Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 371 phần 1

Chương 371: Phụng
chỉ câu nữ

- Mỹ nam tử?

Từ Vị và Lý Thái đánh giá Lâm Tam từ đầu xuống chân:
“Nam thì đúng là nam, nhưng nói là mỹ nam, tựa hồ còn khiếm khuyết hơi nhiều.”
Hai người nhìn nhau, cố nhịn cười.

Từ Vị vô cùng thận trọng nói:

- Nếu là thi hành mỹ nam kế, chẳng phải là không thể,
chỉ là có thể đổi người khác đi hay không, như vậy chắc hơn một tí.

Lâm Vãn Vinh nghe được giận tím mặt, gương mặt đen xì
kia nhìn chằm chằm vào lão:

- Từ tiên sinh, ý ngài là gì, nói chuyện phải bằng
lương tâm! Trên thế giới này còn có ai anh tuấn hơn ta sao? Nói cho ngài, dạng
người mỹ nam văn võ song toàn giống ta, cả thế giới tìm không ra người thứ hai.

Từ Vị bật cười lắc đầu, mặt đầy vẻ hối lỗi:

- Tiểu huynh đệ hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ lo lắng
cậu lấy thân mạo hiểm, vạn nhất xảy ra rủi ro, vậy chẳng phải vô cùng không hay
rồi sao. Dạng nhân tài đỉnh cao như cậu chính là người Đại Hoa ta cần nhất, sao
có thể để tiểu huynh tự thân xông pha nguy hiểm này chứ? Lão hủ kiến nghị đổi
người, thật sự là vì nghĩ cho cậu, vì nghĩ cho giang sơn xã tắc, tiểu huynh chớ
nên hiểu lầm.

- Nguy hiểm cũng không có cách nào, ai bảo ta trời
sinh đã mang kiếp khốn khổ chứ, tán gái là việc an toàn nhất nhưng cũng là nguy
hiểm nhất, ta sớm đã quen rồi. Phật Tổ nói rất hay: ‘Ta không vào đại ngục, ai
sẽ vào địa ngục thay ta’, vì nhân dân Đại Hoa, vì giang sơn xã tắc, tiểu đệ cam
nguyện xông pha kỳ hiểm này! Hoàng thượng…

Lâm Vãn Vinh chuyển thân, thành chí nhìn Hoàng đế,
ngôn từ khẩn thiết:

- Tiểu dân thỉnh chiến! Xin cho phép tiểu dân vì nước
giết địch!

Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng, sao không hiểu rõ
tâm tư của hắn:

- Lâm khanh có lòng yêu nước tha thiết, trẫm rất cảm
động! Chỉ là Từ Trường Kim một nữ lưu yếu đuối, biết hay không biết được đại sự
Cao Ly đây? Cho dù nàng ta biết, trẫm làm sao yên tâm để khanh một mình mạo
hiểm? Theo trẫm thấy, đề nghị của Từ Khanh có chút đạo lý, không bằng thay người
đi vậy…

- Thay người? Hoàng thượng nói đùa rồi! Trên thế giới
này còn có người thích hợp hơn với tiểu dân sao?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, ánh mắt rất tự tin:

- Hơn nữa, tiểu dân dám khẳng định, Từ Trường Kim nhất
định biết rõ chuyện bên trong. Từ tiên sinh vừa rồi đã nói, người Cao Ly có khả
năng phản lại Đại Hoa ta, cùng người Oa đạt thành hiệp nghị nào đó. Khả năng
này chẳng phải là không có, nhưng tiểu đệ xem ra, tỷ lệ rất thấp. Chư vị nghĩ
xem, Đông Doanh xuất hết đại quân thẳng tiến Cao Ly, thế ắt phải thành công,
nếu chúng cùng Cao Ly đạt thành điều kiện, vậy Cao Ly phải bỏ ra cái giá cỡ nào
thì người Đông Doanh mới có thể từ bỏ ý đồ. Ta dám khẳng định, điều kiện người
Đông Doanh đề ra, so với điều kiện Đại Hoa ta phải hà khắc hơn chục lần trăm
lần, khiến Cao Ly càng khó lòng tiếp thụ. Hoàng thượng, Từ tiên sinh, lão tướng
quân mọi người nói xem, có phải hay không?

