Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 288

Chương 288: Tiếng giết heo

- Thư… là thư của ai?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi,
hắn tiếp lấy bức thư đó rồi nhẹ nhàng mở ra, một làn u hương thoảng thoảng xông
vào mũi, trong phong thư là một chiếc khăn thanh tú màu đỏ hồng cùng một mảnh
giấy trắng tinh không một vết tỳ.

Khi hắn mở bức thư đó ra, những
hàng chữ nhỏ thanh tú liền đập vào mắt:

Từng sợi tơ xanh đã bạc màu

Giận hờn trông mãi tháng năm qua

Đông xưa hỏi nhạn trời Nam ấy

Khi nào sánh bước hái hạnh hoa? *

(Melly dịch thơ )

Thể lục bát:

Mái đầu đã chuyển phong sương.

Thẹn thùng, oán giận năm trường
qua nhanh.

Đông xưa hỏi nhạn nam hành:

Khi nào chàng-thiếp hái cành hạnh
hoa?

(diepkiemanh dịch thơ)

Đây là một bài thơ u oán chốn
khuê phòng của nữ tử, từng dòng từng chữ vừa uyển chuyển lại thân thiết, nỗi
hờn giận nhớ nhung đều in hằn trên mỗi câu thơ. Hắn lại mở chiếc khăn tay ra,
liền thấy một đôi uyên ương liền cánh được thêu bằng chỉ vàng, thần thái như
thật, trông rất sống động.

Lâm Vãn Vinh nhìn vào đó mà sửng
sốt cả nửa ngày, sau đó thì mới khẽ lắc đầu mà mỉm cười, Xảo Xảo thì thầm hỏi
hắn:

- Đại ca, huynh biết bức thư này
là do ai gửi cho huynh hay không?

- Xảo Xảo, muội đi thăm Lạc Ngưng
lúc nào vậy?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười hỏi ngược
lại.

Xảo Xảo tức thì giật mình, trên
mặt chợt xuất hiện một nụ cười:

- Đại ca, huynh làm sao biết được
muội đi thăm Ngưng tỷ tỷ?

Lâm Vãn Vinh véo nhẹ vào chiếc
mũi xinh xắn của nàng:

- Nha đầu ngốc, huynh vừa nhìn
thì đã biết ngay đây là do Lạc Ngưng viết ra, người khác thì làm sao có hương
vị này. Lạc tiểu thư ở tại Tế Ninh có ổn hay không? Lạc đại nhân cùng Lạc Viễn
như thế nào rồi? Lần trước khi tiến kinh thì đại tiểu thư cứ đòi ta phải đi
mau, đi ngang qua Tế Ninh cũng không ghé vào thành, bây giờ thật là hối tiếc!

- Ngưng tỷ tỷ rất khỏe.

Xảo Xảo buồn bã nói:

- Chỉ là cô đơn một mình ở nơi
đó. Khi muội và phu nhân tiến kinh thì thuận đường đã lưu lại Tế Ninh hai ngày.
Huynh cũng không biết là Ngưng tỷ tỷ cao hứng đến mức nào đâu, cả ngày cứ kéo
muội mà nói chuyện, như sợ muội đi mất. Biết được muội đi lên kinh thành, Ngưng
tỷ tỷ vốn cũng muốn theo, nhưng Lạc đại nhân nói thế cục trong kinh rất là phức
tạp, nên bảo tỷ tỷ là đợi một thời gian nữa rồi mới tiến kinh. Ngưng tỷ tỷ
không còn cách nào khác, chỉ đành viết một bức thư nhờ muội mang đến cho huynh,
còn có cặp uyên ương này nữa là do Ngưng tỷ tỷ tự mình thêu. Đại ca, Ngưng tỷ
tỷ đối với huynh tình thâm nghĩa trọng, huynh không được phụ lòng người ta đó
nha!

- Lạc tiểu thư đối với ta tình
thâm nghĩa trọng, Xảo Xảo của huynh đối với huynh lại càng yêu thương hết lòng.
Bảo bối à, huynh càng không thể phụ lòng của muội!

Lâm Vãn Vinh ghé sát vào tai của
nàng thì thầm. Xảo Xảo ngây ngất, đưa tay nắm chặt lấy tay của đại ca.

