Hỏa ngục - Chương 088 + 089

Chương 88

Kỳ quan thế giới thứ tám, một số người gọi nơi này như vậy, nhưng lúc này
đứng bên trong, Langdon không có ý định tranh luận về đánh giá đó.

Khi cả nhóm bước qua ngưỡng cửa tiến vào khu điện thờ đồ sộ, Langdon sực
nhớ rằng Hagia Sophia có thể gây được ấn tượng với khách tham quan về quy mô
tráng lệ của nó chỉ trong nháy mắt.

Gian phòng này lớn đến mức dường như ngay cả những đại giáo đường của châu Âu
cũng biến thành những chú lùn. Langdon biết rằng, sự choáng ngợp của nó một
phần là ảo giác - một hiệu ứng phụ nhờ phần mặt sàn kiểu Byzantine, với toàn bộ
không gian thờ cúng tập trung trong một gian phòng vuông vức duy nhất, chứ
không phải trải ra theo bốn nhánh của bố cục hình thập tự - vốn là phong cách
được sử dụng cho các thánh đường sau này.

Tòa nhà này còn nhiều tuổi hơn Notre-Dame đến bảy trăm năm, Langdon nghĩ
bụng.

Sau khi mất một lúc mới quan sát được hết quy mô rộng lớn của gian phòng,
Langdon ngước mắt nhìn lên, phải hơn bốn mươi lăm mét phía trên đầu, về phía
mái vòm màu vàng sáng lấp lánh trùm lấy gian phòng. Từ điểm trung tâm, bốn mươi
gọng vòm tỏa đều ra như những tia nắng mặt trời, chạy tới dãy tường cuốn hình
tròn gồm buốn mươi ô cửa sổ vòng cung. Vào ban ngày, ánh sáng tràn qua những ô
cửa sổ này phản chiếu và khúc xạ những mảnh kính khảm chặt trên lớp mái vàng,
tạo ra “thứ ánh sáng kỳ ảo”, điểm nổi tiếng nhất của Hagia Sophia.

Langdon từng một lần duy nhất thấy cái không gian mạ vàng của gian phòng
này được nắm bắt một cách chính xác trong tranh vẽ. Họa sĩ John Singer Sargent.
Không có gì lạ, khi tạo ra bức Hagia Sophia nổi tiếng của mình, vị họa sĩ người
Mỹ này chỉ giới hạn bảng màu trong phạm vi những sắc độ khác nhau của một màu duy
nhất.

Màu vàng.

Phần mái vòm vàng lấp lánh, thường gọi là “mái vòm của Thiên đường”, được
đỡ bằng bốn khung tò vò cực lớn và những khung này lại được cố định bằng rất
nhiều kết cấu nửa vòm và lá nhĩ. Rồi lại có một tầng nửa vòm và dãy cuốn nhỏ
hơn đỡ dưới các chi tiết này, tạo ra hiệu ứng như thể một thác nước gồm toàn
những dạng thức kiến trúc đang từ trên trời tìm đường xuống trái đất.

Chạy từ trên trời xuống đất, mặc dù theo một lộ trình trực tiếp hơn, những
sợi cáp dài từ mái vòm lao thẳng xuống và đỡ cả một biển chúc đài được treo
thấp đến mức những vị khách cao lớn rất dễ va phải chúng. Nhưng thực tế, đây
lại là một ảo giác nữa do sự hoành tráng của không gian này tạo ra, bởi lẽ
những ngọn chúc đài đều treo cao cách sàn gần bốn mét.

Cũng như với tất cả các điện thờ khác, kích thước đồ sộ của Hagia Sophia
nhằm hai mục đích. Thứ nhất, nó là bằng chứng trước Chúa về những gì con người
sẵn sàng thực hiện để tỏ lòng tôn kính với ngài. Và thứ hai, nó là hình thức
gây sốc với các tín đồ - một không gian vật lý hùng vĩ đến mức những người bước
vào đều cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, cái tôi của họ tan biến, cái bản thể vật
chất cùng tầm quan trọng của họ chỉ còn là một chấm nhỏ nhoi trước Chúa -
nguyên tử trong bàn tay của Tạo hóa mà thôi.

Chừng nào con người chẳng là gì cả thì Chúa cũng chẳng thể tạo ra được gì
từ anh ta. Martin Luther từng nói những lời này vào thế kỷ XVI, nhưng quan niệm
đó đã nằm trong tư duy của những người xây dựng từ thời có những hình mẫu xưa
nhất của kiến trúc tôn giáo.