Mọi người nghe hắn chủ động đề xuất cái gì mỹ nam kế,
còn cho rằng hắn mê sắc ham dâm, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của Từ Trường Kim
kia, nào đâu nghĩ tới hóa ra trong lòng hắn đã có kiến giải. Một phen lý luận
này có thể nói là một châm thấy máu: người Đông Doanh tuyệt không phải thứ tốt
đẹp gì, chúng dốc hết sức nước, trên biển tiến thẳng Cao Ly, đại quân ép tới
thành, nếu không lấy được món lợi vừa ý, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Từ Vị và Lý Thái khẽ gật đầu, Hoàng đế trầm ngâm trong
chốc lát, chậm rãi mở miệng:

- Nói tiếp, nói tiếp theo đi.

- Sự hung tàn của người Oa, người đời đều biết. Bọn
chúng ở lâu trên hòn đảo nhỏ hẹp, có đặc tính dân tộc là rất cương quyết táo
bạo, cộng với lòng tham của bọn chúng, khi có thể thôn tính Cao Ly, chiếm lấy
được một khối lục địa có vùng sinh tồn rộng lớn, bọn chúng tuyệt sẽ không bỏ
qua lợi ích to lớn này. Cho nên, tiểu dân nói điều kiện của bọn chúng so với chúng
ta hà khắc hơn chục lần trăm lần, khiến Cao Ly vương thất khó tiếp thụ. Có so
sánh mới có khác biệt, ngược lại ý tưởng vĩ đại một nước hai chế độ của chúng
ta, thủ đoạn hòa bình, bảo lưu vương thất Cao Ly, để bọn họ có thể đời đời sinh
sống đầy đủ, lại được che chở dưới bàn tay Đại Hoa, có thể ngăn gió cản mưa của
bọn họ. Đại Hoa và Cao Ly lại có lịch sử qua lại lâu đời, dân chúng hai nước
càng dễ tiếp thụ. So sánh hai phía, ai tốt ai xấu, nhìn một cái cũng biết liền.
Hoàng thượng, tiểu dân cả gan hỏi một câu, nếu người là Cao Ly vương, ở tình
huống chỉ có thể chọn một trong hai, người sẽ có quyết định gì?

Lâm Vãn Vinh thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát,
một câu hỏi ngược lại, làm mọi người trầm tư.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu sau rồi thản nhiên đáp:

- Theo như ngươi nói tựa hồ có chút đạo lý, Cao Ly
vương kia hẳn là sẽ chọn hợp tác với Đại Hoa ta. Chỉ là, bọn chúng bây giờ
không một lời nhắc tới việc sát nhập vào Đại Hoa, trẫm nên đối phó với chúng ra
sao? Cao Ly nguy cấp, mà thời điểm Đại Hoa ta và người Hồ khai chiến đã tới
nơi, kéo dài thế này, chỉ có thể là cục diện lưỡng bại câu thương.

- Hoàng thượng thánh minh, đúng là như thế.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Sự im lặng của Cao Ly vương, chính là nắm được tình
thế cấp bách của Đại Hoa chúng ta hiện nay, đọ sự nhẫn nại với chúng ta, muốn
cùng chúng ta thảo luận điều kiện, giành lấy lợi ích lớn hơn. Cho nên, lúc này
việc xác minh rõ giới hạn của bọn họ, càng thêm phần quan trọng.

- Ngươi muốn xác minh giới hạn từ trên người Từ Trường
Kim của Cao Ly?

