Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 286 - 287

Chương 286: Người đến từ Kim Lăng

Lâm Vãn Vinh hiện tại đã trở
thành đệ nhất hồng nhân bên cạnh hoàng đế, có ba nhà đồng thời mời hắn cũng
không có gì kỳ quái, chỉ là chuyện ngày mai phải đến tham dự yến hội tại nhà
nào lại làm cho hắn cảm thấy khó khăn.

Tiễn Từ Trường Kim rời đi, Hoàn
Nhi giữ chặt hắn lại hỏi:

- Tam ca, vị tiểu thư xinh đẹp
này đến từ đâu vậy, đại tiểu thư có biết không? Muội thấy nàng đối với Tam ca
có vẻ không bình thường à?

Lâm Vãn Vinh cười a a:

- Muội yên tâm đi, ta cùng vị Từ Trường Kim này chẳng có tư tình gì cả,
nàng ấy là cung nữ trong vương thất Cao Ly, lần này đi theo vương tử Cao Ly đến
Đại Hoa cầu thân thôi.

- Muội không tin!

Hoàn nhi nhỏ giọng hừ nhẹ:

- Vị Từ tiểu thư này mặc dù giả bộ lãnh đạm nhưng khi thấy huynh thì mừng
rỡ, còn chú ý nhìn vẻ mặt của huynh, rất khác với người thường. Không được,
muội phải bẩm báo với đại tiểu thư thôi.

Gặp phải một tiểu nha đầu hết sức có trách nhiệm như thế này, thật là hết
nói được gì nữa, Lâm Vãn Vinh cười nhẹ, đặt ba phong thư mời vào một chỗ, cẩn
thận suy nghĩ. Thành vương chính là dòng dõi quý tộc, hoàng thân quốc thích,
theo lý thuyết thì nên đến dự tiệc rượu của lão, chỉ có điều mình và lão vừa
minh tranh ám đấu mấy lần, rõ ràng không chung một con đường, lão đột nhiên mời
mình dự tiệc, sợ là không phải tốt lành gì.

Tâm tư của người Cao Ly thì đơn giản hơn nhiều, bọn họ lần này cầu hôn
không có kết quả, lại bị kẻ khác uy hiếp, nếu muốn tự cứu mình thì phải tạo mối
quan hệ hữu hảo với Đại Hoa, đi qua Lâm đại nhân quả là một con đường hay,
huống hồ còn một Từ Trường Kim ở đó, đối với Lâm đại nhân thực sự có sức hấp
dẫn không nhỏ a.

Buổi tiệc tối bên đống lửa của Đột Quyết, ý tưởng không tệ, nghe thì không
giống với lệ thường, bất quá Lâm Vãn Vinh chắc chắn rằng sẽ không đơn giản như
vậy. Cái bọn người Hồ mũi cao này có chủ ý gì, hắn trong lòng đã rất rõ ràng.
Mắt thấy hai nước sắp giao chiến, tranh thủ tìm chút thông tin hữu ích từ miệng
vị Lâm đại nhân - cận thần bên cạnh thiên tử này mới chính là mục đích của bọn
họ.

- Tối rồi, sao còn chưa thắp đèn vậy?

Một thanh âm mềm mại vang lên bên tai hắn, ẩn chứa chút niềm vui sướng.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, liền thấy đại tiểu thư trong bộ váy dài áo tím,
tựa như một đóa bách hợp màu tím đang nở rộ, đang mỉm cười đứng bên cạnh mình.
Thân thể thon dài, bờ ngực đầy đặn, thoang thoảng làn u hương buổi đêm nhẹ
nhàng, thấm vào tận tim gan. Tuy mới không gặp nhau hai ngày nhưng dường như đã
nhiều năm không thấy, nhìn đại tiểu thư thanh tao như ngọc, Lâm đại nhân nhất
thời ngây dại.

Thấy hắn giương mắt lên nhìn mình, Tiêu Ngọc Nhược nở nụ cười vừa mừng vừa
giận, lại thêm sắc hồng man mác trên mặt, trong ánh chiều tà toát ra vẻ xinh
đẹp rực rỡ dị thường.

- Sao vậy? Trước kia chưa từng thấy qua sao?

Đại tiểu thư cúi đầu nhẹ giọng, khuôn mặt ửng hồng, như thể mưa xuân tháng
ba mang theo làn hơi sương làm động lòng người.

