Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 16

Chương 16: Pháp trường

Gần trăm năm nay, pháp trường
xử quyết tử tù đều an bài ngay trước cửa chợ, ngày có phạm nhân bị xử quyết,
người nghe tin đồn đến xem náo nhiệt, từ sáng sớm đã tụ tập giành chỗ bốn phía
xung quanh pháp trường, sợ bị lọt sau chót, cả vạn đầu người láo nháo, còn
nhiệt náo hơn nhiều so với đi chùa thắp hương đầu năm.

Sát nhân tuyệt không phải là
chuyện tiêu khiển giải trí, càng không dễ nhìn, nhưng mọi người lại muốn đợi
chờ thứ kích thích mới mẻ kinh hồn khi nhìn thấy lúc lưỡi đao chém xuống đầu
người.

Đó có phải là một thứ tính
tình tàn khốc thô bạo đã tiềm phục sẵn trong bản tính của nhân loại?

Gần trăm năm nay tất cả những
tên tham quan ô lại hay gian thần đại đạo bị phán tử hình đều xử quyết ở đó,
chỉ có lần này là ngoại lệ.

Mỗi lần có người bị xử quyết,
theo lệ đều không cấm cản bách tính đứng xem, lần này lại ngoại lệ.

Lần này hành động cực kỳ cơ
mật, ngoại trừ một đội vệ sĩ thân tính của Vi Hiếu Khách và đao phủ thủ chấp
hành chuyện lần này ra, bất kỳ ai cũng không thể bước vào pháp trường một bước.

Vi Hiếu Khách có dặn đám vệ
sĩ, chỉ cần phát hiện có người ngoài tiến nhập pháp trường, giết chết không hỏi
han.

Pháp trường bí mật dựng trong
một cái sân lớn chứa than đá đằng sau phòng ăn của Hình bộ, mấy đống than đá
dưới hầm qua hai mùa thu đông còn chưa dùng hết, tới lúc trời ấm, đem than đá
hình quả cầu ra chất hàng hàng chỉnh tề trong vườn để phơi khô, từ xa nhìn tới,
giống như lớp lớp đầu người bị thiêu đen.

Hiện tại khí trời ẩm ướt, cho
nên lão quản sự họ Chiêm mấy ngày nay phải che kín lò than để tránh bị ngấm
nước, than đốt không cháy.

Quan phòng trước mặt chỉ dùng
để chứa than, ngoại trừ mấy gã hỏa phu sáng sớm lãnh trách nhiệm đến khiêng
than xuống nhà bếp, bình thường căn bản không nhìn thấy bóng ai khác.

Nhưng hiện tại trong sân bốn
bề đều có vệ sĩ đeo bội đao tuần thủ, nơi chân tường khuất gió còn bài một
trường án dùng trong công phòng, và một cái giao y phủ vải bố đỏ.

Đến giờ hành hình, ba khắc
trước giờ Ngọ, giám trảm quan sẽ ngồi ở đó.

Giám trảm quan hôm nay là ai?
Cả đám vị sĩ tuần thủ tại trường cũng không biết.

Tình huống đó bình thời cũng
rất hiếm thấy.

Trong ngoài pháp trường đều
đã được thanh tra qua nhiều lần, bọn khất cái lưu manh vô lại bình thời chực
chờ xung quanh chờ cơ hội nhảy vào trộm than đá nấu nướng đều đã bị càn quét
đuổi sạch, cả Chiêm lão quản sự lo giữ than đá cũng không cho vào.

Chỉ tiếc mỗi chuyện đều có
ngoại lệ.

Ai cũng không tưởng được nơi
đó phòng thủ nghiêm mật như vậy không ngờ còn có người đã trà trộn tiến vào,
trốn ở một chỗ cực kỳ ẩn mật, đợi xem đầu Đinh Trữ rơi xuống đất.

Còn một khắc đến giờ Ngọ,
giám trảm quan mới xuất hiện trong bí thất ở lao phòng nơi Vi Hiếu Khách đã đặc
biệt chuẩn bị trà rượu cho y nghỉ ngơi.

Vị giám trảm quan đó thần
tình uy mãnh, cốt tủy cao to, nhưng lại rất ốm, đầu tóc hoa râm, trên khuôn mặt
gầy gò trương lộ đôi mắt góc cạnh tam giác, hung quang trong mắt bắn ra tứ
phía, xem chừng trên thế gian không có chuyện gì có thể thoát khỏi đôi mắt sắc
bén đó.

Y tuy vận bộ lục phẩm quan
phục cũ kỹ, nhưng vô luận nhìn kiểu nào cũng nhìn không giống người trong công
môn.

