Em Là Để Yêu - Chương 03

Mùa hoa Jonquille sớm...

Ngày
tháng năm...

Cuối
cùng tôi cũng đã đủ can đảm để nói thật với em về tất cả mọi điều. Rằng tôi chỉ
là một thằng chuyên viết lách chụp giật để kiếm sống hàng ngày. Rằng tôi chưa
bao giờ yêu em bằng thứ mà người ta gọi là tình yêu đích thực. Rằng tôi là kẻ
luôn phải trốn chạy hiện thực, trốn chạy thế giới, trốn chạy... em.

Em
yêu tôi vào tháng Ba. Lúc nắng và gió chơi cùng nhau trò đuổi bắt của mình. Anh
đào nở bung vồn vã, vội vàng như kẻ si tình bị giam cầm bấy lâu, nay được thấy
cả đồi cỏ xanh bao la trước mặt. Có ai đó thôi thúc: “Chạy đi, chạy đi hỡi kẻ
si tình! Hãy chạy đi cùng cây đàn bé nhỏ, cùng cơn gió kia, cùng tháng Ba phơn
phớt nắng!”... Và hoa Jonquille3 cũng
bắt đầu trở mình. Thứ hoa trắng xanh xao, vàng nhạt nhẽo rẻ tiền (một kẻ nghè
cũng có quyền được dùng đến từ này hay không nhỉ?) mọc đầy trong các khu vườn,
các luống hoa công viên, ngã tư, ngã ba... mọc khắp, lan tràn mà không hề có
chút ngạo nghễ, chút kiêu kỳ nào. Ấy vậy mà em yêu. Em bảo, hoa Jonquille là cả
một câu chuyện dài đau khổ của những người yẻu nhau, của nàng Echo và chàng
Narcissus - kẻ đẹp trai không có trái tim.

[3]
Jonquille là một loại hoa thuỷ tiên, bắt đầu nở vào tháng Ba khi xuân về.

Em
của tôi, tại sao giữa cuộc đời này, em lại được sinh ra để làm gì? Tại sao đem
trái tim hồn nhiên của em đặt giữa bầy người, trong đó có tôi? Em nghĩ rằng người
ta có thể tốt hơn bằng tình yêu ngu ngốc của em chăng? Không em à, không đâu
con bé khờ khạo kia. Người ta chỉ có thể thoả mãn những nhu cầu hèn hạ nhất từ
tấm lòng của em mà thôi. Em có được gì, em sẽ còn được gì nữa hỡi em?

Bảo
tàng quốc gia.

-
Cô có thể giảm bớt khoảng thời gian dư thừa ở bức tranh của John William
Waterhouse được không?

-
Bức Echo và Narcissus ấy ạ?

-
Ừ. Tôi không thể hiểu tại sao lần nào cô cũng để khách ngâm dầm ở đấy nghe cô
ba hoa về cái chuyện cũ rích ngu xuẩn!

-
Nó không ngu xuẩn, thưa ông.

-
Với tôi thì nó ngu xuẩn.
Một
là cô làm như tôi bảo. Hai là cô có thể tìm việc khác, chấm hết. Mời cô!...

Tôi năm nay hai mươi tư tuổi, làm công việc hướng dẫn
viên tại bảo tàng này đã được hai năm và tháng trước người ta nói với tôi rằng,
tôi chỉ còn sống được thêm vài tháng vì ung thư vòm họng. Hay nhỉ, ung thư vòm
họng, nghĩa là tôi có thể sẽ bị câm một thời gian trước khi chết, nghĩa là ngay
cả lúc tắt thở cũng không thể hát được nữa, thậm chí là nói một câu tạm biệt
cho hoàn chỉnh.

Tôi thi tuyển vào đây sau khi tốt nghiệp với thứ hạng
xoàng xĩnh, từ một trường đại học xoàng xĩnh. Tôi thi đậu bởi người ta bảo tôi
có giọng nói truyền cảm và không quá đòi hỏi như mấy đứa con gái trẻ bây giờ.
Có lẽ đó là một cách nói lịch sự để chỉ những kẻ dễ bảo như tôi chăng? Ngày đầu
tiên ở đây, tôi được đi khắp một vòng và phải ghi chép cật lực cùng một mớ
thông tin mà đàn chị chỉ dạy. Bức tranh đầu tiên tôi nhìn thấy là
Echo và Narcissus của J.W Waterhouse nằm lặng lẽ ở
một vị trí không mấy được chú ý. Đàn chị kể cả: “Có gì mà đứng lâu thế! Nó
không nổi bật lắm ở đây đâu nên không cần tìm hiểu kỹ”. Thế nhưng không hiểu
sao, ánh mắt của người con gái trong tranh ấy cuốn hút tôi là thế, cái cách cô
ta đang nhìn ngắm người con trai cũng vậy, nó say đắm và quyến luyến xiết bao.
Và tôi về nhà hùng hục tìm kiếm thông tin...

