Nhàn thê đương gia - Chương 123 + 124

Chương 123: Quái trùng đột nhiên tới

“Sau vụ này thì làm sao bây giờ?”
Trong ánh nến lấp lánh của Lưu Vân điện, ba người đám Vân Lẫm cúi đầu nói nhỏ.

“Ra khỏi chỗ này sớm chút nào hay
chút đấy.” Phượng Lai nhăn mày, “Thái tử tỉnh lại, mọi người chắc tập trung ở
một nơi. Thủ vệ trong cung hẳng qua sẽ không nghiêm cẩn như mấy ngày trước,
đúng là cơ hội cho chúng ta.”

“Ta sợ lão hoàng đế kia không
chịu nghe. Nghe hắn nói hôm nay thì có vẻ như phải đợi Bắc Đường Tẫn tỉnh lại
thì mới cho chúng ta đi.” Cố Thanh Ảnh cũng sầu lo hết mực.

“Trước đừng nói đến thái tử gia
kia sẽ sinh sự thế nào. Chỉ có trận ‘kinh thiên động địa’ hôm nay thôi, Hoàng
đế Bắc Hãn có khi sẽ trở mặt không cho người đi, cũng sẽ là một tai họa khác.”
Phượng Lai ngẩng đầu tức giận nhìn Vân Lẫm một cái. Cả cái nhà này đầu óc đều
khác người, lại ra cái ý tưởng tréo ngoe như vậy. mặc dù đúng là mất hết mặt
mũi Bắc Hãn thái tử nhưng hậu quả cũng hết sức khó lường.

“Nơi này cũng không phải đại bàn
của chúng ta, bên ngoài lại không có viện binh tiếp ứng, còn mang theo một đứa
trẻ. Muốn ra ngoài dột ngột cũng khó.” Cố Thanh Ảnh than thở. “Làm sao bây
giờ?” Hắn ngẩng đầu hỏi Vân Lẫm.

“Vậy thì giương đông kích tây.”
Một giọng nữ trầm trầm truyền đến, bóng trắng chợt lóe, nhanh chóng vào cửa,
khé khép cửa lại.

Vân Lẫm nhìn về phía thân ảnh rốt
cuộc hồi phục sức sống kia, trong mắt tràn đầy tán thường: “Đúng! Để cho nội
cung của hắn bốc hỏa đi!”

Đốt nội cung? Cố Thanh Ảnh vỗ
trán, Bắc Hãn Vương quả thật không nên dây vào người nhà này a!

Ánh mắt Phượng Lai tối lại, nhìn
thẳng hết Vân Lẫm rồi chuyển sang Thất Nhàn.

“Đi lấy nước đi! Đi lấy thêm nước
đi! Mau tới cứu người nhanh!” Giữa bóng đêm yên lặng đột nhiên có tiếng người
lanh lảnh kêu, thức tỉnh cả vương cung đang ngủ say.

Như thể hưởng ứng tiếng hô này,
bốn góc vương cung lóe lên ánh lửa hừng hực, nhanh chóng chiếu sáng của một góc
trời.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cung nhân
chưa kịp mặc áo quần chỉnh tể đã chạy ra ngoài, thấy rõ tình thế thì lộ ra vẻ
kinh hãi: “Có ai không? Cứu hỏa a!”

Mọi người nắm thùng nước lên,
liền đi tới hiện trường hỏa hoạn.

Trong cung, trong nháy mắt liền
thấy bóng người thất thố rối ren khăp nơi.

Trong lúc tới tới lui lui chạy đi
chạy lại, mọi người bỏ qua mấy bóng người đi tới cửa thành.

“Khụ khụ, sao vậy?” Bắc Đường Tẫn
từ từ mở mắt, sao lại ầm ỹ như vậy?

“Bẩm điện hạ” Cao Hùng hầu hạ một
bên tiến tới, “Người trong cung lấy nước, bên ngoài đều đang bận cứu hỏa.”

“Đi lấy nước?” Bắc Đường Tẫn ho
sù sụ, trong lòng có cảm giác không ổn, “Lửa cháy ở cung nào vậy?”

“Khắp nơi, có chỗ của Yến phi
nương nương, Yến Hồi Cung…”

Bắc Đường Tẫn thầm kêu hỏng rồi,
sao lại có chuyện nơi nơi đều lấy nước? Hẳn là có người muốn thừa dịp loạn lạc
mà tranh thủ. Hắn lập tức ngắt lời Cao Hùng, thét lên: “Mau! Nhanh ra cửa
thành! Quyết không để bất cứ ai chạy thoát!”

