Hung thần và đam mê - Chương 17 - Phần 2

Clare khơi những viên than hồng làm bùng lên ngọn lửa sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo. Nàng đang ngồi với chị Joanna và William. “Chị có thấy đêm nay đột nhiên đặc biệt lạnh không chị Joanna?”

“Mùa hè sẽ sớm đến thôi”. Joanna vẫn không dừng đường kim trên mẫu thêu của mình dưới ánh đèn.

William ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào những ánh đuốc trên sân. “Em tự hỏi liệu chúng có xua đuổi được ma thuật của tên phù thủy không? Chị có nghĩ một trong những tên cung thủ bị hạ trên bến cảng là Lucretius de Valemort không?”

Clare cau mày, “Ngài Raymond có nói gì về việc ông ấy là một cung thủ đâu. Bắn cung đâu phải là một trong những môn hiệp sĩ cần phải học”.

Joanna liếc nhìn nàng, “Rất đúng. Hiệp sĩ đâu cần luyện tập với những thứ vũ khí như vậy. Cung tên chỉ dành cho binh sĩ dưới quyền mà thôi”.

William vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ. “Ngài Gareth từng nói suy nghĩ như vậy thật là ngốc. Ngài ấy còn bảo một người đàn ông muốn tồn tại được phải biết sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí, trong đó có cung tên. Anh Dalian và con cũng được học cung tên với anh Ranulf và những người khác”.

“Con học à?” Joanna giật nảy mình. “Mẹ chẳng hề biết chuyện này, mẹ không hề nghĩ việc luyện tập cho sức khỏe lại bao gồm cả bắn cung”.

Clare vội vàng đổi ngay sang chủ đề khác. “Có lẽ một trong số những tên bị giết là Lucretius de Valemort

“Đâu có giống ạ”, William nói, “Nếu thế anh Dalian chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta và như vậy thì anh Comstock đã phải thông báo về rồi”.

“Ừm, em nói có lý”, Clare tiếp tục. “Vậy tên phù thủy hẳn phải là một trong những kẻ sống sót bị bao vây trong nhà thuyền”.

“Phải”. William gật đầu rạng rỡ, “Ngài Ulrich và những người khác chắc chắn sẽ bắt được hắn cho tới khi chủ nhân Gareth tới nơi”.

“Chị hi vọng mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng”, Clare thì thầm.

“Tất nhiên rồi”. Joanna lại tiếp tục thêu một mũi nữa. “Chủ nhân Gareth và ngài Ulrich sẽ xử lý mọi việc êm thấm thôi”.

“Em không biết, nhưng em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Clare khoanh tay trước ngực, nàng không tài nào xua đuổi nổi cơn giá lạnh nàng luôn cảm thấy suốt buổi tối hôm nay.

Joanna nhìn nàng lo lắng. “Tại sao em nói vậy?”

“Sau tất cả những sự việc náo động hắn ta gây ra, em không tin Raymond… ý em là Lucretius de Valemort sẽ dừng lại dễ dàng đâu”.

William đấm nắm tay nhỏ bé lên thành cửa sổ. “Ngài Ulrich nói rất có thể tên phù thủy đã ám sát ngài Humphrey”.

Clare rùng mình, “Tất cả cũng chỉ bởi vì quyển sách chứa đựng những công thức giả kim đó. Raymond, Lucretius hay bất cứ cái tên nào thì hắn hẳn phải bị điên rồi”.

Joanna đâm mũi kim lên mảnh vải, “Chị chưa bao giờ tin tưởng gã đàn ông đó”.

Clare khẽ liếc nhìn William nhăn nhó. Cả hai đều nhớ lại Joanna từng ca ngợi Raymond de Coleville đến tận mây xanh như thế nào.

Clare tiến lại gần cửa sổ cùng với William nhìn ra bóng đêm và mong mỏi chờ đợi những ánh lửa xuất hiện trên con đường xa.

“Em ước chúng ta biết được những gì đang xảy ra trên bến cảng”. William thì thầm.

Clare khẽ rung động, nàng nhìn lên đài quan sát không có ánh lửa. “Em có nghĩ bó đuốc trên ngọn tháp đang bị tàn không, William?”

