Cơ hội của Chúa - Chương 05 - Phần 1
Chương năm
1
Một
căn phòng rộng vừa đủ. Nếu sân khấu hẹp nó sẽ chiếm gần hết, ánh sáng xiên hơi
chéo. Tiện nghi trong phòng sang trọng. Trên tường treo vài ba phiên bản của
Picasso và Henry Matisse. Một nam thanh niên đeo kính trắng đang ngồi salon vừa
đọc tạp chí vừa nghe nhạc. Tạp chí nhất thiết phải bằng tiếng nước ngoài. Nhạc
phải là Moza hoặc Bethoven. Nếu không có những bản này, bắt buộc phải thay bằng
độc tấu ghita của Hải Thoại hay Văn Vượng. Tạo không khí thượng lưu trí thức
đến tối đa. Yêu cầu diễn viên đóng vai nam nhân vật hình thể hơi dong dỏng, đẹp
trai. Thời gian khoảng chín giờ sáng. Ðâu đấy có tiếng chim hót. Phải để khán
giả tưởng tượng đấy là một phòng nhỏ trong villar. Nhân vật nữ khoảng mười chín
đến hai mốt. Hình thể không có gì đặc biệt. Nữ diễn viên đóng vai này có thể
mặc chính bộ đồ của mình. Ðại loại chemise thụng, quần ống côn. Nam nhân vật là
chàng, nếu trong thoại miễn cưỡng phải gọi tên thì có thể là Andre
hoặc Pierre. Thống nhất chọn Andre. Nữ diễn viên thống nhất gọi là Natasa.
Cô
gái đi vào theo cửa phía trái sân khấu.
Chàng (hơi tỏ vẻ
giật mình): Natasa, cơn gió nào đã đưa em đến đây?
Nàng
(rụt
rè): Em... em có một việc.
Chàng (mở
tủ lạnh lấy hai lon Cocacola): Ngồi xuống đi em.
Nàng:
Anh... anh Andre.
Chàng:
Có chuyện gì vậy Natasa, anh có thể làm gì giúp em?
Nàng:
Em chết mất thôi. Em xấu hổ lắm, không thể nói được. (Im lặng. Nhạc êm dịu.
Cô gái rút khăn mouchoir nức nở. Khi diễn viên thể hiện không cần nấc hoặc sụt
sịt quá to).
Chàng (châm
thuốc): Anh với em đi ra ngoài chơi nhé.
Nàng:
Không.
Chàng:
Chuyện khủng khiếp lắm à.
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Em nói đi. Hãy cứ coi anh như anh giai của em.
Nàng
(òa
khóc): Nếu hai anh của em mà biết được, em chết mất.
Chàng (hình
như đã đoán ra): Uống nước đi em. Chắc không phải là chuyện tiền nong!
Ðúng không?
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Chỉ là chuyện riêng của em.
Nàng:
Vâng, gần gần thế.
Chàng (cắn
môi): Natasa, em có tin anh không.
Nàng: Em tin,
trong chuyện này chẳng còn ai giúp em. Anh là bạn thân của anh giai em. Anh có
nhiều mối quan hệ rộng. Em suy nghĩ suốt hai đêm mới dám đến nhờ anh.
Chàng:
Ðừng nói đến chuyện nhờ vả. Chuyện của em là chuyện của anh.
lm
lặng. Nhạc êm dịu.
Chàng:
Tha lỗi cho anh nhé.
Nàng:
Sao cơ ạ.
Chàng:
Anh muốn nói thẳng thắn. Chuyện này hình như liên quan đến sức khỏe và danh dự
của em.
Nàng (ngập ngừng): Anh
Andre...
Chàng:
Em bị chuyện ấy đã lâu chưa.
Nàng
(lường
trước nhưng vẫn giật mình): Dạ. Vâng ạ (đỏ mặt). Thưa anh, một
tháng rưỡi nay.
