Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 333

Chương 333: Cô làm ơn tôn
trọng nhân cách của ta!

Rương bạc vừa được kéo lên, Lâm Vãn Vinh không dám trì hoãn lập tức mở
tung, phái binh sĩ phân bạc và thiếc ra, xong xuôi tính toán lại một lần, 35
vạn lượng bạc không hơn không kém, lúc này hắn mới thật sự yên lòng, đem số bạc
niêm phong lại cẩn thận, phái đại quân tầng tầng canh gác, Lạc Viễn trực tiếp
giám sát để có thể hoàn toàn yên tâm.

Xong xuôi công việc thì trời đã sang đêm, đang định uống chút nước, hắn
bỗng thấy Hồ Bất Quy phóng ngựa tới, nhảy xuống hồ hởi hỏi:

- Lâm tướng quân, nghe nói tìm được bạc rồi, là thật sao?

Lâm Vãn Vinh cười khoát tay, chỉ vào mấy rương bạc trong sân:

- Giả thế nào được? 35 vạn không thiếu một phân, đều đã ở đây.

Hồ Bất Quy mừng rỡ:

- Lâm tướng quân thật không phải người phàm, hiện tại ở Tế Ninh dân chúng
đã truyền tai nhau rằng ngài khẳng khái hào phóng, quan tâm đến đời sống nhân
dân, thả ra 30 vạn cá bột gầy dựng hi vọng cho ngư dân, trở thành đại ân nhân
của Tế Ninh rồi. Họ còn truyền tụng rằng ngài là tinh tú hạ phàm, chuyên giải
nguy nan, cứu độ dân chúng. Cả ngày nay dọc đường đi tôi đều nghe truyền thuyết
về ngài. Ài…

Gã ảo não lắc đầu, uể oải nói:

- Chỉ tiếc lão Hồ ta hôm nay bận bịu việc công phải đến huyện nha Trúc Bình
kia, không có cơ hội tận mắt chứng kiến.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười:

- Gì mà tinh tú hạ phàm? Là phụ lão hương thân Tế Ninh thổi phồng ta rồi.
Ta làm người còn chưa ra hồn, ăn uống vui chơi đều là đệ nhất, làm gì có chuyện
quan tâm dân sinh, cứu độ dân chúng? Ờ, Hồ đại ca, vụ Trúc Bình thế nào rồi?

Hồ Bất Quy vẻ mặt ảo não đáp:

- Đám cẩu tử kia thật giảo hoạt, tôi đem quân tới thì bọn chúng đã chạy
được nửa canh giờ. Tôi liều chết truy đuổi, chém giết vài người, còn lại chạy
thoát ráo.

Điều này sớm đã nằm trong dự liệu, ta cũng không lấy làm kỳ quái, Lâm Vãn
Vinh gật đầu, vỗ vai Hồ Bất Quy cười:

- Hồ đại ca, việc này ngươi làm tốt lắm, về kinh ta sẽ bẩm báo hoàng
thượng, anh em ta cùng thăng quan phát tài, bạc vàng ào ạt kéo đến, ha ha ha
ha.

Hồ Bất Quy nghe vậy buồn cười, vị Lâm đại nhân này thoạt trông cách cư xử
thì như đại gian thương, nhưng mỗi khi gặp việc lớn lại chẳng hàm hồ chút nào,
khiến mọi người phải kính nể.

35 vạn lượng ngân khố đã bị trộm một lần, giờ tuyệt không thể để mất mát gì
nữa. Có Hồ Bất Quy tọa trấn, với cách làm việc bảo đảm của lão ca này, Lâm đại
nhân đã thấy an tâm 200%, lại còn Lạc Viễn phụ giúp, khẳng định sẽ không có vấn
đề gì. Lúc này hắn mới trút được gánh nặng, thở dài một hơi, quát lớn:

- Người đâu, dùng khoái mã đem thư tín chạy một mạch 800 dặm về kinh đô,
báo tin vui cho hoàng thượng.