Lý Thái nhíu mày hỏi:

- Nhưng một tiểu cô nương như vậy, thực sự có thể tham
dự triều chính đại sự?

- Lão quân chớ nên xem thường vị Từ Trường Kim này,
chư vị nghĩ xem, Cao Ly vương nếu đã muốn dò xét thái độ của Đại Hoa ta, tất
nhiên phải an bài nhân thủ trong kinh thành, vị tiểu cung nữ này, không nghi
ngờ gì chính là người chủ sự của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể lộ ra tin
tức. Bởi vậy, Từ Trường Kim liền dạo miếu bái phật dưới tầm mắt của chúng ta,
làm vẻ thong dong, cố ý làm chúng ta nhìn thấy, mục đích chính là muốn làm
chúng ta nóng lòng. Chúng ta nghĩ lại một chút, nếu Cao Ly thật sự cùng người
Oa đạt thành hiệp nghị, Từ Trường Kim còn lưu lại Đại Hoa làm gì? Nàng ta bây
giờ phải gấp rút rời bỏ Đại Hoa mới đúng chứ!

Từ Vị gật đầu: “Chớ nên thấy Lâm Tam bình thường hí
hớn cười đùa không hề nghiêm chỉnh, khi phân tích tới đại sự, lại tỉ mỉ kỹ
càng, rõ ràng trật tự, có chút phong phạm đại gia.”

- Tiểu huynh, theo ý của tiểu huynh, vị Từ tiểu cung
nữ là đang đợi Đại Hoa ta nhượng bộ, mới bẩm báo Cao Ly vương xử trí?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, lắc đầu:

- Cũng không phải, cũng không phải… Cao Ly và kinh
thành ta cách xa ngàn dặm, cho dù là phi cáp hiệp thương cũng phải mất mấy
ngày, thuyền của Đông Doanh lúc này e là đã tới Thủy Thành (Shuichen thuộc Lục
Bàn Thủy – Liupanshui), chiến sự chớp mắt đã có thiên biến vạn hóa, như vậy
thời gian chỉ còn vài ngày, Cao Ly vương không thể trì hoãn hơn nữa, vậy giới
hạn cuối cùng của Cao Ly vương, tất nhiên đã truyền tới tay Từ Trường Kim.

- Cái gì?

Suy luận tới cả mức này, không chỉ làm Từ Vị và Lý
Thái kinh hãi, ngay cả Hoàng đế cũng thoáng chút rúng động: “Nếu Lâm Tam suy
luận đúng, vậy chẳng phải là cơ hội lớn để Đại Hoa mở rộng lãnh thổ gần trong
gang tấc? Thuyết phục được Từ Trường Kim kia, Cao Ly tức khắc đã vào tay một
nửa!”

Từ Vị và Lý Thái lộ vẻ hưng phấn, nghe Lâm Tam nói một
phen, thế cục tựa hồ là càng ngày càng sáng lạng: “Mấu chốt ngay ở trên người
Từ Trường Kim này rồi. Chẳng lẽ thật sự phải dùng mỹ nam kế?” Hai người nhìn
Lâm Vãn Vinh, sắc mặt cổ quái.

“Có thể nào đoạn cuối của cuộc đời lại được mở mang bờ
cõi, vượt qua tiền nhân, thật sự là một vinh diệu lớn lao!” Trầm ồn như lão
Hoàng đế, cũng không nhịn được bỗng kích động, sắc mặt ông đỏ lên, vội vàng áp
chế tâm tình, chậm rãi hỏi:

- Lâm Tam, khanh nói Từ Trường Kim đã nắm được giới
hạn của Cao Ly, lời này chắc được bao nhiêu?

