Hai mươi năm sau - Chương 61

Chương 61

Jesus, lạy Chúa tôi!

Khi Mordaunt tới trước
ngôi nhà thì trông thấy D’Artagnan đứng ở ngưỡng cửa và lính tráng cùng vũ khí
nằm rải rác trên thảm cỏ khu vườn.

- Ơ hay! - Hắn kêu lên,
nghẹn cả họng vì vừa mới chạy bở hơi tai, - Các tù binh vẫn còn ở cả đây chứ?

- Vâng, thưa ông, -
Viên đội vừa đáp vừa cùng đồng đội vội vã đứng lên và giơ tay lên mũ chào.

- Tốt! Lấy bốn người;
để dẫn họ ra và đưa ngay lập tức đến chỗ tôi ở.

Bốn người sửa soạn.

- Thưa ngài nói gì ạ? -
D’Artagnan nói bằng cái giọng giễu cợt mà các bạn đọc của chúng tôi đã từng
thấy bao lần từ khi quen biết anh - Có chuyện gì xin ngài vui lòng cho biết?

- Thưa ông, có chuyện
là tôi ra lệnh cho bốn người đem tù binh mà chúng ta bắt được sáng nay ra và
đưa đến chỗ ở của tôi.

- Tại sao vậy? -
D’Artagnan nói. - Xin lỗi về sự tò mò, nhưng mong ông hiểu rằng tôi muốn được
rõ về chuyện đó.

Mordaunt kiêu ngạo đáp:

- Tại những tù binh ấy
bây giờ thuộc về tôi, và tôi được tùy hứng sử dụng họ.

- Xin phép ông, ông bạn
trẻ ơi. - D’Artagnan
nói, - Xin phép ông, hình như ông lầm rồi đấy. Xưa nay tù binh thuộc về người
nào đã bắt họ, chứ không thuộc kẻ nào đã xem bắt họ. Ông có thể bắt Lord de
Winter là bác của ông, như người ta nói, nhưng ông thích giết ông ta hơn, được
thôi; chúng tôi, ông Du Vallon và tôi có thể giết hai nhà quý tộc này, nhưng
chúng tôi thích bắt họ hơn, mỗi người một ý thích mà.

Cặp môi Mordaunt trắng
bệch ra.

Hiểu rằng công chuyện
sắp hỏng đến nơi, D’Artagnan bèn gõ nhịp hành khúc thị vệ đội vào cánh cửa.

Vừa mới được một nhịp,
Porthos đã ra và đứng về phía bên kia cánh cửa, chân anh chạm vào ngưỡng cửa và
đầu chạm vào rầm cửa.

Mưu kế ấy không lọt qua
mắt của Mordaunt, với vẻ tức giận bắt đầu lộ rõ, hắn nói:

- Thưa ông, ông kháng
cự vô ích, những tù binh này vừa mới được giao cho tôi xong do vị tổng chỉ huy,
vị chủ soái lẫy lừng của tôi, Ngài Olivier Cromwell.

Những lời ấy như sét
đánh ngang tai D’Artagnan. Máu bốc lên thái dương, một đám mây mù bay qua mắt
anh, anh hiểu rõ nỗi kỳ vọng hung cuồng của gã thanh niên và tự nhiên bàn tay
anh hạ xuống đốc kiếm.

Porthos nhìn sang
D’Artagnan xem mình phải làm gì và rập theo những động tác của anh.

Cái nhìn ấy khiến
D’Artagnan lo ngại hơn là vững tâm, và anh bắt đầu tự trách mình đã cầu cứu đến
sức mạnh tàn bạo của Porthos vào một việc đáng lẽ cần phải dùng mưu mẹo nhiều
hơn.

Anh tự nhủ thầm:
"Bạo lực sẽ làm cho tất cả chúng ta đi đời. Anh bạn D’Artagnan của tôi ơi,
hãy chứng tỏ cho con rắn con này hiểu rằng anh không những mạnh hơn nó, mà còn
tinh khôn hơn nó."

Anh bèn lễ phép cúi
chào và nói:

- A! Ông Mordaunt ơi,
thế mà ông chẳng nói rõ điều ấy ngay từ đầu. Sao, ông được ngài Olivier Cromwell vị chỉ huy lẫy lừng
nhất thời đại này phái đến đây ư?