Chàng:
Cứ coi anh như bác sĩ, đừng xấu hổ. Nào, đưa tay đây anh xem mạch (lẩm nhẩm).
Mười bốn... mười lăm. Triệu chứng tới 97%. Em buồn nôn và thèm ăn chua.
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Em để lâu quá! Sớm một chút có thể uống thuốc. Còn bây giờ đành phải đến bệnh
viện.
Nàng:
Anh Andre. Em không thể, thà giết em còn hơn.
Chàng:
Em yên tâm, anh quen anh bạn bác sĩ làm tại nhà riêng cực kỳ kín đáo. Em như em
gái của anh. Danh dự của em là của anh.
Nàng (khóc to): Em cảm ơn
anh. Em chỉ còn biết trông vào anh.
Chàng:
Thôi, đừng nói chuyện ơn huệ. Em xúc phạm anh đấy. Sáng mai em đến đây anh bàn
thêm chi tiết.
Natasa
đột ngột quỳ sụp xuống hôn chân Andre. Rồi vẫn theo lối đi vào ra khỏi sân
khấu. Còn một mình chàng trai uống nốt lon Coca, cầm tờ tạp chí nghĩ thế nào
lại đặt xuống. Vẻ mặt đăm chiêu. Ðèn tắt.
Chín
giờ sáng ngày hôm sau. Vẫn căn phòng và không khí như vậy. Nhưng bây giờ là
nhạc Modern Talking ở góc phòng có một chiếc rideaux mới treo vội. Chàng vẫn
ngồi salon, trước mặt là cuốn Tuệ Tĩnh
Ðông y chú giải.
Natasa
vào đỡ rụt rè hơn hôm qua.
Nàng:
Em chào anh.
Chàng:
Vào đây em...
Nàng:
Dạ.
Chàng
lấy chai Gordon và lon Coca. Nàng ngồi xuống. Chàng đẩy quyển sách ra giữa mặt
bàn.
Chàng:
Hôm qua anh đã gặp anh bạn. Mọi chuyện sẽ tuyệt đối bí mặt. Nếu không có gì
thay đổi thì sáng thứ hai tuần tới.
Nàng:
Em cảm ơn anh.
Chàng:
Lần sau em nên giữ mình. Mà này nếu không có gì đáng ngại anh hỏi, cậu ta đâu?
Nàng:
Không, bạn ấy không có lỗi.
Chàng:
Cùng lớp mười hai phổ thông hả?
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Em yêu cậu ấy lắm à?
Nàng:
Em không biết. Chỉ hơi mên mến. Chuyện em bị bạn ấy sợ lắm. Có lẽ do chúng em
tò mò.
Chàng bật cười. Nàng xấu hổ.
Chàng:
Chuyện em đến đây. Em có kể cho cậu ấy không?
Nàng:
Em không dám kể.
Chàng:
Em xử sự đúng đấy. Anh giúp em là chuyện rất tế nhị, ở mức độ nào đó, anh không
muốn bị hiểu lầm.
Nàng:
Em phiền anh quá.
Andre
đứng lên trầm ngâm đi quanh nhà. Dieter Borhlen đang hát bài Atlantic is calling SOS for love.
Chàng:
Anh muốn nói với em chuyện này nhưng hơi ngại.
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Sáng nay anh có qua một nhà người quen là bác sĩ đông y. Ông ấy giỏi lắm. Học
trò yêu nhất của một giáo sư đầu ngành. Anh kể sơ qua chuyện em, nói dối em là
người yêu. Ông ấy rất quý anh, nói là có một phương pháp day huyệt đoản kinh.
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Có nghĩa là không cần đến bác sĩ, anh cũng có thể giúp cho em khỏi.
Nàng:
Trời ơi, tốt quá.
Chàng:
Phương pháp khá phức tạp, tuy nhiên xác suất không lớn. Nhưng nếu không được
thì đằng nào vẫn phải nhờ bạn anh. Còn nếu được...
