Trong cơn gió lốc - Chương 19

Chương mười chín

1

Pháo vừa chuyển làn, đại đội
trưởng Quảng liền ra lệnh:

- Mở cửa!

Hưng ấn mạnh cần điểm hỏa. Một
loạt mìn ĐH.10 nổ tung, quét trắng một mảng của ba lớp kẽm gai bao quanh khu
nhà ga. Vụn dây kẽm bay lên trời lả tả cùng đất và khói. Đại đội bảo an đóng
chốt trong khu vực nhà ga chưa kịp hoàn hồn vì đợt pháo kích vừa qua thì xung
kích đã ập tới. Tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ ran.

“Trung đội gió lốc” như một
mũi dao nhọn vun vút lao qua cửa mở. Bóng các chiến sĩ thấp thoáng trong màn
khói. Tiếng trung đội trưởng Mánh nhòa trong màn khói. Tiếng trung đội trưởng
Mánh nhòa trong tiếng đạn nổ:

- Hưng! Dẫn tiểu đội đánh
vòng bên phải.

Tặc... tặc... tặc...

Tặc... tặc... tặc...

Tiếng đại liên địch rít trên
đầu. Hưng lăn phải một vòng rồi bật dậy, lựa thế tung liền hai quả lựu dạn vào
một ụ chiến đấu hình tròn. Kén kê trung liên bắn quét sườn, tạo một hành lang
an toàn cho tiểu đội phát triển. Cái dáng lùn tịt của Lúa vẫn nhấp nhỏm sau một
dãy bao cát. Chỉ nghe thấy tiếng Lúa la lên:

- Nó ném lựu đạn ra đấy!

Hưng và Kén nằm bẹp xuống. Bốn
năm trái lựu đạn cùng nổ bung. Kén vừa nhổ đất cát vào miệng phì phì vừa kéo lê
khẩu súng trung liên tới một mảng tường đổ rồi kê súng lên đó bắn từng loạt dài,
chắc nịch.

Hưng cũng vừa từ một ngôi nhà
đổ lóp ngóp chui ra, bống nghe “huỵch” một cái. Một thằng địch, không hiểu từ
xó xỉnh nào chui ra vừa định chồm vào anh thì Ổn vọt tới, nắm lấy cẳng nó giật
mạnh. Thằng địch ngã sóng soài. Hưng nhảy lùi trở lại, thuận tay vung báng súng
lên: Cốp! Hự! Ổn cũng dùng đầu nhọn của B.40 đập thêm một phát nữa vào gáy
thằng địch. Nó kêu ự một tiếng, chân tay rúm lại, run bần bật một cái rồi cứng
đơ.

Hưng và Ổn nép vào tường, nhìn
nhau, thở. Đạn đại liên địch lại rít trên đầu, găm xoang xoảng vào mái tôn của
căn nhà đổ. Bọn địch ở dãy nhà đối diện đã nhìn thấy họ, chúng dùng hỏa lực bịt
chặt cả lối tiến lẫn đường lui. Đội hình của trung đội đột nhiên bị cắt làm hai
mảng.

Hưng vừa nép vào tường vừa
quan sát địch và tính nước. Một lát sau anh quay lại, ra hiệu cho Ổn chuẩn bị
rồi nằm rạp xuống, trườn dọc bờ tường, chui vào một chiếc lô cốt chất bằng bao
cát vừa bị đánh trốc một mảng lớn. Trong lô cốt, ba thăng địch nằm chồng lên
nhau, máu me lênh láng. Anh vội lật xác mấy tên địch lên, gỡ lấy khẩu đại liên
M.60 còn nguyên một băng đạn dài, máu bết vào đỏ lòm. Xong xuôi, anh đẩy đổ bớt
những chiếc bao cát trước mặt cho vừa tầm quỳ bắn vào chiếc lô cốt lớn trước
dãy nhà đối diện, nơi có cái lỗ châu mai đang xòe ra những đường đạn đỏ lừ, quét
gần sát đất, cản đường tiến của trung đội. Đợi cho tiếng súng ắng đi một tí, anh
hét lớn:

- Ổn, chuẩn bị B.40, lô cốt
trước mặt!