- Quả thật là chưa thấy qua.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Chưa thấy nàng ôn nhu động lòng
người như vậy bao giờ. Đại tiểu thư, nếu nàng mỗi ngày đều có thể đối đãi với
ta như vậy, dù khiến cho ta phải đi tất cả các chùa miếu ở kinh thành, bái lạy
tạ ơn tất cả các vị Bồ Tát, ta cũng cam tâm tình nguyện.

- Ba hoa!

Tiêu Ngọc Nhược châm lửa đốt đèn,
trong phòng nhất thời tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, thật là ấm áp.

Lâm Vãn Vinh thấy đại tiểu thư
lưng đeo một bộ giá tranh, trên mặt nhẹ nhàng cười nụ, nhất thời ngạc nhiên:

- Đại tiểu thư, không phải nàng
thật sự ra ngoài để vẽ tranh đó chứ?

- Thì sao, không được à? Chàng ở
bên ngoài làm loạn lung tung, sao lại không cho ta ra ngoài vẽ tranh?

Đại tiểu thư cởi hộp tranh xuống,
mỉm cười đáp.

Không đúng lắm a, thấy bộ dáng ôn
nhu như nước của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh đồng thời cảm thấy 'thụ sủng nhược
kinh' (được yêu quá hóa sợ), lại cảm thấy có chút không thật. Trước kia đại tiểu
thư quả đúng là một con cọp cái, chính mình đã có thói quen mỗi ngày nghe lời
giáo huấn của nàng, đột nhiên nàng lại biến thành một chú chim hoàng oanh nhỏ
bé, cảm giác thật là lạ, không biết là Từ Chỉ Tình kia rốt cục đã dùng ma pháp
gì với nàng vậy a?

- Đại tiểu thư, nàng, nàng không
bị sao đó chứ?

Lâm Vãn Vinh cẩn thận hỏi:

- Có phải là ở ngoài bị chuyện gì
kích thích không?

- Ngươi mới bị kích thích á!

Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng,
đôi mắt đẹp nhẹ liếc hắn, nhỏ giọng nói:

- Ta biến thành như vậy, ngươi
không thích sao?

- Thích, thích chứ!

Lâm đại nhân lắp bắp. Có chút cổ
quái a, đại tiểu thư hôm nay không biết có uống nhầm thuốc không, đúng là bị
tẩy não rồi.

- Đồ ngốc!

Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt ửng hồng,
cúi đầu nói nhỏ:

- Chàng thật là trời sinh lãng
phí, ta như vậy không tốt sao, chàng lại còn muốn người ta giống như trước la
mắng chàng mãi à?

Đại tiểu thư nói không sai, lão
tử quả là trời sinh nghèo hèn, lúc trước nàng là một con cọp cái thì ta mỗi
ngày đều mong nàng ôn nhu như nước, giờ nàng dịu dàng động lòng người thì ta
lại nhớ đến con cọp cái trước kia.

- Chàng không nói được gì a!

Thấy Lâm Tam hiện lên vẻ kinh
ngạc, nói không nên lời, Đại tiểu thư nhịn không được dậm dậm đôi chân nhỏ, sắc
mặt đỏ bừng, vội vàng nói. Hình dáng này sao giống với một nữ doanh nhân mạnh
mẽ trên thương trường giông gió, ngược lại y như một tiểu cô nương mười lăm
mười sáu tuổi đang nhõng nhẽo với tình lang, thật là non mềm như nước.

- Nói… nói… nói cái gì?

Lâm đại nhân cảm giác đầu óc mình
có chút không biến chuyển kịp, trong Luận Võ trường, hắn có thể thoải mái chơi
đùa với cả Cao Ly và Đột Quyết, nhưng về đến nhà, gặp phải Đại tiểu thư đã thay
đổi hoàn toàn, hắn nhất thời thấy đầu óc trở nên vô dụng, trước kia hình tượng
cứng cỏi nghiêm nghị của Đại tiểu thư đã thâm căn cố đế tồn tại trong khoảng
sâu nhất của tâm linh hắn, đột nhiên lại gặp một Tiêu Ngọc Nhược ôn nhu như
nước ý tình say đắm, khiến hắn thật khó mà thích ứng được.

- Nói…

Đại tiểu thư mặt đỏ rạng như lá
thu phong, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:

- Nói chàng thích hình dạng trước
kia của thiếp hay là bây giờ?

