Nhàn thê đương gia - Chương 097 + 098

Chương 97: Vân Băng
thất tình.

Trong ngự thư phòng, cảnh vật sặc sỡ, làm nổi bật hình bóng
hai người.

“Nhạc Nhi, trên đường đi lần này còn có chuyện gì ngoài ý
muốn không?” Hách Liên Vân Lam quay lưng về phía Nhạc Nhi, lật giở thứ gì đó
trên bàn, vô tâm hỏi.

“Tất cả đều bình thường thưa bệ hạ.” Nhạc Nhi cúi đầu nói.

“Vậy sao?” Giọng Vân Lam có mang theo chút nghi ngờ, “Sao quả
nhân lại nghe nói trên đường gặp sơn tặc hả?”

Đáy mắt Nhạc Nhi thoáng có chút âm u, nếu đã không tin nàng
thì phái nàng ra ngoài làm gì?

Nhạc Nhi bộ dạng phục tùng, cúi người nói: “Chỉ là bọn đạo
chích vớ vẩn, đã san bằng. Việc nhỏ như thế, Nhạc Nhi cho rằng không cần khiến
cho bệ hạ thêm ưu phiền.”

“Ngươi cho rằng?” Giọng Vân Lam lại nâng cao mấy phần, “Ngươi
còn có ‘việc nhỏ’ gì chưa bẩm báo với quả nhân hay không?”

“Không còn gì thưa bệ hạ.” Giọng nàng bình thản nhưng không che
giấu được gợn sóng trong đáy mắt.

“Không có sao, hay nhỉ! Quả nhân không muốn vì một câu ‘ngươi
cho rằng’ của ngươi mà hỏng chuyện.” Trong giọng nói của hắn mang theo sự uy
nghiêm cùng tức giận.

“Vâng, thưa bệ hạ.” Giọng Nhạc Nhi hèn mọn đáp lại.

“Ngươi đi xuống đi!” Hắn phất phất tay áo, có chút không kiên
nhẫn.

“Bệ hạ, còn An vương…” Nàng vội vàng lên tiếng, khác với
thanh âm trầm tĩnh lúc trước. “Cầu bệ hạ ban thuốc.”

“Vân Băng là thân đệ của quả nhân, quả nhân tất nhiên sẽ
không xử tệ với hắn!” Hắn miễn cưỡng nâng mắt lên, lườm Nhạc Nhi. “Chỉ cần thủ
lĩnh ám vệ hoàng thất Nhạc Nhi ngươi ngoan ngoãn làm việc cho quả nhân thì giải
dược kia sẽ từ từ cho hắn.”

Nhạc Nhi nghẹn lời, cúi đầu không nói gì thêm nữa.

“Làm sao vậy? Không hài lòng với an bài của quả nhân?” Trong
giọng hàm chứa ý tứ uy hiếp.

“Không có, bệ hạ quá lo lắng rồi. Tạ ơn bệ hạ! Nhạc Nhi tất
nhiên là nghe theo bệ hạ điều khiển.” Giọng nói vững vàng, móng tay lại cắm vào
trong lòng bàn tay đến bật máu, “Nhạc Nhi xin cáo lui!”

Cúi theo bóng người dần dần lui xuống.

Vân Lam quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Nhạc Nhi, nheo
đôi mắt phượng lại. Muốn chạy khỏi khống chế của hắn sao? Thật là ngây thơ!

...

Ngự hoa viên, Tam Huệ cùng Thất Nhàn ngồi đối diện trong
đình, thưởng hồ ngắm cảnh.

Thất Nhàn cầm vài miếng vải trong đĩa lên, thích thú nhấm
nháp.

Vân Lam xét trên nhiều phương diện đúng là không phải kẻ tốt
đẹp gì, nhưng đối với Tam Huệ thực ra cũng không có chỗ nào để chê trách. Vào
mùa này mà chỉ vì một câu nói của Tam Huệ liền vơ vét đủ các loại hoa quả trái
mùa đến, rất có cảm giác giống Đường Huyền Tông năm đó “Nhất kỵ hồng trần phi
tử tiếu”*.

(* Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu/ Vô
nhân tri thị lệ chi lai... Đỗ Mục. Hai câu thơ miêu tả việc Đường Huyền Tông
sai người cưỡi ngựa suốt vạn dặm để mang quả vài về cho Dương quý phi. Nàng mong
ngóng vải tiến cống từng ngày, nhìn bụi tung bay dưới chân kị sĩ mà cười.)

“Tiểu Thất trở về Vân thành, chỉ sợ không biết kinh đô này đã
xảy ra khó khăn trắc trở gì.” Khuôn mặt Tam Huệ buồn bã.

