Xà quân Như Mặc - Chương 32 - 33

Chương 32

THÂM NHẬP HỒNG TRẦN

Người lên tiếng đúng là
Hắc Nô, nô bộc bên người Tư Đồ Y, hắn vừa nói xong, sắc mặt ba người nghe cũng
thay đổi khác nhau. Bắc Dao Quang thì dùng ánh mắt quái dị nhìn Hắc Nô, rồi lại
nhìn sang Tư Đồ Y, chỉ không có nhìn Như Mặc. Nàng đã sớm đoán được Tư Đồ Y
không phải người bình thường nhưng không ngờ hắn lại là hoàng thân quốc thích, hiện
tại nàng muốn nhìn xem vị Vương gia quý tộc này có lời nào để giải thích, chẳng
lẽ vì một trang viện giống nhau, vì đêm qua có đàn rắn quấy phá mà hoài nghi
Như Mặc là xà yêu sao? Tuy rằng khi tỉnh lại, nàng cũng từng có cảm giác gặp
yêu nhưng lúc này trong lòng Bắc Dao Quang, Như Mặc đã là người nhà, mà Tư Đồ Y
cùng Hắc Nô chính là người ngoài, nàng thực sự muốn nghe hắn giải thích thế nào.

Tư Đồ Y cảm thấy xấu hổ,
vẻ mặt đen lại, Hắc Nô chết tiệt này, đã nói hắn không được làm bại lộ thân
phận thế nhưng hắn không chỉ quá phận, tiết lộ thân phận của hắn lại còn dám
chửi thẳng mặt người ta là yêu tinh. Tư Đồ Y hận không có cái lỗ nào trên mặt
đất để hắn chui vào. Trong lòng hắn vốn đã có kế hoạch tiếp cần Bắc Dao Quang và
Như Mặc, không thể nói rõ thân phận, nếu không sau này hắn muốn tiếp cận Như
Mặc lần nữa sẽ không đơn giản, mặc kệ Như Mặc làm sao lại đem được trang viện
của hắn đến đây, giống như Bắc Dao Quang đã nói, không có chứng cớ thì không
làm được gì, huống chi việc này rất kỳ quái, cho dù có chứng cớ cũng phải làm
như không có xảy ra chuyện gì, nào ngờ Hắc Nô lại thiếu kiên nhẫn, giữa đường
nhảy ra phá đám. Nếu Như Mặc thực sự là yêu tinh, tức giận đến mức giết chết
bọn họ cũng không có gì lạ.

“Hắc Nô, quỳ xuống!
Ngươi ăn nói lung tung gì đó?”, Tư Đồ Y vừa hết vừa đạp Hắc Nô một cái, làm cho
hai chân của hắn loạn choạng rồi quỳ xuống, thấy chủ tử nhà mình nổi giận, lúc
này mới ý thức được hắn quá lỗ mãng, Vương gia đã căn dặn hắn thế nhưng lúc nãy
đã quên hết toàn bộ, giờ nhìn thấy Tư Đồ Y tức giận như vậy, ngay cảm thở cũng
không dám thở.

Tư Đồ Y thấy hắn quỳ
xuống, trong lòng vẫn tức giận nhưng cũng không thể lập tức ra vẻ hổ thẹn, hạ
thấp người giải thích với Bắc Dao Quang và Như Mặc “Như công tử, Bắc Dao tiểu
thư, thực sự là xấu hổ, đều do tại hại dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, làm cho các
ngươi chê cười, nô tài này có lẽ đêm qua đã bị đàn rắn dọa cho sợ cho nên mới
ăn nói lung tung, xin đừng chấp nhất.”

Khi những lời Hắc Nô
vừa nói ra, Như Mặc đã âm thầm tính toán, đối diện với thân phận thật của Tư Đồ
Y, hắn tất nhiên cũng rất bất ngờ, hắn vô ý hạ bút thành trang viện, không ngờ
trùng hợp thế nào mà lại là trang viện của Vương gia trước mặt này, chuyện ngẫu
nhiên như vậy có lẽ trong tam giới cũng là chuyện hi hữu, chỉ có điều mọi việc
lúc này xem ra không tốt lắm, tựa hồ như trời đất đang muốn thâu gom bọn họ lại
cùng nhau.