William nhìn ra hướng nàng chỉ. “Đúng, chắc có lẽ anh Ranulf không có sẵn đuốc để thay. Liệu em có nên đến đó và mang cho anh ấy một bó đuốc mới không?”

“Không, chị sẽ xuống dưới nhà và tìm bác Eadgar. Bác ấy sẽ cử một gia nhân đi tiếp đuốc cho cậu ấy”.

Clare quay ra phía cửa, háo hức muốn làm việc gì đó để thay đổi không khí.

“Chị sẽ nói bác Eadgar mang cho chúng ta thứ gì đó để ăn chứ?” William nhìn nàng đầy hi vọng. “Em thề là em sắp chết đói rồi”.

Clare mỉm cười. “Được thôi”. Nàng tiến ra mở cửa.

“Chị Clare, chị quay lại đây mau”. Giọng William đột nhiên hoảng sợ.

Clare quay phắt lại nhìn William đang chống cả hai tay vươn người nhìn chằm chằm qua cửa sổ xuống sân trong.

“Cái gì thế?” Nàng vội hỏi. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Chị lại đây mà xem này. Có mấy người đàn ông đang ở trong sân. Nhưng cánh cổng vẫn đang đóng chặt mà”.

“Lạy thánh Hermione phù hộ”. Clare vộ băng qua phòng. “Em đang nói gì thế? Ngài Gareth đã trở lại rồi ư?”

“Không phải là ngài Gareth và người của ta. Họ là những người lạ”. William quay gương mặt hoảng sợ lại nhìn nàng. “Chỉ vài giây trước họ đâu có trong sân. Cả chị và em đều thấy sân trống không và chẳng ai mở cửa cả. Đây thực sự là ma thuật rồi.

Joanna đánh rơi bộ đồ thêu, gương mặt chị cứng đờ khiếp sợ. “Tên phù thủy”.

Clare bước lại cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân trong ánh đuốc sáng, không thể tin nổi vào mắt mình những gì nàng đang thấy. Khoảng năm, sáu tên đàn ông trùm áo choàng đen kiếm lăm lăm trong tay đang tiến tới cửa lâu đài.

Gió thổi bay những tấm áo choàng đen của một vài tên để lộ ra những bộ giáp sắt lấp loáng trong ánh lửa.

Tên cầm đầu đang nắm chặt một con dao găm kề vào cổ một hình dáng quen thuộc bị kéo lê đi cùng.

“Đó là anh Dalian”, William thì thầm. “Hắn ta đã bắt được anh Dalian”.

“Lạy chúa”. Giọng chị Joanna vỡ ra.

Gã đàn ông đang tóm chặt Dalian trong tay ra hiệu cho một tên khác. Tên này liền bước tới đập mạnh chuôi kiếm lên cánh cửa lâu đài.

“Hãy mở cửa ra mau, nhân danh chủ nhân vĩ đại của hòn đá Ma thuật. Mở ra hay là chết”.

Clare nắm lấy bậu cửa, những ngón tay run rẩy. Nàng nghiêng đầu ra cố gắng cất giọng cứng cỏi, “Kẻ nào ngoài đó vậy?”

Tên cầm đầu đang gí dao găm vào cổ Dalian nhìn lên cửa sổ. Hắn chậm rãi cởi mũ trùm đầu và nhìn lên.

Clare lạnh toát cả người và nhận ra kẻ nàng đã từng biết dưới cái tên Raymond de Coleville.

“Chào buổi tối, phu nhân Clare”. Giọng nói lịch sự trơn như mỡ của Lucretius cất lên cùng với nụ cười vẫn bóng bẩy duyên dáng như mọi khi.

Clare chằm chằm nhìn hắn, trong một khoảnh khắc nàng vẫn không tin nổi hắn ta đang thực sự xuất hiện sau cánh cổng đóng kín kia.

Nhưng nàng buộc phải chấp nhận sự thật.

Ánh lửa của những ngọn đuốc bập bùng soi sáng gương mặt đẹp trai như ma quỷ của Lucretius, gương mặt góc cạnh như chim ưng. Hắn ta vẫn mảnh mai và duyên dáng như nàng nhớ, một gã đàn ông gây ấn tượng và hấp dẫn với những ngón tay dài, thanh nhã. Chiếc áo choàng đen như mun của một loài chim săn mồi về đêm đang rình mò những con mồi tội nghiệp.