Đặt biệt là đôi tay đó, lưng
bàn tay nổi lộ gân xanh như thân rắn, trên lòng bàn tay vết chai gồ ghề cơ hồ
dày cả nửa phân, hai bên thái dương cũng vồng cao đột khởi, hiển nhiên ngoại
môn ngạnh công đã có hỏa hầu cực kỳ cao thâm.

Trong Hình bộ tuy ngọa hổ
tàng long, nhưng cũng tuyệt không thể có dạng nhân vật đó.

Vi Hiếu Khách đã đợi trong bí
thất rất lâu, nhìn thấy người đó xuất hiện mới thở phào một hơi.

“Tạ ơn trời đất, ngươi cuối
cùng cũng đã đến kịp thời.”

Thanh âm của vị giám trảm
quan đó vừa khàn khàn vừa cấp xúc, hỏi liền: “Ngoại trừ ngươi ra, có ai khác
biết ta đến không?”

“Không.” Vi Hiếu Khách cường
điệu. “Tuyệt đối không.”

“Kẻ chấp hình thật là Bành
Thập Tam Đậu?”

“Chấp hình đích thị là Khương
Đoạn Huyền, Khương Đoạn Huyền là Bành Thập Tam Đậu.”

“Pháp trường đã thanh tra rồi?”

“Phải.” Vi Hiếu Khách đáp. “Ta
đã tự mình giám sát thanh tra ba lần, vệ tốt trong trường cũng đều do ta tận
tay huấn luyện, tuyệt không thể có vấn đề gì.”

“Còn phạm nhân?” Giám trảm
quan hỏi. “Nghe nói hắn vốn cũng là người rất lợi hại.”

“Không những lợi hại, mà còn
rất lợi hại.”

“Ngươi đã trói tay hắn?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi dùng gì để trói tay
hắn?”

Vi Hiếu Khách không trả lời
câu hỏi đó, lại rút trong mình ra một sợi dây màu nâu đậm, nhìn không lọt mắt
chút nào.

Giám trảm quan tiếp lấy, song
thủ nắm chặt, dụng lực kéo mạnh, gân xanh trên lưng bàn tay giật giật, trên
thái dương cũng lộ xuất gân xanh, gân khớp toàn thân kêu “cách cách” liên hồi.

Sợi dây lại không đứt.

Vi Hiếu Khách thản nhiên nói:
“Nếu quả cả ngươi cũng không giật đứt được sợi dây đó, trên thế gian còn có ai
có thể thoát được?”

“Ngươi nói không sai.” Giám
trảm quan thốt. “Tái kiến.”

Vi Hiếu Khách ngây người.

“Tái kiến?” Gã hỏi vị giám
trảm quan. “ Tái kiến là sao?”

Ý tứ “tái kiến” đương nhiên
là Vi tiên sinh không thể không hiểu, gã chỉ bất quá không tin được.

Gã tuyệt không tin vị giám
trảm quan mình đặc biệt dùng vàng ròng mời đến này đột nhiên lại muốn bỏ đi.

Nhưng hiện tại gã không thể
không tin, bởi vì người gã nghĩ tuyệt không thể bỏ đi đã đi ra đến cửa, còn nói
với gã: “Ý tứ ‘tái kiến’ là nói ta phải đi. Hiện tại ta còn có thể lặp lại thêm
một lần nữa!”

Y quả nhiên lại nói: “Tái
kiến.”

“Không được, ngươi không thể
nói tái kiến với ta.” Vi Hiếu Khách chạy lại ngăn y. “Người khác có thể nói,
ngươi không thể nói.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi còn mười lăm
vạn bảy ngàn năm trăm lượng bạc chưa đem đi.” Vi Hiếu Khách đáp. “Chuyện ngươi
đáp ứng làm cho ta cũng chưa làm.”

“Chuyện đó ta không thể làm.”
Giám trảm quan thốt. “Cho nên bạc ta cũng không thể đem đi.”

Vi Hiếu Khách đương nhiên
phải hỏi: “Tại sao?”

“Kỳ thật ngươi cũng nên biết
tại sao.” Giám trảm quan đáp. “Bao năm rồi, ngươi đã quá hiểu con người của ta.”

Vị giám trảm quan đó thật ra
là ai?

Y đương nhiên là người rất kỳ
quái, không những tính cách kỳ quái, võ công kỳ quái, chức nghiệp cũng rất kỳ
quái. Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, người làm thứ chức nghiệp như gã tuyệt
không thể có quá ba người.

