Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 17

Chương 17: Bí mật bí đạo

Cửa vào bí đạo gần nghĩa địa,
dưới một tảng đá lớn dẫn đến lò than, dùng một hình người tuyết còn chưa bắt
đầu tan chảy yểm hộ, người tuyết có cái đầu tròn tròn, còn có hai con mắt đen
nhánh làm bằng hai cục than nhỏ, trong bóng tối nhìn rất khả ái, thậm chí còn
có điểm giống như búp bê đất sét trong trắng.

Lão Chiêm nói một cách rất
đắc ý: “Ta kêu năm đứa cháu và đám thợ làm trong hầm than của ta cả đắp cả đêm
mới xong đó, bởi vì đắp giống thật cho nên tuyết mới không chảy.”

Dùng xẻng xúc mông người
tuyết xoay nửa vòng, cửa vào bí đạo đã lộ ra.

Lão Chiêm lại giải thích: “Cho
dù khí trời có bắt đầu ấm áp đi nữa, không cần lo người tuyết bỗng qua một đêm
không còn thấy nữa, cũng không thể có ai chú ý.”

Bên dưới mông người tuyết có
một bản đá xanh, đẩy bản đá xanh ra mới nhìn thấy cửa vào chân chính.

Tuy mới nhìn chỉ bất quá là
một hắc động, nhưng thấy hắc động đó Mục Dương Nhân đã cảm thấy rất mãn ý.

Lão Chiêm thật là gian manh,
bằng vào sự thiết kế đường vào bí đạo đó của lão đã đủ tư cách để đòi người ta
một ngàn lượng vàng lá và một cô gái trẻ chân dài.

Cả Mục Dương Nhân cũng không
thể không thừa nhận điểm đó, lão Chiêm đương nhiên không khỏi khoa trương khoe
khoang: “Mặt sau của đống than đó là pháp trường thiết định lâm thời của Vi đại
nhân, cho nên ta đào cái địa đạo này không dài lắm, qua khỏi lần này, địa đạo
này cũng không dùng tới nữa, cho nên ta đào cũng không sâu.”

Lão nhất định phải khoe công
của mình bằng một phương pháp miêu tả rất khiêm tốn mới có thể khiến cho người
ta càng gia tăng ấn tượng đối với lão một cách sâu đậm.

“Địa đạo đó tuy vừa nông vừa
ngắn, nhưng xe ngựa của ta còn chưa quay đầu lại là ngươi đã đến chỗ ngươi muốn
đến rồi.” Lão Chiêm thốt. “Hơn nữa nhất định có thể xem chuyện ngươi muốn xem.”

Lão còn muốn cường điệu một
điểm, một điểm trọng yếu nhất: “Một đao chém xuống, đầu người rơi xuống đất, Vi
đại nhân lui bước, giám trảm quan lui bước, đao phủ thủ lui bước, hộ vệ lui
bước, mọi người đều lui bước, nơi đó lại biến thành một sân than đá cả một con
thỏ cũng không đến phóng uế, chỉ còn lại tên tiểu tổng quản cha không ưa mẹ
không thích ta ở lại, đến lúc đó, ngươi nói ngươi muốn đi canh ba, ta còn có
thể giữ ngươi cho đến canh bốn sao?”

Những lời nói đó nghe qua đã
ngứa.

Lão Chiêm nói như gãi ngứa,
Mục Dương Nhân nghe càng cao hứng, bất chợt rút trong mình ra một xấp vàng lá,
dùng đôi tay nhỏ như chân gà cung cung kính kính dâng trước mặt lão Chiêm.

Lão Chiêm, trái lại, lại có
chút hồ nghi: “Ngươi làm vậy là ý gì?”

“Ta không có ý gì, ta chỉ bất
quá bội phục ngươi, ta cả đời cũng không tưởng được ta có thể gặp một người
tinh minh lão luyện như ngươi, một chút vàng này chỉ bất quá để biểu thị một
chút kính ý của ta.”