“Làm sao ngươi vào được bên trong bức tường?” Clare hỏi.

“Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Ta là bậc thầy phù thủy mà”. Nụ cười của Lucretius sáng lấp lánh, “Mở cửa ra, thưa bà. Ta muốn lấy lại quyển sách mà thằng nhóc ngu đần này đã không thể mang tới cho ta”.

“Đừng làm vậy, phu nhân Clare”, Dalian hét, “Đừng để hắn lọt vào trong lâu đài”. Cậu thét lên, nghẹn lời bởi lưỡi đao Lucretius đang kề sát cổ.

Clare cẩn trọng ngắm khuôn mặt Lucretius, “Nếu ngươi thực sự là bậc thầy phép thuật, thưa ngài, tại sao ngươi không hóa phép để bước vào trong lâu đài của tôi và tự mình lấy cuốn sách?”

Lucretius bắt đầu mỉm cười, “Hóa phép để hiện ra và biến mất là một công việc phức tạp kể cả đối với bậc thầy phù thủy như ta cho nên ta ưa dùng những phương sách đơn giản và hiệu quả

“Ngươi có bị điên không?”

“Cô sẽ tự tay mang cho ta cuốn sách của cha mình hay để ta giết tên nhạc sĩ của cô ngay bây giờ?” Lưỡi dao trong tay Lucretius lóe lên, “Rồi ta sẽ bước vào lâu đài và giết chết từng người một ngay trước mắt cô cho đến khi cô chịu mang cho ta quyển sách”.

“Hãy cứ để hắn ta giết em, phu nhân Clare”, Dalian nài nỉ, “Em cầu xin chị hãy cứ để hắn giết chết em đi. Đừng mở cửa lâu đài cho hắn”.

Nụ cười của Lucretius trở nên lạnh giá, “Chúc mừng cô, Clare. Ta không nghĩ cô có thể thu phục được thằng nhãi Dalian này dễ dàng đến thế, nhưng rõ ràng nó đã nguyện chết vì cô. Ta đã nghĩ thằng bé này đủ thông minh để không chống đối lại ta, nhưng có lẽ nó ngu ngốc hơn ta nghĩ nhiều”.

“Đừng đưa cho hắn cuốn sách”, Dalian khóc, “Em không quan tâm đến việc hắn có giết em hay không”.

Lucretius không rời mắt khỏi Clare. “Mày không hiểu rõ phu nhân của mày rồi, thằng nhãi. Cô ta quá nhân hậu. Cô ta sẽ không để cho mày phải chết vì một cuốn sách đâu, có phải vậy không Clare? Cuốn sách chẳng là cái gì so với tính mạng một người mà cô ta quan tâm, đúng thế chứ?”

“Không”, Clare vội vàng nói. “Ta sẽ đưa cuốn sách cho ngươi nếu ngươi hứa sẽ thả Dalian”.

“Cô sẽ có lại thằng nhạc sĩ nhãi của mình chừng nào ta nắm trong tay cuốn sách của ngài Humphrey. Thằng nhóc vụng về này chẳng bao giờ làm được chuyện gì nên hồn cả”.

“Được thôi, ta sẽ thả cuốn sách xuống chỗ ngươi qua cửa sổ này”, Clare nói.

“Không dễ thế đâu thưa cô, cô sẽ tự tay mang cuốn sách xuống cho ta. Ta muốn có cả hai

“Ta ư? Tại sao ngươi lại muốn ta?”

“Bởi ta là một người đàn ông khôn ngoan chứ sao. Ta muốn giữ một con tin giá trị hơn thằng nhỏ Dalian này để đảm bảo cho việc rút lui của ta. Cô sẽ đi cùng cho đến khi ta an toàn rời hòn đảo này”.

“Nhưng tại sao?” Clare tuyệt vọng hỏi.

“Ta biết rằng Hung thần sẵn sàng trả giá đắt hơn cho mạng sống của cô thay vì thằng nhãi. Đối với ngài Gareth cô quý giá hơn nhiều, phải vậy không? Hơn tất cả, cô chính là nguồn lợi nhuận đáng giá của hòn đảo này”.

