Nhàn thê đương gia - Chương 081 + 082

Chương 81: Nắm chắc thắng lợi

Hai dấu ấn màu đỏ ngay lập tức
hiện lên da thịt trắng nõn của Ngũ Nhiêu.

Ngũ Nhiêu bưng kín mặt một phen,
sau khi kinh ngạc qua đi, trở nên nổi giận: “Ngươi! Thực dám đánh?!”

Tam Huệ lắc lắc tay, không hề
nhìn Ngũ Nhiêu, cất giọng êm ái nói:”Xuân Đào, khăn!”

Tiểu nha đầu chạy nhanh đưa khăn
ti quyên màu trắng.

Tam Huệ tiếp nhận, dùng sức lau
lau bàn tay đánh Ngũ Nhiêu, trong mắt đầy chán ghét đem khăn tử ném đi ra
ngoài.

“Ngươi!” Gặp động tác Tam Huệ như
thế, lửa giận của Ngũ Nhiêu càng tăng lên, tới gần vài bước, nâng tay muốn đánh
xuống.

Tam Huệ giương mắt, không tránh,
thẳng tắp nhìn thẳng Ngũ Nhiêu, trong mắt lệ lóng lánh.

“Nương nương, bớt giận!”

“Nương nương, đừng mà!”

Nhóm cung nô phía sau vội vàng
giữ chặt ngăn Ngũ Nhiêu đang tức giận vô cùng.

“Cút ngay!” Ngũ Nhiêu hướng bọn
cung nô hô to một tiếng. Nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, Tam Huệ
đang chờ chính là chính mình tức giận quá sau đó ra tay, khiến cho nàng ta có
lý do tốt để xử lý mình, mình như thế nào lại ngoan ngoãn trúng kế của ả?

“Tốt! Tốt! Ta xem ngươi còn có
thể như vậy được bao lâu!” Ngũ Nhiêu tức giận hừ một tiếng, phất tay áo, rời
đi.

“Đứng lại!” Chỉ nghe Tam Huệ lạnh
lùng mở miệng, “Mi phi, không phải ngươi lại quên quy củ đấy chứ? Muốn bản cung
dạy ngươi một lần nữa sao?”

“Ngươi!” Ngũ Nhiêu nhìn thẳng
khuôn mặt lạnh lùng kia của Tam Huệ, hận không thể đánh một cái. Cật lực kiềm
chế xúc động của mình, siết chặt tay, cắn mạnh môi dưới, hạ thân:”Thần! Thiếp!
Cáo! Lui!” Một chữ một chữ tựa như từ trong kẽ răng xuất hiện, nghiến răng
nghiến lợi đến cực điểm.

Dứt lời, sắc mặt xanh đậm, đi
nhanh thoát khỏi chỗ này.

Trong hành lang dài trầm mặc một
hồi, chỉ còn một mình Tam Huệ trong mắt xoay chuyển, bắn ra tia báo thù trong
suốt.

Một lúc sau, Tam Huệ mới xoay
người, hướng Hách Liên Vân Lẫm: “Vương gia, có thể cho ta mượn Chiêu quốc phu
nhân một chút không?” Thanh âm không nóng không lạnh, đúng tiêu chuẩn cung
đình.

Chiêu quốc phu nhân? Thất Nhàn
giương mắt. Tam tỷ lúc nào cũng thân thiết gọi nàng là Tiểu Thất cư nhiên cũng
có thể biến hóa như vậy, kêu nàng Chiêu quốc phu nhân?

“Huệ phi nương nương tỷ muội tình
thâm, vi thần sao dám quấy rầy? Vi thần đi trước, cáo lui.” Hách Liên Vân Lẫm
cúi đầu, lui xuống.

Tam Huệ chỉ nói một tiếng: “Đi
thôi.” Vẫn bình thản không gợn sóng như trước. Liền đi về phía Thanh Huệ cung.

Thất Nhàn trầm mắt, đuổi theo.

Trong Thanh Huệ cung, Tam Huệ cho
tất cả cung nô lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có mình cùng Thất Nhàn.