Nàng:
Vâng anh cứ thử đi.
Chàng:
Anh đang tham khảo thêm một số yếu quyết trong sách này. Nó là sách đã bị thất
truyền của một danh y đời Tống. Ngày xưa chưa có bệnh viện nên ông ta nghĩ đến
phương pháp này để giúp đỡ những phụ nữ trót bị. Nếu em tin.
Nàng:
Em tin anh lắm lắm.
Chàng:
Ngay bây giờ chúng thử nhé. Vì chuyện của em càng để lâu càng bất lợi.
Nàng:
Vâng.
Chàng:
Em đưa tay đây. Nào, vén tay áo lên. Ðây là huyệt khúc trì dẫn đến mạch thiếu
âm. Tay áo em chật quá. Hay em cởi áo rồi quay lưng lại.
Nàng
run tay cởi từng khuy. Chàng kéo rideaux. Khán giả không nhìn thấy gì.
Tiếng
chàng: Chỗ này em có thấy đau không?
Tiếng
nàng: Dạ, không.
Tiếng
chàng: Chỗ này.
Tiếng
nàng: Dạ, hơi đau đau.
Tiếng
chàng: Em nằm xuống đi.
Âm
nhạc chợt méo. Có lẽ do yếu điện hoặc băng thu tồi.
Tiếng
nàng: Ðừng, anh Andre. Sao lại làm thế ạ?
Ðèn
tắt.
Sáu
giờ chiều của hai ngày sau, ánh sáng nhờ nhờ. Vẫn căn phòng đó. Rideaux được
cất đi. Nhạc đang vang một khúc ca nào đó của Trịnh Công Sơn. Chàng và nàng nằm
ôm nhau trên ghế salon dài, chăn đắp đến tận ngực.
Nàng:
Liệu bác sĩ có làm đau lắm không?
Chàng (đang
hút thuốc): Theo anh phải chịu đựng.
Nàng:
Phương pháp của anh thất bại rồi.
Chàng:
Anh đã thông báo trước cho cho em mà.
Nàng:
Không, anh thật tốt. Mấy đêm nay lúc nào em cũng mơ thấy anh.
Chàng:
Sáng thứ hai em đi đến chỗ anh đã chỉ. Anh sẽ ở ngoài chờ em xong. Anh ngồi ở
quán café chênh chếch bên đường. Anh dặn thêm, chuyện này em không được kể cho
bất cứ ai.
Nàng (quàng tay
qua cổ chàng): Vâng, không bao giờ em kể.
2
Trời
đang tiết xuân mưa phùn lê thê. Ðã qua rằm tháng giêng. Vài cành đào héo bị ném
vội ra đống rác. Rét ngọt. Những lễ hội quanh quanh vùng Hà Bắc, Sơn Tây đã
nhạt người đi, không khí uể oải lãng mạn rất thích hợp cho uống rượu và đánh bạc.
Ðã vài ba vụ cướp ngày. Những kẻ gây án bị bắt nằm đầy quận mồm vẫn lẩm bẩm bát
văn với cửu vạn. Mùng sáu Tết, Tâm đi Ðà Nẵng. Một thương vụ chộp giật nhưng
hấp dẫn. Anh tham gia với tư cách pháp nhân là giám đốc công ty tư doanh Bình
Minh. Chẵn hai chục ngày vẫn chưa thấy Tâm ra. Mọi người ở nhà đều sốt ruột
chờ. Vắng anh, năm mới không biết bắt đầu từ đâu. Hầu hết đã quen phụ thuộc
theo các quyết định đột ngột và độc đoán của Tâm. Cả đội bóng đang ngơ ngác vì
thiếu số mười. Hai phó giám đốc ngồi đối ẩm. Thắng uống bia pha rượu trắng,
người không quen đi hết một vại là buồn nôn. Hòa, ngồi đối diện, được xác định
như một Phó giám đốc phụ trách kế hoạch. Cựu sinh viên Bách khoa, mới gần bốn
mươi mà tóc bạc quá nửa, nhẩn nha với chai Thanh Mai. Hai mươi mốt tuổi Hòa đã
lấy vợ. Ðúng ngày nhận bằng tốt nghiệp vợ đẻ sinh đôi. Nửa năm sau đi làm tại
một nhà máy cơ khí có tiếng, chàng kỹ sư trẻ khẳng định tài năng bằng một phát
minh mang tầm vóc quốc gia. Cải tiến và hoàn thiện ưu việt dây chuyền sản xuất
máy nông cụ. Ban giám đốc trân trọng cho mua một chiếc xe đạp Thống Nhất giá
nội bộ và chín mươi chín bằng khen. Cùng ngày, sau tám tiếng vật vã, vợ lại đẻ
sinh đôi. Qua một đêm trực ở nhà hộ sinh, Ngũ Tử Tư bạc một phần ba mái tóc.
