Nhàn thê đương gia - Chương 099

Chương 99: Hai bên nhìn trời

Vịt đực kêu to? Nếu không phải do
Cơ Thất Nhàn thì mụ sao lại có giọng nói khó nghe đến thế đây?

Lại còn ‘quá cố’ nữa? Hách Liên
Tâm Nhụy mắt xếch ngược lên. Đây là nó trù úm ngay trước mặt mụ sao?

Hải Đường lại phì cười một tiếng:
“Đã chết? Chẳng lẽ là mượn họng vịt đực mà hồi sinh hay sao?”

Nàng chẳng thèm để ý đến nữ nhân
ngồi trên xe lăn đang trừng mắt lạnh lùng nhìn mình mà nói tiếp: “Người ta toàn
nói, người chết một lần sẽ càng quý trọng tính mạng hơn. Vị phu nhân này, ngươi
không nên kích động, tốt nhất là kiềm chế một chút, giữ lại cho mình chút phúc
khí mà an hưởng tuổi già thì hơn.”

Di di? An hưởng lúc tuổi già? Hách Liên Tâm Nhụy đi an hưởng
tuổi già thì màn kịch nàng mất công đạo diễn biết làm thế nào?

Thất Nhàn lập tức quay đầu lại trách cứ Hải Đường: “Hải
Đường, chớ có nói bậy. Nhị nương là thiên chi kiều nữ, tất nhiên là sẽ làm nên
nghiệp lớn. Sao có thể tầm thường như ngươi và ta được.”

Trong lòng Hải Đường lại “Xí” một tiếng, nữ nhân này thật là
mặt dày, nói một câu trái lương tâm như vậy mà mặt cũng không hồng tí nào; song
ngoài mặt vẫn làm bộ kính cẩn: “Vương phi nói phải!”

Thất Nhàn xoay đầu lại cười với Hách Liên Tâm Nhụy: “Nhị
nương sao lại nhàn rỗi như vậy. Không biết đến Dực vương phủ ta có việc gì?”

“Đòi nợ!” Hách Liên Tâm Nhụy hừ mũi, phun ra hai chữ.

“Ta không rõ Dực vương phủ ta có thiếu Nhị nương các ngươi
cái gì sao?” Thất Nhàn dựa vào thành ghế, ‘ngây thơ vô tội’, nói.

“Hừ! Cố làm ra vẻ!” Mụ nhìn Thất Nhàn hằm hè, “Phúc, ngươi
nói cho nàng biết nàng nợ chúng ta cái gì?!”

Lục Phúc há to miệng, “Mẹ…” Đừng có bảo hắn nỏi được không,
hắn sợ lắm!

Lại thấy ánh mắt ngoan độc của mẫu thân quét qua, hắn chỉ có
thể kiên trì tiến thêm một bước, “Ngươi…”

Lúc này, chỉ nghe Thất Nhàn miễn cưỡng mở miệng: “Nhạc Nhi,
hình như trên bàn có con chuột, Dực vương phủ ta sao lại có thể để cho mấy thứ
bẩn thỉu này tồn tại được, thật là khiến cho người ta chê cười. Còn không đi
chụp chết nó đi!”

Có chuột? Vương phủ tráng lệ thì làm gì có chuột? Dù cho có
thì làm gì có chuyện ngênh ngang đi lại giữa ban ngày? Hải Đường đứng sau nàng
nhếch miệng. Con chuột này hẳn là nói Lục Phúc kia đi.

Nhạc Nhi đầu óc thông minh, đáp một tiếng, “Vâng, thưa vương
phi!” rồi lập tức tiến tới cái bàn bên cạnh Lục Phúc vận khí, đánh ra một
chưởng xuống mặt bàn. Gỗ lim thượng hạng lập tức vỡ vụn.

Lục Phúc trợn tròn mắt, miệng há to, đúng nguyên một chỗ
không dám động đậy.

Thất Nhàn bĩu môi, nha đầu Nhạc Nhi ra tay cũng có chút tàn
nhẫn quá. Cái bàn trà kia cũng phải mất tiền mua mà, nàng đau lòng nha~~

Hách Liên Tâm Nhụy phẫn nộ trừng Thất Nhàn, nha đầu này đang
uy hiếp sao? Đây là kinh đô, cũng không phải là chỗ nàng có thể tùy ý làm bậy,
sao nàng lại dám?