- Tôi vừa mới ở chỗ
ngài ra, - Mordaunt vừa nói vừa nhảy xuống đất và đưa con ngựa của mình cho một
tên lính giữ, - Tôi vừa mới rời khỏi ngài đây, ông ạ.

- Ông bạn thân mến ơi,
- D’Artagnan nói tiếp, - Ông chẳng bảo tôi ngay từ đầu. Tất cả nước thuộc về
ngài Cromwell và bởi vì ông nhân danh ngài đến lấy tù binh, tôi xin phục tùng,
họ là của ông, xin ông cứ mang đi.

Mordaunt tiến lên, mặt
mày rạng rỡ, còn Porthos thì rụng rời nhìn D’Artagnan và há miệng toan nói.

D’Artagnan giẫm lên ủng
Porthos, anh mới hiểu rằng đó là một mánh khóe của bạn.

Mordaunt đặt chân lên
bậc thềm thứ nhất, mũ cầm tay, sắp sửa đi qua giữa đôi bạn, và ra hiệu cho bốn
tên lính đi theo mình, thì D’Artagnan với nụ cười nhã nhặn nhất đặt bàn tay lên
vai gã thanh niên và nói:

- Xin lỗi ông, nếu vị
tướng lẫy lừng Olivier Cromwell dùng tù binh của chúng tôi để ân thưởng cho
ông, thì chắc hẳn ngài đã viết cho ông tờ giấy ban tặng đó chứ?

Mordaunt đứng sững lại.
D’Artagnan nói tiếp:

- Ngài có gửi cho ông
một lá thư nào cho tôi, hoặc một mảnh giấy nhỏ nào đó, chứng tỏ ông nhân danh
ngài mà đến không? Xin ông hãy trao cho tôi mảnh giấy ấy để ít ra tôi còn có cớ
biện minh với mấy người đồng quốc của tôi về sự bỏ rơi nọ. Nếu không thì dù tôi
có tin chắc rằng tướng Olivier Cromwell không thể muốn điều ác cho họ, ông hãy
híểu rằng sẽ có những hành động xấu đấy.

Mordaunt lùi lại và cảm
thấy rõ ngón đòn, hắn phóng sang D’Artagnan một cái nhìn khủng khiếp, nhưng anh
vẫn đáp lại bằng vẻ mặt dễ thương và thân thiện nhất đời.

- Này ông, - Mordaunt
nói, - Khi tôi nói với ông một điều. Ông có lăng nhục tôi bằng cách nghi ngờ đó
không?

- Tôi ấy à, -
D’Artagnan kêu lên, - Tôi mà nghi ngờ điều ông nói ư: Xin chúa chứng giám, ông
Mordaunt thân mến ơi, trái lại tôi coi ông như một nhà quý tộc xứng đáng và
hoàn hảo, theo những thể hiện bên ngoài. Với lại, ông có muốn tôi nói thẳng
thắn với ông không? - D’Artagnan nói tiếp với vẻ cởi mở.

- Xin ông cứ nói. -
Mordaunt đáp.

- Ông Du Vallon đây
giàu có, ông ấy có bốn mươi nghìn livres tiền niên thu, do đó ông ấy chẳng
thiết tiền bạc, cho nên tôi không nói cho ông ấy, mà nói cho tôi thôi.

- Sao nữa ông?

- Tôi thì không giàu, ở
xứ Gasgogne, đó không phải là điều nhục, ông ạ. Chẳng ai giàu có cả và Henri IV
hiển hách vua của dân Gascons cũng như hoàng thượng Philip IV vua tất cả các xứ
Tây Ban Nha chẳng bao giờ có đồng xu dính túi.

- Nói nốt đi, ông, -
Mordaunt bảo, - Tôi thấy ông muốn đi tới đâu rồi, và nếu cái điều mà tôi suy
nghĩ nó ngăn giữ ông, thì ta có thể cắt bỏ sự khó khăn đó.

- A! - D’Artagnan nói,
- Tôi biết rõ ông là một chàng trai thông minh. Vậy thì đây là sự thật, đó là
cái thóp của tôi, như dân xứ tôi thường nói. Tôi là một sĩ quan từ chân trắng mà
lên, tôi chỉ có những cái mà thanh kiếm mang lại, nghĩa là những nhát đâm chém
nhiều hơn những tờ giấy bạc. Nhân vì sớm hôm nay bắt được hai người Pháp có vẻ
là danh gia thế phiệt, hai người được tặng thưởng huân chương Jarretière, tôi
tự nhủ: Tài sản của ta gây dựng rồi đây. Tôi nói lại, bởi vì ông Du Vallon giàu
có, trong trường hợp như thế này bao giờ cũng nhường tù binh lại cho tôi.

