Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 351
Chương 351: Đại
Hoa trung dũng quân
Gương mặt Hoàng đế thoáng rung động, trầm ngâm một hồi
lâu rồi hỏi:
- Lâm Tam, ngươi hẳn đã nghe ý kiến không nên vọng
động của Thành Vương huynh. Việc này liên quan đến vận mệnh của Đại Hoa ta,
tuyệt đối không thể xem nhẹ. Đang lúc ngoài biên ải nguy nan, nếu phải chia
quân đi bảo vệ Cao Lệ, chẳng phải là đặt Đại Hoa ta vào tình thế nguy hiểm hay
sao? Ngươi thấy thế nào?
Mọi người sớm đã nghe tiếng Lâm Tam có kiến thức uyên
thâm. Mắt thấy hắn cùng với Thành Vương có quan điểm trái ngược nhau, lập tức
quần thần đều cao hứng, muốn đợi nghe hắn giải đáp ra sao.
- Đúng như lời Thành Vương gia, mọi việc đều có hai
mặt. Vương gia đã thấy được một mặt của sự kiện Đông Doanh uy hiếp, đã vì an
nguy Đại Hoa ta lo nghĩ, lòng trung thành và trí tuệ của ngài đáng làm gương
cho mọi người.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, buông tặng miễn phí mấy câu nịnh
hót:
- Tuy nhiên, ta hãy xem xét vấn đề dưới góc độ khác!
Sao ta không xem đây là Đông Doanh cung cấp một cơ hội cực kỳ tốt đẹp cho Đại
Hoa ta?
“Cơ hội?” Quần thần nghe qua đều sững sờ. “Người Oa
đánh tới Cao Lệ, làm sao mà Lâm Tam lại gọi là cơ hội, gã nổi điên rồi hay
sao?” Hoàng Đế nhíu mày:
- Cơ hội như thế nào? Lâm Tam! Ngươi lên đây, giải
thích cho rõ một chút!
Lâm Vãn Vinh đến gần hoàng đế thêm vài bước, còn cách
nữ nhân ngồi trong rèm hơn mười bước chân. Hắn thấy nàng ôn nhu ngồi chỉnh tề,
nhã nhặn trầm tĩnh như nước, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác như đã từng quen
biết nàng.
- Hoàng Thượng, tiểu dân không cần nói đến vị trí địa
lý trọng yếu của Cao Lệ đối với Đại Hoa ta, Từ tiểu thư đã nói rất rõ rồi. Xuất
binh cứu Cao Lệ, không chỉ là cần thiết về mặt chiến thuật mà cao hơn, đó còn
là răn đe về mặt chiến lược. Việc đó thể hiện thái độ kiên định của Đại Hoa ta:
tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào xem thường, mạo phạm, làm loạn.
Thành Vương mỉm cười, phản bác:
- Đương nhiên Lâm đại nhân vì muốn gìn giữ oai vọng
của thiên triều ta nên đề nghị xuất binh cứu Cao Lệ. Nhưng, việc này không
những chỉ khiến tiêu hao nhân lực, vật lực của Đại Hoa ta, mà còn mang đến mối
nguy rất lớn. Chỉ vì một chút hư danh, mà làm hao kiệt quốc khố, quốc lực; việc
tốn công vô ích như thế này, cần phải xem xét thận trọng.
Giữ gìn quốc uy thiên triều sao trọng yếu bằng duy trì
sự ổn định của Đại Hoa? Lời của Thành Vương đã đánh đúng điều cốt lõi, quần
thần đều gật gù mỉm cười.
- Vương gia nói rất đúng, chỉ có kẻ ngốc mới làm những
việc tốn công vô ích.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đáp:
- Tiểu đệ cả gan hỏi một câu. Do Đông Doanh kiêu ngạo
như thế, nên sớm muộn gì Đại Hoa ta và Đông Doanh cũng có chiến tranh, Vương
gia đồng ý điều này không?