Cao Hùng sửng sốt, dạ một tiếng.
Phán đoán của thái tử chắc chắn không thể sai!

“Đứng lại! Là người nào?” Cung vệ
trên cửa thành nhìn một nhóm người đi tới... ba người đạo sĩ nửa mùa, đi sau là
một tiểu thái giám mập mạp, mang theo một cái sọt to.

“Quan gia, ta là thầy thuốc từ
trên Thiên Sơn tới để giái độc cho thái tử điện hạ.” Cố Thanh Ảnh hắng giọng
đáp.

“Nguyên lai là ba vị cao nhân!”
Thiên Sơn cao nhân giải cứu thái tử là chuyên ai trong cung chẳng biết, “Đêm
khuya cao nhân tới đây không biết để làm gì?” Thị vệ lập tức trở nên cung kính.

“Để giải nốt độc dư thừa trên
người Thái tử, bọn ta cần về Thiên Sơn hái chút dược thảo để chuẩn bị.”

“Hái thuốc?” Thị vệ trong cung
bực mình, “Trong cung có nhiều thuốc quý như vậy mà không dùng được sao?”

“Có chút dược thảo chỉ có thể tìm
được ở Thiên Sơn. Bệ hạ bảo ba sư huynh đệ chúng ta đi sớm về sớm, chẳng lẽ
quan gia nghi ngờ ba người chúng ta?”

“Tất nhiên không phải vậy.” Thị
vệ vội khoát tay, ba người trước mặt vị trị lành thái tử mà thành tâm phúc của
bệ hạ, sao bọn hắn dám hoài nghi, “Chẳng qua là trách nhiệm của bọn ta ở đây.
Kính mời cao nhân đưa ra thủ dụ của bệ hạ.”

“Gì cơ? Bệ hạ chỉ nói chuyện gấp
phải tiến hành, khẩu dụ là được. Cung điện mấy vị nương nương phải lấy nước,
mấy vị nương nương bị kinh sợ, bệ hạ phải đi trấn an. Làm sao, còn cần thủ dụ
sao?” Cố Thanh Ảnh ra vẻ nghi ngờ, “Nếu không quan gia, ngươi đi tìm bệ hạ đồi
thủ dụ, sư huynh đệ chúng ta chờ ở chỗ này, đến lúc đó chúng ta cúng kịp ra
ngoài, cũng không trở thành trì hoãn thời gian chữa bệnh của bệ hạ.”

“Cái này…”Cung vệ so đo trong
bụng, ba người trước mặt cũng không cần phải lừa mình, sợ là mình đi hỏi bệ hạ
còn bị trách phạt.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh lửa thiêu
cháy cung điện sáng như ban ngày, hiên nay bệ hạ làm gì có tâm trí để ý mấy
chuyện cỏn con này đây!

Hắn lập tức nhoẻn cười: “Nếu có
bệ hạ khẩu dụ thì tất nhiên là để ba vị cao nhân đi.” Hắn quét mắt một vòng
sang tiểu thái giám sau người Vân Lẫm, “Vị này là?”

“Đây là nô bộc do bệ hạ phái đi
theo chúng ta đến Thiên Sơn. Sao vậy?”

“Mấy vị cao nhân, bọn tiểu nhân
tất nhiên không dám hoài nghi các người. Chẳng qua là vị thái giám này…” Cung
vệ ra vẻ mặt khó xử, hắn thật sự sợ. Cái đêm tanh máu lần trước vẫn còn hiện ra
trước mắt, cái người đàn bà như ác quỷ ấy cũng đóng giả thái giám tới đây.
Chuyện đó vẫn ám ảnh hắn đến tận bây giờ.

“Hiểu rồi. Sư huynh đệ chúng ta
tất nhiên sẽ không làm giả quan gia.” Cố Thanh Ảnh phất tay một cái, “Tiểu quý
tử, đem lệnh bài cho quan gia kiểm tra.”

“Dạ” tiểu thái giám đáp một
tiếng, biết điều đưa ra lệnh bài.

Cung vệ nhìn cái sọt sau lưng
tiểu thái giám, rất hoài nghi: “Trong đó đựng gì?” Hồi trước người đàn bà ấy
cũng ôm một rương gỗ xuất hiện, hóa ra bên trong là một đứa trẻ.

“Bẩm quan gia,… trong này không
có gì cả, Chẳng qua chỉ là cái sọt hái thuốc mà thôi.” Thất Nhàn giả dạng thái
giám, bôi đen mặt nói, “Quan gia, hay là ngài kiểm tra một chút đi.” Nàng vừa
nói vừa xoay người ra chỗ khác.

