Hai mươi năm sau - Chương 59 + 60

Chương 59

Olivier Cromwell

- Các ông có đến chỗ
tướng quân không? - Mordaunt hỏi D’Artagnan và Porthos. - Các ông biết đấy,
ngài triệu các ông tới sau công việc này.

- Trước hết, -
D’Artagnan nói - chúng tôi đưa tù binh của chúng tôi đến nơi an toàn. Ông có
biết rằng những nhà quý tộc ấy đáng giá mỗi người một nghìn năm trăm pistol
không?

Mordaunt cố kiềm chế mà
vẻ hung dữ vẫn bật ra trong ánh mắt khi hắn nhìn hai người kia mà nói:

- Ồ cứ yên trí, các kỵ
sĩ của tôi sẽ canh giữ họ và canh giữ cẩn thận là khác; tôi xin bảo đảm với các
ông về họ.

- Tự tôi canh giữ còn
cẩn thận hơn, - D’Artagnan nói, - Vả chăng, cần cái gì nào; một căn phòng với
những người canh gác, hay là lời nói đơn giản hơn rằng họ không tìm cách chạy
trốn đâu.

- Tôi sẽ thu xếp việc
này, rồi chúng tôi sẽ có vinh dự đến trình diện tướng quân và hỏi ngài xem có
điều gì chuyển đến Các hạ của chúng tôi không.

- Thế các ông định ra
đi ngay à? - Mordaunt hỏi.

- Sứ mệnh của chúng tôi
đã hoàn thành, chẳng có gì giữ chúng tôi ở lại nước Anh nữa, ngoài hảo ý của
con người vĩ đại mà chúng tôi được phải đến.

Gã thanh niên cắn môi
và ghé vào tai viên đội mà nói:

- Ông hãy theo dõi
những người này thật sát, khi nào biết rõ họ ở đâu ông hãy đến đợi tôi ở cổng
thành.

Viên đội ra hiệu tuân
lệnh.

- Thế rồi, đáng lẽ đi
theo đám tù binh bị dẫn vào thành phố, Mordaunt đi về phía ngọn đồi nơi
Cromwell đã xem trận đánh và vừa mới sai dựng lều cho mình.

Cromwell đã cấm không
để cho ai vào chỗ mình; nhưng người lính canh biết rõ Mordaunt là một trong số
những người thân tín nhất của vị tướng, nên nghĩ rằng lệnh đó không nhằm anh
tả.

Thế là Mordaunt vạch
tấm rèm cửa lều và trông thấy Cromwell ngồi trước một cái bàn tì mặt vào hai
bàn tay và quay lưng lại.

Chẳng biết ông có nghe
tiếng Mordaunt đi vào không, những Cromwell không ngoảnh lại. Mordaunt đứng lại
gần cửa.

Cuối cùng, sau một lát,
Cromwell ngẩng vầng trán nặng nề lên và linh cảm như thấy ai đó, ông thong thả
quay đầu lại. Trông thấy gã thanh niên, ông báo:

- Tôi đã bảo là tôi
muốn ngồi một mình cơ mà?

- Thưa ngài, tôi tưởng
điều ngăn cấm đó không nhằm vào tôi, - Mordaunt nói, - Tuy nhiên, nếu ngài ra
lệnh, tôi sẵn sàng đi ra ngay.

- A, ông đấy à,
Mordaunt! - Cromwell nói, như bằng sức mạnh của ý chí mình, vén tấm màn đang
che cặp mắt ông - Vì ông đã đến đây, tốt thôi, hãy ở lại.

- Tôi xin dâng ngài những
lời chúc mừng của tôi - Mordaunt nói.

- Những lời chúc mừng
của ông? Về việc gì?

- Về việc bắt được
Charles Stuart. Bây giờ ngài là chúa tể của nước Anh.

- Tôi còn hơn thế nữa
kia, cách đây hai tiếng đồng hồ, - Cromwell nói.

- Thế là thế nào, thưa
tướng quân?