Ngoài trướng sớm đã có sư gia trong quân đứng cầm sẵn giấy bút, Lâm đại
nhân chậm rãi bước tới hai bước, cười nói:

- Ta vốn không quen thảo tấu chương, nhờ ngươi viết giúp, nội dung là nhiệm
vụ gian nan đột xuất lần này, mấy vạn tướng sĩ bất kể ngày đêm vất vả tìm kiếm,
tướng quân Hồ Bất Quy hai đêm không ngủ bôn ba ngàn dạm truy bắt hung phạm. Tóm
lại là viết dài chút, nhất quyết ghi ra đầy đủ tên họ huynh đệ dưới tay, để bọn
họ gây được chú ý trước mặt hoàng thượng, coi như đây là chút giao tình của Lâm
mỗ với mọi người.

Hồ Bất Quy mặt mày hớn hở, đi theo Lâm tướng quân thật chẳng sai, từ lần
trước diễn binh ở sa trường, lần này vớt bạc trong hồ, mỗi dịp đều được lộ diện
trước hoàng thượng, xem ra dăm ba năm sau, hoàng thượng thể nào cũng nhớ kỹ tên
của lão Hồ ta thôi.

Sư gia cũng là người cơ trí, Lâm tướng quân muốn phải viết rõ tên từng
huynh đệ quan quân, cả binh tốt dưới tay cũng phải ghi trên tấu chương, vậy tên
của Lâm đại nhân có thể thiếu sao? Hiễu rõ tinh thần, sư gia múa bút như có
thần trợ, mỗi đoạn đều bắt đầu bằng câu “Tướng quân không quản khổ lao, đem
thân nhập hiểm, tự mình điều quân “.v.v., hết sức ca ngợi Lâm đại nhân công
đức vô lượng, rằng người dân hồ Vi Sơn yêu quí ủng hộ tướng quân ra sao.

Lâm đại nhân tiếp lấy tín thư, thưởng thức một lượt, mặt không đổi sắc
buông câu:

- Viết rất khách quan! Có tiền đồ! Từ nay về sau chiến báo (báo cáo chiến
trận) sẽ do ngươi đảm nhiệm!

Cuối tín thư, Lâm đại nhân ký tên, đưa cho khoái mã cấp tốc hồi kinh.

Về đến phủ, đã thấy trước nha môn giăng đèn kết hoa, có cả đèn lồng đỏ cực
lớn, Lạc Ngưng đang ở trước cửa đang chỉ huy mọi người quét dọn.

- Làm gì thế?

Lâm Vãn Vinh cười cười bước đến, đỡ lấy eo lưng Lạc Ngưng xoa nắn một hồi:

- Ngưng nhi, nàng chuẩn bị “hỷ sự” hả? Thật là tốt, hay tối nay động phòng
luôn hen!

LN sắc mặt đỏ bừng, quyến rũ liếc nhìn hắn, e thẹn:

- Đại ca thật không đứng đắn, hôm nay tìm ra bạc, Lạc gia thoát được tai
họa, mấy ngày qua đã khổ cực lắm rồi, nên ăn mừng một phen, vả lại còn một
chuyện vui nữa, cha đã tỉnh rồi, đang muốn gặp chàng.

Nhạc phụ tỉnh rồi? Ta vừa tìm được bạc, lão liền tỉnh dậy, thật là đúng
thời điểm a, lão tiểu tử này có phải giả bộ bất tỉnh không đây? Lâm đại nhân
trong lòng bỉ bai, nhưng trên mặt vẫn giả bộ mừng rỡ:

- Ai da, tốt quá, hôm nay quả thực song hỷ lâm môn. Ngưng nhi, chúng ta mau
đi gặp nhạc phụ đại nhân.

Ngưng nhi ừ nhẹ, ôm chặt đại ca hướng về gian phòng cha đang nghỉ ngơi. Vừa
tới cửa, chợt nghe giọng Lạc Mẫn truyền ra:

- Bên ngoài là Ngưng nhi à?

- Phụ thân, con cùng đại ca đến thăm người.

Lạc Ngưng nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy Lạc Mẫn đang được nha hoàn đỡ ngồi dậy,
mỉm cười nhìn hai người.