Tam Huệ ngồi trước bàn trang
điểm, đối diện với gương, lẳng lặng dỡ trâm cài tóc trên đầu tượng trưng cho
quyền lực quý giá xuống, tóc đen theo bả vai rối tung buông xuống. Nàng si ngốc
nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương, không nói lời nào.

“Tam tỷ.” Thất Nhàn ở phía sau
nhẹ nhàng mở miệng.

Tam Huệ quay đầu, trong mắt không
còn vẻ cao ngạo không thể với, bi thương lộ ra, phảng phất giống như chú chó
nhỏ u mê: “Tiểu Thất, người như ta vậy cũng Tam tỷ của muội sao?”

Thất Nhàn cảm thấy đau xót, đến
gần, khẽ vuốt mái tóc dài của Tam Huệ: “Mặc kệ Tam tỷ trở thành như thế nào,
đều vẫn là Tam tỷ của Tiểu Thất.”

Tam Huệ không đáp lời.

Thất Nhàn cúi đầu, chỉ thấy Tam
Huệ gắt gao nhìn thẳng bụng tròn trịa của mình, trong mắt có một mảnh khát
vọng.

Nội tâm Thất Nhàn nhảy dựng,
trong não lập tức hiện ra dự cảm bất hảo.

Chỉ nghe Tam Huệ giống như bị ma
ánh, thì thào mở miệng: “Đứa nhỏ... Hài tử của ta...” Nhẹ tay vuốt ve bụng Thất
Nhàn, vuốt tới tới lui lui, cực kỳ thong thả.

“Tam tỷ...” Thất Nhàn mở miệng.
Trong lòng phát lạnh, quả nhiên giống như nàng dự đoán sao?

“Tiểu Thất, đứa nhỏ... Hài tử của
ta... Không có! Không có!” Tam Huệ ngẩng đầu, trong mắt lộ một mảnh trống rỗng,
cô độc đáng sợ.

Thất Nhàn đáy mắt trầm xuống. Quả
thực là như thế!

“Là các nàng! Các nàng!” Tam Huệ
đột nhiên như bị bệnh tâm thần: “Các nàng hại chết con của ta! Các nàng là ma
quỷ của bóng tốt! Ma quỷ!”

Sau đó, sắc mặt lại xoay chuyển,
cực kỳ ôn nhu, bình tĩnh nhìn bụng Thất Nhàn: “Tiểu Thất, ngươi biết không, cục
cưng của ta đáng yêu như vậy. Khuôn mặt phấn hồng giống như trái táo, làn da
mền như nước; Hắn cười rộ lên, so với tiếng phong linh còn dễ nghe hơn!” Giống
như trước mặt chính là oa nhi đáng yêu đến mức tận cùng.

Thanh âm xoay chuyển:”Là sai lầm
của ta! Sai lầm của ta! Ta không có bảo vệ tốt hắn! Bọn họ sao lại nhẫn tâm!
Như thế nào nhẫn tâm!” Rét lạnh giống như khối bằng mùa đông.

Môi đỏ mọng bị cắn chặt đến chảy
máu, áp lực đến không thể trả lời.

Thất Nhàn ôm cổ Tam Huệ, đặt ở
trên bụng mình, ôn nhu nói: “Tam tỷ, đứa nhỏ này, là của ngươi! Ngươi nghe, hắn
cười bao nhiêu vui vẻ!”

Tam Huệ chậm rãi nâng hai tay
lên, ôm lấy thắt lưng Thất Nhàn, chậm rãi ôm chặt. Không có tiếng vang.

“Tam tỷ, khóc đi.” Thất Nhàn than
nhẹ, một lần một lần vuốt ve Tam Huệ. Tam Huệ quật cường như vậy, nên vẫn đem việc
này đặt ở đáy lòng, đào cho mình cái hố, không muốn đi ra.

Run run, nghẹn ngào, nức nở,
thẳng đến tê tâm liệt phế.

Thất Nhàn chỉ cảm thấy quần áo
đều ướt át một mảnh.

Hai hàng nước mắt trong veo từ
trên mặt Thất Nhàn chảy xuống dưới. Nếu là lúc trước, nàng sẽ kiên trì mang đi
Tam Huệ, có phải hết thảy đều sẽ khác hay không?

Hoàng cung! Hoàng cung! Nếu có
thể, nàng không muốn có liên quan đến nơi này một chút gì!