- Nước Anh đã cần đến
tôi để bắt tên bạo chúa, bây giờ tên bạo chúa đã bị bắt. Ông có trông thấy hắn
không?

- Thưa ngài, có ạ.

- Thái độ hắn thế nào.

Mordaunt ngập ngừng,
rồi chân lý như tự bật ra khỏi miệng hắn:

- Bình thản và đường
hoàng.

- Hắn nói gì?

- Vài câu từ biệt bạn
bè.

"Bạn bè à? -
Cromwell lẩm bẩm, - Thì ra hắn, hắn cũng có bạn bè?"

Rồi cao giọng:

- Có chống cự không?

- Thưa ngài không, hắn
ta bị mọi người bỏ rơi, trừ ba bốn người; cho nên hắn không có cách gì chống
cự.

- Hắn nộp gươm cho ai?

- Hắn không nộp mà bẻ gãy.

- Hắn ta làm thế là
hay; nhưng đáng lẽ đừng bẻ mà để dùng thì hay hơn và có lợi hơn.

Một lát im lặng.

Rồi Cromwell nhìn chằm
chằm Mordaunt và hỏi:

- Hình như viên đại tá
chỉ huy trung đoàn đứng bảo vệ cho nhà vua, cho Charles, bị giết rồi phải
không?

- Phải đó, thưa ngài.

- Bị ai giết? -
Cromwell hỏi.

- Tôi ạ.

- Tên ông ta là gì?

- Lord de Winter.

- Bác của ông ư? -
Cromwell kêu lên.

- Bác của tôi -
Mordaunt nói, - Những kẻ phản bội nước Anh không phải họ hàng nhà tôi.

Cromwell trầm ngâm một
lắt, nhìn gã thanh niên kia, rồi với một nỗi u buồn sâu sắc mà Shakespeare miêu
tả thật tài tình; ông nói:

- Mordaunt, ông là một
bộ hạ ghê gớm.

- Khi Chúa đã ra lệnh,
- Mordaunt nói, - Không có gì phải mặc cả với mệnh lệnh của Người. Abraham đã
giơ dao lên đầu Isaac, mà Isaac là con trai của ông ta.

- Phải, - Cromwell nói,
- Nhưng Chúa đã không để hoàn thành sự hy sinh ấy.

- Tôi đã nhìn xung
quanh tôi, - Mordaunt nói, - Và tôi chẳng nhìn thấy dê lớn dê con đứng lại
trong các bụi cây ngoài cánh đồng.

Cromwell nghiêng mình
nói:

- Mordaunt, ông là kẻ
dũng mãnh trong số những kẻ dũng mãnh.

- Thế còn mấy người
Pháp họ xử sự thế nào?

- Như những người nghĩa
hiệp.

- Phải rồi, phải rồi, -
Cromwell lẩm bẩm. - Những người Pháp chiến đấu tốt và quả thật nếu ống nhìn
thấy của tôi tốt, hình như tôi đã trông thấy họ ở hàng đầu.

- Đúng là họ ở hàng
đầu.

- Tuy nhiên còn sau
ông, - Cromwell nói.

- Đó là lỗi tại những
con ngựa của họ, chứ không phải tại họ.

Lại im lặng một lát.

- Thế còn bọn Scotch?

- Họ đã giữ lời cam
kết, - Mordaunt đáp, - Và án binh bất động.

- Bọn khốn nạn! -
Cromwell lẩm bẩm.

- Sĩ quan của họ xin
gặp ngài, - Mordaunt nói.

- Tôi không có thì giờ.
Đã trả tiền họ chưa?

- Đêm nay ạ.

- Họ nói hãy đi đi, hãy
trở về núi non của họ mà che giấu nỗi sỉ nhục của họ, nếu như núi non đủ cao đề
che giấu; tôi chẳng có việc gì với họ nữa và họ cũng chẳng có việc gì với tôi
nữa. Và bây giờ hãy đi đi, Mordaunt.

- Trước khi ra đi, -
Mordaunt nói, - Thưa chủ soái tôi có mấy điều muốn hỏi và một điều muốn cầu xin
ngài.

- Với tôi ư?

