Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 352

Chương 352

*

Mỗi năm hoa đào ấy

Hé nở lúc đau thương!

*

Lần đầu gặp gỡ bên hồ Huyền Vũ, ngẫu nhiên hội ngộ tại
Diệu Ngọc Phường, tỏ bày trong Tiêu gia nội trạch, hoan tình giữa lúc vượt
núi…, từng cảnh, từng cảnh như cuốn phim lướt qua trong đầu hắn. Mấy tháng
không thấy mặt, lòng mong nhớ tựa bị bỏ bùa, càng thêm thắm thiết.

- Thanh Tuyền…

Lâm Vãn Vinh si si ngốc ngốc, phảng phất như người mất
hồn, đờ người tại chỗ, thì thào tự nói như bị ma ám.

-Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh…

Từ Vị gọi nhỏ, lay tỉnh hắn:

- Cậu bị sao vậy?

Lâm Vãn Vinh hoàn hồn, chỉ thấy hơn trăm cặp mắt của
toàn triều đình đều chăm chăm ngó mình. Nguyên Lý Thái đã trình bày xong, mọi
người thấy Lâm Tam – kẻ vốn cơ trí linh hoạt, nay như kẻ ngốc đứng đờ người tại
chỗ, đương nhiên đều cảm thấy kỳ quái. Hắn nhìn lại vào phía sau rèm, hoàn toàn
trống trơn, nào đâu còn thấy bóng dáng Thanh Tuyền.

- Thanh Tuyền…!

Lâm Vãn Vinh kêu lớn, bước lên vài bước, muốn vén rèm
lên.

- Lâm đại nhân…

Vài tên thái giám vội cản trước người hắn:

- Giữa triều đình không được tự tiện xông bừa. Thỉnh
đại nhân lập tức trở về vị trí.

Lâm Vãn Vinh không nghe thấy gì, đầu óc hắn chứa toàn
hình ảnh của Thanh Tuyền. Ngày ngày hy vọng trùng phùng, lại đến trong vô tình,
rồi lại rời xa không chủ ý. Tư vị gần trong gang tấc mà xa cách như biển trời
này khiến người kiên cường như Lâm Vãn Vinh cũng phải nổi cơn điên.

− Tránh ra!

Hắn quát lớn, sấn vào giữa hai tên thái giám đang ngăn
trở, bước nhanh lên trước. Cấm vệ quân từ bên cạnh tràn đến, roẹt một tiếng,
trường đao rút ra khỏi vỏ, cản ngay trước mặt. Như không thấy gì, Lâm Vãn Vinh
tiếp tục xông thẳng đến.

Mọi người trong triều thấy Lâm đại nhân vừa mới chuyện
trò vui vẻ, chỉ trong nháy mắt trở nên như kẻ điên khùng, đều lấy làm kỳ quái.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám hé môi.

Ở bên kia vách, nhìn qua cửa sổ trống, Từ Chỉ Tình
thấy rõ màn kịch kỳ lạ kia diễn ngay trước mắt. Người làm loạn ở kim điện đều
bị giết không tha, vì sao tên Lâm Tam này lại điên khùng như vậy, ngay cả tính
mệnh của mình cũng không màng đến? Mắt nàng đưa tới bức rèm còn đang lay động
khẽ, lòng chợt thấy mất mát, không biết nữ tử kia là người ra sao mà có thể
khiến cho Lâm Tam tình nguyện mất mạng vì nàng ta như thế?

− Hoàng thượng!

Từ Vị đứng gần Lâm Tam nhất, nghe hắn gọi “Thanh
Tuyền” liền biết ngay có chuyện không hay. Mắt thấy hắn cùng cấm quân sắp xảy
ra xung đột, lão vội ôm quyền tâu:

− Hoàng thượng, xét thấy sự việc trọng đại, Lâm đại
nhân bị bức bách nên mới thế. Thỉnh hoàng thượng chấp thuận cho cậu ta tiến lên
phía trước viếng qua!