“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra mà khiến tỷ tỷ tốt của
ta phải phiền lòng như thế?” Thất Nhàn khẽ cười một tiếng, lưu manh duỗi ra
ngón trỏ, nâng cằm Tam Huệ. “Lại đây, tiểu mỹ nhân, cười cho gia một cái, khuôn
mặt u sầu như vậy thì gia không trả tiền nha.”

Tam Huệ “Phì” một tiếng bị Thất Nhàn chọc cười. Một tay đẩy
móng vuốt của Thất Nhàn ra, sẵng giọng: “Đều làm mẹ rồi, còn không đứng đắn như
vậy, làm sao làm gương cho hài tử được?”

Thất Nhàn cũng cười, làm gương? Con của mình phải đi theo hai
lão già kia, còn không biết bị nuôi thành cái dạng gì rồi!

Tam Huệ vân vê một miếng vải ngọt, một ngón tay chỉ về phía
Thất Nhàn: “Đưa cái miệng nhỏ ra đây, để xem có nói được nữa không.”

Thất Nhàn ăn miếng vải: “Tiểu Thất nói lời hay lẽ phải mà.”
Mặc dù việc lần này cần rất nhiêu công phu, cũng mất nhiều thời gian, nhưng đến
cuối cùng chắc chắn có kết quả tốt. “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhị nương cùng Lục đệ tới kinh đô.” Tam Huệ lại nhíu mày, “Bệ
hạ hình như đối xử với bọn hắn rất ân cần. Không chỉ ban thưởng phủ đệ, còn
thường xuyên đến thăm hỏi.” nàng ngừng lại một chút, lại nói: “Vốn thái độ của
bệ hạ với Ngũ Nhiêu đã khiến ta rất buồn bực, nói tốt thì rất hời hợt. Nếu nói
không tốt thì rõ ràng đồ dùng các thứ lại không khác gì hoàng hậu…Tiểu Thất,
muội là người thông minh, muội nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thất Nhàn liên tục ăn vải. Chuyện gì xảy ra ư? Thật đúng là
không nên nói cùng vị tỷ tỷ này.

Hách Liên Tâm Nhụy vẫn chưa công khai thân phận, Vân Lam cho
bọn hắn chỗ tốt như vậy đại khái là để trấn an đi.

Cơ lão gia hẳn là đã liên lạc với quan to trong kinh thành
theo phân phó của mình, vụng trộm loan truyền thân phận của Hách Liên Tâm Nhụy.

Cho nên Hách Liên Vân Lam mới không thể ngang nhiên đoạt hổ
phù đi được.

Đây rõ ràng là chính sách lung lạc bọn hắn đây.

Nàng bốc miếng vải lên, tiếp tục ăn. Chỉ có chừng này đã thỏa
mãn được ham muốn của mấy người bọn Hách Liên Tâm Nhụy sao? Cái này vô cùng
đáng nghi!

Vân Lam cùng Lục Phúc nói cho cùng cũng là anh em ruột đi.
Cái vở kịch huynh đệ tranh chấp này, nên mở to mắt ra mà xem cho kĩ, rất đặc
sắc.

“Tiểu Thất…” Tam Huệ đang muốn nói gì đó, thì nghe cách đó
không xa có một hồi tiếng tiêu du dương bi ai xuyên qua tầng tầng cỏ cây truyền
đến.

Thất Nhàn nhướng mày, nàng nhận ra tiếng tiêu này. Lúc mới
vào hoàng cung đã nghe qua một lần... hẳn là con ma ốm bệnh liên tục đã lâu
không gặp, An vương Hách Liên Vân Băng.

“An vương này…lại ra rừng đào thổi tiêu rồi…” Tam Huệ ngẩng
đầu nhìn rừng đào cách đó không xa, thở dài, “Vị An vương này cũng là kẻ si
tình…”

Si tình? Thất Nhàn lại nhướng mày, cái con ma ốm liên tục này
cũng có ẩn tình sao? Khó trách trong tiếng tiêu của hắn luôn có nét sầu bi
không xóa được.

“Nghe nói trước đây cơ thể An vương cũng cực kì tốt, văn tài
vũ lược có thể so với đại ca, còn cao hơn cả Ninh vương. Chỉ là một lần bi
tình, khiến hắn trở thành bộ dạng này.”

Thất tình sao? Chỉ có thất tình mà có thể biến một thanh niên
khỏe mạnh thành con ma ốm bệnh tật liên miên sao? Khóe miệng Thất Nhàn cong lên
một nụ cười trào phúng. Nàng cầm miếng bánh ngọt lên, tiếp tục nghe chuyện.