***

Phân nhánh ở kinh thành này, khi
bình thường thì chỉ có Lâm Tam và đại tiểu thư ở, hai người này là oan gia,
suốt ngày cứ ngươi ngươi ta ta vài câu là cãi cọ ầm trời, tuy cũng có những
giây phút nồng nàn đầy tư vị. Chỉ là mấy ngày trở lại đây, đại tiểu thư và Lâm
tam đều ít lưu lại nơi này, nên nhất thời rất thiếu sinh khí. Tiêu phu nhân và
Xảo Xảo đến thì chẳng khác gì mang tới một luồng gió mới hừng hực, khiến cho
nơi này trở nên rộn rã tươi vui.

Đợi phu nhân và Xảo Xảo dùng cơm
xong, thấy hai người đi đường mệt mỏi, đại tiểu thư liền hối thúc cả hai đi
nghỉ. Đợi Xảo Xảo với Lâm Tam rời bước, phu nhân liền đóng cửa lại, lặng lẽ
nhìn vào Tiêu Ngọc Nhược, tựa hồ như đang trầm ngâm điều gì.

- Nương thân, tại sao người nhìn
con như vậy?

Đại tiểu thư hơi ngập ngừng, cúi
đầu khẽ hỏi.

Tiêu phu nhân nắm lấy tay của
nàng kéo lại bên ngồi cạnh mình, nhẹ nhàng nói:

- Ngọc Nhược, nương thân có một
câu muốn hỏi con…

- Mẫu thân muốn hỏi gì?

Đại tiểu thư chợt giật thót, lung
túng đáp:

- Nương thân, sao người còn khách
khí với nữ nhi chứ? Có chuyện gì thì cứ nói đi!

Phu nhân nhìn chăm chú vào nàng
ta, trầm mặc một lúc lâu, đại tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân một cái, rồi
lại vội vàng cúi đầu xuống.

Phu nhân thở dài một hơi:

- Ngọc Nhược, con cùng với Lâm
Tam có phải là… có phải là con đã có tư tình với hắn ta?

Trái tim Tiêu Ngọc Nhược nhảy
thình thịch loạn xạ, sắc mặt đỏ hồng, giọng nói bây giờ nhỏ như muỗi kêu:

- Nương thân, con, con…

Nàng nói được mấy câu thì lại
không biết là nói tiếp như thế nào nữa, trong lòng tức thì lo sợ, lao vào lòng
của phu nhân mà khóc thành tiếng.

Tiêu phu nhân nhìn thấy thần thái
của con gái, lẽ nào còn không biết là chuyện gì, vừa cảm thán lại vừa bực bội:
“Gã Lâm Tam này đúng là kẻ chuyên môn hại khuê nữ của Tiêu gia ta hay sao? Nhị
nha đầu có tâm tính thuần phát ngây thơ nên bị hắn ta gạt cũng đành thôi, nhưng
tại sao đứa con gái lớn này trước giờ đều rất có lý trí mà cũng bị trúng kế của
hắn.”

Phu nhân vuốt ve mái tóc của đại
tiểu thư, than thở:

- Là Tống tẩu viết cho ta một bức
thư, ngẫu nhiên nhắc đến chuyện bất thường giữa con và Lâm Tam. Ta lên kinh lần
này cũng chính là vì chuyện ấy. Con à, làm sao lại ngốc đến thế chứ, Lâm Tam có
vô số hồng nhan tri kỷ, mà hắn lại là kẻ hay khi phụ đàn bà con gái. Ngọc Sương
đi theo hắn ta cũng đã đành rồi, làm sao mà ngay cả con cũng bị dính vào luôn
cơ chứ?

Đại tiểu thư ôm lấy lưng của mẫu
thân mà khóc thút thít:

- Nương thân, hiện tại người nói
cái gì với con cũng đều đã muộn rồi…

- Cái gì?

Phu nhân giật mình, kéo nàng ra
và nhìn chằm chằm vào nàng mà kinh hãi:

- Ngọc Nhược… con… con lại dám
làm chuyện cẩu thả đó với hắn ư?

Mặt đại tiểu thư tức thì đỏ bừng
lên: “Nếu như hôm nay mà nương thân không tới, thì e là bản thân đã thực sự
nhịn không được mà để hắn ta “cẩu thả” mất rồi!”

- Nương thân, người nói đi đằng
nào rồi vậy?

