Hỏa ngục - Chương 092 + 093
Chương 92
Đặc vụ Brüder rón rén cúi
người, lách qua bên dưới rào chắn và thả người xuống đầm nước sâu tới ngực. Khi
cảm giác lành lạnh của nước thấm qua quần áo, các cơ của anh ta căng lên để
chống lại. Sàn bể chứa trơn nhẫy dưới đế giày ủng của anh ta, nhưng rất chắc
chắn. Anh ta đứng yên một lúc để đánh giá tình hình, quan sát những vòng tròn
nước đồng tâm từ chỗ cơ thể mình lăn tăn loang ra khắp đầm nước như những đợt
sóng xung kích.
Brüder nín thở một lúc. Di
chuyển thật chậm, anh ta tự nhủ. Không gây xáo động.
Trên lối đi lót ván phía
trên, Langdon đứng bên rào chắn, quét mắt khắp những lối đi xung quanh.
“Ổn cả”, Langdon thì thào.
“Không ai thấy chúng ta.”
Brüder xoay người và nhìn
chiếc đầu to tướng chổng ngược của Medusa được chiếu sáng bằng một ngọn đèn rọi
đỏ rực. Lúc này khi Brüder đã xuống ngang với nó, trông con quái vật bị xoay
đầu càng to lớn hơn.
“Cứ bám theo ánh mắt của
Medusa qua bên kia đầm”, Langdon thì thào. “Zobrist rất giỏi về biểu tượng và
kịch nghệ… Tôi sẽ không lấy làm lạ nếu hắn bố trí công trình của hắn đúng trên
trục ánh mắt chết người của Medusa.”
Những ý tưởng lớn suy nghĩ
giống nhau. Brüder thầm cảm ơn vì vị giáo sư người Mỹ đã khăng khăng đòi xuống
đây cùng anh ta. Kiến thức chuyên môn của Langdon đã dẫn dắt họ tới góc bể chứa
hẻo lánh này gần như ngay lập tức.
Trong khi những giai điệu của
bản Giao hưởng Dante tiếp tục ngân nga phía xa thì Brüder rút chiếc đèn bút máy
chống nước hiệu Tovatec của mình ra và nhúng sâu xuống nước, bật công tắc lên.
Một quầng sáng halogen rực rỡ xuyên qua nước, soi sáng phần sàn bể chứa trước
mắt anh ta.
Bình tĩnh, Brüder tự nhủ.
Không được gây xáo động một thứ gì.
Không nói thêm một lời, anh
ta bắt đầu thận trọng thực hiện lộ trình của mình vào sâu trong đầm nước, chậm
rãi lội, di chuyển cây đèn pin của mình tới lui nhịp nhàng, giống như một
chuyên gia dò mìn dưới nước.
Bên rào chắn, Langdon bắt đầu
thấy cổ họng căng cứng rất đáng ngại. Không khí trong bể chứa, mặc dù ẩm ướt,
nhưng lại thiếu vị tanh và thiếu dưỡng khí. Trong khi Brüder thận trọng lội sâu
vào đầm nước, vị giáo sư tự trấn an mình rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Chúng ta đã đến kịp lúc.
Tất cả vẫn còn nguyên.
Nhóm của Brüder có thể chặn
được thứ này lại.
Cho dù vậy, Langdon vẫn cảm
thấy rất bồn chồn. Là người suốt đời mang chứng sợ không gian kín, anh biết
trong bất kỳ hoàn cảnh nào mình cũng đều rất bồn chồn khi ở dưới này. Cảm giác
gì đó về hàng nghìn tấn đất đá lơ lửng trên đầu, không có thứ gì chống đỡ ngoài
những cây cột cũ kỹ.
Anh cố xua ý nghĩ đó ra khỏi
đầu và liếc nhìn lại đằng sau xem có ai chú ý đến họ không đúng lúc không.
Chẳng có gì.
Những người duy nhất ở gần đó
đều đang đứng trên những lối đi khác, và họ đều nhìn theo hướng ngược lại, về
phía dàn nhạc. Dường như không ai chú ý đến Brüder đang từ từ di chuyển trong
nước ở góc bể chứa sâu tít này.