- Đều thích cả!

Lâm đại nhân không chút do dự
đáp, vấn đề này rất đơn giản, một nam nhân thông minh thì phải biết trả lời như
thế nào.

- Không được!

Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn,
hừ nhẹ:

- Chàng đi chết đi, toàn trêu
chọc người khác, ta không cho chàng làm vậy, chàng phải cho ta biết rút cuộc
chàng thích hình dạng nào nhất?

Thật là đổ mồ hôi, mới nói hai
câu thì nha đầu kia đã hiện nguyên hình rồi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Hình dáng trước kia thì hợp với
ta trước kia, còn hình dạng bây giờ lại thích hợp với ta bây giờ, như vậy được
rồi a, con người của ta cũng không quá phức tạp, yêu cầu đơn giản mà.

Đại tiểu thư khẽ chau mày, cẩn
thận suy nghĩ về những lời hắn nói, cả đến nửa ngày cũng chưa hiểu ra rốt cục
là hắn thích hình dáng nào. Trong lúc đại tiểu thư đang ngẩn ngơ, hộp tranh để
trên bàn lộ ra một góc của bức tranh. Lâm Vãn Vinh cười bảo:

- Đại tiểu thư, nàng hôm nay đã
vẽ được gì rồi, cho ta nhìn một chút nhé?

Tiêu Ngọc Nhược đang trầm tư suy
nghĩ, vô ý thức “ừ” một cái, chợt giật mình nhớ ra, vội vàng giành lại:

- Không được…

Lâm đại nhân làm sao cho nàng có
cơ hội đổi ý, sớm đã mở tranh ra coi, chỉ thấy đây là một họa trục dài được
cuộn tròn lại, trên vẽ bốn bức họa.

Bức họa đầu tiên, một người tuổi
trẻ với nụ cười xấu xa, trong tay cầm một con kiến nhỏ, đang thả con kiến qua
lỗ của viên ngọc, phía sau của con kiến còn thấy một sợi dây tơ thật tinh tế.
Bức thứ hai, vài tên người Hồ đang đổ mồ hôi như mưa cưa đầu khúc gỗ, bên kia
lại có một kẻ đang nhàn nhã đi dạo, chỉ huy binh sĩ cầm khúc gỗ bỏ xuống nước,
gốc chìm ngọn nổi, cao thấp lập tức phân ra. Còn bức thứ ba, chính là trăm ngựa
chạy loạn, mẹ con đứng sát vào nhau, một người đang đứng trước đàn ngựa, ánh
mắt phảng phất vui mừng rồi lại thê lương. Bức cuối cùng, công chúa ngồi trong
kiệu nhỏ hồi cung, một kẻ chạy theo kiệu như điên, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vui
mừng lại vừa tỏ ra bất đắc dĩ.

Bốn bức tranh này mặt dù đều vẽ
một người nhưng thần thái lại khác nhau, hoặc vui hoặc buồn, hoặc xảo trá, cơ
trí rồi lại điên cuồng, mấy loại tính cách bất đồng lại cùng xuất hiện trên một
khuôn mặt, đại tiểu thư bút pháp tinh tế, khắc họa thấu suốt thần thái của
người này, tựa như nước chảy mây trôi không chút ngập ngừng, rất mực gần gũi.

- Không được xem, không được xem
mà!

Đại tiểu thư thẹn thùng hô to,
vội vàng ôm lấy bức tranh trở về, cuộn lại đem giấu sau lưng.

- Ta nói đại tiểu thư sao lại có
hứng thú như vậy, phải đi ra ngoài để vẽ tranh. Nguyên lai là 'Túy ông chi
ý bất tại tửu' a ('Cảm hứng của Túy ông không đến từ rượu' – ý là Đại
tiểu thư đi vẽ vì Lâm Tam, chứ không phải vì thích vẽ - hieusol)!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Nàng vẽ bức tranh này rất đẹp,
là cố tình vẽ để tặng ta sao?

- Ai nói tặng cho chàng?

Đại tiểu thư hừ một tiếng:

- Bức tranh này của ta là để tặng Chỉ Tình tiểu thư. Chàng phải làm phò mã
rồi, còn để ý gì đến bức tranh thô bỉ này nữa chứ?