Đại tiểu thư ngượng ngùng:

- Con gái sao lại làm cái chuyện
không biết lễ nghĩa liêm sỉ đó chứ…

- Thế con nói cũng đã muộn là
sao?

Phu nhân bình tĩnh tâm lại được
mấy phần, nhìn kỹ lại thân thể của con gái mình mấy lượt, dựa vào nhãn quang
của bà ta thì tự nhiên biết được đại tiểu thư vẫn còn giữ tấm thân trinh bạch,
tính ra Lâm Tam cũng có vài phần lương tâm.

- Nương thân, con cũng không biết
là chuyện gì. Từ khi quen biết với hắn ta cho tới giờ, mỗi khi con nhìn thấy
hắn ta thì trong lòng rất là hận, nhưng khi không nhìn thấy hắn thì lại rất nhớ
nhung. Hiện tại người nói những lời đó với con, đích xác là đã quá muộn rồi,
biết thế thì lúc đầu con cũng không nên quen biết hắn ta làm chi…

Đại tiểu thư lắc đầu nói, nhớ
những hoài niệm mà thầm cảm thấy vừa chua xót nhưng cũng thật ngọt ngào.

Tiêu phu nhân là người từng trải
chuyện đời, nhìn thấy vẻ mặt của con gái lẽ nào còn không rõ đó là chuyện gì,
bà ta trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài:

- Ngọc Nhược, nương thân cũng
không phải là người không biết lý lẽ. Gã Lâm Tam này luận về năng lực hay tài
học thì không cần phải nói nhiều nữa, nương thân trước giờ vẫn đánh giá hắn ta
rất cao. Tiêu gia ta tuy là mẹ góa con côi, nhưng ở tại Kim Lăng cũng là danh
môn vọng tộc, con và Ngọc Sương lại càng là niềm kiêu hãnh của Tiêu gia ta.
Ngọc Sương đi theo hắn, nương thân cũng đã bỏ qua nỗi ủy khuất đó rồi. Nhưng
nếu như hai tỷ muội các con lại cùng đi theo hắn, cái… cái này còn ra thể thống
gì? Nương thân thủ tiết đã nhiều năm, chuyện khác thì không sợ, nhưng chỉ sợ
người khác đâm thọc vào tận xương tủy chúng ta mà thôi!

Nhắc đến chuyện tình cảm gia
đình, đôi mắt Tiêu phu nhân cũng đã ươn ướt: “Gã Lâm Tam này mặc dù trác tuyệt,
hắn ta cưới một đứa con gái của ta cũng có thể cho phép. Nhưng tên tiểu tử này
lại được voi đòi tiên, cả đại nha đầu cũng không bỏ qua.”

Đại tiểu thư thấy mẫu thân khóc
lóc, sợ hãi đến nỗi vội vàng quỳ xuống dưới mặt đất:

- Nương thân, con gái bất hiếu,
đã khiến cho người thương tâm. Nhưng con với kẻ xấu xa đó đúng là tâm đầu ý
hợp, tịnh không có chỗ nào là xấu hổ với bất kỳ ai. Dựa vào khả năng của hắn
ta, lên kim điện không e dè hoàng đế, xuống chiến trường đánh lui người Hồ. Nữ
nhi cam tâm tình nguyện ở cùng với hắn ta, không sợ người khác đâm thọc.

- Đang nói chuyện của con với hắn
ta, làm sao lại kéo đến chuyện lên kim điện, xuống chiến trường?

Phu nhân nâng đại tiểu thư đứng
dậy, vuốt mái tóc của con gái mà cười khổ. Tiêu phu nhân mấy ngày này do vội
vàng lên đường, nên đối với những hành vi của Lâm Tam ở kinh thành cũng tịnh
không biết chút gì, đại tiểu thư đem những gì nghe thấy trong khoảng thời gian
này nhất nhất kể ra, nói đến chỗ đánh lui người Hồ và Cao Lệ, lên kim điện diện
thánh, hoàng đế ban cho hắn ta chức lại bộ phó thị lang, đích thân ngự bút đề
“Thiên hạ đệ nhất đinh”, thì phu nhân cũng khó lòng kiềm chế nỗi kinh ngạc
trong lòng mình. Nắm lấy tay của đại tiểu thư mà nói:

- Ngọc Nhược, những thứ mà con
nói đều là thật ư?