Langdon đưa mắt về phía đội
trưởng đội SRS, với chùm ánh sáng halogen chìm dưới nước vẫn đong đưa trước
mặt, soi sáng đường đi.
Langdon chăm chú nhìn, và
chợt nhận ra có sự chuyển động bên trái - một cái bóng đen đúa đáng ngại đang
trồi lên khỏi mặt nước ngay trước mặt Brüder. Langdon xoay người và đăm đăm
nhìn vào khoảng tối om, cho rằng mình sẽ nhìn thấy một giống thủy quái nào đó
trồi lên từ dưới nước.
Brüder dừng phắt lại, rõ ràng
cũng đã nhìn thấy thứ đó.
Ở góc phía xa, một hình thù
đen đúa chờn vờn nhô cao khoảng chín mét trên tường. Cái bóng ma quái đó trông
khá giống cái bóng của vị bác sĩ dịch hạch xuất hiện trong đoạn video của
Zobrist.
Nó là một cái bóng, Langdon
nhận ra và thở phào. Bóng của Brüder.
Cái bóng xuất hiện khi Brüder
di chuyển qua một chiếc đèn rọi chìm vào trong đầm nước, và dường như nó đúng y
cái bóng Zobrist trong đoạn video.
“Chính là vị trí đó”, Langdon
gọi Brüder. “Anh tới gần rồi đấy.”
Brüder gật đầu và tiếp tục
nhích dần tới trong đầm. Langdon di chuyển men theo rào chắn, ở vị trí ngang
với anh ta. Khi anh chàng đặc vụ tiến xa dần, Langdon lại liếc nhanh về phía
dàn nhạc để đảm bảo rằng Brüder không bị chú ý.
Không có gì cả.
Lúc đưa mắt trở lại đầm nước,
mắt Langdon thoáng bắt được một vệt sáng phản chiếu trên lối đi dưới chân.
Anh nhìn xuống và thấy một
vũng nhỏ chất lỏng màu đỏ.
Máu.
Lạ thay, chính Langdon lại
đang đứng trong cái vũng ấy.
Không lẽ mình đang chảy máu?
Langdon không hề thấy đau, nhưng
anh vội vàng kiểm tra khắp người xem có vết thương hay phản ứng gì bất thường
trước một thứ độc tố vô hình trong không khí hay không. Anh kiểm tra cả mũi,
các móng tay, và tai xem có bị xuất huyết không.
Không tìm thấy chỗ nào chảy
máu, Langdon nhìn xung quanh để khẳng định rằng thực tế anh chỉ có một mình
trên lối đi vắng vẻ này.
Langdon nhìn xuống vũng nước
lần nữa, và lần này anh nhận ra một vệt nước nhỏ xíu đang chảy theo lối đi và
đọng lại ở chỗ trũng dưới chân anh. Dường như thứ chất lỏng màu đỏ đang từ chỗ
nào đó phía trước chảy tới và dồn xuống chỗ thấp trên lối đi.
Phía trên kia có người bị
thương, Langdon cảm thấy như vậy. Anh liếc nhanh ra chỗ Brüder lúc này đang đến
gần trung tâm đầm nước.
Langdon sải bước nhanh trên
lối đi, lần theo vệt nước. Khi anh tiến về phía lối cụt, vệt nước nhìn to hơn,
đang chảy tràn tự do. Thế này là thế quái nào? Đến vị trí này, nó biến thành cả
một dòng nước nhỏ. Anh rảo chân thêm, lần theo thứ chất lỏng đang chảy tràn tới
tận tường, nơi lối đi đột ngột kết thúc.
Lối cụt.
Trong khoảng tối tăm, anh
thấy một bể nước lớn sóng sánh sắc đỏ, như thể ai đó vừa bị giết ở đây.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy thứ
chất lỏng màu đỏ ấy tràn qua lối đi, nhỏ giọt xuống bể chứa, Langdon nhận ra
phán đoán ban đầu của mình là sai lầm.
Không phải máu.