Thành Vương nghiêm mặt đáp:
- Đó là lý đương nhiên. Đông Doanh không tuân theo
lệnh thiên triều, tự tôn tự đại, cần phải giáo huấn đích đáng một phen. Chỉ là
trước mắt Đại Hoa ta đang có việc ở phương Bắc, đợi khi đuổi được người Hồ, ta
quay lại thu thập Đông Doanh cũng không muộn.
- Quay lại thu thập? Đến lúc đó, Đông Doanh đã chiếm
đóng Cao Lệ, đứng chân vững vàng trên đất liền; muốn thu thập bọn họ, thật đúng
là việc nói dễ làm khó.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Vương gia, nếu như xuất binh cứu Cao Lệ mà đối với
Đại Hoa ta là đại hảo sự, ngài có làm hay không?
Thành Vương lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
- Mắt bổn vương thiển cận, nhìn không ra điểm tốt.
Mong Lâm đại nhân chỉ rõ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đưa mắt nhìn chung quanh,
cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Từ Vị, gật đầu, cười nói:
- Từ tiên sinh, tiểu đệ có một chuyện khó hiểu, mong
rằng tiên sinh chỉ điểm cho ít nhiều.
Thấy Lâm Tam tựa hồ cùng Thành Vương so cựa, quần thần
tức thời đều cảm thấy hào hứng. Một người là hoàng tộc quyền thế ngang trời,
người kia là nhân tài trẻ tuổi vừa xuất hiện, được lọt vào mắt xanh của Hoàng
Thượng. Hai người tranh luận nảy lửa trên kim điện, có trò vui để xem rồi!
Từ Vị cung kính ôm quyền vái Hoàng Đế rồi mới xoay
người lại, mỉm cười nói với Lâm Tam:
- Lâm tiểu huynh có gì cứ hỏi, lão hủ nhất định biết
gì nói đó, mà nói là nói hết.
- Nói rất hay, nói rất hay!
Lâm Vãn Vinh ôm quyền vái lại, cười hỏi:
- Từ tiên sinh, xin hỏi Đông Doanh tấn công Cao Lệ, ai
sẽ là người lo lắng nhất?
Vấn đề này mà cũng đi hỏi, kẻ ngốc còn biết rõ nữa
kìa. Từ Vị đáp:
- Người lo âu nhất chính là vua nước Cao Lệ!
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Xem quốc lực, vật lực của Cao Lệ, họ có thể đủ sức
kháng cự Đông Doanh hay không?
- Quốc lực Cao Lệ suy nhược, không thể sánh cùng Đông
Doanh được. Theo như lão hũ dự kiến, không quá hôm nay, văn thư cầu viện của
vua nước Cao Lệ sẽ gửi đến.
Từ Vị đầy tự tin nhận định.
- Vậy thì dễ bàn rồi.
Lâm Vãn Vinh cười nói tiếp:
- Vì Cao Lệ cầu viện Đại Hoa ta, mọi chi phí quân sự,
lương thưởng, tử tuất, họ phải gánh chịu. Cái gọi là hao phí, thâm hụt quốc khố
không tồn tại nữa. Bởi vì ta xuất binh kịp thời, cho nên khiến cho tổn thất của
quân lực Đại Hoa giảm đến cực độ. Từ tiên sinh, tính toán như vậy là xong được
chưa?
Thật không biết Lâm Vãn Vinh có chủ ý quái quỷ gì, Từ
Vị gật gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Nếu chỉ tính toán tổn thất của nhân lực và vật lực,
cách tính toán của Lâm tiểu huynh không sai. Nhưng xuất binh cứu Cao Lệ vào lúc
này, Đại Hoa ta sẽ gánh lấy mạo hiểm rất lớn, tiểu huynh chưa tính đến điều
này.
- Đầu tiên là không bị lỗ đã, đó là nguyên tắc cơ bản
của chúng ta. Cho nên mối nguy hiểm gì gì đó…
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, điềm đạm nói tiếp:
- So với ích lợi vĩ đại kia, mọi nguy hiểm đều đáng
giá!
- Toàn lời vô nghĩa! Cứu viện Cao lệ được lợi ích chỗ
nào?