Kính ý của người khác có thể
không tiếp thụ, vàng lại rất khó cự tuyệt, chỉ bất quá lão quản sự họ Chiêm vẫn
khó tránh khỏi có chút do dự.

“Còn ả chân dài kia?”

“Ả còn trên xe.” Mục Dương
Nhân đáp. “Ta đi xuống địa đạo, lão nhân gia ngươi có thể lên xe.”

Lão Chiêm cười há hốc miệng,
muốn không cười cũng không được, Mục Dương Nhân chỉ bất quá lại hỏi lão một
câu: “Dưới địa đạo có vấn đề gì không?”

“Đương nhiên là không.” Lão
Chiêm chỉ trời thề thốt. “Nếu quả có vấn đề gì, ngươi cứ bắt giữ tổ tông ta.”

Cho nên Mục Dương Nhân đã đi
xuống địa đạo, lão Chiêm đã lên xe, đang lúc lão tưởng tượng, tưởng tượng đến
cô gái chân dài eo thon đó, vừa lên xe, đã bay luôn lên trời.

Lão từng nghe nói qua, có rất
nhiều nữ nhân có thể đưa nam nhân tiến nhập cảnh cực lạc trên thiên đường. Đặc
biệt là nữ nhân có chân dài như vậy.

Hiện tại lão chỉ muốn nhìn
mặt nàng.

Lão còn chưa nhìn thấy mặt
nàng, vĩnh viễn đã không còn nhìn được nữa, bởi vì lão vừa lên xe, đôi chân dài
mà lão một mực khao khát đó đã siết chặt cổ lão, siết cổ đưa lão vào địa ngục.

Giờ Ngọ đã qua.

Tất cả vệ sĩ đều đã kiểm
nghiệm thanh tra, tuyệt không có một người mạo danh đổi tánh.

Trên pháp trường một màn tĩnh
lặng, ngoại trừ tiếng bước chân lạo xạo phát xuất từ đôi giày da cừu đạp trên
than, hoàn toàn không nghe thấy thanh âm gì khác.

Giám trảm quan đi vòng quanh
pháp trường ba lần, chỉ có lần đầu đi ngang qua cái lò gạch đã bị phong bế là
dừng lại một chút, mấy lần sau đều bước rất nhanh.

Nhưng Vi Hiếu Khách tin chắc
xung quanh đây một khi có chỗ nào có điểm khả nghi, đều tuyệt không qua khỏi
đôi mắt sắc bén không biết đã tích lũy bao nhiêu trí tuệ và kinh nghiệm đó.

Hiện tại y đã ngồi xuống,
ngồi trên cái ghế đặc biệt chuẩn bị cho y.

Đám vệ sĩ tuy đều không nhận
ra vị giám trảm quan đó là ai, nhưng mỗi một người đều bị khí thế nhiếp hồn của
y áp bức, những đại hán tráng kiện đã từng trải qua trăm trận vào sinh ra tử đó
không dám có tới một tiếng thở lớn.

Chỉ có Vi Hiếu Khách hạ giọng
hỏi: “Sao rồi?”

Những tia hung mãnh bắn ra từ
mắt giám trảm quan, trên khuôn mặt xương xẩu vẫn hoàn toàn không có chút biểu
tình, chỉ lạnh lùng đáp: “Hiện tại ngươi đã có thể giải phạm nhân ra.”

Đinh Trữ ưỡn ngực, ngẩng cao
đầu, đi giữa tám vệ sĩ, bước dài vào pháp trường.

Chàng đã hạ quyết tâm tuyệt
không để tình cảm trong tâm hiển lộ trên mặt, tuyệt không để bất cứ người nào
nhìn thấy niềm phẫn nộ bi thương của chàng trước khi lâm tử.

Chàng còn trẻ, còn có rất
nhiều chuyện phải làm, chết bất minh bất bạch như vậy thật là chết quá oan
uổng.

Nhưng tự chàng cũng biết cái
chết của mình đã định.