“Rừng đào đó là nơi An vương cùng nàng kia lần đầu gặp gỡ.
Mọi người đều nói ngày đó hoa đào nở rộ vô cùng rực rỡ. An vương thiếu niên trẻ
tuổi, cực kì hăng hái, đi qua rừng đào, gặp được một cô gái đang múa kiếm trong
biển hoa, thân ảnh như tiên nữ chói lọi giữa những cánh hoa phấn hồng. An vương
thoáng cái liền ngây dại.”

Mối tình đầu của thiếu niên thiếu nữ, nhất kiến chung tình.
Thất Nhàn hé miệng cười, chống hai má, tiếp tục chờ nghe diễn biến phía sau.

“An vương tiến tới, muốn hỏi họ tên của nàng kia, gia đình ở
đâu. Cô gái giật mình kêu lên một tiếng rồi chạy đi. Nữ tử xuất hiện trong
hoàng cung, sao có thể là con gái nhà bình thường. Nếu không phải là phi tần
công chúa thì cũng là nữ tỳ trong cung. An vương liều mạng tìm kiếm trong đám
người trong cung, nhưng tìm mãi không ra.”

Tìm không ra à? Chẳng lẽ thật sự là tiên giáng trần hay sao?
Thất Nhàn bắt đầu có hứng thú với chuyện này.

“An vương liền mỗi ngày canh giữ ở rừng đào, chờ nàng kia
xuất hiện. Có một ngày rốt cuộc hắn cũng chờ được. Hắn sợ lại dọa cho nữ hài tử
chạy mất nên dù trong lòng mừng rỡ nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí tiếp cận
nàng.”

A? Sau đó thì sao? Thất Nhàn đổi tay chống đầu.

“Ngày ngày ở rừng đào hẹn gặp nhau, ý niệm cuối cùng có thể
thổ lộ, An vương thổi tiêu, cô gái múa kiếm, tạo thành một cảnh tượng đẹp đẽ.
Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng chấp nhận tình ý của An
vương. An vương cầu hôn với nàng, nàng cũng đáp ứng. Thế nhưng…”

Lại là mấy từ quen thuộc, tiệc vui chóng tàn. Thất Nhàn nghe
cũng không khỏi muốn thở dài.

“Ngay hôm sau khi nàng đã chấp nhận lập gia đình, nàng lại
giống như lúc xuất hiện, biến mất không còn dấu vết…Thân thể An vương cũng là
từ đó trở đi mà ngày càng sa sút. Tất cả mọi người đều nói là An vương tương tư
thành bệnh.”

Hả? Cứ thế là xong rồi?

Thất Nhàn trêu chọc mở miệng: “Tam tỷ, sao ngươi nói cứ như
là tận mắt thấy thế?”

Tam Huệ thủng thẳng đáp: “Đây là chuyện lưu truyền nổi tiếng
trong cả hậu cung. Khi tỷ vủa tiến cung đã nghe cung nhân nói thế rồi. Thật là
câu chuyện làm cho người ta khổ sở, đau lòng.”

Đau lòng? Cái câu chuyện quỷ dị lộ sơ hở khắp nơi thế này có
mà khiến người ta sinh nghi thì có!

Thí dụ như, “Nữ tử đó tên gọi là gì?” Thất Nhàn hỏi. Trong
suốt câu chuyện, bên nữ toàn bị dùng từ ‘nàng kia’ để gọi, cuối cùng cũng không
nhắc đến tên tuổi thân phận của nàng. Cái này không làm cho người ta thắc mắc
sao?

Tam Huệ nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chuyện này cũng chưa từng
nghe qua.”

Còn nữa, tương tư thành bệnh? Nàng thà tin rằng An vương bị
ai đó hạ độc, mới đột nhiên chuyển biến như vậy còn hơn. Nếu vậy thì còn có sức
thuyết phục một chút.

Tiếng tiêu vang lên không ngừng, tràn ngập niềm thương nhớ.

Thất Nhàn rốt cuộc hiểu ra, đến đây tưởng niệm hóa ra là vị
nữ nhân thần bí kia.

Có thể tùy ý đi đi lại lại trong cung, lại không phải một trong
ba nghìn hậu cung giai lệ, không phải công chúa, quý nhân; cũng không phải nô
tài, thị nữ. Mắt Thất Nhàn đột nhiên lóe lên, vẫn còn có một loại người khác
nha?

Đột nhiên tiếng tiêu ngừng gấp, một âm phá ra, như là có
người bóp ở yết hầu, không buông.