Hoàng đế mỉm cười, khẽ phẩy tay. Cấm quân lật đật dạt
ra hai bên, Lâm Vãn Vinh vội phóng vào phòng. Sau rèm trang trí mộc mạc, thanh
nhã, không có vật gì khác ngoại trừ một bàn, một ghế. Hương hoa lan bàng bạc
trong không khí, thấm đượm tâm can người. Trên bàn còn đặt một manh giấy điệp
mỏng, vẽ cảnh giữa chốn hoa đào khắp nơi, một người thân hình cao ráo, khóe
miệng hơi nhếch, tựa cười tựa không, đang chắp tay sau lưng tản bộ. Khí chất
nhàn hạ được nét vẽ tôn lên sống động. Nét mực chưa khô, đôi chỗ trên mấy cánh
hoa rơi có vết vài giọt nước thấm, tựa như nước mắt của nữ tử. Ở góc trên bên
phải đề hai hàng chữ nhỏ:

“Mộ hiểu xuân lai trì, tiên vu bách hoa tri.

Tuế tuế chủng đào hoa, khai tại đoạn trường thì!”

Dịch nghĩa:

Ban chiều hay buổi sớm, dù xuân có đến muộn,

Thì trăm hoa đều biết trước

Hoa đào hàng năm,

Vẫn nở vào lúc đoạn trường (thương tâm).

Dịch thơ:

Sớm chiều xuân dẫu muộn

Trăm hoa vẫn tỏ tường

Mỗi năm hoa đào ấy

Hé nở lúc đau thương.

Nét bút thanh tú quen thuộc, hương nước hoa lan không
lẫn được, lại biết rõ tính tình Lâm Vãn Vinh như thế, trừ Thanh Tuyền ra, còn
có ai khác? Lâm Vãn Vinh run run cầm lấy bức họa, nhìn những giọt lệ chưa khô,
mơ hồ như thấy Thanh Tuyền vừa rơi lệ vừa múa bút như bay vẽ nên bức tranh này.
Mũi hắn chợt nghẹn, khóe mắt trào lệ, trong lòng dâng lên nỗi cảm động ấm nồng
không nói nên lời.

- Mỗi năm hoa đào ấy

Hé nở lúc đau thương!

Lâm Vãn Vinh thở dài, nhẩm đọc, cẩn thận cuộn bức họa
lại. Hắn vén rèm bước nhanh ra ngoài, thấy đại điện trống trơn. Đã tan triều từ
lâu.

− Thanh Tuyền…!

Lâm Vãn Vinh vận lực toàn thân kêu to, tiếng vọng ong
ong vang khắp đại điện, nhưng thật lâu sau vẫn không có người đáp lại.

Thanh Tuyền không gặp mặt hắn, lại vội vàng bỏ đi là
vì sao? Thoáng thấy bóng kim quang của long bào xa xa, Lâm Vãn Vinh trong lòng
cực kỳ nghi hoặc, hận không thể bay đến bên lão hoàng đế để hỏi cho ra lẽ. Hắn
cắn răng nghiến lợi, vừa bước chân ra khỏi đại điện thì phía đối diện có một
người chạy vội tới, đụng ngay vào thân hắn.

− Ôi chao!

Một âm thanh yêu kiều la to, một giọng nữ vang lên:

− Ngươi, ngươi đi đâu vậy?

− Từ tiểu thư?

Lâm Vãn Vinh hơi sửng sốt:

− Vì sao cô còn ở đây? Không phải đã bãi triều rồi
sao?

− Bãi triều thì sao?

Cảm nhận thân nhiệt trên người hắn, Từ Chỉ Tình mặt
như thiêu đốt, vội đẩy hắn ra, cắn răng hừ nhẹ:

- Hoàng cung lớn như vậy, ta không thể đi lại trong
cung một chút sao? Hoàng cung này cũng không phải do nhà ngươi khai phá kia mà.