Ngày tháng năm...

Tại sao em lại đến trong lúc kẻ tồi tệ nhất trong tôi
đang trỗi dậy, để rồi hắn cười đùa hả hê trước tấm thân bé nhỏ của em? Tại sao
em lại tin tôi dễ dàng là thế? Tin tôi mà không hề có bất kỳ một chút nghi kị
nào. Em thỏ thẻ: “Em có gì để anh gạt được đây?” Em ơi, có chứ. Em có chữ tình.
Có tuổi trẻ mơn mởn giấu kỹ sau lớp áo xù xì mùa đông. Có cái mà bất kỳ một thằng
đàn ông nghèo mạt chưa một lần được biết mùi đàn bà như tôi thèm khát. Em có,
em giữ nó suốt bao nhiêu năm tháng và để mất nó trong bàn tay một kẻ như tôi, một
kẻ hàng đêm ngấu nghiến trên bầu ngực em và ban phát cho em những câu yêu
thương giả dối.

Bệnh viện tháng Ba cũng nhiều hoa Jonquille em ạ! Những đồi
cỏ xanh, chiều nào cũng đầy bệnh nhân ra sõng soài sưởi nắng. Tôi tự hỏi không
biết họ có thực sự cảm thấy ám áp không? Trên cả những nụ cười ngớ ngẩn kia nữa,
phải chăng trong thế giới đó, họ thực sự an lành? Em ngủ có ngon không, hỡi em?
Hàng ngày, tôi nhìn thấy mặt trời mọc, rực rỡ rồi lững thững lặn ở phía xa kia
trong vô cảm. Tôi không nói chuyện với bất kỳ ai cả ngoài em, phải, không ai cả,
ngoài em...

- Các bạn đang đứng trước một tác phẩm rất nổi tiếng của
J.W Waterhouse được ra đời năm 1903, bức sơn dầu
Echo và Narcissus. Bức tranh được vẽ theo một truyền
thuyết Hy Lạp cổ về mối tình của nữ thần núi và anh chàng đẹp trai không biết
yêu bao giờ. Có ai từng được nghe câu chuyện này chưa ạ?

- Chị ơi, chị kể đi chị.

- Uh, chị ơi, chị kể đi, kể đi...

- Thần thoại Hy Lạp viết lại rằng Zeus là một ông vua
thích ong bướm với các nữ thần nên thường xuyên trốn Hera rời đỉnh Olympus xuống
trần gian. Sau nhiều lần như thế, Hera bắt đầu nghi ngờ khiến Zeus lo sợ. Zeus
ra lệnh cho Echo, một nữ thần núi xinh đẹp với giọng nói mê hoặc lòng người phải
đánh lạc hướng Hera trong lúc hắn ta đi hoan lạc. Nhưng một ngày kia, Hera đã
phát hiện ra mưu đồ của chồng; bà ta nổi giận lôi đình, và ra lệnh trừng phạt
Echo tội nghiệp. Nàng bị nguyền từ nay chỉ có thể nói được chữ cuối cùng của những
gì người khác vừa nói. Trong khoảng thời gian chịu tội, Echo vô tình gặp
Narcissus chàng trai có vẻ đẹp mê hoặc tất cả đàn ông lẫn đàn bà nào nhìn thấy
anh ta...

Ngày tháng năm...

Vậy là anh đã được đưa vào đây gần ba tháng. Và anh đã
quen em được sáu tháng mười bốn ngày rồi em nhỉ, kể từ buổi chiều tháng Ba ấy,
gió tung bấn bật khiến anh va vào em trong cơn quờ quạng đúng sai. Em cúi xuống
nhặt sách hộ anh, cổ áo sơ mi hờ hững lấp lửng tuổi thanh xuân khiến anh thèm
khát đến cồn cào. Hai mươi lăm, anh có được gì ngoài mớ chữ nghĩa sáo rỗng qua
ngày? Hai mươi lăm, anh là thằng đàn ông bất tài đến độ không thể kiếm nổi một
chữ tình để rồi ăn cắp nó nơi em. Em dịu dàng với anh là thế, em ân cần với anh
là thế, em ngả nghiêng bồng bềnh trước mớ lời ong bướm anh vận dụng hết bao năm
viết lách của anh... chỉ để thoả mãn ham muốn trong anh...

Những ngày tháng Ba ấm áp. Những ngày tháng Ba em đã ghi
trong hồi ức của mình bằng hai chữ hạnh phúc. Có thật không em khi hạnh phúc của
người này là mớ bột nhồi trong tay kẻ khác? Có thật không em khi hạnh phúc của
em khiến anh thấy mặt trời chưa bao giờ thực sự c sáng thế gian này...?

Một lời xin tạ tội, anh cũng không đủ can đảm thốt lên...