Nha đầu này màn gì trò gì cũng lưu vào mắt khắc vào lòng a, Lâm Vãn Vinh
bất kể nàng vùng vẫy, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, ở bên nàng nàng nhẹ giọng nói:

- Làm phò mã hay không sau này hãy biết, nhưng con gái của ta nhất định sẽ
uống sữa của nàng mà lớn lên...

- Chàng đi chết đi…

Đại tiểu thư mặt hồng đến tận mang tai:

- Cái gì mà uống… thiếp, đồ bại hoại này, xấu hổ chết đi được!

Tiêu Ngọc Nhược mặt hoa đỏ hồng, cúi đầu không dám nhìn lên, khóe môi chợt
lộ ra ý cười nhẹ, hình dáng ngượng ngùng mà ôn nhu kia phảng phất như gió xuân
tháng ba lướt qua đôi gò má.

Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng ngứa ngáy, kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng
vuốt ve vòng eo mềm mại:

- Đại tiểu thư, ta viết cho phu nhân một phong thư nhé!

- Sao, thư gì?

Đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi, bị hắn ôm vào ngực, nhớ tới bộ dạng xấu xa của
hắn, trong lòng vừa thấy tức giận vừa thấy ngọt ngào.

- Nói rằng đại tiểu thư bị ta lừa rồi, mời phu nhân vào kinh để chủ trì
công đạo.

Đại tiểu thư ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Chàng còn dám nói, nếu mẫu thân biết được chuyện của chúng ta, còn không
lột da của chàng ra à!

- Không sợ không sợ, việc lột da ta đã làm không ít rồi!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Đại tiểu thư nhìn hắn một cái, nói đầy vẻ chua chát:

- Đúng rồi, lột đến tận Cao Ly luôn. Vị Từ cung nữ đến từ Cao Ly kia khuôn
trăng như vẽ, làn da tựa ngọc, ánh mắt sáng ngời, ôn nhu động lòng, không chỉ
có tài xem bệnh mà còn tinh thông nông sự lịch toán bách khoa, chàng khi nào
thì đi lột da nàng ta đây?

- Đại tiểu thư, nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta cùng Từ cung nữ thực
sự chỉ là quan hệ hữu nghị thuần khiết mà thôi. Đương nhiên, nếu là nàng ấy mơ
ước đến nam sắc của ta, ta ngoại trừ tấm thân trong sạch ra, cũng không còn
biện pháp nào khác cả.

Lâm đại nhân trang nghiêm cất lời thề thốt.

Đại tiểu thư vừa bực mình vừa buồn cười, cấu nhẹ vào cánh tay hắn một cái:

Chàng nói thế ta liền tin sao? Xảo Xảo, Tần Tiên Nhi, Lạc Ngưng, ai không
phải đều bắt đầu từ tình hữu nghị cực kỳ thuần khiết? Đáng ghét!

- Ài, vì Đại tiểu thư đã chán ghét vẻ thuần khiết của ta, ta đây đành phải
nhân tiện không thuần khiết vậy.

Lâm đại nhân cười hắc hắc, thổi nhẹ một hơi vào tai Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc
Nhược nhất thời mặt nóng tâm loạn, đứng cũng không vững.

Lâm Vãn Vinh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng, đang định tiếp tục sờ mó
xuống nữa, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm mừng rỡ của Hoàn nhi:

- Tam ca, Đại tiểu thư, Kim Lăng có người đến!

Chương 287: Phu nhân giá đáo

“Người tới từ Kim Lăng!” Đại tiểu thư tức thì đại hỷ, vội vàng mở ra, yêu
kiều nói: “Là ai đến?”

Hoàn Nhi khẽ lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết, là ở trong phủ có người cưỡi
ngựa đến báo tin, nói là xe ngựa đã đến cửa Bắc, một lúc nữa là sẽ đến thương
điếm.”

Ly khai Kim Lăng trong khoảng thời gian dài như vậy, lần này lại là lần đầu
tiên có người từ Kim Lăng tới, trong lòng của Lâm Vãn Vinh có một chút kinh hỷ.
Tiêu Ngọc Nhược sớm đã chờ đợi không kịp nên đã mau chân phóng đi, hai người
vừa đến thương điếm thì một gã đầy tớ xúc động bước tới nói: “Chào đại tiểu
thư, chào tam ca.”