Nếu là lúc trước, gặp loại mỹ sự tán tỉnh bông lơn như
thế này, tất nhiên Lâm Vãn Vinh sẽ trêu chọc một phen. Chỉ có điều hôm nay hắn
làm gì có tâm tình như vậy, nên chỉ lắc đầu cười nhẹ, lách qua một bên, đi
tiếp.

- Ngươi đi đâu thế?

Từ Chỉ Tình nhíu mày, buột miệng hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Dùng lại câu nói của Từ tiểu thư, hoàng cung lớn như
vậy, ta không thể đi lại trong cung một chút sao?

Từ Chỉ Tình thở dài:

− Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi đi kiếm hoàng
thượng, phải không?

− Đoán trúng nhưng không được thưởng!

Lâm Vãn Vinh không dừng chân, lời vừa dứt, người đã đi
thêm vài bước.

Từ Chỉ Tình mỉm cười:

− Có thưởng hay không ta chẳng biết! Tuy nhiên, điều
ngươi muốn hỏi, ta có câu trả lời.

− Cô biết Thanh Tuyền ở đâu ư?!

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Vãn Vinh đã xoay người lại,
hai mắt mở to, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Từ tiểu thư, mừng đến phát điên
hỏi.

Sắc mặt Từ tiểu thư trắng bệch, yêu kiều quát lên:

− Ngươi, ngươi làm ta đau! Mau buông tay ra, ngươi
thật là vô sỉ!

Làm đau? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn
lại, chỉ thấy mình đang nắm chặt đôi tay trắng nõn của Từ tiểu thư, không tự
chủ bèn vuốt nhẹ.

− Tao nhị, tao nhị (Có 2 nghĩa, vừa là “làm phiền” vừa
là “sờ mịn, vuốt trơn”).

Lâm Vãn Vinh buông tay nàng ra, ngượng nghịu cười nói:

− Do thói quen thôi, Từ tiểu thư đừng thèm lưu tâm. Cô
thật sự biết Thanh Tuyền đang ở đâu ư?

Từ tiểu thư nắn nhẹ cổ tay, chỉ thấy đôi tay nhỏ bé
trắng nõn, trơn bóng như ngọc của nàng đã bị Lâm Tam nắm chặt đến đỏ rực. Nhìn
lại gương mặt hưng phấn của hắn, trong tâm nàng nỗi giận, lầm bầm mắng:

- Đã bạch si (ngu ngốc) lại còn hoa si (mê gái)!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

− Đa tạ Từ tiểu thư khen ngợi! Đã lâu ta không làm hoa
si! Hôm nay ôn lại mộng cũ, tâm tình của ta rất tốt. Từ tiểu thư đã rõ hành
tung của Thanh Tuyền, phiền cô nói cho ta biết được không?

Từ Chỉ Tình nhạt nhẽo liếc hắn, không hề xúc động:

− Ngươi thật sự quan tâm đến vị tiểu thư này đến thế
sao? Vì nàng, ngươi sẵn lòng làm mọi việc sao?

− Đương nhiên rồi!

Lâm Vãn Vinh gật đầu không do dự:

− Cảm tình của ta đối với Thanh Tuyền vượt ngoài khả
năng tưởng tượng của cô. Chỉ cần tìm được Thanh Tuyền, ta chấp nhận mọi điều
kiện của cô. Tiên sát, hậu gian, tái sát, tái gian ta đều chấp nhận. Nếu ta
nhíu mày một chút, sẽ phải chịu để cho cô cưỡi cả đời.

Từ Chỉ Tình gắt khẽ, mặt đỏ bừng, mắng:

− Tiên sát hậu gian cái gì, lời như thế mà ngươi cũng
nói được. Ngươi thật quá vô sỉ, nói với ngươi không được mấy câu, liền bị ngươi
huyên thuyên tận trời.