Đứng trên một phương diện mà
nói, y có thể coi là người “bảo hộ an toàn”, nhưng chuyện y làm, tính chất lại
khác hoàn toàn với bảo tiêu.

Bảo tiêu là bảo hộ tính mệnh
và tài sản của người ta lúc tội án phát sinh, nhiệm vụ của y lại là dự phòng,
khi tội án còn chưa phát sinh, lo ngăn chặn trước khi nó phát sinh, tiêu trừ nó
từ gốc.

Đối tượng y bảo hộ cũng không
phải là sinh mệnh tài sản của người ta, mà chỉ đề phòng mọi thứ có thể xảy ra
ngoài tội án.

Thí dụ mà nói, có một lâm
trường bị cừu thù ra yêu sách uy hiếp, rất có thể bị người ta phóng hỏa, nếu
quả có thể mời y đến, nguy hiểm đó liền được giải trừ.

Bởi vì y tuyệt đối có thể
trước hết tìm ra người có thể phóng hỏa và mỗi một manh mối khả nghi.

Y tuyệt không phải là người
cứu hỏa, nhưng chỉ cần có y, án phóng hỏa căn bản không thể phát sinh. Đó đương
nhiên còn cao minh hơn nhiều so với chờ lửa cháy rồi mới tìm cách dập tắt.

Cho nên tiền y thu vào đương
nhiên cũng nhiều hơn nhiều so với tiêu khách.

Điểm quan trọng nhất là khi y
chấp hành nhiệm vụ của y, chưa bao giờ xảy ra sơ suất, cũng chưa từng thất bại.

“Ta đòi ngươi mười lăm vạn
bảy ngàn năm trăm lượng bạc, ngươi chịu trả cho ta, đương nhiên là vì ta đáng
giá, ta đương nhiên cũng đáng nhận số tiền đó.” Giám trảm quan thốt. “Bởi vì
lúc đó ta luôn nghĩ chuyện này nếu không có ta vốn không thể làm được.”

“Sự tình vốn là như vậy.”

“Nhưng hiện tại tình huống đã
khác biệt, cho nên một cắc ta cũng không nhận.”

“Tình huống hiện tại vì sao
lại khác biệt?” Vi Hiếu Khách lại hỏi.

“Ngươi dùng giá cao đến mời
ta, chỉ vì muốn ta canh phòng mọi thứ xảy ra ngoài ý muốn trên pháp trường, để
Khương Đoạn Huyền có thể chấp hành một cách thuận lợi.” Giám trảm quan đáp. “Ta
chịu đến chỉ vì ta cảm thấy ngươi đã chịu ra giá cao như vậy, người bị xử quyết
đương nhiên là một nhân vật danh tiếng cực kỳ trọng yếu, chuyện có thể phát
sinh ngoài ý muốn cũng có thể có rất nhiều.”

“Không sai.”

“Nhưng hiện tại ta mới biết
chuyện này vốn căn bản không cần dùng đến ta.” Giám trảm quan thốt. “Bởi vì
trên pháp trường căn bản không thể có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.”

Y lại giải thích: “Ngươi
không những giữ cho chuyện này cơ mật phi thường, hơn nữa còn an bài mỗi một
chi tiết rất gọn gàng, cả ta cũng không tìm ra một điểm sơ suất nào, hà huống
còn có những tuyệt đỉnh cao thủ như ngươi và Khương Đoạn Huyền giám đốc tại
trường, cho dù có chuyện gì ngoài ý định, hai người bọn ngươi cũng đã đủ quá
rồi.”

Giám trảm quan nói: “Cho nên
lần này ngươi thỉnh ta đến căn bản quá dư thừa, cho nên ta chỉ còn nước nói tái
kiến với ngươi.”

“Ngươi vẫn không thể nói.”

Lần này vị giám trảm quan hỏi
Vi Hiếu Khách: “Tại sao?”

“Bởi vì hai người.” Vi Hiếu
Khách đáp. “Hai nữ nhân.”

“Nữ nhân?” Giám trảm quan
nhíu mày. “Chuyện nếu quả có dính đến nữ nhân đến, thật đã có phiền hà.”

Cho nên y lại quay lại, lại
hỏi Vi Hiếu Khách: “Chuyện như vậy sao lại dính đến nữ nhân?”

Vi Hiếu Khách cười cười,
khiêm tốn dùng câu nói hồi nãy của giám trảm quan để trả lời: “Kỳ thật ngươi
cũng nên biết tại sao. Trên thế gian có chuyện nào mà không dính đến nữ nhân.”