Từ khi chàng phát hiện Vi
Hiếu Khách dùng dây gân bò quấn kim ti trói giữ chàng, chàng đã biết cái chết
của mình đã định. Hơn nữa lại chết trong tay bằng hữu mà mình một mực nghĩ có
thể cứu mình.

“Đó là một sự trào phúng mỉa
mai tàn nhẫn làm sao.”

Nhưng đã phải chết, chết phải
quang vinh, chết phải kiêu hùng, giống như lúc chàng sống.

Cho nên khi chàng bước vào
pháp trường, thần tình và thái độ của chàng giống hệt như là chàng đang bước
vào một khách sảnh.

Nhưng khi vị giám trảm quan
luôn luôn lạnh buốt như lưỡi đao, cứng cỏi như bàn thạch nhìn thấy chàng, trong
mắt lại đột nhiên lộ xuất một thứ biểu tình kỳ quái phi thường, thậm chí cả
Khương Đoạn Huyền cũng đã chú ý đến.

Khương Đoạn Huyền xảo hợp làm
sao cũng đã tiến vào pháp trường giữa sát na đó.

Khương Đoạn Huyền vận y phục
xám nịch chặt, màu sắc thâm trầm cơ hồ đã gần như đen sì.

Đó là y phục chấp hình truyền
thống trong nghề của bọn họ, vô luận là người nào vận y phục đó đều làm cho
người ta có một thứ cảm giác âm trầm chết chóc. Người trong nghề cũng rất rõ
cảm giác của người ta đối với mình, cho nên luôn luôn rất ít khi thân cận với
người ta.

Khương Đoạn Huyền là một thí
dụ rất tốt.

Vô luận hắn đi đến đâu, đều
có cảm giác bị cô lập, bị ruồng bỏ, chỉ có trên pháp trường, giữa giây phút
cương đao chém xuống, hắn mới có thể đạt đến giải thoát.

Lúc hắn đi lên pháp trường,
giám trảm quan đang kiểm nghiệm thân mình Đinh Trữ.

Khương Đoạn Huyền không nghe
thấy bọn họ đang nói gì, bởi vì lúc hắn nhìn thấy vị giám trảm quan đó, trong
mắt đã lộ xuất một biểu tình rất kỳ quái, cơ hồ hoàn toàn giống hệt biểu tình
của giám trảm quan khi nhìn thấy Đinh Trữ.

Trong não hắn đột nhiên trỗi
hiện một phần tư liệu đã xem qua, tư liệu có liên quan đến vị giám trảm quan
đó, ghi chú trên tư liệu tịnh không tận tường chi tiết, một người như vậy, thân
thế đương nhiên cực kỳ cơ mật, chuyện y làm đương nhiên cũng cần phải tuyệt đối
bảo mật.

Dưới tình huống đó, tư liệu
có liên quan đến y đương nhiên không tường tận, Khương Đoạn Huyền có thể xác
định.

Danh tánh của con người đó ai
cũng không biết, cả số ít đám nhân sĩ linh thông cực kỳ có tư cách cũng chỉ
biết ngoại hiệu bí mật của y.

“Phong Nhãn”.

Ý tứ của “phong nhãn” là nơi
khởi nguyên bắt nguồn của gió, đang lúc gió thổi ra ngoài, nơi nào cũng có gió
thổi, chỉ có phong nhãn trái lại không có gió.

Cho nên vô luận bất cứ địa
phương nào có y ngồi trấn, đều biến thành bình lặng yên ổn, gió mưa bên ngoài
tuyệt đối không thổi tới nơi đó, bởi vì nơi đó đã biến thành một “phong nhãn”.

Nếu quả muốn đem giang hồ cao
thủ liệt cử hai mươi nhân vật đáng sợ nhất, con người đó nhất định là một trong
số. Nếu quả muốn liệt cử mười nhân vật đáng sợ nhất, con người đó cũng có thể
là một trong số.