Mà cái để cho Như Mặc
bận tâm nhất chính là thái độ của vị Vương gia này, hắn đã biết đây là trang
viện của hắn nhưng lại làm ra bộ không có gì, thậm chí khi nô tài hắn vạch trần
sự thật, hắn còn ra sức trách cứ nô bộc hắn, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ
ngay từ đầu hắn đã biết rõ thân phận của mình cùng với Trân Châu và Thanh nhi?
Sợ bọn họ bất lợi đối với hắn nên mới cố ý che dấu? Nếu đúng vậy thì Vương gia
này tâm cơ thật thâm trầm, suy nghĩ sâu xa.

“Sao dám như vậy, Như
Mặc không biết Tư Đồ công tử thì ra lại là Vương gia, hai ngày qua có gì thất
lễ còn mong Vương gia thứ lỗi cho, Như Mặc thực sự không biết nặng nhẹ, cư
nhiên vọng ngôn muốn tặng trang viện này cho Vương gia, thật mong Vương gia
không trách tội.”, Như Mặc làm ra vẻ kinh ngạc cũng thêm một chút sợ hãi, lời
lẽ khiêm tốn nhưng cũng không mất đi phong thái, không kiêu không nịnh, đúng
chừng mực.

Bắc Dao Quang cũng phối
hợp nắm lấy khủy tay Như Mặc, hành lễ với Tư Đồ Y “Bắc Dao Quang ra mắt Vương
gia, hôm qua thực sự là chúng ta thất lễ, nếu tiếp đãi không được chu đáo, mong
Vương gia không phiền lòng? Hắc Nô gia có lẽ đêm qua bị đàn rắn dọa cho sợ hãi
nên mới nói năng lung tung như vậy, ta cùng Như Mặc cũng không tính toán, xin
Vương gia cũng đừng trách phạt Hắc Nô gia.”

Bắc Dao Quang vừa hành
lễ với Vương gia, ngay cả đối với Hắc Nô cũng thăng cấp thành Hắc Nô gia, mục
đích là muốn tạo khoảng cách giữa bọn họ, nói cho hắn biết, hắn là Vương gia mà
nàng chỉ là dân nữ, khoảng cách hai người rất xa. Tư Đồ Y cũng không phải kẻ
ngốc, đương nhiên là hiểu được lời của Bắc Dao Quang, nhưng nàng càng đẩy hắn
ra xa, hắn lại càng muốn sáp lại gần.

Nếu thân phận đã bị
vạch trần, còn như trước thì không hay nên Tư Đồ Y cũng tiêu sái cười “Như Mặc
công tử nói quá lời, hai ngày qua được công tử hết lòng khoản đãi, bổn vương
tất cảm kích, lúc đầu không nói rõ thân phận là không phải cố tình giấu diếm mà
thật sự không muốn gây thêm hỗn loạn, cho đến lúc quen biết hai vị, càng có ý
muốn kết giao, lại sợ sự ngăn cách vì thân phận cho nên vẫn không nói ra. Vốn
định để sau này chúng ta có duyên gặp lại sẽ dùng thân phận thật sự để giao
tiếp, không ngờ bị tên nô tài này làm hỏng không khí hôm nay, nếu việc đã đến
nước này, bổn vương không nhận thì thật là có vẻ kiêu ngạo, khi nào Như Mặc và
Bắc Dao tiểu thư đến kinh thành, nhất định phải đến Trữ Xa vương phủ làm khách
mới được, trang viện này rất xinh đẹp sao lại nói là đơn sơ, Như Mặc công tử có
lòng, bổn vương sẽ nhận. Kỷ niệm cuộc gặp mặt của chúng ta, được chứ?”

Tư Đồ Y quả nhiên phi
thường lợi hại, không chỉ nói hắn không cố ý giấu diếm mà cũng không từ bỏ ý
định kết giao với bọn họ, cuối cùng còn khẳng khái nhận lấy trang viện, lại
khẳng định muốn xem bọn họ những bạn bè thân thiết, hoàn toàn không cho bọn họ
có cơ hội phản bác, chỉ có thể thuận theo lời hắn, nếu không thì đắc tội với
hoàng thân quốc thích.