Mang theo tâm trạng nặng nề, Thất
Nhàn trầm tĩnh đi ra Thanh Huệ cung.

“Thất muội.” Sau lưng truyền đến
thanh âm trong sáng phảng phất giống như tiên tử trên trời.

Thất Nhàn trầm mặt, quay đầu.

Đến gần đúng là Cơ Y Duệ nhìn như
vô hại.

“Thất muội, đến kinh đô như thế
nào không đến thăm đại ca? Như vậy cũng quá lạnh nhạt!” Giọng Cơ Y Duệ ướt át.

Gặp Thất Nhàn không đáp lời, hắn
lại nói tiếp:”Cha cùng nương gởi thư, chuyện Cơ gia, ta đều đã biết. Cơ gia
cùng Chiến gia hợp tác, tất cả đều là do một tay Thất muội ngươi thúc đẩy. Thủ
đoạn của Thất muội, quả nhiên làm đại ca ta thích cực kỳ. Ngươi...”

Thất Nhàn lạnh giọng đánh gãy:”Cơ
đại nhân! Ngươi kêu chữ Thất muội này dân phụ thật sự là đảm đương không nổi!”

“Thất muội...” Cơ Y Duệ sửng sốt,
“Ngươi đây là...”

Thất Nhàn thở sâu:”Cơ đại nhân,
ngươi thực sự xem dân phụ là ngươi Cơ gia, thực sự xem Tam Huệ là ngươi Cơ gia?”
Thanh âm bức người.

Giết chết con Tam Huệ là bọn nữ
nhân trong hậu cung kia, nhưng nếu không phải Hách Liên Vân Lam dung túng, nếu
không phải Cơ Y Duệ không chút bảo hộ nào, thì làm sao đứa nhỏ kia dễ dàng mất
đi tánh mạng như vậy? Cho nên, nàng hận những nữ nhân kia, càng hận Hách Liên
Vân Lam, đối Cơ Y Duệ lại là lạnh tâm.

Nàng biết chuyện Cơ gia, cũng
biết Cơ Y Duệ hắn cũng là người đáng thương, nhưng rốt cuộc Tam Huệ cũng là
muội muội của Cơ Y Duệ, hắn có thể nào đến trình độ tim lạnh tâm lạnh như vậy,
nhàn nhã xem náo nhiệt, không quan tâm đến như thế?

Cơ Y Duệ tự nhiên cũng không phải
hồ đồ! Lập tức nghe hiểu được ý tứ trong lời Thất Nhàn, nhíu mày:”Trong hoàng
cung, cho tới bây giờ đều là như thế. Chỉ đổ thừa mệnh Tam Huệ không tốt...”

“Mệnh không tốt?” Thất Nhàn tức
giận: “Đúng! Mệnh Tam Huệ không tốt, sinh ra ở gia đình như vậy, có một cái ca
ca như vậy. Ca ca này mắt lạnh nhìn muội muội của mình ngã vào địa ngục, cũng
không vươn tay giúp đỡ, ca ca này chỉ biết đâm dao sau lưng muội muội, mình
tránh ở một bên chế giễu. Hắn còn xứng đáng với một tiếng ca ca này, xứng làm
người sao?”

Nói một mạch xong, Thất Nhàn quay
đầu đi. Phẫn nộ lan tràn bùng nổ.

Tam Huệ thương, Tam Huệ đau, nàng
sẽ bắt những người này trả giá hết thảy.

Chỉ còn lại Cơ Y Duệ một người
một bóng dưới ánh chiều tà hồi lâu. Trong mắt chìm lặng một mảnh áng sáng.

Ngày thứ hai, trong trường săn
bắn của hoàng cung cực kỳ náo nhiệt. Đúng là ngày Hách Liên Vân Lẫm cùng Bắc
Đường Tẫn tỷ thí.

Hách Liên Vân Lam lấy sân vật lớn
làm nơi tỷ thí.

Triều thần, nhà quyền quý, tất cả
đều sớm vào nơi này, chờ trò hay mở màn. Dù sao, tình huống Bắc Hãn thái tử
cùng Thiên Diễm Vương gia tranh giành nữ nhi vẫn là lần đầu gặp. Hoàng thượng
còn dùng đấu võ để phân biệt thắng thua, sao không khiến người tò mò, tiến tới
xem đến tận cùng?