Xong xuôi, anh nghiến răng xiết
cò. Khẩu đại liên rung lên trên vai anh. Phía mục tiêu, đạn găm chiu chíu quanh
lỗ châu mai đen ngòm, bụi cát bay mù mịt. Hưng vừa bắn vừa sốt ruột chờ khẩu B.40
của Ổn lên tiếng. Phải một lúc lâu, khi khẩu M.60 sắp sửa nhai nốt những viên
đạn cuối cùng mới nghe dậy lên một tiếng “oàng”. Mục tiêu của Hưng nổ tung, khói
ục lên. Hưng vơ vội khẩu tiểu liên. Quay lại, nhìn thấy Ổn nhe răng cười, anh
vui sướng hét to:

- Khá lắm! Tiếp tục tiến.

Cả đại đội tràn vào khu nhà
ga. Những tiếng thét, tiếng gọi hàng ran lên, xen giữa những loạt tiểu liên bắn
găm ngắn, gọn. Hưng thoáng nhìn thấy đại đội trưởng Quảng tay tiểu liên, tay
lựu đạn, vọt qua trước mặt, theo sau là chiến sĩ thông tin vô tuyến điện đeo
cái máy bộ đàm to bè có cây ăng-ten vắt vẻo trên lưng. Tiếng anh ta vang lên
xen trong tiếng đạn nổ:

- Hương Giang đâu! Xê ba cập
bến thứ nhất... trước mặt có sóng...

Chiếm xong khu nhà ga, đại
đội được lệnh tiến sang khu vực xưởng cưa. “Trung đội gió lốc” tràn qua đường
dưới làn hỏa lực của pháo binh chi viện, khẩn trương chiếm khu vực bãi gỗ làm
bàn đạp để yểm hộ cho mũi thọc sâu của đại đội vào xưởng.

Bọn địch vừa bỏ khu vực này
rút vào cố thủ bên trong: súng đạn, ba lô, mũ sắt, quần áo đàn ông, đàn bà vẫn
còn ngổn ngang, bừa bộn khắp nơi. Mấy con gà bị nhốt trong những chiếc lồng sắt,
đang thi la lên quang quác.

Tất cả các cớ hỏa lực địch
tập trung giội vào khu vực bãi gỗ. Đạn đại li rít trên đầu, đạn cối 62, 81 nổ
bung trước mặt. Lựu đạn cay, đạn pháo phân tuyến dăng một màn khói đặc sệt, ngăn
cách giữa ta và địch. Cũng may, trời đang có gió, thành ra khói cứ co cả về
phía chúng, mù mịt như một đám cháy lớn.

Tuy vậy, hỏa lực địch vẫn dày
đặc. Các chiến sĩ “Trung đội gió lốc” vẫn bị găm cứng tại chỗ. Đại đội ra lệnh
điều DKZ lên để bắn sập mấy ngôi nhà hai tầng, tạo thời cơ cho bộ đội xung
phong.

Bỗng một loạt DKZ nổ dậy đất.
Ngôi nhà hai tầng mé bên phải đổ loảng xoảng. Mánh bật dậy, thấy các chiến sĩ
của mình đang nhấp nhổm chờ lệnh.

Lại một phát DKZ nữa gầm lên.

Mánh đứng dậy, thét lớn:

- Xung phong.

“Trung đội gió lốc” tràn lên,
chiếm ngôi nhà thứ nhất rồi trụ lại, dùng hỏa lực chi viện cho trung đội bạn
phát triển. Trung đội bạn chiếm xong ngôi nhà thứ hai cũng trụ lại, kiềm chế
hỏa lực địch cho đội hình sâu đo, chiếm dần khu vực xưởng cưa...

Bọn địch bị dồn vào dãy nhà
cuối cùng. Cả đại đội tập trung công kích hai lần nhưng đều bị hỏa lực địch từ
các cửa sổ, trên ban công, của tầng hai đánh bật trở lại. Giữa lúc ta tạm ngừng
tiến công, từ trên ban công của tầng hai, một mụ đàn bà tóc tai rũ rượi, mặc áo
ki-mô-nô mỏng dính, dứng dạng cẳng, hai tay chắp sau lưng, rít lên xoe xóe:

- Ê! Việt cộng! Bà thí xác
với chúng mày đấy!