“Ta sẽ mang cho ngươi cuốn sách”, Clare quay đi khỏi cửa sổ và chạy lại vào cửa ra vào.

“Clare, em không được mở cửa lâu đài”. Joanna kêt thất thanh. “Em sẽ mạo hiểm tất cả mạng sống của chúng ta mất”.

Mắt William mở to khiếp hãi. “Có lẽ hắn ta thực sự là một tên phù thủy. Nếu thật vậy, tất cả chúng ta đều sẽ chết”.

“Thật là nực cười. Hắn ta không phải là phù thủy gì hết. Không có gì thực sự là phép thuật ở đây cả. Ngài Gareth đã đúng. Lucretius đơn giản chỉ là một tên giả kim biết vài mánh lới mà thôi”, Clare mở cửa và sải bước chạy xuống phòng làm việc của mình.

Joanna và William vội vã theo sau.

“William, mang cho chị một cái túi da to có nắp”. Clare nói.

“Vâng”. Cậu bé vội vã chạy ngược lại theo hướng khác.

Clare lao vào phòng làm việc và chộp lấy cuốn sách bìa da nặng nề nằm trên kệ. Nàng với lấy chiếc bình đựng hoa khô gần đó và mở nắp

Joanna chằm chằm nhìn nàng. “Em đang làm gì đấy?”

“Trong hỗn hợp này chứa một lượng lớn hoa tử đinh hương”. Clare vốc vài nắm đầy hoa khô rắc vào trong bìa và giữa những trang sách, “Tên phù thủy bị dị ứng nặng với mùi tử đinh hương, cái này sẽ khiến cho hắn ta hắt xì hơi không kiểm soát được”.

William xuất hiện bên ngưỡng cửa. “Chiếc túi da đây chị Clare”.

“Đưa cho chị”. Clare với lấy chiếc túi da và dốc toàn bộ số hoa khô còn lại trong bình vào đó.

Sau khi đóng nắp túi và đeo nó lên vai, nàng liền ôm lấy cuốn sách bằng cả hai tay,

“Lucretius sẽ muốn nhìn thấy nó để chắc hẳn không bị lừa trước khi bỏ vào trong túi”.

“Clare đừng làm vậy, chị xin em”, Joanna thì thầm. “Việc này quá nguy hiểm”.

Clare nhìn chị, “Em sẽ đi một mình. Hãy đóng chặt cửa và cài chốt ngay tức khắc sau khi em bước ra. Đừng mở cửa cho đến khi Lucretius và đám lâu la của hắn đi khỏi”.

“Nhưng còn em thì sao?” Joanna rên rỉ.

“Ngài Gareth sẽ sớm nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy chắc chắn sẽ quay về để chiếm lại lâu đài và anh ấy sẽ đi tìm em”. Clare mỉm cười buồn bã. “Tên phù thủy nói đúng. Em quý giá đối với Hung thần, mảnh đất này sẽ trở nên vô giá trị nếu thiếu em”.

Nàng nhanh chóng bước qua Joanna và William, đôi giày da mềm của nàng không gây nên một tiếng động nào trên nền đá dọc hành lang khi bước xuống cầu thang.

Dưới cầu thang, trên đại sảnh nàng thấy bác Eadgar và gia nhân đang túm tụm bên lò sưởi. Mặt ai nấy cứng đờ vì sợ hãi.

“Mở chốt ra, bác Eadgar”.

“Nhưng thưa phu nhân”.

“Hãy làm như cháu bảo”.

“Vâng, thưa phu nhân”. Bác Eadgar cúi đầu và bước ra mở cửa.

Chị Eunice và bà Agnes lập bập làm dấu cầu nguyện.

Bác Eadgar nhấc thanh sắt nặng chốt cửa chính lên.

Clare bước ra ngoài bóng đêm và nói nhanh. “Đóng chặt cửa lại. Mau lên, bác Eadgar”.

Cánh cửa lập tức đóng chặt lại sau lưng nàng. Clare nghe thấy tiếng chốt sắt nặng nề quay trở về vị trí cũ.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình nàng lại cảm thấy đơn độc như vậy.