Cung vệ vén nóc sọt lên, nhìn vào
trong, đúng là trống không. Lập tức hắn tự trách mình nghi thần nghi quỷ mà
ngạc nhiên. Người kia không phải là bị nhốt trong Hậu Vân Cung sao? Nhiều thủ
vệ như vậy, có chắp cánh cũng không trốn nổi tới đây, sao lại có thể xuất hiện
ở đay được?

“Được chưa quan gia?” Cố Thanh
Ảnh cười hỏi. May mà
Thất Nhàn chu đáo. Bọn họ chỉ nói đem đứa bé để vào sọt vác ra ngoài, không ngờ
Thất Nhàn khăng khăng không làm mà bắt bé con cố đinh vững vàng trên bụng mình,
giả làm cái bụng phệ.

“Được chứ, được chứ.” Cung vệ cười chói mắt, “Mời mấy vị!”
Hắn quay đầu lại, phất tay một cái, “Mở cửa!”

Cửa cung dày cộp nặng nề chậm rãi mở ra. Cung vệ cung kính
chuẩn bị đưa mấy người ra ngoài.

“Chờ một chút!” Vó ngựa cộp cộp truyền đến từ phía sau, giọng
nói truyền tới.

Ánh mắt Thất Nhàn chán nản, lại là tên Cao Hùng này! lần nào
cũng là hắn tói làm hỏng chuyện tốt của nàng! Vừa lúc nàng còn chưa kịp bào thù
lần trước hắn tóm lấy tiểu Nhàn, lần này giải quyết dứt khoát luôn.

Mấy người Vân Lẫm liếc nhìn nhau, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.

“Mấy vị đạo trưởng định đi nơi nào?” Cao Hùng xuống ngựa cao
giọng hỏi.

“Mấy vị cao nhân phụng chỉ bệ hạ đi hái thuốc trên Thiên
Sơn.” Cung vệ vội vàng tiến lên trả lời.

Cao hùng cau mày: “Hái thuốc? Sao tại hạ không thấy ai nói?”

“Đại thần mang chức vị quan trọng, luôn luôn bận rộn, loại
chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên sẽ không dám phiền đến ngươi.” Cố Thanh Ảnh nhìn
về phái hắn, “Huống chi đây là lệnh của bệ hạ, Cao đại nhân không biết cũng là
chuyện thường.”

Lông mày Cao hùng lại càng cau chặt hơn: “Đêm hôm nay đã tối,
mấy vị cao nhân phải về Thiên Sơn cũng không nên quá nóng lòng, chờ trời sáng
đi chẳng phải an toàn hơn sao?”

“Lời ấy của đại nhân sai rồi.” Cố Thanh Ảnh lắc đầu, “Lo lắng
cho tính mạng thái tử, tất nhiên là phải sớm lấy linh dược trở về, để sớm cho
bệ hạ yên lòng.

“Đạo trưởng nói có lý.” Cao Hùng lại dừng một chút, “Chẳng
qua là phụng mệnh thái tử điện hạ, tối nay không thể cho người nào ra khỏi cửa
cung. Mong mấy vị cao nhân tha lỗi.”

“Vì sao?” Cố Thanh Ảnh hỏi.

Lúc này lại nghe thấy một tiếng ‘hắt xì!’ rất nhỏ truyền ra
từ bụng Thất Nhàn--thằng nhóc lại chọn đúng lúc này mà hắt xì.

Tất cả ánh mắt lộp bộp tập trung cả trên người Thất Nhàn.

Khóe mắt Thất Nhàn nheo nheo lao, tình huống đột phát hôm nay
thật đúng là nhiều thật.

“Ngươi mang gì trên người vậy?” Cao Hùng tiến lên mấy bước,
lớn tiếng hỏi.

Miệng Thất Nhàn mím lại, ngẩng đầu, cười một nụ cười mê
người: “Không có gì đâu, Cao đại nhân.”

Đang lúc Cao Hùng hết sức kinh ngạc, Thất Nhàn lấy khí thế
chớp nhoáng, tiên hạ thủ vi cường, đánh úp về phía Cao Hùng.

Vân Lẫm cũng có linh cảm tương tự, cũng bước nhanh tới phía
Cao đại nhân vừa kịp nhận ra Thất Nhàn.

Chỉ trong nháy mắt, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng,
Cao Hùng đã trở thành sơn dương chờ bị làm thịt trên tay vợ chồng Vân Lẫm.