Đại tiểu thư nhẹ gật đầu:

- Con gái làm sao dám gạt mẫu
thân? Đó là chuyện vô số người chứng kiến. Thiên hạ đệ nhất đinh ba lần chiến
thắng người Hồ, cái thanh danh đó e là đã sớm vang dội khắp cả kinh thành!

Nàng nhìn xa về phía song sắt,
buồn bã thở than:

- Người ta hiện tại là lại bộ phó
thị lang, lại được hoàng đế ban cho phủ trạch, là thiên hạ đệ nhất đinh danh
trấn thiên hạ, nói không chừng là ngay ngày mai đã muốn rời khỏi Tiêu gia ta,
chúng ta hiện tại nói đến những thứ này. Người ta có thừa nhận hay không còn
chưa biết nữa là.

Phu nhân kinh ngạc một lúc lâu,
sau đó thì thở dài một hơi:

- Ta sớm đã liệu được hắn ta sẽ
có ngày phong quang, nhưng lại không thể ngờ được ngay cả hoàng thượng cũng tự
thân đề bút phong cho hắn ta ‘Thiên hạ đệ nhất’. Nếu thế thì nói lại, nếu như
con có theo hắn ta, thì cũng không tính là có ủy khuất gì rồi.

Đại tiểu thư hân hoan trong lòng,
nhưng trên mặt không dám thể hiện ra, nhẹ nhàng thăm dò:

- Nương thân, người… người đã đáp
ứng rồi sao?

Phu nhân hừ một tiếng:

- Lẽ nào lại có chuyện tiện nghi
đến thế? Có mấy chữ ‘thiên hạ đệ nhất đinh’ là có thể lừa lấy hai đứa con gái
bảo bối của ta hay sao? Dù cho hắn ta có là hoàng đế, ta mà không gật đầu, hắn
ta cũng không dám làm gì các con!

Phu nhân suy nghĩ một chút, rồi
đột nhiên mỉm cười:

- Ngọc Nhược, con không cần phải
lo lắng, cái gì là lại bộ phó thị lang, cái gì là thiên hạ đệ nhất đinh thì ta
đều không quản, nhưng khế ước của hắn với chúng ta đều là thật. Trong một năm
này, ta gọi Lâm Tam hắn, thì hắn phải thưa, có phải hay không?

Đại tiểu thư gật đầu, phu nhân
mỉm cười nói:

- Chuyện của con với hắn ta thì
hãy gác sang một bên, nhưng con cũng không nên quá dung túng cho hắn ta, chuyện
nào nên quản thì cứ quản. Gã nam nhân này sinh ra trong tính cách đã có hai chữ
ti tiện, con càng có biểu hiện quá để ý thì hắn ta càng không để ý. Con càng xa
cách hắn ta thì hắn ta lại càng nhớ con hơn.

Đại tiểu thư e thẹn, thỏ thẻ nói:

- Nương thân nói đúng, cũng giống
với Từ tỷ tỷ, có phải năm xưa người cũng quản giáo cha như thế hay sao?

Mặt của phu nhân chợt hiện một
mảng hồng, bà vỗ nhẹ lên mông của đại tiểu thư một cái:

- Nha đầu nhà con, dám trêu cả
nương thân.

Bà ta trầm ngâm một hồi rồi khẽ
nói:

- Năm xưa hình thế của kinh thành
không sáng sủa gì, vì muốn tránh khỏi việc bị cuốn vào sự tranh chấp trong
triều chính, ông ngoại của con vội vàng gả ta cho người ta. Ta với cha của con
chưa từng gặp mặt nhau mà đã thành thân, lúc nào lại được tự do như thế này.
Đúng rồi, Từ tiểu thư mà con nói tới là ai vậy?

- Là con gái của Từ tiên sinh – Từ
Chỉ Tình, năm xưa nương thân còn ẵm bồng nữa mà.

Đại tiểu thư khẽ đáp.

- Là nha đầu Chỉ Tình à!

Phu nhân hoan hỷ kêu lên:

- Năm xưa lúc ta rời bỏ kinh
thành thì nó còn là một đứa bé thắt hai bím tóc, mới đây mà đã hai mươi năm
trôi qua rồi, hiện nay không biết là đã xinh đẹp nhường nào rồi.

- Từ tỷ tỷ cũng không ổn lắm!