Khương Đoạn Huyền tin chắc
điểm đó, cho nên hắn từng tự nhủ với mình, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ,
tuyệt không muốn chính diện giao phong cùng người đó.

Hôm nay bọn họ tuy đã chính
diện tương ngộ, lại đứng cùng một bên, tuyệt không thể có bất kỳ xung đột nào.

Dưới tình huống đó, khi
Khương Đoạn Huyền nhìn thấy y, thần sắc sao lại có thể kỳ dị như vậy?

Có phải vì hắn chưa bao giờ
nghĩ được có thể gặp người đó ở đây, giống như vị giám trảm quan đó cũng chưa
bao giờ nghĩ có thể gặp Đinh Trữ ở đây, cho nên trong mắt hai người mới lộ xuất
biểu tình giống nhau như vậy?

Đã biết thân phận của vị giám
trảm quan đó, trong tâm Khương Đoạn Huyền liền có chút nghi vấn, phòng vệ trong
pháp trường tuy rất nghiêm mật, thậm chí có thể nói gió không chui lọt, nhưng
Khương Đoạn Huyền lại đã có cảm giác có người tiềm phục trong bóng tối, tiềm
phục ở một nơi cực kỳ bí mật.

Đó là giác quan thứ sáu gần
như là của dã thú đã nói cho hắn biết, bằng vào thành tích và kinh nghiệm của
Phong Nhãn, đương nhiên cũng đáng lẽ đã có thứ cảm giác giống như hắn.

Nhưng Phong Nhãn lại chừng
như hoàn toàn không cảm thấy gì.

“Đó có phải là sơ suất của y?
Hay là y cố ý lưu hạ hầm bẫy?”

Nhìn sau lưng Đinh Trữ, Khương
Đoạn Huyền có thể thấy thể lực của chàng còn rất suy nhược, công lực cũng tuyệt
đối chưa phục hồi.

Trải qua bao nhiêu khốn hận
thống khổ lâu dài như vậy, muốn phục hồi nguyên trạng đương nhiên cần một
khoảng thời gian.

Bằng vào thể lực hiện tại của
chàng, cho dù có người cắt bỏ dây trói, chàng cũng tuyệt đối không có cách nào
đào thoát được.

Không cần biết trước đây đao
thủ của Đinh Trữ đáng sợ cỡ nào, hiện tại chỉ sợ hai ba tên vệ sĩ đã đủ để dồn
chàng vào chỗ chết.

Còn có vị giám trảm quan đó
trên pháp trường, cũng không có ai có thể cứu được chàng.

Lúc đó Đinh Trữ đã quay mình
đối diện hắn, trong mắt dâng tràn một thứ ý tứ khinh thị chế giễu khó tả,
Khương Đoạn Huyền đương nhiên hiểu rõ ý tưởng trong tâm chàng, lại giả bộ như
không nhìn thấy.

Hai người lạnh lùng thay nhau
ngưng thị, qua một hồi rất lâu, Đinh Trữ mới mở miệng, trong thanh âm cũng mang
theo ý tứ khinh thị chế giễu.

“Bành tiên sinh, lần này
ngươi coi như đã toại nguyện.” Đinh Trữ thốt. “Lần này ngươi coi như đã chém
chết ta dưới đao của ngươi.”

“Phải.” Trên mặt Khương Đoạn
Huyền vẫn không có biểu tình gì. “Chừng như là vậy.”

“Không cần biết ra sao, có
thể chết dưới đao của ngươi cũng coi như là chuyện vừa ý trong đời ta.” Đinh
Trữ hững hờ thốt. “Ít ra còn sướng hơn so với bị một tên đầu bếp dùng dao xắt
rau chém chết.”

Khương Đoạn Huyền chừng như
vẫn hoàn toàn không nghe thấy ý tứ chế giễu trong lời nói của chàng, chỉ nói
với chàng: “Vô luận ngươi có nói gì cũng vậy, ta nhất định đợi cho ngươi nói
xong rồi mới xuất thủ.”

