lan sơn cất
tiếng hát đưa tiễn, tình cảm chứa chan, mối thâm tình đó nam nhân chẳng ai chịu
nổi. Con mẹ nó, Lâm Vãn Vinh nghiến răng, lần này nếu như còn sống trở về, nhất
định phải làm thịt Từ nha đầu. Lão tử lần này lãi lớn rồi, chẳng làm gì mà cũng
có được lời như thế, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng cười được rồi.

Hắn cười hắc hắc, đang mơ mộng tới tương lai tươi đẹp thì thấy đằng xa có
một người vội vã chạy tới, nước dưới chân bắn lên làm ướt cả áo, hét không ra
hơi:

- Tránh ra, mau tránh ra, ta có quân tình quan trọng bẩm báo.

- Là Lý tiểu tử.

Hồ Bất Quy kinh hãi, vội bước tới hai bước, kéo ống tay Lý Vũ Lăng:

- Tiểu Lý, Lâm tướng quân ở đây.

Lý Vũ Lăng chạy vội vã, quần áo toàn thân ướt đẫm, khôi giáp cũng bị cành
cây làm cho xộc xệch, sắc mặt nhợt nhạt, nắm lấy Hồ Bất Quy thở phì phò.

Tên tiểu tử này bị cái gì dọa mà thành bộ dạng này? Lâm Vãn Vinh vỗ vai
hắn, cười nói:

- Không tệ không tệ, tiểu Lý tử, tư thế đệ chạy sắp đẹp bằng ta rồi. Đệ
điều tra được quân tình ra, mau báo ra đi.

- Lâm đại ca.

Lý Vũ Lăng sau khi thở gấp mấy hơn, mở mắt ra nói:

- Phía trước có hồ, một hồ nước rất lớn.

- Hồ nước?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3