Rồi mụ vung tay, tung liền
hai quả lựu đạn xuống. Bọn địch vừa la hét, vừa bắn ra như điên. Con giặc cái
vẫn đứng trên ban công, cười sằng sặc.

Mánh giận tím mặt, nâng súng
lên.

- Cho con quỷ cái này về chầu
Diêm vương!

Nhưng anh chưa kịp bóp cò thì
con mụ đàn bà đã trúng đạn, loạng choạng rồi ngã vật xuống.

Đại đội trưởng Quảng hét lên:

- Tất cả DKZ và B.41 chuẩn
bị!

Bỗng từ tầng dưới của ngôi
nhà, hai người lính lao vút ra, hét lớn:

- Tôi... xin hàng

Tặc... tặc... tặc...

Hai người lính lảo đảo, quay
tròn, mắt trợn trừng nhìn về phía ngôi nhà.

Tặc... tặc... tặc...

Hai người lính khốn khổ ấy rú
lên những tiếng thất kinh rồi ngã vật xuống, chân tay quều quào trên cỏ.

- Bắn!

Hơn chục khẩu vừa DKZ vừa B.41
cùng nổ một loạt. Ngôi nhà lớn vỡ bung ra từng mảng, khói mù mịt. Vôi cát, gạch
ngói bắn vung vãi, rơi rào rào như một trận mưa đá.

Cả đại đội bật dậy, xung
phong.

Khi đã giáp mặt, họ mới biết
mình đang quần nhau với bọn biệt động chứ không phải bọn bảo an. Thảo nào, bọn
chúng ngoan cố đến vậy là phải.

Mánh đánh giáp lá cà với một
tên địch. Nó từ một khung cửa mù mịt khói lao ra, đâm sầm vào anh. Một lưỡi dao
găm lóe lên. Mánh vung tay, gạt mạnh. Lưỡi dao sạt qua cánh tay trái. Một cảm
giác đau đớn dội lên. Mánh gầm lên một tiếng rồi né người, đạp một phát vào giữa
bụng thằng địch khi nó đang đà lao tới. Hự... huỵch! Thằng địch bắn trở vào
tường. Con dao găm loáng qua trước mặt Mánh rồi cắm phập vào tường đối diện.

Thằng địch rũ ra dưới chân
tường. Nó đã hoàn toàn bất lực. Họng tiểu liên của Mánh đã chĩa thẳng vào ngực
nó. Nó run rẩy kêu lên một tràng: “Ối... ối... ối...!” Rồi, bỗng nhiên, như
cuồng dại, nó bật dậy chồm về phía anh. Mánh nghiến răng, xiết cò. Rồi, chẳng
buồn nhìn xác tên địch, anh lảo đảo bước dựa vào tường, thở dốc. Cánh tay trái
của anh tê dại, máu rỉ ra âm ấm. Vừa lúc đó, Hưng từ phòng bên chạy sang, thấy
trung đội trưởng của mình mặt tái xanh, đang thở dốc từng hồi, anh hốt hoảng la
lên:

- Sao thế anh Mánh?

Mánh lắc đầu nhăn nhó:

- Thằng chó chết! Nó... đâm
mình... vào tay...

Hưng vội vàng tiến lại, lột
áo của trung đội trưởng ra xem. Vết dao găm của thằng địch đâm vào khá sâu. Từ
đó, máu đang túa ra, nhuộm đỏ cả cánh tay anh. Hưng vội vàng xé băng vết thương
lại cho trung đội trưởng.

