Nhàn thê đương gia - Chương 107 + 108

Chương 107: Phán ngươi tội chết

Ngoài cửa, một con ngựa to lớn
màu đỏ nâng cao vó trước, dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ vẻ cao lớn uy mãnh.

Chỉ thấy một người mặc khôi giáp
màu bạc từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, đi vào cửa phủ.

Gã sai vặt ngoài cửa mừng rỡ: “Vương
gia, ngài đã trở lại.” Trong phủ, người chủ sự cuối cùng cũng đã trở về.

“Vương phi đâu?” Không có nói
thêm bất kỳ lời nào. Vân Lẫm quét quanh sân một vòng, vẻ yên lặng có chút không
bình thường.

Chẳng biết tại sao, từ hôm qua
đến giờ, trong lòng của hắn lại bắt đầu ẩn ẩn bất an, cho đến lúc nửa đêm, lại
kịch liệt đau đớn. Hắn lúc ấy liền có cảm giác mãnh liệt, là Thất Nhàn đã xảy
ra chuyện. Mặc dù hắn hoàn toàn tin tưởng năng lực của Thất Nhàn, nhưng hắn
luôn không nhịn được lo lắng, cho nên mới rời khỏi đại quân, một mình vội vàng
chạy trở về.

“Vương Phi nàng...” Gã sai vặt ấp
a ấp úng.

“Vương gia, ngài nhanh đi cứu
vương phi đi!” Hỉ Nhi đang chạy tới, vừa thấy Vân Lẫm, liền giống như thấy được
thân nhân đã lâu không gặp được, nước mắt liên tục rơi xuống.

Vân Lẫm trong lòng căng thẳng,
lạnh giọng: “Sao vậy?”

“Vương Phi... Vương phi nàng bị
bệ hạ giam vào thiên lao.” Lau nước mắt, Hỉ Nhi vội báo lại.

Ánh mắt Vân Lẫm chợt lạnh, Vân
Lam, ngươi quả nhiên động thủ.

Xoay người, lên lưng ngựa, chạy
đi.

Cẩu Nhi vung chân, đuổi theo hãn
huyết bảo mã đằng trước, đi cứu chủ nhân.

Bên trong cửa cung, cung vệ trông
cửa hoàn toàn tinh thần mười phần. Bệ hạ hạ lệnh, gần đây loạn đảng rất nhiều,
tất cả người ra vào, phải nghiêm khắc thẩm tra. Bọn họ đương nhiên không dám
buông lỏng.

Nhưng mà, lại có ai dám đến đại
biểu trung tâm quyền lực bên trong thành này gây chuyện chứ?

Đang suy nghĩ, thì thấy cách đó
không xa có bóng hai người chạy đến.

“Đứng lại!” Cung vệ trông cửa vội
vàng dùng trường kích ngăn cản: “Người nào dám tự tiện xông vào bên trong
thành? Còn không mau mau dừng...”

Một câu chưa nói xong, đã thấy
người đó như gió bay qua. Cung vệ chỉ cảm thấy có một cỗ nội lực cường đại đánh
bọn họ ngã trên mặt đất.

Nhất thời, từng tiếng kêu “Ai u”
mãnh liệt vang lên.

Chỉ một cái chớp mắt, trên mặt
đất ngổn ngang nằm một đội nhân mã cùng binh khí.

Cung vệ cửa cung đang muốn bò
dậy, lại đột nhiên cảm thấy một con vật to lớn lại bổ nhào phía trên bay vọt từ
phía cửa thành mà đến, che hết ánh nắng, chỉ có thể thấy được một vóc dáng to
đen.

Mọi người kinh hãi, muốn né
tránh, đã tránh không kịp.

Một trận tiếng xương cốt bị gãy “răng
rắc” vang lên, Cẩu Nhi rất khoan khoái chạy tới. Thật là thư sướng a, chủ nhân
bị hại ở bên trong, những người này tất nhiên cũng là đồng lõa.

Đuổi theo giẫm lên, tất cả đều
giẫm chết!

Bên trong thiên lao.

“Nhanh lên một chút! Đứng lên, sắp chết đến nơi rồi, lại có
thể thanh thản ngủ như thế?” Vang lên tiếng đám quan sai hô quát cùng với tiếng
chìa khoá leng keng.

Thất Nhàn miễn cưỡng ngáp một cái, xoay xoay cổ, vặn vặn eo.
Ai, nơi này ngủ quả thật là không thoải mái. Sớm biết vậy, đã cùng bọn Hồ Điệp
Nhi đi ra ngoài rồi. Đến ban ngày, rồi trở về cũng được.