Và rồi Echo đã đem lòng yêu Narcissus. Nàng cứ đi theo
chàng, đi hết đồi này sang núi kia, cốt chỉ để được nhìn thấy chàng trong âm thầm
là đủ. Đến một ngày kia, mất phương hướng, Narcissus cất tiếng gọi cầu cứu: “Có
ai ở đây không? Có ai ở đây?”

Echo trả lời: “Đây... Đây...”

Chàng liền yêu cầu Echo xuất hiện nhưng Echo chỉ có thể lặp
lại được mỗi từ cuối những câu Narcissus nói. Nàng đã dùng tay để thể hiện tình
yêu của mình... nhưng Narcissus là một người không biết yêu và quá chán ngán
trước việc biết bao kẻ bám theo mình, giờ thì là một cô ả không biết nói đủ câu
ú ớ tỏ tình. Chàng gạt phắt Echo, bỏ đi không thèm ngoái lại đến một lần.

Quá thất vọng và đau đớn, Echo tìm đến Aphrodite xin được
ban cho cái chết...

Ngày tháng năm...

Em có thấy lạnh không? Anh thấy em trong những giấc mơ lộn
xộn của mình, lướt đi trên cánh đồng vàng ngợp hoa Jonquille, em gài hoa lên
tóc và em hát say mê. Em hát bản tình ca về những mối tình trên thảo nguyên, rồi
em nhảy múa, em mỉm cười, em hạnh phúc. Giọng em ngọt ngào, óng ả buông dài khắp
cánh đồng. Ngọt ngào như chưa từng có bất kỳ một vết nứt nào.

Xin lỗi là một từ dối trá và vô nghĩa khi em đã ngủ rất
say.

Xin lỗi là một từ ích kỷ và hèn nhát khi em đã ngủ rất
say.

Xin lỗi là một từ muộn màng và đau đớn... khi em đã ngủ rất
say.

Em à, anh sẽ mang em đến một cánh đồng hoa Jonquille và để
em mãi mãi được ngủ ở đấy được không em? Để em được thay nàng Echo khốn khổ của
mình nằm cạnh chàng Narcissus nhẫn tâm đến trọn đời...

Nếu anh đã từng nhào nặn hạnh phúc của em... hãy để anh
được làm nó được thành hình cho đến phút cuối cùng.

- Lời khẩn cầu của Echo vô tình lại lọt vào tai của nữ thần
Nemesis. Bà cảm thương trước số phận của Echo và tức giận kẻ đẹp trai vô tình
Narcissus đến độ nguyền chàng sẽ đem lòng yêu cái bóng của chính mình. Một lần,
Narcissus nghiêng mình xuống dòng suối để uống nước, nhìn thấy cái bóng của
chính chàng và đem lòng yêu nó. Yêu say mê và cuồng dại nhưng không thể làm gì
được, chàng đã đâm đầu xuống dòng sông mong được chạm đến tình yêu. Chàng chết
và hóa thành hoa Jonquille. Khi Echo chết, thân xác nàng hóa thành hàng vạn mảnh,
vỡ vụn khắp nhân gian. Nàng được đất mẹ Gaia đón vào lòng, thế nên đất bây giờ
thỉnh thoảng vẫn vọng lại những tiếng vang.

***

Im lặng, những đoàn khách của tôi vẫn luôn im lặng mỗi
khi câu chuyện kết thúc rồi lần lượt kéo về phía sảnh lớn, nơi có những bức hoạ
lớn bơn, nổi bật hơn và tươi sáng hơn.

Đó là ngày làm việc cuối cùng của tôi ở Bảo tàng. Tôi nhập
viện hai ngày sau định liệu của bác sĩ, của khoa học, của tôi.

Ngày tháng năm...

Em dắt tôi ra ngồi vắt vẻo ở triền sông. Em dắt tôi lên đồi,
vào bảo tàng và kể cho tôi nghe câu chuyện về hoa Jonquille. Em bảo Narcissus
không biết yêu bởi vì anh ta quá yêu chính mình, yêu đến độ không thể nào san sẻ
cho bất kỳ ai. Thế nên sự ích kỷ đó đã giết chết anh ta.

Tôi cười em vớ vẩn.

“Em nghĩ mình đang là Echo đấy nhỉ?”

“Em
may mắn hơn cô ấy chứ! Vì anh biết yêu em...”

Tôi
đã siết tay em. Có lẽ đó là lần duy nhất tôi không lừa dối em, bé con à! Có lẽ
đó là lần duy nhất lương tâm tôi làm chủ được mọi điều. Nhưng một lần duy nhất
có là đủ cho hàng vạn lần dối trá không em?

Em
nấu cho tôi bữa sáng, pha ly cà phê đen đậm theo đúng ý tôi, hôn tôi rồi ra đi
mãi.

Vẫn
còn là những ngày tháng Ba phơn phớt nắng, phơn phớt gió, phơn phớt nụ cười em.
Tháng Ba nhẹ như mây, nhẹ bẫng những tiếng lòng, cả tiếng nấc cũng nhẹ đến
không ngờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3