Đinh Trữ cười: “Đó có phải là
ân huệ của ngươi đối với ta?”

Khương Đoạn Huyền thản nhiên
thừa nhận.

“Phải, đó đích xác là ân huệ,
ta luôn luôn rất ít khi đối đãi người ta như vậy.” Thần tình của hắn vừa lãnh
khốc, vừa nghiêm túc. “Ta cả đời chưa bao giờ chịu thi ân cho người khác.”

Đinh Trữ chợt hỏi: “Nếu quả
ngươi thiếu nợ người khác, ngươi vẫn như vậy?”

Khương Đoạn Huyền trầm mặc.

Có những lời nói bất tất phải
hồi đáp, trầm mặc đã là câu trả lời tốt nhất.

“Ngươi đã không chịu để người
ta thiếu nợ ngươi, đương nhiên cũng không chịu thiếu nợ người ta, đối với điểm
đó, ta luôn luôn tin chắc.” Đinh Trữ thốt. “Cho nên ta hiện tại mới yêu cầu một
chuyện, cũng như ta đã từng đáp ứng yêu cầu của ngươi, vì ngươi mà làm một
chuyện.”

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta biết phạm nhân thụ hình
đều phải quỳ xuống, nhưng ta muốn ngươi vì ta mà phá lệ một lần.”

Đinh Trữ gằn từng tiếng.

“Vô luận là sống hay chết, ta
đều không chịu quỳ.” Chàng nói. “Phải chết ta cũng phải đứng mà chết.”

Trên khuôn mặt vốn đã rất âm
ám của Khương Đoạn Huyền phảng phất lại che phủ thêm một đám mây mù, qua một
hồi rất lâu mới mở miệng, chỉ nói bốn chữ: “Ta không có quyền.”

“Ta biết ngươi không có quyền
quyết định, không cần biết bình thời ngươi là người nào, giờ phút này ngươi chỉ
bất quá là một đao phủ thủ, ngoại trừ huy đao sát nhân ra, không có quyền quyết
định bất cứ chuyện gì.”

Lần này trong lời nói của
Đinh Trữ tuyệt không có ý tứ chế giễu, chỉ bất quá là nói lên sự thật, trong
mắt Khương Đoạn Huyền trái lại có nét thống khổ khó phát giác, phảng phất như
có một mũi kim đâm vào tim.

“Cho nên ta mới đã hỏi giám
trảm quan, y cũng đã cho ngươi quyền quyết định chuyện này.” Đinh Trữ nói với
Khương Đoạn Huyền. “Ta tin ngươi tịnh không nhất định muốn giết một người yếu
đuối, cũng không nhất định muốn ta quỳ rồi mới chịu huy đao.”

Trong mắt chàng chợt ngập
tràn kỳ vọng: “Đó là yêu cầu cuối cùng của ta. Ta tin ngươi nhất định có thể
đáp ứng.”

Khương Đoạn Huyền không trả
lời câu nói đó, mục quang chợt xuyên qua vai Đinh Trữ, nhìn đăm đăm giám trảm
quan.

Đôi mắt hung mãnh của Phong
Nhãn đang nhìn thẳng hắn.

Hai người đều minh bạch sự
hiểu biết của đối phương đối với mình cũng giống hệt như sự hiểu biết của mình
đối với đối phương.

Người nói trước là giám trảm
quan.

“Hình bộ tổng chấp sự Khương
Đoạn Huyền, ba mươi lăm tuổi, quê ở Đại Danh phủ, nhà ở Tây thành, tiếp thụ sai
sử lớn nhỏ, hiện thuộc hàng ngũ phẩm, lãnh chức ngự tiền đái đao hộ vệ.” Y hỏi
Khương Đoạn Huyền. “Có đúng không?”

“Đúng.”

“Đó là lý lịch quan quyền của
ngươi, ta đối với con người ngươi đương nhiên còn biết nhiều điểm hơn.”

“Ồ?”

“Bọn ta chừng như đã gặp qua
một lần.”

