Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 16 - phần 1
Chương 16
Biết anh sống không tốt, liệu em có yên lòng?
Có những lúc Khinh Vãn cảm thấy có nhiều
việc trên thế giới này thật khó nói; một số người, một số việc khi bạn muốn được
gặp thì hết ngày này đến ngày khác đều không có cơ hội, đợi đến khi lòng như nước
ngừng chảy thì những người đó, những việc đó lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc
đời bạn. Hơn nữa từ trước tới giờ chẳng có nguyên nhân để gặp gỡ, giống như trường
hợp cô và Như Tiêu chẳng hạn.
Khinh Vãn không nhớ rõ lắm khi đến nộp
đơn vào công ty thì tâm lý mình như thế nào? Cô học Trung văn, xin làm biên tập
ở một tạp chí tiểu thuyết quả thực là quá hợp lý. Vào thời điểm bấy giờ lý do
cô muốn có công việc này chẳng có gì to tát, nhưng khi làm chính thức mới phát
hiện ra rằng, công việc này thực sự rất thích hợp với cô. Trong tay cô có rất
nhiều tác giả mới rất “nghe lời”, mỗi người trong bọn họ đều có câu chuyện của
riêng mình, những lúc rảnh rỗi, cô lại đắm chìm trong câu chuyện của người
khác, vui vẻ hoặc không vui vẻ, hạnh phúc hoặc không hạnh phúc, cũng có lúc cô
từng nghĩ tình yêu và hạnh phúc dường như không quan hệ với nhau. Chỉ là, tình
yêu thì ai có thể nói rõ được? Nó cũng giống như những người lạ mặt bước vào
vòng phỏng vấn, nào ai có thể chỉ cần nhìn một cái là biết rõ vì sao những người
đó lại đâm đơn vào vị trí này, có thể là do áp lực công việc, có thể đơn giản
là sự thích thú hoặc cũng có thể có lý do tương tự như cô lúc ban đầu.
Lúc bấy giờ, công ty vẫn chưa có thông
báo tuyển dụng với quy mô lớn như hiện nay, hàng ngày đều có những dòng người
không ngớt đến xin phỏng vấn, họ đã quá quen với việc đó đến mức chẳng buồn ngẩng
đầu lên nhìn người đến phỏng vấn. Khinh Vãn cũng là một trong số đó, vô tình ngẩng
đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô ấy, trong lòng vô tình lại dậy lên những
gợn sóng nho nhỏ.
Như Tiêu từ phòng nhân sự đi ra đúng
vào giờ nghỉ trưa, thế là hai người họ cùng nhau đến quán trà gần công ty và chọn
vị trí kề bên cửa sổ.
- “Như Tiêu, lâu rồi không gặp, em đã
trở thành một cô gái xinh đẹp rồi đấy!”. Khinh Vãn hỏi, “Nộp đơn thấy thế
nào?”.
- “Vẫn còn chưa đến lượt em!”. Như Tiêu
đáp, “Người đến nộp đơn rất đông, em nghĩ chắc cũng phải đợi đến chiều, thực sự
mà nói thì rất căng thẳng, từ trước đến giờ em chưa bao giờ trải qua những tình
huống như thế này!”.
- “Yên tâm đi, thực ra cũng chẳng khó
khăn gì đâu. Tổng biên tập sẽ yêu cầu em viết phê bình, nhận xét về sách vở,
trình bày những hiểu biết về công ty, phân tích về tác giả, tác phẩm… Em chỉ cần
trả lời theo sự hiểu biết của mình là được rồi!”.
- “Chị Khinh Vãn đã làm việc ở đây rất
lâu rồi phải không?”.
Khinh Vãn ngẩn ra một lúc rồi gật đầu:
“Ừ, tốt nghiệp đại học liền đến đây làm ngay!”.
Như Tiêu mỉm cười nói: “Không thể ngờ
chúng ta lại gặp nhau ở cùng một công ty, thật là khéo quá!”.
Đúng vậy, mới khéo làm sao!
Khinh Vãn nhìn cô: “Cuộc sống ở Mỹ cũng
rất tốt phải không? Hình như khí sắc em tốt hơn so với trước đây rất nhiều!”.
- “Vâng ạ!”. Như Tiêu cười nhạt, “Cũng
không thể nói là tất cả đều tốt, giống như anh trai em…”.
- “Sao lại muốn nộp đơn vào công ty
này?”. Khi Khinh Vãn hỏi câu đó, ánh mắt cô đang hướng ra ngoài cửa sổ, mưa đã
tạnh và bầu trời trở nên sáng sủa, ánh mặt trời thật tươi mới.