Hai tay Vân Lẫm bắt chéo khóa hai tay Cao Hùng sau lưng, Thất
Nhàn nắm chặt cổ Cao Hùng.

Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai tiến lại gần, cảnh giác nhìn mọi
người trên cổng thành.

Thị vệ do Cao Hùng mang tới lập tức kéo cung tên, hướng về
đám người Vân Lẫm.

Cung vệ canh cửa đổ mồ hôi lạnh ướt sũng, tại sao lại ra nông
nỗi này, chẳng lẽ không thể để họ sống yên ổn một ngày sao?

“Ai dám ra tay, cẩn thận cái cổ của Cao đại nhân nhà các
người!” Thất Nhàn liếc mắt nhìn về phía các cung thủ canh cửa.

Cung thủ canh cửa liếc nhìn nhau một cái, trong khoảng thời
gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.

“Nhanh mở cửa ra!” Vân Lẫm quay đầu lại quát một tiếng.

Cung vệ canh cửa hoàn toàn hoang mang, mấy vị cao nhân này
sao lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy?

“Không cần lo cho ta, không thể thả bọn họ đi…” Cao Hùng ngọ
ngoậy cố gắng phun ra một câu.

Cung vệ vội vàng đi tới trên cửa thành. Trong cung này làm gì
có ai quyền cao chức tọng hơn Cao đại nhân. Nếu bởi vì Cao đại nhân mà bọn họ
mất chức thì cũng lỗ vốn mất.

Bọn hắn đang đưa tay sờ lên trên cửa thì trong nháy mắt ánh
mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ, nháy ra xa hơn mấy trượng: “Đây là cái gì?”

Mấy người Thất Nhàn quay đầu lai, kinh ngạc thấy trên cửa
cung bằng đồng chi chit những con bọ đen như mực bò đầy, hưn nữa càng lúc càng
nhiều, có xu thế bổ nhào qua cửa.

Đúng lúc này lại có tiếng hét thê thảm truyền đến.

Mấy người định thần nhìn lại thì thấy có mấy con gì đó mầu
đen liên tục trèo lên tay một thị vệ. Gặm nhấm một lúc, cánh tay kia liền trở
nên khô héo.

Mọi người hoảng sợ. Những con trùng này là quái vật từ đâu
đến?

Chương 124: Trở về từ
Bắc Hãn

“Aaaaaaa!” Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp cửa cung.

Chỉ trong nháy mắt, đám côn trùng đã bò khắp người thị vệ
kia. Đang lúc mọi người ngạc nhiên thì người nọ như bị ngâm nước, lập tức héo
khô, ngã xuống ầm một tiếng.

“A! Trùng ăn thịt người!” Cung vệ phía sau nhảy dựng lên, sao
còn có tâm tư canh cửa thành, nhanh chân nhảy lên phía thị vệ bên kia.

Côn trùng đen nhảy khỏi cửa, tạo thành một đồng khổng lồ đánh
về phía Thất Nhàn và đội thị vệ đang đấu đá.

“Cái quỷ gì thế này?” Cố Thanh Ảnh kêu lên, “Chúng ta mau rời
khỏi nơi này!”

Hắn nhấc chân định đi vào trong thành.

“Chờ một chút.” Thất Nhàn cản lại, “Các người nhìn xem.”

Mọi người nhìn lại thấy côn trùng cách xa bọn họ ba thước,
rồi lại nhanh chóng tụ lại đi vào bên trong.

Tình thế trở nên quái dị.

Đội thị vệ bên kia lập tức lâm vào tình trạng thất kinh, chạy
trốn tứ phía.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Mấy người Thất Nhàn không khỏi nhìn nhau, hoàn toàn không
hiểu gì.

Thình lình nghe ngoài cửa một giọng nói quen thuộc hô lên:
“Mau ra đây!”

Thất Nhàn quay đầu lại liếc mắt nhìn, quái trùng đại loạn
hoàng cung, bây giờ không chạy thì để đến lúc nào?

Mấy người ép buộc Cao Hùng đi theo sát hướng cửa thành. Mặc
dù không biết trùng kia sao không tấn công bọn họ nhưng để tâm cẩn thận vẫn
hơn.

Trùng vẫn tránh bọn họ ra như cũ, thậm chí trùng sừng lại đen
kịt trên cửa cung còn bởi vì bọn hắn đến gần mà nhanh chóng dời đến bên tường
thành.

“Cao đại nhân, hiện tại cũng đến lúc chúng ta hạ màn rồi.” Đi
tới cửa cung, Thất Nhàn buông bàn tay đang chế trụ cổ Cao Hùng ra, nghiêng
nghiêng đầu nói.