Không ai có thể phủ nhận điểm
đó, cho nên vị giám trảm quan chỉ còn nước nghe Vi Hiếu Khách nói.

“Đặc biệt là chuyện này, căn
bản là do một nữ nhân mà ra.” Vi Hiếu Khách thốt. “Nữ nhân đó hình như cũng có
chút quan hệ với ngươi!”

“Ngươi nói ai?”

“Mười năm trước, bên cạnh
ngươi có phải có mang theo một bé gái họ Cảnh?” Vi Hiếu Khách hỏi. “Ta nhớ
ngươi hình như còn đem độc môn Phân Cân Thác Cốt Thủ của ngươi truyền thụ cho ả.”

Vị giám trảm quan thần tình
trấn tĩnh đã biến sắc, thậm chí cả bắp thịt trên vai đều đã căng cứng.

“Ngươi nói Tiểu Cảnh?”

“Không sai, là ả.” Vi Hiếu
Khách thốt. “Chỉ bất quá vị Tiểu Cảnh cô nương đã trưởng thành, hơn nữa còn
biến thành một nữ nhân danh có danh tiếng nhất trong giang hồ.”

“Ta biết.” Giám trảm quan tuy
cố gắng cực lực khống chế lấy mình, trong mắt vẫn nhịn không được lộ xuất vẻ
thống khổ. “Ta biết đó là Nhân Mộng phu nhân, là Cảnh Nhân Mộng.”

“Không phải là Cảnh Nhân
Mộng, là Hoa Cảnh Nhân Mộng.” Vi Hiếu Khách điềm đạm thốt. “Ngươi đã biết một
đoạn sự tích huy hoàng sau khi ả lìa bỏ ngươi, đương nhiên cũng nên biết ả đã
cưới lãng tử có danh tiếng nhất trong giang hồ, Hoa Thác.”

Giám trảm quan trầm mặc rất
lâu, mới lắc lắc đầu.

“Ta không biết.” Y nói.

Lời nói của y không phải là
nói láo.

Có những chuyện rõ ràng mọi
người đều biết, mình rõ ràng cũng nên biết, nhưng mình lại khơi khơi không
biết.

Đó đại khái cũng là một trong
những bi ai lớn nhất của nhân loại.

“Hôm nay phạm nhân phải xử
quyết là do Hoa Cảnh Nhân Mộng mang đến, nhưng ả lại không muốn cho hắn chết
quá nhanh, cho nên hôm nay ả rất có thể muốn đến đây tạo ra những chuyện ngoài
ý định.” Vi Hiếu Khách thốt. “Ả có thể làm ra những chuyện gì, có thể thỉnh mời
ai đến, ta một chút cũng đoán không ra.”

Vị Nhân Mộng phu nhân đó vốn
là nữ nhân khiến cho người ta vĩnh viễn đoán không được.

“Cho nên ta tự hỏi, trên thế
gian nếu quả còn có một người có thể đoán rõ việc làm của Hoa Cảnh Nhân Mộng,
người đó là ai?”

Vi Hiếu Khách dùng thứ nhãn
thần mà Mộ Dung Thu Thủy nhìn gã thường ngày để nhìn giám trảm quan:

“Người đó đương nhiên là
ngươi.”

Giám trảm quan trầm mặc.

Y không thể nói, có lời cũng
không thể nói, một nam nhân có giá trị luôn luôn có nhiều chuyện vốn rất muốn
nói ra phải cất trong tâm, nam nhân có thể tùy tiện nói ra khó tránh khỏi bị
người ta khinh thị.

“Còn nữ nhân kia, ngươi tuyệt
không thể nhận ra.” Vi Hiếu Khách thốt. “Mười năm trước lúc ngươi còn hành tẩu
trong giang hồ, ả vẫn còn là đứa bé còn chưa bỏ bú.”

Giám trảm quan lạnh lùng
thốt: “Đứa bé đó hiện tại có phải cũng đã trưởng thành?”

“Không những đã trưởng thành,
hơn nữa còn dễ nhìn phi thường.”

“Dễ nhìn cỡ nào?”

“Ta cũng không tả được ả thật
ra có bao nhiêu chỗ dễ nhìn, ta chỉ biết cả Mộ Dung công tử cũng mê ả.”

“Nữ nhân có thể khiến cho Mộ
Dung công tử mê đắm luôn có chút đạo lý.” Giám trảm quan chừng như đã hoàn toàn
thoát khỏi hồi ức thống khổ xa xưa, hoàn toàn tiến nhập vào nhiệm vụ của y. “Nữ
nhân như vậy, lúc nào cũng có thể tạo ra những chuyện đau đầu ngoài ý định.”