Mặt nàng đỏ tới mang tai, vành tai trắng trong dường
nhuốm hồng. Bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng, phối hợp với gương mặt tuyệt đẹp,
vóc người dong dỏng, trông nàng như một cây lê đang độ nở hoa rực rỡ, xinh đẹp
cực kỳ, khiến Lâm Vãn Vinh ngây người nhìn ngắm.

− Ngươi, ngươi làm gì thế?

Bị hắn ngắm nghía một cách sỗ sàng, Từ tiểu thư tâm
phiền ý loạn. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, âm thanh nhỏ xíu:

− Đây là hoàng cung, ngươi, ngươi không được làm xằng
như lần trước.

− Như lần trước? Từ tiểu thư, ta đã làm gì xằng bậy
với cô? Trí nhớ ta không tốt, phiền cô nhắc nhở ta một chút. Cô phải biết ta
được mệnh danh là tiểu lang quân thành thật, công tử chính nghĩa, không phải là
hạng người chỉ có hư danh. Chỉ cần cô nói rõ, ta tuyệt sẽ không bội tình bạc
nghĩa bỏ rơi cô đâu.

Thấy Từ tiểu thư dẫm chân giận dỗi, Lâm Vãn Vinh phá
lên cười ha hả. Nỗi buồn vừa thấy bóng Thanh Tuyền lại mất dấu cũng theo đó mà
vơi đi phần nào.

− Ngươi là đồ phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt, ta
không tha cho ngươi!

Từ tiểu thư siết chặt nắm đấm, vành mắt ửng đỏ, nước
mắt quanh tròng, tay đấm thùi thụi liên hồi.

Ôi chao, ồn ào quá rồi, đang ở chốn hoàng cung, cô
nương này muốn gây gổ thì gây ngay, tuyệt không thèm quan tâm là đang ở đâu.
Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, lật đật kéo tay nàng:

− Từ tiểu thư, những lời ta vừa nói đều xạo tuốt. Từ
trước tới giờ ta không hề làm xằng làm bậy với cô, mọi việc đều nghiêm túc, cô
ngàn vạn lần chẳng cần để ý. Nếu không phải vậy, thì là cô được tôn xưng là
tiểu thư thành thật, giai nhân chính nghĩa, rồi cô đã từng phụ nghĩa bạc tình
với ta, ta không để tâm đâu.

− Phì…

Nghe hắn nói xằng nói nhảm một hồi, tuy đang nước mắt
ngắn dài, Từ tiểu thư cũng phải bật cười, lật đật quay mặt đi. Mặt nàng xinh
đẹp lại chan hòa nước mắt giống như đóa hải đường đẫm sương, diễm lệ mê người.

− Ta cần Thanh Tuyền! Ta muốn Thanh Tuyền!

Lâm Vãn Vinh phát hiện mình đang nhìn nàng đăm đăm,
vội vàng mặc niệm khẩu hiệu, dùng Thanh Tuyền áp chế Từ tiểu thư xinh đẹp này.

Rơi lệ tại đại viện trong hoàng cung, Từ tiểu thư cũng
có chút xấu hổ. Nhưng bị tên Lâm Tam này làm nhộn, dù nàng hàm dưỡng rất cao
cũng không nhịn nổi. Vội vàng lau nước mắt, Từ tiểu thư trợn mắt giận dữ nhìn
hắn, hừ một tiếng:

− Kiếp trước ta thiếu nợ ngươi hay sao mà bây giờ bị
ngươi khi phụ như thế này! Sao không thấy ngươi đối đãi với các nàng Xảo Xảo,
Ngưng nhi như thế?

Điều này lại có thể đem ra so sánh sao? Lâm Vãn Vinh
than dài một tiếng, cười hi hi:

− Minh bạch rồi! Nguyên là Từ tiểu thư muốn ta đối đãi
với Xảo Xảo cùng Ngưng nhi như là đối đãi với cô, cô vừa nói đó nhé!