“Hay cho tên Tứ Đức nhà ngươi, làm sao lại lén lén lút lút chạy đến king
thành rồi?” Lâm Vãn Vinh hô lên, sau đó thì nắm lấy bả vai của hắn ta mà cười
nói.

Tứ Đức trong mắt lấp loáng lệ quang nói: “Tam ca, không chỉ là có đệ đến,
còn có…”

“Xe tới rồi, xe tới rồi…” Hoàn Nhi đứng ở cửa điếm hô lên một tiếng: “Tam
ca, đại tiểu thư, mau ra đây xem kìa!”

Lâm Vãn Vinh và đại tiểu thư vội vàng vén rèm cửa mà chui ra ngoài, chỉ
thấy từ xa có hai cỗ xe ngựa đang chầm chậm đi tới, những tiếng lộp cộp khẽ
khàng từ xa truyền lại tới gần, thanh âm nghe càng lúc càng rõ ràng. Trên chiếc
rèm ở trước xe ngựa có thêu một chữ “Tiêu” khá lớn. Những chiếc rèm cửa cả hai
chiếc xe ngựa đều buông thõng xuống, chiếc xe ngựa ở đằng sau tựa hồ như là
dùng để chứa đồ đạc, trông rất là nặng nề, còn chiếc xe ở trước thì hiển nhiên
là nhanh hơn một chút.

Hai cỗ xe ngựa đã đến vùng phụ cận, người đánh xe hô một tiếng điều khiển
xe ngựa dừng lại, bên trong xe trầm lặng một chốc, tiếp đó thì có một nha hoàn
từ trong xe nhảy xuống và vén rèm cửa lên, từ bên trong chui ra một thân ảnh mỹ
lệ thành thục, thân vận một bộ trường sam màu vàng nhạt, vóc người thướt tha,
trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, nhìn về phía đại tiểu thư mà kêu khẽ lên
một tiếng: “Ngọc Nhược!”

“Nương thân!” Đại tiểu thư vừa nhìn thấy tức thì kinh ngạc, tiếp đó thì vui
mừng, trong mắt lấp lánh lệ châu, hô lên một tiếng rồi lao vào lòng của phu
nhân, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng tựa hồ như vô pháp mở miệng,
chỉ ưm một tiếng rồi khóc thành tiếng.

“Nha đầu ngốc!” Mắt Phu nhân hơi đỏ, ôm lấy đại tiểu thư vào lòng, nhè nhẹ
vỗ vào vai của nàng, hai mẹ con nàng ôm chầm lấy nhau.

Nguyên lai là phu nhân giá đáo a!
Lâm Vãn Vinh không dám tin tưởng vào mắt mình, đường xa cách cả ngàn dặm, làm
sao phu nhân lại đến đây? Không phải bà ta nói là không muốn tiến kinh hay sao?

Phu nhân đang thì thầm to nhỏ với
đại tiểu thư, mắt liếc thấy biểu tình kinh dị của Lâm Tam, liền mỉm cười nói:
“Lâm Tam, phải chăng là ngươi cảm giác rất kỳ quái là tại sao ta lại đến kinh
thành nhanh như vậy?”

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
“Không kỳ quái, không kỳ quái. Phu nhân cao nhân hành sự, mỗi một lần đều nằm
ngoài dự liệu của người khác, nếu như mỗi lần đều để người khác đoán được, thế
mới gọi là kỳ quái.”

Tiêu phu nhân cười khẽ nói: “Hơn
một tháng không gặp, mồm mép của ngươi lại càng thêm trơn tru, ngay cả ta mà
cũng dám trêu chọc. Ta không khiến cho ngươi kinh hỷ, thế thì để người khiến
cho ngươi kinh hỷ đi ra là được…”

Lời còn chưa dứt thì liền thấy
trong xe có một khuôn mặt ôn nhu mỹ lệ lộ ra. Nhìn về phía Lâm Vãn Vinh với đôi
mắt ẩn hiện lệ châu, đôi môi hơi mấp máy, thân hình yêu kiều nhịn không được mà
run run rẩy rẩy.

“Đại ca…” Nữ tử đó khẽ hô lên một
tiếng, lệ châu lăn dài trên hai má, từ trên xe ngựa nhảy xuống, lao người vào
lòng của Lâm Vãn Vinh.

