Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 344
Chương 344: Kiểm
tra
- Ta đến đây cũng chính vì việc này.
Lâm Vãn Vinh gật gù, vỗ bả vai Đỗ Tu Nguyên cười:
- Có phải là mấy tên người Hồ có ý muốn bắn pháo
không?
Đỗ Tu Nguyên giật mình nhìn hắn, ôm quyền nói:
- Tướng quân thật thần cơ diệu toán, thuộc hạ tự thẹn
không bằng.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
- Thần cơ diệu toán gì chứ, Đỗ đại ca không cần vỗ
mông ngựa ta nữa, người Hồ mượn ‘pháo Fuck’ chả lẽ là vì chúng muốn lên núi săn
bắn à? Chủ ý của bọn chúng muốn là bắn pháo, điều đó cũng dễ thấy thôi.
Đỗ Tu Nguyên gật đầu:
- Mạt tướng được mệnh lệnh của tướng quân, phái người
một ngày mười hai canh giờ giám thị động tĩnh của người Hồ. Khi mới đưa ‘pháo
Fuck’ tới doanh trại của bọn chúng, người Hồ rất kinh ngạc, có thể là do chưa
từng nhìn thấy vật tinh xảo như thế, nên coi như châu báu. Chúng dành ra một
chiếc lều lớn, chuyên để đặt hỏa pháo. Những người Hồ này mặc dù tinh thông
cưỡi ngựa bắn cung, song khi giao chiến với Đại Hoa ta, không ít lần chịu thiệt
vì hỏa pháo, nên cực kỳ hứng thú đối với nó. Nói ra thật buồn cười, người Hồ tự
khoe mình là hùng ưng của thảo nguyên đại mạc, thế mà ngay cả hỏa pháo đơn giản
cũng không biết thao tác, không biết nhồi thuốc pháo thế nào, điều chỉnh phương
vị ra sao, càng khỏi nói khai hỏa nó nữa.
- Ồ, thật sao?
Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một hồi, không hiểu nói:
- Người khác thì chả nói làm gì, nhưng tên quốc sư Đột
Quyết Lộc Đông Tán kia tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản, hắn tri thức
bác đại, am hiểu vật lý, nếu nói hắn ngay cả hỏa pháo đơn giản cũng không biết
dùng, vậy cũng không khỏi quá phóng đại rồi.
- Điều này mạt tướng cũng không rõ lắm.
Đỗ Tu Nguyên nói:
- Thám tử của chúng ta phái đi, luôn giám thị quanh
doanh trại của bọn chúng, bao gồm cả quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán và đặc sứ
Đột Quyết A Sử Lặc. Bọn chúng không còn cách nào, cuối cùng chỉ đành tới trong
thành tìm mấy thợ sắt biết nghề, thưởng nhiều vàng mới học được thao tác ra
sao. Việc này trong kinh thành tất cả mọi người đều biết, sớm đã trở thành trò
cười.
Lộc Đông Tán sẽ không ngu ngốc như thế chứ? Mời mấy
người thợ còn làm loạn tới mức trong thành ầm ĩ bàn tán, đây chẳng phải là bày
cái xấu ra sao? Lâm Vãn Vinh nhíu mày:
- Vậy tiếp theo thế nào, sau khi bọn chúng hiểu rồi,
có bắn mấy phát hay không?
Đỗ Tu Nguyên cười to:
- Tướng quân, khẩu hỏa pháo này đồ bỏ của Đại Hoa ta,
làm sao có thể bắn được. Hơn nữa, dù cho người Hồ mười lá gan, bọn chúng cũng
không dám bắn pháo bừa bãi trong kinh kỳ trọng địa của Đại Hoa ta, thuốc pháo
lại được chúng ta kiểm soát cực nghiêm, bọn chúng căn bản không thể kiếm được.
Kiểm soát cực nghiêm? Trên đường từ Sơn Đông trở về
đây, lão tử thiếu chút nữa bị mấy vạn cân hỏa dược thổi tung lên trời. Còn liên
lụy tới tiên tử tỷ tỷ sinh tử chưa biết, tên tiểu tử ngươi còn dám nói kiểm
soát cực nghiêm với ta? Nếu như đúng là người Hồ câu kết với Thành Vương, kiếm
chút hỏa dược dễ như trở bàn tay, còn phải công khai mua sao?