− Không, không phải ta…

Từ Chỉ Tình đỏ bừng mặt, trong lúc cuống quýt không
biết giải thích như thế nào, đành mắc cỡ cúi đầu:

− Sớm muộn gì ta cũng bị ngươi làm cho tức chết!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, bảo:

− Nếu cô không muốn bị ta làm tức chết, cũng rất đơn
giản thôi. Từ nay chúng ta ít gặp mặt nhau là được. Một bữa nào đó, ta sẽ nói
chuyện cùng hoàng thượng, nhờ người cấp một tòa nhà khác, chúng ta sẽ kiếm một
tòa trạch viện xa xa nhà của cô, vậy là xong.

Từ tiểu thư suy nghĩ một hồi, khẽ gật đầu:

− Biện pháp đó tốt thì tốt rồi, chỉ là trước mắt Đại
Hoa ta đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, cả nước đang xuất tiền, xuất lực để
chống người Hồ, nơi nơi phải tiết kiệm mới đúng. Ngươi vừa được một tòa trang
viện lớn, lại muốn có ngay cái thứ hai, mặc dù hoàng thượng không nói gì, nhưng
còn văn võ đại thần cả triều sẽ nhìn ngươi ra sao? Ngươi làm sao mà tạo lập uy
tín? Có lẽ ngươi không nên bàn về chuyện đó, chỉ cần từ nay về sau, khi ta và
Xảo Xảo, Ngưng nhi gặp mặt, ngươi hãy ngoan ngoãn lánh mặt, không xuất hiện là
được.

Cái kế bịt tai trộm chuông (tự lừa mình, không lừa
được người) này mà cô cũng nghĩ ra được! Lâm Vãn Vinh chìa ngón cái, khen ngợi:

− Tuyệt diệu! Đúng là diệu kế. Cô cùng Ngưng nhi các
nàng mà gặp nhau nhiều nhiều một chút, thì một loạt các lão bà ta có chỉ còn
lại một nửa a (ý là bị Từ tiểu thư thuyết phục về phe nàng, ở cạnh Từ tiểu thư
nhiều hơn Lâm Tam). Từ tiểu thư nhìn xa trông rộng, tiểu sinh bội phục, bội
phục.

Từ tiểu thư khẽ hừ nhẹ, nguýt hắn một cái. Dáng điệu
của nàng thật là phong tình quyến rũ, cơ hồ còn vượt cả vẻ kiều mỵ của Ngưng
nhi.

Nhớ tới Ngưng nhi vạn nét phong tình điên đảo chúng
sinh kia, Lâm Vãn Vinh dán mắt vào Từ Chỉ Tình, ánh mắt đắm đuối nóng bỏng.
Ngưng nhi đã quyến rũ như thế kia, nếu có ngày cùng với Từ tiểu thư “quyển
quyển xoa xoa” (ôm ôm ấp ấp – ý nói làm chuyện 2 nữ 1 nam), sẽ còn phong tình
như thế nào nữa. Nghĩ đến điều đó, máu nóng dâm dật của hắn sôi trào.

Thấy mắt Lâm Tam đầy dục vọng, khóe miệng cười đểu, Từ
tiểu thư bất giác thối lui vài bước, mặt như thoa phấn hồng, nũng nịu hừ một
tiếng:

- Vì sao ngươi không nói gì? Lại nảy ra chủ ý quái quỷ
gì đây?

- Có trời đất chứng kiến, ta không có chủ ý quái quỷ
gì cả! Ta chỉ muốn tìm tòi sâu sắc một chút về quan hệ “quyển quyển xoa xoa”.
Từ tiểu thư đừng ngại, sau này chúng ta có thể cùng “quyển quyển xoa xoa”, cùng
thực hiện nghiên cứu trao đổi về học thuật.

Lâm Vãn Vinh trâng tráo đáp.

Từ tiểu thư tuy không biết “quyển quyển xoa xoa” là
gì, nhưng vốn đã sớm hiểu rõ sự xảo trá của Lâm Tam, những gì nàng không nắm
rõ, dứt khoát không dám tiếp lời hắn một cách dễ dàng. Nàng chỉ hừ một tiếng,
đáp trả:

− Ta không muốn so bì với ngươi. Ngươi cứ tự mình
“quyển quyển xoa xoa” đi!

