Tuần lễ thời trang - Chương 17 - 18
BUỔI TIỆC KHI ĐỊA
NGỤC PHỦ ĐẦY BĂNG
WC HỎNG
8 giờ 22 tối
31 tháng Mười
Layne và bộ trang phục quá khổ của nó đã làm cho WC HỎNG
chật cứng, vậy nên Claire phải ngồi trên bệ toilet.
“Tớ không thể tin được là lại để cậu lôi kéo vào chuyện
này,” Layne nói.
“Cậu đã hứa rồi đấy.” Claire lấy ngón tay chải mái tóc
vàng của mình và bôi lại lớp son môi bóng không màu. “Theo cậu có bao nhiêu
chàng trai say mê một đứa con gái chúng gặp trong toilet?” nó hỏi Layne khi
ngồi xuống chỗ ngồi lạnh ngắt.
“Tụi mình đã bị đặt bẫy.” Layne cố giữ cho mấy góc trang
phục của mình không làm trầy lớp giấy dán tường Ralph Lauren kẻ ô. “Tại sao nó lại để
tụi mình đợi trong WC nếu không phải đang mưu tính chuyện gì đó làm mình bẽ
mặt?”
“Tin tớ đi.”Claire bắt tréo chân và nhá một cái kẹo Nerds Rope. “Nó chỉ
muốn tụi mình gặp nó ở đây để không ai thấy nó trò chuyện với tụi mình công
khai thôi.'“
“Ồ, chỉ có thế.” Layne lắc đầu. “Tuyệt, giờ thì tớ cảm thấy khá hơn nhiều
rồi.”
Nó chỉnh lại mấy cái nệm. “Cậu biết không, gặp con trai trong WC là thứ mấy
cô gái dạt vòm hay làm. Tớ cảm thấy như tụi mình đang bị quay phim cho một
chương trình tuyên truyền vì cộng đồng nào đó.”
Tiếng gõ nhẹ lên cửa WC cắt ngang chúng.
“Có người trong này,” Claire nói.
“Không, là tớ, Massie.”
“Ồ, vào đi.” Claire đứng bật dậy. Nó định nhéo má để có chút hồng hào thì nhớ
ra mình đang đeo mặt nạ.
Massie cố mở cửa, và cái cửa mắc vào bộ trang phục của Layne.
“Chuyện này thật ngốc,” Layne cáu kỉnh khi lấy lại thăng bằng. “Tớ đi đây.”
Nó ngọ nguậy cố đi qua Claire nhưng khi sắp đến cửa thì đối mặt với hai đứa
con trai cao, tóc đen, lóng ngóng. Một đứa quấn quanh người những khúc xốp xám
còn đứa kia mặc toàn màu đen có mấy khoanh bánh mì dính vào áo quần.
“Tớ là Rock,” khúc xốp nói. “Còn cậu ấy là Roll.”
“Thỏa chí đi nhé,” Massie nói. Nó quay người bước ra khỏi lều.
“Chúa ơi, vui nhộn quá,” Layne nói với anh chàng Rock. Nó cố vỗ đầu gối
nhưng tất cả những gì nó làm chỉ là nâng được cánh tay lên không trung được hai
phân rồi lại hạ xuống. “Cậu có đoán được tớ là gì không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Rock nói. “Cậu là một củ khoai tây nằm trên ghế bành. Tớ đã
nhìn cậu cố đi với thứ đó cả tối nay. Cậu hẳn là bị chiên rồi.”
Roll phá lên cười vì câu đùa về khoai tây và giơ tay đập vào tay thằng bạn.
“Chúa ơi, chiên,” Layne nói. “Claire, thấy có buồn cười không?”
Nhưng Claire không thấy buồn cười chút nào. Nó còn đang mải nghĩ sao Massie
lại cho là nó có thể mê loại ban nhạc chơi trong gara. Layne có thể là “nghệ sĩ
rock độc lập”, nhưng Claire là pop thuần túy.
“Tớ là Eli,” Rock nói với Layne. “Còn đây là Tristan.”
“Chào,” Claire và Layne nói cùng lúc.
“Có ai muốn trượt băng không?” Eli hỏi.
“Có chứ!” Layne nói. “Nhân tiện, cậu là đá tuyệt thật!”