Người Hồ không hiểu điều khiển pháo, lại không mua
được hỏa dược, làm trò cười cho bách tích Đại Hoa, Lộc Đông Tán tỏ ra kém cỏi
như thế, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Lâm Vãn Vinh, trong lòng hắn mơ hồ có
chút cảm giác không ổn, hỏi:
- Người Hồ vẫn chưa thử pháo sao?
- Khẩu pháo này bắn không được, thử thế nào cũng phí
công. Sau khi người Hồ nghiên cứu vài ngày, dần dần mất đi hứng thú, dùng vải
che hỏa pháo đi, rồi không để ý tới nó nữa. Mấy ngày nay bọn chúng đang thu
thập hành trang, chuẩn bị trở về Đột Quyết.
Dùng vải che hỏa pháo đi? Chẳng lẽ là sợ đại pháo bị
bụi, người Hồ biết giữ gìn vệ sinh như vậy ư? Phải biết rằng ở trên thảo nguyên,
bọn chúng còn ngủ cùng với cả phân ngựa.
- Đỗ đại ca! Những huynh đệ của chúng ta chính mắt
nhìn thấy người Hồ che đại pháo đi sao?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi.
- Điều này không chính mắt nhìn thấy, vì tránh đả thảo
kinh xà, thám tử của chúng ta đều ở cách một khoảng. Có điều nhìn hình dạng che
trong vải kia, hẳn là hỏa pháo rồi.
Thế này thì lạ thật, người Hồ ở lại kinh thành mấy
ngày, không dễ dàng gì mới kiếm được một khẩu pháo, làm sao có thể dễ dàng bỏ
qua chứ? Lâm Vãn Vinh nghĩ một lúc, cười nói:
- Đỗ đại ca, huynh vừa rồi mới nói người Hồ sắp rời
khỏi kinh thành, bọn chúng thu thập bao nhiêu hành lý? Có phải là đi bằng mấy
cỗ xe lớn hay không?
Đỗ Tu Nguyên kinh ngạc:
- Làm sao tướng quân biết được? Bọn người Hồ này chắc
là sợ chết khiếp rồi, tới Đại Hoa ta có một chuyến, mà mua rất nhiều đồ, vừa
trà lại thêm cả vải, chứa hết cả bảy cỗ xe lớn.
- Bọn chúng đúng là sợ chết khiếp rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Đỗ đại ca, những người Hồ này khi nào rời kinh?
Đỗ Tu Nguyên nhìn sắc trời nói:
- Hoàng hôn hôm nay. Bây giờ đại khái vừa mới lên
đường. Bọn người Hồ này nói cũng lạ, sớm thì chẳng đi lại chọn lên đường trong
đêm. Người ngoại bang, quả thực không thể giáo hóa.
- Không phải là không chịu giáo hóa, chính xác là
ngược lại mới đúng, bọn họ sớm đã được giáo hóa tới vô cùng xảo trá rồi.
Lâm Vãn Vinh nở nụ cười, níu lấy con ngựa Hứa Chân để
lại xoay người nhảy lên:
- Đỗ đại ca, tập hợp các huynh đệ xuất phát, chúng ta
đi bắt trộm.
- Bắt trộm? Ý của Lâm tướng quân là…
Đỗ Tu Nguyên giật mình tỉnh ngộ, hối hận nói:
- Ái chà, sao ta không nghĩ tới chứ. Các huynh đệ, mau
tập hợp!
Tướng sĩ thủ hạ của Đỗ Tu nguyên đều là những quân sĩ
từng trải được Lâm Vãn Vinh mang theo ở Sơn Đông, huấn luyện cực kỳ có chất
lượng, trong tức khắc đã tập kết xong, mấy trăm chiến mã cùng hí vang, vó ngựa
dồn dập, phóng thẳng về hướng phía thành bắc.
Sắc trời tối dần, trên đường người đi đã rất ít, rất
thích hợp phóng ngựa. Đi được một lúc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người
Hồ. Đỗ Tu Nguyên nóng lòng như lửa đốt, hôm nay nếu không phải có Lâm tướng
quân nhắc nhở, mình thiếu chút nữa bị người Hồ lừa. Nếu không tìm lại được thứ
đó, thì cái mặt này thực không còn chỗ mà để nữa.