Hoàn toàn bị huyễn hoặc
bởi cái vẻ chất phác dài dòng của D’Artagnan. Mordaunt mỉm cười ra vẻ người
hiểu biết rành rọt những điều mà người ta phân trần với mình và mềm mỏng đáp:

- Này ông ạ, lát nữa
tôi sẽ đưa ông tờ lệnh ký hẳn hoi và kèm theo tờ lệnh là hai nghìn pistol.
Nhưng trong khi chờ đợi, ông hãy để tôi dẫn những người ấy đi.

- Không đâu, -
D’Artagnan nói, - Chậm trễ nửa giờ thì quan trọng gì đối với ông? Tôi là người
có nề nếp ông ạ, ta hãy làm mọi việc theo đúng nguyên tắc.

- Song tôi có thể ra
lệnh cho ông - Mordaunt nói, - Tôi chỉ huy ở đây.

- A, này ông ơi -
D’Artagnan mỉm cười nhã nhặn và nói, - Mặc dầu ông Du Vallon và tôi có vinh dự
cùng đi với ông, người ta thấy rõ là ông chưa biết về chúng tôi đâu. Chúng tôi
là những nhà quý tộc, chỉ với hai chúng tôi thôi, chúng tôi có thể giết chết
các ông, ông cùng tám người của ông đấy. Vì chúa! Ông Mordaunt ạ, đừng cố chấp,
vì rằng khi người ta cố chấp, tôi cũng cố chấp, và có thể là tôi trở thành
ngang ngạnh một cách hung tợn. Và ông bạn đây nữa, - D’Artagnan nói tiếp, - trong trường hợp ấy, ông ấy
còn ngang ngạnh và hung tợn hơn tôi nhiều. Đó là chưa kể chúng tôi do tể tướng
Mazarin phải tới đây, ngài thay mặt cho vua nước Pháp. Do đó, trong lúc này
dây, chúng tôi thay mặt cho vua và tể tướng, với tư cách là những sứ giả chúng
tôi là bất khả xâm phạm, ngài Olivier Cromwell, vị tướng vĩ đại và chắc chắn
cũng là nhà chính trị vĩ đại hoàn toàn sẽ là người hiểu biết điều đó. Hãy về
xin ngài tờ lệnh ký đi. Điều ấy có mất gì với ông đâu, ông Mordaunt thân mến.

Porthos lắc đầu vỡ lẽ,
hiểu ý bạn và nói:

- Phải rồi tờ lệnh ký;
người ta chỉ yêu cầu ông có thế thôi.

Dù ham dùng bạo lực đến
mấy chăng nữa, Mordaunt cũng nhận ra những lý lẽ D’Artagnan vừa nói là chí
phải. Vả lại danh tiếng của anh khiến hắn phải kính phục và điều hắn trông thấy
anh làm sáng nay càng làm nổi tiếng thêm danh tiếng ấy. Hắn suy nghĩ. Rồi hoàn
toàn mù tịt về những quan hệ bạn bè sâu xa giữa bốn người Pháp mọi điều lo ngại
của hắn biến đi hết trước cái lý do rất là xuôi tai về tiền chuộc.

Thế là hắn quyết định
đi lấy không chỉ tờ lệnh mà cả hai nghìn pistol nữa, số tiền mà hắn tự đánh giá
hai tù binh.

Mordaunt bèn lên ngựa
và sau khi dặn dò viên đội canh gác cẩn thận, hắn ngoắt dây cương bỏ đi mất.

- Tốt lắm! - D’Artagnan
nói, - Mười lăm phút đi đến chỗ lều và mười lăm phút trở lại, thừa đủ cho chúng
ta.

Rồi anh trở lại với
Porthos, bộ mặt không biểu lộ một sự thay đổi nhỏ nhặt nào khiến những kẻ đang
rình anh tưởng như anh vẫn tiếp tục câu chuyện lúc nãy. Anh nhìn thẳng vào mặt
Porthos và nói:

- Này cậu, hãy nghe cho
rõ điều này nhé. Trước hết không được nói tí gì cho các bạn chúng ta về những
điều cậu vừa nghe thấy, không cần để các cậu ấy biết về việc chúng ta giúp đỡ
họ.