“Cô có quyển sách đó chứ?” Lucretius hỏi.

“Đây!” Clare giơ cao cuốn sách lên để hắn nhìn cho rõ. “Và một chiếc túi để đựng nó”. Nàng mở nắp túi và cho cuốn sách vào trong nằm gọn gàng giữa đám hoa tử đinh hương khô, “Bây giờ hãy thả Dalian ra”.

“Tới đây với ta, Clare”. Lucretius ra lệnh.

“Đừng”, Dalian thét lên van xin nàng.

Clare bước bậc tam cấp.

Đột nhiên một trận mưa tên lửa khủng khiếp bắn xối xả xuống sân. Những tên hiệp sĩ mặc áo trùm đen hét lên hoảng sợ.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Tấm áo choàng của Lucretius bay phần phật khi hắn vội vã quay đầu để xem chuyện gì đang xảy ra.

Gareth và người của chàng hiên ngang hiện ra trên nóc xưởng sản xuất của Clare, ba trong số họ đang giương cao cung tên.

“Gareth”. Nàng thì thầm.

“Hung thần đáng ghét”, Lucretius lầm bầm. Hắn vội ném Dalian đi, “Chúng mày hãy bắt lấy chúng”. Hắn hét lên. “Bọn chúng không thể nào bì lại được với Hiệp sĩ của hòn đá Ma thuật. Bắt lấy chúng ngay, ta ra lệnh cho lũ ngươi”.

Gươm giơ lên, những tên hiệp sĩ áo trùm đen thận trọng bước lại gần xưởng sản xuất.

Trước khi chúng có thể tiến lên được vài bước, hàng loạt những mũi tên lửa găm trên sân bỗng nổ tung như sấm, bụi đất mịt mù khắp nơi.

“Phép thuật gì vậy?” Một trong số chúng thét lên.

Khói dày khét lẹt dâng lên như một màn sương mù đen đặc và mù mịt bao trùm khắp khoảng sân thắp đuốc.

Một tên thét lên.

Dalian chạy lại gần chỗ Clare, cậu nhìn chằm chằm vẻ mê hoặc. “Đó là công thức lưu huỳnh và than đỏ của ngài Gareth đó phu nhân. Chúng em đã nói là nó thật sự hoạt động mà”.

“Phải”, Clare nói. “Bọn em đã thành công rồi nhưng chẳng nói gì về việc khám phá ra cách sử dụng nó hiệu quả đến thế cả”.

Một loạt những tiếng sấm khác làm rung chuyển mặt đất. Đám hiệp sĩ mặc áo trùm đen hoảng sợ la hét chạy tán loạn khắp sân. Những mũi tên lửa lại bắn xuống như mưa.

“Chính tên Hung thần chết tiệt mới là phù thủy thật sự”, một tên hét lên. “Lo chạy tháo thân thôi chúng mày ơi”.

Thêm nhiều khói bay mịt mù khắp sân, Lucretius đột nhiên xuất hiện trong màn khói dày đặc. Hắn lảo đảo bước về phía bậc tam cấp, tay quờ quạng vồ lấy Clare.

“Đừng hòng đụng đến chị ấy”. Daliangiữ chặt lấy tay Clare và cố giật nàng ra khỏi móng vuốt của Lucretius.

“Phải, hãy nghe lời cậu ta đi, phù thủy”. Giọng Gareth vang lên chết chóc như tiếng gọi từ địa ngục. “Đừng có liều mà chạm vào vợ tao”.

Trong ánh đuốc bập bùng, Clare nhìn thấy đám khói mù mịt đột ngột tách ra và Gareth lù lù xuất hiện, oai vệ tiến tới hệt như một vị Hung thần trong truyền thuyết đang bước ra từ làn khói của địa ngục.

Lucretius chằm chằm nhìn chàng. “Công thức kì quái nào vậy? Mày đã học được bí mật gì trong cuốn sách hả thằng con hoang? Mày đã tìm thấy gì trong đó?”

Gareth mỉm cười, một nụ cười chết chóc như Quỷ vương. “Khiếp sợ không phù thủy? Mày nghĩ mình là tên hiệp sĩ duy nhất biết học hả?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3