Mordaunt cúi mình và
nói:

- Tôi đến với ngài, vị
anh hùng của tôi, người che chở tôi, người cha của tôi, và tôi xin nói: Thưa
chủ soái, ngài có hài lòng về tôi không?

Cromwell ngạc nhiên
nhìn anh ta.

Gã thanh niên vẫn thản
nhiên.

- Có, - Cromwell nói, -
Từ khi biết ông, tôi thấy ông không những đã làm nhiệm vụ của mình, mà còn làm
hơn thế nữa; ông là người bạn trung thành, người thương lượng khôn khéo, người
lính dũng cảm.

- Ngài có nhớ rằng, tôi
là người đầu tiên đưa ra ý kiến thương lượng với bọn Scotch về việc bỏ rơi vua
của họ.

- Phải, ý kiến ấy là
của ông, đúng thế. Tôi đã chưa đẩy lòng khinh bỉ những con người đi tới chỗ ấy.

- Tôi có phải sứ giả
tốt khi sang Pháp không?

- Phải, và tôi đã đạt
được những gì tôi yêu cầu ở Mazarin.

- Có phải tôi đã luôn
luôn chiến đấu hăng hái vì quang vinh và lợi ích của ngài không?

- Có lẽ quá hăng hái là
khác, và đó là điều tôi đã khiển trách ông lúc nãy. Nhưng mà ông muốn đi tới
đâu với tất cả những câu hỏi?

- Thưa chúa công, để
thưa với ngài rằng đã đến lúc chỉ cần một lời nói của ngài có thể thưởng công
cho tất cả mọi việc phụng sự của tôi.

- A! - Olivier nói với
một cử chỉ hơi khinh thị, - Đúng đấy tôi quên rằng mọi việc phục vụ đều cần
được thù lao, ông đã phục vụ tôi và chưa được đền bù.

- Thưa ngài, tôi có thể
được đền bù ngay bây giờ và vượt cả những điều tôi mong ước.

- Thế là thế nào?

- Tôi đã có phần thưởng
trong tầm tay và hầu như tôi đã nắm được.

- Phần thưởng gì vậy? -
Cromwell hỏi. - Người ta đã hiến vàng cho ông ư? Ông yêu cầu một cấp bậc chăng?
Hay là ông muốn cai trị một vùng?

- Thưa ngài, ngài có
chấp nhận điều thỉnh cầu của tôi không ạ?

- Phải xem đó là cái gì
đã chứ!

- Thưa ngài, khi ngài
bảo tôi: Hãy thực hiện một mệnh lệnh, có bao giờ tôi trả lời: Hãy xem mệnh lệnh
gì nào?

- Nếu như điều mong ước
của ông không thể nào thực hiện được thì sao?

- Khi ngài có một điều
mong muốn và giao cho tôi phải hoàn thành, có bao giờ tôi đáp lại rằng: Không
thể nào thực hiện được.

Nhưng một yêu cầu gì mà
phải rào trước đón sau đến thế.

- A, xin ngài cứ yên
tâm, - Mordaunt nói với vẻ đơn giản - nó chẳng làm ngài phá sản đâu.

- Thôi này, - Cromwell
nói, - Tôi hứa sẽ chấp nhận yêu cầu của ông chừng nào nó ở trong quyền hạn của
tôi. Nói đi.

- Thưa ngài, - Mordaunt
đáp, - Sáng nay người ta bắt được hai tủ binh, ngài cho tôi xin hai người đó.

- Chắc là họ dạm tiền
chuộc lớn lắm phải không? - Cromwell nói.

- Trái lại, thưa ngài,
tôi chắc rằng họ nghèo.

- Thế họ là bạn bè của
ông à?

- Vâng, thưa ngài, -
Mordaunt reo lên. - Đó là bạn của tôi, bạn thân thiết mà tôi có thể hy sinh
tính mạng của tôi cho họ.

- Được, Mordaunt ạ, -
Cromwell nói, với một cử chỉ vui vẻ ông lấy lại được quan niệm tốt hơn về người
thanh niên. - Được, tôi cho anh, tôi cũng chẳng muốn biết họ là những ai; đấy
anh muốn làm gì họ thì làm.