“Còn cô ấy có thể là TẢNG ĐÁ nào đó” Claire nói với Tristan, hy vọng trò
chơi chữ ngớ ngẩn của mình có thể phá tan sự căng thẳng giữa hai đứa.
“Hả?” Tristan nói.
Claire chẳng buồn nhắc lại. Thay vì vậy nó nhìn Layne và Eli đi về phía sân
băng. Nó thấy bối rối vì đã tự cho mình cái ngôi vị “chuyên gia về con trai”
trong khi Layne chỉ mất chưa đầy mười phút đã gặp được bạn tâm giao nghệ sĩ độc
lập của mình rồi. Claire ước thà ở cạnh em trai còn hơn là Tristan.
“Muốn nhảy không?” Tristan hỏi.
“Ừ, chắc rồi?” nó nói, nghe ra như một câu hỏi hơn là câu trả lời.
Tristan chìa tay cho Claire. Mấy móng tay cậu ta lấp lánh nước sơn bạc.
Chúng hòa màu với ánh bạc lấp lánh trên viền kẻ mắt xanh của cậu ta. Claire cúi
xuống, vờ sửa lại dây giày Mary Janes để tránh cử chỉ mời ấy.
“Cậu kiếm đâu ra đồ trang điểm thế?” Claire hỏi khi đứng thẳng người lên.
“Ở chỗ chị tớ,” Tristan trông hãnh diện. “Tớ thường lẻn vào phòng chị ấy
sau khi chị ấy đi học.”
“Thường á?” Claire hỏi. “Cậu muốn nói nó không phải là một phần của bộ hóa
trang này à?”
Tristan nhướng mày và hếch đầu.
“Lần cuối cậu thấy một khoanh bánh mì[1] kẻ lông mi là khi nào vậy?”
[1]. Nguyên văn: a roll. Ở đây
Tristan cố chơi chữ; Eli giới thiệu Tristan là “roll” (trong Rock and Roll)
nhưng đồng thời “roll” cũng có nghĩa là “khoanh bánh mì”.
Claire tìm trên gương mặt cậu ta một biểu hiện cho thấy có thể cậu ta đang
đùa, nhưng cậu ta chỉ nhìn nó đăm đăm.
DJ chuyển sang bài “Get the Party Started” của Pink và Claire mừng vì có
thể đánh trống lảng.
“Ồ, tớ thích bài này,” nó nói. “Đi nào.”
Claire dẫn đường, nghĩ rằng nhảy với Tristan còn hơn là đứng một mình.
Nhưng ngay khi chúng vừa lên đến sàn nhảy, Tristan bắt đầu quẫy đập như một kẻ
tâm thần cố nhảy điệu simmi thoát ra khỏi cái áo khoác bó. Ban đầu Claire cố
làm ngơ chứng điên của hắn, nhưng khi mấy khoanh bánh mì bắt đầu bay khỏi bộ đồ
hắn mặc, nó thấy không thể nào làm ngơ được nữa.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Claire hỏi.
Bước nhảy của Claire dượm dẹ hơn bình thường. Mọi người đã nhìn chằm chằm
rồi, và nó không muốn lôi cuốn thêm sự chú ý nào về phía mình nữa. Điều duy
nhất nó mừng thầm là Massie không ở gần đây để chứng kiến cảnh tượng này.
“Tristan, nếu cậu mà nhảy nhanh hơn chút nữa là đi du hành xuyên thời gian
được đó,” Claire nói.
Nhưng bạn nhảy của nó không nghe thấy. Cậu ta còn đang mải mê thể hiện
mình. Claire nghĩ cái kiểu ngượng ngùng thế này không đáng để nó tiếp tục nhảy.
Thế nên nó rút lui dần theo nhịp và chạy tới bàn tiệc.
BUỔI TIỆC KHI ĐỊA
NGỤC PHỦ ĐẦY BĂNG
Lò Lửa Tuyệt Vọng
8 giờ 40 tối
31 tháng Mười
“Tớ thèm món kẹo dẻo chết đi được,” Massie không nói với
một ai cụ thể cả. Nó để Bean xuống bãi cỏ gần lò lửa nơi Cam, Derrington và
Vader đang quanh quẩn.
“Tớ cũng thế,”
Dylan nói.
“Cũng thế…”
“Xin lỗi vì cắt
ngang nhé, nhưng lò lửa này là lò nướng tốt nhất đây.” Massie mỉm cười với mấy
cậu con trai. “Tớ nghe đâu đó là nhờ có gió đấy.”