- Ai da, Lạc đại nhân, đã lâu không gặp.

Lâm đại nhân ôm quyền vừa ha ha cười vừa nói:

- Ta thật nhớ ngài ghê!

- Cậu nhớ ta làm gì?

Lạc Mẫn cười lắc đầu:

- Sợ là nhớ Ngưng nhi của ta mới đúng!

Lạc Ngưng xấu hổ, hờn dỗi:

- Cha, người lại giễu con.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu hắc hắc cười:

- Cả hai đều nhớ, ko thiếu ai cả.

Lạc Mẫn thở dài thật sâu:

- Lại nói, mấy tháng không gặp, vừa gặp lại liên lụy tới cậu và Từ Chỉ Tình
bôn ba vất vả vì ta, trong lòng ta quả thực thấy có lỗi.

Thấy Lạc Mẫn già đi rất nhiều, không còn chút bộ dáng xảo trá gian hoạt
trước kia, Lâm Vãn Vinh vội cười đáp:

- Đâu có lý nào như thế, chúng ta là người một nhà mà. Trước kia ở Kim
Lăng, lão thái sơn (ví như cha) ngài luôn chiếu cố ta, ta cũng nên chia sẻ với
lão thái sơn mới phải đạo.

Nghe hắn gọi mình là lão thái sơn, Lạc Mẫn kinh dị liếc mắt nhìn Lạc Ngưng,
thấy Ngưng nhi má phấn đỏ rực, đầu cúi gằm, lại nhìn tên tiểu tử kia bộ dáng đã
chiếm tiện nghi, nhất thời bừng tỉnh, cười khổ một tiếng, thôi thôi gạo đã
thành cơm, khách khí với tên tiểu tử này làm gì nữa. Lão ha ha gật đầu cười:

- Nguyên lai là vậy, tốt lắm! Hiền tế, nghe nói vừa rồi con vừa là cá vượt
long môn, vừa là thuyền gỗ vớt bạc, dân chúng Tế Ninh tán dương con rầm rĩ,
việc này vào tai hoàng thượng là chắc chắn, vậy chuẩn bị bay bổng thăng tiến
tiếp đi hen.

Nói nhảm, công chúa cưng của lão hoàng thượng là vợ yêu của ta, ta không
bay bổng còn ai bay nữa? Lâm đại nhân ha ha cười, liếc mắt tứ phía, thần bí
nói:

- Lão thái sơn ngài không cần lo lắng, trước khi rời kinh thành, con đã nói
chuyện qua với hoàng thượng rồi.

Lạc Mẫn mừng rỡ đứng lên, kích động hỏi:

- Hoàng thượng bảo sao?

- Hoàng thượng nói 35 vạn lượng quân phí bị mất ở Tế Ninh làm mấy vạn đại
quân không có lương thảo, phải lưu lại trong kinh giữa lúc tình hình biên cương
cấp bách, tội của Lạc Mẫn thật sự không thể tha thứ.

Lạc Mẫn nghe vậy sắc mặt trắng bệch, loạng choạng ngồi xuống. Lâm Vãn Vinh
lắc đầu thở dài:

- Nhạc phụ, đừng oán tiểu tế lắm miệng. Lão nhân gia ngài ở Kim Lăng, bao
nhiêu sóng gió đều từng trải qua, làm sao vừa đến Tế Ninh đã chủ quan như vậy?
Tế Ninh này là nơi gốc rễ của Bạch Liên giáo, thâm sâu khó dò, lão nhân gia
ngài cương trực chẳng lùi bước, trong triều biết bao nhiêu người ghen ghét muốn
tìm cơ hội diệt trừ ngài? 35 vạn lượng bạc đi qua đất ngài, ngài càng phải
nhanh nhanh đóng dấu ký tên, xua bọn họ cút cho mau, sao lại còn để bọn họ qua
đêm ở đây? Mọi người với chuyện này tránh còn không kịp, ngài khi không tự dưng
rước phiền toái vào thân làm gì?