“Cũng chẳng có ý gì đâu, Nhị nương. Nha đầu nhà ta hơi thô lỗ
một chút. Bảo nàng đập con chuột, lại không biết nhẹ tay, liền đập luôn cái bàn
trà ở ngay bên cạnh! Khiến mọi người sợ hãi rồi, đây âu cũng là do Thất Nhàn
không biết quản giáo! Nên phạt!” Nàng che mặt ra vẻ hổ thẹn, nhưng lại chẳng có
động tĩnh gì có vẻ là trách phạt.

Hách Liên Tâm Nhụy tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng rồi, nhị nương, chúng ta tiếp tục. Vừa rồi vừa nói đến
chỗ nào ý nhỉ?” Nàng lại ra vẻ thắc mắc.

“Ngươi cho rằng hoàng gia là nơi ngươi có thể coi trời bằng
vung sao?” Mụ cười khanh khách quát hỏi.

“Nhị nương cứ nói đùa, Hoàng gia sao lại có thể là chỗ Thất
Nhàn làm càn được. Thất Nhàn tất nhiên là biết lợi hại trong đó. Chỉ có điều,
Thất Nhàn muốn nhắc nhở một câu, thứ Nhị nương ngươi dựa vào đi kết thù với Dực
vương phủ chúng ta có thể đồng thời chống đỡ được thế lực của bệ hạ sao?” nàng
đưa mắt nhìn về phía Hách Liên Tâm Nhụy, vui vẻ ôn hòa mà nói thẳng toẹt một
câu.

“Ngươi!” Hách Liên Tâm Nhụy phẫn hận nhìn thẳng nàng. Nàng có
thể khẳng định như vậy, chẳng lẽ mình bây giờ vẫn không đối phó nổi nàng sao?
Cho nên mới không kiêng nể gì sao? Lửa giận trong lòng mụ lại nổi lên.

“Nhị nương chớ có bực bội. Vì mấy người nho nhỏ như ta mà bị
chọc tức làm hại thân thể thì không đáng đâu.” Thất Nhàn tủm tỉm cười duyên,
tiếp tục nhấp một ngụm trà thơm, “Nhị nương tốt nhất nên dồn sức vào trong nội
cung mới phải.”

“Ngươi có ý gì?” Mụ nhíu mày.

“Nghe nói là Mi phi nương nương trong cung rất không được mọi
người chào đón đấy.” Mắt nàng lóe lên, như thể vừa để lộ một bí mật rất thú vị.

Hách Liên Tâm Nhụy chợt thấy dao động. Mụ vào kinh lâu như
vậy rồi, tuy nói Hách Liên Vân Lam đối với mụ tốt đủ mọi mặt, nhưng lại không
để cho mụ gặp Ngũ Nhiêu. Mỗi lần mụ đề cập đến đề tài này, Vân Lam luôn viện cớ
Ngũ Nhiêu vì phải tuân theo quy tắc trong hậu cung, không thể dễ dàng xuất
cung, chỉ nói là nếu có dịp thì sẽ để mình tiến cung gặp Ngũ Nhiêu, sợ miệng
lưỡi thế gian, v…v… Mụ hỏi người bên ngoài thì lại không có đầu mối.

Trong thư kia Ngũ Nhiêu cũng không nói gì cụ thể, chỉ bảo mụ
nhanh chóng đến kinh đô mà thôi.

Chẳng lẽ Ngũ Nhiêu gặp chuyện gì?

“Nó làm sao?” Hỏi có chút vội vàng.

“Nghe nói là bị hoàng hậu trước kia ám hại sau lưng. Hại
người không thành, lại rước họa vào thân đi!” Thất Nhàn ra vẻ thương xót, lại
cố tình nói lòng vòng, không nói tới trọng điểm, làm Hách Liên Tâm Nhụy vội đến
đỏ mắt.

“Nói vào chuyện chính đi!” Cuống họng đau xé khàn khàn hét
lên.

“Trong nội cung có hỏa hoạn. Mi phi nương nương bị thiêu nên
trọng thương.” Nàng lấp liếm chuyện liên quan đến Tam Huệ. Chó điên sẽ cắn càn,
ai biết Hách Liên Tam Nhụy có đem oán hận đổ lên người Tam Huệ hay không.

Mặt Hách Liên Tâm Nhụy lập tức biến sắc.