- Xin cảm ơn ngài, -
Mordaunt reo lên. - Xin cảm ơn ngài! Sinh mạng tôi nay thuộc về ngài, và nếu có
mất nó đi, tôi vẫn còn chịu ơn ngài, xin cảm ơn, ngài vừa mới trả công cho tôi
thật hậu hĩ.

Và hắn quỳ xuống chân
Cromwell. Vị tướng thanh giáo không muốn hoặc làm ra bộ không muốn để người ta
bày tỏ kính lễ với mình như đối với nhà vua, ông không chịu nhưng gã thanh niên
cứ nắm lấy tay ông mà hôn.

Khi hắn đứng lên,
Cromwell ngăn lại và hỏi:

- Sao? Thế không xin
những phần thưởng khác à? Không xin vàng bạc ư? Không xin cấp bậc ư?

- Thưa chúa công, ngài
đã cho tôi tất cả những gì ngài có thể cho được, và kể từ ngày hôm nay, tôi coi
như ngài hết nợ với tôi rồi.

Và Mordaunt lao ra khỏi
lều của vị tướng với một nỗi vui mừng tràn ngập cả trái tim và đôi mắt của
mình.

Cromwell nhìn theo. Ông
lẩm bẩm:

- Hắn đã giết chết bác
hắn! Chao ôi! Những bộ hạ của ta là những của gì thế này? Tên này không đòi hỏi
gì hoặc làm như không đòi hỏi gì, có lẽ trước Thượng đế hắn đã yêu cầu nhiều
hơn cả những kẻ sẽ đến đòi hỏi vàng bạc, các tỉnh thành và bánh ăn của những
người cùng khổ; chẳng có kẻ nào phụng sự ta không công. Charles I là tù binh
của ta có lẽ còn có bạn bè, còn ta, ta chẳng có bạn bè nào cả.

Và thở dài, ông lại
tiếp tục nỗi trầm ngâm bị Mordaunt ngắt quãng.

Chương 60

Những người quý tộc

Trong khi Mordaunt đi
về phía lều của Cromwell, thì D’Artagnan và Porthos dẫn tù binh của anh đến
ngôi nhà mà người ta thu xếp cho các anh ở tại Newcastle.

Việc Mordaunt dặn dò
viên đội không thoát khỏi mắt chàng Gascon: cho nên anh cũng đưa mắt dặn dò
Arthos và Aramis hết sức thận trọng. Vì vậy Arthos cứ lặng lẽ đi bên cạnh những
người chiến thắng; điều đó cũng chẳng khó vì mỗi người đã có bao nhiêu điều
phải suy nghĩ và giải đáp.

Nếu như có người phải
kinh ngạc thì đó là Mousqueton, khi đứng ở ngưỡng cửa, hắn trông thấy bốn người
bạn đang đi. Có viên đội và khoảng một chục người đi kèm. Hắn giụi mắt không
thể tin đó là Arthos và Aramis, nhưng rồi hắn buộc phải thừa nhận sự thật hiển
nhiên. Cho nên hắn sắp cuống quý t lên với những lời cảm thán, thì Porthos bắt
hắn im lặng ngay bằng một cái trừng mắt ghê gớm không còn cho phép bàn cãi gì
nữa.

Mousqueton đứng sững ra
ở cửa đợi chờ sự giải thích một việc kỳ lạ đến thể; điều làm đảo lộn đầu óc hắn
hơn cả là cả bốn người bạn có vẻ như không nhìn nhận nhau nữa.

Ngôi nhà mà D’Artagnan
và Porthos dẫn Arthos và Aramis tới là do tướng Cromwell thu xếp cho các anh
đến ở từ hôm trước, nó ở vào góc phố, có một khoảng vườn và chuồng ngựa ngoặt
sang phố bên.

Các ở cửa ở tầng sát
đất có chắn song sắt như thường thấy ở các thị xã nhỏ, nên trông giống hệt cửa
sổ nhà tù.