Lạc Mẫn ảo não:

- Ta cũng nhất thời hồ đồ. Lúc ấy lãnh binh kia bảo ta là cần bổ sung lương
thảo, nếu không không đảm bảo hành trình. Ta vì muốn gánh vác đôi chút cho
hoàng thượng mà đồng ý, ai ngờ … ài! Hiền tế, con nói mau, hoàng thượng còn bảo
gì nữa?

Nghe cha cùng đại ca bàn chuyện chính sự, Lạc Ngưng không mấy quan tâm, lập
tức cáo từ đi ra.

Thấy lão Lạc đối với hoàng đế trung thành tận tụy, Lâm Vãn Vinh không muốn
hù dọa nữa:

- Biết bạc quân gặp chuyện không may, hoàng thượng đương nhiên giận dữ, khi
ấy muốn phát lệnh xử tử lão nhân gia ngài. May mắn có ta cùng Từ tiên sinh liều
chết ngăn cản, quì trước mặt hoàng thượng 12 canh giờ, hoàng thượng mới bớt
giận, ra hạn trong bảy ngày phải tìm lại bạc đem về kinh, nếu thành công thì bỏ
qua mọi chuyện, cho ngài phục chức, còn nếu thất bại, hậu quả khỏi cần nói rồi.

- Hoàng thượng thật sự bảo thế?

Lạc Mẫn vừa mừng vừa sợ, thở dài:

- Nếu vậy, ta lần này hóa ra gặp họa đắc phúc rồi? Ôi, cho dù phục hồi quan
chức, ta còn mặt mũi nào gặp lại hoàng thượng?

- Phải không? Điều này phải xem lão nhạc phụ người còn muốn làm quan, hay
là muốn nghỉ ngơi rồi?

Lâm Vãn Vinh hi hi cười, ra vẻ thần bí.

- Ai da, hiền tế à, con khỏi cần đánh đố lão phu nữa, ta đem con gái ta gả
cho con rồi, chúng ta đã là người một nhà, con cứ tùy tiện đề xuất chủ ý đi.

Lạc Mẫn cũng là hồ ly thành tinh, sao không nghe ra ẩn ý của Lâm Vãn Vinh,
lập tức nắm lấy tay hắn, thân mật vô cùng hỏi.

Da mặt lão này xem ra không thể mỏng hơn ta a, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười
nói:

- Việc này còn phải xem nhạc phụ muốn xử lý thế nào? Bạc mất tại Tế Ninh,
ngài dù muốn chạy tội cũng không có cách nào, theo ý con, chi bằng tự thú, tấu
thư nhận tội, thành thật khai báo mọi chuyện.

- Tấu thư nhận tội?

Lạc Mẫn nghi hoặc:

- Nếu ta tự thú, há chẳng phải cấp cơ hội cho Thành Vương?

- Ngài không tự thú, Thành Vương chẳng có cơ hội sao?

Lâm Vãn Vinh vỗ vai lão:

- Lão thái sơn ngài yên tâm, thư tự thú chỉ là giả bộ ngoài mặt, phần tinh
vi còn ở phía sau. Bạc mất không giả, nhưng mà chúng ta tìm chưa đến ba ngày,
chẳng phải đã tìm ra sao? Hơn nữa còn truy ra đám huyện nha Trúc Bình, bắt được
một mớ tặc tử…

Lâm đại nhân trừng mắt, trên mặt hiện nét cười:

- Đám đạo tặc này chính là dư nghiệt của Bạch Liên, cũng lên tới vài ngàn
người. Lão thái sơn ngài chỉ huy quân lực, xung phong công kích cào bằng Trúc
Bình huyện nha, đường đường chính chính nhổ tận gốc đám dư nghiệt này. Bạc
không mất, ngài lại có công diệt giặc, ngài nói đây là công hay tội?

Lạc Mẫn cũng chẳng phải loại hỏa nhiệt bốc đồng, hiền tế đã đem công tích
đổ lên đầu lão, lão liền không khách khí gật đầu:

- Là công. Nhưng mà ai biết hoàng thượng nghĩ thế nào? Lại nói, đám này
chắc gì là dư nghiệt Bạch Liên giáo?

