Cơ hội của Chúa - Chương 03
Chương ba
Sân
bay Tân Sơn Nhất đầy nắng. Chiếc Boeing của hãng Air France sắp
cất cánh. Phi trường lớn nhất Việt Nam xuống cấp một cách tệ hại. Người đi
người ở nhộn nhạo. Tiếng nút chai champagne nổ. Một gã đàn ông phương phi, áo
veston sắp bật khuy bụng, đang khóc, cầm tay một bà già mặc theo lối Huế cổ.
Tâm nhìn đồng hồ. Cảm giác bất yên bồn chồn. Sau mỗi thương vụ như thế này, tóc
Tâm bạc đi năm cái rưỡi. Từ phòng đợi trông ra chiếc IL của hàng không
Việt Nam sao mà bé. Khoảng không sân bay bao la lồng lộng gió. Và Hà
Nội vẫn mưa tầm tã. Một kiểu mưa mùa hè hấp hối. Giữa hai trận mưa là cơn oi
ngột người. Tâm lại nhìn đồng hồ. Giờ này vẫn chưa thấy. Ðể đảm bảo an toàn Tâm
thỏa thuận giao hàng sát giờ bay. Ðội phó đội giám hộ là một trong những đệ tử
của Nhã. Tâm kêu ly chanh muối. Nhổ viên đá trong mồm bay xa hơn hai mét. Phía
ngoài phòng đợi gã taxi ế khách ngao ngán ngáp. Sẽ kéo dài thế này đến bao giờ.
Thật dễ hiểu tại sao Trần Bình lại nhường. Cái đầu của mình không phải để dùng
ôm vài mớ hàng lậu. Chẳng nhẽ không còn cách khác. Lãi suất muốn cao thì hệ số
an toàn phải thấp. Mà thế của Tâm không thể dốc ống. Mình đã qua thời kỳ chơi
bạc với tất cả những gì trên tay. Nhất là bét. Bây giờ không cho phép được bét.
Thế nhưng, vậy đấy. Cả một chuỗi dây làm ăn cò kè luẩn quẩn. Hạch toán toàn bộ,
lãi một chuyến không quá năm trăm ngàn. Ðấy chưa kể những lúc run rẩy đến tức
tim. Tiền của mình đành phải phụ thuộc vào một lũ người chẳng phải cẩn thận mà
là nhút nhát. Không phải táo bạo mà là liều lĩnh. Lũ người mong giàu bằng cách
chộp giật, sểnh ra là nhai vốn của nhau. Sau bữa rượu bạc vạn đã thấy mình
trắng tay ngồi thiền ở khám Chí Hòa. Ðể tăng hiệu suất, Tâm đành tăng nhịp độ.
Ðây là chuyến thứ năm trong vòng một tháng. Chuyến trước, tay Hải quan kiểm
soát hành lý lạ mặt đã nhìn anh bằng đôi mắt đầy xét nét. Còn hai mươi phút. Gã
con trai bà chủ hàng, chưa tới ba mươi, héo hon vì massage, đi Kawasaki 125
đến. Lô hàng bị công an giữ. Tâm văng tục, vứt điếu ba số mới châm xuống sàn.
-
Anh cứ về đi. Tình hình thế nào điện ra cho tôi. Mùng năm tới tôi vào.
Chiếc IL lẫn
trong mây xám, thỉnh thoảng xóc nảy người. Chiêu đãi viên đã béo lại còn lắm
trứng cá. Bộ ngực đồ sộ lướt qua trán Tâm. Hành khách của toàn bộ chuyến bay,
không một ai động đến khay thức ăn vì đã trót nhìn nàng. Tâm cay đắng. Hai phần
ba giá trị số hàng là tiền của anh. Mọi chuyện thật nực cười. Mình đã cuốn theo
guồng máy một cách vội vã. Trần Bình, tốt thôi. Nhưng mọi chuyện không giống
như mình nghĩ. Việt Nam là Việt Nam, thị trường còn trinh nguyên
nhưng đã tự làm suy yếu bằng thói buôn bán thủ dâm. OK mình phải có cách của
mình. Muốn làm ăn lớn bắt buộc thế lực phải lớn. Một trăm triệu trong tay có
quá ít không. Vốn rất quan trọng nhưng chưa phải yếu tố quyết định. Ngày xưa
mình đâu có đồng nào. Buôn lậu trần truồng trước sau hai tay cũng cong cong
theo hình số tám, phải có một dây chuyền công nghệ sản xuất, sinh lãi ít nhưng
tạo ra một tư cách pháp nhân sạch sẽ. Hệ thống quản lý kinh tế nhà mình. Hừ,
một sản phẩm trước khi thò mặt ra thị trường bị triện không dưới ba mươi con
dấu. Sân bay Nội Bài mưa nhẹ, Tâm dúi điếu thuốc cuối cùng vào cái gạt tàn
thuốc lá đầy ắp đầu lọc.