Lâm Vãn Vinh dang tay ra:

- Một chút cũng không có. Hoàng thượng, người cũng
biết, những gì tiểu dân trình bày vừa rồi chỉ là suy luận. Chân tướng sự thật
thế nào, chỉ có vị Từ Trường Kim này biết thôi. Ài, tiểu cô nương Từ Trường Kim
này, Hoàng thượng và Từ tiên sinh cũng đã biết qua, tính tình nàng quật cường,
ương ngạnh. Nếu không phải tự nàng nguyện ý, dù là kề đao vào cổ nàng, cũng sẽ
không nói gì, rất khó giải quyết.

Lão Hoàng đế nghiến răng: “Tên tiểu tử nhà ngươi nói
nửa ngày, đơn giản là muốn kiếm cơ hội tán gái, loại chủ ý thối tha này mà cũng
ngươi cũng nghĩ ra. Hai nữ nhi của trẫm, người nào so với tiểu cung nữ từ Cao
Ly kia chẳng hơn vạn phần ư?” Trầm ngâm hồi lâu, cũng chẳng thể làm gì khác với
Lâm Tam: “Cao Ly cũng khuyết đức, chủ sự phái đến không ngờ lại là một tiểu cô
nương, tự nhiên sẽ khiến con ruồi Lâm Tam bâu lấy. Luận về bản lĩnh đối phó với
tiểu cô nương, Lâm Tam nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.”

Hoàng đế thở một hơi thật dài, âm trầm hỏi:

- Lâm Tam, nếu bảo ngươi đi ứng phó với Từ Trường Kim,
ngươi có mấy thành thắng lợi?

“Lão gia từ dùng từ ứng phó này, thật đúng là quá xảo
diệu! Lâm Tam ta tán gái, mấy khi thất bại!” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai
tiếng, dày mặt nói:

- Cái này sao, phải xem ứng phó thế nào. Là mức độ
nặng nhẹ, hiệu quả cũng không giống!

- Có mức độ nào, có hiệu quả gì, ngươi chỉ cần nói ra,
trẫm sẽ cân nhắc tử tế.

Hoàng đế trong lời có ý, chỉ có Lâm Tam nghe hiểu
được, cả Lý Thái và Từ Vị đều bị sương mù phủ kín đầu.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm:

- Ngồi ở đây đều là người của mình, tiểu dân cũng
không khoác lác. Ứng phó với Từ tiểu thư này, dựa vào mức độ, nếu là bình
thường uống trà trò chuyện, có thể dò xét được khoảng một thành; nếu tiến một
bước nắm lấy tay, chừng ba thành; hôn lên mắt, thế nào cũng nắm chắc năm thành.
Nếu là làm lễ chu công… Hắc hắc, tiểu dân không nói, mọi người cũng có thể đoán
ra rồi.

Từ Vị và Lý Thái nghe được toát mồ hôi lạnh: “Hóa ra
đây là mức độ gì hiệu quả đó! Thế này còn nói không khoác lác! Con người sao có
thể vô sỉ đến nước này.”

“Cái gì làm lễ chu công, khi nào ngươi trở nên văn vẻ
thế rồi, trực tiếp nói là làm dơ bẩn thanh bạch của nữ tử người ta được rồi!”
Hoàng đế nghe được thầm buồn cười, có điều đối với lời của Lâm Tam ông tin
tưởng không nghi ngờ, ví dụ thể hiện rõ nhất chính là hai nữ nhi của mình.

- Từ khanh, Lý khanh, các khanh thấy biện pháp này như
thế nào?

Sắc mặt Hoàng đế cổ quái, cười lại như không, trưng
cầu ý kiến của Từ Vị, Lý Thái.

Từ Vị, Lý Thái chính là văn thần võ tướng của Đại Hoa,
là cánh tay trái tay phải, nghị chính đâu chỉ nghìn buổi, chỉ là Hoàng đế công
nhiên thảo luận mỹ nam kế đáng khinh này, đặc biệt còn là do “mỹ nam” Lâm tiểu
huynh thi triển, khỏi nhắc tới cũng biết có bao nhiêu lung túng rồi.