Trong chốc lát, Như Tiêu chưa kịp phản ứng,
đợi đến khi có thể phản ứng lại thì người phục vụ đã mang món điểm tâm của bọn
họ đặt trước mặt.
Như Tiêu hơi không cầm lòng, cô tiếp tục
nói: “Chị Khinh Vãn, thực ra anh trai em…”.
- “Như Tiêu!”. Khinh Vãn quay đầu lại,
nhìn sâu vào đáy mắt cô, “Có một số chuyện khi đã qua đi thì không nên nhắc lại
làm gì!”.
- “Không, em muốn nói!”. Sự bướng bỉnh
của Như Tiêu thật giống tính cách của cô năm nào, khi ấy Khinh Vãn đã nghĩ như
vậy, chỉ có điều người bướng bỉnh thường dễ bị tổn thương. Cô nên đập bàn một
cái rồi bỏ đi, nhưng có lẽ vì thời gian đã làm cho tính cách của cô thay đổi và
cô cũng không còn sự kích động như năm đó nữa, cho nên đã rất bình thản ngồi
trên ghế để nghe cô ấy nói. “Anh trai em cũng có nỗi khổ của riêng mình. Lúc bấy
giờ, tất cả tiền trong nhà đều dùng chi trả cho viện phí của mẹ, chị cũng biết,
lúc đó anh ấy cũng chỉ là một sinh viên, cho dù làm việc cật lực mỗi ngày cũng
kiếm không được bao nhiêu tiền, mẹ lại bệnh như vậy, nếu là người khác thì có
thể vay tiền người thân, nhưng chúng em đến một người thân cũng chẳng có. Cuối
cùng anh chẳng có cách nào khác, chỉ có thể tìm đến chị Mạt Lạc. Cha chị Mạt Lạc
là viện trưởng bệnh viện thành phố G này, ông đã chứng kiến quá trình trưởng
thành của anh trai em và ông rất quý mến anh, chẳng cần anh mở lời, mọi việc của
mẹ ông đều giải quyết ổn thỏa, ông còn liên hệ với bác sĩ chuyên về ung thư bên
Mỹ để khám bệnh cho mẹ. Chỉ là lúc bấy giờ ông đã làm một việc không cần thiết,
đó là tranh thủ kiếm hai suất đi du học. Đó là lòng tốt của ông, ông muốn anh ấy
có thể vừa đi du học lại vừa có thể chăm sóc mẹ, thậm chí đến việc học tập của
em cũng được sắp xếp đâu vào đấy. Với ân tình như vậy, lúc đó thật chẳng có
cách nào để từ chối!”.
Như Tiêu im lặng, cô cười đau khổ: “Anh
trai em là người như thế đấy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà chẳng bao giờ
nghĩ cho bản thân mình. Bốn năm ở Mỹ, anh ấy chưa phút nào vui vẻ, trước vốn đã
là người ít nói thì lúc đó lại càng trở nên trầm mặc hơn. Em đã từng hỏi anh ấy
có thật là không nhớ đến chị Khinh Vãn một chút nào không? Tại sao từ khi đến
đây chưa bao giờ thấy anh nhắc đến chị? Anh ấy chỉ cười, lúc bấy giờ em chẳng
hiểu gì hết, chỉ trách anh sao quá vô tình như vậy. Bệnh tình của mẹ đã được điều
trị triệt để, chị Mạt Lạc đã kéo em, anh ấy và mấy người bạn nữa đi chúc mừng,
có lẽ ngày hôm đó tâm trạng của anh ấy không được tốt lắm, hình như ai mời rượu
anh ấy cũng không từ chối, mấy cô gái Trung Quốc từ trước đã thầm thương trộm
nhớ anh liên tục đến chúc rượu, cuối cùng anh ấy uống đến nỗi say bí tỉ, về đến
nhà, khi em lau người giúp anh ấy, thấy anh ấy không ngừng nói: Khinh Vãn, xin
lỗi em! Khinh Vãn, xin lỗi em! Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy khóc, thì
ra, cho dù là người cứng rắn thì khi đau khổ cũng giàn giụa nước mắt. Thế
nhưng, khi anh trai em đau lòng đến mức bật khóc thì em cũng cảm thấy rất đau
và không dám tiếp tục nhìn anh ấy nữa. Không phải anh ấy không nhớ đến chị, mà
là quá nhớ, nhớ nhiều đến nỗi cả nhắc đến cũng không dám!”.