Trong
vòng mười một ngày Tâm sụt 4,7 kí1ô. Hai mắt trũng sâu rừng rực, giọng khàn
quánh đặc khói thuốc. Hoàng nhìn em rủ đi uống bia. Hoàng vừa trúng xổ số,
trúng thật. Năm cái giải hai số đuôi. Tiền thưởng đủ bốn cốc bia, một gói Héro và hai gói lạc. Hết cốc thứ
nhất, Tâm trình bày. Hơi dài. Hoàng là người duy nhất Tâm nói những điều sâu
kín không phải suy nghĩ.
-
Liệu chị Nhã giúp em không?
-
Anh nghĩ là có.
-
Và chính anh cũng phải tham chiến.
-
Tư duy kinh tế ở anh quá tồi.
-
Anh quan niệm sai về buôn bán. Thương trường chân chính không có chỗ cho lừa
đảo và ăn cắp. Tất nhiên là đầy rẫy kĩ xảo. Phương châm chủ yếu là đôi bên cùng
có lợi. Một sự hợp tác mang tính trí thức và trung thực. Thương gia ở các nước
tiên tiến được coi như một bộ phận tinh hoa của xã hội.
-
Thì anh có nói gì đâu. Nhưng Chúa tạo ra anh không cho tố chất của doanh nhân.
Em đừng hỗn với Người. Hãy sử dụng đúng chức năng mà Thượng đế quy định.
Tâm
phì cười. Hoàng vợi cả lòng. Từ bé, bất cứ khi nào nhìn thằng em trai cười
Hoàng bao giờ cũng thấy nhẹ. Sáng danh Chúa.
Nhã
đồng ý, công ty được thành lập. Tại thời điểm đó nó là một trong số rất hiếm
doanh nghiệp tư nhân được mang danh công ty. Nó có một tài khoản ngoại tệ tại
Vietcom Bank với cái tên giao dịch Bimisco. Nghị quyết đại hội Đảng 6 với lời
hứa của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, cho phép mọi tầng lớp nhân dân làm giàu.
Dự thảo về luật các doanh nghiệp ngoài quốc doanh được quốc hội bàn. Thế nhưng
Việt Nam quá ít chỗ cho thương trường chân chính, chỉ nhan nhản đông
lừa đảo và ăn cắp. Mười ba tháng sau, Tâm đã thấy sai lầm. Các company nhiều
như nấm sau mưa, nơi liên doanh của quan chức cơ hội với bọn buôn lậu liều lĩnh.
Cứ ra khỏi cửa là vấp phải giám đốc. Tâm biết, hùng biện là một chuyện và làm
ăn lại là chuyện khác. Nhã bỏ ra ba mươi cây vàng, Bình góp vốn mười bảy ngàn
USD. Nhã có căn nhà sáu mươi mét vuông bỏ không ở phố Gầm Cầu mua từ năm tám
sáu sẽ là văn phòng giao dịch. Trang trí nội thất bắt buộc phải có bộ salon,
telephôn và computer. Comlê để hù dọa khách hàng và trang phục đứng đắn chứng
tỏ với các đoàn thanh tra.
Thứ
hai, ngày cuối tháng, trời xấu và gió âm u. Tâm ngồi cho cả hai chân lên bàn
giữa cái văn phòng đang sửa. Tốp thợ đang gắn máy lạnh. Tâm viết luận chứng
kinh tế, không phải thuyết phục cấp chủ quản nào mà là thuyết phục Nhã và Bình.