Hai người bạn đưa tù
binh vào nhà trước và đứng ở ngưỡng cửa.

Sau khi sai Mousqueton
dắt ngựa vào chuồng, Porthos nói:

- Tại sao chúng ta
không vào cùng họ.

- Vì rằng, - D’Artagnan
đáp, - Trước hết phải xem viên đội kia và tám hay mười người cùng đi muốn gì ở
chúng ta đã.

Viên đội cùng người của
hắn vào đóng ở trong vườn.

D’Artagnan hỏi họ muốn
gì và tại sao lại đóng ở đó. Viên đội đáp.

- Chúng tôi được lệnh
giúp các ông canh giữ tù binh.

Chẳng có gì phải nói về
điều ấy, trái lại đó là một sự quan tâm nhã nhặn mà mình phải tỏ ra biết ơn mới
đúng, D’Artagnan bèn cảm ơn viên đội và cho hắn một đồng cuaron để uống rượu
mừng sức khỏe tướng Cromwell.

Viên đội nói rằng những
người thanh giáo không uống rượu và bỏ đồng tiền vào túi mình.

– Ôi, D’Artagnan thân
mến ơi, - Porthos nói, - thật là một ngày ghê sợ!

- Cậu nói gì thế,
Porthos? Ngày chúng ta tìm lại được bạn bè mà cậu bảo là ngày ghê sợ?

- Ừ? Nhưng mà trong một
hoàn cảnh như thế này ư?

- Đúng là hoàn cảnh rắc
rối thật, - D’Artagnan nói, - Nhưng không sao, ta hãy vào nhà và cố nhìn cho
sáng tỏ hơn một chút tình huống của chúng ta.

- Tình huống rắc rối
lắm, - Porthos nói, - Và bây giờ tôi mới hiểu vì sao Aramis dặn đi dặn lại tôi
là phải bóp cổ cái tên Mordaunt ghê tởm ấy.

- Im nào, - D’Artagnan
bảo, - Chớ có nói cái tên ấy ra.

- Nhưng mình nói tiếng
Pháp, mà họ lại là người Anh cơ mà.

D’Artagnan nhìn Porthos
với vẻ khâm phục, mà một con người biết điều không thể từ chối trước những điều
dị thường đủ loại.

Rồi do Porthos nhìn lại
anh mà chẳng hiểu tý gì về sự kinh ngạc của anh, anh đẩy Porthos và bảo:

- Ta vào thôi.

Porthos vào trước,
D’Artagnan vào sau, anh đóng cửa lại cẩn thận rồi lần lượt ôm hôn hai người
bạn.

Arthos buồn rũ rượi,
Aramis hết nhìn Porthos lại nhìn D’Artagnan mà chẳng nói một lời, nhưng cái
nhìn của anh truyền cảm đến nỗi D’Artagnan hiểu rõ. Anh nói:

- Các anh muốn biết làm
thế nào mà chúng tôi lại ở đây phải không? Trời ơi! Thật là dễ đoán. Mazarin đã
phải chúng tôi mang một bức thư cho tướng Cromwell.

- Nhưng thế nào mà cậu
lại ở bên cạnh Mordaunt. - Arthos nói, - Mordaunt mà tôi đã dặn cậu phải đề
phòng, hả D’Artagnan?

- Và tôi đã dặn cậu là
phải bóp cổ, hả Porthos! - Aramis nói theo.

- Vẫn là do Mazarin.
Cromwell cử Mordaunt sang gặp Mazarin; Mazarin sai chúng tôi đến Cromwell. Có
định mệnh trong tất cả các chuyện này.

- Phải, D’Artagnan, cậu
nói đúng. Một định mệnh chia rẽ chúng ta và làm hại chúng ta. Vậy thì Aramis,
ta không bàn đến nữa, và chúng ta hãy sửa soạn chịu đựng số phận của chúng ta.

- Mẹ kiếp! - D’Artagnan
nói, - Trái lại, ta cứ bàn chứ; bởi vì đã thỏa thuận một lần cho mãi mãi rằng
chúng ta bao giờ cũng bên nhau dù trong những mục đích trái ngược nhau.