Bắc Dao Quang líu lưỡi
không thôi, nàng coi như mình có thêm kiến thức, cái gì gọi là thần thương khẩu
chiến, cái gì gọi là đối chọi gay gắt, hai người này nếu đưa tới hiện đại chắc
chắn sẽ trở thành cao thủ trong giới luật sư, hoặc cũng là tinh anh của chuyên
gia đàm phán. Người nào còn có thể giành thắng lợi trước mặt bọn họ? Hơn nữa Tư
Đồn Y lại giảo hoạt thành tinh, đúng là sinh trưởng trong hoàng tộc có khác, ngay
cả nói chuyện cũng ý tứ thâm sâu như thế.

“Vương gia không giận
còn muốn kết giao, Như Mặc thật sự là thụ sủng nhược kinh, cung kính không bằng
tuân mệnh, ngày khác rảnh rỗi tất nhiên sẽ cùng Dao Quang đến kinh thăm Vương
gia.”, Như Mặc quả nhiên thuận theo ý hắn mà tiếp lời, Bắc Dao Quang cảm thấy
hắn ứng đối thực hết chỗ chê.

“Được, quyết định vậy
đi? Hi vọng lần này các ngươi đi Sung Châu thuận lợi tìm được thần y, nếu cần
hỗ trợ gì, cứ đến nha môn nói tên bổn vương thì sẽ có người hỗ trợ các ngươi.”,
Tư Đồ Y phi thường cao hứng gật đầu.

“Đa tạ Vương gia!” Như
Mặc cũng không cự tuyệt, tuy nhiên ba người bọn họ đều hiểu được dù có khó khăn,
Như Mặc cũng sẽ không tìm quan phủ hỗ trợ, cho nên chỉ là khách sáo tìm lý do
thoái thác để rời đi mà thôi “Thời điểm không còn sớm, xin cho Như Mặc từ biệt
Vương gia mà xuống núi, nếu không khi trời tối cũng chưa tới nơi được. Những
lời của Hắc Nô gia cũng chỉ là vô tình, Vương gia đừng trách phạt hắn nữa, nếu
không thì đó là lỗi của Như Mặc. Dù sao cũng là để Hắc Nô gia ở trang viện này
bị dọa cho sợ hãi.

“Một khi đã như vậy, kia
bổn vương cũng không lưu các ngươi! Trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió!” Tư
Đồ Y chắp hai tay sau lưng, tiêu sái đáp lời, hồi lâu mới liếc mắt nhìn Hắc Nô
đang quỳ trên mặt đất một cái, bộ dáng còn chưa hết giận “Còn không đứng lên, nể
tình Như Mặc công tử cùng Bắc Dao tiểu thư cầu xin cho ngươi, bổn vương tạm
thời bỏ qua cho ngươi lúc này, chờ khi về đến vương phủ thì tìm tổng quản mà
lãnh ba mươi côn gia pháp đi.”

“Dạ, Vương gia.”, giọng
Hắc Nô tràn đầy sự không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu
đứng sau lưng Tư Đồ Y.

“Tạ ơn Vương gia! Cáo
từ!” Như Mặc cùng Bắc Dao Quang đồng thời mở miệng nói, sau đó cùng rời khỏi
trang viện, chính thức bước vào hồng trần bước đầu tiên.

Chương 33

NHẤT THỦ TIỂU KHÚC

Vừa ra khỏi trang viện,
Bắc Dao Quang đã vui vẻ như chim sổ lồng, không có người nàng ghét bên cạnh
nhìn cây cỏ thấy cũng xanh hơn, không khí cũng tươi mát hơn, đừng nói là có
người trong lòng ở bên cạnh, tâm tình càng thêm vui vẻ, sảng khoái.

Nàng vẫn níu lấy cánh
tay của Như Mặc như trước, tuy rằng chiều cao hai người chênh lệch nhau rất
nhiều nên không thoải mái so với việc tự đi một mình nhưng nàng lại thích như
vậy, không từ bỏ cơ hội gần gũi với Như Mặc.