“Các vị quan gia, sớm a!” Quét mắt một vòng quan sai hình bộ
thẩm vấn: “Đây là muốn làm cái gì đấy?”

“Làm cái gì?” Một tên quan sai hừ một tiếng: “Bắt ngươi đi bị
thẩm vấn. Các ngươi coi như là phạm nhân vận khí tốt rồi, bệ hạ đích thân phán
xét, quần thần hội thẩm. Thiên hạ có mấy người phạm nhân có thể được đến đãi
ngộ như vậy?”

Thất Nhàn khẽ cười một tiếng, thiên tử đích thân phán xét,
mình mặt mũi quả nhiên là khá lớn đây.

Thấy trong một gian nhà tù khác không phản ứng chút nào, có
quan sai liền tiến lên mấy bước, đá đá người nằm ngang trên mặt đất, dùng chiếu
bao lấy người: “Này! Dậy đi!”

Vẫn không có phản ứng.

Quan sai nổi giận, hung hăng đạp cho một cước: “Đứng lên cho
lão tử!”

Thoáng cái đá bay rụng phá chiếu phủ trên thân thể. Lộ ra hai
người bị trói cột vào cùng nhau, hai mắt mở trừng trừng, hai quan sai sắc mặt
cương cứng, hiển nhiên chết đã lâu.

Không có ngờ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, vị quan sai bị
hù sợ đến sắc mặt đột biến, lui về phía sau mấy bước: “Này... là có chuyện gì
xảy ra vậy?”

Mấy người đi theo tiến vào sắc mặt đều thay đổi. Này “trọng
phạm” đi nơi nào?

Lúc này, chuyển hướng về phía Thất Nhàn, hung ác trừng to
mắt: “Nói, đồng bọn kia của ngươi đi đâu rồi?”

Thất Nhàn cũng là vẻ mặt mờ mịt, làm như bị kinh sợ đến,
không nói một câu.

“Nhanh đi! Bẩm báo bệ hạ... “ Có người liền nghĩ tới chuyện
này quan trọng như thế nào.

Lời nói vừa dứt, cả thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.

Phía trước mấy người lập tức cảnh giác lên, “roạt” một tiếng
nhất tề rút đao: “Người nào?”

“Người lấy mạng chó của các ngươi!”

Thất Nhàn nâng mắt, không khỏi ngạc nhiên. Ở bên trong sai
dịch này, lại có người quen?

Dọc theo vành nón cúi đầu nhìn lại, hai người kia không phải
là Nhị Tuyệt cùng Lâm Duẫn Chi sao?

Mấy quan sai chưa kịp phản ứng, thì hai người nhanh chóng
xuất thủ.

Trong nháy mắt, trên mặt đất liền nhiều thêm mấy cỗ thi thể.

“Thất muội!”

“Thân muội!”

Gọi cũng là trăm miệng một lời.

“Các huynh làm sao lại tới rồi?” Thất Nhàn cau mày: “Sao
không ở bên ngoài sắp xếp?” Tới đây hết, vậy bên ngoài do ai chỉ huy? Nếu như
trong ứng ngoài hợp, đó mới là kế hoạch tốt nhất.

Mặc dù nàng không cho là Vân Lam sẽ còn có tiếp viện gì,
nhưng ở phía ngoài hai tay chuẩn bị luôn là đảm bảo vững chắc nhất.

Hai người này trái lại lại tự mình vui vẻ chạy vào.

“Lo lắng cho muội mà.” Lâm Duẫn Chi lúng ta lúng túng mở
miệng, từ trên xuống dưới đánh giá Thất Nhàn một phen, giống như thở phào nhẹ
nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Đội quân Lôi Phong đã ở bên ngoài kinh thành. Tùy thời nghe
lệnh.” Lúc này mới bổ sung một câu. Chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ không bỏ sót,
hắn làm sao có thể quên sắp xếp đường lui choThất Nhàn?

Thất Nhàn gật đầu, bố trí tốt là được.

“Nhược Thủy đâu? Hắn có bị thương không?” Lại nghe Nhị Tuyệt
vội hỏi.

Ngày đó, hắn cùng với Nhược Thủy đồng thời bị tập kích, cuối
cùng có mỗi mình được đại ca cứu, mà Nhược Thủy lại bị bắt đi. Khiến hắn áy náy
đến muốn tự sát.

Lúc này, thật vất vả theo đại ca tới thiên lao. Nhược Thủy
sao lại không có ở đây?

Vô cùng lo lắng.

“Tối hôm qua, nàng được Hải Đường mang đi.”