- Ồ phải, rất trái
ngược nhau! - Arthos mỉm cười nói, - bởi vì tôi xin hỏi cậu, cậu phục vụ mục
đích gì ở đây? A! D’Artagnan, hãy xem tên Mazarin khốn khiếp dùng cậu vào việc
gì. Cậu có biết rằng hôm nay cậu phạm tội gì không? Tội bắt vua, sỉ nhục vua,
giết vua.

- Ồ, ồ! - Porthos nói,
- Anh tưởng như vậy ư?

- Arthos, anh nói quá
lên đây, - D’Artagnan, - Chúng tôi không đến nỗi như thế đâu.

- Ồ, lạy Chúa, trái lại
chúng tôi nói đúng đấy. Tại sao lại bắt giũ một ông vua. Khi người ta muốn kính
trọng ông như một vị chủ, người ta không mua ông như mua một kẻ nô lệ. Cậu tưởng
rằng Cromwell trả giá ông hai trăm nghìn livres là để đặt lại ông lên ngôi đấy
chứ? Các bạn ạ, họ sẽ giết vua, hãy tin chắc như vậy và nó vẫn là cái tội nhỏ
nhất họ có thể phạm. Thà chém đầu còn hơn là sỉ nhục một ông vua.

- Tôi chẳng bảo là
không, - D’Artagnan nói, - Dù sao đó là điều có thể xảy ra, nhưng tất cả những
chuyện ấy có làm gì chúng tôi đâu? Tôi đến đây vì tôi là người lính, vì tôi
phục vụ những người chủ của tôi, nghĩa là những người trả lương cho tôi. Tôi đã
thề phục tùng và tôi phục tùng; nhưng các anh, các anh chẳng thể thốt gì tại
sao các anh lại đến đây; và các anh phục vụ lợi ích gì nào?

- Lợi ích thiêng liêng
nhất trên đời này, - Arthos nói. – Lợi ích của hoạn nạn, của vương quyền và của
tôn giáo. Một người bạn một người vợ, một người con gái đã thiết tha kêu gọi
chúng tôi đến giúp đỡ họ. Chúng tôi đã giúp đỡ họ theo khả năng nhỏ mọn của
chúng tôi và Chúa sẽ chứng giám cho chúng tôi là có tâm mà thiếu lực.
D’Artagnan ạ, cậu có thể nghĩ theo cách khác và xem xét vấn đề theo một kiểu khác,
bạn ạ. Tôi không ngăn cản cậu đâu, nhưng tôi trách cứ cậu.

- Ô, ô! - D’Artagnan
đáp, - Ông Cromwell là người Anh, chống lại vua của ông ấy là người Scotch, thì
rốt cuộc có làm gì tôi đâu?

- Tôi là người Pháp,
tất cả những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến tôi. Tại sao anh lại bắt tôi chịu
trách nhiệm?

- Thôi, ta hãy đi vào
thực chất, - Porthos bảo.

Arthos lại nói:

- Bởi vì tất cả những
người quý tộc đều là anh em, bởi vì cậu là nhà quý tộc, bởi vì vua ở tất cả các
nước đều là những người cao nhất trong những nhà quý tộc; bởi vì đám dân chúng
mù quáng, bội bạc và tồi tệ luôn luôn thích hạ thấp những gì cao hơn mình; và
chính cậu, D’Artagnan con người của giới lãnh chúa cổ, con người có tên đẹp đẽ,
có tay kiếm sắc bén, cậu đã góp phần nộp một ông vua cho bọn buôn bán rượu bia,
bọn thợ may, bọn đánh xe! A! D’Artagnan là một người lính, có thể cậu đã làm
tròn nhiệm vụ, nhưng là nhà quý tộc cậu là người phạm tội, tôi xin nói với cậu
như vậy.

D’Artagnan nhai một
chiếc cọng hoa, không trả lời và thấy khó chịu, bởi vì khi tránh cái nhìn của
Arthos anh gặp cái nhìn của Aramis.