Thay vào dự định viết luận án Phó tiến sĩ là học giặt tã và kiếm tiền. Có tiếng
gõ cửa.
-
Ai đấy, mời vào. - Thắng lè nhè.
Cánh
cửa khẽ mở. Một phụ nữ với bu dông màu gắt, tóc xù. Mùa xuân phả nhẹ hơi lạnh
vào trong phòng. Hai tửu đồ rùng mình.
-
Có chuyện gì vậy? - Thắng hỏi cô gái đang xuýt xoa.
Ðó
là Mỹ Hạnh, được chính thức coi là kế toán trưởng công ty. Không xinh lắm nhưng
mặn mà. Cô học dưới Tâm hai lớp, khoa Ngân hàng. Ba năm chờ việc rồi đi làm tại
một trung tâm xuất nhập linh kiện điện tử. Bảy tháng sau trung tâm vỡ nợ. Giám đốc
nhiều bằng nhưng hơi già. Lũ cán bộ trợ lý cũng vô số bằng và rất trẻ. Một
doanh nghiệp được điều hành bởi toàn trí thức mà cũng lỗ. Kỳ lạ thế cuộc đời
này. Mỹ Hạnh cũng phải ra tòa. Nhờ khuôn mặt thánh thiện cô không phải truy tố.
Gã dự thẩm đẹp trai bảo vậy. Bữa bia mừng Mỹ Hạnh có ba người. Một nhà hàng nổi
tiếng về món rắn. Suốt bữa, Tâm chỉ mủm mỉm cười và hút thuốc. Hạnh khóc. Gã dự
thẩm hơi say. Tan cuộc, sau khi thanh toán tiền bia, Tâm dúi vào tay nhà cầm
cân nảy mực công lý ba tờ một trăm đôla của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
-
Anh Tâm về, đang ngồi dưới nhà kho.
Cả
Thắng lẫn Hòa đều dựng người thẳng dậy. Nửa mừng, nửa sợ. Thắng nhổ miếng mực
đang nhai rối vào góc tường, với cái áo khoác sau ghế. Tâm đi vào, gườm gườm
nhìn hai gã phó của mình, không nói gì ngồi lên mặt bàn. Anh lấy răng tháo găng
tay rút bao ba số châm điếu thuốc. Hạnh đến gần bên, âu yếm nhìn, đưa Tâm chén
trà nóng.
-
Anh uống kẻo lạnh.
-
Thắng này, cậu kể sơ qua về hai cái máy dưới kia đi.
-
Lỗi tại tôi chứ không phải cậu Thắng. - Hòa đã kịp giấu chai Thanh Mai vào tủ.
- Ông Thúc trên bộ ngơ ngác để bọn Tếch Nô nó lừa. Tôi thì tin bạn cũ. Cũng
định đợi anh ra nhưng sợ lỗ. Thực ra, máy thì không phải máy rởm. Sêri 87. Có
điều là muốn tận dụng hết công suất phải sắm cả dây chuyền đồng bộ. Mà như thế,
chúng ta không đủ tiền.