Langdon liếc nhìn Brüder và Sinskey, cũng đang chăm chú nhìn lên và lúc này
mới hạ ánh mắt xuống.

“Chúa Jeus”, Brüder nói.

“Phải!” Mirsat hào hứng nói. “Và cả Thánh Allah cùng Đức Muhammad nữa!”

Langdon phì cười khi anh chàng hướng dẫn viên của họ bảo Brüder nhìn bàn
thờ chính, nơi này có một bức tranh gốm khảm cao ngất hình Chúa Jeus kèm hai
bên là hai chiếc đĩa lớn có tên bằng tiếng Ả Rập của Muhammad và Thánh Allah
theo kiểu thư pháp trang trí.

“Bảo tàng này”, Mirsat giải thích, “cố gắng gợi cho khách tham quan nhớ đến
những mục đích đa dạng của không gian thiêng liêng, nên lần lượt thể hiện cả
biểu tượng Thiên Chúa giáo, từ thời kỳ khi Hagia Sophia còn là một nhà thờ, lẫn
biểu tượng Hồi giáo, khi nó được dùng như một giáo đường”. Anh ta mỉm cười tự
hào. “Bất chấp sự xích mích giữa hai tôn giáo giữa đời thực, chúng tôi vẫn nghĩ
những biểu tượng của họ khá hòa hợp với nhau. Tôi biết anh cũng tán thành, thưa
giáo sư.”

Langdon chân thành gật đầu, nhớ lại rằng tất cả những biểu tượng Thiên Chúa
giáo đều đã bị che kín bằng vôi khi tòa nhà này trở thành một giáo đường Hồi
giáo. Việc phục hồi lại những biểu tượng Thiên Chúa giáo bên cạnh các biểu
tượng Hồi giáo đã tạo ra một hiệu quả hấp dẫn, đặc biệt vì những phong cách và
đặc điểm nhạy cảm của hai hệ thống biểu tượng này lại là hai cực đối lập nhau.

Trong khi truyền thống Thiên Chúa giáo ưa những hình ảnh thế tục của các vị
thần thánh, Hồi giáo lại tập trung vào thư pháp chữ Ả Rập và những hoa văn kỳ
hà để thể hiện vẻ đẹp trong vũ trụ của Chúa trời. Truyền thống Hồi giáo cho
rằng chỉ có Chúa trời mới tạo ra cuộc sống, do đó con người không thể tạo ra
những hình ảnh của cuộc sống - không thần linh, không con người, thậm chí không
động vật.

Langdon nhớ đã từng cố gắng giải thích quan niệm này cho các sinh viên của
mình: “Một Michelangelo theo đạo Hồi, xin lấy ví dụ như vậy, sẽ chẳng bao giờ
vẽ gương mặt của Chúa trên trần Nhà nguyện Sistine. Ông ấy sẽ khắc tên Chúa
trời. Thể hiện gương mặt Chúa bị coi là hành động bang bổ”.

Langdon tiếp tục giải thích lý do của việc này.

“Cả Thiên Chúa giáo và Hồi giáo đều lấy ngôn từ làm trung tâm luận”, anh
nói với sinh viên, “có nghĩa là họ tập trung vào Ngôi Lời. Theo truyền thống
của Thiên Chúa giáo, Ngôi Lời trở thành xác thịt trong cuốn sách của Thánh
John: ‘Và Ngôi Lời đã trở thành xác thịt, và Ngài ở giữa chúng ta’. Do đó,
người ta chấp nhận việc mô tả Ngôi Lời có hình dạng con người. Còn trong truyền
thống Hồi giáo, Ngôi Lời không trở nên xác thịt, cho nên Ngôi Lời cần giữ
nguyên hình dạng của ngôn từ… trong hầu hết các trường hợp, đó là những hình
thức thể hiện bằng thư pháp tên của các nhân vật thần thánh trong đạo Hồi”.

Một trong số các sinh viên của Langdon đã đúc kết đoạn lịch sử phức tạp này
bằng một ghi chú bên lề vở chính xác đến thú vị rằng: “Người Thiên Chúa giáo
thích mặt, người Hồi giáo thích chữ”.