Y chợt hỏi một câu mà Vi Hiếu
Khách không tưởng được y có thể hỏi: “Nữ nhân ngươi nói có phải là Liễu Bạn Bạn?”

Vi Hiếu Khách ngây người, lại
cười cười.

“Ta thật sự không tưởng được,
bao nhiêu năm qua ngươi chừng như không quá hiểu biết gì chuyện giang hồ.” Gã
nói. “Không tưởng được đối với chuyện của bọn ta ngươi biết cũng nhiều quá.”

“Nếu quả bọn ngươi lúc nào
cũng có thể tìm ra ta, ta làm sao có thể không biết chuyện của bọn ngươi...”
Giám trảm quan lạnh lùng thốt. “Một người muốn sống dai sống mạnh, không thể
không biết những chuyện hắn căn bản không muốn biết.”

Trong thanh âm băng lãnh của
y chợt lộ xuất một điểm bi thương: “Chỉ tiếc có những chuyện hắn rất muốn biết,
hắn lại không biết.”

Đó là thống khổ của y, không
liên quan gì đến Vi Hiếu Khách.

Cho nên Vi tiên sinh mau
chóng quay lại đầu đề: “Liễu Bạn Bạn tuy đã trưởng thành, chuyện ả làm lại
giống như một đứa trẻ phi thường, cho nên ả tịnh không đáng sợ.

“Đáng sợ là ai?”

“Đáng sợ là những người ả
nhất định đi tìm, hơn nữa còn là người ả nhất định có thể tìm.”

“Người một cô gái nhỏ bé có
thể tìm đến không ngờ lại khiến cho ngươi cảm thấy đáng sợ như vậy.” Giám trảm
quan lại khôi phục sự lãnh tĩnh nghề nghiệp.

“Bởi vì ả xem được tư liệu
của bao nhiêu sát thủ đáng sợ nhất trong hồ sơ của Mộ Dung Thu Thủy.” Vi Hiếu
Khách đáp. “Hơn nữa ả cũng trộm đi một đống châu bảo đủ để đả động đám sát thủ
đó.”

Giám trảm quan lạnh lùng nhìn
gã một hồi rất lâu, chợt lại hỏi một câu vượt ngoài ý liệu của Vi Hiếu Khách: “Những
châu bảo và tư liệu đó, có phải Mộ Dung Thu Thủy cố ý để nàng mang đi?”

“Mộ Dung Thu Thủy sao lại
muốn làm như vậy?” Vi Hiếu Khách tuy giật mình, lại vẫn giữ vững nét âm trầm.

Câu trả lời của giám trảm
quan lại khiến cho gã bắt đầu có chút nôn nóng.

“Bởi vì chuyện này nhất định
có âm mưu, cho nên các người nhất định muốn chế tạo một trường hỗn loạn, khiến
cho người khác mò không ra chuyện này thật sự ra sao.”

Giám trảm quan đáp: “Nếu quả
sự tình không phải như vậy, một tiểu cô nương như vậy làm sao có thể lừa gạt
qua mặt Mộ Dung Thu Thủy?” Y nói rất lãnh tĩnh. “Nếu quả không phải là Mộ Dung
Thu Thủy cố ý buông tay, vị Liễu Bạn Bạn cô nương đó chỉ sợ không đụng được tới
vớ của y.”

Một điểm đó bất kỳ một ai
cũng không thể phủ nhận, cho nên Vi Hiếu Khách chỉ còn nước nói: “Chuyện đó
thật ra ra sao, ta cũng không biết. Ta chỉ biết chuyện đó đích xác là thật.”

“Ta tin.”

“Cho nên ngươi cũng nhất định
phải tin Liễu Bạn Bạn nhất định đã dùng số châu bảo đó thỉnh mời đám sát thủ
đáng sợ nhất ghi chú trong tư liệu của bọn ta.” Vi Hiếu Khách thốt. “Hơn nữa
gần đây bọn ta căn bản không gặp ả.”

“Ngươi nghĩ ả có thể tìm ai?”

“Ta không biết.” Vi Hiếu
Khách đáp. “Bởi vì ta không biết cho nên ta mới chịu tốn mười lăm vạn bảy ngày
năm trăm lượng bạc thỉnh ngươi tới, cho nên ngươi cũng tuyệt không thể nói tái
kiến với ta.”

Ai cũng không tưởng được lúc
đó Liễu Bạn Bạn đã đến pháp trường, hơn nữa còn đến sớm hơn bất cứ một ai.