- Có là Bạch Liên giáo hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có
người thay ngài gánh miệng lưỡi thiên hạ, hoàng thượng nhờ đó cũng có thể hạ
đài! (ý là có cớ buông tay tha tội - hieusol).

Lâm đại nhân hắc hắc cười:

- Đợi bạc cùng tặc đều áp lên kinh thành, ngài lại viết một bức thư, nói
rằng mặc dù lấy công chuộc tội, nhưng tự thẹn với thánh ân, xin hoàng thượng
ban cho về quê nghỉ hưu. Ngài xem kết quả sẽ ra sao?

- Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không buông tha ta – diệu kế!

Lạc Mẫn vỗ tay một cái, hưng phấn kêu to, nhìn Lâm Vãn Vinh từ trên xuống
dưới:

- Quả thật xa cách ba ngày đã nhận không ra. Hiền tế, con lên kinh thành
vài tháng liền quen thuộc quan trường như thế, so với ta còn tinh thông hơn gấp
trăm lần!

- Đó là nhờ lão thái sơn dạy dỗ có phương pháp!

Lâm đại nhân mắt không chớp trả lời, hai người cùng cười ha ha.

Lạc Mẫn dù sao cũng bệnh nặng vừa khỏi, nói chuyện một lát, Lâm Vãn Vinh
liền cáo từ đi ra. Nhìn quanh không thấy Lạc Ngưng đâu, hắn đang định về phòng,
chợt thấy một tiểu nha hoàn chạy tới bẩm:

- Đại nhân, Từ tiểu thư cho mời.

- Từ tiểu thư nào?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

- Là vị Từ tiểu thư cùng ngài từ kinh thành tới ạ.

Tiểu nha hoàn chớp mắt đáp:

- Từ tiểu thư nói là ở trong phòng chờ ngài.

Từ Chỉ Tình tìm ta? Lại còn ở trong phòng? Lâm đại nhân hắc hắc cười mấy
tiếng, nhanh chân bước ra hậu viện. Trong phòng Lạc Ngưng ko có đèn sáng chứng
tỏ nàng chưa về, nhưng phòng bên cạnh có ánh đèn, lại còn một bóng người xinh
đẹp bên trong chiếu lên cửa sổ.

Lâm đại nhân liếc mắt ngắm bộ ngực cao vút của cái bóng, nuốt nước miếng
một cái. Nhìn bộ ngực này, chẳng nghi ngờ gì nữa, người trong phòng chính là Từ
tiểu thư rồi.

Hắn gõ nhẹ cửa phòng hai cái, trong phòng vẫn yên ắng một lúc rồi mới vọng
ra tiếng Từ Chỉ Tình run run:

- Là... là ai?

- Ơ, không phải Ngưng nhi à? Xin lỗi, ta nhầm cửa.

Lâm Vãn Vinh cười cười, xoay người ra vẻ phải đi.

Rầm một tiếng, cửa phòng bật mở, Từ tiểu thư đứng trước cửa, cắn răng, nhỏ
giọng nói:

- Lâm... ngươi, ngươi… từ từ!

Lâm Vãn Vinh quay lại, kỳ quái nhìn nàng:

- Đã trễ thế này, Từ tiểu thư còn chưa ngủ sao?

Thấy hắn làm bộ làm tịch. Từ tiểu thư trong lòng thầm hận, liếc mắt dò xét
tứ phía thấy không có ai, vội đưa bàn tay nhỏ hung hăng kéo hắn vào phòng, sầm
một tiếng đóng cửa lại.

- Cô, cô muốn làm gì? Không được làm bậy a!

Lâm đại nhân mở to hai mắt, mặt đầy vẻ kinh hãi, hoảng sợ hỏi.

- Làm bậy?

Từ tiểu thư vừa bực mình vừa buồn cười, hận không thể đá hắn một cái:

- Trên thế giới này còn có ai dám làm càn hơn ngươi sao?

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm đãng:

- Từ tiểu thư, cô đứng có nắm chặt không buông ưu điểm của ta. Mặc dù cô
nắm được chỗ yếu của ta, nhưng cô cũng có chỗ sơ hở bị ta nắm được, chúng ta
coi như hòa hen.