Tâm tính thầu thêm cái quầy giải khát mậu dịch kề bên, nó ế sưng sỉa. Một trưa
hè nóng, cô mậu dịch viên duy nhất ngồi trực ngủ gật lộn cổ vào thùng nước
chanh pha sẵn để ở gầm quầy. Ba mươi tám phút sau mới có người đến cứu. Phải
thuê nốt cái mặt bằng mà giá sẽ rẻ như cho không ấy. Tâm nhìn đồng hồ, mười một
giờ rưỡi trưa. Anh phi xe vào Nghĩa Ðô, Viện khoa học mốc thếch. Lơ lửng mây
xám. Ông bảo vệ nói Thắng vừa đi. Tâm định hướng, anh quyết định tạt qua chợ
Bưởi. Anh không nhầm, nghiên cứu sinh vĩnh viễn không có bằng Phó tiến sĩ đang
ngồi cạnh mẹt thịt chó. Ðộc ẩm. Con mẹ bán mít rong vô ý chổng mông ngang mặt
gã trí thức nhỡ vận. Tâm cẩn thận đâm khẽ đít xe vào đầu quang. Mấy miếng mít
đổ lỏng chỏng, anh bình tĩnh đón câu chửi. Cựu sinh viên trường TV vẫn không
ngửng mặt lên. Tâm từ tốn:
-
Bà chủ, thái thêm cho miếng nầm.
-
Cậu đấy à?
Câu
hỏi chiếu lệ. Thái độ dửng dưng bạc phếch. Thắng chưa đến ba mươi, gầy gò, tóc
dài. Kính trắng 3,5 diop sứt một bên mắt. Tâm ngồi thoải mái, uống chung chén.
Anh nhìn rất lâu vào những ngón tay dài trắng xanh của bạn. Cách đây hai tháng,
Thắng ngủ lại nhà Tâm, nửa đêm choàng dậy nằng nặc đòi uống rượu. Khổ lắm có
biết uống đâu mà đòi.
-
Ðã uống lâu chưa?
-
Vừa vừa. - Thắng lè nhè ngón út để dài cậy miếng thịt dính ở răng.
-
Có việc cho cậu đấy.
-
Tao chán lắm...
Chợ
đông người nhốn nháo kiểu hàng xã, quà bánh rất nhiều rặt những thứ rẻ tiền.
-
Mình thành lập một cơ sở sản xuất. - Tâm bâng quơ. - Tự nhiên nghĩ đến cái bao
bì đầy ảo tưởng của cậu.
-
Cái gì?
Thắng
hơi ngơ ngác, để trốn ra khỏi quán tính của nửa lít rượu không phải dễ. Anh lấy
ngón trỏ đẩy kính lên, ngước nhìn Tâm chằm chằm. Trong chuyện làm ăn ít khi Tâm
nói đùa.
-
Bao bì nào nhỉ?
-
Thì bao nhiêu lần cậu gào lên ấy.
-
Cậu tin mình à?
-
Chẳng tin mày thì tin ai. - Tâm cục cằn.
-
Cậu có nhiều tiền không?
-
Tương đối.
-
Phải có thời gian đấy.
-
Cho cậu tròn ba chục ngày.
-
OK. - Thắng bỏ chén. - Về thực nghiệm mình và Hesser đã thành công rồi.
Mùa
hè năm tám sáu, nghiên cứu sinh Lê Thắng bỗng rồ người, rủ rê một giảng viên
cùng trường loay hoay tìm một chất nhựa mới. Buổi chiều vô tình dạo chơi ở
ngoại ô Dresden, Thắng chợt thấy bọn trẻ nghịch đốt những phế thải nhựa, cái
mùi khét quệt ngang mũi của nhà hóa sinh đáng ra là lỗi lạc, quả táo rơi trúng
đầu Newton. Từ buồng tắm Archimede tồng ngồng chạy ra. Phó khoa Hóa vốn là giáo
sư hướng dẫn, tóc bạch kim, gốc gác Hambourg thích phiêu lưu đồng ý. Hai tín đồ
của Edison tranh thủ phòng thí nghiệm ngoài giờ. Kết quả, mười tám
giờ chiều một ngày hè phân khoa thực nghiệm bị đốt trụi. Hơn nửa triệu mác lả
tả theo khói đen, khét ngầu một mùi hóa chất lạ. Ra tòa, Hesser nhận hết tội
lĩnh ba năm tù. Nước Cộng hòa dân chủ Ðức có tiếng là tôn trọng trí thức nhất
trong khối các nước XHCN Ðông Âu. Lê Thắng vật vờ, bốn tháng sau bị Sứ quán mời
nhẹ về nước. Trong một phi vụ đánh đồng hồ vượt biên sang Tiệp, Tâm phải ở
Dressden gần nửa tháng. Anh gặp Thắng ngồi co ro trong một tiệm rượu ít người
khuất phố nhỏ, đệ tử chính dòng của Mendeleep sống nhờ sự hảo tâm của cộng đồng
người Việt xuất khẩu lao động. Sáng chiều hai buổi nhá bánh mì chay chờ ngày
hồi hương. Gom góp được ít tiền lẻ thì thả vào đáy chai giải sầu. Rượu vã mồi
với những công thức hóa học lẩm nhẩm ở đầu môi. Cái vẻ anh tê
lếch mê hoặc Tâm. Và anh không nhầm đó là một trí thức thực thụ. Hai
gã tha hương sàn sàn tuổi, khác quan điểm triết học bỗng mến nhau. Phải chăng
là ý Chúa.