- “Anh trai em chưa từng xin lỗi chị, nếu
như muốn nói đến người có lỗi với chị thì chính là em và mẹ, bởi vì em và mẹ vẫn
luôn là gánh nặng mà anh ấy phải gánh vác… Chị Khinh Vãn… chị tha thứ cho anh ấy
có được không? Em thật sự không muốn chứng kiến anh Như Sênh đau khổ mãi như vậy,
mấy năm nay, ngay cả khi cười anh ấy cũng không vui...”. Khóe mắt Như Tiêu bắt
đầu hoe đỏ, nhưng không thể kìm lòng được, cô để mặc cho dòng nước mắt tuôn
dài.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ lòng
Khinh Vãn lại xáo động như hiện tại, cô bất lực ngắt lời Như Tiêu: “Đừng nói nữa,
thực sự là không quan trọng đâu! Thực tình chị không thể hiểu được Như Sênh,
cho dù không có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì giữa bọn chị cũng không thể
có tương lai, căn bản là anh ấy không hề thích chị như những gì em tưởng đâu!”.
- “Không, ai cũng có thể nhận ra, anh ấy
không chỉ thích chị mà còn yêu chị vô cùng sâu sắc. Trước đây khi anh và chị vừa
quen nhau, anh hay cười một cách vu vơ, mỗi ngày tâm trạng đều vô cùng vui vẻ,
hơn nữa… hơn nữa anh ấy vẫn còn đeo chiếc đồng hồ mà chị tặng và không để cho bất
kỳ người nào động vào. Thậm chí khi ở nước ngoài, trong một lần chơi bóng rổ vô
tình bị bóng đụng vào làm hỏng, sau khi anh đi sửa về thì nhất định không đụng
đến bóng rổ nữa. Chị Khinh Vãn, nếu như như vậy mà không phải là yêu, thì chị,
chị hãy nói cho em xem như thế nào mới có thể gọi là tình yêu?”.
Khinh Vãn không biết rằng, từ khi bắt đầu
nghe câu nói đó, nước mắt cô đã không ngừng rơi, mắt cô nhạt nhòa, lòng cô đau
đến mức run rẩy.
Thế nhưng, như vậy thì sao? Cho dù vẫn
còn yêu anh, nhưng cô đã sớm mất đi dũng khí để có thể tiếp tục cùng anh đi
trên một con đường.
Cô vẫn còn nhớ năm cô tốt nghiệp đại học,
vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai của mình, cô và Tô Nghệ đã điên cuồng
như thế nào, cô ấy đã từng nói: “Đêm nay, cậu nên đem tất cả những nỗi oán hận
chất chứa trong lòng bấy lâu nay xả hết đi, hình tượng và khí chất cũng không cần
nữa, hãy cứ để mình giống như một người điên đi!”.
Cô chỉ đáp lại cô ấy bằng một nụ cười.
Tình yêu không còn nữa, hôn nhân không
còn nữa, con cũng đã mất rồi, chỉ giống như một người điên, không trở thành một
kẻ điên thực thụ cho thấy: cô đã đủ kiên cường rồi! Chẳng phải tình yêu không đủ
lớn, chỉ là bây giờ, so với tình cảm dành cho anh thì cô càng muốn bảo vệ bản
thân mình hơn, cũng giống như đứa trẻ đã bị mất đi thì sẽ không thể tìm lại được,
trái tim khi đã bị tan vỡ thì cũng thật khó để trở lại nguyên vẹn. Thời gian
năm năm, có lẽ đã có rất nhiều thứ thay đổi, tình yêu của anh có thể là thật,
nhưng cô lại chẳng phải là Tống Khinh Vãn khi xưa với dũng khí không sợ trời
không sợ đất và luôn luôn lạc quan nhìn về phía trước, khi cô tuyệt vọng cùng cực
thì Phạm Như Sênh đã không ở bên cạnh.
Hơn nữa cô vẫn luôn cho rằng mình có thể
cứng rắn hơn nữa.
Trong ký ức của Khinh Vãn, lúc nào cũng
tồn tại con người ấy, khuôn mặt mê đắm lòng người, vóc dáng lại gầy đến nỗi khiến
người ta đau lòng.
Cô vẫn nhớ vóc dáng của anh, nhưng lại
không thể nhớ được gương mặt anh.
Thời gian thật quá gấp gáp, gấp đến nỗi
hình bóng cũng sớm bị tiêu tan, cho dù có muốn giữ lại cũng không được.