Trời còn chưa sáng, Mục Dương
Nhân đã nắm đầu nàng, kéo nàng ra khỏi đống rơm.

“Ngươi không cho ta ăn, ta
đói muốn chết, ngươi không cho ta mặc, ta lạnh muốn chết, ta ăn mặc không bằng
cả một con chim sẻ, ta vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.”

Liễu Bạn Bạn dùng nhãn lệ
ngập tràn bi thương thù hận phẫn nộ trừng trừng nhìn tên lùn biến thái.

“Nhưng ta thật sự không hiểu
được, hiện tại ngươi tại sao cả ngủ cũng không để cho ta ngủ?”

“Bởi vì hôm nay là ngày đặc
biệt.” Mục Dương Nhân cười đanh ác. “Hôm nay ta phải mang ngươi đi xem một
chuyện đặc biệt, đi xem đầu lâu của một người làm sao mà rớt khỏi cổ hắn.”

Mục Dương Nhân cười khành
khạch, tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng cú rúc, cười khoái trá vô ngần.

“Chuyện này nhất định rất thú
vị, mỗi một động tác ta đều không thể bỏ lỡ.” Y nói với Bạn Bạn. “Ta tin rằng
ngươi nhất định cũng không chịu bỏ lỡ.”

Thân người Liễu Bạn Bạn co
lại, xem giống như một dã thú rơi vào hầm bẫy, không những tuyệt vọng, mà còn
bất lực.

“Người ngươi nói là Đinh Trữ?”

“Đại khái là vậy.”

“Hôm nay đã là ngày rằm tháng
Ba?”

“Chừng như vậy.”

“Được, ta đi theo ngươi.” Bạn
Bạn nghiến răng, vùng vẫy bò dậy. “Ngươi có thể cho ta một bộ y phục tử tế
không?”

“Không.”

“Cầu xin ngươi, hiện tại ta
đã là đàn bà của ngươi, ngươi không thể để ta trần truồng như nhộng đi ra ngoài
được.”

Nhìn bộ dạng cầu lụy khổ ải
của nàng, Mục Dương Nhân đương nhiên càng cười khoái trá.

“Ta không phải không để ngươi
vận y phục, mà là ngươi căn bản bất tất phải vận y phục.

“Tại sao?”

“Bởi vì con đường đó căn bản
không thể có ai nhìn thấy ngươi.” Mục Dương Nhân cố ý hạ thấp giọng một cách
thần bí. “Đó đương nhiên là bí mật, ta chỉ có thể nói cho mình ngươi biết.”

Bạn Bạn chỉ còn nước lắng
nghe y nói.

“Pháp trường hôm nay hoàn
toàn khác biệt với bình thời, căn bản cấm cản bàng quan, vô luận là ai chỉ cần
vọng nhập một bước, giết không hỏi han.” Mục Dương Nhân thốt. “May là ta còn có
cách có thể đi vào, ngươi nên biết vô luận đụng chuyện gì, ta đều có cách đối
phó.”

Bộ mặt cười cợt của y cực kỳ
tà quái, ánh mắt càng tà quái hơn: “Cả thứ nữ nhân như ngươi ta vẫn có thể đối
phó, còn có chuyện gì ta không đối phó được?”

Nhãn thần của y không những
đầy tà khí, hơn nữa rất đáng sợ, giống như lúc nào cũng có thể làm ra những
chuyện đáng sợ.

Đối với mấy chuyện đó, Bạn
Bạn đã quen quá rồi, chỉ hy vọng mình còn có thể nhìn thấy Đinh Trữ một lần
cuối. Không cần biết gã điên này muốn làm gì với nàng, nàng đều không thèm để
ý.

Kỳ quái là, Mục Dương Nhân
làn này không ngờ không làm gì hết, bởi vì y chợt nghe từ xa truyền lại tiếng
bánh xe vó ngựa lọc cọc, và một tiếng huýt sáo khó nghe phi thường.

Tà khí phong cuồng trong mắt
y lập tức tiêu tán, tinh thần cũng lập tức bị chấn động mạnh.

“Người đã đến.”

“Người nào đến?”

“Đương nhiên là người dẫn
đường.” Mục Dương Nhân đáp. “Lão rùa đen đó tuy không thể coi là người, lại chỉ
có lão mới có thể dẫn bọn ta vào pháp trường.”

Tâm tình của y hiển nhiên rất
vui, cho nên lại giải thích: “Lão lưu manh đó họ Chiêm, quản sự hầm than.”

“Một lão đầu quản sự hầm than
có thể dẫn bọn ta vào pháp trường?”