“Vương gia, vương gia, ngài không sao chứ?”

“Nhanh! Mau gọi thái y!”

“Vương gia…”

Trong rừng đào lập tức ồn ảo hẳn
lên.

Tam Huệ đứng lên, mang theo một
thân xiêm y hoàng kim: “An vương lại phát bệnh rồi…Bảo hắn cố gắng bồi dưỡng,
hắn lại không nghe, lúc nào cũng thổi tiêu trong rừng đào kia, nói rằng có một
ngày nàng kia sẽ xuất hiện.”

Ồ? Quả thật là một kẻ si tình
đây!

“Vương phi, “ Thình lình nghe một
giọng nữ kêu to, Thất Nhàn đưa mắt lên, chỉ thấy Nhạc Nhi chạy về phía rừng
đào. Trên mặt tuy là vẻ bình thản nhưng cặp mắt đỏ hoe sao có thể giấu được
Thất Nhàn.

Thất Nhàn mỉm cười. Nhạc Nhi,
rừng đào, An vương. Ha ha, thú vị đây.

“Nhạc nhi có việc gì vậy?” Thất
Nhàn tiếp tục cười nhạt, tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên, “Nhạc Nhi,
An vương bên kia như là bị bệnh, chúng ta cùng đi xem đi.”

Sắc mặt Nhạc Nhi hơi biến, mất tự
nhiên trốn tránh: “Vương phi, An vương bên kia đã có thái y chữa trị chu đáo
rồi, chúng ta nên đi chuẩn bị cho Bách Hoa thịnh yến vào tháng sau đi.”

Bách Hoa thịnh yến? Là cái gì? Nhạc
Nhi mà không nói thì đúng là nàng quên mất. Hoàng gia này thật đúng là rỗi
việc! Cái gọi là Bách Hoa thịnh yến chẳng qua là dịp tụ họp của mấy vị quý phu
nhân, mỗi tháng lại do một nhà tổ chức. (TNN: cái này gọi là ăn no rửng mỡ @@)

Nói dễ nghe thì là để các vị quý
nhân nâng cao cảm tình. Nói khó nghe thì là do mấy mụ đàn bà lắm thời gian, rỗi
việc nên bày ra cái hoạt động này để giết thời gian, đi đi lại lại vài lần, so
đo vẻ xa hoa mà thôi.

Cái vụ này tháng sau lại đến
phiên vị Dực vương phi Thất Nhàn này rồi.

Nàng làm sao biết được Bách Hoa
thịnh yến thì phải chuẩn bị cái gì? Thế nên Vân Lam liền ‘hào phóng’ mà đem
Nhạc Nhi cho nàng mượn. Bên ngoài là nói giúp Thất nhàn chuẩn bị, ai biết đâu
được là Vân Lam còn có chủ ý gì?

Thất Nhàn chép miệng, tùy ý vung
tay: “Ngươi cũng nói là hơn tháng sau mới tới. Mấy chuyện đó không gấp, hay là
chúng ta đi xem An vương đi, biểu thị tình thân ruột thịt một chút.” Nàng lại
tạm ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, “An vương hình như bị bệnh
rất nặng đây…” Tất cả là nói cho người nào đó nghe, nàng không tin nàng ta
không có phản ứng!

“Không được!” Quả nhiên, giọng
Nhạc Nhi lập tức lớn lên, bắt đầu xao động, vội vàng.

“A? Nha đầu kia làm sao vậy?” Tam Huệ hơi thắc mắc.

Nhạc Nhi tranh thủ thời gian cụp mắt xuống, bình ổn cảm xúc: “Vương
phi, chúng ta xuất cung đi.” Giọng nàng mang theo chút cầu khẩn. Sao nàng có
thể gặp lại Vân Băng? Nàng sợ, nếu nhìn được gương mặt ấy, chuyện kia sẽ trở
thành không thể cứu vãn.

Thất Nhàn tinh tế nhìn nàng một lúc rồi quay sang phía Tam
Huệ: “Tam tỷ, nha đầu kia nhà muội còn tích cực hơn cả muội nữa. Chắc là sợ
muội làm mất hết thể diện trong đợt Bách Hoa thịnh yến sắp tới đây mà. Chúng ta
xuất cung trước đây. Hôm khác muội lại tới thăm tỷ.”

“Thế cũng được. Lần sau thịnh yến, bệ hạ cũng muốn đi cùng
đấy. Muội cứ chuẩn bị cẩn thận.” Tam Huệ nói, có chút sầu lo.