Lâm Vãn Vinh cùng hắn sóng cương mà đi, thấy bộ dạng
lo lắng của hắn, mỉm cười nói:
- Không cần lo, người Hồ đem theo thứ đó thì cho dù là
hãn huyết bảo mã, cũng chẳng chạy xa được. A, huynh nhìn phía trước…
Đỗ Tu Nguyên nhìn theo phía ngón tay hắn chỉ, phía
trước không xa bụi đất cuồn cuộn, mấy chục thớt ngựa kéo bốn năm cỗ xem lớn đi
vội vã. Kỵ sĩ trên mình ngựa thân hình mạnh khỏe cao lớn, nhìn hình dạng đúng
là người Đột Quyết.
"Cha…” Đỗ Tu Nguyên hưng phấn hét lớn, thúc ngựa
như về phía trước như mũi tên, mấy trăm kỵ binh theo sát phía sau, trên quan
đạo bốc lên bụi đất mù mịt.
Khi khoảng cách chỉ còn mấy trượng, Đỗ Tu Nguyên nhìn
rõ ràng, những người này mũi cao mắt lõm, đúng là người Đột Quyết. Những người
Hồ này dường như không biết phía sau có truy binh, năm cỗ xe lớn duy trì đội
hình chặt chẽ, không nhanh không chậm, vừa khéo ngăn trở đường đi của đám người
Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh nhíu mày, kéo Hứa Chân đang theo ở đằng
sau:
- Tiểu Hứa, dẫn năm trăm huynh đệ đi đường tắt, tới
phía trước năm mươi dặm tìm kiếm. Thấy người Hồ, mặc kệ ba bảy hai mốt, giữ lại
toàn bộ cho ta.
- Dừng lại! Mau dừng lại!
Đỗ Tu Nguyên vung roi thúc ngựa, dẫn theo mấy chục
quân sĩ lao về phía trước, tới đội ngựa phía trước. Mấy chục kỵ sĩ cùng kéo
cương ghìm ngựa, chiến mã cao lớn lắc đầu, phát ra tiếng hí dài, vó trước tung
lên, đầu ngựa xoay lại, bờm ngựa đón gió tung bay, vừa kịp đối diện trước đội
nhân mã của người Hồ. Động tác gọn gàng đẹp mắt, trong quãng thời gian hít một
hơi là đã xong. Ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi khen hay.
Đội ngựa của người Hồ từ từ dừng lại, trong đội ngũ
một thớt khoái mã phi ra, đi tới phía trước, những người Đột Quyết khác kéo
ngựa lùi lại. Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn lại, hóa ra cầm đầu đội này chính là
quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán.
Lộc Đông Tán tay phải đặt lên ngực hành lễ, dùng tiếng
Đại Hoa không được trôi chảy nói:
- Đại nhân tôn kính, bỉ nhân Lộc Đông Tán, là quốc sư
hãn quốc Đột Quyết, lần này phụng ý chỉ Bì Già khả hãn tới thăm Đại Hoa, cùng
xây dựng lên tình hữu nghị lâu dài của hai nước. Hiện giờ đã thuận lợi hoàn
thành sứ mệnh, được hoàng đế bệ hạ của quý quốc ân chuẩn, đang muốn trở về Đột
Quyết. Nhưng đại nhân đột nhiên xuất binh ngăn cản chúng ta, không biết là có
dụng ý gì?
Người Hồ gian trá, Đỗ Tu Nguyên thiếu chút nữa bị lừa,
trong lòng căm tức lắm, mặc kệ hắn là quốc sư hay không. Hừ lạnh một tiếng:
- Muốn về Đột Quyết? Để lại thứ thuộc về Đại Hoa ta
rồi hãy đi!
- Vị đại nhân này nói đùa rồi.
Lộc Đông Tán cười tủm tỉm nhìn Đỗ Tu Nguyên, chỉ vào
xe ngựa sau lưng nói:
- Những thứ này ban đầu đúng là thuộc về Đại Hoa, có
điều, chúng ta đã lấy ngựa, loan đao, lấy đồ đổi đồ. Những vật phẩm này, hiện
giờ đều là của Đột Quyết ta. Đại nhân muốn lấy lại thứ thuộc về Đại Hoa, sợ là
phải thất vọng rồi.
Chúng kỵ binh đã sớm vây quanh đội ngựa, Đỗ Tu Nguyên
không thèm phí lời với hắn, phất tay lên:
- Kiểm tra cho ta!
Mấy trăm binh sĩ xoay người xuống ngựa, vây quanh xe
ngựa muốn tiến lên tìm kiếm.