Thất Nhàn kỳ quái đánh giá hắn, trước kia cũng không thấy tốt
với Nhược Thủy như vậy, sao hiện tại lại ân cần như thế? Chẳng lẽ ở Chiến gia
quan hệ đồng sự nhiều năm nên giữa bọn họ đã sớm sinh tình nghĩa thâm hậu sao?

“Vậy thì tốt!” Nhị Tuyệt thở ra một hơi. Đột nhiên thấy ánh
mắt làm người ta lông tơ dựng đứng của Thất Nhàn, cơ hồ cũng cảm giác được mình
khẩn trương quá mức rõ ràng. Lập tức mắt lóng lánh nhấp nháy, không dám nhìn
Thất Nhàn.

Mà một người khác thình lình nghe đến tên “Hải Đường”, thì
lập tức hai mắt sáng lên: “Hải Đường đã đến đây?”

“Ừ.” Thất Nhàn không kiên nhẫn xua ra một câu, rồi vẫn quỷ dị
như cũ nhìn thẳng người nào đó.

Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề! Chẳng lẽ hắn cùng Nhược Thủy...

Ấy vậy mà ai kia lại tới quấy rầy, hú lên quái dị: “Hải Đường
cùng Nhược Thủy? Không được! Thân muội, bọn họ ở đâu rồi?”

Hửm? Này có cái gì không được? Thất Nhàn kinh ngạc nhìn lại.

“Sức tưởng tượng của ngươi thật là, nữ nhân của ngươi ai
thèm. Ngươi tưởng Nhược Thủy giống ngươi sao?” Nhị Tuyệt không nhịn được hỏi
vặn một câu.

“Cũng không thể nói như vậy, Nhị Tuyệt huynh. Yểu điệu thục
nữ, quân tử hảo cầu. Huống chi, Nhược Thủy huynh cùng Hải Đường hai người, cô
nam quả nữ, ở chung một chỗ sẽ có lời qua tiếng lại.” Nói năng hùng hồn đầy lý
lẽ, vị chua tràn ra.

Thất Nhàn rơi ra đủ hắc tuyến, không ngờ hai người này vẫn
còn tưởng Nhược Thủy là nam nhân.

“Nhược Thủy làm sao có thể? Ngươi có thể yêm tâm 100 % đi.”
Rất là tự tin.

“Mọi việc đều có thể, không thể tuyệt đối như thế được. Nhược
Thủy huynh cũng là nam nhân bình thường, huống chi Hải Đường cũng không kém tệ...”
Tiếp tục lải nhải, nước miếng bay ngang.

“Nhược Thủy thích là nam nhân.” Thật sự là chịu không nổi cái
người dài dòng này. Một câu nói ra, hối hận cũng đã muộn.

Lâm Duẫn Chi lập tức bị sét đánh tại chỗ: “Nam... Nam... Nam
nhân?”

Thất Nhàn trợn mắt trắng, Nhược Thủy là nữ, đương nhiên là
thích nam nhân.

“Các ngươi không được kỳ thị Nhược Thủy...” Nhị Tuyệt nói
chuyện bắt đầu lắp bắp, cuối cùng rốt cục nâng lên dũng khí: “Ta là thật lòng
yêu Nhược Thủy.” Mặt đỏ tới mang tai.

Nhớ ngày đó, chính hắn cũng là chịu không được sự thật Nhược
Thủy là “đồng tính”, nhưng mà không biết từ lúc nào, Nhược Thủy ở trong lòng
hắn lại chiếm vị trí quan trọng. Hắn biết “đồng tính” rất khó được quan niệm
chính thống chấp nhận, hắn cũng giãy dụa khổ não rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn
phải thuận theo tâm ý của mình. Nếu hắn yêu Nhược Thủy, cho dù Nhược Thủy là
nam nhân, vậy thì sao? Cùng lắm là vạn kiếp bất phục, hắn theo Nhược Thủy rời
đi là được.

Lúc này, sao có thể mặc cho người khác dùng ánh mắt kì dị
nhìn Nhược Thủy chứ?

Thất Nhàn vừa nghe lời này, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Khóe mắt không ngừng nhảy nhảy, thì ra là thế này, vị nhị ca này của nàng còn
tưởng rằng hồ ly kia là nam nhân, cho nên mới quấn quýt như vậy. Nhìn vẻ mặt
này, thấy chết không sờn cỡ nào a. Thật đúng là... Chậc chậc, con hồ ly kia
thật đúng là giỏi giấu, lại độ này rồi còn không có nói cho Nhị Tuyệt biết.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhị Tuyệt, ra vẻ thở dài: “Nhị ca, tự
giải quyết cho tốt đi!”