-
Hết cách rồi sao?
Hòa
nhún vai, xòe hai tay. Hạnh nhìn Tâm nhỏ nhẹ.
-
Thủ quỹ bên họ đã nhận đủ năm mươi phần trăm tiền mặt.
-
Hôm ấy ông có uống không?
Thắng
cúi đầu vẻ trịnh trọng tang lễ. Ðã hơn một lần chứng kiến Tâm cáu. Còn bây giờ
có mà trời biết. Tâm rít thuốc. Tốt nhất là không nên mất bình tĩnh. Dù sao
cũng vừa bắt đầu một năm mới. Hòa ủ rũ.
-
Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm.
-
Anh Hòa, xin ông thôi cái kiểu tuẫn tiết ấy đi. - Tâm đứng lên. - Đưa chai Thanh
Mai giấu trong tủ ra đây.
Tâm
cầm cả chai nhấp ngụm lớn. Rồi buông chai, khẽ ghè ghè xuống bàn nhìn ba trợ
lý.
-
Bây giờ thì họp.
Thắng
bỗng bật cười. Sếp thế mới là sếp. Viện cũ cho người mời anh về, hứa bảo hành
và đầu tư thêm vào phát minh của anh. Viện cũng đang định làm kế hoạch ba. Thậm
chí, đặt cả vấn đề cho phép anh viết lại luận án. Thắng nhổ nước bọt. Là người
quen nhịn, anh rất hiếm khi văng tục.
-
Chuyến đi này thành công, ơn Chúa. Bọn chúng nó không ngu nhưng cả chủ lẫn tớ
đều cắn xé được vào tiền chùa. Ngày kia, đại diện Sở công nghiệp phía trong sẽ
ra đây, nó chắc chắn mua lại toàn bộ dây chuyền sản xuất của chúng ta. Một cái
giá làm anh em mình dễ chịu. Chúng nó mê cậu Thắng lắm. Cậu cùng ba người nữa,
tùy cậu chọn, biệt phái vào đấy chừng hai tháng. Cậu liệu mà nốc vừa vừa chứ.
Phải bí mật tuyệt đối về những khâu kỹ thuật chủ yếu. Chúng nó phải phải phụ
thuộc hoàn toàn vào ta về mọi vấn đề kỹ thuật. Còn anh Hòa, tối nay anh viết
ngay một đề án thật khó hiểu vào. Càng dài càng tốt. Ðể làm phép thôi, bọn nó
cũng chẳng đọc kỹ đâu. Anh phải chứng minh là không thể không có hai cái máy
mua hố ấy trong quá trình vận hành. Tôi sẽ bán kèm cho bọn nó với nguyên giá.
Còn cô Hạnh, cố mà lo cho sáu hay bảy thằng mất dạy ấy chỗ ăn ở. Thằng trưởng
đoàn nuốt Whisky dữ lắm. Tốn bao nhiêu tính sau. - Tâm nhấp một ngụm rượu nhỏ,
vẻ mặt giãn hơn. - Còn bọn Tếch Nô, tôi sẽ cho bọn đểu ấy một đòn. Ông Thúc ôkê
rồi. Sáng mai ông ấy dẫn đia rếch hai thằng Tây của hãng CINA đến đây. - Tâm
rít thuốc. - Anh Hoàng mấy hôm nay có vào không cô Hạnh?
-
Hôm kia, bé Phượng vào có nói mẹ ở nhà phải mổ. Nó khóc ghê quá, em nghe không
rõ, chỉ biết là mổ ở Việt Ðức. Chiều nay em đang định thu xếp vào thăm. Còn anh
Hoàng, hình như bị ốm.
-
Thôi thế này, đề phòng bất trắc cậu Thắng tí về qua bảo tay hàng xóm dạy ở
trường ngoại ngữ vào dịch hộ. Sáng mai có gì sẽ cho người đến đón. Còn trông
vào ông Hoàng thì cũng bất tử lắm.