Tô Mộ Bạch, đã từng chung tiệc với Lâm Tam, nổi giận
bắt bẻ.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng:
- Tô Trạng Nguyên, dù ngài không thấy một vật nào đó,
cũng không có nghĩa là vật đó không tồn tại. Nếu Đại Hoa ta không tốn một đao,
một thương mà có thể chiếm được Cao Lệ, ngài nói xem, đó có phải lợi ích hay
không?
Chiếm được Cao Lệ? Quần thần trên điện đều ngây người.
Tên Lâm Tam này thật quá lớn mật, điều như thế mà dám nói ra. Hiện nay Đột
Quyết tấn công, Đại Hoa tự lo cho mình còn không xong, làm sao có thể nghĩ đến
chuyện chiếm đóng Cao Lệ?
Từ Vị có kinh nghiệm phong phú, trầm tư suy nghĩ một
hồi mới hỏi:
- Ý của Lâm tiểu huynh chẳng lẽ là nhân dịp Cao Lệ
mượn binh của Đại Hoa ta, ta bèn nhân cơ hội này chiếm luôn Cao Lệ? Cách nghĩ
này tuy hay, nhưng e rằng vua Cao Lệ không phải là không chuẩn bị. Nếu bọn họ
một mực theo tôn chỉ ‘thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành’, hết lòng đề phòng
chúng ta, sợ việc này cũng khó thành.
- Cho nên chúng ta phải sử dụng phương thức ôn hòa mà
thôi! Tiểu đệ trải qua mấy ngày, mấy đêm nát óc suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra
được một ý tưởng vĩ đại, gọi là Nhất Thể Lưỡng Chế, dùng người Cao Lệ cai trị
Cao Lệ! Nói chứ, nếu không có gì bất ngờ, đó chính là Cao Lệ muốn trở về trong
bản đồ Đại Hoa.
“Nhất thể lưỡng chế, người Cao Lệ trị nước Cao Lệ? Đó
là ý gì?” Không chỉ quần thần trong điện, cả Hoàng Đế trên ngai vàng cũng ngồi
không yên, không chờ được, đều nhao nhao hỏi.
Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, cười tươi như hoa:
- Cái gọi là nhất thể lưỡng chế, người Cao Lệ cai trị
Cao Lệ, chính là vua Cao Lệ thừa nhận Hoàng Đế Đại Hoa là chính quyền trung
ương, tuyên bố hai nước là một, nhưng Cao Lệ vẫn tiếp tục do vua Cao Lệ cai
trị. Họ có thể có toàn quyền về tư pháp, kinh tế, nhưng giao cho Đại Hoa ta
thống nhất quản lý về ngoại giao và quân sự. Sau khi Cao Lệ và Đại Hoa trở
thành nhất thể, hai miền có thể tự do thông thương, tự do kết hôn, Đại Hoa
khuyến khích cư dân hai nước di cư qua lại, trường học Cao Lệ gia tăng việc
giảng dạy Hoa ngữ. Chỉ cần tin tức này được công bố, nếu người Đông Doanh tấn
công Cao Lệ, thì tức là họ tiến công Đại Hoa, cùng thiên triều ta chính diện
đối kháng. Thử hỏi Đông Doanh có đảm lượng này hay không?
Mọi người nghe qua đều trợn mắt há mồm kinh ngạc,
chính tên Lâm Tam nghĩ ra được chủ ý này hay sao? Tư tưởng vĩ đại như thế,
tuyệt đối không thể do người thảo dân bình thường suy nghĩ ra được.
Phòng bên cạnh, Từ Chí Tình cũng thầm thấy chua xót:
“Ngày thường thấy hắn cùng Từ Trường Kim hi hi ha ha, không ngờ hắn lại ra tay
tuyệt không lưỡng lự. Từ giờ trở đi, hắn làm sao dám gặp mặt vị tiểu cung nữ
kia? Từ Trường Kim có chút tình ý đối với hắn, cả Xảo Xảo cũng nhận biết được,
nhưng hắn lại vẫn cứ tuyệt tình như thế?” Từ tiểu thư khẽ cắn răng, hừ một
tiếng: “Bạc tình bạc nghĩa, ngươi phụ kẻ có lòng!” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng
ửng đỏ, hai tay bưng lấy mặt, có cảm giác như người đang phát sốt.