“Xảo Xảo?!” Lâm Vãn Vinh kinh hô
một tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ đó là chuyện gì thì thân thể mềm mại quen
thuộc đó đã nhào vào lòng hắn, Xảo Xảo ôm chặt lấy eo của hắn, áp sát khuôn mặt
vào lồng ngực của hắn, lệ châu tràn xuống chẳng khác gì như sông Trường Giang
vỡ đê, cả thân người run rẩy kịch liệt, khóc đến suýt hôn mê.

Lâm Vãn Vinh khóe mắt đỏ hồng, ôm
chặt lấy thân thể nhu nhược của Xảo Xảo vào trong lòng, ngay tức thời có một
loại thân tình ruột thịt thắm thiết dâng lên trong lòng, trong đầu hắn cảm động
nói không nên lời. Cái cảm giác này chỉ có Xảo Xảo và Thanh Tuyền mới có thể
mang lại cho hắn, hắn với bọn họ là một thể, tựa như thân và rễ cây vậy, tương
hỗ gắn bó với nhau. Quan hệ của y với Đại tiểu thư, Tiên Nhi và Lạc Ngưng còn
chưa tiến thêm một bước cuối cùng, nên thủy chung còn kém chút hỏa hầu so với
huyết mạch thân tình.

“Nha đầu ngốc à, đừng có khóc
nữa, đại ca đang ở chỗ này mà!” Thấy Xảo Xảo sớm đã khóc thành một người ướt
đẫm nước mắt, y sam ở trước ngực đều đã ướt đẫm, Lâm Vãn Vinh đưa tay lau khóe
mắt, nhẹ giọng an ủi nói.

Xảo Xảo ôm chặt lấy hắn, không
chịu thả lỏng ra một chút nào, những giọt nước mắt thay nhau mà chảy xuống:
“Đại ca, thực sự là huynh sao? Muội không phải là đang nằm mơ đó chứ! Muội nhớ
huynh, nhớ đến sắp chết luôn rồi!”

Lâm Vãn Vinh dùng sức ôm chặt lấy
cái eo nhỏ nhắn của Xảo Xảo, phảng phất như đang ôm lấy một bảo bối trân quý
nhất vậy, cổ họng nấc nghẹn nói: “Nha đầu ngốc, không phải là nằm mơ, là thật
đó! Đại ca cũng rất là nhớ muội.”

“Đại ca, đại ca…” Xảo Xảo nước
mắt rơi rơi, lẩm bẩm thì thào, nàng ấy liều mình ôm chặt lấy hắn ta, dường như
muốn đem bản thân dung hợp vào trong thân thể hắn vậy.

Đại tiểu thư lau lấy những giọt
nước mắt ở khóe mắt, nhìn sang Xảo Xảo đang òa khóc trong lòng của Lâm Vãn
Vinh, nhẹ giọng nói: “Nương thân, Xảo Xảo muội tử, ngoài trời rất lạnh, chúng
ta mau vào trong nhà mà nói chuyện thôi!”

“Đúng, đúng, mau vào trong nhà
thôi. Xảo Xảo tiểu bảo bối của ta, lão công ôm nàng vào bên trong.” Hắn vừa nói
muốn ôm eo của Xảo Xảo lên, Xảo Xảo nghe thế thì giật mình a lên một cái, tiếng
khóc cũng ngưng lại, sắc mặt ngượng ngùng bước lùi ra, vội vàng nhìn dò xét
nhìn sang đại tiểu thư và Tiêu phu nhân. Tuy nàng đã cùng với đại ca thực hiện
đại lễ tam bái cửu khấu rồi, nhưng trước mặt người ngoài thì dù cho trong lòng
có tình nguyện hơn đi chăng nữa thì cũng làm sao có thể để đại ca ôm vào bên trong
một cách không biết ngượng như thế được?

Nhìn thấy đầu tóc Xảo Xảo dính
bụi đất, bộ dạng thì phong trần, thì có thể nghĩ được sự nhọc nhàn và khổ sở
trên đường đi đến nhường nào. Từ Kim Lăng đến kinh thành thì lộ trình nào đâu
chỉ ngàn dặm, một nữ tử yếu nhược như nàng ta mà lại chịu băng đèo vượt núi,
phiên tình ý này, dù tính là trời có sập xuống cũng vùi không nổi. Lâm Vãn Vinh
trong lòng chua xót, dịu dàng nói mấy tiếng, sau đó thì không quản tới sự vùng
vẫy của Xảo Xảo mà đưa tay ôm lấy eo của nàng ta mà đi thẳng vào trong đại
sảnh.