Nàng thật lo lắng, bệ hạ cũng không hay đến mấy loại yến hội
này, những thứ này từ trước đến nay đều là do hoàng hậu sắp xếp. Bệ hạ lần này
đích thân đến, nói là Dực vương không ở đây, nên hắn đến hỗ trợ thanh thế cho
Dực vương phi. Nếu thật như thế thì quá tốt. Nhưng sao nàng lại có dự cảm xấu…

Chương 98: Vịt đực kêu
to

Trên xe ngựa của Dực vương phủ, chậm rãi chạy ra từ trong
hoàng cung.

“Nhạc Nhi, cái vị nữ nhân vật chính trong chuyện xưa của An
vương đúng là thần bí thật, ngươi ở trong cung cũng đã lâu rồi, ngươi nói xem
rốt cuộc thì đó là người nào đây?” Thất Nhàn mở lời, nhìn sang Nhạc Nhi ngồi
đối diện đầy hứng thú.

Nhạc Nhi cúi đầu không nói.

“An vương cũng thật đáng thương, chậc chậc, một thân đầy bệnh
tật thế kia, sao có thể là do thất tình mà gây nên được chứ?” Nàng lại tiếp tục
đâm chọc.

Trong mắt Nhạc Nhi hiện lên một tia sáng không rõ.

Thất Nhàn lại tiếp tục giả làm Phúc Nhĩ Ma Tư (Sherlock
Holmes): “Ta thấy, chắc chắn là nữ tử kia bị ai sai khiến, cố ý tiếp cận An
vương gia, chờ thời cơ hạ độc hắn mới đúng…”

“Không phải!” Không đợi Thất Nhàn nói xong, Nhạc Nhi đột
nhiên kích động. Sao nàng có thể nói mình có mục đích tiếp cận Vân Băng được?!

“Ah?! Nhạc Nhi làm sao biết vậy? Ngươi biết nữ tử
kia à?” Thất Nhàn cười nhạt, nhìn thẳng vào Nhạc Nhi, trong mắt là khẳng định
không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhạc Nhi nắm chặt tay, gục đầu
xuống, trong mắt đẫm lệ, giống như giãy dụa rất lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn lại
ánh mắt của Thất Nhàn: “Vương phi đã đoán đúng, nô tỳ chính là nữ tử trong
truyện kia.”

Thất Nhàn liếc mắt, quả nhiên, có
thể tự do hành động trong cung, ngoại trừ quý nhân thị nữ, chính là Nhạc Nhi
làm ám vệ của Hách Liên Vân Lam rồi.

“Nhưng nô tỳ tuyệt đối không có ý
tứ muốn đẩy Vân Băng vào chỗ hiểm!” Nhạc Nhị vội vàng giải thích, “Là bệ hạ, bệ
hạ hắn…” trong mắt nàng lại tràn ngập cừu hận cùng đau thương.

Bệ hạ? Vân Lam? Lòng Thất Nhàn
lại trầm xuống. Vân Băng kia là đệ đệ ruột của Hách Liên Vân Lam a!

“Chẳng qua, vương phi, có lẽ ngài
nói đúng.” Nhạc Nhi đột nhiên ảm đạm tự trách, “Nói cho cùng thì cũng là ta hại
Vân Băng.”

Có lẽ là do cảm xúc thay đổi quá
nhanh, có lẽ là áp lực quá lớn, hoặc cũng có lẽ là nhớ lại chuyện cũ đau khổ,
nước mắt tuôn trào từ hai hốc mắt của Nhạc Nhi.

Hai mắt đẫm lệ mơ màng, chợt thấy
một tấm khăn lụa trắng đưa đến trước mắt.

Nhạc Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy
gương mặt ôn nhu của Thất Nhàn.

“Hiện tại khóc cũng được nhưng
ngươi phải biết làm thế nào để đền bù món nợ này với Vân Băng.” Nàng nhẹ giọng
trấn an.

Nợ? Đúng là nàng nợ Vân Băng rất
nhiều…

“Vương phi, xin ngài cứu Vân
Băng…” Nước mắt lại một lần nữa phủ mờ mắt.

“Cuối cùng là có chuyện gì xảy
ra?” Thất Nhàn nhíu mày.

Nhạc Nhi che mắt, như là muốn
ngăn cản nước mắt chảy ra, hồi tưởng lại chuyện cũ: “Hoàng thất từ xưa đến nay
luôn có đội ám vệ, gọi là ‘Ngân Lang’. Để điều khiến Ngân Lang cần phải có ngọc
bội Ngân Lang của bệ hạ hoàng triều. Thế nhưng, không biết tại sao bệ hạ lại
không có ngọc bội kia. Bởi vậy hắn vẫn có hoài nghi với ám vệ của Ngân Lang.”