“Hạ màn gì?” Vân Lẫm hỏi.

“Trước đây hắn có lần đánh con trai chàng.” Thất Nhàn nói
không nhanh không chậm.

Ánh mắt Vân Lẫm chìm xuống, thịnh nộ rõ ràng tràn ra. Không
để Cao Hùng mở miệng, hắn vận khí, hướng đại huyệt toàn thân của Cao Hùng mà
đánh.

Cao Hùng chưa kịp phản ứng, máu tươi trong miệng đã phun ra
từng đợt.

Một thân võ công cứ thế mà bị phế.

Cao Hùng lập tức tê liệt ngã xuống.

“Ai dám bắt nạt đồ đệ của ta?” Ngoài cửa có một cái đàu thò
vào, vạn phần tức giận.

Chính là lão áo tím truy tìm tiểu Ái Nhàn từ Tiềm Long Cốc.

Xe ngựa vội vã chạy, Thất Nhàn cùng mấy người dần dần rời xa
Bắc Hãn hoàng thành với bầu trời rực lửa và côn trùng đen thành hoa.

Một đêm không an tĩnh này chắc chắn sẽ khiến Hoàng Thành Bắc
Hãn khắc lại ấn tượng rất sâu.

Nhìn lão áo tím ngồi một bên ôm lấy tiểu Ái Nhàn hôn rối rít,
Thất Nhàn cũng cảm thấy buồn cười. Cao Hùng kia cũng thật đáng thương, bị Vân
Lẫm phế bỏ công phu không nói, lại có lão áo tím vừa nghe hắn bắt nạt học trò
cưng của mình lập tức không nói hai lời mà nhảy ra đánh đám người ta, lại ném
thêm vài bả độc trên người hắn, thành công đưa Cao Hùng vào hàng ngũ người sống
dở chết dở.

“Mấy con trùng kia là gì vậy?” Cố
Thanh Ảnh không nhịn được đành hỏi. đến bây giờ nghĩ lại, hắn còn bị ám ảnh
đây.

“Trùng hút máu.” Lão áo tím đang
bận bịu bồi dưỡng tình cảm với tiểu Ái Nhàn đã lâu không thấy.

“Chỗ nào ra vậy?” Khó trách thấy
trùng kia lên thân người, lập tức khiến họ bị khô quắt. Thì ra không phải ăn
thịt người mà là uống máu!

“Hắn đưa tới…” Ông lão áo xám chỉ
chỉ tiểu Ái Nhàn trong ngực lão áo tím, “Độc khí trên người oa nhi có thể đưa
tới vạn độc. Vốn là bên người chúng ta, chúng ta ngày ngày cho dùng rượu thuốc
xoa thân thể nên còn có thể tạm thời tiêu trừ loại mùi hấp dẫn độc vật này. Nếu
chậm một chút nữa thì hấp dẫn tới không chỉ là mấy con trùng nhỏ này thôi đâu!”

“Nhưng mà nghĩ mãi không ra sao
những con trùng ấy không tấn công chúng ta?” Phượng Lai cau mày. Nàng thật sự
nghĩ mãi không ra a. Chẳng lẽ trùng cũng biết nhận mặt?

“Thằng quỷ con này là vua vạn
độc, còn có độc nào dám đụng hắn?” Lão áo xám nói, “Các ngươi ở cùng một chỗ
với nó, tất nhiên là không có độc vật dám xâm phạm các ngươi.”

“Vua vạn độc?” Ánh mắt Cố Thanh
Ảnh lộ vẻ kinh dị, nhìn nhìn tiểu Ái Nhàn đang níu lấy tóc lão áo tim chơi đến
là vui, “Nhưng mà phế thải của hắn lại giải được độc trên người Bắc Đường Tẫn
kia…” Đây mới là chuyện kì dị nhất.

“Thằng bé này được nuôi bằng trân
độc, máu thịt đều là thứ tốt. Nếu đến lúc khẩn cấp, phân và nước tiểu kia đúng
là thánh dược giải độc.” Lão áo xám thật thà gật gù. Chẳng qua, để đường đường
thái tử gia ăn vật bài tiết của một đứa trẻ con thì đúng là làm trò cười cho
thiên hạ.

“Thế nào?” Lão áo tím ngẩng đầu
lên, dương dương đắc ý cười đến nở hoa tung tóe, “Đồ đệ của ta lợi hại không!
Cả người đều là bảo vật đấy.”

“Ra vậy! Thật lợi hại!” Khóe
miệng Cố Thanh Ảnh co quắp lại. Cái thằng khỉ này đúng là biến thái hết chỗ
nói!