Phía trước, lập tức có mấy cái dù
lớn đỉnh màu vàng lấp lánh. Dưới cái dù trung tâm là Hách Liên Vân Lam cùng
hoàng hậu ngồi, vô cùng tôn quý. Ngồi bên phải là Ngũ Nhiêu, rực rỡ chói mắt
người.

Tam Huệ cùng Thất Nhàn ở dưới tán
bên trái.

Tam Huệ nghiêng đầu, lại một lần
nữa thấp giọng nói:”Tiểu Thất, chúng ta nói cùng bệ hạ. Trận này mở màn là dừng
không được.” Nàng tự nhiên hiểu được ý nghĩ trong nội tâm Thất Nhàn, nhưng rất
tức giận Thất Nhàn cư nhiên đem tiền đồ đặt cược vào trận đấu buồn cười này.

Thất Nhàn nheo mắt nhìn nhìn
người ngồi ở trung ương, một thân long bào màu vàng, cười vẻ mặt không rõ ý tứ
của Hách Liên Vân Lam:”Tam tỷ, không cần. Chuyện bệ hạ quyết định, sao có thể
dễ dàng sửa đổi?”

Tam Huệ nhíu mi, quả nhiên là để
ý.

Vươn tay cầm tay Thất Nhàn: “Tiểu
Thất...” Muốn nói xong dừng lại. Nàng mất con, đã thống khổ như vậy. Nhưng Tiểu
Thất thì sao? Tiểu Thất là hoài đứa nhỏ, mà xoay mình bị biến cố như vậy. Phía
sau không có trượng phu, một mình Tiểu Thất làm thế nào chịu nổi khổ sở?

Thất Nhàn vỗ vỗ tay Tam Huệ: “Tam
tỷ, không cần lo lắng cho ta.” Nàng tự cũng là hiểu được ý tứ Tam Huệ, chỉ sợ
nàng suy nghĩ nhiều.

Giương mắt nhìn bên trái sân, một
thân huyền y Bắc Đường Tẫn, ngẩng đầu đứng thẳng, khí thế bức người, càng lộ sự
tháo vát anh tuấn.

Lại nhìn bên kia, một thân áo
xanh Hách Liên Vân Lẫm, đưa khuôn mặt nguội lạnh như trước, cư nhiên đang ở
giậm chân chuẩn bị vận động.

Để nâng khí thế, nhưng lại thấp
hơn Bắc Đường Tẫn một mảng lớn.

Động tác kia, chậm chạp giống như
ốc sên sắp liều mạng, làm Thất Nhàn dở khóc dở cười.

Người này, cần phải ngụy trang
đến loại trình độ này sao? Này không phải làm cho người ta chế giễu sao? Tối
thiểu cũng phải xuất ra tư thế đứng đầu hoàng cung trấn trụ con chó nhỏ cũng
tốt!

Xem những người phía dưới kia,
một đám nhìn Bắc Đường Tẫn đều là thần sắc tán thưởng. Chuyển hướng sang Hách
Liên Vân Lẫm, người người đều mân miệng. Hách Liên Vân Lẫm cho dù bất lực như
thế nào cũng là Vương gia hoàng triều của bọn họ, dù bọn họ có lớn mật như thế
nào, cũng không dám trắng trợn chê cười? Nhưng trong bụng đều cười hết. Như vậy
không đúng là tỷ thí tý nào giữa Vân vương gia cùng Bắc hãn thái tử, rõ ràng
lấy trứng chọi đá thôi. Kết quả, không cần đoán, cũng rõ ràng.

Trong mắt Bắc Đường Tẫn nhìn Hách
Liên Vân Lẫm cũng là khinh thường thật sâu.

Ngay cả Tam Huệ cũng nói:”Tiểu
Thất, xem tư thế kia, Bắc hãn thái tử kia sẽ nắm chắc thắng lợi a.” Dừng một
chút, lại nói:”Vốn, cho hắn chiếu cố Tiểu Thất ngươi, ta cũng yên tâm.” Thở
dài: “Nhưng, hắn về sau cũng sẽ là đế vương. Tiểu Thất, vẫn đừng ở cùng hắn mới
tốt.” Nói một phen, thực sự là vì Thất Nhàn suy nghĩ.