Khiến Nhị Tuyệt vẻ mặt buồn nản một phen. Quả nhiên, tình yêu
này của hắn không được người ta chấp nhận.

Nhìn lại Lâm thư ngốc, vẫn vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa thẫn thờ: “Nam
nhân... Nam nhân...”

Thất Nhàn che trán, hai người này thật đúng là tuyệt phối,
một ngớ ngẩn, một ngu ngốc.

Phất phất tay áo: “Đi thôi đi thôi!”

“Đi đâu?” Lâm Duẫn Chi cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.

“Rời khỏi hoàng cung trước rồi hãy nói!” Nhị Tuyệt nói.

“Không!” Thất Nhàn cười một tiếng, trong mắt lệ khí dâng lên:
“Chúng ta đi hoàng triều để bệ hạ định tội cho ta. Ta sao lại không thành toàn
một phần tâm ý cho hắn? Đương nhiên là các ngươi đem ta giải đến trước mặt hắn
đi.”

Chiêu Hoa chính điện, ngay trên ghế rồng, Vân Lam mắt ưng
quét về phía một đám đại thần phía dưới: “Các vị, trẫm hỏi một chút, Dực Vương
Phi này tư thông với địch phản quốc, nên phán hình phạt như thế nào mới được?”

Độc Cô hữu tướng đứng ra đầu tiên: “Bẩm bệ hạ, tội phản quốc
này từ xưa tới nay chính là tội lớn. Thiên tử phạm pháp, cũng giống như thứ
dân. Nếu không chẳng phải là khiến cho người thiên hạ không phục? Cho nên, thần
cho là, nên phán Dực Vương Phi chém đầu răn đe thị chúng.”

Vân Lam gật đầu mỉm cười.

Một chút đại thần gió chiều nào che chiều nấy vừa thấy bệ hạ
hình như cực kỳ vừa lòng đề nghị này, liền lập tức mở miệng phụ họa: “Hữu tướng
đại nhân nói cực kỳ chính xác. Dực Vương Phi tội ác tày trời, phải bị phán tội
chém đầu.”

“Tiểu phụ nhân có thể được đông đảo đại nhân cùng kết tội, bệ
hạ tự mình định án như thế, thật đúng là cực kỳ vinh hạnh.” Giọng nói trong
trẻo vang dội truyền vào.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy Thất
Nhàn thoải mái nhẹ nhàng bước vào đại điện, đi theo sau là hai quan sai nha
dịch trong hình bộ.

“Lớn mật!” Độc Cô hữu tướng đứng ra: “Hình bộ tại sao cũng
không hiểu quy củ như vậy? Sao không đợi gọi đến liền đã cho vào?” Lớn tiếng
bức bách.

Thất Nhàn ha ha cười một tiếng: “Hữu tướng đại nhân không nên
trách tội. Ngoài cửa cung nữ cũng nóng nảy nói vậy. Tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ
để cho bọn họ ngủ một giấc mà thôi. Vậy còn có ai tới đây báo chứ?”

“Ngươi...” Độc Cô hữu tướng mở to mắt. Nữ nhân này, thật đúng
là cực kỳ càn rỡ.

Thất Nhàn không để ý đến hắn nữa, đối diện vị cấp trên kia: “Nô
tì bái kiến bệ hạ.” Nhưng cũng không có động tác kính cẩn gì.

“Chiến gia quản gia đâu?” Vân Lam giọng nói lạnh lẽo, híp lại
đôi mắt.

“Bẩm bệ hạ! Chiến quản gia nói cuộc sống trong ngục thật sự
không dễ chịu, nên vào đêm qua đã rời khỏi ngục!” Tiếng nói lanh lảnh vang dội
trong đại điện.

Chúng đại thần kinh hãi. Nghe lời này, đêm qua hẳn là có
người đi cướp ngục. Đây chính là thiên lao nha, sao có thể dễ dàng vào như vậy,
mà trong cung lại không biết?

Hơn nữa, Dực vương phi này cố tình không đi, lại liều lĩnh
như vậy đến đây, nữ nhân này rất có lòng tin hay là quá xem trời bằng vung!

“Dực Vương Phi, ngươi sao không cùng đi?” khuôn mặt Vân Lam
cứng lại, nghiến răng gằn từng từ một, gân xanh nơi thái dương nổi lên.