Tâm
ném cho Thắng và Hòa mấy bao White Horse, quà miền trung. Sản phẩm thuốc lá mới
đang được lăng xê ầm ĩ. Hai người xin phép xuống phân xưởng. Hạnh đi theo ra
đóng cửa. Tâm đứng lên chăm chăm nhìn cô. Hạnh quay nhìn xung quanh. Văn phòng
Giám đốc trống huếch hoác, duy nhất ra hồn là cái máy tính AZTECH 286 kê sát
góc tường. Tâm bước lại gần vòng tay ôm Hạnh. Anh hôn ngấu nghiến lên má rồi
môi. Hạnh lưỡng lự khẽ đẩy, chắc Tâm làm cô nghẹt thở.
-
Anh thèm em lắm.
-
Anh đừng điên. Ở đây sao được.
-
Kệ, anh không chịu nổi đâu.
Vách
tường rung lên bần bật. Ðã cơn, Tâm quay ra hút thuốc vẻ đăm chiêu. Anh đang lo
công việc ngày mai. Hạnh sửa lại quần áo. Mặt cô rất buồn. Bên ngoài mùa xuân
nhè nhẹ trôi. Cô chợt nghe thấy tiếng thở dài rất sâu của nó.
-
Em buồn lắm.
-
Em có hút thuốc không?
-
Cảm ơn.
Hạnh
lùa tay vào tóc Tâm cố không khóc.
-
Chị Huyền mà biết chị ấy giết chết em. Chị Huyền ghen khủng khiếp.
-
Vớ vẩn.
-
Ðàn ông hạnh phúc thật. Mọi chuyện đều có thể là vớ vẩn. Còn em, nhiều lúc nghĩ
chết thay cho anh được. Em yêu anh. Tuyệt vọng và rồ dại. Không phải để giả ơn
anh đã mất tiền cứu em ra khỏi phiên tòa khốn nạn ấy. Anh yêu, anh có hiểu cho
em không?
-
Anh hiểu.
Hạnh
rút điếu thuốc Tâm đang ngậm ở môi, cô rít dài.
-
Sang năm cũng có thể em đi lấy chồng. Chẳng gì em cũng hai sáu rồi. Người ấy
theo đuổi em đã lâu. Em ngập ngừng chỉ tại anh đấy.
-
Anh là giám đốc, đừng dồn cho anh thêm trách nhiệm.
-
Em yêu anh, anh chẳng hiểu gì cả.
-
Anh hiểu.
-
Sẽ không bao giờ anh hiểu được điều ấy đâu.
Tâm
châm thử một điếu White Horse. Anh rất muốn uống thêm ngụm rượu nhưng lại sợ
nhức đầu. Lúc sáng, đám công nhân dưới xưởng đã ép anh uống một hơi hết chai
“333”. Tâm trầm giọng.
-
Rất nhiều lần anh đã nói anh không yêu đàn bà. Cả Huyền anh cũng không yêu. Nếu
hiểu yêu theo nghĩa bọn em hay nói. Vì sao. Tình yêu là khái niệm rất đẹp. Ðẹp
đến mức nó chỉ có trong tiểu thuyết. Một mớ lý thuyết lấp lánh đầy ảo tưởng.
Huyền đến trước em. Giữa anh và Huyền đã có nhiều mối ràng buộc tạo qua thời
gian. Anh chấp nhận Huyền. Cũng như trong cuộc sống anh phải chấp nhận những
cái không thể cưỡng. Anh biết điều ấy không hẳn đẹp nhưng là đúng. Tất nhiên,
mấy năm anh đi xa Huyền có thể ngủ với người khác. Nhưng đấy là lỗi ở anh. Hơn
nữa, bản chất đàn bà là nông nổi. Nhưng khi Huyền nói là đã có anh, anh tin cô
ấy không bao giờ phản bội. Chính em cũng bảo là chưa cho phép ai hôn, ngoài
anh. Tuy trước đó em đã là đàn bà.