Mà Như Mặc cũng không
nhiều lời, từ lúc rời khỏi trang viện, hắn vẫn im lặng nhìn về nơi xa xa, thỉnh
thoảng mới Bắc Dao Quang một cái, cũng không có cảm xúc gì, ánh mắt nhu hòa xen
lẫn lo lắng của hắn lúc ở trong phòng nàng từ khi gặp Tư Đồ Y đã không còn nữa,
nghĩ rằng ra khỏi trang viện sẽ có thay đổi, giờ mới thấy là mong ước xa vời.

Bắc Dao Quang không
khỏi cảm thấy uể oải, trong lòng mắng Tư Đồ Y thêm mấy trăm lần, nhưng sau khi
phát hiện Như Mặc cố ý vô tình, thấy hắn cố ý thả chậm cước bộ để nàng theo kịp,
sự uể oải kia cũng biến mất, tâm tình tốt hơn liền hát một bài tình ca, không
biết có phải vì giai điệu bài hát quá du dương, uyển chuyển hay là do giọng nói
của Bắc Dao Quang vốn rất êm tai mà Như Mặc sau khi lẳng nghe xong lại mở miệng
hỏi “Đây là ca khúc gì?”

Đối với Bắc Dao Quang
đây là kết quả ngoài mong đợi, bởi vì nàng chỉ là tùy tiện không ngờ lại gây
chú ý cho Như Mặc, vội vàng nói “Đây là ca khúc nổi tiếng nhất ở quê nhà của ta,
tên là “Có Biết Hay Không.”, ý nghĩa là có một huynh đệ trong lúc chống quân
xâm lược đã yêu thương một cô gái của quốc gia này, ca khúc này là bọn họ dùng
để bày tỏ tình cảm với nhau, nhưng sau cả binh sĩ lẫn cô gái kia đều vì bảo vệ
đất nước của họ mà hi sinh, sau đó có người đem ca khúc này truyền bá rộng rãi.
Tuy rằng ca từ cũng có được đổi mới nhưng dù sao ta vẫn thích bản cũ hơn.”

Thực ra ca khúc này
được sáng tác vào những năm năm mươi, kể về mối tình của một binh sĩ và một cô
gái người Triều Tiên, tuy nhiên nàng không nói rõ chi tiết với hắn vì dù sao
hắn cũng sẽ không biết, cho nên dùng cách dễ hiểu nhất để diễn đạt.

“Rất êm tai! Thực động
lòng người!” Như Mặc biểu lộ sự yêu thích của hắn đối với ca khúc nàng, làm cho
Bắc Dao Quang thêm phấn khởi “Ngươi thích nghe thì về sau mỗi ngày ta đều hát
cho ngươi nghe, được không?”

Như Mặc không trả lời, nhưng
ánh mắt trở nên nhu hòa đã là đáp án của hắn, Bắc Dao Quang có nằm mơ cũng
không nghĩ tới một ca khúc đơn giản như vậy lại có thể đả động đến cảm xúc của
Như Mặc như vậy, nhịn không được lại cười toe toét, lục thúy xà như hiểu được
sự vui vẻ của nàng mà ở trên cổ tay nàng, ngẩng cao đầu, lắc lư vài cái, tựa hồ
như muốn chia sẻ với nàng.

“Như Mặc, ta thiếu chút
nữa đã quên, ngươi xem ta còn chưa đặt tên cho vật nhỏ này nha, ngươi nói xem
nên gọi nó là gì đây?” Tuy rằng nàng rất thích lục thúy xà nhưng đặt tên cho nó
thì nàng cũng không quá quan tâm, nàng thích kêu nó là vật nhỏ hay tiểu tử linh
tinh gì đó, như vì lấy cớ để nói chuyện với Như Mặc nên đây là một lý do không
tồi.

“Ngươi muốn gọi nó là
gì cũng được, sủng vật thì phải do chính chủ nhân của nó đặt tên cho.”, Như Mặc
nhìn thoáng qua lục thúy xà trên tay nàng, không quá quan tâm nói.

“Ngươi xem nó xinh đẹp
như vậy, ta sợ lấy tên tục quá sẽ làm xấu nó, ta lại không nhớ nổi cái tên gì
hay hay một chút, Như Mặc ngươi nói làm sao bây giờ?”