Ngân Lang? Thất Nhàn đột nhiên
cảm thấy hình như mình đã quên thứ gì, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Bất quá, Vân Lam cảnh giác với
Ngân Lang cũng có thể lý giải được. Dù sao đế vương từ trước đến nay vẫn có
nhiều nghi kị. Huống chi Vân Lam lại không có ngọc bài kiểm soát trong tay, tất
nhiên là càng lo lắng về độ trung thành của ‘Ngân Lang’.

“Ta chính là thủ lính đời này của
Ngân Lang. Năm đó ta mười bốn tuổi, vừa tiếp nhận chức vị thủ lĩnh. Vân Băng
cũng cùng lắm chỉ hơn mười tám mà thôi. Chuyện trong rừng đào cũng là thật. Chỉ
là..”

Nhạc Nhi nghẹn ngào, lời nói đứt
quãng một lúc lâu, mới từ từ tiếp tục: “Chỉ là, ta khi đó quá ngốc, cho là ta
có thể giống như nữ hài tử bình thường ở bên người mình yêu…Ta đáp ứng lời cầu
hôn của Vân Băng…Đêm đó bệ hạ gọi ta đến…”

Thả tay ra, trong mắt Nhạc Nhi
chỉ còn cừu hận: “Bệ hạ chất vấn ta, có phải chuẩn bị trợ giúp Vân Băng cướp đế
vị hay không. Thật là buồn cười, Vân Băng đối với địa vị kia chưa bao giờ có ý
niệm gì. “Ngân Lang” chúng ta sao có thể có ý định phản chủ? Bệ hạ vẫn không
tin, hạ độc mãn tính với Vân Băng, chỉ có bệ hạ mới có giải dược. Hơn nữa lại
bắt ta thề độc, vĩnh viễn không được gặp Vân Băng.”

Hóa ra là nàng đoán đúng! Vân
Băng thực sự là bị trúng độc. Ánh mắt Thất Nhàn lạnh đi. Vân Lam kia đúng là
tàn nhẫn cực độ rồi, ngay cả đệ đệ ruột cũng không tin tưởng, cũng có thể ra
tay được.

Cặp này cũng đúng là một đôi uyên
ương số khổ!

“Vân Băng có biết rõ thân phận
của ngươi không?” Thất Nhàn đưa mắt nhìn.

“Biết rõ…Ngay từ đầu nô tỳ đã
không có ý lừa hắn.” Nàng lau khô mặt.

Nói như vậy thì Vân Băng cũng có
thể hiểu rõ đầu đuôi sự thật a! Từ việc chính mình bị trúng độc đến việc Nhạc
Nhi mất tích. Hắn không nói ra, nhưng hắn biết rõ Nhạc Nhi là thủ lĩnh ám vệ,
nhất định sẽ ở trong hoàng cung, nên mới ngày ngày đến rừng đào thổi tiêu, mong
có thể khiến Nhạc Nhi xuất hiện.

Thật ra, Vân Băng bị anh ruột hãm
hại, trong lòng hẳn phải nguội lạnh đến mức nào, đối với Vân Lam cũng oán hận
rõ ràng. Vì vậy nên lúc trước mới nói với mình một câu không đầu không đuôi như
vậy…nhưng thật ra là muốn khiến mình cảnh giác.

Thất Nhàn thở dài, lại thêm một
chuyện bí mật của hoàng thất. Tranh quyền đoạt lợi đến tận trình độ này, cũng
chỉ có hoàng gia mới làm được.

“Nô tỳ nghe nói vương phi từng
trúng cổ độc, được cao nhân giải cứu. Cầu vương phi giúp đỡ, tìm lại cao nhân
cứu Vân Băng.”

Ôi chao? Cái này sao nàng biết
được? Không hổ là thủ lĩnh ám vệ hoàng gia, miệng Thất Nhàn nhếch lên.

“Bịch” một tiếng, Nhạc Nhi lập
tức quỳ xuống.

Ách? Làm gì vậy? Thất Nhàn vươn
tay ra, định nâng Nhạc Nhi dậy.

Nhạc Nhi nhất quyết không chịu: “Thân
thể Vân Băng đã tệ đến không thể tệ hơn nữa rồi. Bệ hạ tuy đúng hạn cho Vân
Băng giải dược, nhưng thứ kia dù sao cũng chỉ có thể chữa trị nhất thời. Mấy
năm nay Vân Băng bị độc dược chậm rãi xâm nhập vào xương cốt. Bị hạ độc lâu như
vậy, làm sao Vân Băng có thể chịu đựng được. Cầu vương phi, xin người hãy cứu
Vân Băng.”