“Nô tì nếu đi, thì lần phán tội này của bệ hạ chẳng phải là
mở không công sao?” Thất Nhàn nở nụ cười nhàn nhạt, “Đúng rồi, lúc trước các vị
không phải đang nói muốn phán ta tội chết sao? Tiếp tục đi!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Ngươi phụ nhân này thật không biết điều! Triều đình há là
chỗ để cho bọn phụ nhân như ngươi hồ nháo sao?” Có đại thần nhảy ra, hoàn toàn
không có con mắt nhìn người, “Phán ngươi tội chết, đó là bệ hạ khai ân!” Không
quên nịnh bợ Vân Lam.

“Là ai nói muốn phán vương phi của bổn vương tội chết?” Giọng
nói lạnh lùng từ ngoài điện truyền đến.

Chương 108: Núi đao
biển lửa

Mọi người ngạc nhiên. Dực Vương gia đã trở lại? Tại sao không
có nghe nói gì?

Bàn tay Vân Lam đặt trên ghế rồng đã sớm nắm lại thật chặt,
nhìn về phía người kia đang tiến nhanh vào đại điện.

Khóe miệng Thất Nhàn không tự chủ được hiện ra nụ cười, xoay
người.

Ở dưới ánh nắng nhấp nháy, nhảy vào chính là một thân màu bạc
chói mắt, nam nhân mặt đầy phong sương. Bên cạnh có một con thú lớn vẫy đuôi đi
theo, chính là Cẩu Nhi.

Cẩu Nhi vừa thấy Thất Nhàn, lập tức vui mừng khôn xiết “Gâu”
to một tiếng, nhảy lấy đà, liền nhào tới.

Trong điện chúng thần vốn thấy một con thú to sắc mặt hung ác
như vậy, tâm can đã chấn kinh rồi. Lúc này, lại thấy mãnh thú nhảy dựng lên,
càng khiến sắc mặt mọi người thay đổi, túm năm tụm ba lại thành một đống.

Đại điện trong nháy mắt loạn thành một đoàn.

Khóe miệng Thất Nhàn co quắp giật giật, lại tới nữa! Cẩu Nhi
này, có thể đổi một chiêu khác hay không?

Trong vài giây thấy Cẩu Nhi sắp tới gần người, Thất Nhàn xoay
người một cái, cách chỗ kia xa vài mét.

Ánh mắt Cẩu Nhi “san sát san sát” đi ngay theo bóng dáng Thất
Nhàn, nhưng mà thân thể kia to lớn dài rộng kia lại không linh hoạt được như
vậy, vẫn theo đà quán tính hướng về phía trước.

Mỗ đại thần phía sau không còn kịp tránh ra, chỉ có thể trơ
mắt nhìn bóng đen kia bay thẳng đến.

“Phịch” một tiếng vang thật lớn ở trên đại điện.

Chỉ thấy đại thần kia ngửa mặt ngã xuống đất, lúc này tứ chi
duỗi thẳng, trong miệng phát ra tiếng rên thống khổ: “Ngô ngô”.

Mọi người vừa thấy, trong nội tâm vừa sợ lại vừa buồn cười.

Cự thú kia thế nhưng gục cả bốn chân trên người Vương đại
nhân, lúc này đang chậm rãi ngồi dậy. Cái mông tròn trịa kia, ngồi lên cả khuôn
mặt của Vương đại nhân.

Mọi người không khỏi lo lắng, đầu của Vương đại nhân sẽ không
bị bẹp dí đi.

Cẩu Nhi đang méo miệng giận dỗi, nó cũng không phải muốn ôm
người này, nam nhân có mùi vị khó ngửi này chạy tới xem náo nhiệt cái gì? Thật
là lãng phí cái ôm của nó.

Dưới lòng bàn chân cũng không nhàn rỗi.

Giẫm! Dùng sức giẫm!

Nhị Tuyệt khóe mắt căng ra, bị Cẩu Nhi nhào tới đã là chuyện
không may rồi. Lại còn bị giẫm nhiều nhát như vậy. Hắn thật muốn thay vị nhân
huynh còn đang ở dưới cái mông của Cẩu Nhi kia rơi lệ đồng tình một phen.

Bên này một đám hỗn độn, bên kia, cũng là một mảnh ồn ào.

“Đã trở lại?” Thất Nhàn cười hỏi. Giống như một vị thê tử
tiếp đón trượng phu trở về.

“Đã trở lại.” Vân Lẫm thâm tình ngắm nhìn. Trong mắt cũng chỉ
còn lại có một mình Thất Nhàn.

Hắn chỉ biết, một người tinh ranh như vậy, làm sao dễ dàng để
cho Vân Lam làm loạn?

Hoàn toàn không để ý vẻ trang nghiêm túc mục trong đại điện,
hoàn toàn không đếm xỉa đến những người khác tồn tại.