“Ai da…” Xảo Xảo kinh hô một
tiếng, nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của đại ca, liền dâng lên những chua xót
lẫn ngọt ngào dâng lên trong lòng, nhẹ giọng hô một tiếng “đại ca”, sau đó thì
không nói thêm một lời nào nữa, áp sát mặt vào lồng ngực của hắn, mặc cho nước
mắt chảy xuống, tất cả mọi khổ sở, chỉ cần một cái ôm này liền hóa thành mây
khói.

“Người gì đâu mà đáng ghét!” Đại
tiểu thư biết rõ là hiện tại không phải là lúc ghen tuông, nhưng nhìn thấy hắn
ta gần gũi thân mật với Xảo Xảo như thế thì trong lòng khó tránh khỏi có chút
vị chua chua.

“Ngọc Nhược, con nói cái gì thế?”
Phu nhân ý vị sâu sắc đưa mắt nhìn sang nàng ta.

Đại tiểu thư lập tức đỏ mặt,
không dám đối thị với mục quang của phu nhân, vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng
nói: “Nương thân, ngoài này gió lớn, chúng ta mau mau tiến vào trong đi.”

Tiêu phu nhân nhìn sang Lâm Tam,
rồi lại nhìn đại tiểu thư, nhẹ lắc đầu thở dài, sau đó thì bước chân đi vào
trong khách sảnh.

Tiến vào trong phòng, nha hoàn
sớm đã chuẩn bị khăn mặt và nước ấm ổn thỏa, đợi hai người tắm rửa một phen,
Hoàn nhi lại mang lên hai chén trà sâm nóng hổi, đại tiểu thư đưa tay lấy dâng
cho mẫu thân một chén. Một chén còn lại thì đưa cho Xảo Xảo: “Muội muội, đường
tới đây vừa gió vừa lạnh, đã khổ cho muội muội rồi, mau nhấp chút cho thân thể
ấm lên.”

Xảo Xảo vội vàng đưa hai tay tiếp
lấy, đối với đại tiểu thư nói đa tạ một tiếng, sau đó đem chén trà sâm chà vào
lòng bàn tay một lát, đang đúng lúc định đưa lên trên miệng thì nhìn thấy đại
ca ở bên cạnh đang mỉm cười nhìn mình, nàng ta liền hạ xuống rồi đưa đến tay
của Lâm Vãn Vinh mà nói: “Đại ca, huynh uống trước đi!”

Nha đầu này đúng là đáng yêu chết
ta mất, trong lòng Lâm Vãn Vinh chua cay không rõ. Những nữ tử mà hắn ta quen
biết và trêu ghẹo nhiều vô kể, có Thanh Tuyền cao quý thành khiết, có Tiên Nhi
giảo hoạt, Lạc Ngưng hoạt bát, Ngọc Nhược cương nghị, không người nào là không
có chủ kiến lẫn tính cách! Trong những nữ tử này thì Xảo Xảo là người không
xuất chúng nhất, nhưng lại là một Xảo Xảo khả ái, thời thời khắc khắc đều nghĩ
cho hắn, coi hắn ta như là ông trời vậy!

Lâm Vãn Vinh đưa tay nắm chặt lấy
hai bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chén trà nói: “Bé ngoan, đại ca không lạnh, muội
đi một đoạn đường xa như thế, mau uống nhiều một chút, để ấm áp thân người.”

Xảo Xảo nhẹ lắc đầu nói: “Đại ca,
muội không lạnh, ở trên đường đi thì muội chỉ muốn mau chóng nhìn thấy huynh mà
thôi, trong lòng muội rất là nóng bỏng.”

Tiêu phu nhân ở bên kia tiếp lời:
“Con nha đầu Xảo Xảo này, đi ở trên đường cứ cách một thời thần thì lại hỏi lộ
trình, đi cả nửa tháng trời này, nếu như không hỏi cả ngàn lần thì cũng phải
tám trăm.”

Xảo Xảo ngượng ngùng cúi đầu
xuống nói: “Muội từ nhỏ đã không có đi xa nhà, cũng không biết kinh thành ở nơi
nào, nếu như mỗi ngày không hỏi thì lòng không an, sợ lỡ không cẩn thận đi nhầm
đường, tới lúc đó thì không nhìn thấy được đại ca. Đại ca, phải chăng muội rất
ngốc?”

Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm động
đến cực độ, nắm lấy tay của nàng ta mà nói: “Muội không ngốc, muội là nữ tử
thông tuệ nhất trên thiên hạ, ai cũng không bằng muội. Mau mau uống trà đi, nếu
như lạnh rồi thì sẽ không ấm người được nữa.”

Xảo Xảo kiên định lắc đầu, nhẹ
giọng ngượng ngùng nói: “Đại ca, huynh là chủ trong một nhà, chén trà này huynh
nên uống trước, nếu không thì trong lòng của muội cũng không yên.”

Đại tiểu thư nhìn sang Xảo Xảo mà
khẽ thở dài một tiếng, chẳng trách hắn ta lại yêu thương Xảo Xảo đến thế, tiểu
nha đầu này tuy là một nông gia nữ bần khổ, nhưng tấm lòng quả thực là sánh
ngang được với thạch anh, trên đời này có mấy người có thể làm được.

Được rồi, được rồi, cả đời này
của ta chắc là đã nợ nha đầu này rồi, Lâm Vãn Vinh tiếp lấy chén trà mà nhấp
một hơi, tới lúc này thì Xảo Xảo mới cười rạng rỡ, hoan thiên hỷ địa uống hết
chén. Bộ dạng kiều mị nhưng khả ái đó, khiến cho thân là nữ tử như Tiêu phu
nhân và đại tiểu thư nhịn không được mà khen thưởng.

“Xảo Xảo, muội làm sao mà đi cùng
với phu nhân đến kinh thành?” Nhìn thấy mọi người dần dần từ trong niềm vui và
kích động khi gặp gỡ bình tĩnh trở lại, Lâm Vãn Vinh mới mở miệng hỏi.

Xảo Xảo nép vào bên cạnh thân thể
của hắn, trên mặt nhuốm màu đỏ hồng nhàn nhạt vì hạnh phúc, dịu dàng nói: “Đại
ca, sau khi đại ca đi, thì trong ngày mùng tám tháng một thì phân nhánh của
Thực Vi Tiên của chúng ta ở Phu Tử miếu cũng đã khai trương, hiện tại tất cả
mọi chuyện đều đã ổn định, cả thành Kim Lăng thì tửu lâu của Thực Vi Tiên chúng
ta là lớn nhất rồi. Ngoại trừ cha ra, thì Thanh Sơn và Bắc Đẩu cũng đã quay về
giúp đỡ, muội còn chuyên môn mời mấy vị tiên sinh để tính toán, tất cả mọi
chuyện đều vận chuyển rất tốt. Nhưng không có đại ca ở đó, trong lòng muội rất
khó chịu, cũng đúng lúc người hầu của Tiêu phu nhân đến nói là bà ấy sắp lên
kinh…”

Tiêu phu nhân mỉm cười chen vào:
“Tiểu nha đầu này, rõ ràng là cô đến để hẹn với ta, làm sao lại biến thành ta
cho người đi tìm cô rồi vậy?”

“Phu nhân, người đã đáp ứng với
Xảo Xảo là không nói chuyện này rồi mà?” Mặt của Xảo Xảo càng đỏ hồng hơn, vội
vàng phân biện, nhìn thấy đại ca đang mỉm cười nhìn vào mình thì nàng ta khẽ
cúi đầu xuống, không dám nói tiếng nào nữa.

“Con bé ngốc này.” Tiêu phu nhân
hơi cảm thán nói: “Con muốn đến đây để thăm hắn ta, cũng đâu phải là chuyện gì
mất mặt đâu chứ, tại sao lại nói không được? Con còn sợ hắn ta trách mắng hay
sao? Lâm Tam nếu như dám khi phụ con, ta là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay của Xảo
Xảo, khẽ mỉm cười, tiểu nha đầu “ưm” một tiếng, tâm lý tức thời tràn ngập hoan
hỷ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền nói: “Đại ca, có người nhờ muội mang đến
cho huynh một bức thư.”

“Thư? Thư gì?” Lâm Vãn Vinh kỳ
quái nói.

Xảo Xảo thần bí mỉm cười, từ
trong ống tay áo lấy ra một bức thư, rồi đưa vào trong tay hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3