Thất Nhàn tỉ mỉ suy nghĩ, nếu như
là độc thì tìm cái lão áo tím kia, có khi có thể giải được.

Nhạc Nhi thấy Thất Nhàn không nói
lời nào, cho rằng nàng không chấp nhận, lập tức nói thêm: “Nếu vương phi có thể
cứu Vân Băng, Nhạc Nhi mặc dù không thể thay mặt cho toàn bộ Ngân Lang, nhưng
Nhạc Nhi có thể dùng thân phận của mình mà cống hiến vì vương phi.”

Ô chao? Thủ lĩnh Ngân Lang dùng
thân phận cá nhân mà làm việc cho nàng sao? Thế không phải là có thể nắm giữ tổ
chức bí ẩn nhất của hoàng cung ‘Ngân Lang’ sao?

Vụ làm ăn này đúng là có lời!

Chỉ có điều, hai chữ ‘Ngân Lang’
này đúng là quen quá.

Ngân Lang? Ngân Lang!

Đột nhiên Thất Nhàn sững sờ không
thể tin được.

Nàng vung tay áo lên, lấy ra một
tấm ngọc bài... chính là tấm ngọc bài Ngân Lang ngày đó Chiến Nhược Thủy đem về
khi Chiến Sênh Ca giả chết.

Nàng đưa đến trước mắt Nhạc Nhi,
có chút lúng túng mở miệng: “Ngươi nói ngọc bài ‘Ngân Lang’ là cái này phải
không?”

Nhạc Nhi nhìn thoáng qua một cái
rồi lập tức dán chặt vào ngọc bài kia, so với Thất Nhàn đang lúng túng thì còn
kinh ngạc hơn: “Sao có thể ở đây…?”

Thất Nhàn nhếch miệng, hóa ra
công cụ thống lĩnh ám vệ đã sớm ở trong tay Vân Lẫm.

Hình như đã nghe Vân Lẫm nói qua,
khối ngọc bội này là do cha hắn truyền cho. Nghĩ đến cũng đúng, phụ thân của
Vân Lẫm trước kia là hoàng tử được hoàng đế coi trọng nhất, ngay cả ngôi vị
hoàng đế cũng chuẩn bị truyền cho hắn. Vì vậy, truyền cho hắn lệnh bài của ám
vệ cũng là chuyện thường. Chỉ là tên Vân Lẫm kia phản ứng trì độn, lại ngang
nhiên dùng làm biểu tượng tài sản của Chiến gia.

Ha ha, vậy thì tốt rồi. Vân Lẫm
hiện tại có Nam Cương làm lãnh địa, có tài lực của Chiến gia ủng hộ, có uy lực
của đội quân Lôi Phong dựa vào, có tả tướng cùng trấn quốc đại tướng quân sẵn
sàng làm hậu thuẫn, giờ thì ngay cả quân đội bí mật của Vân Lam cũng đoạt được.
Vân Lam ơi Vân Lam, ngươi còn có ưu thế gì để chống lại Vân Lẫm đây?

Vừa trở lại Dực Vương phủ, Hải
Đường liền chạy ra đón. Liếc mắt nhìn Nhạc Nhi đứng sau Thất Nhàn: “Sao nàng
lại đến đây?”

“Haha, có chuyện tốt.” Thất Nhàn
không nhịn được cười.

Hải Đường liếc mắt nhìn nàng một
cái: “Nàng có phải chuyện tốt hay không thì ta không biết. Nhưng hiện tại đối
mặt với ngươi tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

“Chuyện gì a? Khiến tiểu Hoa Hồ
Điệp lo lắng như vậy? Nói ra đi, ta giúp ngươi đánh chết tên kia.” Thất Nhàn
vẫn trêu ghẹo như trước.

Hải Đường trợn mắt lườm nàng, chỉ
chỉ: “Vậy ngươi đi đánh chết hai kẻ trong phòng kia đi. Nhị nương cùng Lục đệ
của ngươi đúng là không phải huyên náo bình thường.”

Thất Nhàn điều chỉnh sắc mặt, hóa
ra là hai kẻ kia đến, khóe môi nàng nhếch lên: “Ai bảo là không phải chuyện
tốt? Chuyện xấu ta cũng có thể biến thành chuyện tốt!”

Nàng vung vẩy tay áo, bước vào
phòng.

Hai người Hải Đường vội vàng đuổi
theo.

Bên trong, Lục Phúc đang la, nổi
giận với tiểu nha đầu: “Đây là trà gì hả…Đây là đạo đãi khách của Dực vương phủ
sao?”