“Trước mặt chúng ta đây”, Mirsat tiếp tục, ra hiệu về phía bên kia gian
phòng kỳ vĩ, “các vị thấy một sự hòa trộn độc đáo giữa Thiên Chúa giáo và Hồi
giáo”.

Anh ta chỉ rõ sự kết hợp của các biểu tượng ở khu hậu cung hoành tráng,
đáng chú ý nhất là hình tượng Đức mẹ Đồng trinh và Chúa Hài đồng nhìn xuống
mihrab - chỗ ngách tường hình bán nguyệt trong một giáo đường Hồi giáo cho biết
phương hướng của Mecca. Gần đó, một dãy cầu thang chạy đến bục giảng kinh,
trông giống kiểu bục dùng làm nơi thực hiện các bài thuyết pháp Thiên Chúa
giáo, nhưng trên thực tế lại là một minbar, bục thánh lễ cho thầy tế thực hiện
các buổi lễ ngày thứ Sáu. Tương tự, kết cấu hình hoa cúc gần đó trông giống khu
vực dành cho đội hợp ca nhà thờ Thiên Chúa giáo nhưng thực tế lại là müezzin
mahfili, một loại bục được tôn cao dành cho thầy tu báo giờ quỳ và cầu kinh đáp
lại lời cầu nguyện của thầy tế.

“Các giáo đường Hồi giáo và thánh đường Thiên Chúa giáo giống nhau đến kinh
ngạc”, Mirsat tuyên bố. “Truyền thống của Đông và Tây không khác biệt nhiều như
chúng ta nghĩ!”

“Anh Mirsat?”, Brüder thúc bách, giọng đầy nôn nóng. “Chúng tôi rất muốn
vào xem mộ Dandolo, nếu có thể?”

Mirsat có vẻ hơi bực mình, như thể vẻ nóng vội của Brüder chính là một biểu
hiện thiếu tôn trọng đối với nhà thờ này.

“Phải”, Langdon nói. “Tôi xin lỗi vì vội vàng, nhưng chúng tôi có thời gian
biểu rất sít sao.”

“Cũng được thôi”, Mirsat nói, tay chỉ một ban công khá cao bên trái họ.
“Chúng ta lên gác và xem ngôi mộ.”

“Đi lên sao?”, Langdon giật mình đáp lại. “Không phải Enrico Dandolo được
chôn cất trong hầm mộ à?” Langdon nhớ rõ về ngôi mộ, nhưng không nhớ vị trí
chính xác trong tòa nhà nơi có mộ. Anh hình dung ra những khu vực tối tăm ngầm
trong lòng đất của tòa nhà.

Mirsat có vẻ khó chịu trước câu hỏi. “Không, thưa giáo sư, mộ của Enrico
Dandolo chắc chắn ở trên tầng.”

Có chuyện quái quỷ gì ở đây vậy nhỉ? Mirsat thắc mắc.

Khi Langdon đề nghị tới thăm mộ Dandolo, Mirsat cảm thấy đề nghị đó như một
kiểu nghi trang. Chẳng ai muốn xem mộ Dandolo cả. Mirsat cho rằng thứ Langdon
thật sự muốn xem là kho báu bí ẩn ngay bên mộ Dandolo kia - tác phẩm Gốm khảm
Deesis - bức chân dung Chúa Toàn năng cổ vẫn được xem là một trong những tác
phẩm nghệ thuật bí ẩn nhất của tòa nhà này.

Langdon đang tìm kiếm bức tranh gốm, và đang cố gắng giữ kín điều đó,
Mirsat phán đoán, cho rằng vị giáo sư có lẽ đang viết một tác phẩm bí mật về
bức Deesis.

Tuy nhiên, đến giờ thì Mirsat không hiểu. Chắc chắn Langdon biết tác phẩm
Deesis nằm trên tầng hai, nhưng tại sao anh lại có phản ứng ngạc nhiên như vậy?

Trừ phi đúng là anh ta đang tìm kiếm mộ Dadolo chăng?

Bối rối, Mirsat dẫn họ về phía cầu thang, đi qua một trong hai cái đỉnh nổi
tiếng của Hagia Sophia - một đại khí nặng tới gần một nghìn hai trăm năm mươi
cân đẽo từ một khối cẩm thạch nguyên khối vào thời kỳ Hy Lạp hóa.