- Nói hươu nói vượn, ai nguyện ý nắm lấy chỗ yếu của ngươi, Ta làm gì có
chỗ sơ hở? Từ tiểu thư hừ một tiếng, thấy ánh mắt hắn đang bay múa tán loạn
trên ngực mình, nàng mặt mày phát sốt, vội xoay người ra chỗ khác, tim đập
thình thịch. Hai người nhất thời không nói gì, trong phòng tự dưng trở nên yên
lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nghe rất rõ.

Lâm Vãn Vinh đưa mắt đặt lên trên những đường cong mê người của Từ Chỉ tình
dò xét một vòng, nhìn cặp mông tròn lẳn của nàng, hắn nuốt nước miếng, mông nở
nang như vậy rất thích hợp sinh con, Từ tiểu thư này quả là có tướng sinh quý
tử, thật đáng giá a!

- Chuyện này, Từ tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt cô gọi ta tới là có ý gì?

Thấy Từ tiểu thư mãi không quay đầu, Lâm đại nhân liền yên tâm lớn mật tiếp
tục ngắm nghía, ngoài miệng giả bộ nói năng.

- Ngươi, không cho nhìn!

Từ tiểu thư sắc mặt như lửa đốt, lầm bầm.

- Nhìn cái gì?

Lâm đại nhân khó hiểu hỏi lại.

- Ta ánh mắt chính trực, chỉ nhìn phía trước, còn lại gì cũng không thấy a.

Với tên vô sỉ này căn bản không thể giảng đạo lý, Từ tiểu thư không có biện
pháp gì, đành thở dài, nhìn thì nhìn đi, dù sao đã bị hắn nhìn trộm vô số lần
rồi, giờ thêm một, hai lần cũng chẳng quan tâm nữa. Nàng hé miệng bình thản
nói:

- Lâm Tam, biểu hiện hôm nay của ngươi làm cho người khác phải khiếp sợ,
xem ra trước kia ta đánh giá ngươi quá thấp rồi.

- Đâu có đâu có, cũng thế cả thôi!

Lâm Vãn Vinh khuôn mặt tươi cười, chẳng có chút đứng đắn nào.

- Lâm Tam, trong lòng ngươi, ấn tượng về ta là thế nào? Ngươi nói ta nghe
được không?

Từ tiểu thư khẽ thở dài, ôn nhu hỏi.

- Ấn tượng? Ờ, phi thường phi thường lớn!

Lâm Vãn Vinh lau nước miếng trên miệng trả lời.

- Cái gì lớn?

Từ tiểu thư nghi hoặc hỏi, thấy hắn vẻ mặt đáng khinh, ánh mắt lại dán vào
ngực mình, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ của hắn, hai má bỗng đỏ bừng, nắm tay
siết chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc muốn đập vào mặt tên đầu heo này.

- Lâm Tam, chuyện đánh cá, ta nhận thua.

Từ Chỉ Tình răng cắn chặt môi, cố gắng ưỡn khuôn ngực cao cao, hai mắt khép
hờ, lông mi khẽ rung, nước mắt nhẹ đọng trên mi, run giọng:

- Cho ngươi, nắm lấy đi! Chỉ van ngươi động tác nhanh một chút!

- Nhanh, cái gì nhanh?

Lâm đại nhân nghi hoặc hỏi.

- Ngươi còn muốn chọc ghẹo ta? Từ tiểu thư nước mắt soàn soạt tuôn rơi, đột
nhiên trợn mắt, tức giận nói:

- Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, bây giờ liền thực hiện. Ngươi không phải
muốn sờ ta sao, sờ đi!

Thấy Từ tiểu thư cố gắng ưỡn ngực lên cao đưa tới trước mặt mình, Lâm đại
nhân con mắt mở to so với tinh tinh còn muốn bự hơn, kinh hãi thất sắc nói:

- Từ tiểu thư, đây là có ý gì? Ta muốn sờ cô bao giờ? Sờ, sờ chỗ đó sao? Cô
làm ơn tôn trọng nhân cách của ta!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3