Từ Vị tinh thông việc triều chính, nghe Lâm Tam nói
một hồi, mặt mày hớn hở. Vẫn để cho vương thất Cao Lệ cầm quyền, nhưng cướp
đoạt của họ quyền ngoại giao và quân sự, thật là kỳ diệu. Không chém tận, giết
tuyệt, không làm cho vua Cao Lệ đau lòng, mà còn để y được chút an ủi, không
đến nỗi phản kháng quá kịch liệt. Cuối cùng là do trong cảnh bị người Oa bức
bách nên vua Cao Lệ đành ngoan ngoãn tiếp nhận cái mộng tưởng vĩ đại nhất thể
lưỡng chế này. Đề nghị của Lâm Tam về hôn nhân hỗn hợp, di cư qua lại giữa hai
nước lại càng tuyệt diệu. Được như thế, vô hình trung Đại Hoa đã thực hiện được
việc đồng hóa dân tộc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, Cao Lệ có muốn tạo
phản cũng không thể được.
Mắt hổ của Hoàng Đế lóe sáng, lão trầm tư một hồi lâu
rồi hỏi Thành Vương:
- Vương huynh, huynh nhận thấy ý kiến của Lâm Tam như
thế nào?
- Hoàng Thượng, lời của Lâm Tam có sức mê hoặc rất
lớn, nhưng địch nhân nguy hiểm nhất của Đại Hoa ta chính là Đột Quyết. Chỉ có
tiêu diệt giặc Hồ, mới mong vĩnh viễn giữ vững cơ nghiệp Đại Hoa. Một khi phân
tâm đến việc người khác, sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp kháng Hồ, tạo nên hậu quả
không thể giải quyết được. Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ kỹ!
Thành Vương thành khẩn đáp lời.
- Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ kỹ!
Tô Mộ Bạch suất lĩnh một bộ phận triều thần, ôm quyền
đồng thanh bẩm.
Thành Vương là bậc lão thành chín chắn, còn Lâm Tam là
nhân tài mới nở rộ, hai mặt vấn đề đều có đạo lý. Nhưng, như Thành Vương đã
nói, cơ nghiệp Đại Hoa mới là quan trọng nhất, một khi đã chia trí cho Cao Lệ
thì không biết là phúc hay là họa. Hoàng Đế hai mắt nhắm nghiền, trầm tư cả
buổi, thật lâu sau mới thở dài thật sâu:
- Giang sơn xã tắc trên hết! Lâm Tam, nếu ngươi muốn
thuyết phục ta, ta cho ngươi thêm một cơ hội duy nhất nữa!
- Tiểu dân tuyệt không muốn thuyết phục Hoàng Thượng.
Lâm Vãn Vinh cười, không quan tâm:
- Việc này chính là việc đất nước, đối với tiểu dân
tuyệt đối vô can. Nhưng thấy chư vị đại nhân trên triều đình do dự như thế,
tiểu dân có một câu như gai mắc ngang cổ, không nói không được!
- Ngươi hãy nói đi!
Mắt hổ Hoàng Đế lóe lên, hai tay chống vào long ỷ,
chăm chú nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh không hề e ngại, nói lớn:
- Tiểu dân xem ra chưa từng có ai vì lợi ích trăm năm
của Đại Hoa mà mở mang bờ cõi!
Triều đình yên lặng như tờ, không ai dám hó hé, cả
tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
- Được! Được lắm!
Hai tay lão Hoàng đế vỗ xuống long ỷ, đứng phắt lên,
mặt thoáng sắc hồng, quát lớn:
- Chưa có ai mở mang bờ cõi! Lâm Tam nói rất đúng! Trẫm
muốn làm người đầu tiên mở mang bờ cõi, việc Cao Lệ không được nhân nhượng. Các
khanh bàn tiếp xem, chia quân tương trợ Cao Lệ như thế nào?!