Lúc này, Mirsat im lặng leo lên cùng cả đoàn, cảm giác hơi bồn chồn. Các
cộng sự của Langdon dường như không giống dân học thuật chút nào. Một trong số
họ giống một dạng lính tráng nào đó, cơ bắp và cứng nhắc, lại mặc toàn đồ đen.
Còn người phụ nữ có mái tóc bạc thì Mirsat cảm thấy như mình đã gặp bà ấy từ
trước. Có lẽ trên truyền hình chăng?

Anh ta bắt đầu thấy nghi ngờ rằng mục đích chuyến viếng thăm này không phải
như họ nói lúc đầu. Thật sự thì tại sao họ lại đến đây?

“Chỉ một đợt cầu thang nữa thôi”, Mirsat vui vẻ nói khi họ đến chiếu nghỉ.
“Chúng ta sẽ thấy mộ của Enrico Dandolo trên tầng, và dĩ nhiên”, anh ta ngừng
lại, mắt nhìn Langdon, “bức Gốm khảm Deesis nổi tiếng”.

Không có lấy một chút do dự.

Có vẻ như Langdon, trên thực
tế, không hề đến đây vì bức Deesis một tí nào. Anh và các vị khách của mình
dường như tập trung một cách khó hiểu vào ngôi mộ của Dandolo.

Chương 89

Khi Mirsat dẫn đường lên gác,
Langdon nhận thấy Brüder và Sinskey rất lo lắng. Phải thừa nhận, việc leo lên
tầng hai dường như chẳng có ý nghĩa gì. Langdon cứ nghĩ đến đoạn video ngầm
trong lòng đất của Zobrist và bộ phim tài liệu về những khu vực ngầm bên dưới
Hagia Sophia.

Chúng ta cần phải đi xuống.

Cho dù như vậy, nếu đây đúng
là nơi có ngôi mộ của Dandolo thì họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc làm theo đúng những chỉ dẫn của Zobrist. Hãy quỳ gối bên trong bảo quán mạ
vàng của tri thức thánh thiêng, và áp tai xuống mặt đất, lắng nghe tiếng nước
nhỏ giọt.

Cuối cùng khi đến tầng hai, Mirsat
dẫn họ sang bên phải, đi dọc theo gờ ban công, nơi có tầm nhìn đẹp đến nín thở
về khu điện thờ phía dưới. Langdon vẫn hướng về phía trước, rất tập trung.

Mirsat vẫn nhiệt thành nói về
bức Gốm khảm Deesis, nhưng Langdon chẳng hề để tâm.

Giờ anh đã nhìn thấy mục tiêu
của mình.

Ngôi mộ của Dandolo.

Ngôi mộ vẫn đúng như Langdon
còn nhớ - một tiếng cẩm thạch trắng hình chữ nhật được khảm vào nền đá nhẵn
bóng và được quay lại bằng cọc và xích.

Langdon tiến nhanh lại và xem
xét những dòng chữ khắc:

Henricus Dandolo

Khi những người khác tiến đến
phía sau, Langdon lập tức hành động, bước nhanh qua xích bảo vệ và đặt chân
ngay phía trước bia mộ.

Mirsat lớn tiếng phản đối,
nhưng Langdon vẫn tiếp tục, nhanh nhẹn quỳ gối như thể đang chuẩn bị cầu nguyện
dưới chân vị tổng trấn bội bạc.

Tiếp đó, bằng một động tác
khiến Mirsat thốt lên kinh hãi, Langdon đặt hai tay lên mộ và úp sấp mặt xuống
sàn. Lúc ấy, Langdon thấy mình như đang quỳ lạy ở Mecca vậy. Động tác của anh
khiến Mirsat cứng đờ, câm bặt, và đột nhiên toàn bộ tòa nhà đột nhiên chìm vào
im lặng.

Langdon hít một hơi thật sâu,
ngoảnh mặt sang phải và nhẹ nhàng áp tai trái vào mộ. Da thịt anh cảm nhận rõ
sự lạnh lẽo của lớp đá.

Thứ âm thanh anh nghe vọng
lên qua lớp đá rõ rệt như ban ngày.

Lạy Chúa.

Khúc cuối Hỏa ngục của Dante
dường như đang vọng lên từ bên dưới.

Rất chậm rãi, Langdon xoay
đầu, đăm đăm nhìn lên Brüder và Sinskey.

“Tôi nghe thấy rồi”, anh thì
thào. “Tiếng nước nhỏ giọt.”

Brüder nhảy qua dây xích và
quỳ xuống bên cạnh Langdon lắng nghe. Một lúc sau, anh ta gật đầu lia lịa.