“Sư phụ áo tím, lợi hại hay không
ta không nói.” Thất Nhàn cười hóa ái dễ thương, “Chúng ta nói trước một chút
làm sao tiểu Nhàn nhà chúng ta lại xuất hiện ở chỗ ta thế?”

Con mắt nguy hiểm của Vân Lẫm
nheo lại, nhìn thẳng lão áo tím.

Mặt lão đang cười toe liền héo
rũ, cả người run rẩy mấy cái. Thằng nhóc đáng chết, sao cứ nhìn như vậy?

Lão quay đầu đi, vén rèm của sổ,
đổi đề tai, vẻ mặt cảm khái: “Hôm nay thời tiết tốt thật đấy, nắng tươi ghê…”
Chưa nói xong lão đã tự cắn lưỡi. Hừ! Bên ngoài trời đang tối om om, sao lão
lại nói câu này chứ.

Thất Nhàn phì cười, lão đầu này
đã nói loạn xì ngầu đến trình độ này rồi, xem ra là thật sự bị Vân Lẫm dọa
không ít nha!

Cố Thanh Ảnh không chút khách khí
cười to: “Lão già, xem ra ngươi không chỉ có dùng độc, còn có thể đang đêm xem
sắc trời nữa! Lợi hại thật!”

Khóe miệng Phượng Lai cũng không
tự giác kéo lên.

Lão áo xám vỗ bả vai lão áo tím,
rất thông cảm nhìn hắn một cái. Hai vợ chồng bọn kia bắt đầu tính sổ rồi, ngoan
ngoãn chịu đi.

Lão áo tím hung hăng liếc xéo ba
người một cái, nhìn trộm chút ít đám người đang hả hê cười.

Đột nhiên thấy gió lạnh vù vù
thổi qua gáy mình, Vân Lẫm lạnh như băng, ném ra một câu: “Ngươi làm thất lạc
con ta?”

Lão áo tím run lên, tạo vẻ mặt
cười nịnh nọt xoay đầu lại: “Sao lại thế được? Ta đây chẳng phải biết Thất Nhàn
gặp nguy hiểm, liền phái đồ đệ tới giải cứu sao!”

Một câu này khiến cả cái mặt quan
tài của ông lão áo xám cũng xuất hiện mấy vết nứt. Nói dối thật tốt!

Khóe mắt Cố Thanh Ảnh cùng Phượng
Lai đều run run. Chuyện làm làm lạc mất thằng bé mà lại nói thành giải cứu!

Thất Nhàn chống cằm dưới, khích
lệ lão nói tiếp.

Lão áo tím vụng trộm dò xétcái
mặt băng của Vân Lẫm: “Con nít nhỏ xíu, đánh tới trong khu của địch cũng không
khiến người ta chú ý. Này không phải vì ta nghiêm chỉnh, không có sơ hở gì,
không phải là đem Thất Nhàn thành công cứu ra sao? Cho nên...”

“Cho nên ngươi cho con ta đi làm
Vô Gian đạo*?” Thất Nhàn cắt lời của lão áo tím.

(*Một bộ
phim nổi tiếng của TQ về gián điệp.)

Lão áo tím vung lông mày lên. Vô
gian đạo là thứ gì? Mặc kệ! Lão làm cái mặt cười ngọt xớt: “Cho nên ta không
tính là lạc mất bé nha!”

“Tốt lắm! Đặc sắc thật!” Cố Thanh
Ảnh cũng vỗ tay, “Lão già, thì ra ngươi còn có khiếu kể chuyện cổ tích! Có
chuyện cũng tốt, dù sao đường đi còn dài, cũng không còn gì thú vị.”

Lão áo tím ném ra một ánh mắt ti
tiện, lão nghiến răng, thằng nhóc này, đinh hủy mất kế hoạch của lão à!

“Lão cho là ta tin sao?” Vân Lẫm
không thèm đổi sắc ném ra một câu, đem nhiệt độ xuống dưới mức đóng băng.

“Sẽ không!” Lão áo tím lập tức
nói theo phản xạ, cái này gọi là sự yên tĩnh trước cơn bão đúng không? Lão cũng
không dám mò mẫm nữa, rút ra kinh nghiệm xương máu, thừa nhận sai lầm: “Ta thật
sự không phải cố ý. Thằng nhóc này thật là hiếu động quá, lại thừa dịp ta cùng
lão xám xịt ăn điểm tâm mà bò đi. Chẳng qua, ta đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ
không phát sinh chuyện như vậy...”

