Tuần lễ thời trang - Chương 07 - 08
TRUNG TÂM MUA SẮM WESTCHESTER
TẦNG 1
12 giờ 51 trưa
25 tháng Mười
Claire và Todd
chạy qua các cánh cửa tự động của trung tâm Westchester
cứ như thể vừa được thả xuống ở công viên giải trí Six Flags.
“Có nghĩ ở đây
họ có cửa hàng Dairy Queen không?” Todd la với theo Claire. Nó tụt lại đằng sau
vì đau chân.
“Trung tâm mua
sắm nào cũng đều có Dairy Queen cả,” Claire ngoái đầu hét lại. “Massie, có muốn
đi tìm kẹo dẻo với tớ không?”
“Tớ không nên
làm tiêu hao năng lượng của mình thì hơn,” Massie nói khi kiểm tra tin nhắn
trong điện thoại di động.
Claire nghĩ ngay đến bọn bạn
ở nhà. Tất cả chúng đều thích kẹo. Chúng cùng mua kẹo, chia nhau, và cất giấu
những phần kẹo dành cho trường hợp khẩn cấp trong tủ để đồ. Mấy đứa con gái ở Westchester cũng làm thế. Chỉ có điều đối với chúng,
“kẹo” là giày dép và túi xách, không phải kẹo chua.
Claire chuồi tay vào túi sau
quần xa tanh màu đen (hừm, cái vụ cá cược ngu ngốc này!) và đưa mấy đầu ngón
tay vuốt dọc tờ ba đô la bố nó đã cho trước khi nó rời khỏi nhà. Nó thề sẽ bỏ
đồ ngọt sau vụ mua kẹo thả cửa này. Bọn con trai Briarwood có thể nghĩ như vậy
thật trẻ con. Massie thì nhất định đã nghĩ thế rồi.
“Nhớ là mười phút nữa mình sẽ
gặp nhau trước Nordstrom đấy nhé,” bà Kendra nói.
Ánh mặt trời chiếu qua các ô
cửa trên mái, tưới đẫm trung tâm mua sắm bằng ánh sáng ấm áp chan hòa. Trung
tâm Westchester trông chẳng giống chút gì với mấy ngôi nhà bê tông thô sơ mà
Claire và bọn bạn nó đến mua sắm ở Florida.
Nó thậm chí còn không có lấy một cửa hàng bán lẻ Spencer Gifts hay Strawberry
nào. Thay vào đó, người mua sắm vào ra như mắc cửi ở các cửa hiệu Louis
Vuitton, Sephora và Versace Jeans Couture. Họ đeo những cặp kính râm
ngôi-sao-điện-ảnh to tướng và mang giày gót cao kêu lách cách trên sàn đá cẩm
thạch bóng loáng dưới mỗi bước chân.
Claire cảm thấy như thể mấy
con manơcanh trong các tủ kính đang nhìn nó vẻ kẻ cả, cũng y như Massie,
Alicia, Kristen và Dylan vậy.
Mãi đến khi đặt chân vào cửa
hàng bán kẹo Sweet Factory Claire mới cảm thấy dễ chịu. Những thùng kẹo muôn
màu thân quen xếp thành hàng cao ngất gợi trong nó cảm giác như ở nhà. Nó múc
một đống kẹo dẻo vào túi bóng rồi thanh toán tiền chỗ quầy thu ngân.
“Xin cám ơn đã ghé vào Sweet
Factory.” Cậu thanh niên nặng quá cân trả lại tiền thừa cho Claire mà không rời
mắt khỏi cuốn Cuộc cách mạng Ăn kiêng Mới của Bác sĩ Atkin.
“Thôi khỏi,” Claire nói. “Cám
ơn anh.” Nó hất một cái kẹo dẻo màu cam hình bàn chân vào miệng rồi đi tới chỗ
hẹn.
Massie là người cuối cùng tới
Nordstrom và là người duy nhất không nhai xào xạo chút đồ ngọt nào. Ngay cả bà
Judi và bà Kendra cũng đang chia nhau một cái bánh quy đen-trắng to tướng.
“Đi quanh mấy cửa hàng này mà
không mua sắm chắc là khó chịu lắm nhỉ?” Claire nói với Massie.
“Chả biết,” Massie nói. “Tớ
chẳng nghĩ gì về chuyện đó cả.”
Nhưng cứ xem cái cách Massie
dán mắt nhìn đầy thèm thuồng vào túi mua đồ của những người đi qua, Claire biết
con bé đang nói dối. Đột nhiên Claire thấy giận mình đã khơi mào nên vụ cá cược
này. Mục tiêu của nó là được Massie chấp nhận chứ không phải là phẫn hận.