Bắc Dao Quang tận dụng
tối đa cơ hội để gọi tên Như Mặc, còn hận không thể một câu kêu tên hắn tới
mười tám lần, làm cho hắn quen với thanh âm của mình khi gọi tên hắn. Đây là
một chiến lược nhận biết, sách tâm lý cũng có nói nếu không ngừng gọi tên một
người như vậy người bị mình gọi tên kia sẽ dần dần ý thức được tầm quan trọng
của mình, cảm giác như mình được tôn trọng, đồng thời hắn cũng cảm thấy người
gọi tên hắn rất quan trọng, nói đơn giản thì đây là một biện pháp thôi miên
trường kỳ.

“Hắc Mao!”

“Đúng vậy! Ta như thế
nào không nghĩ tới đâu? Tiểu tử kia cả người xanh biếc, trong suốt đáng yêu, tên
này nghe rất nhã mà lại êm tai, về sau cứ gọi nó là Hắc Mao, tên này thực chuẩn
xác.” Bắc Dao Quang gật đầu như đảo tỏi, phụ họa nói, hoàn toàn không để ý tới
biểu tình của Như Mặc cùng lục thúy xà nhìn nàng, có chút cứng ngắc và xấu hổ.

Lục thúy xà bộ dáng
dường như sắp ngất xỉu, nó đương nhiên là biết chủ nhân nhân loại này của nó
thích Xà quân vĩ đại, nhưng nàng vỗ mông ngựa như vậy thực sự cũng hơi quá, người
có chút hiểu biết về loài rắn đều biết chủng loại của nó là “Tóc đen.”, Xà quân
đại nhân nói ra hai chữ này cũng chỉ là thuận miệng hơn nữa cũng là sự thật, cũng
chỉ trả lời có lệ với nàng, không ngờ nàng lại ra sức vuốt mông ngựa như vậy, làm
cho nó cảm thấy có một chủ nhân nhân loại thực sự là mất mặt.

Như Mặc cũng có chút
xấu hổ, lại có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn Bắc Dao Quang bộ dáng vẫn rất cao hứng,
nghĩ đến sau này còn làm bạn cùng nàng mấy chục năm, như vậy với nàng dù sao
cũng không phải chuyện lâu dài, huống chi mặc kệ hắn lãnh đạm, thờ ơ thế nào
thì nàng là người có ơn với hắn, lẽ ra hắn phải chủ động lấy lòng nàng mới đúng,
ngược lại còn làm cho nàng hao tổn tâm tư lấy lòng mình, mặc dù hắn không thể
cho nàng tình yêu, nhưng ở bên cạnh nàng, đối xử tốt với nàng là chuyện hắn nên
làm mới đúng.

Vừa ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy vẻ mặt tràn đầu sùng bái và vui sướng của Bắc Dao Quang, trong lòng
hắn cảm giác có lỗi càng nhiều hơn, âm thầm thở dài một hơi “Dao Quang, về sau
ngươi không cần đối với ta như vậy, thích cái gì, ghét cái gì đều có thể nói
thẳng với ta. Sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

“Như, Như Mặc? Ngươi là
nói thật sao?” Bắc Dao Quang như thế nào cũng không nghĩ tới Như Mặc đột nhiên
lại nói với nàng như vậy, làm cho nàng không thể tin được, nàng có thể xem đây
là hứa hẹn xuất phát từ nội tâm của hắn không? Hắn nguyện ý về sau ở chung một
chỗ với nàng sao? Nam nhân nói “Chiếu cố” thì không phải chính là “Làm bạn
cả đời” sao?

“Ta không có nói dối
ngươi.”, Như Mặc gật đầu nói, một câu này lại làm cho Bắc Dao Quang kinh hỉ
không thôi. Như Mặc sẽ không nói dối nàng? Bắc Dao Quang rất muốn hát to lên “Cuộc
sống tươi đẹp” gì gì đó, rời khỏi trang viện quả là quyết định sáng suốt, chỉ
sợ do mình quá sức chờ mong nên xuất hiện ảo giác, vì thế Bắc Dao Quang dùng
sức nhéo mình một cái, đau đến mức nàng méo mặt, suýt chút nữa phải la lên, lúc
này mới tin là thật, không phải nàng ảo giác mà nghe lầm. “Thật tốt quá, trời
đất làm chứng, Như Mặc, ngươi vĩnh viễn đừng quên những lời ngươi nói hôm nay.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3