“Sau này?” Thất Nhàn hỏi vặn lại,
“Thằng bé này nếu đi theo ngươi, sợ là sau này sẽ không biết tìm chỗ nào!” Thừa
dịp này, nàng phải đoạt lại quyền nuôi dưỡng quỷ con.

“Làm sao thế được?” Lão áo tim
giơ ra vẻ mặt vô tội, “Ngươi đừng nghĩ đem nó đi, ta ban đầu cũng nói rồi,
thằng bé này là của ta.” Lão ôm chặt lấy thằng quỷ con, như là sợ bị Thất Nhàn
cướp đi.

Thất Nhàn trợn mắt, lão áo tím
này thật là lấy lời hứa ban đầu ra mà chắn.

“Thật ra thì đứa bé này theo
chúng ta vẫn là tốt hơn.” Lão áo xám bên cạnh lên tiếng, “Các ngươi cũng thấy
đám độc vật mà nó đưa tới rồi, còn có độc trên người hắn nữa. Chính hắn vẫn
không thể khống chế những thứ này, đi theo các người, có thể đem đến tai họa.
Nếu là ta cùng lão tím trông chừng nó, còn có thể dùng hết sức mình tránh những
thứ này. Huống chi còn có thể dạy hắn cách khống chế độc.”

Thất Nhàn không nỡ rời khỏi tiểu
Ái Nhàn mới chơi một chút đã mệt mà ngủ thiếp đi kia, trong lòng khó nói. Mặc
dù lão áo xám nói rất có lý, nhưng nàng vẫn không nỡ dứt ra.

Vân Lẫm cầm tay Thất Nhàn nói:
“Được!” Tất nhiên hắn hiểu tâm tư Thất Nhàn, chẳng qua thằng bé này cũng không
phải loại bình thường! Hắn đảo mắt về phía lão áo tím, nói lời đe dọa: “Nếu còn
dám làm lạc mất con ta…”

Lão áo tím lập tức ngắt lời: “Ta
hiểu, ta hiểu.” Lão xoa xoa mồ hôi trên thái dương, tiểu tử đáng chết, cứ lấy
cái mặt quan tài thối đi dọa người. May mà thằng nhỏ này không giống cha nó,
mang cái mặt quan tài.

“Đúng rồi.” Thất Nhàn hình như
đột nhiên nhớ tới cái gì, “Có chuyện muốn làm phiền hai vị. Xin hai vị đi kinh
đô lần này.”

“Làm cái gì?” Hai lão già liếc
mắt nhìn nhau.

“Đi giải độc cho An vương Hách
Liên Vân Băng.” Nàng đã đáp ứng Nhạc Nhi, sao có thẻ quên?

“Chỉ cần đem thằng bé để lại cho
ta, bảo ta giải độc cho ai cũng không thành vấn đề.” Lão áo tím xoa xoa gương
mặt tiểu Ái Nhàn nói.

Phượng Lai nhìn hình ảnh trong xe
tuy là bảy mồm tám mỏ, nhưng lại khiến lòng người ấm áp; lòng lại thấy nặng nề.

Xe đi một đường thẳng đến trấn
nhỏ tiếp giáp Thiên Diễm, mấy người trong đám Thất Nhàn đi vào định nghỉ ngơi.

“Nói xem, lòng người trong Hoàng
Đình Bắc Hãn hẳn là đang bàng hoàng a, đầu tiên là thái tử trúng phải kì độc,
lại còn độc trùng tràn lan, ai cũng nói là bọn họ chọc phải thần linh phương
nào rồi!” Một thực khách nói tới một chuyện lạ.

Thất Nhàn buồn cười trong bụng,
rõ ràng tất cả đều do thằng quỷ con làm ra, sao lại bị hô thần gọi thánh thành
thần linh?

“Các ngươi không biết thôi, đêm
hôm đó, Hoàng Đình Bắc Hãn lâm vào kiếp số khó thoát a. Chậc chậc, tẩm cung
cháy rụi không nói, còn có quái trùng cắn người khắp nơi. May là thái tử điện
hạ kiến thức diệt trùng rộng.” Nói rồi lại chẹp chẹp miệng, cố ý dừng lại không
nói nữa.

“Làm sao?”

Mấy người đám Thất Nhàn cũng dựng
thẳng lỗ tai, dọc đường chỉ lo chạy trốn, kết quả cuối cùng đêm đó quả thật bọn
họ cúng không biết. Vạn nhất Vương Đình Bắc Hãn vị một đám độc trùng mà bị giết
sạch thì chẳng phải thành chuyện chê cười?