- Điều này…

Hai người “khiêm nhường” nhìn nhau một phen, cuối cùng
vẫn là Từ Vị không thể không mở miệng:

- Nếu là không còn biện pháp gì hơn, chỉ đành dùng tới
thiên cổ kỳ mưu vậy, dù sao thời gian không đợi người! Phương bắc có người Hồ
phải đánh, đông bắc có tân quân đợi thống lĩnh, đều là việc một khắc không được
trễ.

Hoàng đế gật đầu, chậm rãi bước vài bước trong phòng,
hồi lâu sau, vừa hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng thì Lâm Vãn Vinh lại cướp
lời:

- A, Từ tiên sinh, ngài vừa rồi nói cái gì? Bảo mưu kế
này phải đổi người chấp hành sao. Ta lo trái nghĩ phải, suy trước tính sau, cảm
thấy vẫn là ngài nói đúng. Ta mặc dù so với mỹ nam còn ‘mỹ’ hơn một chút, nhưng
hiện tại ta có nhà có cửa, cần phải chăm sóc con cái, thật sự là không thích
hợp chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao này. Hơn nữa, ta cũng không giỏi lừa
gạt tiểu cô nương, lương tâm bất an! Đổi người, đổi người, đề nghị này rất tốt!

Ba người trong phòng kinh ngạc, tại thời khắc mấu chốt
này, Lâm Tam tại sao lại giở quẻ vậy? Từ Vị vội nói:

- Lâm tiểu huynh, nhiệm vụ trọng yếu gian nan bậc nhất
này, chỉ có thiếu niên tuấn kiệt, anh tuấn tiêu sái giống tiểu huynh mới có thể
hoàn thành, đổi người khác làm sao được chứ? Tiểu huynh nếu là lo lắng phu nhân
tiểu huynh trách móc, lão hủ sẽ đi bào chữa cho tiểu huynh, tin rằng bọn họ còn
nể mấy phần thể diện của ta.

Lâm Vãn Vinh đau buồn ủ rũ, lắc đầu muốn khóc:

- Từ tiên sinh, ngài đừng nên nhắc tới mấy vị phu nhân
kia của ta. Nói thật với ngài, vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, ta sắp bị ép từ bỏ
mấy lão bà, với tình hình như thế, ta đâu còn có tâm tình đi chấp hành loại
nhiệm vụ khó khăn to lớn này? Là ta không đúng với Đại Hoa, không đúng với nhân
dân Đại Hoa!

Lý Thái cả kinh:

- Bị ép phải vứt bỏ thê tử ư? Điều này cũng dám làm sao,
là ai to gan như thế, muốn ép ngươi làm người phụ bạc! Ngươi nói với lão phu,
ta đi tìm hắn tính sổ!

Mặt Hoàng đế như dính dầu hôi, Lâm Vãn Vinh thiếu chút
nữa cười văng ra tiếng, vội vàng nhịn lại, thê thảm lắc đầu:

- Việc này hay là đừng nhắc tới nữa… Tâm tình quá tệ,
thật sự khó có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tóm lại, lần này cứ coi là Lâm Tam ta
không đúng, không phải với sự bồi tài của Hoàng thượng, không phải với sự tín
nhiệm của Từ tiên sinh và Lý tướng quân.

Hai người khổ sở khuyên nhủ một phen, Lâm Tam kiên
quyết lắc đầu, Hoàng đế dửng dưng xem hắn diễn trò, lúc này mới để ý đến. Tên
tiểu tử này quanh quẩn nửa ngày, hóa ra mục tiêu tịnh không phải là Từ Trường
Kim, lại là muốn thừa cơ ép ông thu hồi lại lệnh đã ban, giữ mấy lão bà của
hắn, thật sự có thể nói là dụng tâm rất thâm sâu!

- Vậy sao, ngươi cũng nói với trẫm xem, là ai ép ngươi
vứt bỏ thê tử?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3