Đại tiểu thư kể lại tao ngộ của
Từ Chỉ Tình một lượt, phu nhân nghe xong mà nhíu mày, chỉ đành bất lực nói:

- Chẳng trách Từ tiên sinh lại
không nguyện ý tâm sự, từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh, hài tử Chỉ Tình cũng đã
nếm không ít buồn khổ.

Bà ta nhìn sang đại tiểu thư, một
lúc lâu sau mới xua tay:

- Con với Lâm Tam, đừng có học
theo như thế mới được.

- Nương thân!

Đại tiểu thư vui mừng, liền lao
vào lòng của mẫu thân, một lúc lâu sau vẫn không chịu rời khỏi.

*Nguyên bản bài thơ của Lạc
Ngưng:

Nhất ti nhất tuyến sinh bạch phát

Bán tu bán oán tẩy niên hoa.

Khứ đông tằng vấn nam phi nhạn

Hà thị dữ quân trích hạnh hoa?

Dịch nghĩa:

Từng sợi tóc từng sợi tơ đã ngã
qua màu tóc trắng,

Nửa thẹn nửa giận hờn với thời
gian qua.

mùa đông năm trước từng hỏi con
nhạn bay về phương nam

Lúc nào mới cùng chàng hái hạnh
hoa (hoa mơ)?

- Tam ca, nước ấm đã chuẩn bị
xong rồi, hiện đang để sát vách phòng của huynh, mau mời Đổng tiểu thư tắm rửa
thay đồ!

Lâm Vãn Vinh vừa mới dẫn Xảo Xảo
bước ra khỏi phòng thì Hoàn nhi liền mỉm cười bước lên mà nghênh đón.

Xảo Xảo vội vàng nói:

- Phiền vị tỷ tỷ này rồi, cứ để
đấy cho muội tự lo là được, không dám phiền tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười nắm lấy tay
nàng:

- Muội ngồi trên xe lâu như thế,
sớm đã mệt mỏi rồi, sao còn có thể tự làm lấy được. Hoàn Nhi, ta thay mặt nương
tử của ta đa tạ muội!

Trong lòng Xảo Xảo vui mừng vô
hạn, ngượng ngùng nép vào người của đại ca, Hoàn Nhi sửng sốt một lúc lâu, lẩm
bẩm nói:

- Tam ca, huynh có nương tử rồi,
thế đại tiểu thư thì sao đây?

Phòng của Lâm Vãn Vinh ở đối diện
với phòng của đại tiểu thư, Tiêu phu nhân cũng đang nghỉ ngơi ở trong phòng của
đại tiểu thư, mẹ con hai người lâu rồi mới gặp mặt, tự nhiên là cần phải nói
chuyện nhiều với nhau, phòng bên này hiển nhiên là để dành cho phu thê Lâm Vãn
Vinh cư ngụ.

Đợi Xảo Xảo tiến vào trong phòng,
Hoàn Nhi đang định tiến vào phục thị thì Lâm Vãn Vinh khẽ kéo tay tiểu nha hoàn
này lại, cười nói:

- Trời cũng không còn sớm nữa,
muội mau đi nghỉ đi, bên này có ta lo là được rồi.

Nụ cười trên mặt của Tam ca dâm
đãng khôn xiết, phu thê người ta lâu ngày gặp mặt, những chuyện gì sẽ làm không
cần phải nói cũng hiểu được. Hoàn Nhi ‘a’ lên một tiếng, sau đó vội vàng bỏ
chạy.

Nhìn thấy đại ca tiến vào trong phòng,
mặt Xảo Xảo tức thời đỏ tận mang tai, nhỏ giọng nói:

- Đại ca, làm sao huynh cũng vào
đây?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Nha đầu ngốc, đại ca vào để
phục thị muội tắm rửa thay đồ đó!

Xảo Xảo cúi gầm đầu xuống, mặt
nóng như lửa đốt, không dám nói lời nào, Lâm Vãn Vinh bước đến bên cạnh nàng
ta, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai của nàng, dịu dàng nói:

- Tiểu bảo bối, những ngày này
vội vàng lên đường, mệt lắm rồi hả!

- Không mệt!

Xảo Xảo thỏ thẻ:

- Chỉ cần có đại ca, chuyện gì
muội cũng không sợ!

Lâm Vãn Vinh xoa bóp mấy cái trên
bả vai của nàng:

- Nha đầu ngốc nhà muội!