“Muốn nạp chút năng lượng
không?” Todd nói với Massie. Thằng bé chìa ra một cái bánh Cinnabon.
“Không, cám ơn.”
“Thôi nào, chỉ một miếng
thôi. Nếm mùi tội lỗi ở bánh Cinnabon.”
“Không CÁM ƠN.”
“Nó n-ó-n-g.” Todd huơ huơ
cái bánh ngọt dưới mũi Massie.
“Todd, tao có gọi cà phê
không?” Massie hỏi.
“Ừ, không,” Todd trả lời.
“Vậy sao mi cứ sấn sổ tới cái
CỐC của tao thế?” Massie cắn cảu.
“Xin lỗi vì đã mời,” Todd
nói. Nó rút
lui.
Claire cười rúc rích. Con bé đang lục trong túi kẹo dẻo, cố tránh mấy cái
màu xanh lá.
“Muốn một ít này không?” Claire chìa túi mời Massie dù biết làm thế chỉ phí
thời gian thôi.
Massie thò tay vào bốc một nhúm. Todd há hốc miệng
“Ồ, dĩ nhiên, chị sẽ ăn cùng Claire,” nó nói. “Chị bắt đầu thích chị ấy hơn
tui từ hồi nào vậy?”
“Từ hồi nảo hồi nào rồi ấy,” Massie nói.
Todd tổn thương đến nỗi chạy thẳng lên trước để theo kịp các bà mẹ. Claire,
ngược lại, rất phấn chấn. Massie quả là thích nó hơn một ai đó. Nếu đó là thằng
em xấc xược của nó thì đã sao? Khởi đầu cứ thế đã.
“Nó sẽ không làm phiền cậu nữa trong ít nhất một giờ tới,” Claire nói.
Massie đáp lại bằng cách bốc thêm kẹo dẻo.
Hai đứa con gái bước chậm lại để Todd và các bà mẹ đi trước.
“Thế cậu sẽ hóa trang thành
gì trong ngày Halloween?” Claire hỏi.
“Quỷ Dơ,” Massie nói. Nghe cứ như là “Quể Do” vì nó đang nhai một cái kẹo
dẻo hình con sâu. “Còn cậu?”
“Tớ đang nghĩ chắc là Blossom, Cô Gái Powerpuff. Cô bé có trí thông minh,
vẻ đẹp, và một quả đấm thật cừ. Với lại tớ đã có bộ trang phục hồi năm ngoái
rồi.”
“Chuyện đó thì được thôi, tớ chắc thế. Ít ra thì cậu cũng không phải là một
trong những người chọn mấy bộ trang phục chơi chữ,” Massie nói. “Cậu biết đấy,
ví dụ một chiếc áo black-eyed p[1] hay một kẻ cờ gian bạc lận.”
[1] Black-eye p là bộ trang phục
khá phổ biến trong các dịp Halloween, có chữ p màu đen tô trên áo và người mặc
sẽ tô một bên mắt màu đen. Đồng âm với Black eyed pea = đậu trắng, đồng thời là
tên một nhóm nhạc (The Black Eyed peas).
“Phải đấy, mấy bộ trang phục ấy rất làm ra vẻ tinh quái.” Dù sao thì Claire
cũng chưa từng thực sự nghĩ nhiều về mấy “bộ đồ chơi chữ” trước khi đồng ý với
quan điểm của Massie.
“Mẹ nghĩ cả hai đứa nên mặc trang phục giống nhau vì các con là những nhà
đồng tổ chức mà,” bà Kendra nói với ra sau.
“Sao mẹ cậu nghe thấy tụi mình nói chuyện nhỉ?” Claire nhăn nhó với Massie.
“Thật là một ý tưởng sắc sảo,” bà Judi phụ họa.
Massie chạm nhẹ vào cánh tay của Claire ra hiệu, “Tránh ra và để tớ xử trí
chuyện này.”
“Mẹ, đó là một ý kiến tuyệt vời nếu như mình nghĩ ra từ vài ngày trước,”
Massie nói. “Chỉ là con đã có một cam kết về trang phục với Alicia, Dylan và
Kristen rồi. Ồ, còn Claire thì thật sự muốn làm một Cô Gái Powerpuff, nên có lẽ
để sang năm đi.”
“Ồ, thôi nào. Tụi con có thể làm các Cô Gái PARTY puff mà,” bà Judi nói.
Claire trợn ngược mắt. Nó tưởng như có thể chết được vì bối rối.