Thất Nhàn mỉm cười, nhìn về phía
Hách Liên Vân Lẫm. Bắc hãn thái tử nắm chắc thắng lợi? Mắt Tam tỷ nàng cũng có
lúc vụng về a!

Chương 82: Vận khí như thế

Thướt tha, tiêu sái, theo sườn
biên bay phất phớt một con hồ điệp, bưng một cái khay bạc, trên là ấm trà cùng
bát trà hoa sứ. Sóng mắt ẩn tình, cười yếu ớt trong suốt, đạp sóng hướng về Bắc
Đường Tẫn mà đi.

Thất Nhàn cau mi, Hồ Điệp này,
muốn đưa nước trà, cũng nên để đưa cho chủ nhân nhà nàng đi, sao đi đến chỗ Bắc
Đường Tẫn, tuyệt đối không bình thường.

“Thái tử điện hạ.” Chỉ nghe tiếng
nói mềm mại thấm lòng người vang lên, khiến cả người trở nên yếu mềm, “Tiểu nữ
tử là do Chiêu quốc phu nhân phân phó. Trời khô nóng, phu nhân nhà ta kêu tì nữ
mang cho điện hạ chén trà giải khát. Chúc điện hạ chiến thắng trở về!” Nói xong
dâng một ly trà thơm.

Bắc Đường Tẫn giương mắt nhìn nữ
tử trước mắt, ngày đó đã gặp qua ở bên ngoài nội thành, là ở người bên cạnh
Thất Nhàn. Ngẩng đầu lên khán đài nhìn Thất Nhàn, trong mắt lập tức chậm rãi
tràn đầy nhu tình, nữ nhân kia cũng có tình đối với hắn đi? Nếu không sao lại
cố ý sai tỳ nữ vội vàng mang trà động viên đưa cho hắn?

Thất Nhàn bị ánh mắt Bắc Đường
Tẫn tràn ngập tình ý nhìn không hiểu, cả người sợ hãi, khóe mắt dùng co rút,
bởi vì cách hơi xa, nàng tất nhiên không nghe được lời của Đường tỷ nói với Bắc
Đường Tẫn. Nhưng xem phản ứng của Bắc Đường Tẫn, nghĩ cũng biết, Hoa Hồ Điệp
nói chuyện ma quỷ như thế nào.

Bắc Đường Tẫn xem Thất Nhàn một
chút, càng xem càng hài lòng, lại nhìn Hách Liên Vân Lẫm ở đối diện, càng ngày
càng có tự tin. Lập tức tự tin mạnh mẽ, không nói hai lời, liền xoay mình cầm
lấy bát trà uống hết.

Thất Nhàn thực rõ ràng nhìn thấy
tươi cười trên mặt Hoa Hồ Điệp kia càng thêm sáng lạn:”Tì nữ ở trong này trước
hết cầu chúc thái tử điện hạ toàn thắng, tì nữ cáo lui.”

Nháy mắt xoay người, trong mắt
lóe sáng.

Thất Nhàn chỉ cảm thấy khóe miệng
co rút, tuy rằng không biết rốt cuộc là tình huống gì, nhưng Hoa Hồ Điệp làm,
tuyệt đối sẽ không là chuyện tốt gì.

Lúc này, phía dưới một bóng y
phục màu hoa tím đi lên, một nam tử cười tươi đẹp như nắng, chính là Cố Thanh
Ảnh.

Tới cái dù ở trung tâm, cúi đầu:”Bệ
hạ, đều chuẩn bị tốt, bắt đầu sao?”

Hách Liên Vân Lam gật đầu:”Ninh
vương, ngươi chủ trì.”

Cố Thanh Ảnh ý cười càng đậm:”Vâng,
bệ hạ.”