-
Uống nữa không.
-
Bao giờ cậu bắt đầu?
-
Cậu tỉnh rượu chưa.
Thắng
không trả lời, quờ túi bên cạnh rút một xấp giấy năm hào hai nhằng nhịt chữ và
số. Một hộp carton chứa đầy những hạt nhựa lẫn lộn xanh đỏ. Anh hùng hồn thuyết
phục Tâm, tiện bút bi xiên miếng thịt chó nhai nhếu nháo.
-
Về tận dụng nhựa phế liệu, bọn Ðức biết cách làm nhưng khoa học vô cùng. - Một
tợp nửa chén rượu. - Mình đã vào làm thuê ở các cơ sở sản xuất bao ni lông Sài
Gòn. Vứt.
Lại
một tợp nửa chén nữa. Ðúng, phải quên đi cái hợp đồng làm ở cơ quan thối tha
này, nơi mà ông chú có thần thế xấu hổ vì đã hứa với cả họ, đặt anh vào. Đúng,
phải quên đi cái vẻ mặt của gã trưởng phòng khi nghe anh trình bày dự án khoa
học của mình. Các đồng chí phải tin, nó sẽ làm lợi cho đất nước hàng trăm triệu
đồng. Cả Viện cười vào mũi cái gã lèo khèo nửa điên nửa tỉnh. Sếp mình không
phải là thằng ngu, nhưng bao nhiêu tinh hoa đã dồn hết hết cho việc đấu đá đi
nước ngoài mất mẹ nó rồi. Say à, Tâm, cậu tin mình chứ?
Tâm
dìu bạn đứng dậy, Thắng loạng choạng. Mấy cô bé xưởng may ra ăn bún riêu thay
bữa trưa bịt mồm cười. Hôm Tâm nhận được hàng chậm thì Thắng đến chơi, Tâm mở
chai Napoleon, Hoàng uống nhiều nhất. Thắng nuốt được hai chén ôm mặt khóc hu
hu. Cũng hôm Thắng bóc cái công ten nơ gần hai mét khối cả nhà háo hức xúm
quanh. Toàn sách. Hai cô em sắp lấy chồng lăn ra ngất, mẹ anh thở dài, tiếng
thở luẩn quẩn giữa bốn bức tường trần trụi không có đồ vật, căn hộ mới nhận
theo tiêu chuẩn hơn ba mươi năm công tác. Bố anh, Hiệu phó một trường phổ thông
trung học về hưu lấy tay rờ rờ từng tấm bìa được bọc simili xám, bập bẹ đánh
vần mấy chữ tiếng Ðức kĩ thuật theo giọng Pháp rồi lặng lẽ ra cái ghế mọt ngồi
hút thuốc lào. Nửa đêm ông cụ phát sốt mơ nói: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ
vang hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai với các cường quốc năm châu hay
không, chính là nhờ công học tập của các cháu.”
Việc
chọn địa điểm sản xuất khá phức tạp rồi cũng ổn. Một mảnh đất năm trăm thước
vuông ở Láng Hạ gần trục đường chính. Tiền mua trả dần trong ba năm. Hoàng tham
gia tổ chức nhân sự bằng cách kéo thêm vài gã bạn cũ. Nền kinh tế nước nhà đang
đứng chót vót ở đỉnh cao lạm phát, cán bộ trong biên chế nhà nước bỡ ngỡ trước
những chính sách đổi mới. Ðã thế bọn quan chức sâu mọt lại triệt để lợi dụng.