Giờ đây khi họ nghe thấy
tiếng nước chảy xuống dưới, một câu hỏi vẫn còn đó. Nó chảy đi đâu?

Tâm trí Langdon bỗng nhiên
ngập tràn những hình ảnh của một cái hang chìm một nửa, ngập trong thứ ánh sáng
màu đỏ kỳ quái, đâu đó bên dưới họ.

“Hãy lần sâu vào tòa cung
điện bị chìm…

vì ở đây, trong bóng tối, con
quái vật chốn địa phủ chờ đợi,

lặn ngụp trong thứ nước đỏ
như máu…

của cái đầm không hề phản
chiếu ánh sao.”

Khi Langdon đứng lên và bước
qua các cọc rào lần nữa, Mirsat vẫn trừng trừng nhìn anh với vẻ cảnh giác và bị
phản bội hiện rõ trên mặt. Langdon đứng cao hơn anh chàng hướng dẫn người Thổ
đến hơn gang tay.

“Mirsat”, Langdon bắt đầu
nói. “Tôi xin lỗi. Anh có thể thấy đấy, đây là một tình thế rất bất thường. Tôi
không có thời gian để giải thích, nhưng tôi có một câu hỏi quan trọng để hỏi
anh về tòa nhà này.”

Mirsat cố gắng gật đầu yếu
ớt. “Vâng.”

“Ở đây, bên mộ của Dandolo,
chúng tôi nghe thấy một dòng nước chảy đâu đó bên dưới lớp đá. Chúng tôi cần
biết chỗ nước này chảy đi đâu.”

Mirsat lắc đầu. “Tôi không
hiểu. Có thể nghe thấy tiếng nước bên dưới sàn nhà ở khắp mọi chỗ trong Hagia
Sophia mà.”

Tất cả mọi người cứng đờ.

“Vâng”, Mirsat nói với họ,
“đặc biệt khi trời mưa. Hagia Sophia có xấp xỉ chín nghìn ba trăm mét vuông mái
cần thoát nước, và thường phải mất hàng ngày trời. Và thông thường trời lại đổ
mưa trước khi nước kịp thoát hết. Tiếng nước nhỏ giọt rất phổ biến ở đây. Có lẽ
các vị biết rằng Hagia Sophia ở bên trên những hang nước rất lớn. Có hẳn một
phim tài liệu mà…”.

“Đúng, đúng”, Langdon lên
tiếng, “nhưng anh có biết liệu chỗ nước nghe rất rõ ở đây, tại mộ của Dandolo
này, chảy tới một chỗ nào đó cụ thể không?”.

“Dĩ nhiên”, Mirsat nói. “Nó
chảy tới cùng chỗ mà toàn bộ nước trút xuống từ Hagia Sophia chảy tới. Đó là bể
chứa của thành phố.”

“Không”, Brüder lên tiếng,
chân bước qua rào chắn. “Chúng tôi không tìm kiếm bể chứa nước. Chúng tôi tìm
một không gian ngầm rất lớn, có lẽ còn có cả những cột trụ nữa?”

“Đúng rồi”, Mirsat nói. “Bể
chứa nước cổ của thành phố chính là nơi đó - một không gian ngầm rất lớn có cột
trụ. Thực tế là rất ấn tượng. Nó được xây dựng vào thế kỷ VI để chứa nguồn cấp
nước của thành phố. Còn bây giờ nó chỉ còn khoảng hơn một mét hai nước, nhưng…”

“Nó nằm ở đâu!”, Brüder hỏi,
giọng anh ta vang rền trong không gian trống trải.

“Cái… bể nước hả?”, Mirsat
hỏi lại, vẻ sợ hãi. “Cách đây một dãy nhà, ngay phía đông tòa nhà này.” Anh ta
chỉ tay ra bên ngoài. “Nó được gọi là Yerebatan Sayari.”

Sayari sao? Langdon thắc mắc.
Giống như trong Topkapi Sayari à? Tấm biển chỉ dẫn Cung điện Topkapi xuất hiện
thường xuyên lúc họ lái xe tới đây. “Thế… sayari có phải nghĩa là ‘cung điện’
không?”

Mirsat gật đầu. “Đúng vậy.
Tên bể nước cổ của chúng tôi là Yerebatan Sayari. Nó có nghĩa là… cung điện
chìm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3