- Còn cậu Porthos, - Bá
tước tiếp lời, như ái ngại cho sự bối rồi của D’Artagnan, - Cậu là tấm lòng tốt
nhất, ngươi bạn tốt nhất người lính tốt nhất mà tôi được biết; cậu mà tâm hồn
khiến cậu xứng đáng sinh ra trên những phẩm cấp của một triều đình và sớm muộn
sẽ được một ông vua thông minh thưởng công; Porthos thân mến của tôi ơi, là nhà
quý tộc bằng những phong cách, những thị hiếu và lòng can đảm, cậu cũng có tội như
D’Artagnan đấy.

Porthos đỏ mặt lên,
nhưng vì thích thú hơn là ngượng ngùng, tuy nhiên vẫn cúi đầu xuống ra chiều hổ
thẹn và nói:

- Phải rồi, phải rồi,
bá tước thân mến ạ, tôi chắc rằng anh nói đúng.

Arthos đứng dậy. Anh đi
tới D’Artagnan chìa tay ra và nói:

- Thôi nào, đừng hờn dỗi
nữa, con trai thân yêu của tôi, vì rằng tất cả những điều tôi nói với cậu, tôi
đã nói nếu không phải bằng tiếng nói, thì ít ra cũng bằng tấm lòng của một
người cha. Cậu hãy tin rằng, nếu cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi và không đã động
một lời nào về tình cảm của tôi cho cậu biết thì chắc hẳn là dễ dàng cho tôi
hơn nhiều.

- Dĩ nhiên rồi, dĩ
nhiên rồi, Arthos ạ, - D’Artagnan vừa đáp vừa siết chặt tay bạn, - Nhưng cũng
vì anh có những tình cảm quái gở mà mọi người không có. Ai có thể tưởng tượng
một con người biết phải chăng mà rời bỏ nhà cửa mình, rời bỏ nước Pháp, rời bỏ
đứa con nuôi, một chàng trai tuyệt diệu - Vì rằng chúng tôi mới gặp nó ở doanh
trại - để chạy đi đâu? Đi cứu viện cho một vương triều thối rữa và mọt ruỗng nó
sắp sụp đổ một sớm một chiểu như một túp lều cũ nát. Cái tình cảm mà anh nói
đẹp thật đấy, đẹp quá đến nỗi nó thành siêu nhân.

Không để mình mắc bẫy
vào cái ngón láu cá Gascon mà người bạn giăng ra khi đụng chạm đến tình yêu
thương cha con của anh với Raoul, Arthos đáp:

- D’Artagnan này, dù
sao chăng nữa cậu cũng biết rõ ràng trong thâm tâm cái tình cảm ấy là đúng;
nhưng tôi đã sai lầm đi tranh cãi với ông chủ của mình, D’Artagnan, tôi là tù
binh của cậu, cậu cứ đối xử với tôi đúng như thế.

- A, Chúa ơi! -
D’Artagnan nói, - Ông cũng thừa biết ông chẳng bị như thế lâu nữa đâu, ông tù
binh của tôi ạ.

- Không, - Aramis nói,
- chắc hẳn họ sẽ đối xử với chúng ta như những tù binh ở Philip-Haugh.

- Thế người ta đã đối
xử với tù binh ở Philip-Haugh như thế nào? - D’Artagnan hỏi.

- À, - Aramis trả lời -
người ta đã treo cổ một nửa và đem bán nửa còn lại.

- Thế thì tôi xin bảo
đảm với các anh rằng, - D’Artagnan nói, - Chừng nào còn một giọt máu trong
huyết quản tôi thì các anh sẽ không bị bắn hoặc treo cổ! Chúng cứ đến đây! Với
lại anh có trông thấy cái cổng kia không, Arthos?

- Thì sao?

- Khi nào muốn, các anh
cứ việc đi bằng cái cổng ấy vì rằng từ lúc này trở đi anh và Aramis, các anh tự
do như khí trời.