Tiếng vó ngựa đã tới gần, Mục
Dương Nhân không giải thích nữa, chỉ nói: “Ngươi sẽ biết liền.”

Một cỗ xe mục nát, một thớt
ngựa gầy, một lão nhân vừa nhỏ người vừa tiều tụy lam lũ, dừng lại đằng cửa sau
chỗ hàng rào nhốt cừu.

Sau đó lão lập tức nhìn thấy
một nữ nhân chân dài cơ hồ hoàn toàn lõa thể phóng ra, mau chóng chui vào thùng
xe rách rưới dùng vải bố vá bọc.

Tên lùn quen biết lão qua sự
giới thiệu của một lão thái giám ở thành Tây, hơn nữa đã giao trước cho lão năm
trăm tấm vàng lá, không ngờ đang cỡi trên vai nàng.

Lão Chiêm nhổ toẹt mọt bãi
nước miếng.

“Tên khốn ba phần không giống
người bảy phần chẳng khác quỷ đó không ngờ có bao nhiêu phước khí như vậy, vừa
có đàn bà, lại có vàng lá, Chiêm Thiên Phúc ta ông trời lại bắt phải bầu bạn
với mấy đống than đá cả đời.”

Trong tâm tuy đang thóa mạ,
ngoài mặt vẫn còn năm trăm tấm vàng lá còn chưa đến tay, cho nên chỉ còn nước
chiếu theo kế hoạch dự định mà hành sự.

Xe ngựa đi xuyên qua con hẻm
Phong Vân nhỏ, đi cả nửa canh giờ, không ngờ lại đi đến một khu loạn phần.

Mục Dương Nhân ló đầu ra
ngoài xe thám thính, nhíu mày: “Vi Hiếu Khách cho dù không còn sáng suốt nữa
cũng không thể giết người ở đây.”

“Ở đây vốn không phải là chỗ
giết người.”

“Vậy sao ngươi lại mang ta
đến đây?”

Cái miệng méo của lão Chiêm
cười cười: “Ta chỉ nói chỗ này không phải là chỗ giết người, đâu có nói không
phải là chỗ thu tiền.”

Mục Dương Nhân cũng cười.

Y quá hiểu mấy lão già đó,
cho nên vàng lá đã rất mau mắn chui vào tay lão Chiêm: “Bây giờ ngươi có thể
mang ta đi chưa?”

“Còn chưa được.”

“Tại sao?”

Lão Chiêm nheo nheo mắt,
thanh âm thì thào: “Tuổi của ta đã lớn, mắt cũng không còn sáng, hồi nãy không
biết có phải nhìn thấy quỷ không.”

Mục Dương Nhân cũng cố ý hạ
giọng hỏi: “Ngươi nhìn thấy quỷ gì chứ?”

“Hình như là một nữ quỷ, chân
dài thon thả, trên người hình như không mặc quần áo gì hết.”

“Nữ quỷ ngươi nhìn thấy thật
có một chân?”

Lão Chiêm cười đáp: “Đương
nhiên không phải một chân, là một đôi chân.”

Mục Dương Nhân cũng thở dài: “Nếu
quả có hai chân, vậy ngươi nhìn thấy đâu phải là nữ quỷ.”

“Nhưng khí hậu lạnh lẽo như vậy,
trên người ả chỉ khoác một mảnh vải rách, sao lại có vẻ không lạnh chút nào?”

“Bởi vì ả không sợ lạnh.” Mục
Dương Nhân đáp. “Ả từ nhỏ đã lớn lên trên núi cao, từ nhỏ đã chạy loạn khắp
rừng núi.”

“Vậy người hồi nãy ta thấy
thật là một nữ nhân? Không phải là nữ quỷ?” Lão Chiêm hỏi.

“Ngươi có thể tin chắc là mình
đã lầm.”

Lão Chiêm nheo mắt, đôi mắt
hồ ly già nhíu thành một sợi chỉ: “Nếu quả trên xe bọn ta thật sự có một nữ
nhân như vậy, ngươi đã sai, thậm chí còn sai rất ghê gớm.”

“Ta có gì sai?”

Lão Chiêm lập tức nghênh mặt,
ánh mắt cũng trừng trừng: “Bọn ta lúc ban đầu nói rất rõ, ta đem các người vào
pháp trường, mỗi người năm trăm tấm vàng lá. Ngươi tại sao còn muốn đem một nữ
nhân vào?”

“Ta không nên đem nữ nhân vào?”
Mục Dương Nhân hỏi.