Trong khi đó Mánh vẫn đứng tựa
vào tường, ngó trân trân địch thủ của mình nằm sóng soài trên nền nhà. Hắn còn
trẻ, dễ chừng chưa đến hăm lăm tuổi. Mặt mũi sáng sủa thế kia mà sao nó chết
ngu ngốc thế không biết? Nếu mày hàng tao thì có phải bây giờ mày vẫn đang được
thở hít khí trời không? À... sao mày giắt nhiều lựu đạn quanh người thế mà
không biết sử dụng? Nếu mày “anh hùng” một chút thì cả tao lẫn mày đều toi mạng
cả rồi. Nhưng mày không có gan, phải không? Thôi được, để số lựu đạn đó tao xài
hộ. Mày còn “biết điều” vì chỉ đâm trúng tay trái tao. Vậy là tay phải tao vẫn
còn bắn súng, ném lựu đạn được. Không hề gì, phải không anh bạn?

Băng cho trung đội trưởng
xong, Hưng ái ngại bảo:

- Anh lui về phía sau đi, anh
Đạt sẽ thay anh chỉ huy trung đội.

Mánh trợn mắt quát:

- Đừng nói bậy! Cậu chỉ huy
tớ đấy hẳn? Về nắm lấy tiểu đội của cậu đi.

Hưng lắc đầu, nhìn trung đội
trưởng rồi xách súng chạy ra ngoài. Mánh bước tới, lần lưng tên địch lấy tất cả
số lựu đạn của nó giắt vào lưng của mình. Anh nháy mắt với cái xác một lẫn nữa
rồi bước ra ngoài. Lúc đó, trận đánh ở khu xưởng cưa cũng vừa kết luận.

Chiếm xong khu xưởng cưa, Nguyên
cho tiểu đoàn nghỉ lấy hơi một chút và đợi lệnh phát triển của trên. Biết tin
chú Mánh bị thương, anh vội chạy xuống đại đội 3 xem sự thể ra sao.

Thấy Mánh đang ngồi hút thuốc
lào ở một góc tường, Nguyên vội tiến lại hỏi:

- Thế nào, chú bị thương rồi
à?

Mánh vừa nhả khói, vừa cất
tiếng cười vang:

- Đấy!... Đúng! Chú bị thương...
từ mấy năm nay chú cứ nghĩ rằng: “Quái thật! Chẳng lẽ mình lại không thể bị
thương? Bom đạn nó nể mình chắc?” Trong khi những người xung quanh chú lần lượt
ngã xuống hoặc bị thương tới năm lần bảy lượt mà chú thì vẫn cứ nhẵn thín (!). Không
thể được, phải không? Chiến tranh rất công bằng. Sau này chú đã có cái chỗ này
mà vạch ra, vỗ bồm bộp và nói với thím mày: “Đây này! Thấy chưa? Đúng là khói
lửa chưa? Một thằng nó đâm dao găm vào hẳn hoi, chứ không phải bị trúng mảnh
pháo vớ vẩn trên đường đi lấy gạo hay đi hái rau tàu bay đâu nhé!”

Nghe chú mình say sưa nói về
vết thương bằng cái giọng hài hước và rất đỗi bình thản ấy, Nguyên mỉm cười
quay đi, rân rấn nước mắt. Anh cũng chợt hiểu rằng, nếu không muốn chú phật lòng
thì hãy cứ để yên cho chú chỉ huy trung đội, ít ra cũng phải xong trận này, chứ
đừng có nói gì tới chuyện mời chú về tuyến sau trong lúc đơn vị còn đang tác
chiến.

2

Hưng nằm dán mình xuống nền
đường. Đạn bắn rát trên lưng. Anh có cảm tưởng chỉ cần thằng xạ thủ đại liên
chúc nòng súng xuống một chút nữa là những viên đạn nóng bỏng ấy sẽ cày thành
những đường dọc sống lưng mình. Trên người anh, mồ hôi đang túa ra, nhớp nháp
đến khó chịu. Mắt anh vẫn mở căng, nhìn không chớp vào chiếc lô cốt xi ăng đằng
sau hàng rào kẽm gai, án ngữ vào dinh tỉnh trưởng.

Trung đội trưởng Mánh nằm bên
vệ đường, kẹp lá cờ bên nách, tay phải lăm lăm khẩu súng ngắn chiến lợi phẩm. Thỉnh
thoảng anh lại hất hàm về phía Hưng, ra hiệu cho anh tìm cách đưa hỏa lực lên, thanh
toán cho nhanh chiếc lô cốt này.