“Thái tử điện hạ ấy à, nghĩ ra
một biện pháp, lấy lửa đuổi trùng. Mỗi người trên tay cầm một cây đuốc giơ cao.
Cho đến trời sáng thì quả nhiên là đem độc trùng cưỡng chế đi hết.”

Thất Nhàn nâng chung trà lên, rót
ra, nửa cười nửa không: “Lại để cho Bắc Đường Tẫn tránh được kiếp này.”

“Thế thì tiện cho hắn quá.” Vân
Lẫm cũng nói mát một câu.

Cố Thanh Ảnh nhìn hai người một
chút, nuốt ngụm nước bọt, ác ma a ác ma, Bắc Đường Tẫn chịu từng này chưa đủ
sao?

“Gia!” Thình lình nghe tiếng kêu
vui mừng truyền đến.

Mấy người quay đầu, là Nhị Tuyệt,
Hải Đường cùng Nhược Thủy vẫn mặc nam trang như cũ.

“Các người ở đây làm gì?” Thất
Nhàn chào hỏi ba người vừa ngồi xuống.

“Còn không phải là đi khắp nơi
tìm người sao!” Hải Đường ngồi bên Thất Nhàn gắt một chút, đánh giá từ trên
xuống dưới: “Ngươi không sao chứ? Chúng ta vừa tới trấn này liền nghe thấy
chuyện ở Hoàng Thành. Làm ta lo chết mất.”

“Ta có thể có chuyện gì?” Thất
Nhàn cười khẽ.

Cố Thanh Ảnh cười vang lên: “Tiểu
Hải Đường, ai cũng nói tỷ đệ muội (chị em dâu) có nhiều hiềm khích. Sao ta thấy
ngươi quan tâm đại tẩu còn hơn cả quan tâm ca ca vậy?”

Thất Nhàn đang uống ngụm nước
liền phun ra ngoài, mặt mày quái dị. Tỷ đệ muội? Ca ca?

“Đại tẩu, tẩu kích động cái gì?”
Cố Thanh Ảnh lại ói ra một câu nữa, “Tiểu Hải Đường là muội muội Vân Lẫm, tẩu
không biết sao?”

Thất Nhàn còn đang nghĩ, bảo sao
nàng cảm thấy Hải Đường không tầm thường, không chỉ cùng Vân Lẫm mà quan hệ với
Cố Thanh Ảnh cũng không tầm thường, hóa ra là có thân phận như vậy. Chẳng trách
ngày đó nàng ngang nhiên ở Chiến gia như đi dạo ở sân nhà mình như vậy.

Nhìn đi nhìn lại Vân Lẫm cùng Hải
Đường, chậc chậc hai tiếng: “Không giống tí nào, không giống tí nào. Khối băng
cùng hồ điệp sao lại có thể là anh em được chứ?”

Vân Lẫm tự giác uống trà, coi như
không nghe thấy mấy lời này.

Hải Đường kêu lên: “Ngươi...” Còn
có thể trêu ghẹo như thế thì hẳn không bị thương gì, cũng yên tâm rồi.

Cố Thanh Ảnh vỗ tay cười to: “Chính xác! Đại tẩu nói đúng là
quá chính xác! Ta cũng cứ thắc mắc mãi sao hai người bọn họ có thể là anh em
được chứ?”

Nhị Tuyệt cũng cười ha hả sung sướng. đột nhiên thấy Nhược
Thủy đang nhìn cô gái lạ lẫm ngồi đối diện mà ngẩn cả người, có chút mất hứng,
đẩy nàng “Uy! Ngươi làm sao vậy?”

À, không có gì, không có gì.” Nhược Thủy vội vàng hoàn hồn,
nâng chén trà lên uống.

“Nhị Tuyệt ngu ngốc, còn chưa biết Nhược Thủy là nữ đâu!” Hải
Đường cúi đầu nói nhỏ bên tai Thất Nhàn.

Thất Nhàn buồn cười, khó trách được bộ dạng kinh ngạc của Nhị
Tuyệt, sợ là còn đang nghi là Nhược Thủy có ý với Phượng Lai.

“Ô hay! Đó là chén trà của ta.”

“Vô tình thôi.” Nhược Thủy vội
vàng để xuống. Lại cầm nhầm chén trà khác, rõ ràng là không yên lòng, trong mắt
lấp lóe ánh sáng.

Thất Nhàn hứng thú đánh giá sự
việc tiến triển bất thường. Nhược Thủy cùng Phượng Lai đang bình tĩnh uống trà
ở đây có liên quan gì không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3