“Không sao đâu
mà,” Vader nói. Nó ngồi thẳng lên và vuốt thẳng thớm bộ lông khỉ của mình.
Massie xuyên ba
miếng kẹo dẻo vào mấy cái răng cây chĩa
rồi đưa lên ngọn lửa. Nó đứng giữa Alicia và Dylan, hai đứa cũng đang làm thế.
Trông chúng chẳng khác nào ba thằng con trai đang đứng ở chỗ đi tiểu.
Derrington, Cam
và Vader ngồi trên những tấm thảm bên dưới. Chúng giật từng nhúm cỏ dưới đất
lên và nhìn đăm đăm chữ Kiss It sau quần mấy đứa con gái.
“Tớ thích nhìn một cô gái làm
việc của con trai,” Derrington nói. Nó nằm ngửa ra, hai tay xếp sau đầu.
Mái tóc vàng hoe lởm chởm và
đôi mắt nâu của cậu ta khiến Massie nghĩ đến một con chó Lab lông vàng.
“Ồ, chuyện đó vẫn xảy ra khi
không có gã con trai đích thực nào gần đó,” Massie nói.
Mấy đứa con gái giơ tay vỗ
vào nhau ăn mừng.
“Cậu bị tiêu diệt rồi, anh
bạn.” Cam cười, “Cậu ấy dồn cậu vào thế bí với
chuyện đó rồi.” Cậu ta lăn ra mà cười.
Massie cố ngăn nụ cười sắp nở
trên mặt. Nó không muốn Cam biết lời tán thưởng của Cam
làm nó vui đến chừng nào, cho dù quả đúng là thế.
“Im đi.” Derrington bắn một
miếng kẹo dẻo vào má Cam.
“Chết này!” Cam
ném lại một cái.
Trong vài giây cả sáu đứa
cùng lao vào cuộc chiến kẹo dẻo. Trận chiến trở nên đặc biệt đáng sợ khi lũ con
gái bắt đầu ném mấy miếng kẹo nóng bỏng tay vừa nướng ra lò.
“Ôi, cổ của tui,” Cam la lên với Massie. Nó lột một miếng kẹo dẻo dính khỏi
cổ họng. Nó phải giũ giũ bỏ miếng kẹo mới chịu văng khỏi ngón tay và rơi trên
cỏ.
“Cậu chết rồi nhé,” nó nói.
Cam xé toang một bịch kẹo mới và bắt đầu mở cuộc tấn công trên quy mô toàn
diện. Có thể cậu ta gầy như que củi, nhưng lại cao, khỏe và không bao giờ ném
trượt mục tiêu.
Trận mưa kẹo dẻo dồn dập mịt mù nên Massie phải nhắm mắt mà ném phần kẹo
còn lại của mình. Nó không nhìn thấy người phục vụ ăn mặc như tay sai của quỷ
Satan bị ném trúng má hay gã karate bị một phát vào lưng. Nhưng dù có thấy đi
nữa nó cũng sẽ không cảm thấy có lỗi về chuyện đó.
Massie nghe thấy điện thoại
reo.
“Tạm nghỉ,” nó nói.
“Alô?” Nó hết hơi. “Kristen
đấy,” nó nói to với bọn bạn.
“Sao rồi? Bọn tớ rất nhớ cậu,
KRISTEN.” Massie liếc nhìn Derrington để xem cậu ta có dỏng tai lên khi nghe
thấy tên Kristen không. Nó thèm được biết thực ra cậu ta thích ai trong mấy đứa
bạn mình.
“Có ai muốn chào Kristen
không?” Massie giơ điện thoại ra chung chung về phía Derrington.
Vader làm tiếng hôn chụt ướt
nhẹt bên tai Derrington.
“Tránh xa tớ ra,” Derrington
tỏ ra lúng túng và đẩy Vader ra.
“Để tớ nói.” Dylan chụp cái
điện thoại từ tay Massie. “Này, tớ nghe nói cậu đã khóc ầm ỹ, cậu có sao không
đấy?” Nó nói to đủ cho mấy đứa con trai nghe thấy, “Ừ, tớ không thể tin được là
cậu bị CẤM TÚC... Hồi còn là trẻ con tớ cũng bị CẤM TÚC hoài, nhưng giờ thì tớ
lớn hơn rồi nên không bao giờ bị CẤM TÚC cả.”