Trù dập đuổi việc được mạ thành giảm biên chế để cải tiến cơ cấu hành chính.
Nghề khắc dấu phát triển mà vẫn không phục vụ nổi nhu cầu tách nhập của các
phòng ban, vụ, viện. Tâm nhìn ông anh dẫn bạn đến mà nao người. Một kĩ sư hóa thất
tình lương thấp. Ba ngày trước khi cưới, vị hôn thê ngả vào vòng tay của một mỹ
nam tử mang quốc tịch Phần Lan. Một sinh viên kiến trúc tốt nghiệp đã bảy năm
qua mười tám cơ quan vẫn tiếp tục tìm việc. Một kĩ sư cơ khí con đông vợ đần
tay nghề cao. Sau trận rượu nhòe lòng lợn các trí thức ế ẩm tài năng đều bị Tâm
thuyết phục. Thắng là phó giám đốc phụ trách kĩ thuật lẩy bẩy sờ con dấu khắc
tên mình. Công nhân ấn định mức lương một trăm hai mươi ngàn tròn một tháng
chưa kể thưởng. Hợp đồng cứ sáu tháng thay một lần. Ðúng mười chín ngày sau khi
nổ pháo thành lập công ty, lô hàng đầu tiên được xuất xưởng. Thắng sụt sịt
khóc. Những tấm nhựa ép cứng xanh đục nhờ nhờ, những vỏ bao tải nilon màu vàng
nhạt, trước mắt ban kiểm tra kĩ thuật của liên hiệp thủ công nghiệp thành phố,
hai nam công nhân nhảy disco trên mặt tấm nhựa để qua miệng hố rộng. Bao nilon
đựng đầy đá lăn trên một đoạn dốc năm trăm mét không bục. Sản phẩm có hai đặc
tính quyến rũ, chất lượng cao và giá thành hạ. Tuy nhiên để thêm phần chắc chắn
tối hôm trước công ty quảng sản phẩm trên vô tuyến. Tâm đến nhà Tiến sĩ Phan
Thành, trưởng ban kiểm tra chất lượng, với một nụ cười tươi, một phong bì dày
cộp và hai chai Napoleon đít lõm. Công ty ký được ba hợp đồng có lãi, cường độ
sản xuất cao mà cung vẫn không đủ cầu. Nhưng cái gì đến phải đến. Không khí lạc
quan phủ đầy ba tháng rồi tắt ngấm. Linh cảm lờ mờ của Tâm đã thành rõ nét. Vấn
đề đầu tiên vấp phải khá cổ điển. Nguồn vốn. Nhã ngần ngại, cô chưa quen kiểu
làm ăn này. Bình sắp theo papa sang Ðức, một tư vụ làm ăn được dán mác công vụ.
Lãi suất gầy thu từ công quỹ còm của Tâm, Bình làm chỉ để chơi. Cú vấp thứ hai
mang tính quyết định là mặt trái của nền kinh tế thị trường. Chín mươi ba phần
trăm các công ty tư doanh chọn sự lừa đảo làm kim chỉ nam của hoạt động nghiệp
vụ. Khoảng hai năm sau bằng sự dốt nát thượng thặng của các quan chức ngân
hàng, hệ thống hợp tác xã tín dụng nhân dân ra đời. Nó chết yểu một cách logic
để lại danh thơm là vụ bể bạc lớn nhất thế kỷ của nền tài chính XHCN. Nó xứng
đáng là cú song phi cước liên doanh giữa Ngân hàng và Quỹ tín dụng đá đúng vào
trung tâm dưới của các cụ về hưu. Các công ty (company L.T.D) đặc biệt là những
công ty hay làm từ thiện lộ rõ bộ mặt bất thiện. Bimisco tức Bình Minh đã, đang
và sẽ nằm trong cơn lốc đó. Trung tuần tháng sáu Tâm đi Thanh Hóa, anh rủ Huyền
đi cùng.
Mặt
trời sắp lặn, bãi biển đông nghẹt người và sóng và hoàng hôn. Lộm nhộm đủ loại.