“Hồ nháo! Hồ nháo! Kim loan đại điện sao có thể là nơi cho dã
thú tùy tiện đi vào như vậy? Dực Vương gia, ngươi thật sự là quá làm càn.” Một
vị đại thần khác gân cổ đứng dậy, đỏ mặt, tức giận nhắm thẳng vào Vân Lẫm.

Thất Nhàn cười một tiếng, đảo mắt: “Đại nhân ngươi quấy rầy
vợ chồng người ta gặp mặt, thật không phải là hành động nên làm a. Nếu trên
điện này đã có một súc vật hèn hạ như ngài rồi, thì làm sao lại không thể có
thêm một Cẩu Nhi nhà ta?”

Vị đại nhân vừa nghe, liền tức giận. Cư nhiên bị hậu sinh vãn
bối này mắng là súc vật. Tay run rẩy: “Ngươi...” Trong bụng có thiên ngôn vạn
ngữ, nhưng lại không biết mắng từ đâu.

“Dực Vương, ngươi rời bỏ quân đoàn tự mình quay về, tổn hại
quân kỷ quốc pháp, còn không mau mau quỳ xuống nhận tội?” Độc Cô hữu tướng tiến
lên phía trước một bước, bộ dạng nhất phái công chính nghiêm minh.

Vân Lẫm mắt lạnh quét đi qua: “Là hữu tướng đại nhân ngươi
nói muốn phán vương phi của bổn vương tội chết sao?”

Hàn khí lạnh thấu xương đập về phía Độc Cô hữu tướng, hữu
tướng theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Làm hắn khó hiểu là, Dực Vương gia có thể nào lấy một bộ mặt
cười ôn nhuận như vậy, nói ra một lời làm người ta không rét mà run chứ?

Vân Lẫm xoay người: “Bệ hạ, vương phi của bổn vương rốt cuộc
phạm vào tội gì?”

“Dực Vương từ Nam Cương trở lại, sợ là không biết. Hình bộ Lý
đại nhân, ngươi tới nói cho Dực Vương!” Vân Lam nói.

Hình bộ thượng thư Lý đại nhân chần chờ, bước ra khỏi hàng: “Dực
Vương gia, do thần kiểm chứng, Dực vương phi cùng quản gia Chiến gia Chiến
Nhược Thủy thông đồng với Nam Vũ, bán đứng hoàng triều, phải bị xử tội!”

“Vậy Lý đại nhân chuẩn bị phán vương phi của bổn vương tội
như thế nào? Tử tội?” Vân Lẫm một thân chiến giáp, hướng về phía Lý đại nhân.

Giọng nói lạnh lùng, phảng phất như mình chỉ cần nói một
tiếng “đúng”, người trước mắt này sẽ vặn gãy cổ mình. Lý đại nhân giơ tay lên
xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó không dám lên tiếng.

Vân Lam long nhan khẽ biến, quát một tiếng: “Hình bộ, nói
chuyện!”

Lý đại nhân nâng mắt liếc nhìn thiên tử, lại nhìn lại Dực
Vương như có thể đem người kết thành băng, khó xử, không dám nói lời nào.

“Bệ hạ, xem ra Lý đại nhân vẫn còn đang suy tư xem thần thiếp
phải bị tội gì. Bệ hạ không bằng hỏi một chút, ý tứ những đại thần khác?” Thất
Nhàn cười yếu ớt, vẻ mặt tự nhiên.

Vân Lam quét mắt một đám trọng thần: “Phủ tông nhân Tôn đại
nhân, ngươi tới nói một chút.”

Tôn đại nhân bị thiên tử gọi tên đi ra: “Về án Dực Vương Phi
tư thông với địch, thật là nghi điểm nặng nề. Thật ra Dực Vương Phi từng là chủ
tử của gian tế kia, lại không có phát hiện hành vi phạm tội tày trời của người
nọ, đây là lỗi lớn.”

Một câu nói lập tức đem “tội” hạ xuống thành “lỗi”.

Vân Lam căng mặt, những người này, rốt cuộc làm sao vậy?

“Bệ hạ, thần có lời muốn nói.” Tả Lãnh Tướng cất bước lên
phía trước.

Vân Lam vuốt cằm: “Tả tướng, ngươi nói!”

“Thần không đồng ý với ý kiến của Tôn đại nhân.”

Vân Lam cong lên khóe miệng.

“Cho dù Dực Vương Phi từng cùng tặc nhân có quan hệ chủ bộc,
cũng chỉ có thể coi như là vận mệnh bắt buộc, không thể xưng là tội huống chi
là sai lầm! Thần thiết nghĩ, Dực Vương Phi vô tội, nên thả ra.” Kính cẩn cúi
đầu.