Ánh đèn đỏ của cái không gian
rộng lớn này, kết hợp với sắc đỏ của lối đi lót ván, đã tạo ra ảo giác, khiến
cho những vệt nước này có sắc đỏ thẫm.
Nó chỉ là nước.
Thay vì mang lại cảm giác nhẹ
nhõm, phát hiện đó khiến anh sợ đến đờ đẫn. Anh đăm đăm nhìn xuống vũng nước,
lúc này còn thấy cả những vệt nước bắn lên lan can và những dấu chân.
Có người từ dưới nước leo lên
ở đây.
Langdon xoay người gọi
Brüder, nhưng anh cách quá xa và tiếng nhạc đang đến đoạn hòa âm của kèn và
trống. Đinh tai nhức óc. Langdon bỗng cảm thấy bên cạnh mình có người.
Không chỉ có riêng mình ở chỗ
này.
Bằng động tác rất chậm rãi,
Langdon xoay người về phía bức tường nơi kết thúc lối đi lót ván. Cách đó
khoảng ba mét, trong bóng tối, anh nhận ra một khối tròn lẳn, giống như một
tảng đá lớn phủ áo choàng đen, ướt sủng nước chảy tong tong. Cái khối đó bất
động.
Và sau đó nó cử động.
Cái khối kéo dài ra, cái đầu
không rõ nét của nó ngóc lên.
Một người thu mình trong một
tấm áo choàng phụ nữ Hồi giáo màu đen, Langdon nhận ra ngay.
Thứ trang phục che kín cơ thể
truyền thống của người Hồi giáo ấy không để hở da thịt, nhưng khi cái đầu đã
bịt kín mặt xoay về phía Langdon, hai con mắt đen hiện ra, trừng trừng nhìn qua
khe hở hẹp của phần mũ che mặt, khóa chặt lấy mắt của Langdon.
Trong khoảnh khắc, anh đã
hiểu.
Sienna Brooks bật dậy từ chỗ
nấp của mình. Cô bung người, tăng tốc chạy thật nhanh, xô mạnh làm anh ngã
xuống sàn rồi chạy vụt theo lối đi lót ván.
Chương 93
Trong đầm nước ngoài kia, đặc
vụ Brüder đã dừng lại. Quần sáng halogen từ chiếc đèn bút Tovatec của anh ta
vừa lướt qua một vệt kim loại sáng ở phía trước, trên nền bể chứa.
Gần như nín thở, Brüder nhẹ
bước lại gần hơn, thận trọng không gây ra bất kỳ xáo trộn gì trong nước. Qua
mặt nước trong veo, giờ anh có thể nhận ra một hình chữ nhật sáng loáng bằng
titan, được bắt vít xuống sàn.
Tấm biển của Zobrist.
Nước trong đến mức anh ta gần
như có thể đọc được con số chỉ ngày mai và dòng chữ đi kèm:
TẠI NƠI NÀY, VÀO NGÀY NÀY,
THẾ GIỚI THAY ĐỔI MÃI MÃI.
Xem nào, Brüder trầm ngâm, trong
lòng thấy tự tin hơn hẳn. Chúng ta vẫn còn vài giờ để ngăn chặn thứ này trước
ngày mai.
Nhớ lại đoạn video của
Zobrist, Brüder nhẹ nhàng nhích quần sáng đèn pin sang bên trái tấm biển để tìm
cái túi Solublon đã được cột lại. Khi quần sáng soi tỏ vùng nước tối tăm,
Brüder căng mắt nhìn đầy hoang mang.
Không có cái túi.
Anh ta di chuyển quần sáng
nhích thêm sang trái, tới đúng vị trí nơi cái túi xuất hiện như trong đoạn
video.
Vẫn không thấy gì cả.
Nhưng... đúng chỗ này mà!
Brüder nghiến chặt răng trong
khi quả quyết bước gần thêm một bước, từ từ quét quần sáng đèn quanh toàn bộ
khu vực.
Không hề có cái túi. Chỉ có
tấm biển.