Công chức nghỉ theo tiêu chuẩn cơ quan, phe phẩy thừa tiền, sinh viên trốn học
và kha khá ông bà già dư dật của rửng mỡ. Ði nghỉ tại Sầm Sơn bắt đầu trở thành
mốt thời thượng của người Hà Nội. Quán xá nhiều nhưng vẫn đậm chất tỉnh lẻ. Tối
tối, phòng khiêu vũ (hội trường cơ quan nào đó) đông nghẹt thanh niên giậm giựt
theo tiếng nhạc Boney M. Một vài đôi nhảy người bản xứ uốn éo điệu xìlô áo bỏ
trong quần nhưng đi chân đất. Các cô cậu người Hà Nội nhìn biết ngay, ở nhà
trót ăn mặc đứng đắn nên ra đây hở hang quá đỗi, cố chứng tỏ dân thành phố lớn
phải đồi trụy. Tâm nằm dài trên cát hút thuốc. Vài vệt nắng nhạt yếu ớt. Anh
lấy cuốn Marketing che mắt, cố nhìn trong đám người xem Huyền ở đâu. Một vòng
tay mát lạnh bịt mắt Tâm.
-
Em lên lúc nào vậy?
-
Tận tít đằng kia, em vòng sau lưng anh.
-
Em đói chưa?
-
Hơi đói.
-
Anh với em về nhé.
-
Không tối nay chúng mình ở đây. Anh ơi, em yêu anh lắm.
Huyền
vừa cười vừa hôn anh. Cô mặc bikini nên trông càng tròn. Bốn tháng trước Tâm
đến nhà cô trời vẫn đang tiết xuân, Huyền mặc bộ váy đỏ sững sờ nhìn anh.
“Chào
em.”
“Anh.”
“Bố
mẹ có trong nhà không?”
“Chẳng
có ai nhưng anh đừng vào,” giọng Huyền nghèn nghẹn, “tối nay anh chờ em ở chỗ
cũ nhé.”
Vài
khuôn mặt hàng xóm tò mò, Tâm quay ra quán cà phê ngồi đốt cả buổi chiều bằng
hai bao ba số. Bảy giờ anh ra chỗ hẹn, gốc cây của sáu năm về trước lần đầu
tiên hai người hôn nhau. Huyền mặc áo thụng xanh đã đứng đấy. Tâm đỗ xe, không
nói. Chiếc DD70 trôi lang thang trên những phố vắng, Huyền nhất định không chịu
vào đâu ngồi. Cô ôm chặt anh, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên tóc. Nước mất cô ướt
đẫm quanh vai Tâm.
“Em
biết thế nào anh cũng đến.”
“Em
sắp lấy chồng chưa?”
“Em
nhớ anh quá.”
“Anh
có quà cho em, ở túi phải.”
“Thôi
để lát nữa đã.”
“Chúng
mình qua đêm được không?”
“Anh
điên à.”
“Anh
muốn hôn em.”
“Không.”
“Anh
muốn hút thuốc.”
“Ðưa
em châm cho.”
“Em
nghiện chưa.”
“Cả
rượu nữa.”
“Tuyệt
vời, anh giai anh nói, đàn bà biết uống rượu chính là phiên bản của Ðức Mẹ.
Huyền, đau, đừng cắn anh.”
“Ông
Hoàng có vẻ lập dị thế nào ấy.”
“Nếu
trên đời thiếu những người như anh Hoàng chắc sẽ khó thở hơn.”
“Anh
với ông ấy chẳng giống nhau gì cả.”
“Anh
yêu em.”
“Anh
ơi, anh đừng bỏ đi nữa.”
Tâm
hút thuốc nhìn Huyền ăn. Phở có mùi cari. Cứ cung cách này rồi Sầm Sơn sẽ sập
tiệm. Hai bên vỉa hè, vài ba mẹt thuốc rong lác đác lên đèn. Lơ thơ mấy ông Tây
Liên Xô ngơ ngơ đi hóng gió. Huyền bỏ lại nửa bát kêu thêm ly nước chanh. Chiếc
jíp đỏ của cô trong chiều tà càng rực rỡ. Mọi người đi ngang qua đều nhìn.