Cô thực sự đã cố gắng để quên anh đi,
vô cùng, vô cùng cố gắng. Nhưng sau này mới phát hiện, hóa ra mỗi ngày, khi mỗi
lần nhắc nhở bản thân mình phải quên anh đi là thêm một lần nữa hình bóng anh lại
càng khắc sâu vào tâm khảm cô.
Bây giờ đột nhiên cô rất muốn hỏi anh rằng:
Rốt cuộc anh sống có vui vẻ không?
Đã từng có một tác giả nói với cô rằng:
Nếu nói về tình yêu thì kẻ buông tay trước chính là người hạnh phúc, bởi vì họ
sẽ không hề cảm nhận được nỗi đau xé gan xé ruột của đối phương; còn người chia
tay rồi vẫn còn lưu luyến chính là kẻ ngốc nghếch nhất, bởi vì họ đã giam cầm
chính bản thân vào nhà tù ký ức, cho dù hồi ức đó đã trở nên vô nghĩa.
Khinh Vãn không nhớ mình đã quay về như
thế nào. Suốt buổi chiều, cho dù ngồi trước máy tính hay trong cuộc họp thì đầu
óc của cô vẫn để ở đâu đâu.
Điều đáng mừng là Như Tiêu đã trúng tuyển,
có một người anh ưu tú thì người em chắc chắn cũng không thể kém hơn.
Trước giờ tan sở, cô nhận được một hộp
quà, sau khi ký nhận và mở ra mới phát hiện trong đó là bộ lễ phục màu đen, cô
đột nhiên nhớ tới việc đã hứa với Thang Bồng tối ngày hôm trước. Phạm Như Sênh
rốt cuộc đã là quá khứ, cô không thể phụ lòng Thang Bồng, cô nên quên Như Sênh.
Đợi cho các đồng nghiệp trong công ty về
gần hết, Khinh Vãn mới vào nhà vệ sinh thay đồ. Tuy đang là mùa xuân, nhưng mặc
ít như vậy vẫn hơi lạnh. Choàng thêm chiếc áo khoác, cô bước vào thang máy đi xuống tầng, Thang Bồng
đã đợi sẵn ở đó. Anh mặc complet màu đen vừa vặn, xem ra rất giống chàng hắc mã
hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích. Thực ra, đàn ông khi dự tiệc, về mặt
trang phục đều chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài bộ complet. Chỉ có phụ nữ mới
mất nhiều công sức để trang điểm, vì quá nhiều đồ hóa trang nên nhiều khi điên
cả đầu mà chẳng biết phải như thế nào mới hợp với mình.
Thấy Khinh Vãn khoác chiếc áo ngoài mà
vẫn run rẩy, Thang Bồng liền cởi áo của mình khoác lên người cô: “Hôm qua chút
nữa thì hại em bị đụng xe, hôm nay nếu lại làm em bị cảm lạnh, lương tâm anh sẽ
cắn rứt lắm!”.
Khinh Vãn trề môi nói: “Em đâu phải là
người yếu đuối như vậy!”.
Hai người cùng lên xe, tuy thời tiết
ngày hôm nay không lạnh lắm, nhưng Thang Bồng đã chú ý bật điều hòa từ trước.
Không muốn không khí quá lặng lẽ, Khinh
Vãn cười nói: “Không ngờ anh lại là người cẩn thận như vậy? Xem ra Tiểu Nghệ thực
sự chưa hiểu hết về anh!”.
- “Anh và cô ấy càng ngày càng giống
như hai anh em!”. Thang Bồng đột nhiên bật cười nói, “Nếu như anh yêu quý một
cô gái nào đấy, anh chắc chắn đối xử tốt với cô ấy!”.
- “Thật ư? Ai làm bạn gái của anh chắc
chắn sẽ rất hạnh phúc!”.
- “Ý này rất hay!”. Thang Bồng bật cười
thành tiếng, “Liệu em có muốn thử một lần không?”, rồi anh lại chuyển đề tài
ngay: “Nhưng, nếu như em thực sự không có cách nào quên được người ấy thì không
nên miễn cưỡng, anh không sợ phải chờ đợi, nhưng anh không muốn em đày đọa
chính bản thân mình!”.
- “Em đâu có đày đọa bản thân, chỉ là vẫn
còn một số thứ không thể từ bỏ mà thôi!”, cô nói, cô vốn cho rằng mình rất giỏi
trong việc giấu diếm cảm xúc.
- “Thật sự là chỉ có chút xíu thôi sao?
Em định lừa mọi người hay lừa chính mình?”. Thang Bồng thở than, “Biết vì
sao anh thích em không?”.
Cô
nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”.