Xoay người xuống phía dưới, cất
cao giọng nói:”Các vị! Hôm nay là ngày lễ lớn. Mọi người cũng biết Chiêu quốc
phu nhân của Thiên Diễm ta huệ chất lan tâm, hiền lương thục đức, là nữ tử điển
hình của triều ta, khiến cho Bắc Hãn thái tử cùng Dực vương triều ta đều ái mộ.
Bệ hạ triều ta vì cho hai người cơ hội ngang nhau, cũng vì chọn lương tế cho
chiêu quốc phu nhân, do đó mời tham gia cuộc tỉ thí công khai này. Kết quả tỷ
thí do bệ hạ phán quyết, hẳn nhiên là công bình công chính.”

Dừng một chút, lại nói: “Chiêu
quốc phu nhân, hẳn nhiên là cần một người tài giỏi toàn vẹn để kết đôi mới
được. Bởi vậy, tỷ thí hôm nay chia hai phần. Văn một hồi, võ một hồi. Trước luận
võ, nhưng không thể làm bị thương hòa khí của mọi người. Cho nên, hôm nay võ
thí chỉ đấu cưỡi ngựa bắn tên.”

Nói xong, vung tay lên, đã có thị
vệ nâng hai cái bia, đứng ở chính giữa cách đó không xa.

Cố Thanh Ảnh nhìn xem Bắc Đường
Tẫn cùng Hách Liên Vân Lẫm ở hai bên: “Hai vị chỉ cần cưỡi ngựa một vòng quay
sân, trở về bắn trúng hồng tâm là được. Chỉ cần nhanh chuẩn liền có thể thắng
trận này.”

Dưới sân, hai con tuấn mã dĩ
nhiên đã chuẩn bị tốt, trên yêu cũng chuẩn bị cung tên cùng tên bắn thật tốt.

“Hai vị, nghe hiểu chưa?” Cố
Thanh Ảnh hỏi.

Bắc Đường Tẫn gật đầu, trong lòng
lại mừng rỡ, võ thí này dễ dàng như vậy! Hắn vốn là từ Bắc quốc tới, kỹ thuật
bắn tên vốn là là kỹ thuật của Bắc Hãn quốc bọn hắn, tự nhiên là thành thục vô
cùng!

Liếc mắt nhìn xéo Hách Liên Vân
Lẫm một cái, Bắc Đường Tẫn lại cảm thấy tư thế kia không có chút lực cạnh tranh
nào.

Hách Liên Vân Lẫm nhìn tuấn mã,
lại xem xét bia, gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Tốt lắm!” Cố Thanh Ảnh cười tủm
tỉm, “Hiện tại võ thí bắt đầu. Hai vị, mời!”

Hách Liên Vân Lẫm ôm quyền hướng
Bắc Đường Tẫn thở dài:”Còn thỉnh thái tử điện hạ thủ hạ lưu tình.”

Bắc Đường Tẫn liếc mắt nhìn hắn
một cái, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, xoay người, sải bước hướng ngựa mà đi,
hoàn toàn không có dự định khách khí cùng Hách Liên Vân Lẫm.

Hách Liên Vân Lẫm vẻ mặt vẫn ôn
hòa như trước, cũng đi đến nơi xuất phát.

“Tiểu Thất, Dực vương kia tính
tình thật là tốt.” Tam Huệ nhẹ giọng nói ở bên tai Thất Nhàn, “Cho tới bây giờ
đều hòa ái như vậy. Đáng tiếc, là vương gia không ra gì.”

Thất Nhàn chỉ cười, không nói lời
nào. Tính tình tốt? Đáng tiếc? Không ra gì? Nghe còn nực cười hơn những chuyện
cười!

Chỉ thấy Bắc Đường Tẫn nhảy lên,
dĩ nhiên là vững vàng ngồi trên lưng ngựa. Dáng người mạnh mẽ khiến mọi người
thán phục.

Lại nhìn Hách Liên Vân Lẫm, không
chút hoang mang như trước, chậm rì rì leo lên ghế thiết, thật cẩn thận bước lên
ngựa. Lúc này mới thở ra, đối với thị vệ bên người ra lệnh: “Có thể bắt đầu.”

Ở dưới mọi người liên tục lắc
đầu, trận thí võ này, còn cần so tiếp sao?

Thị vệ vung cờ trong tay, hai con
tuấn mã, một đen một trắng, bắn đi ra ngoài tựa như tên.

Trên bạch mã, Bắc Đường Tẫn xoay
người đạp cương, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng phía trước, tư thế oai hùng hiên
ngang, lộ vẻ tự tin ngạo nghễ.