Huyền hãnh diện. Bao giờ cô cũng tự hào về khuôn mặt đàn ông của Tâm, về bộ
quần áo rất xịn của mình. Từ bé cô đã ưa diêm dúa, Tâm biết và chiều cô. Hoàng
hôn tắt hẳn, đã tấp nập những người dùng xong bữa chiều từ các nhà nghỉ ùa ra
đi rong. Tâm lưỡng lự gọi chai bia, anh hơi đói. Nhưng đồ ăn ở quán thì không
thể nuốt nổi. Hôm đến nhà gã bạn cũ ở thị xã Thanh Hóa chiêm ngưỡng phương pháp
làm gà của gia chủ, Tâm rùng mình. Không uống được rượu cũng phải cố làm hai
chén. Gã bạn thuở cùng trường học khóa trên hiện đang làm phó phòng vật tư
tỉnh. Hai năm gần đây trở nên sung túc vì đã biết ăn cắp. Gã nín lặng chờ thời,
kệ vợ con mè nheo kiên quyết không dính vào những vụ lặt vặt và gã không lầm.
Một dàn cát sét ba cục, một bộ viđêô JVC màu 14 inch và một chiếc cúp tám mốt
đời chót chứng minh rằng trường Kinh tế biết đào tạo sinh viên. Từ Hà Nội Tâm
đã đặt vấn đề, gã nghi ngờ Tâm nhưng hứa sẽ hợp tác. Bằng mọi giá phải lôi gã
vào cuộc, Tâm thực sự hiểu rằng muốn công ty đứng vững chỉ có hai cách là trốn
thuế và buôn lậu. Tài năng của Thắng may ra được đảm bảo bằng vàng ở thì tương
lai còn thời gian này là không thể. Gã bạn nốc cạn hơi rượu hỏi Tâm moi đâu ra
cái tin ấy. Năm 1986 trước cơn sốt mặt hàng tiêu dùng, ban lãnh đạo địa phương
quyết định dốc một phần ngân sách mua một khối lượng lớn hạt PVC nguyên chất và
hàng chục tấn phế liệu nhựa để tái sinh. Không có thiết bị kĩ thuật hiện đại,
trình độ cán bộ quá thấp, kế hoạch vĩ đại này đã góp một trang rực rỡ vào kho
tàng cổ tích của tỉnh nhà. Và bây giờ khối phế liệu ấy, lại càng là phế liệu
sắp được thanh lý bằng giá rẻ như bèo. Gã bạn của Tâm là thành viên chính của
ban giám định, sếp ruột của gã là phó chủ tịch tỉnh. Tiền mặt bạn ơi, hãy nói
chuyện bằng tiền mặt. Gã hơi phê phê, khua cái đùi gà trước mặt Tâm. Nắng xế
hè, đất Ái Châu có tiếng là đẻ ra những hào kiệt lắm mồm. Bữa rượu kéo dài gần
bốn tiếng, Huyền đành vào nhà trong nghỉ tạm. Tâm bắt đầu nói chẵn chín mươi
phút, giữa hai hiệp có nghỉ giải lao. Nàng vợ chưa được phép đô thị hóa áo hoa
cà khoét rộng cổ thòi dây chuyền một lạng, toe toét cười bưng cam hái vườn nhà
vào mời khách đét xe. Chua muốn rụng răng. Cuối cùng thì OK, ngày mai tất cả sẽ
đi gặp sếp, nếu hợp đồng được duyệt phí tổn cho mỗi chữ kí là hai cây.
-
Ði ngủ đi anh. - Huyền nũng nịu. Cô trùm chăn mỏng thu lu trên giường.
Mùa
hè năm nay khách sạn cho thuê buồng riêng hai người, sự tất yếu dễ hiểu. Tâm
ngồi trước tập giấy đặc chữ, nhiều dòng bị gạch xóa. Anh đang nháp hợp đồng.
Bao ba số trống rỗng, cốc cà phê còn xâm xấp.
-
Anh... ứ... anh.
-
Ðợi anh một lát.
-
Không.
Trời
về đêm đỡ ngột ngạt, ngoài rèm lụa trắng là mênh mông đen. Tâm cởi áo, anh ngồi
xuống bên cạnh Huyền.
-
Ngủ đi em.
-
Anh nằm xuống đây.
-
Ðau tay anh, bé.
-
Anh ôm em cơ.
-
Bụng em bắt đầu có mỡ đấy, chịu khó tập thể dục vào.
-
Kệ nó.
Giữa
đêm, Tâm chợt thức, trời đầy sao. Gió biển thổi ùa phồng rèm cửa. Huyền ngủ
ngon lành, cặp má bầu bầu vô tư. Lạy Ðức Mẹ lòng lành, xin Người che chở cho
chúng con.