Thấy Hoàng đế đã hạ quyết tâm, không ai lại dám phản
bác. Thành Vương liếc nhìn Lâm Tam, bước ra khỏi hàng, tâu:
- Hoàng Thượng, trước mắt Đại Hoa ta không còn binh để
phái đi, muốn cứu viện Cao Lệ, chỉ còn có cách thỉnh đích thân Lâm đại nhân đi.
Nữ nhân sau rèm lại đưa ra một mảnh giấy. Hoàng Thượng
đọc xong, đôi lông mày giãn ra, cười nói:
- Vương huynh đừng vội! Lâm Tam vẫn chưa dứt lời. Lâm
ái khanh, trẫm thấy ngươi mặt mày hớn hở, nhất định đã có kế hay. Có thể ngươi
có cách điều binh rồi phải không? Nhưng mà trẫm phải báo trước, trong tay ta
không có một quân một tốt nào có thể điều động được đâu.
“Hình như Hoàng Đế lão gia tử là con giun trong bụng
ta à, làm sao lão biết ta có biện pháp?” Lâm Vãn Vinh nghi hoặc bước lên phía
trước, chỉ thấy lão Hoàng đế vẻ mặt thần bí, đang nhìn hắn cười.
- Hoàng thượng, tiểu dân có một biện pháp nho nhỏ, có
thể đưa ra cùng chư vị thương thảo một chút.
- Mau nói đi!
Thấy nụ cười kẻ trộm trên mặt Lâm Tam, trực giác Hoàng
Đế báo là việc sẽ thành; có một tên Lâm Tam này đủ để sánh với ngàn vạn binh
mã.
Lâm Vãn Vinh dằn đi bước, mỉm cười giảng giải:
- Trận chiến Cao Lệ cực kỳ căng thẳng, nếu phái đại
quân tiến đến, e rằng quân đội chưa tới, Cao Lệ đã bị chiếm đóng. Theo ý tiểu
dân, không bằng trưng binh tại đông bắc Đại Hoa cùng với những vùng tiếp giáp
Cao Lệ, gọi tên là Đại Hoa Trung Dũng Quân. Quân do triều đình trực tiếp quản lý,
cũng phái tướng giỏi đến lãnh đạo việc huấn luyện. Thứ nhất, bắc phương và Cao
lệ gần nhau, họa chiến tranh có thể lan đến bất kỳ lúc nào, nhân dân các địa
phương trên vừa giúp nước, vừa giữ nhà nên càng nhiệt tình. Thứ nhì, dân vùng
bắc phương có phong hóa anh dũng, nhiều bộ tộc chuyên cỡi ngựa, dễ chuyển hóa
thành quân đội, công tác huấn luyện cũng không tốn bao nhiêu công sức.
- Lẽ đương nhiên, tất cả quân phí lương hướng đều do
Cao Lệ chi trả. Đại Hoa Trung Dũng quân chuyên trách bảo vệ, tuần tra địa khu
Cao Lệ, dùng chiến tranh nuôi chiến tranh. Để cho bọn họ rèn luyện trưởng thành
trong ngọn lửa chiến tranh. Tương lai Đại Hoa ta có thể đào tạo thêm một lực
lượng mạnh mẽ, nhất cử tam tứ tiện. Không biết ý các vị thế nào?
Đến kẻ ngốc cũng biết phương cách này có thể thành
công. Căn bản là triều đình không hề tốn một chút sức lực, tất cả các khoản
tiền đều do Cao Lệ chi trả, chỉ đơn giản dùng máu lửa trui rèn Trung Dũng quân,
chuyện tốt như vậy còn kiếm ở đâu ra?
- Từ tiểu thư, cô cũng là người mưu trí. Lâm Tam có
kiến nghị như vậy, ý cô ra sao?
Hoàng đế hỏi Từ Chỉ Tình.
Từ Chỉ Tình than khẽ, buồn bã tâu:
- Khải bẩm Hoàng Thượng, Lâm Tam không câu nệ thói cũ,
khéo ứng biến, dân nữ tự thẹn không bằng. Phương pháp trưng binh tại chỗ thật
là một sáng kiến, chỉ cần vận dụng thỏa đáng là được. Chỉ trong ngày một ngày
hai, Đại Hoa ta sẽ có thêm quân chủ lực.