Alicia vụt một miếng kẹo dẻo
vào đầu Dylan và cả đám phá lên cười.
“Derrick, thôi đi.” Dylan
cười vào điện thoại.
“Không phải tớ - là Alicia,”
Nhưng là ai thì cũng không quan trọng. Dylan thả điện thoại xuống đất và
khai hỏa với Derrington.
Chẳng ai nói lời tạm biệt với Kristen cả.
“Trò này chán quá,” Alicia bỗng nói. “Ai muốn chơi quay chai(1) không?”
(1) Quay chai là trò chơi trong tiệc tùng tuổi teen thường chơi. Một vài
người ngồi thành vòng tròn; một người ngồi giữa và quay một cái chai trên sàn
và phải hôn môi người mà cái chai chỉ tới, sau đó sẽ đến lượt người này quay cái
chai
“Tớ,” Vader nhanh nhảu trả lời.
“Nhân tiện, sao người ta gọi cậu là Vader Hụt Hơi?” Massie hỏi, cố trì hoãn
chuyện hôn hít. Con bé không thích khi Alicia là chuyên gia về chuyện gì đó
mình chưa từng thử. Nó không muốn bị gọi là kẻ ngoan đạo tại buổi tiệc của
chính mình.
“Cậu đã bao giờ nghe thấy cậu ta thở chưa?” Cam hỏi.
Massie cười lớn hơn mức cần thiết.
“Còn ai khác muốn chơi nào?” Alicia hỏi. Nhưng không ai trả lời. “Thôi nào,
mấy cậu, sẽ vui lắm đấy.”
“Tớ chơi.”
Mọi người quay lại để xem giọng nói bí ẩn đó từ đâu ra.
Một đứa con gái lộng lẫy đang đứng một mình cạnh lò lửa. Ánh sáng cam nhảy
nhót từ ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt xanh của nó thật đẹp. Mái tóc vàng dợn sóng
của nó dài đến giữa lưng. Nó trông như kiểu con gái thuộc về vùng biển ở California
- cách nó mặc chẳng khác nào một cô gái lướt sóng (bộ đồ lặn siêu chật, dĩ
nhiên) có lẽ có gì liên quan đến chuyện đó.
“Ừ, tớ nữa,” Derrington bỗng
nói.
“Tớ sẽ chơi.”
“Thêm tớ nữa,” Cam nói thế.
“Ồ, giờ tụi nó lại muốn
chơi,” Dylan nói khẽ với Massie.
“Tuyệt,” đứa con gái nói, mắt
nó long lanh trong ánh lửa. “Nhân tiện, thật tuyệt khi được gặp các cậu.”
“Ừ, cùng rất tuyệt được gặp
cậu,” Massie nói. Nó quay qua Dylan và nhún vai. Nó chẳng biết người lạ kia là ai cả.
“Ôi Chúa ơi,” Alicia nói. “Olivia Ryan! Tớ không nhận ra cậu. Cậu đã đi đâu
suốt cả học kỳ thế?”
“Tớ bệnh nặng,” Olivia nói.
“Nhưng giờ tớ khá hơn nhiều rồi.” Nghe nó nói như đang thì thầm nhưng không
phải vậy. Giọng nó vẫn luôn dịu dàng đến khó tin.
Dylan vừa nói vừa ho, “Sửa
mũi?”
“Đúng đấy!” Massie vừa nói
vừa ho lại.
“Trông cậu thật ngạc nhiên
quá,” Alicia nói.
“Ừ, khang khác thế nào ấy.”
Massie đang cố hình dung xem Olivia nhắc nó nhớ đến ai.
Dylan huých nhẹ khuỷu tay vào
sườn Massie và cười khúc khích. Chúng nhìn Alicia xem con bé có để ý thấy gương
mặt giải phẫu của Olivia không, nhưng nếu có để ý thấy, thì vẻ mặt của nó lúc
này cũng không để lộ ra.
“Được rồi, ai sẵn sàng chơi
nào?” Alicia hỏi cả nhóm. Nó dường như say sưa vui vẻ với Olivia hơn là chế
giễu con bé, điều này khiến Massie cảm thấy vô cùng bối rối.