“Đương nhiên không nên.” Lão
Chiêm nóng nảy. “Ngươi nên biết, ngươi cũng không phải không biết miệng nữ nhân
lớn tới cỡ nào, vạn nhất đem bí mật của ta tiết lộ ra thì làm sao? Ngươi có
phải muốn cái đầu của ta bị chém quăng cho chó không?”

“Ta tuyệt không có ý đó.”

“Vậy ngươi nên biết khi bọn
ta đang làm chuyện này, nữ nhân căn bản không thể coi là người, nếu quả ngươi
nhất định muốn đem ả theo, giao dịch lần này giữa bọn ta coi như xóa bỏ.

Ánh mắt của Mục Dương Nhân
lập tức cũng cười híp lại thành một đường dài.

“Quả nhiên gừng càng già càng
cay, quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, kỳ thật lối suy nghĩ của ta cũng giống hệt
lão nhân gia ngươi, có lúc nữ nhân căn bản không phải là người.” Mục Dương Nhân
thốt. “Kỳ thật ta đối với chuyện này cũng đã tính toán kỹ.”

“Tính toán gì?”

“Chỉ cần lão nhân gia ngươi
an bài suôn sẻ bí đạo đi vào pháp trường cho ta, ta đem con chó cái chân dài đó
giao liền cho lão.”

Ánh mắt của lão Chiêm bắt đầu
muốn nheo lại.

Bên trong thùng xe che vải bố
truyền ra tiếng kháng nghị của nữ nhân, thanh âm chát chúa chói tai.

Lão Chiêm nghe thấy mấy tiếng
đó, thần sắc đương nhiên càng khoái trá, lại khơi khơi liều mạng lắc đầu.

“Không được.” Biểu thị cự
tuyệt của lão rất cương quyết. “Một lão đầu tử như ta, già đến mức cả đi tiểu
cũng không nín được, ngươi giao tiểu cô nương đó cho ta thì làm được gì chứ?”

“Tuy không thể làm gì, cũng
có chút hữu dụng.” Mục Dương Nhân cười cười đáp. “Nửa đêm sực tỉnh, trời lạnh
băng giá, có người dìu ngươi đi tiểu cũng đâu phải là chuyện không hay.”

“Lời nói đó cũng không sai.”
Lão Chiêm cuối cùng đã gật gật đầu. “Họ Chiêm ta mắt tuy đã mù mờ mê muội, cũng
đâu có nhìn sai con người ngươi.”

Trong tâm của lão đích xác
đang nghĩ như vậy, lão tự cảm thấy mình thật không nhìn lầm Mục Dương Nhân.

Con người đó là một con khỉ
người không ra người, quỷ không ra quỷ, lão không nhai sạch cả da lẫn xương của
y, thì thật là không phải với chính mình.

Một người lúc quyết định ăn
thịt một người, phải ăn cho tới chết, tuyệt không thể để cho hắn hít thở, càng
không thể để cho hắn đứng dậy.

Có rất nhiều người dùng
nguyên tắc đó để đãi nhân xử thế, hơn nữa không ngờ thường thường làm được hết.

Thí dụ như vị Chiêm Thiên
Phúc, Chiêm đại tổng quản, Chiêm lão tiên sinh này.

Hiện tại vàng nhét trong
ngực, mỹ nhân cũng sắp lọt vào lòng, tâm lý của lão không cao hứng sao được.

Cho nên lão xem có vẻ trẻ hơn
cả mấy chục tuổi.

Mục Dương Nhân hạ giọng cười
bồi, nhìn xuyên qua tấm vải bố rách rưới che thùng xe lúc nào cũng có thể nhìn
thấy đôi chân rất dài, tuy nhìn không rõ mấy, nhưng “nhìn không rõ” không phải
còn thú vị hơn là “nhìn rõ” sao?

Lão Chiêm vung roi quất ngựa,
chừng như đang nghĩ con ngựa gầy gò kéo xe của lão cũng đã trẻ ra mấy chục tuổi
như lão.

Con ngựa già đã không thích
hoàng kim, cũng không thích nữ nhân, nhưng roi quất trên mình nó, nó vẫn có cảm
giác đau đớn như trước.

Cho nên nó vẫn chỉ còn nước
phóng về phía trước, kéo theo cỗ xe chui vào bí đạo đến pháp trường.

Trên thế giới này không phải
cũng có rất nhiều người giống hệt con ngựa già, luôn luôn không hiểu nổi nguyên
tắc của đám người thông minh đó, luôn luôn không thể ăn thịt người, chỉ có thể
ăn cỏ sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3