Quả thật là gây sự lung tung,
huyên náo vô cùng.

“Nhị nương, Lục ca, đã lâu không
gặp.” Giọng nói nhiệt tình thân thiết truyền ra từ trong miệng Thất Nhàn, khiến
Hải Đường đứng phía sau rùng mình, người nào không biết còn tưởng là một gia
đình hòa thuận thân mật.

Lục Phúc nghe tiếng lập tức im
bặt.

Hách Liên Tâm Nhụy ngồi trên xe
lăn nhưng mặc một thân hoa phục, hung dữ nhìn Thất Nhàn đang ‘chân thành’ tươi
cười.

Nha đầu kia đúng là giỏi đóng
kịch, mụ thế nhưng bị bề ngoài của nàng lừa nhiều năm như vậy, đến cuối cùng
lại chịu thiệt trên tay nàng, khiến mình thành cái dạng người không ra người,
quỷ không ra quỷ.

Lão già Cơ Nguyên kia cũng coi
như thức thời, cuối cùng biết e sợ thân phận của mụ, cho mụ đi trị liệu, đưa mụ
về kinh. Nhưng cho dù trị liệu bao lâu mụ cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn,
ngay cả nói chuyện cũng cực kì khó. Dù sao, tổn hại đến gân cốt, sao có thể
hoàn toàn chữa trị hết được?

Vừa nghĩ tới, nộ khí trong lòng
lại bốc lên. Trước kia là do không hề phòng bị, hôm nay trong quan trường, quan
to nào mà lại không biết thân phận thực sự của mụ, không cung kính với mụ?
Khuất nhục mà nha đầu kia đem đến, mụ sẽ phải đòi lại gấp bội.

Đảo mắt đến trên người Lục Phúc,
ra hiệu cho hắn nói chuyện.

Trong đáy lòng Lục Phúc thực ra
vẫn e ngại Thất Nhàn. Dù sao hồi đó ở Cơ gia, tên thiếu gia ăn chơi, tự cho
mình là đúng như hắn cũng lần đầu biết được trên đời này thực sự có thứ đáng sợ
như Tu La địa ngục tồn tại.

Nhưng hắn vẫn không dám làm trái
lệnh mẫu thân, tiến lên một bước mà quát.: “Ai là Nhị nương, Lục ca của
ngươi…Ngươi…ngươi…định làm gì..?”

Hắn chợt thấy Thất Nhàn tiến lên
trước vài bước, dũng khí vừa gom góp được lập tức biến sạch, kinh hãi lùi về
phía sau.

“Ai. Ta đây vừa mới từ hoàng cung
trở về, còn chưa nghỉ ngơi nha, đang khát nước đây.” Nói xong, Thất Nhàn đặt
mông ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, uống một ngụm, “Trà ngon!”

Nàng lại đưa mắt, bộ dạng buồn
bực, “Lục ca, ngươi vừa nói cái gì? Tiểu muội không nghe rõ, lặp lại lần nữa
xem?”

“Ách…” Hắn nhìn đôi mắt Thất
Nhàn, tuy khóe mắt đang cười nhưng lúc nào cũng thấp thoáng vẻ hung ác. Lục
Phúc như thấy lại Tu La ngày đó, thế nào cũng không dám lên tiếng nữa.

“Phì…” một tiếng, Hải Đường đứng
phía sau không thèm nể mặt mà cười ra tiếng. Cái tên nhát gan trước mắt này mà
cũng muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế?

Hách Liên Tâm Nhụy lườm nhi tử vô
dụng của mình, trong lòng thầm giận. Cái thằng con trai này của mình, không có
khí phách, sao làm được việc? Chẳng thà so với con gái mình, còn có chí khí hơn
nhiều.

Mụ đành phải mở giọng khàn khàn
lên tiếng: “Cơ Thất Nhàn! Ngươi đừng có đắc ý quá mức!”

Hải Đường ngoáy lỗ tai, lầm bầm
mở miệng “Vương phi, ta hình như nghe thấy tiếng vịt đực kêu to. Ngài có nghe
thấy không?”

Thất Nhàn cười thầm trong lòng,
vịt đực kêu to? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra. Người bên cạnh mình quả nhiên toàn là
kẻ âm hiểm a!

Trên mặt vẫn nghiêm trang quay
đầu lại nói: “Hồ Điệp nhỏ, ngươi nghe lầm rồi. Đây không phải vịt đực mà là Nhị
nương nhà ta, cũng chính là công chúa quá cố của Hách Liên hoàng triều trước
đây.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3