“Tớ.” Olivia giơ tay lên.
“Tớ sẽ đi bắt thêm người
nữa,” Alicia nói.
“Phải đấy!” Olivia vỗ tay.
“Tớ sẽ giúp.”
Hai đứa con gái khoác tay
nhau đi về phía sàn
“Nó làm tớ nhớ đến ai nhỉ?”
Dylan hỏi Massie.
“Không biết nữa,” nó nói. “Tớ
cũng đang băn khoăn điều đó đây.”
Nhưng trong đầu Massie còn có
những điều lớn lao hơn. Nếu hở ra tin là Olivia Ryan có kinh nghiệm về con trai
nhiều hơn Massie thì nó sẽ không bao giờ có thể quên đi được. Chỉ còn mấy phút
nữa thôi là nó phải đối diện với một đám học sinh lớp bảy thèm hôn môi và một
cái chai quay rồi, và nó muốn vô cùng được hủy cuộc chơi.
Nó rút điện thoại ra.
MASSIE: CÓ VẺ NHƯ DERRINGTON MUỐN HÔN OLIVIA.
DYLAN: L CỨU!
MASSIE: CẬU PHẢI NGĂN TRÒ NÀY LẠI.
DYLAN: • • •
MASSIE: VI TRÙNG CỦA OLIVIA. J
DYLAN: HIỂU RỒI. J
Dylan đút điện thoại trở vào túi Louis Vuitton và rồi nghiêng mình qua
Derrington và Cam nói, “Tớ không chắc chơi quay chai với ai đó đã vắng mặt nửa
học kỳ với một căn bệnh bí ẩn làm biến đổi gương mặt là một ý hay đâu.”
“Ôi Chúa ơi,” Massie nói. “Ý kiến hay đấy.”
“Ừ, nhưng bệnh của cậu ta làm cậu ta trông khá hơn trước đấy chứ,” Vader
nói.
“Lúc này thôi,” Massie nói. “Ai biết được thứ này có thể có kiểu tác hại
lâu dài nào?” Massie nhìn Olivia chộp một cái chai Perrier rỗng khỏi bàn tiệc
và biết không còn nhiều thời gian nữa.
“Tớ bỏ phiếu cho sức khỏe,” Dylan nói với Derrington. Nó nâng lòng bàn tay
lên trời.
“Tớ cũng thế,” Massie nói. “Tớ có ý kiến là tụi mình chạy ra wc hỏng và
trốn ở đó. Ở đó có vẻ riêng tư hơn.” Nó nhướng mày như một thiếu nữ quyến rũ
trong phim ảnh khi nói từ “riêng tư”. Massie chưa biết mình sẽ tiếp tục chuyện
hôn hít ngoài chương trình ra sao, nhưng nó vẫn còn khoảng một phút nữa để lên
kế hoạch.
“Tớ đồng ý,” Cam nói với một nụ cười ma mãnh. Massie có thể ngửi thấy hương
kẹo gum nho Big League Chew cậu ta đang nhai rào rạo và cúi gần trước hơn để
hít thêm một hơi nữa.
“Còn cậu thì sao?” Dylan hỏi Derrington.
“Dĩ nhiên,” nó lầm bầm. “Đi nào.”
Derrington lúc nào cũng lầm bầm, nên Massie khó mà đoán biết được là cậu ta
chán nản hay hào hứng. Dù sao thì cậu ta cũng đi.
“Ô hay, thế các cậu để tớ lại đây hít vi trùng của Olivia à?” Vader la với
theo chúng. “Tuyệt lắm. Cám ơn.”
“Cậu có nghĩ Vader thực sự giận rồi không?” Dylan thì thầm với Derrington.
“Không, giờ thì một mình cậu
ta có cả Alicia và Olivia,” Derrington nói. “Có lẽ cậu ta sẽ cám ơn bọn mình
đấy.”
Dylan không hài lòng với câu
trả lời của Derrington và ăn hết ba ô vuông sôcôla Chunky trên đoạn đường ngắn
chạy qua bãi cỏ. Đó là lần đầu tiên trong cả tuần Massie thấy nó vi phạm chế độ
ăn kiêng.
“Cô nghĩ mình đang đi đâu
vậy, người đẹp?” Massie dừng bước ngoái lại nhìn. Hai đứa con trai mặc váy đang
đứng sau lưng nó. Đứa đội tóc giả đen trông nhỏ nhắn và mảnh mai đến nỗi khiến
Massie nhớ đến mấy con búp bê bằng sứ nó từng sưu tầm.