Tự ta “quyển quyển xoa xoa”? Cô bớt tưởng tượng đi.

− A! Hay là chúng ta nói chuyện về Thanh Tuyền nhé!

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, tự khinh bỉ
mình vô kể. Mặc dù Từ tiểu thư rất quyến rũ, nhưng cũng không thể nào hơn được
Thanh Tuyền! Nguyên lão tử tự cho là mình đã thoát ly khỏi loại hứng thú thấp
hèn đó, không ngờ rằng cũng chẳng khác gì loại nam nhân tầm thường! Xấu hổ! Xấu
hổ!

Nghe hắn nhắc nhở, Từ Chỉ Tình mới nhớ đến chính sự,
mặt hơi thẹn đỏ. Sao mà khi gặp hắn thì chuyện phiếm biến thành chuyện nghiêm
chỉnh, còn chuyện nghiêm chỉnh lại biến thành chuyện phiếm như thế này? Bực
mình đến chết đi được! Nàng muốn cười mà không dám cười, trong tâm nảy sinh cảm
giác kỳ quái, tựa như ấm áp, ngọt ngào lại như chua xót, khổ sở, cả trăm ngàn
tư vị nảy sinh trong lòng.

Nàng vội lắc đầu, xua những ý niệm rối loạn, nghiêm
mặt nói:

− Ngươi muốn biết tung tích của Tiêu Thanh Tuyền thì
không khó, nhưng ngươi không được quên những lời ngươi đã nói!

− Ta đã nói gì vậy?

Thoạt tiên Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên, sau bật cười:

− Nếu như ta có huyên thuyên trời đất, biển cạn đá mòn
gì gì đó với cô, ta khuyên cô nên nghe qua rồi bỏ, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt
với ta!

Lại nữa, lại muốn đem chuyện nghiêm chỉnh biến thành
chuyện phiếm nữa rồi! Từ tiểu thư cảnh giác muôn bề, đáp:

− Đừng có nói bậy, ngươi nói với ta những lời này bao
giờ? Lời nói của đàn ông như là nước mưa, đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, ta
không tin ngươi!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, cười khổ:

− Không tin thì thôi vậy! Cô mau nói cho ta biết Thanh
Tuyền đang ở đâu đi!

Lại như thế nữa, Từ Chỉ Tình thầm để ý, nàng hầm hừ:

− Trên đường từ Sơn Đông trở về, ngươi từng nói rằng,
sở dĩ ngươi lưu tại kinh đô, không chịu ra tiền tuyến chống lại người Hồ là do
ngươi có tâm sự chưa giải quyết được. Ngươi cũng đã đồng ý với phụ thân của ta,
một khi có được tin tức của Tiêu tiểu thư, ngươi sẽ cân nhắc đến việc lãnh binh
ra trận. Ngươi còn nhớ không?

− Có nhớ điều ấy.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, hình như chợt hiểu ra:

− Từ tiểu thư, hoàng thượng báo cho cô biết tin này,
phải không?

− Ngươi nhớ được thì tốt.

Từ Chỉ Tình nhẹ liếc hắn:

− Vừa rồi, sau khi tan chầu, phụ thân ta khẩn cầu
hoàng thượng mãi, cuối cùng bệ hạ mới ban cho một cẩm nang. Phụ thân ra lệnh
cho ta cấp tốc mang đến cho ngươi. Nếu không phải chuyện này, chỉ có quỷ mới
nguyện ý lưu lại trong cung.

Từ tiểu thư lấy từ trong tay áo một bức cẩm nang màu
vàng. Lâm Vãn Vinh lật đật mở ra, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ đỏ thắm: “Vạn bàn
phiền não sự, giai tại ngọc phật trung!” (Muôn vạn việc
não phiền, đều nằm trong Ngọc Phật!)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3