Cối 61, 81 ly của địch bắt
đầu bắn vào đội hình của đại đội. Một vài chiến sĩ đã bị thương vong. Đại đội
đang ở trong tình thế khó khăn, cứ để bộ đội nằm dài trên những tràn ruộng, những
bãi cỏ như thế này thì sẽ thương vong hết mà rốt cuộc vẫn không hoàn thành được
nhiệm vụ.

Hưng vẫy tay ra hiệu cho Ổn. Ổn
nhúc nhích rồi nhấp nhỏm bò. Bỗng, một loạt đạn M.79 nổ bung trước mặt. Ổn kêu “ối”
một tiếng rồi bưng lấy mặt, gục xuống. Hưng vội trườn trở lui về phía Ổn. Thấy
anh chuyển động, khẩu đại liên trong lô cốt lại rít lên từng tràng dài. Những
khẩu M.79 của địch lại “cạch oành” bắn ra. Đạn nổ trước, nổ sau lưng... Mặc anh
vẫn thoăn thoắt trườn lui để tới bên Ổn.

Ổn nằm ngửa, loay hoay băng
vết thương trên trán, nhưng cuốn băng cứ xổ tung ra. Lần đầu tiên bị thương, lại
bị vào đầu, Ổn cuống cả lên. Thấy Hưng tới, Ổn mếu máo:

- Vào thật rồi anh Hưng ơi. Nhức
quá khéo vỡ gáo thật rồi!

Hưng trườn tới, lật chiếc
băng bết máu, kiểm tra lại vết thương rồi vừa băng lại vừa an ủi:

- Không sao đâu. Đầu cậu cứng
lắm. Sau này chỉ kém đẹp giai đi một chút vì cái “huân chương” bất đắc dĩ này
thôi. Yên tâm, chưa chạm xương đâu mà lo.

Ổn lại nhăn mặt, rên rỉ:

- Ối giời! Có cái sẹo giữa
trán thì còn ra làm sao? Mả cha cái thằng bắn phóng lựu! Ông mà tóm được thì ông
xé nhỏ...

Băng cho Ổn xong, Hưng trao
khẩu AK cho Ổn rồi ôm B.40 vào lòng, nhúc nhắc bò lên. Khẩu đại liên địch lại
xổ đạn. Hình như thằng xạ thủ đã nhìn thấy nguy cơ nếu để đối phương bò được
vào tầm bắn có hiệu quả của B.40 nên ráng sức ghìm nòng súng xuống. Đạn đại
liên bay rờn rợn trên lưng anh. Nhìn lại phía sau, Hưng thoáng nhìn thấy khẩu
đội DKZ cơ động về phía vườn mía. Anh mừng thầm nghĩ bụng: “Nó mà thổi cho mấy
phát thì đỡ quá. Dẫu chưa trúng ngay, thằng địch cũng hết hồn. Mình sẽ có thời
cơ tiếp cận.”

Bỗng một loạt cối 81 nổ trùm
lên khu vườn mía. Trung đội trưởng Mánh hét lên:

- Khẩu DKZ bị rồi!

Hưng giận sôi lên. Anh bặm môi
lại kiên quyết bò tiếp. Phía bên phải, Kén cũng nhô khẩu trung liên lên, bất
chấp nguy hiểm, bắn từng loạt dài yểm hộ cho Hưng. Đường đạn của Kén chắc nịch,
chụm quanh lỗ châu mai. Khẩu đại liên địch bắn chuệch choạc hẳn. Hưng lợi dụng
thời cơ, trườn thoăn thoắt như một con thằn lằn. Bỗng khẩu trung liên của Kén
sững lại. Kén hét lên một câu gì đó rồi vật ngửa khẩu súng ra, lấy đá đập
choang choang.

- Bỏ mẹ! Trung liên bị hóc
rồi.