- Được rồi, tôi hiểu, -
Porthos đáp.

Bây giờ cậu hãy ra
chuồng ngựa, cậu sẽ thấy Mousqueton ở đó, các cậu thắng yên cương cho ngựa để
súng ống vào các bao rồi cho ngựa ra và dẫn đến cái phố dưới kia, để chỉ còn có
việc nhảy lên cưỡi còn các việc khác tôi lo.

Porthos không có ý kiến
nhận xét gì hết và tuân theo với niềm tin cậy tuyệt vời ở bạn mình.

- Tôi đi đây - Anh nói,
- Song tôi có vào được phòng các bạn ấy không?

- Không, khỏi cần.

- Vậy thì cậu hãy cầm
hộ tôi túi tiền để ở trên lò sưởi.

- Yên trí.

Porthos bình thản và
lẳng lặng đi ra chuồng ngựa. Anh đi giữa đám binh lính và mặc đù anh là người
Pháp hẳn hoi họ không thể không chiêm ngưỡng vóc người cao lớn và chân tay vạm
vỡ của anh.

Đến chỗ góc phố anh gặp
Mousqueton và kéo hắn đi củng.

Lúc ấy D’Artagnan trở
vào, vừa đi vừa huýt sáo một điệu hát mà anh đã bắt đầu từ lúc Porthos đi ra.

- Arthos thân mến ơi, -
D’Artagnan nói - Tôi vừa mới suy nghĩ về những lý lẽ của anh và bị nó thuyết
phục. Dứt khoát là tôi không tiếc rằng mình đã rơi vào trong cái vụ lôi thôi
này. Cho nên tôi quyết định cùng trốn với các anh. Không nghĩ ngợi gì nữa nhé
và hãy sẵn sàng. Hai thanh kiếm của các anh ở trong góc kia, đừng quên, đó là
một công cụ rất có ích trong những hoàn cảnh như thế này. À, điều đó làm tôi
sực nhớ đến túi tiền của Porthos.

Và anh cất bọc tiền vào
túi. Hai người nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

- Ơ hay! - D’Artagnan
nói, - Tôi xin hỏi các anh, như thế có gì là lạ nào? Tôi mù quáng, Arthos đã mở
mắt cho tôi, có thế thôi. Lại đây.

Hai người bạn lại gần.
Anh bảo:

- Các anh có trông thấy
cái phố kia không? Ngựa của các anh để ở đấy; các anh đi ra cổng rẽ về bên
trái, nhảy lên yên thế là xong xuôi. Các anh đừng lo ngại gì hết mà cần chú ý
nghe hiệu lệnh hành động. Hiệu lệnh đó là khi tôi kêu: "Giêsus, lạy Chúa tôi!".

- Nhưng cậu hãy thề đi
là cậu sẽ đến, - Arthos nói.

- Có Chúa, tôi xin thề!

- Đồng ý, - Aramis reo
lên. - Khi nghe tiếng kêu "Giêsus, lạy Chúa tôi! Chúng tôi sẽ ra, chúng tôi sẽ quật đổ tất cả
những gì cản lối đi của mình, chúng tôi sẽ chạy đến chỗ để ngựa, sẽ nhảy lên
ỵên và thúc ngựa phóng, có phải như thế không?

- Tuyệt diệu!

- Aramis thấy chưa, -
Arthos nói, - Tôi vẫn bảo cậu rằng D’Artagnan là người hay nhất trong chúng ta
mà.

- Lại những lời tán
tụng, - D’Artagnan nói, - Được tôi sẽ trốn.

- Tạm biệt!

- Và cậu sẽ đi trốn với
chúng tôi chứ?

- Chắc chắn rồi! Đừng
quên hiệu lệnh "Giêsus, lạy Chúa tôi!".

Và anh bình thản đi ra
như lúc đi vào lại huýt sáo tiếp bài ban nãy bỏ dở.

Bọn lính đang chơi hoặc
ngủ, hai tên ngồi trong góc hát sai bài thánh thi: Superflumina Babylonis.

D’Artagnan gọi tên đội
và nói:

- Ông bạn thân mến ơi,
tướng Cromwell đã sai ông Mordaunt mời tôi đến, tôi nhờ các ông canh gác tù
binh cẩn thận hộ.