“Tụi tui nghe nói đằng kia có
trò chơi quay chai ở lò lửa,” Todd nói. “Muốn hộ tống không?” Nó chìa khuỷu tay
ra cho Massie.
Thằng bạn còm nhom của nó rúc
rích cười, tiếng cười nghe giống một tiếng rít hơn.
“Không phải những quý cô xinh
đẹp các cậu nên tìm vài chàng trai mà hôn sao?” Massie nói.
Cam và Derrington cười phá lên.
“Xin lỗi nhé, thưa cô,” Dylan
nói. Nó lôi Massie đi và cả bọn chạy đến căn lều.
Chúng lách vào wc và Cam đóng cửa lại sau lưng. Mùi nước hoa Drakkar Noir của
cậu ta phảng phất trong không khí và Massie cố kiềm chế để không ôm ghì lấy lấy
Cam. Nó làm như vô tình huơ cổ tay vòng quanh,
hy vọng Cam sẽ nhận thấy mùi nước hoa Chanel
số 19 của nó cũng quyến rũ không kém.
“Tớ thắc mắc ở đây sẽ tối ra
sao khi đèn tắt?” Cam nói. Sự nhẹ nhàng và
ngọt ngào khiến giọng cậu ta nghe có vẻ tò mò thay vì hư hỏng.
Cậu ta búng cái công tắc và
căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối đen như mực. Massie có thể cảm thấy mình bắt
đầu kinh hoảng. Tim nó đập nhanh và bàn tay ẩm ướt.
ÔI TRỜI ƠI! Chuyện gì xảy ra
nếu cậu ấy tiến lên?
“Thử xem cái này nhé,” Massie nói. Nó bật cái công tắc trên tường. Chiếc
bóng đèn trên trần nhà sáng lên và cả căn phòng ấm màu đỏ. “Tuyệt không? Đó là
cái đèn nhiệt. Giờ thì ở đây trông giống địa ngục rồi.”
Tất cả đồng thanh “ồ” và “chà”, tiếp theo là những giây phút im lặng vụng
về. Dylan quyết định làm cho không khí căng hơn nữa.
“Có thật là cậu phải lòng ai đó trong lớp tớ không?” Dylan hỏi Derrington.
Nó bồn chồn tắt mở cái vòi nước trong lúc chờ câu trả lời.
“Gì cơ?”
“Tớ nghe nói cậu phải lòng Kristen kể từ buổi gây quỹ của trường Bán trú
Octavian tháng trước,” nó hỏi. “Phải thế không?”
Kế hoạch của Dylan thật táo bạo. Massie rất ấn tượng.
“Ờ, tớ…” Derrington bắt đầu nói. Nhưng nó bị cắt ngang.
“CHẾT ĐI, ĐÁM NGƯỜI KIA! CHẾTTTTTT ĐIII!” Alicia và Olivia ào qua cửa, làm
mặt đáng sợ để dọa.
Dylan, Derrington, Massie và Cam túm lấy nhau mà thét to hơn bất cứ đứa nào
trong chúng từng nghĩ mình la được to đến thế.
“Bắt lấy chúng!” Cam la lên. Cậu ta chen ngang qua Massie rượt theo Alicia
và Olivia lúc này đã bỏ chạy, vừa la hét vừa cười. Derrington chạy theo.
Dylan không nói nên lời. Nó nhìn Olivia trong bộ đồ lặn bó sát người đang
phóng hết tốc lực qua bãi cỏ, mỗi sải chân đều làm mọi người phải ngoái nhìn.
“Đấy, ai đó thích được bọn con trai đuổi theo,” Massie nói với Dylan khi
chúng nhìn con bé da ngăm hấp dẫn và “tay sai” tóc vàng mới của nó cuốn gói với
những anh chàng mà chúng phải lòng “Nó làm tớ nhớ đến ai nhỉ?” Dylan hỏi.
“Tớ biết rồi,” Massie nói. “Một trong đám người mẫu của Steve Madden đó.
Cậu biết đấy, đầu to đùng và thân hình xương xẩu.”
“Đúng rồi!”
“À, còn nữa.”
“Gì?”
“Xác chết.”