Trong một khoảnh khắc ngắn
ngủi đầy hy vọng, Brüder tự hỏi phải chăng mối đe dọa này, giống như nhiều thứ
khác hiện nay, chẳng là gì hơn ngoài một vố lừa.
Phải chăng tất cả chỉ là một
trò đùa ác ý?!
Phải chăng Zobrist chỉ muốn
dọa chúng ta?!
Bên trái tấm biển, khó khăn
lắm mới nhìn thấy trên nền đầm nước, có một sợi dây mềm oặt. Cái sợi dây èo uột
trông chẳng khác gì một con sâu không còn sinh khí chìm trong nước. Ở đầu kia
của sợi dây là một cái móc nhựa nhỏ xíu vẫn còn dính lại một ít nhựa Solublon.
Brüder nhìn sững tàn tích còn
lại của cái túi trong suốt. Nó đính vào đầu sợi dây giống như nút thắt của một
quả bóng bay đã bị vỡ.
Sự thật từ từ thấm vào gan
ruột anh ta.
Chúng ta đã quá muộn.
Anh ta hình dung ra cảnh cái
túi chìm trong nước tan dần và vỡ bung, phát tán thứ chất chết người chứa bên
trong vào nước và sủi bọt lên mặt đầm.
Bằng một ngón tay run run,
anh ta tắt đèn pin và đứng một lúc trong bóng tối, cố gắng lấy lại tinh thần.
Những ý nghĩ trong đầu nhanh
chóng biến thành lời cầu khấn.
Chúa giúp chúng con.
“Đặc vụ Brüder, nói lại
xem!”, Sinskey hét lên trong bộ đàm, đang len được nửa đường xuống cầu thang đi
vào bể chứa, cố gắng nhích đến chỗ nhận sóng tốt hơn. “Tôi không nghe rõ!”
Luồng hơi ấm phả qua mặt bà,
ngược theo cầu thang lên phía khung cửa mở rộng phía trên. Bên ngoài, nhóm SRS
đã đến và các thành viên đang chuẩn bị sẵn sàng phía sau tòa nhà, cố gắng không
để công chúng nhìn thấy những dụng cụ phòng độc trong lúc đợi tiếp nhận thông
tin đánh giá tình hình của Brüder.
“… cái túi đã vỡ…” Tiếng
Brüder lạo xạo trong bộ đàm của Sinskey. “… và … đã phát tán.”
Cái gì?! Sinskey cầu nguyện
rằng mình đang hiểu nhầm trong lúc lap vội xuống cầu thang. “Nhắc lại xem!”, bà
ra lệnh, tiến gần xuống chân cầu thang, nơi tiếng nhạc càng to hơn.
Lần này giọng Brüder rõ hơn.
“… và tôi nhắc lại… chất lây bệnh đã bị phát tán!”
Sinskey lảo đảo lao về phía
trước, gần như ngã nhào vào lối dẫn tới bể chứa ở chân cầu thang. Sao có thể
như thế được?!
“Cái túi đã tan rồi”, giọng
Brüder vang lên rất to. “Chất lây bệnh đã hòa vào nước!”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người
khi tiến sĩ Sinskey ngước nhìn lên và cố gắng nắm bắt thế giới dưới lòng đất
đang ở ngay trước mắt mình. Qua màn hơi đỏ ngầu, bà nhìn thấy một vùng nước
rộng với hàng trăm cây cột trụ. Tuy nhiên, trên hết, bà nhìn thấy những con
người.
Hàng trăm người.
Sinskey nhìn sững đám đông
vẫn chưa hay biết gì, tất cả đều bị nhốt trong cái bẫy chết người dưới lòng đất
của Zobrist. Bà phản ứng theo bản năng. “Đặc vụ Brüder, lên ngay lập tức. Chúng
ta sẽ bắt đầu sơ tán mọi người ngay.”
Brüder trả lời ngay tức thì.
“Tuyệt đối không! Đóng chặt cửa lại! Không ai được ra khỏi đây!”
Là giám đốc Tổ chức Y tế Thế
giới, Elizabeth Sinskey đã quen với việc mệnh lệnh của bà được thi hành mà
không ai chất vấn gì. Nhất thời, bà nghĩ bà hiểu sai những lời của đội trưởng
SRS. Đóng chặt cửa ư?!