-
Tuổi trẻ của em bị lừa gạt.
-
Anh biết. Anh tôn trọng em và anh cũng rất tin em. Cái kiểu tình yêu của bọn em
đẻ ra một thứ đạo đức rất kỳ quái. Và nói chung bọn em đều có thứ đạo đức ấy.
-
Anh tàn nhẫn lắm.
-
Cảm ơn. - Tâm phẩy tay. - Chuyển sang công việc. Trong két còn tiền không?
-
Vẫn còn.
-
Lấy anh hai triệu.
Hạnh
mở két chọn tập tiền chẵn. Cô đếm tiền một cách vô thức như mộng du. Tâm đút
tiền cẩn thận vào sâu trong túi áo blu dông Tây Ðức. Anh vuốt nhẹ má Hạnh, hơi
nhói đau khi thấy mắt cô long lanh gần khóc. Ô rờ voa. Cái DD70 vút
đi với tốc độ 60km/h.
Tâm
xô nhẹ cánh cửa khép hờ bước vào nhà. Bố anh đang ngồi chơi cờ với Hoàng. Thấy
Tâm, ông bố xóa nhanh ván cờ dở đứng lên đón quý tử. Khoảng năm nước nữa ông bị
chiếu hết.
-
Về bao giờ đấy con. Bao nhiêu người đang sốt hết cả ruột lên.
-
Mẹ đâu?
-
Mẹ mày nằm trong viện, cái Phượng đang trông ở đấy.
-
Hừm, vậy mà bố và anh Hoàng vẫn đánh cờ.
Hoàng
cười yếu ớt. Hôm nay trông da Hoàng xanh lạ, mặt tai tái. Tâm hầm hầm. Chắc lại
tối qua ngồi nốc rượu. Ông ký nhà băng thanh minh:
-
Thằng Hoàng ốm, còn phiên bố vào viện là tối cơ mà.
Tâm
không buồn nói, đóng cửa đánh rầm, vọt ra ngoài đường. Anh phi xe qua chợ Hàng
Da mua vài cân táo, lê, cam. Mẹ anh nằm ở khu A6. Con bé Phượng giật mình khi
thấy anh trai nhảy qua cửa sổ thấp vào phòng. Mẹ cười rất tươi khi trông thấy
Tâm. Lạy Chúa, chắc qua rồi. Anh đến gần để tay lên trán mẹ. Không sốt. Tâm
liếc nhìn xung quanh. Tanh tưởi và bẩn thỉu. Giường nào cùng đầy ắp người bệnh.
Có giường hai người nằm ghép. Người nhà xúm quanh, mặt lo âu nhếch nhác.
-
Từ sáng đã ai khám cho mẹ chưa? - Tâm hỏi em gái.
-
Có một bác sĩ cao cao đeo kính cận.
-
Mày biết tên ông ấy không?
-
Hình như ngực áo ông ấy đề tên là Mạnh. Vâng, đúng đấy.
Tâm
đi dọc hành lang, hỏi thăm một cô y tá đang đẩy xe thuốc ngược chiều. Nàng đen
và rất xấu. Người không bệnh trông thấy sức khỏe cũng phải giảm sút. Bộ Y tế cứ
cái kiểu tuyển người này tỉ lệ tử vong còn tăng. Bác sĩ Mạnh chắc khoảng ba
nhăm ngồi sau bàn đọc báo. Tâm nhìn người, anh hơi ngờ ngợ.
-
Chào bác sĩ.
-
Chào anh. - Bác sĩ Mạnh ngước lên đầy vẻ quan liêu. - Có chuyện gì vậy?
Tâm
ngồi xuống ghế rút bao “555” đặt lên bàn. Bác sĩ hơi ngạc nhiên vì động tác xã
giao của khách, nheo mắt qua kính nhìn kỹ Tâm.