Viên đội ra hiệu là
không biết tiếng Pháp.

D’Artagnan bèn cố làm
những cử chỉ để cho hẳn hiểu, hắn hiểu ra và gật đầu.

Anh lìền đi xuống
chuồng ngựa và thấy năm con ngựa đã thắng yên cương, cả con của anh cũng vậy.

Anh bảo Porthos và
Mousqueton:

- Mỗi người hãy dắt một
con và rẽ về bên trái để Arthos và Aramis từ cửa sổ trông thấy rõ.

- Họ đến ngay chứ? -
Porthos hỏi.

- Một lát nữa.

- Cậu không quên túi
tiền của tôi chứ?

- Không, yên trí.

- Tốt.

Rồi Porthos và
Mousqueton mỗi người dắt một con ngựa ra vị trí.

Còn lại một mình,
D’Artagnan bèn đánh lửa châm vào một mẩu bùi nhùi to bằng hai cánh bèo, nhảy
lên ngựa và đi đến trước cửa, đứng giữa bọn lính.

Vừa vuốt ve con ngựa,
anh vừa nhét mầu bùi nhùi cháy vào tai nó.

- Phải là một kỵ sĩ cừ
khôi như D’Artagnan mới dám liều chơi như vậy vì rằng vừa mới cảm thấy nóng
bỏng trong tai, con ngựa hí
lên một tiếng đau đớn nó nhảy lồng lên và nhảy chồm chồm như điên dại.

Bọn lính sợ nó đè bẹp
vội tản ra xa.

- Cứu tôi với! Cứu tôi
với! Giữ nó lại, giữ nó lại! Con ngựa của tôi bị chóng mặt.

Quả nhiên một lát sau
máu như ứa ra từ mắt nó và miệng nó sùi bọt trắng xóa.

D’Artagnan vẫn kêu cứu
mà bọn lính chẳng dám bén mảng tới gần.

- Cứu tôi với! Cứu tôi
với! Các ông để mặc tôi chết à? Giêsus, lạy Chúa tôi!

D’Artagnan vừa mới thốt
ra tiếng kêu ấy thì cửa bật mở Arthos và Aramis kiếm cầm tay, băng ra. Nhờ mưu
mẹo của D’Artagnan, đường đi mở rộng.

- Tù binh trốn kìa! Tù
binh trốn kìa! - Viên đội kêu lên.

- Giữ lại Giữ lại! -
D’Artagnan vừa kêu vừa thả dây cương cho con ngựa hung dữ, nó lao đi và xô ngã
mấy người.

- Stop! Stop!(1) - Bọn
lính vừa kêu vừa chạy đến chỗ để vũ khí.

(1) Dừng lại, dừng lại! (tiếng Anh)

Nhưng các tù binh đã
nhảy lên yên, và một khi đã lên yên ngựa rồi, họ chẳng để mắt thì giờ lao ra
phía cổng gần nhất. Chạy đến giữ phố họ gặp Grimaud và Blaisois đang đến tìm
chủ.

Bằng một dấu hiệu,
Arthos làm cho Grimaud hiểu rõ tất cả, bác đi theo luôn cái tốp nhỏ ấy nó phóng
như một cơn lốc, D’Artagnan đến sau cùng càng thúc giục thêm. Họ lướt qua những
ô cửa như những cái bóng những người canh không kịp nghĩ đến ngăn giữ lại, và
họ ra đến cánh đồng bằng phẳng.

Trong khi ấy bọn lính
vẫn kêu gào: Stop! Stop. Còn viên đội - bắt đầu nhận thấy mình bị mắc lừa cứ vò
đầu bứt tóc mãi.

Giữa lúc ấy, người ta
trông thấy một kỵ sĩ phi nước đại tới, tay cầm một mảnh giấy.

Đó là Mordaunt quay trở
lại với tờ lệnh.

- Tù binh đâu? - Hắn
vừa kêu, vừa nhảy xuống ngựa.

Viên đội không còn sức
mà trả lời, giơ tay trỏ vào cái cổng mở toang và căn phòng trống rỗng. Mordaunt
xông lên các bậc thềm hiểu rõ mọi sự, hắn hét lên một tiếng như vừa bị ai xé
đứt ruột và ngất xỉu trên thềm đá.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3