“Phải.” Khương Đoạn Huyền
chung quy đã lên tiếng. “Bảy năm trước, bọn ta từng gặp mặt một lần ở Vũ Liễu
Các tại Hồi Phong Sơn Trang trên Ba Sơn.”

Trong mắt giám trảm quan lộ
xuất một tia sáng lãnh khốc hung mãnh: “Không tưởng được đối với chuyện đó
ngươi cũng còn nhớ rất rõ.”

Trong mắt Khương Đoạn Huyền
cũng có tia sáng giống hệt. “Không tưởng được lần đó ngươi cũng đã chú ý đến
ta.”

“Lần đó ngươi vừa xuất hiện
trong đám đông, ta đã chú ý đến ngươi, hơn nữa còn rất mau chóng nhận ra lai
lịch của ngươi.” Giám trảm quan thốt. “Ta tin ngươi nhất định cũng rất mau
chóng nhận ra ta.”

“Sao nhận ra?”

“Bởi vì lần đó ngươi vốn muốn
đi đối phó Cố đạo nhân, ngươi hình như quyết tâm không để lão tiếp chưởng Ba
Sơn môn hộ, nhưng sau khi ngươi nhìn thấy ta, rất mau chóng biến mất trong đám
đông.”

Khương Đoạn Huyền cười âm
trầm.

“Không sai, ta đích xác vì
nhận ra ngươi nên mới bỏ đi, bởi vì ta không nắm chắc có thể đối phó ngươi.”
Khương Đoạn Huyền thốt. “Ta cũng không muốn tạo kết một đại địch cường thù như
ngươi.”

“Ta minh bạch ý tứ của ngươi.”
Giám trảm quan thốt. “Đứng đối địch với ngươi cũng không phải là chuyện thú vị
gì.”

“Ta thừa nhận.”

“May là bọn ta hôm nay cùng
đứng về một phía.” Giám trảm quan thốt. “Làm bằng hữu của ngươi thật sự khoan
khoái hơn là làm đối đầu của ngươi.”

“Phải, cách nhìn của ta cũng
như vậy.”

Khương Đoạn Huyền lạnh lùng
nhìn vị giám trảm quan, dùng một thanh âm lãnh đạm kỳ dị nói: “Chỉ tiếc bọn ta
vĩnh viễn không thể là bằng hữu.”

Rượu đã uống gần hết, Mộ Dung
Thu Thủy đã có chút say sưa, mỉm cười nâng chén hướng về phía Vi Hiếu Khách: “Vi
tiên sinh, tính toán của ta có phải đã tính đúng toàn bộ không? Ngươi có nên
kính ta một chén không?”

Vi Hiếu Khách không kính y
một chén, trong mắt lại có vẻ thành kính.

Mộ Dung Thu Thủy cười lớn: “Ta
biết ngươi bội phục ta, bởi vì ngươi căn bản không thể không bội phục ta, cả ta
cũng không thể không bội phục chính mình.”

Y đắc ý không phải là không
có lý do.

“Ta đã tính đúng Phong Nhãn
và Khương Đoạn Huyền là đối đầu trời sinh, ta cũng tính đúng Đinh Trữ nhất định
không chịu quỳ đón đao.”

Y hỏi Vi Hiếu Khách: “Ngươi
xem có phải ta đã tính đúng không?”

Đinh Trữ nhất định muốn đứng
mà chết, khi thi thể của chàng được đưa về, thân nhân bằng hữu của chàng mới có
thể nhận ra chàng bị Khương Đoạn Huyền giết chết, không phải nghe lệnh chấp
hình.

Trong đó đương nhiên có một
sự khác biệt rất lớn, không ai có thể đi tìm một đao phủ thủ chấp hình mà báo
thù.

Đứng chết và quỳ chết đương
nhiên cũng có khác biệt rất lớn, trên góc độ của vết thương và phương hướng
lưỡi đao chém vào đều có thể nhìn ra.