“Keng” loan đao trong tay người Đột Quyết rời khỏi vỏ,
ngựa lớn Đột Quyết cùng hí vang, kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng vung đao lên, khí
thế uy vũ, sát khí đằng đằng.
Huynh đệ dưới tay Đỗ Tu Nguyên không hề hàm hồ, trường
thương phác đao tụ lại tiến đến, đối kháng với người Đột Quyết, Đỗ Tu Nguyên
hừm một tiếng:
- Thế nào, các ngươi muốn khai chiến với Đại Hoa ta
sao?
Trên mặt Lộc Đông Tán hiện lên một tia kiêu ngạo:
- Việc khai chiến, không phải là ngài nói mà được. Vị
tướng quân này, các ngươi vô duyên vô cơ ngăn trở sứ đoàn Đột Quyết ta, chẳng
lẽ là muốn gây hấn với hãn quốc Đột Quyết ta ư? Nếu ngươi không lui ra, ta sẽ
kháng nghị với hoàng đế bệ hạ của quý quốc, hậu quả tổn hại tới bang giao hai
nước, ngài gánh chịu nổi không?
Nói về đấu võ mồm, Đỗ Tu Nguyên làm sao là đối thủ của
bậc tài chí trị quốc như Lộc Đông Tán, mặc dù Đại Hoa và Đột Quyết tất phải có
một trường sinh tử chiến, nhưng sứ đoàn Đột Quyết tới thăm này, lại vạn vạn
không thể tùy tiện động vào. Đỗ Tu Nguyên do dự một chút, không biết xử lý ra
sao.
- Lộc huynh, mấy ngày không gặp, tiếng Đại Hoa của
huynh không ngờ thành ra lợi hại như vậy rồi, thật làm tiểu đệ này kính nể vô
cùng.
Lâm đại nhân cưỡi ngựa trắng, cười hì hì từ trong đại
quân đi ra, bộ dạng rất là tiêu sái.
Thấy Lâm Vãn Vinh tới, sắc mặt Lộc Đông Tán biến đổi,
nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, ôm ngực hành lễ:
- Hóa ra là Lâm đại nhân tự thân đại giá quang lâm,
Lộc Đông Tán không nghênh tiếp từ xa được.
- Ha ha, Lộc huynh, tiếng Đại Hoa của huynh so với ta
còn lưu loát hơn, xem ra chuyến này đến Đại Hoa không phí!
Lâm đại nhân cười hì hì, ánh mắt rơi trên người Đỗ Tu
Nguyên, ngẩn ra một chút rồi lớn tiếng quát:
- Đỗ Tu Nguyên, bảo ngươi đi tìm mèo Ba Tư, ngươi còn
ở đây làm cái gì?
- Mèo Ba Tư?
Lộc Đông Tán tò mò nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lâm đại nhân, ngài đến đúng lúc, vị tướng quân này
đột nhiên không biết vì sao ngăn đường sứ đoàn Đột Quyết chúng ta, còn muốn
kiểm tra xe ngựa của ta, đại nhân, đây là đạo đãi khách của Đại Hoa sao?
- Ồ, có việc này ư?
Lâm Vãn Vinh mặt đầy vẻ ngạc nhiên, cười nói:
- Lộc huynh, chỉ là hiểu lầm thôi. Chuyện là thế này,
mấy ngày trước, hoàng đế bệ hạ thưởng cho ta một con mèo do nước Ba Tư tiến
công. Vừa khéo di thái thái (*) thứ bảy trong nhà ta vô cùng yêu thích con vật
nhỏ này, mỗi ngày không nhìn nó mấy lần là ngủ không yên. Hôm qua nàng mang con
vật nhỏ này ra ngoài hóng gió, nào ngờ khi đi tới gần đây, con vật nhỏ kia tự
nhiên biến mất. Ài, không dấu Lộc huynh, huynh đệ ta yêu thương nhất là vị di
thái thái đó, vì việc con mèo Ba Tư này, tiểu đệ đệ phái binh mã tìm kiếm ở gần
đây hai ngày hai đêm rồi, ngay cả nước cũng chẳng kịp uống. Vừa phải hầu hạ
hoàng đế, vừa phải hầu hạ lão bà, làm nam nhân thật không dễ, nào sánh được với
Lộc huynh, mỗi đêm ngủ ôm Hồ cơ, uống rượu chơi đùa, khoái hoạt vô cùng. Lộc
huynh hãy nể chúng ta cùng là nam nhân, đừng tính toán nữa nhé.