“Dạ, chuyện đó được,” Massie nói. “Mọi thứ vẫn ổn theo cách của chúng mà.”
“Claire, cháu làm Quỷ Dơ với Massie và bạn nó được không?” bà Kendra hỏi.
“Ừm, dạ, cháu chắc thế, nhưng...”
“Năm ngoái con làm Cô Gái Powerpuff rồi mà,” bà Judi nói.
“Con biết, nhưng...”
Claire có thể cảm thấy Massie đang trừng mắt nhìn mình.
“Vậy thì quyết định rồi nhé.” Bà Kendra lấy cái gì đó vô hình ra khỏi lông
mi. “Cả hai con sẽ là Quỷ Dơ.”
Ruột gan Claire tụt xuống như thể nó đang lao xuống trên một chuyến tàu
lượn siêu tốc.
“Vâng, được ạ,” nó đáp.
Todd nhìn Massie cười hi hí, rồi vội vàng đưa bàn tay dính kem lên che
miệng.
“Xin lỗi nhé,” Claire thì thào.
Nhưng Massie quay đầu đi và giật mạnh sợi thắt lưng Armani.
Claire bước lại cố xin lỗi lần nữa, nhưng Massie khoanh tay mà chẳng nói
gì.
Claire rùng mình ngờ rằng Massie sẽ bắt đầu hành xử như một con quỷ sớm hơn
dự định vài ngày.
TRUNG TÂM MUA SẮM WESTCHESTER
TẦNG 2
1 giờ 38 trưa
25 tháng Mười
Massie không
thể tin là mình lại đang đứng trong cửa hiệu The Limited. Đồ nhái rẻ tiền của
cửa hiệu này đã luôn là nguồn đùa cợt bất tận giữa đám bạn nó với nhau. Alicia
gọi mấy cái túi nhái Prada là Frauda, còn Dylan thì gọi mấy cái mũ nồi vải tuýt
là “đống phân”. Nhưng ngay lúc này, Massie sẽ sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì
để có được một trong những cái áo len dài tay bằng vải polyester có thể sẽ làm
cơ thể bốc mùi khó chịu như cái Claire đang mặc thử.
Massie giật một
đôi tất lưới dài màu đỏ chỗ cái giá cạnh quầy thu ngân. Bộ trang phục Quỷ Dơ
vốn yêu cầu phải để chân trần, nhưng nó lại bị cuốn vào mấy đôi tất lưới “gái
hư”. Hay Massie chính là thế nhỉ? Nó để
đôi tất lại trên giá và quyết định trung thành với kế hoạch ban đầu. Nhưng có
thể mấy đôi tất lưới kia sẽ tốt hơn. Nó lại nhặt lên. Nhưng thay vì nhìn chúng,
nó cứ đăm đăm dán mắt vào Claire đang chạy từ giá này sang giá khác, quyết định
xem nên mua gì tiếp theo.
“Claire,” Massie cắn cảu. Nó
nhét đôi tất dài lại lên giá. “Tớ khó mà tập trung được vào bộ trang phục của
tụi mình khi cậu cứ lồng lên khắp cửa hiệu, cố mua bằng được mấy cái áo len dài
tay lòe loẹt ấy.”
“Xin lỗi,” Claire nói. “Dù
sao thì ở đây chẳng có cái gì tớ thích cả.” Nó nhón chân bước tránh xa Massie,
vẻ phấn chấn trên gương mặt nó tan biến.
Massie đi thơ thẩn quanh cửa
hiệu, sờ vào mấy món đồ và dằn lòng đi qua vài đống áo hai dây và áo len đan đủ
màu. Nó đang định chịu thua và đeo thử thứ duy nhất trong cả cửa hiệu có vẻ dễ
thương (một chiếc khăn len xù quàng cổ màu xanh nước biển và hồng) thì nhận
được cái tin nhắn đang mong đợi.
KRISTEN: ĐANG Ở ĐÂU?
MASSIE: THE LIMITED. CỨU!
KRISTEN: BÌNH TĨNH. BỌN TỚ
ĐẾN NGAY.
MASSIE: HÀNH ĐỘNG ĐI.
KRISTEN: OK.
Vài giây sau, Kristen, Alicia
và Dylan xuất hiện trong cửa hiệu The Limited.
“Chúa ơi, có phải Massie kia
không?” Alicia la lên từ đầu kia cửa hiệu.
Massie ném cái kẹo dẻo con
giun cuối cùng vào cái giá quần áo hình tròn ngay khi nghe thấy tiếng chúng.
“Tớ... tớ cho là thế,” Dylan nói. “Này, Mass. Cậu làm quái gì ở đây thế?”