Mỗi một chi tiết trong kế
hoạch của Mộ Dung Thu Thủy đích xác đều đã tính toán rất tinh tế, cũng không
biết có phải vì y quá rảnh rỗi cho nên mới có thể có tư tưởng quá tỉ mỉ như
vậy.

Không cần biết ra sao, Vi
Hiếu Khách đối với y thật sự không thể không bội phục, lại cố ý giả bộ lãnh đạm
thốt: “Ngươi còn tính sai một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi tính Hoa Cảnh Nhân
Mộng hôm nay nhất định đến, cho nên mới đặc biệt mời Phong Nhãn đến đối phó ả.”

“Không sai.” Mộ Dung Thu Thủy
đáp. “Không ai có thể hiểu rõ Nhân Mộng bằng Phong Nhãn, ngoại trừ y ra, chỉ sợ
không tìm ra người thứ hai có thể đối phó với nữ nhân khó đụng đến đó, thật ra
mà nói cả ta cũng không đối phó nổi nàng.”

Mộ Dung Thu Thủy thở dài: “Ta
quả có điểm sợ nàng.”

Vi Hiếu Khách hỏi Mộ Dung Thu
Thủy: “Ngươi có phải cũng từng nói qua nếu quả Nhân Mộng muốn đến, ai cũng
không ngăn được, nếu quả ả đã đến thì ai cũng không tìm được?”

“Phải.” Mộ Dung Thu Thủy đáp.
“Nhưng chỉ cần nàng vừa đến, không thể thoát khỏi bàn tay của Phong Nhãn, cho
dù thiên hạ không có ai khác có thể tìm ra hành tung của nàng, Phong Nhãn vẫn
có thể tìm ra.”

“Nếu quả ngươi nói không sai,
ngươi đã sai.”

Câu nói đó rất khó hiểu, cho
nên Vi Hiếu Khách lại giải thích: “Ngươi tính là ả phải đến, một khi ả vừa đến,
Phong Nhãn biết liền, nhưng Phong Nhãn căn bản không phát hiện ra hành tung của
ả, có thể xem là ả căn bản không đến, cho nên ngươi đã sai.”

Gã không ngờ còn bổ sung: “Nếu
quả ả đã đến mà không bị Phong Nhãn phát hiện, ngươi cũng đã sai.”

Mộ Dung Thu Thủy chợt giống
như vừa mắc bệnh, bắt đầu rên rỉ, hơn nữa còn dùng song thủ ôm đầu, giống như
đang nhức đầu gần chết.

Đó không phải là giả bộ, nghe
thấy những lời nói của Vi Hiếu Khách, người nào còn không đau đầu thật khó tìm
ra.

Những lời nói đó đơn giản
giống như là uốn lưỡi.

“Vi tiên sinh, ta đã sai, ta
thừa nhận ta đã sai, ngươi có thể nào chữa trị cho ta, có thể nào khiến cho ta
không bị đau đầu nữa không?”

Vi Hiếu Khách đích xác là
người làm cho người ta nhức đầu, Mộ Dung Thu Thủy thật sự rất đau đầu vì gã,
nhưng hiện tại so với một người vừa xuất hiện, Vi Hiếu Khách chỉ bất quá là một
đứa bé nghịch phá.

Người đó đương nhiên là Hoa
Cảnh Nhân Mộng.

Nàng không đến pháp trường,
lại xuất hiện ở đây, xuất hiện đột ngột giống như một bạch sắc u linh xuất
hiện.

Đao ra khỏi vỏ.

Lưỡi đao đen tuyền, cán đao
đen sì, trên vòng đao không gắn tua đỏ, tuy thiếu một dấu vết uy phong tôn
kính, lại thêm phần ý tứ âm trầm chết chóc.

Khương Đoạn Huyền xoay tay
nắm chặt đao, đang nhìn Đinh Trữ.

Đinh Trữ tịnh không tránh né
mục quang của hắn.