-
Mình trông bạn quen quen.
-
Vâng.
-
À, nhớ rồi. Bạn là Tâm ở Berlin phải không?
-
Vâng.
Ðầu
năm 1986, qua môi giới của Sứ quán, Tâm bán hộ cho đoàn chuyên gia sang hội
thảo ở Ðông Ðức 157 quần Jean Thái, 319 áo cành mai. Ðại diện bên A là bác sĩ
Mạnh. Hai bên đều hài lòng với cú áp phe. Trước khi đoàn về được hai hôm, Tâm
đóng cho đoàn ba container gồm mười tám xe đạp Mifa màu ngọc, bảy xe Simson
bình xăng đỏ đời S51. Riêng những chiếc xe của Mạnh, Tâm bớt cho hai giá.
-
Cậu về nước hồi nào vậy?
-
Dạ, khoảng đầu hè năm ngoái.
Bác
sĩ Mạnh đặt tờ Tuần tin tức xuống bàn, tự châm điếu ba số, không khí trong
phòng co dãn nhẹ nhàng. Ở góc phòng đằng kia vài sinh viên thực tập tò mò nhìn
trộm.
-
Thưa bác sĩ, hôm qua mẹ em mổ ở đây.
-
Thế à, sao không nói trước với mình. Cụ bà tên gì nhỉ?
-
Dạ, Nguyễn Thị Lễ.
-
À mổ ruột thừa. Sáng nay mình có khám cho cụ. Vết khâu đẹp lắm.
-
Nếu bác sĩ không bận, anh em mình ra làm chai bia.
-
Có lẽ mình xin phép, đang dở việc.
-
Mười lăm phút thôi mà.
Bác
sĩ Mạnh lưỡng lự. Rồi cũng gọi mấy cậu sinh viên lại dặn vài câu, hợp lý hóa việc
trống giờ. Hai người vào quán cà phê ngay bên kia đường.
-
Bác sĩ thấy sáng mai đưa mẹ em về nhà được chưa, trong này ồn và bẩn quá.
-
Kể ra thì cũng được. Nhưng nhà cậu có ai làm về y không. Ðại loại để biết mà
theo dõi sức khỏe của cụ.
-
Dạ không.
-
Mổ ruột thừa là phẫu thuật đơn giản, thế nhưng tối hôm qua đúng lúc mổ, điện
chập chờn nháy lên nháy xuống mấy lần. Phụ mổ sơ ý làm cụ mất máu hơi nhiều.
-
Dạ, cảm ơn bác sĩ.
-
Cảm ơn quái gì tôi. Cái cậu mảnh khảnh là anh hay em giai của cậu.
-
Dạ, anh giai.
-
Cùng nhóm máu, lấy của cậu ta tiếp cho bà cụ chẵn một chai sáu nhăm.
Tâm
uống. Bọt bia mịn, trắng xóa vào ria anh.
-
Anh Mạnh này, rất may là anh em mình đã biết nhau, cho phép em nói thật. Thay
mặt gia đình xin biếu anh năm chục ngàn gọi là chút quà mọn của gia đình ơn
anh.
Bác
sĩ Mạnh phẩy tay từ chối. Ði uống bia với người nhà bệnh nhân lương tâm thầy
thuốc đã cắn rứt lắm rồi.
-
Mong anh hiểu thật đúng em. Và hơi phiền anh thế này. Nếu mai bà em được về,
mỗi ngày anh sắp xếp chút ít thời gian qua thăm sức khỏe cho cụ thì quý hóa quá.
Bác
sĩ miễn cưỡng cầm phong bì, sau khi trách Tâm đã xúc phạm đến tình cảm của
những người thân.
-
Ai chứ, đối với cụ bà nhà cậu đương nhiên tôi phải có trách nhiệm. Anh em coi
nhau như người trong nhà mà còn khách sáo. Thôi, khỏi nói chuyện ấy.