Tiếp đó thì không nói thêm một
câu nào, không khí nhất thời trở nên cực kỳ ấm áp.

- Đại ca, không ngờ được phân
nhánh của Tiêu gia tay kinh thành lại lớn đến nhường này!

Xảo Xảo nhìn lướt qua tứ phía một
lượt, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

- Không cần phải lo lắng, nhà của
ta so với nơi này thì càng lớn hơn!

Lâm Vãn Vinh đáp.

- Nhà của chúng ta?

Xảo Xảo giật mình:

- Đại ca, huynh sắp về Kim Lăng
sao? Chỗ ở của chúng ta ở Kim Lăng cho tới giờ còn chưa sửa xong nữa mà!

- Tạm thời không trở về Kim Lăng,
nhưng đại ca cũng đã có nhà ở trong kinh thành rồi, là hoàng đế ban cho, ngày
mai huynh dẫn muội đi xem!

- Hoàng đế ban cho ư?

Xảo Xảo giật mình há hốc, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái,
sau đó liền đem chuyện trước sau kể lại một lượt, Xảo Xảo nghe xong kích động
tới mức ánh mắt đã long lanh ươn ướt:

- Đại ca, đa tạ huynh!

- Đa tạ huynh? Tạ huynh cái gì?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.

- Đa tạ huynh đã để cho muội gặp được huynh. Từ khi gặp huynh, Xảo Xảo đã
trở thành người hạnh phúc nhất trần đời này!

Xảo Xảo vội vàng lau nước mắt nói, trên mặt tràn ngập hạnh phúc không biết
dùng lời nào tả xiết.

“Tiểu nha đầu dễ thõa mãn này!” trong lòng Lâm Vãn Vinh tràn ngập nỗi dịu
dàng thân thiết, nhẹ nhàng bóp vào lưng của nàng ta một vài cái.

“Tay của đại ca thật là ấm áp!” Trong lòng của Xảo Xảo tức thì ấm áp, sau
đó thì ý thức được điều gì, vội vàng quay đầu lại:

- Không được! Đại ca, huynh là phu quân của muội, làm sao để cho huynh phục
thị muội được …

- Có cái gì đâu mà không được!

Lâm Vãn Vinh cắt ngang lời của nàng:

- Muội là nương tử của huynh, đại ca hôm nay phục thị muội, có được hay
không?

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của đại ca, Xảo Xảo hoan hỷ lẫn ngượng ngùng
‘ừ’ một tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, ánh mắt càng thêm long
lanh.

- Xin lỗi, bảo bối, trước đây là đại ca không làm được gì nhiều cho muội…

Cảm nhận được tình yêu thương dạt dào của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh cảm thấy
xấu hổ, đang định nói thêm thì lại bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp che lấy miệng:

- Đại ca, huynh là người làm chuyện lớn, Xảo Xảo rất thích cái cách mà
huynh xem nhẹ mọi chuyện trên đời. Làm bất kỳ chuyện gì vì huynh, muội cũng đều
tâm cam tình nguyện.

Nhìn thấy đôi mi dài của tiểu nha đầu hơi run rẩy, con ngươi đen tuyền lấp lánh
tựa như những vì sao trên bầu trời đêm, đôi môi thì đỏ mọng như anh đào. Lâm
Vãn Vinh khẽ hôn lên chiếc miệng xinh xắn, hai tay vuốt ve lấy bờ eo, rồi nhẹ
nhàng cởi bỏ lớp áo quần dày cộm trên người nàng.

Nhìn thấy đại ca thực sự muốn phục thị cho mình, Xảo Xảo cực kỳ ngượng
ngùng. Nàng nhiều ngày không gặp đại ca, nỗi nhớ nhung dồn nén bấy lâu chẳng
khác chi nước trong hồ Huyền Vũ, nhìn một cái đã thấy rõ. Khi cảm thấy đại ca
đang cởi y phục của mình ra, tim của nàng đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, trong lòng sung sướng vô ngần.

Cởi bỏ áo ngoài, bên trong chỉ còn lớp y phục nhỏ mỏng manh, mấy ngày không
gặp, thân thể của Xảo Xảo càng lúc càng xuất chúng. Tuy là cách một lớp áo
trong, nhưng y nhiên vẫn có thể nhìn thấy đường nét đầy đặn của hai tòa cao
phong, cặp đùi ngọc thon dài khép chặt lại với nhau, ngực phong mãn eo thon
thả, hiển lộ rõ ràng ra vận vị thành thục của tiểu phu nhân.