Khóe miệng giương lên còn chưa thành độ cong, đã nghe Tả
tướng nói đến phán vô tội. Sắc mặt Vân Lam đột biến.

“Tả tướng đại nhân! Ngươi đây là đang thoát tội cho tội phạm
phản quốc? Thực là khiến người ta không khỏi hoài nghi, ngươi có phải là đồng
đảng của tội phạm kia hay không?” Hữu tướng định thần, quát một tiếng.

“Hữu tướng đại nhân lời ấy sai rồi. Cựu thần chẳng qua là nói
ra lời chân thật, nói ra phần lớn nỗi lòng của mọi người mà thôi. Nếu hữu tướng
đại nhân đã nói xấu cựu thần như thế, cựu thần cũng không có lời nào để nói.”

“Đủ rồi!” Vân Lam vỗ án.

Híp mắt quét về phía Thất Nhàn bên môi đang treo nụ cười đầy
châm chọc, nhìn lại về phía Vân Lẫm trong mắt băng hàn: “Các ngươi thật cho
rằng trẫm không trị được các ngươi sao? Trẫm là thiên tử, trẫm định tội, còn có
ai dám cãi lại?”

Phất tay: “Người đâu, Dực Vương cùng Dực Vương Phi nhiễu loạn
triều đình, bắt bọn họ lại!”

Một câu thét ra lệnh xong, nhưng không thấy trong điện có bất
kỳ động tĩnh gì, thị vệ ngoài cửa vẫn đứng yên như trước.

Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, không hiểu làm sao.

Vân Lam đập tay làm rơi bút lông trên bàn án: “Nô tài lớn
mật, các ngươi cũng dám không nghe lệnh của trẫm sao?” Tức giận công tâm.

“Bẩm bệ hạ, Cơ đại nhân cùng Trấn quốc đại tướng quân cầu
kiến!”

“Mau tuyên!” Mắt ưng chợt lóe vẻ vui mừng.

Thân hình thẳng tắp, đi lại vững vàng, Cơ Y Duệ cùng Liên
tướng quân đi vào.

“Y Duệ, ngươi tới vừa đúng lúc. Đem những nô tài này tất cả
đều đổi đi!” Bất thình lình hét lên dữ dội.

“Bẩm bệ hạ, thị vệ ban đầu trong cung thật sự không đủ cảnh
giác, vi thần đã tự tiện làm chủ, từ ngoài cung điều vào một nhóm này.” Cơ Y
Duệ khom người tiến lên: “Những người này đại khái còn chưa có thói quen ở
trong cung đi.”

“Ngươi!” Vân Lam mở to hai mắt nhìn, thì ra không phải là thị
vệ có vấn đề, là đại thần của hắn có vấn đề.”Thật to gan! Liên tướng quân, còn
không nhanh chóng đem những thứ loạn thần tặc tử này toàn bộ bắt lại! Ngươi làm
Trấn quốc đại tướng quân mà lúc này lại bất động, còn đợi tới khi nào?”

Liên lão tướng quân vuốt vuốt chòm râu: “Bệ hạ, thần một
người sợ là lực lượng có hạn. Xin bệ hạ đưa ra Hổ Phù, thần sẽ đi điều đại
quân.”

“Hổ Phù?” Vân Lam hai mắt tỏa sáng, “Đúng... Đại quân...”

“Bệ hạ!” Cơ Y Duệ đột nhiên mở miệng: “Hổ Phù ở chỗ này!” Từ
ống tay áo, xuất hiện trong tay một khối lệnh bài bằng vàng lóe sáng.

“Cơ Y Duệ! Ngươi dám trộm Hổ Phù!” Vân Lam hai tay chống long
án: “Ngươi cũng thật lớn mật!”

“Tạ ơn bệ hạ khen ngợi!” Cơ Y Duệ đi về phía Thất Nhàn, đem
Hổ Phù đưa tới: “Thất muội, phần lễ này của đại ca, muội có vừa lòng hay không?”

Thất Nhàn cười cười nhận lấy: “Đại ca đưa, quả nhiên là trọng
lễ.”

“Các ngươi muốn hế nào?” Vân Lam kìm nén cơn giận của mình,
nặng nề ngồi xuống.

“Bệ hạ, thần thiếp chỉ muốn xin ngài một đạo chỉ mà thôi.”
Thất Nhàn đi lên một bước.

“Đạo chỉ gì?” Cắn răng.

“Đạo chỉ thoái vị!”

Một câu nói xong, cả đại điện im lặng.