“Tiến sĩ Sinskey!”, Brüder
hét át cả tiếng nhạc. “Bà có nghe rõ tôi không?! Đóng hết các cửa lại!”
Brüder nhắc lại yêu cầu,
nhưng không cần thiết nữa. Sinskey đã biết rằng anh ta nói đúng. Khi đương đầu
với một đại dịch tiềm tàng, ngăn chặn là lựa chọn khả dĩ duy nhất.
Sinskey đưa tay lên và cầm
chiếc bùa bằng đá lam ngọc của mình. Hy sinh vài người để cứu nhiều người. Với
vẻ đầy quyết tâm, bà giơ bộ đàm lên môi. “Xác nhận, Đặc vụ Brüder. Tôi sẽ ra
lệnh đóng chặt cửa.”
Sinskey vừa định quay người
rời khỏi cái bể chứa hãi hùng này và ra lệnh phong tỏa khu vực thì bà cảm thấy
trong đám đông có sự chuyển biến đột ngột.
Cách đó không xa, một phụ nữ
mặc áo choàng che mặt màu đen đang len nhanh về phía bà, men theo một lối đi
chật cứng người, dùng tay gạt phăng mọi người để tìm lối thoát. Người phụ nữ
che mặt dường như đang tiến thẳng về phía Sinskey và lối ra.
Cô ta đang bị truy đuổi,
Sinskey nhận ra như vậy và nhìn thấy một người đàn ông chạy phía sau.
Rồi Sinskey cứng đờ người. Đó
là Langdon!
Mắt Sinskey lia trở lại người
phụ nữ khoác áo choàng, lúc này đang tiến lại rất nhanh và đang hét ầm ĩ điều
gì đó bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ cho tất cả những người ở trên lối đi. Sinskey không
biết tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng qua phản ứng hốt hoảng của mọi người, tiếng hô của
người phụ nữ kia rất giống như tiếng hô “cháy!” trong một rạp hát đông người.
Cơn hoảng loạn lan nhanh khắp
đám đông, và đột nhiên không chỉ người phụ nữ che mặt và Langdon đang phăm phăm
lao tới chỗ cầu thang nữa. Tất cả mọi người.
Sinskey xoay lưng nhìn cảnh
tượng giẫm đạp đang sắp diễn ra và bắt đầu hét một cách tuyệt vọng với nhóm của
mình ở phía trên.
“Đóng cửa lại!” Sinskey hét
lên. “Phong tỏa bể chứa! NGAY LẬP TỨC!”
Lúc Langdon lần qua góc tường
để lao vào khu vực cầu thang, Sinskey đang lên được nửa chừng, cố leo lên mặt
đất, cuống cuồng ra lệnh đóng cửa. Sienna Brooks bám sát sau bà, cố đánh vật
với chiếc áo choàng ướt nhẹp, nặng trịch trong lúc ì ạch leo lên cầu thang.
Langdon sải bước đằng sau họ,
cảm nhận rõ cả một đám đông những người dự hòa nhạc đang hoảng loạn ùa theo sau
anh.
“Chặn lối ra!”, Sinskey lại
hét lên.
Cặp chân dài của Langdon giúp
anh vọt lên ba bậc mỗi lần, dần bắt kịp Sienna. Phía trên anh nhìn thấy những
cánh cửa đôi nặng nề của bể chứa bắt đầu đóng lại.
Quá chậm.
Sienna vượt qua Sinskey, tóm
lấy vai bà và dùng nó như một đòn bẩy để vọt lên trước, lao nhanh về phía lối
ra. Sinskey loạng choạng khuỵu xuống, chiếc bùa yêu quý của bà đập mạnh xuống
bậc thang xi măng và vỡ đôi.
Langdon phải cố kìm bản năng
dừng lại để giúp người phụ nữ bị ngã. Thay vào đó, anh vọt qua bà, chạy nhanh
lên chiếu nghỉ trên cùng.