-
“Chính là vì vẻ mặt bàng hoàng và thất thần của em khiến người khác đau lòng!”.
-
“…”. Cô không hiểu.
-
“Lần đầu tiên anh trông thấy em là khi em vừa vào đại học, ngày hôm đó hình như
cha mẹ đã đưa em tới, em đứng ở trước cổng trường tạm biệt họ, anh vẫn còn nhớ
khi em dõi theo hình bóng họ, khuôn mặt giống hệt như một chú cún con bị chủ
nhân bỏ rơi. Lúc đó anh đã nghĩ, trên thế giới này tại sao lại có một cô gái yếu
mềm đến thế? Hình như ở đâu, lúc nào cũng có thể đày đọa bản thân mình… Nhưng
việc theo đuổi Phạm Như Sênh đã khiến anh nhìn khác về em, sự kiên cường không
chịu thua cuộc của em khiến người ta phải yêu mến. Sau này, người em yêu cuối
cùng đã bỏ lại em để sang Mỹ… Không sai, biểu hiện của em lúc đó rất bình tĩnh,
nhưng cũng từ đó về sau nụ cười của em không còn nữa. Tuy anh rất thích em,
nhưng nếu anh không có cách nào để khiến em hạnh phúc thì anh cũng không ép em
phải đi cùng một con đường với anh, anh sẽ tình nguyện ra đi!”.
Hôm
nay, cô khóc thật dễ dàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô gượng cười nói:
“Cuối cùng em cũng biết tại sao con gái đều rất thích nghe những lời ngọt ngào,
thật sự rất hay!”.
-
“Đây không phải là những lời đường mật!”. Thang Bồng đột nhiên đánh xe ép vào
sát bên đường, trong buổi hoàng hôn của ngày xuân, anh kéo cô vào lòng và ôm thật
chặt, “Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em!”.
Khinh
Vãn cảm thấy được yêu thương, ấm ấp quá, sự ấm áp khiến cho một góc nào đó
trong tận sâu thẳm trái tim băng giá của cô đang bắt đầu tan ra.
Đây
là một bữa tiệc vô cùng xa hoa và hào nhoáng, những người đến đây đều là những
nhân vật có máu mặt ở các công ty nổi tiếng, hầu hết bọn họ đều thông qua những
bữa tiệc buffet và những cuộc tụ họp như thế này để tranh thủ giao lưu tình cảm,
bàn việc kinh doanh và mở rộng quan hệ của mình. Đương nhiên, nếu có thể lọt
vào mắt xanh của nhau thì đây cũng là cơ hội để các đôi xem mặt nhau.
Khinh
Vãn rất ít khi đến những bữa tiệc như thế này cho nên không tránh khỏi có chút
căng thẳng, cô cứ tưởng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ như bao bữa tiệc khác.
-
“Thoải mái chút đi, biểu hiện của em như vậy sẽ khiến người ta tưởng rằng anh
đã bắt cóc em đến đây!”. Tiếng cười của Thang Bồng vang lên bên tai, “Nhưng anh
cũng hơi hối hận vì đã đưa em tới đây, nhất định em sẽ thu hút người khác!”
-
“Thật không?”. Khinh Vãn bối rối kéo cổ áo lên, khi mặc thử cô đã không phát hiện
ra phần ngực của chiếc váy khoét hơi sâu.
-
“Đương nhiên là vậy rồi!”, anh lấy hai ly rượu vang từ chiếc khay trên tay người
phục vụ rồi đưa một ly cho cô, “Hôm nay em rất đẹp!”.
-
“Cảm ơn!”. Khinh Vãn giả bộ uống rượu để che giấu sự bối rối của mình, rồi đưa
tầm mắt bao quát khắp nơi, bất chợt gặp ngay đôi mắt cô vẫn gặp trong giấc mơ -
Phạm Như Sênh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc đồ Tây, với vẻ ngoài vô
cùng tuấn tú và nổi bật, nhất cử nhất động của anh không chỉ thu hút sự chú ý của
các nhân vật cao cấp mà còn là tâm điểm của cả “bầy” mỹ nữ, chỉ có điều bên anh
đã sớm có một người đẹp, trông từ xa đúng là trai tài, gái sắc, một đôi trời
sinh. Khinh Vãn nắm chặt chiếc ly thủy tinh đến nỗi các đầu ngón tay bắt đầu trắng
bệch, chỉ muốn quay đi nhưng đôi chân của cô dường như đang mọc rễ, mắt càng
như bị hút sâu vào cặp mắt thăm thẳm như giếng nước đó, không thể tự mình thoát
ra được.