Đạo chỉ thoái vị. Trong lòng chúng đại thần ngay lập tức suy
tính.

“Các ngươi tưởng có thể thắng như vậy sao?” Vân Lam hừ nói: “Nhạc
nhi!”

Một đám áo đen che mặt giả dạng từ trong chỗ tối đi ra chính
là tập đoàn ám vệ thần bí nhất trong cung “Ngân Lang”.

“Những thứ tặc tử này, giết không tha!” Vân Lam hạ lệnh.

Lại thấy chúng ám vệ không nhúc nhích, Nhạc nhi thậm chí đi
tới bên cạnh Thất Nhàn.

“Các ngươi, cũng muốn phản sao?” Vân Lam chỉ cảm thấy cả
người máu như đông lạnh lại, đây là một thế lực bí ẩn nhất của hắn, vì sao cũng
là tình cảnh này? “Các ngươi không sợ phá lời thề thượng cổ sao?”

“Bệ hạ, lời thề thượng cổ của ‘Ngân Lang’ là chung thân cống
hiến vì người cầm ngọc bài, vĩnh không phản bội!” Nhạc nhi nhẹ giọng nói.

Cho nên sao? Vân Lam mờ mịt. Ngọc bài kia không phải đã sớm
không có sao? Cho nên phải thần phục thiên tử hoàng triều mới đúng.

Thất Nhàn “ha ha” cười đến vui vẻ, lấy ra ngọc bài Ngân Lang:
“Bệ hạ, ám vệ này, cuối cùng là truyền cho nhất mạch Dực Vương ta đây.”

Vân Lam cả người bỗng nhiên mềm nhũn ra, hắn thiên tính vạn
tính, cũng không có tính tới điểm này. Bởi vì phụ vương khi đó không thấy ngọc
này bài, hắn cũng không để ý. Sao có thể ở trong tay Dực Vương chứ?

Chẳng lẽ, hắn hôm nay liền mất hết ở đây sao?

“Bệ hạ!” Độc Cô hữu tướng bước nhanh tiến lên, che ở trước
người Vân Lam: “Cựu thần thề thần phục.”

Ngay sau đó, đám người tự cho là trung nghĩa cũng xông tới: “Bọn
thần thề chết theo bệ hạ.”

Thất Nhàn đánh ngáp: “Cảm động quá. Các vị đại nhân thật đúng
là ‘trung thần lương tướng’ nha. Nếu các vị thà chết chứ không chịu khuất phục,
thấy chết không sờn như thế, chúng ta không thành toàn hình như sẽ có chút
không phải với hiển tích vĩ đại của các vị nha.” Đôi mắt lòe lòe sáng.

“Người, ai cũng phải có lúc chết. Bọn ta trung tâm với hoàng
đế, tất sẽ lưu danh sử sách. Cho dù chết, vậy thì như thế nào?” Có người dõng
dạc lên tiếng: “Hừ! Tặc tử các ngươi sau trăm tuổi, cũng chỉ có thể bị người
mắng muôn đời, hổ thẹn thiên cổ.”

“Đặc sắc a!” Thất Nhàn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Xem một
chút, vị đại nhân này dõng dạc cỡ nào, rất có tác phong dũng sĩ. Còn có người
nào muốn nói nữa không?”

“Các ngươi tiểu nhân vô sỉ, ham sống sợ chết, không để ý tới
lễ nghĩa liêm sỉ.” Có người liền đứng dậy, hướng phía Tả tướng cùng một đám
thần tử phía sau Thất Nhàn nói.

“Vị đại nhân này.” Thất Nhàn cắt đứt: “Chẳng lẽ ngươi không
sợ chết sao?”

Người nọ ngẩng đầu lên, hăng hái: “Bọn ta vì bệ hạ, vì trung
nghĩa, lên núi đao, xuống biển lửa, cũng không chối từ!”

“Hay! Nói thật hay!” Thất Nhàn một lẫn nữa vỗ tay, trong mắt
hàm xúc ý tứ tán thưởng mười phần.

Đôi mắt sáng chuyển về phía Vân Lẫm: “Vương gia, vị đại nhân
này nói muốn lên núi đao, xuống biển lửa đây. Ngài cảm thấy như thế nào?”

Vân Lẫm ánh mắt lạnh lẽo: “Thành toàn bọn họ là được!”

Thất Nhàn vẫn cười đùa như cũ lên tiếng, lời nói của nàng
cũng thật kinh hãi: “Thần thiếp cũng cảm thấy ý kiến này rất hay! Nhạc nhi,
chuẩn bị núi đao, chuẩn bị biển lửa!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3