“Ta cũng chưa gặp Mi phi nương nương sau khi nàng bị thương.
Chỉ nghe người trong cung nói, khuôn mặt của Mi phi nương nương bây giờ có thể
đem so sánh với Hắc Vô Thường rồi. Khuôn mặt vốn xinh đẹp như thế, chậc chậc,
một đi không trở lại rồi.” Nàng đưa mặt nhìn Hách Liên Tâm Nhụy sắc mặt càng
ngày càng không tốt rồi nói tiếp, “Nhị nương, ngươi cũng là nhìn cung đấu nội
cung mà ra, trong nội cung mạnh được yếu thua ngươi chắc cũng rõ. Mi phi bây
giờ ra cái dạng này rồi, trong cung làm sao có thể được đối đãi tốt đây?”

Loại lời này chỉ cần nói một nửa, phải để đối phương tự tưởng
tượng nốt phần còn lại mới phát huy tác dụng.

“Hoàng hậu trước là ai?” giọng Hách Liên Tâm Nhụy bắt đầu độc
ác.

“Chính là nữ nhi của Độc Cô hữu tướng gia.” Thất Nhàn che
miệng, “Đáng tiếc thế lực hữu tướng càng ngày càng thịnh. Nhị nương muốn báo
thù này, e là cũng chẳng phải việc đơn giản.”

Độc Cô hữu tướng là tùy tùng trung thành nhất đi theo Vân Lam
trong triều. Dù cho con gái của mình bị tống vào lãnh cung, cũng không lộ ra
bất cứ dị nghị gì với Hách Liên Vân Lam. Nghe nói, tổ tiên Độc Cô gia xuất thân
là quan lại nhỏ, được tiên hoàng tín nhiệm đề bạt, phụ tá hai đời Đế Hoàng, tất
nhiên là chịu ơn cực lớn từ hai cha con Vân Lam.

Một thần tử ngu trung như vậy mà tồn tại thì cực kì bất lợi
với Vân Lẫm, nên tất nhiên là nàng muốn mượn tay Hách Liên Tâm Nhụy để tiến
công.

“Đáng giận!” Mụ oán hận lên tiếng.

“Nhị nương, ta cũng biết Lục ca cùng Mi phi mới là cốt nhục
chân chính của Hách Liên gia, nhưng lại để cái tên danh bất chính, ngôn không
thuận kia chiếm thượng vị, ta cũng thấy bất bình thay cho Nhị nương.” Nàng lại
tiếp tục thổi gió châm ngòi, “Không chỉ phải mai danh ẩn tích mà ngay cả con
trai con gái cũng đều bị người ta hãm hại. Tiên đế cũng thật là, đã cho Nhị
nương tiểu Hổ phù, tại sao lại còn không đem ngôi hoàng đế truyền cho Lục ca?”

“Hừ!” Hách Liên Tâm Nhụy khẽ cắn môi. Đây cũng là việc mụ cực
kì bất mãn trong lòng. Đến khi tiên đế băng hà, Vân Lam kế vị, sự bất mãn này lại
càng bành trướng. Dựa vào cái gì mà hoàng nữ chính quy như mụ lại phải lưu lạc
đến mức này? Dựa vào cái gì mà một kẻ không có huyết thống hoàng gia như Vân
Lam lại có thể yên ổn trên ngôi cao, hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý trên thế
gian?

Mụ yêu tiên đế, không sai, cho nên mụ mới không oán hận mà để
tiên để trở thành hoàng đế hoàng triều (tiên đế vốn là con hoang à đáng ra là
không thể lên ngôi nhưng Hách Liên Tâm Nhụy không nói ra), nhưng làm sao mụ có
thể chịu cho Vân Lam này lên?

Nghe được mấy lời của Thất Nhàn, mụ lại càng tràn đầy quyết
tâm.

Nhưng mà, “Ngươi định làm ngư ông đắc lợi sao? Dực vương cũng
muốn kiếm chác từ đó sao?” Mụ cũng không ngu ngốc, tất nhiên là nghĩ tới việc
này đầu tiên.