Sienna chỉ còn cách vài
thước, gần như đã trong tầm với, nhưng cô đã tới được chiếu nghỉ, và những cánh
cửa đóng không đủ nhanh. Không chút chậm trễ, Sienna nghiêng thân hình mảnh mai
của mình và lách qua khe hở hẹp.
Cô lọt được nửa người qua cửa
thì chiếc áo choàng mắc phải then cửa, khiến cô chững lại, kẹt cứng giữa cửa,
dù chỉ còn vài phân nữa là thoát ra. Trong lúc cô cố vùng vẫy để thoát, tay
Langdon đã vươn tới và tóm chặt lấy chiếc áo choàng. Anh giữ chặt, kéo lại, cố
gắng lôi cô vào trong, nhưng cô vùng vẫy điên cuồng, và đột nhiên Langdon chỉ
còn giữ được một đống vải ướt rượt.
Cánh cửa đóng sầm lại, suýt
kẹp đứng tay Langdon. Chiếc áo mắc lại giờ vướng ngay khuôn cửa, khiến cho
những người bên ngoài không tài nào đóng hẳn cửa lại được.
Qua khe hở, Langdon nhìn thấy
Sienna lao vọt qua một đường phố đông đúc, cái đầu trọc lốc của cô lấp loáng
trong ánh đèn đường. Cô vẫn mặc đúng chiếc áo len và quần bò xanh cô mang trên
người cả ngày, và Langdon đột nhiên có cảm giác bị phản bội ghê gớm.
Cái cảm giác đó chỉ kéo dài
trong khoảnh khắc. Một sức đẩy đột ngột và mạnh mẽ xô Langdon dính chặt vào
cửa.
Đám đông hỗn loạn đã đến sát
sau anh.
Cả cầu thang ầm ầm những
tiếng la hét hoảng loạn và ngơ ngác, trong khi những âm thanh của dàn nhạc giao
hưởng biến thành một mớ tạp âm hỗn loạn phía dưới. Langdon cảm nhận rõ sức ép
trên lưng tăng dần khi chỗ tắc nghẽn thêm đông người. Lồng ngực của anh bắt đầu
thấy đau nhói khi bị ép chặt vào cửa.
Rồi cánh cửa bật tung, và
Langdon bị xô văng ra đường phố ban đêm chẳng khác gì một chiếc nút bật ra khỏi
chai sâm panh. Anh loạng choạng trên vỉa hè, gần như ngã vật xuống phố. Phía
sau anh, cả biển người ào ra như đàn kiến chạy trốn khỏi cái tổ bị nhiễm độc.
Các đặc vụ SRS, nghe thấy
tiếng hỗn loạn, lúc này mới từ phía sau tòa nhà xuất hiện. Đồ nghề cùng mặt nạ
phòng độc của họ càng làm tình trạng hoảng loạn gia tăng.
Langdon xoay người và nhìn
sang bên kia phố tìm kiếm Sienna. Tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là phương
tiện giao thông, ánh đèn và vẻ ngơ ngác của người dân.
Nhưng chỉ trong chớp mắt,
trên phố phía trái anh, một cái đầu trọc lốc bắt đèn nhá lên trong đêm, đang
len lỏi trên vỉa hè đông đúc và biến mất ở một góc phố.
Langdon tuyệt vọng nhìn lại
phía sau, cố tìm Sinskey, hay cảnh sát, hay một đặc vụ SRS không mặc bộ đồ
phòng độc kềnh càng.
Chẳng có ai cả.
Langdon biết anh phải tự mình
hành động.
Không chút chần chừ, anh vọt
theo Sienna.
Tít bên dưới, ở nơi sâu nhất
của bể chứa, đặc vụ Brüder đứng một mình trong vùng nước sâu tới thắt lưng.
Những âm thanh hỗn loạn vang vọng trong bóng tối khi những du khách và nhạc
công hoảng loạn chen nhau tìm đường ra phía lối thoát và biến mất trên cầu
thang.
Chẳng thể đóng cửa được nữa,
Brüder hãi hùng nhìn ra như vậy. Ngăn chặn không thành công rồi.