Khương Đoạn Huyền hai tay nắm
cán đao, lưỡi đao nhấc cao thẳng đứng, trên pháp trường không nghe một tiếng
muỗi vo ve, cả tiếng gió và tiếng hô hấp của người phảng phất cũng đã đình chỉ.

Khí lạnh đầu xuân, lúc không
có gió lại càng giá buốt hơn lúc có gió, ánh mắt Khương Đoạn Huyền giống như
mũi đinh đóng chặt lên Đinh Trữ, thanh âm cũng như tiếng đóng đinh, thốt ba chữ
như đinh đóng vào mặt đá:

“Mời quay mình.”

Vừa quay mình lưỡi đao tất
chém xuống, đầu người vừa quay mình tất rơi xuống đất. Vừa quay mình, là nước
đổ vĩnh viễn.

Đinh Trữ không quay mình,
chàng tịnh không sợ tử vong, chỉ bất quá chàng còn muốn hỏi Khương Đoạn Huyền
một câu.

“Ngươi tại sao lại muốn ta
quay mình?” Đinh Trữ hỏi. “Lẽ nào ngươi đối diện với ta lại không dám giết ta?”

Khương Đoạn Huyền trầm mặc
lần nữa.

Thụ mệnh chấp hình, phạm nhân
mặt quay về hướng triều đình quỳ xuống, đao phủ thủ giơ đao chém xuống, mắt
nhìn đầu người lăn dưới đất, trong tâm không những không có chút thương tiếc,
thậm chí cả một chút cảm giác cũng không có.

Đối với hắn mà nói, thứ
chuyện đó chỉ bất quá là nhiệm vụ bắt buộc phải chấp hành, một thứ kỹ năng và
chức nghiệp mưu sinh, giống như một gã đồ tể mỗi ngày đều phải mổ heo bò trâu
cừu vậy.

Cao thủ tương tranh, giữa sát
na quyết sinh tử thắng bại, thắng là sinh, bại là tử, sinh vinh tử bi không
chút oán ngôn.

Mắt nhìn đối phương chết dưới
đao, trong tâm có thể có chút thương cảm, nhưng rất mau chóng thay thế bằng
quang vinh và kích thích của thắng lợi, có lúc thậm chí còn có thể có chút
khoái cảm tàn bạo.

Thứ cảm giác đó cũng vô
phương tránh khỏi, đó vốn là mặt “ác” trong bản tính của nhân loại.

Đối với người trong giang hồ
mà nói, một mình một kiếm, khoái ý tư thù, người không cầu trách, tâm không
thẹn hổ, là bản sắc của nam nhân chân chính.

Nhưng muốn mình đi giết một
người không có chút năng lực phản kháng, đó hoàn toàn là một chuyện khác.

Chuyện đó đại đa số đều không
làm được.

Cho dù người đó là người mình
không thể không giết, có vô số thù hận chất chồng với mình, đang lúc mắt người
đó tĩnh lặng nhìn mình, khi không còn đất để tránh né phản kháng, mình làm sao
có thể động đao của mình?

Khương Đoạn Huyền trầm mặc.

Hắn trầm mặc chỉ bất quá nói
lên hắn đã không còn ngôn ngữ, cũng không phát thanh, tịnh không phải muốn nói
hắn không động.

Động tác của hắn căn bản
không cần ngôn ngữ, cũng không phát xuất bất cứ một thanh âm nào, đặc biệt là
lúc hắn động đao.

Lúc đao hắn huy xuất, không
những vô thanh, thậm chí vô hình vô ảnh.

Không những vô thanh vô hình
vô ảnh, mà còn vô mệnh.

Đao còn trong tay, tính mệnh
của đối phương đã mỏng như đường tơ, một đao huy xuất, không còn mạng nữa.

Hiện tại Khương Đoạn Huyền đã
động đao.

Lúc đó chính là giờ Ngọ ba
khắc, rằm tháng Ba.

Tuyết xuân lắc rắc, khí trời
vừa rực nắng, vừa lạnh giá. Ngày đó thật là khí hậu tốt để sát nhân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3