Hoàng đế cười to:
- Tên Lâm Tam thật là giỏi, quả thật là suy nghĩ rất
hay! Hôm nay nghe ngươi nói chuyện còn hơn cần cù đọc sách thánh hiền mười năm.
Từ nay, còn ai dám bảo ngươi không thể cùng bàn việc nước, trẫm là người đầu
tiên không tha cho hắn. Đại Hoa Trung Dũng quân, trung dũng gồm đủ, giữ nhà,
giúp nước, danh tự này nghe rất hay! Ha ha ha ha!
Lý Thái cùng Từ Vị đưa mắt nhìn nhau. Cái vị huynh đệ
Lâm Tam này thực là thâm sâu không lường, chủ ý nào cũng có thể nghĩ ra được.
Hắn không chịu tham gia quân đội, thực là rất đáng tiếc!
- Cũng không biết Chỉ nhi liệu có thể khuyên được hắn
tham gia quân đội không?!
Lý Thái nhíu chặt đôi lông mày hỏi:
- Tên tiểu tử quỷ quái này thật lắm mưu mô, bất kỳ lúc
nào hắn cũng có thể tung ra một mẹo. Được một người như hắn, còn hơn mười vạn
hùng binh.
- Chỉ nhi?
Từ Vị lắc đầu, cười khổ, nhẹ giọng:
- Nha đầu ngốc kia đã lún sâu vào trong đó rồi mà vẫn
không biết. Trong hai người bọn chúng, ai là người khuyên ai, ta cũng không
biết được.
Lý Thái nhíu mày:
- Lún sâu vào trong?
Lão liếc nhìn Lâm Tam, gật đầu cười nói:
- Thì ra là vậy! Ta còn tưởng là gần đây Chỉ nhi còn
phải chịu cảnh phòng đơn gối chiếc thêm dài. Tên tiểu tử Lâm Tam này cũng không
phải kém, có nhân phẩm, có bản lĩnh, chỉ có da mặt hơi dày, hay giở lắm trò,
ngoài ra không còn khuyết điểm nào khác.
Thành Vương nhíu chặt đôi mày, cẩn thận hỏi:
- Hoàng Thượng, thần đệ còn lo lắng một việc. Cho dù
tổ chức Trung Dũng quân ngay tại chỗ, nhưng dùng tân binh chưa từng trải qua
chiến trận đi cứu viện Cao Lệ, đánh nhau với Đông Doanh, liệu có hiệu quả
không? Đao thuật của vũ sĩ Đông Doanh rất là lợi hại, thần đệ đã từng tận mắt
chứng kiến.
- Ủa?! Nguyên là Vương gia có quen biết với người
Đông Doanh?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Đao pháp của vũ sĩ Đông Doanh cố nhiên là lợi hại,
nhưng không nên quên, bọn chúng đổ bộ tác chiến, đao pháp phát huy được mấy
thành? Còn một điểm quan trọng hơn nữa, một khi Đại Hoa ta phát binh cứu viện
Cao Lệ, đột nhiên hiển thị quyết tâm vô cùng kiên định, với bản lĩnh của Đông
Doanh, liệu có dám vuốt râu hùm? Đông Doanh giống như lò xo, ta mà yếu đuối thì
chúng càng mạnh bạo, chỉ cần chúng mới ló dạng, ta cương quyết đánh phủ đầu,
tuyệt không nương tay.
- Vậy, quyết định như thế đi!
Hoàng Thượng mỉm cười nói:
- Hỏa tốc soạn chỉ dụ, tuyển binh bên trong vùng quan
ngoại, điều động tướng lãnh giỏi từ Cấm Vệ quân của kinh thành đi phụ trách
huấn luyện Trung Dũng quân. Một việc không phiền hai người, biện pháp này là do
Lâm Tam đề xuất, Lâm ái khanh, ta bèn cắt cử ngươi làm Thống Soái Trung Dũng
quân…
“Thống Soái Trung Dũng quân?” Mọi người đều kinh hãi.