(*) Di thái thái: vợ lẽ, ngày xưa khi tiểu
thư nhà quyền quý nào đó đi lấy chồng thì đám hầu cũng được gả theo làm vợ bé,
cho nên gọi là di.
- Điều này…
Lâm đại nhân ‘lấy tình động lòng người’, Lộc Đông Tán
thành ra khó xử, cười gượng nói:
- Quý phu nhân bị mất mèo Ba Tư từ ngày hôm qua, nhưng
chúng ta hôm nay mới đến, con mèo Ba Tư kia làm sao nấp trong xe chúng ta được?
- Cái này không nói chắc được, con vật nhỏ kia có
chân, chạy còn nhanh hơn lừa, ta không tìm đến, nó đã may mắn chuồn đi rồi.
Lâm đại nhân cười hì hì:
- Đừng nói nó có chân, ngay cả nó không có thì cũng tự
chạy được. Lộc huynh, huynh có tin hay không?
Lộc Đông Tán làm bộ không nghe thấy lời hắn nói, lắc
đầu đáp:
- Lâm đại nhân, nếu là thứ của ta, đừng nói muốn tìm
kiếm, chỉ cần ngài cần, ta cũng tặng miễn phí. Nhưng những thứ này, đều là lễ
vật chuẩn bị tặng Bì Già đại hãn, nếu để người tìm kiếm, sợ là bất kính vô
cùng.
- Sao nghiêm trọng như vậy được, tìm một con mèo Ba Tư
thôi mà, cũng chẳng phải là việc xấu gì. Tỳ Sương (*) khả hãn gì đó của các
huynh nếu trách tội, bảo ông ấy trực tiếp tìm ta được rồi, con người ta trước
nay rất hiếu khách, Lộc huynh cũng biết đấy. Thế này đi, cho huynh thời gian,
để huynh suy nghĩ cẩn thận, đợi ta đếm tới năm, nếu huynh không phản đối, ta
cho là huynh chấp nhận.
(*) Tỳ sương là thạch tín, hay asen, phát
âm ra hơi giống Bì Già.
Lộc Đông Tán do dự, đang đợi hắn đếm một hai ba bốn,
liền nghe Lâm đại nhân trực tiếp hô:
- Năm!… Ôi chao, Lộc huynh, ta đã biết huynh sẽ chấp
nhận mà, huynh quá sảng khoái rồi. Đỗ Tu Nguyên còn ngẩn ra làm cái gì?
Ai cũng nói Đại Hoa là đất nước lễ nghi, làm sao sinh
ra loại quái thai như Lâm Tam này? Lộc Đông Tán ngoại trừ bội phục, chỉ còn bội
phục.
Thấy Đỗ Tu Nguyên dẫn nhân mã lên xe tìm kiếm, Lộc
Đông Tán sắc mặt như thường, không chút khẩn trương nào. Lâm Vãn Vinh cũng
không để ý, cười nói:
- Lộc huynh, thứ lạt tị thảo kia huynh có còn không?
Cho tiểu đệ mấy cân đi, tiểu đệ rất là thèm.
- Ta cũng không có.
Lộc Đông Tán lắc đầu nói:
- Thứ này vốn cực kỳ trân quý, ngay cả Bì Già khả hãn
một năm cũng không dùng tới mấy cân, tất cả trên người chúng ta, mấy ngày trước
đều tặng hết cho đại nhân ngài rồi.
- Thật không?
Lâm đại nhân cười thần bí:
- Mấy ngày trước, có một vị đại nhân vật, cũng mời ta
thưởng thức lạt tị thảo này, Lộc huynh, huynh có biết hắn là ai không?
Lộc Đông Tán biến sắc, ấp úng mấy tiếng, miễn cưỡng
trả lời:
- Thật sao, ta không biết. A, đại nhân, thủ hạ của
ngài tìm kiếm thế nào rồi? Chúng ta còn phải sớm lên đường nữa đó.
Mấy trăm tướng sĩ đem mấy cỗ xe lật tung lên trời,
nhưng không thu hoạch được gì, Đỗ Tu Nguyên cúi đầu ủ rũ đi tới:
- Đại nhân, không tìm thấy mèo Ba Tư của di thái thái.