Khẩu đại liên địch lại hạ
nòng, găm từng loạt dài. Cối 61 và đạn phóng lựu của địch thi nhau nổ xung
quanh Hưng. Mặc! Hưng vẫn gan góc bò tới. Chỉ cần mười thước nữa thôi.

Phía sau, cả đại đội hồi hộp
theo dõi anh.

Phía trước, bọn địch như phát
điên lên, tất cả các cỡ súng đều lên tiếng, đều nhắm vào anh mà bắn như mưa.

Cuối cùng Hưng đã tới được cự
ly bắn hiệu quả cả B.40. Anh quay lại nhìn về phía sau như nói với đồng đội: “Tôi
bắn đây.” Rồi, bằng một quyết tâm sắt đá, anh bật dậy phóng một trái B.40 về
phía lô cốt địch.

Phát B.40 lao vút đi, nổ như
một tiếng sét.

Sau đó tất cả bỗng lặng ngắt.
Bọn địch đang bị choáng. Chúng chưa biết số phận khẩu đại liên ấy ra sao. Nhưng
chỉ vài giây sau, khẩu đại liên địch lại rít lên. Tất cả các họng súng địch, cùng
một lúc phụ họa theo, như reo mừng.

Hưng lại lau mồ hôi trán, nghĩ
thầm: “Mình quỳ bắn, đường đạn vọt lên hơi cao. Không được! lần này phải đứng
hẳn dậy.” Thoáng nghe thấy tiếng trung đội trưởng Mánh hét lên:

- Hưng! Không được liều!

Hưng chợt thấy như có vật gì
va mạnh vào đầu, mắt anh hoa lên. Anh đưa tay lên vuốt mặt. bàn tay anh đỏ lòm
những máu. “Mình bị rồi!” Tránh sao được? Chúng nó bắn như mưa ấy. Anh bỗng
thấy bình tĩnh, tỉnh táo lạ lùng. Lúc này, anh chỉ nghĩ tới một điều: “Miễn sao
chúng nó không quật đổ được mình trước khi mình kịp bắn quả thứ hai.”

Tiếng trung liên của Kén lại
nổ giòn bên cánh phải. Hưng vui mừng thốt lên: “Khá lắm! Chi viện rất kịp thời.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hình
như vào đúng lúc tên xạ thủ đại liện của địch vội chúi đầu xuống khi thấy những
luồng đạn trung liên của Kén nổ tung tóe quanh lỗ châu mai; các chiến sĩ ở phía
sau bỗng thấy Hưng đứng thẳng dậy. Liền sau đó là tiếng nổ vang rền và một
luồng lửa màu da cam lao thẳng vào chiếc lô cốt xi-măng. Nổ bung. Khói cuộn lên
mù mịt.

Tiếng thét xung phong đột
ngột vang lên. Lá cờ trên tay trung đội trưởng Mánh mở bung ra, như một ngọn
lửa.

Hưng ngã vật bên vệ đường. Đầu
óc anh quay cuồng, cảnh vật quanh anh chao đảo ngả nghiêng. Trước khi đôi tròng
mắt dại đi, phủ một lớp sương mù trắng đục, anh còn kịp nhận ra màu đỏ như lửa
của ngọn cờ. Anh còn nghe vang dội tiếng thét xung phong của đồng đội. Và, ở
đâu đó, rất xa, tiếng ào ào như tiếng sóng biển.

***

- Hưng chết rồi!

bên tai Mánh vang lên những
tiếng ấy. Để trả lời, từ lồng ngực anh bật lên thành tiếng thét dữ dội: “Trả
thù cho Hưng!”

Cánh tay bị thương kẹp chặt
lá cờ, cánh tay còn lành của anh tới tấp vung lên. Những trái lựu đạn vừa chạm
đất liền nổ tung. Bóng những tên địch nhòa trong khói đạn.

- Hưng ơi!

Anh vừa phất cao lá cờ, lao
tới, vừa nghẹn ngào thốt lên. Một dòng nước mắt nhòa trên má anh, chảy xuôi
xuống môi, mằn mặn.