Dylan vẫy tay loạn lên từ đầu kia cửa hiệu.
“Xem nào, chẳng phải là trùng hợp ư?” Bà Kendra nói với Massie. “Hẳn là con
ngạc nhiên lắm nhỉ.”
“Đúng thế ạ.” Massie đặt tay lên trái tim để tạo thêm phần thuyết phục và
đến chào bọn bạn.
Trên tay chúng chật đầy các túi mua sắm bóng láng của Versace Jeans, Sepho
BCBG.
“Bọn cậu không gặp Becca hay bất kỳ ai khi đi mua sắm mà không có tớ chứ,
phải không?” Massie thì thầm.
Chúng lắc đầu.
“Tốt,” Massie thì thầm.
“Các cậu làm gì ở đây vậy?” Giọng
Massie bỗng trở nên to và rõ.
“Cậu muốn nói bọn tớ á?”
Dylan la lên. “Ồ, bọn tớ đã lập kế hoạch cho ngày này nhiều tháng nay rồi.”
Massie ném một cái nhìn về
phía con bạn. “Cậu gọi đó là đóng kịch hả? Cậu đóng con khỉ bay trong Phù thủy
xứ Oz hồi tụi mình bảy tuổi còn tốt hơn đấy.”
“Tớ đã bảo cậu phải thật tinh
tế cơ mà,” Kristen nói. “Cậu vẫy tay như thể đang chuẩn bị căng buồm trên tàu
Titanic ấy.”
Massie có thể cảm thấy ánh
mắt mẹ đang đốt thủng một lỗ sau lưng nó.
“Đến phòng thay đồ đi và tớ
sẽ lẻn vào ngay khi có thể,” Massie nói.
“Mà này, vụ thắt lưng cà vạt
xinh đấy,” Alicia nói.
“Cám ơn,” Massie nói. Nó cám
ơn thật lòng. Lời khen đó là chuyện vui duy nhất trong ngày của nó.
Nó nhìn lũ bạn cố chen mấy
cái túi qua đám manơcanh và hàng trưng bày để đi về phía cuối cửa hiệu.
“Massie,” bà Kendra nói nhanh. Bà gọi nó y như cách bà gọi “Bean” khi con
chó bới rác.
“Dạ?” Massie cười ngây thơ nhưng vẫn đứng cách xa mẹ.
Bà Kendra ra hiệu bảo nó đến gần hơn.
“Mẹ có cảm giác là con và Claire không hòa hợp với nhau như tối hôm trước,”
bà nói. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Tại sao cơ?”
“Ờ, mẹ tưởng hai con muốn dành một ngày bên nhau, vậy mà giờ mẹ lại thấy
tụi bạn con ở đây.” Kendra nhìn quanh để chắc chắn là chỉ có hai mẹ con với
nhau cạnh chỗ bày đồ phụ kiện tóc.
“Sự thật là, con yêu,” bà dịu dàng nói, “Bà Judi đang lo lắng. Bà ấy vẫn
chưa cho là Claire đã tiến bộ trong giao tiếp xã hội và thực sự muốn cả hai con
hòa hợp với nhau.”
“Mọi chuyện đều ổn cả,” Massie nói. “Mẹ đừng lo, được chứ?” Nó toan bỏ đi,
nhưng mẹ nó nắm lấy cổ tay gầy nhẳng của nó ngăn lại.
“Mẹ hy vọng thế, vì Judi và Claire là hai trong số những người dễ thương
nhất mà mẹ biết, và mẹ không muốn thấy họ buồn.”
“Mẹ, tất cả đều...”
“Bà ấy sẽ đau lòng nếu cho là con đang nói dối về tình bạn với Claire chỉ
để được phép tổ chức buổi tiệc của con. Điều đó cũng có nghĩa mọi chuyện sẽ kết
thúc, và mẹ biết mọi người trong lớp con đang trông đợi buổi tiệc đến nhường nào.”
“Mẹ không phải lo gì cả, được không ạ?” Massie kiễng chân hôn vào má mẹ.
“Con đang đi tìm Claire thì mẹ ngăn con lại. Vậy nên làm ơn để con đi giúp nó
mua sắm nhé? Nó cần con.”
“Ừ,” bà Kendra thở dài. “Có lẽ con nên gợi ý con bé thử màu đen. Trông nó
sẽ rất xinh với đôi mắt sáng ấy.”
Massie bật ngón tay cái ra dấu “OK” với mẹ rồi chuồn lẹ. Nhưng Claire là
người mà nó không chắc gì sẽ nghĩ đến.