- Tôi công nhận điều
đó, D’Artagnan thân mến ạ. - Arthos đáp, - Nhưng cậu không còn là chủ của chúng
tôi nữa: cậu thấy rõ là cổng đã bị canh gác rồi.

- Thì phá mà ra chứ, -
Porthos nói. - Ở đấy có gì nào? Mười người là cùng.

- Chẳng là quái gì đối
với bốn chúng ta nhưng đối với hai chúng tôi là quá nhiều đấy. Thôi này, chia
rẽ như chúng ta hiện nay thì chúng tôi phải chết thôi.

- Nhìn xem cái số nó là
như vậy; hồi trước trên đường Vendôme, D’Artagnan quả cảm là thế, vậy mà các
cậu đã bị bại trận, giờ đây đến lượt Aramis và tôi. Vì những điều như vậy không
bao giờ xảy ra khi cả bốn chúng ta đoàn kết lại với nhau, vậy thì chúng tôi sẽ
chết như de Winter; còn tôi, tôi xin tuyên bố rằng tôi chỉ đồng ý cả bốn chúng
ta cùng trốn.

- Không thể được. -
D’Artagnan nói - Chúng tôi ở dưới quyền Mazarin.

- Tôi biết chứ và không
ép buộc gì cậu hơn. Những điều biện luận của tôi chẳng kết quả gì đâu, chắc hẳn
là nó rất tệ vì chẳng có chút tác động nào đến những tâm trí rất là đúng đắn
như của các cậu.

- Vả chăng, - Aramis
nói, - Dù những biện luận ấy có tác dụng đi chăng nữa, thì tốt hơn cả là không
nên làm nguy hại đến hai người bạn tuyệt diệu của chúng ta như D’Artagnan và
Porthos. Các cậu hãy yên trí, chúng tôi chết và làm vẻ vang cho các cậu; còn
riêng tôi, Arthos ạ, tôi cảm thấy hãnh diện đi tới trước những mũi súng và cả
sợi dây thừng nữa cùng với anh, vì rằng chưa bao giờ tôi thấy anh cao cả như
hôm nay.

D’Artagnan chẳng nói
chẳng rằng, nhưng sau khi gặm nát cái cọng hoa, anh gặm đến các móng tay. Cuối
cùng anh nói:

- Các anh tưởng tượng
rằng người ta sẽ giết các anh à? Để làm gì kia chứ? Ai quan tâm đến cái chết của
các anh? Vả lại các anh là tù binh của chúng tôi cơ mà.

- Ngốc! Đại ngốc! -
Aramis nói, - thế ra cậu chưa biết rõ Mordaunt à! Này, chỉ nhìn nhau có một cái
thôi mà tôi đã trông thấy trong cái nhìn của hắn rằng chúng tôi đã bị kết án
rồi.

- Này - Aramis ơi, -
Porthos nói, - Sự thực là tôi rất bực đã không bóp cổ nó chết như cậu đã dặn
đấy.

- Ê, Tôi sợ cóc gì cái
thằng Mordaunt ấy? - D’Artagnan kêu, - Mẹ kiếp! Nó cứ ám tôi xem, tôi sẽ nghiền
nát nó ra, đồ sâu bọ ấy! Các anh không phải trốn, tôi xin thề rằng ở đây các
anh cũng an toàn như cách đây haỉ mươi năm Arthos ở phố Férou và Aramis ở phố
Vaugirard.

Chợt Arthos chỉ tay ra
phía một trong hai cửa sổ có chắn song sắt đang soi sáng căn phòng và nói:

- Này, các cậu sắp biết
sự tình ra sao đấy vì chính nó đang chạy đến kia kìa.

- Ai kia?

- Mordaunt.

Quả thật, nhìn theo
hướng Arthos trỏ, D’Artagnan trông thấy một kỵ sĩ đang phi nước đại tới.

Đó là Mordaunt.

D’Artagnan băng mình ra
khỏi căn phòng.

Porthos định ra theo,
nhưng D’Artagnan bảo:

- Cậu hãy ở lại và chỉ
ra khi nào tôi gõ gõ vào cánh cửa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3