Tuy đội quân này vừa mới dựng lên, nhưng lại bảo vệ an nguy vùng trọng điểm
quan ngoại cùng với Cao Lệ. Hoàng Thượng vừa phán một câu, quân quyền đã lọt
vào tay Lâm Tam, ngay lập tức hắn trở thành ông vua không ngai của Cao Lệ, sao
không khiến cho mọi người hoảng sợ sao được?
Lâm Vãn Vinh xua tay, cười nói:
- Tiểu dân chỉ là một tiểu gia đinh nho nhỏ của Tiêu
gia, lấy việc phục thị tiểu thư và phu nhân làm nhiệm vụ của mình. Hoàng Thượng
đã ngự bút ban thưởng “Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh” là đã cổ vũ tiểu dân tận trung
chức vụ, làm tốt công việc của mình. Còn như những sự việc khác, Lâm Tam gan
nhỏ, chưa bao giờ dám lo nghĩ tới. Cúi xin Hoàng Thượng thu hồi lệnh đã ban.
Chịu làm gia đinh, không nhận phong vương, đại khái
Lâm Tam là người thứ nhất từ trước đến nay. Ánh mắt mọi người nhìn hắn nóng
rực, hâm mộ, ghen ghét, cười nhạo… trăm người có trăm loại tâm tư khác nhau.
Nhưng lão Hoàng Đế không hề giật mình, dường như đã dự
liệu trước, lão mỉm cười:
- Tiêu gia thật khó kiếm được một gia nhân có lòng
trung thành như ngươi. Tuy nhiên trẫm có nghe nói, ngươi cùng hai vị tiểu thư
của Tiêu Gia có chút quan hệ yêu đương. Ngươi là bảo vệ mà tự ăn cắp à… ha ha!
Mọi người đều đã nghe qua chuyện này ít nhiều, nay
Hoàng Đế vừa nhắc đến, cả bọn liền phá ra cười ầm ĩ. Lâm Vãn Vinh đành phải
chống chế:
- Hoàng Thượng, người đã thấy đó, tiểu dân có nhân
phẩm xuất chúng như thế, thật là không thể không được nữ nhân ưa thích. Xin
Hoàng Thượng chỉ vẽ cho tiểu dân làm sao để tài năng đừng xuất chúng nữa. Tiểu
dân thật là khó xử quá!
Từ chuyện quốc sự nhảy sang chuyện tư sự, mọi chuyện
Lâm đại nhân đều đi tiên phong, quần thần rộ lên cười ha hả.
Việc thứ ba là việc đưa quân lên phía Bắc chống giặc
Hồ. Việc này đã được thảo kế hoạch chu đáo từ trước. Lý Thái đem lộ trình cùng
sự phân bố binh lực ra giảng giải tường tận, Từ Chỉ Tình ở phòng bên lại bổ
sung thêm. Giảng giải hơn nửa canh giờ vẫn chưa dứt. Nữ nhân sau rèm an tĩnh
nghe mọi người nói chuyện, không có hành động gì khác.
Lâm Vãn Vinh ngắm nhìn bóng dáng bình lặng ngồi sau
rèm. Lúc này tâm trí đã an tĩnh, hắn càng lúc càng cảm giác hình bóng này rất
là quen thuộc. Thừa dịp mọi người đều chăm chú nhìn vào bản đồ hành quân, hắn
bước tới gần bức rèm. Vừa bước đến bậc thềm, hắn đã nghe một tiếng thở dài yếu
ớt rồi có một giọng nghẹn ngào, khe khẽ ngâm:
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu,
Tây hồ ca vũ kỷ thì hưu?
Noãn phong huân đắc du nhân túy,
Trực bả Hàng châu tố Biện châu! (*)
(*) Bài thơ Lâm Vãn Vinh đọc khi gặp Tiêu
Thanh Tuyền, đã được dịch từ các chương trước.
- Thanh Tuyền?!
Lâm Vãn Vinh thấy trong đầu chấn động nghe ầm một
tiếng, rồi không còn biết gì nữa.