Nhìn thấy đại ca nhìn chằm chằm vào mình, mặt Xảo Xảo càng e then, đỏ hồng
chẳng khác gì đóa phù dung, lầm bẩm khẽ kêu:

- Đại ca…

Khi cả cái áo trong mỏng manh đó cũng bị tụt khỏi người nàng, đôi mắt Lâm
Vãn Vinh tức thời bừng sáng, một bộ tiểu y hồng nhạt ôm sát lên thân hình Xảo
Xảo, nàng ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, hai tay nhẹ che lên bờ vai, làn da sương
nhường tuyết thẹn kia lúc ẩn lúc hiện trong kẻ tay. Hơn một tháng đã trôi qua,
ngực của tiểu ny tử này đúng là càng thêm đầy đặn, đôi gò bồng đảo ấy như dao
động chập chờn in sâu vào mắt của Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh chép miệng tán thưởng một tiếng, chầm chậm bế Xảo Xảo lên,
tiểu ny tử giật mình, toàn thân nóng bỏng, cúi đầu nhìn thấy bản thân đã ở
trong bồn tắm có đầy những cánh hoa nổi lềnh bềnh. Nước ấm trong bồn chạm tới
eo, một làn hương xà phòng thoang thoảng lan tỏa, cảm giác thật nồng nàn.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười múc nước ấm chầm chậm đổ xuống đầu của nàng ta, mái
tóc ẩm ướt tạo nên cảm giác ấm áp như trời xuân tức thời từ trên đỉnh đầu lan
xuống toàn thân, Xảo Xảo dùng đôi tay xinh xắn xoa xoa lấy khuôn mặt, đôi mắt
long lanh vẻ dịu dàng cùng hạnh phúc.

Lâm Vãn Vinh đưa cánh tay vào trong nước, nhẹ nhàng cởi luôn phòng tuyến
nhỏ nhoi cuối cùng sát trên người của nàng ta. Lâm Vãn Vinh đang định vươn tay
ra ve vuốt, thì chợt giật mình phát hiện ra, trên bộ ngực phong mãn của tiểu ny
tử không ngờ là còn một lớp bao bọc mỏng manh bằng tơ lụa, nửa hiện nửa lộ,
khiến cho bộ ngực của nàng ta dưới ánh đèn càng thêm đầy đặn, càng thêm vẻ mê
hoặc.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt, ngay cả nước dãi nhỏ xuống nước cũng không biết. Mặt
của Xảo Xảo đỏ hồng như máu, không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám hé mắt để dò xét
thần sắc của đại ca.

- Tiểu bảo bối!

Lâm Vãn Vinh vội vàng nuốt nước bọt cái ực:

- Cái đó, cái đó muội lấy ở đâu vậy?

Xảo Xảo ngượng đến mức chỉ biết lấy tay che mặt, giọng nói nhỏ như muỗi
kêu:

- Đại ca, huynh làm sao lại quên mất rồi, đó là thứ mà huynh đặc biệt chuẩn
bị cho muội khi may y phục phụ nữ cho Tiêu gia. Khi lên kinh, muội nghĩ là
huynh thích nên đặc biệt mang theo, lúc sắp tới kinh thành thì muội mới mặc
vào.

- Nha đầu này, thật quá hiểu ý mà!

Xảo Xảo khẽ ưm một tiếng, như thì thầm lầm bẩm, hô hấp càng lúc càng gấp
rút, hai mắt nhắm nghiền, cả đôi tai cũng nhuộm hồng, bộ ngực nhấp nhô phập
phồng, lớp áo lót nhỏ bó chặt đẩy phong nhủ càng căng tròn, trông dụ nhân khôn
tả.

Lâm Vãn Vinh đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của nàng ta, cảm nhận
làn da mịn màng bóng mượt, chẳng khác gì mỹ ngọc, hắn trở nên hưng phấn, ánh
mắt rực sáng… tạch một tiếng, cái áo ngực mỏng manh đó liền rơi xuống.