Hắc mã cũng không chậm, gắt gao đi
theo bạch mã, đáng tiếc là, người trên ngựa đen cư nhiên ôm chặt lấy lưng ngựa,
tựa như rùa dính sát vào mai. Người nọ nhắm mắt lại, vẻ mặt không dám nhìn
thẳng, mọi người thấy đều vì hắn lo lắng.

Thất Nhàn che mặt, thật sự là vô
cùng thê thảm!

Hai con ngựa nhanh chóng lướt một
vòng quanh sân, cát bụi mù mịt, chỉ có từ trong khói bụi mờ mịt, nhìn thấy một
đen một trắng tốc độ tương xứng trên đường.

Xa xa phía trước, Bắc Đường Tẫn
cũng đứng lên, trương cung, cài tên, nheo mắt, theo mũi tên nhìn phía hồng tâm.

Chỉ nghe “Xẹt” một tiếng, xé
không khí, như tia chớp, lập tức bay về phía bia kia, cắm vào hồng tâm, lông
chim ở đuôi tên lay động trong gió.

“Giỏi!” Sau vài giây lặng im, có
người khơi mào đầu tiên.

Khoảng cách xa như vậy, tính
chính xác như vậy, tư thế xinh đẹp như vậy, thuyết phục mọi người hoàn toàn.
Không hổ là thái tử Bắc Hãn quốc được xưng thiếu niên anh tài, quả nhiên danh
bất hư truyền.

“Mau nhìn! Mau nhìn! Dực vương
gia kéo cung!” Có người kêu lên, đem ánh mắt mọi người từ trên người Bắc Đường
Tẫn kéo qua.

Chỉ thấy Hách Liên Vân Lẫm hai
tay gắn tên, chậm rãi kéo cung. Tư thế kia, cũng duyên dáng nhanh nhẹn, hoàn
toàn không thua Bắc Đường Tẫn.

“Xinh đẹp!” Có người cảm thán,
không nghĩ tới Dực vương gia vừa rồi trên lưng ngựa tư thế nhát như chuột, lúc
này bắn tên lại thật có khuông có dạng. Nói không chừng, mục bắn tên đúng là sở
trường của Dực vương gia, trận tỷ thí này, có lẽ cũng không có bi thảm như bọn
họ tưởng tượng vậy.

Đang lúc mọi người tràn ngập hy
vọng nhìn Hách Liên Vân Lẫm, đã thấy hắc mã kia dùng sức chồm một cái, nhưng
lại làm người ngồi trên đó bay đi ra ngoài.

Không có điểm chống đỡ, cây tên
trong tay Hách Liên Vân Lẫm kia bay theo hướng khác.

“Chạm” một tiếng, Hách Liên Vân
Lẫm ngã ngửa người, hắc mã vứt bỏ hắn tiếp tục chạy về phía trước.

Mọi người kinh ngạc, chứng kiến
bao nhiêu trận tỷ thí bắn tên, đây vẫn là lần đầu tiên có người lúc bắn tên bị
ngã ngựa, người này, bị con ngựa ghét đến cỡ nào á?

Lại nhìn bia phía trước, trơn
bóng như lúc ban đầu, đúng là cái gì đều không có, mọi người đen mặt, thật sự
là bị tư thế bắn tên của Dực vương gia kia hù, người này, như trước là Vương
gia không có sở trường gì ngoài thất bại!

“A! Tên kia...” Đột nhiên có
người kinh hô.

Mọi người theo ngón tay người nọ
nhìn, chỉ thấy ở một tấm bia khác lại cũng trống không, mũi tên Bắc Đường Tẫn
bắn lúc này đúng không biết tung tích.

Lại nhìn một hồi, cư nhiên có mũi
tên rơi trên đất, rời khỏi bia, dính cùng một chỗ.

Mọi người lại kinh ngạc, vận khí
Dực vương gia này cũng quá tốt, mũi tên này cư nhiên có thể nhanh nhẹn dũng
mãnh bắn tới mũi tên của Bắc Hãn thái tử?!