Anh đạp qua một lớp rào, nhảy
vọt vào vườn cây cảnh phía sau dinh tỉnh trưởng. Thoáng thấy ba bốn tên địch
nhấp nhô sau những hòn núi giả, cánh tay chưa bị thương của anh lại vung lên. Một
tên địch, xác chưa bị xé tướp, nằm vắt lên hòn núi giả. Một tên khác chưa chết,
kêu rống lên như bò. Điên tiết, Mánh chĩa khẩu súng ngắn vào ngực nó, lẩy một
phát. Rồi anh quay lại, hét lên:

- Tiến vào! Đánh bỏ mẹ chúng
nó đi!

Kén kê trung liên lên, bắn
thốc vào lối lên cầu thang. Ổn ôm khẩu súng còn đẫm máu Hưng, phóng một trái B.
40 vào bọn địch đang ùn lại dưới chân cầu thang. Khói chưa tan, trung đội phó
Đạt đã dẫn Phùng, Cầu, Tự, Lành... lao vút tới.

Cả đơn vị ào ào tiến vào khu
vực mục tiêu. Không một sức mạnh nào cản nổi.

Mặc cho bọn địch còn đen đặc
ngoài sân và ở tầng dưới, “Trung đội gió lốc” vọt lên chiếm tầng thượng, chiếm
điểm cao.

Tiếng súng, tiếng lựu đạn nổ
trong những căn phòng nghe càng âm vang, dữ dội. Có tiếng một chiến sĩ nào đó
hét lên:

- Anh Mánh! Đi theo lối này!

Mánh ôm lá cờ lao theo chiến
sĩ ấy. Họ chạy dọc theo hành lang bừa bộn những giấy tờ rồi ngoặt lên một cầu
thang hẹp.

- Khói quá! Đứa nào đấy?

- Tôi đây, Lúa đây.

- Sao khói thế?

- Chúng nó đốt tài liệu sổ
sách.

- Sư cha nó! Chuồn cả rồi à?

- Không thấy bọn ngụy quyền đâu. Toàn lính là lính.

Bỗng một trái lựu đạn vụt tới, lăn lộc cộc trên cầu thang. Lúa hét lên “lựu
đạn!” rồi vung chân đá vụt xuống. Quả lựu đạn nổ bung ở lưng chừng cầu thang. Lúa
kéo trung đội trưởng nép vào tường rồi cũng rút lựu đạn, giật chốt rồi tung lên
sân thượng. Vừa nghe tiếng lựu đạn nổ, Lúa liền vọt lên, quét một tràng tiểu
liên. Trung đội trưởng Mánh bám theo. Lá cờ gặp gió mát lộng ùa tới, anh mở
tung lá cờ ra. Lá cờ gặp gió bay tung, phần phật reo trên đầu. Anh vác cờ, chạy
tới sát lan can, huơ lá cờ trên đầu để các chiến sĩ còn đang đuổi địch phía
dưới nhìn thấy. Tiếng anh vang lên:

- Các đồng chí ơi! Chiếm được dinh tỉnh trưởng rồi.

Các chiến sĩ “Trung đội gió lốc” lần lượt chạy lên, họ rưng rưng xúc động
khi thấy trung đội trưởng của mình đứng sừng sững như một cây cột cờ, cánh tay
còn lành lặn nâng lá cờ cho nó tung bay trước gió. Họ nhìn ra phía biển và cùng
vui sướng reo lên: “Biển kia rồi!” Mặt biển sáng như gương. Muôn ngàn con sóng
gối nhau ào ạt xô vào bờ. Họ phóng tầm mắt nhìn ra thật xa, thật xa, tới tận
cái vệt thẫm của đường chân trời.

Tiếng súng đã ngớt dần. Họ bắt đầu nghe thấy tiếng gào thét vô hồi của sóng
biển. Cả trung đội đứng lặng bên nhau, dưới lá cờ, mắt đăm đăm nhìn ra biển, trông
như một nhóm tượng đài. Họ đứng như vậy rất lâu và im lặng. Im lặng cho tới khi
anh trung đội trưởng của họ quay lại, nói với mọi người bằng giọng nghẹn ngào:

- Các cậu ơi! Chúng ta trở lại với Hưng đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3