“Nhị nương nói đúng.” Thất Nhàn cũng không phủ nhận, “Nhị
nương nên hiểu được sự tình của chồng trước Thất Nhàn. Thất Nhàn đã gả cho hắn
nhưng vẫn muốn báo thù cho người chồng trước bị chết thảm. Ta cũng không ngại
gì mà nói cho Nhị nương, chuyện đó là do bệ hạ gây nên, việc của Nhị nương nếu
thành công thì cũng là đã báo được thù của Thất Nhàn. Về phần Dực vương...”
Nàng dừng một chút rồi lại nói, “Dực vương gia trời sinh không có chí lớn, Nhị
nương hẳn cũng biết rõ. Lúc này vương gia lại bị phái đi Nam Cương, chiến sự
khẩn cấp, làm gì có sức quan tâm đến chuyện của Nhị nương ngươi?”

Nàng nói toàn những câu hợp tình hợp lý, như nước phải chảy
thành sông.

“Thế thì tốt!” Hách Liên Tâm Nhụy hung hăng nhìn chằm chằm
Thất Nhàn.

Thất Nhàn ngước đôi mắt trong suốt nhìn lại: “Nhị nương cũng
nên cẩn thận. Bệ hạ có thể ngồi vững trên long ỷ nhiều năm như vậy, hẳn phải có
thực lực hùng hậu.”

“Hừ! Chỉ là một dã chủng (đứa con hoang) mà thôi, có thể làm
gì chứ?” Mụ chẳng thèm ngó ngàng mà hừ lạnh.

Nha nha, khẩu khí rất lớn nha, không tệ, không tệ, Thất Nhàn
nhướn mi.

“Vậy thì Thất Nhàn liền cầu chúc Nhị nương có thể hoàn thành
đại sự.” Thất Nhàn nhếch khóe miệng.

Hách Liên Tâm Nhụy híp mắt lại, lên được ngôi cao rồi nói
sau. Đến lúc đó, có quyền hành trong tay, sẽ có đủ loại phương pháp để nữ nhân
này kêu trời, trời không biết, gọi đất, đất chẳng hay!

Thất Nhàn ngẩng đầu lên nhìn trời, Vân Lẫm, lúc chàng từ Nam
Cương chiến thắng trở về, ta sẽ tặng chàng một phần đại lễ. Không biết lúc ấy
chàng có cao hứng không?

Giữa khói lửa Nam Cương.

Vân Lẫm nhìn lên trời, từng đoạn khói đen che lấp màu xanh
trong vốn có của bầu trời.

Không biết bây giờ mây trong kinh đô có tràn ngập khói súng
như ở đây hay không? Nữ nhân kia có an phận hay không?

Nghĩ tới bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Thất Nhàn, Vân Lẫm
liền rơi hắc tuyến liên tục. Tên thái tử Bắc Hãn kia tuy đã hậm hực trở về
nhưng vẫn không có hoàn toàn buông tha. Vạn nhất người nọ thừa cơ mà nhúng tay
vào, mình lại không có ở đó thì làm sao bây giờ?

Tuy hắn tin tưởng Thất Nhàn, nhưng không tin tưởng cái loại
nam nhân coi trọng Thất Nhàn kia!

Cũng may, cuộc chiến này xem như cũng sắp xong, binh lực của
Nam Vũ cũng đã bắt đầu đi xuống. Bọn hắn vì đất đai Thiên Diễm quốc mà đến, lúc
này thấy tiếp tục đánh cũng không có lợi gì, tất nhiên là không muốn lãng phí
binh lực nữa.

Còn có Vân Lam, mắt Vân Lẫm trầm xuống. Tốt nhất là hắn đừng
động tới Thất Nhàn lúc mình không có ở đó, nếu không…Nắm tay phía sau lưng Vân
Lẫm lại càng siết chặt.

“Dực vương gia, vương tử nhà ta báo tin!” Sau lưng truyền tới
giọng nói công chính cương trực của Quân Nghị.

Vân Lẫm không nhìn hắn, quay người đi vào doanh trướng.

Quân Nghị muốn cười khổ cũng không được. Đến tận bây giờ hắn
vẫn không hiểu rõ Dực vương gia này. Bình thường vương gia đối với mọi người
đều hòa ái dễ gần, duy chỉ có đối với hắn là hờ hững. Nói đúng ra là hoàn toàn
không đếm xỉa đến!

Từ lần đầu gặp mặt cho tới tận bây giờ vẫn thế!

Hắn nghĩ mãi không ra, căn bản hắn chưa từng gặp Dực vương
bao giờ, không có cơ hội đắc tội hắn. Vậy thì sao thái độ của vương gia với hắn
và người khác lại tương phản như thế?

Bất quá, thái độ như vậy, hình như trước kia hắn cũng đã gặp
qua một lần…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3