Xảo Xảo khẽ a lên một tiếng, hai nụ hoa tươi đẹp phá nước nhô lên, cao vút
vươn lên, mùi cơ thể nữ nhi tươi mát thuận theo nước truyền lại, khiến cho đầu
óc hắn mê man.

“Mẹ ơi, thật muốn chết quá!” Lâm Vãn Vinh nuốt cái ực một cái, cố hết sức
kiềm nét bản thân, chầm chậm tắm rửa cho Xảo Xảo. Hai người đã là phu thê với
nhau từ lúc còn ở Kim Lăng, thân cận với nhau đã không biết là có bao nhiêu
lần, hôm nay là ngày gặp lại sau một khoảng dài xa cách, vốn là thời khắc kích
động, nhưng phòng đối diện có đại tiểu thư và Tiêu phu nhân, hai người có động
tình hơn đi chăng nữa cũng cần phải cố kỵ một chút, nếu không thì sáng sớm ngày
mai khi bước xuống giường, Lâm mỗ nhân thì có thể không sợ mất mặt, nhưng nha
đầu Xảo Xảo còn có thể bước ra khỏi cửa được hay sao?

Khó khăn lắm mới có thể tắm rửa xong, Lâm Vãn Vinh ấn Xảo Xảo ở dưới nước
không cho lên, tiểu ny tử hô hấp càng lúc càng gấp. Hắn ta gióng tai nên nghe
ngóng một lát, một lúc lâu sau thì mới mở miệng nói:

- Tốt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.

Một câu giấu đầu hở đuôi này khiến cho Xảo Xảo mềm nhũn từ đầu đến chân,
‘ừm’ một tiếng rồi quay sang một bên, không dám nói gì thêm nữa, nghe thấy
tiếng thở dồn dập của đại ca, tim của Xảo Xảo đập thình thịch loạn xạ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, sau đó bất thình lình ôm lấy Xảo Xảo lên khỏi
mặt nước, một thân thể mỹ láng mịn không vết tỳ tức thời hiện ra trước mắt.

Xảo Xảo khẽ a một tiếng, Lâm Vãn Vinh sớm đã chuẩn bị cho nàng mà chuẩn bị
một chiếc áo tắm phủ lên trên người, lau khô thân thể của nàng, sau đó liền
bồng tới bên giường.

- Đại ca …

Xảo Xảo cố sức ôm chặt lấy người hắn, cũng không biết là lấy đâu ra dũng
khí, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào hắn:

- Xảo Xảo rất yêu huynh!

Không còn lời để biểu lộ hết nỗi lòng mình, Lâm Vãn Vinh đưa miệng đóng lấy
bờ môi mọng tiên diễm của nàng, chiếc lưỡi tức thì đi vào giữa hai vành môi vừa
thơm vừa mềm, phẩm thưởng vị đinh hương ngọt ngào.

Xảo Xảo khẽ rên một tiếng, đôi tay ngó sen nhịn không được mà càng xiết
chặt lấy đại ca. Cảm nhận đại ca hôn qua đầu lưỡi, hôn qua khuôn mặt, sau đó
thì cắn nhẹ lên vành tai xinh xắn lung linh kia, tay phải phủ lên trên chiếc áo
tắm mà vuốt ve bộ ngực căng tròn đang phật phồng của nàng.

Giữa hàm răng của Xảo Xảo phát ra tiếng rên yêu kiều vừa tựa như thống khổ,
vừa tựa như hoan nhạc, Lâm Vãn Vinh cởi bỏ luôn chiếc khăn tắm, hai ngọn núi
cao như bạch ngọc ngạo nghễ vươn ra, phật phồng dồn dâp không ngừng.

- Bảo bối, muội càng lúc càng lớn hơn nữa rồi…

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nhẹ nhàng vuốt ve lấy song phong mềm mại, ánh
đèn dập dờn trong phút chốc liền tắt ngóm.

- A… đại ca ….

Một tiếng rên tựa đau đớn vừa lại dường như mang cả niềm khoái lạc hân hoan
của nữ tử vang vọng, vang vào tận trong căn phòng đối diện. Đại tiểu thư đang
nói chuyện với mẫu thân nhịn không được mà nhíu mày hỏi:

- Nương thân, đó là tiếng gì vậy?

Tiêu phu nhân đỏ bừng mặt, hầm hừ nói:

- Tiếng giết heo đó! Gã Lâm Tam đáng ghét!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3