Phía trước Bắc Đường Tẫn cũng “Hu”
một tiếng dừng ngựa, không thể tin nhìn kia hai vũ tên xuất thần, phải biết
rằng, cho dù là cung thủ tốt nhất cũng rất khó đánh rớt tên hắn bắn ra, huống
chi một vương gia không có thực lực gì như vậy? Vận khí, người này vận khí
tuyệt đối là tốt!

“Ai u!” Chỉ nghe Hách Liên Vân
Lẫm hô một tiếng, lúc này mới chậm rãi bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, ngẩng
đầu nhìn sang lặng im một hồi, nhìn lại bia phía trên, lập tức lạy dài: “Thái
tử điện hạ, tiểu vương thất lễ!”

Bắc Đường Tẫn từ trên bạch mã
nhảy xuống, liếc mắt nhìn hắn một cái, không quan tâm, lập tức hướng dù của
Hách Liên Vân Lam tiến đến.

Hách Liên Vân Lẫm chạy nhanh đuổi
kịp.

“Dực vương gia kia thật đúng là
có vận khí tốt...” Tam Huệ cũng kinh ngạc liên tục.

Vận khí? Thất Nhàn buồn cười, lên
trời này chưa bao giờ vô duyên vô cớ có cái gì gọi là vận khí rơi xuống! Thực
rõ ràng, năng lực che giấu của Hách Liên Vân Lẫm kia là cường hãn cỡ nào.

Hách Liên Vân Lam híp mắt cao
thấp đánh giá Dực vương một trận, thân thiết hỏi:”Vân Lẫm có bị thương?”

Hách Liên Vân Lẫm cúi đầu, tràn
ngập cảm kích:”Tạ bệ hạ quan tâm, không có việc gì.”

“Bệ hạ, trận này nên tính như thế
nào?” Bắc Đường Tẫn cũng không nói nhiều, chỉ hỏi kết quả, sắc mặt cực kỳ không
tốt.

“Vân Lẫm tuy rằng đánh rớt tên
của thái tử điện hạ, nhưng rốt cuộc là không hợp quy củ, trận này, tự nhiên là
thái tử điện hạ thắng!”

Chuyển hướng
sang Dực vương: “Vân Lẫm, ngươi có ý kiến?”

Hách Liên Vân Lẫm vô cùng cung
kính:”Bệ hạ nói rất đúng, vi thần sợ hãi, mạo phạm thái tử điện hạ.”

“Việc nhỏ, Dực vương gia không
cần để ở trong lòng.” Cố Thanh Ảnh xuất hiện ở bên cạnh, chứa ý cười cho thấy
tâm tình hắn lúc này sung sướng như thế nào.

Người này thật sự là không phúc
hậu đến cực điểm, nhìn như vậy mà tùy ý dùng một tên mà cực kỳ đả kích tự tin
kỹ thuật bắn tên của Bắc Đường Tẫn, cũng có thể hiểu được, lúc này nội tâm Bắc
Đường Tẫn lúc này là dày vò không phục như thế nào. Tuy nói ngoài sáng là mình
thắng, nhưng rốt cuộc cũng có lời khó nói, mũi tên kia dường như một cây chặn
ngang ở trong đầu Bắc Đường Tẫn.

“Nghĩ thái tử điện hạ cũng sẽ
không để ý.” Cố Thanh Ảnh lại thêm một câu, ý cười trong suốt nhìn phía Bắc
Đường Tẫn.

Bắc Đường Tẫn sắc mặt cực kỳ
không tự nhiên: “Tất nhiên, chẳng qua là chút ngoài ý muốn nhỏ mà thôi.” Trong
lòng cũng an ủi mình như thế.

“Nếu như thế, liền bắt đầu trận
thứ hai đi.” Hách Liên Vân Lam phân phó nói.

Cố Thanh Ảnh thanh hắng cổ họng:”Trận
đầu, võ thí, Bắc Hãn thái tử điện hạ thắng! Trận thứ hai, văn thí. Cái gọi là
văn thí, tất nhiên là so về tài văn chương. Quy tắc rất đơn giản, lấy ‘Vọng’
làm đề tài, thời gian một nén nhang. Thỉnh hai vị đến hai bên chuẩn bị.”

Phất tay, đã có người mang bàn,
giấy, nghiên mực đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3