Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới - Chương 01 - 02
Chương I
Hafid nghiêng người trước tấm gương đồng sáng bóng,
chăm chú quan sát gương mặt của mình phản chiếu trên đó.
“Chỉ có đôi mắt là còn phản ảnh tuổi trẻ,” ông tự
nói với mình và rồi quay ra đi chầm chậm dọc theo hành lang dài bằng đá cẩm
thạch xanh biếc. Hafid đi giữa hai hàng cột đá đen bóng vươn lên đỡ lấy vòm mái
trang trí lộng lẫy với hoa văn bằng bạc và vàng, đôi chân nặng nề vì tuổi tác
đưa ông đi qua những chiếc bàn gỗ bách chạm khảm với ngà voi.
Khắp nơi, trên tường, trên các ghế dài, phản gỗ đều
được trổ khảm bằng các loại vỏ trai sò quý hiếm điểm xuyết bằng đá quý thành
hình các hoa văn tuyệt mỹ. Những cây cọ lớn vươn lên từ một hồ nước đáy bọc
đồng với những vòi nước tạo hình các dã thần cũng được cẩn đầy đá quý. Không
một ai khi đến lâu đài của Hafid lại có thể nghi ngờ gì về sự giàu có quá mức
của ông ta.
Người đàn ông già bước qua khu vườn trong nhà, đi
vào khu nhà kho rộng lớn. Erasmus, người quản lý đã chờ sẵn ở ngay lối vào.
“Chào mừng ông, ông chủ.”
Hafid gật đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Erasmus đi
theo, mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc hay thắc mắc nào về việc gặp mặt ông
chủ của mình tại nơi này, vào lúc này. Hafid ngừng lại nhìn những dẫy hàng hóa được
xếp thành từng hàng thứ tự.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. gacsach. com - gác nhỏ cho người
yêu sách. ]
Nào là len, tơ lụa, mật, da thuộc, thảm và dầu thơm
từ Trung Đông; thủy tinh, chà là, cọ dầu, hạt dẻ từ Damacus - quê hương của ông
l; vải vóc, thuốc men từ Palmyra l; gừng, quế, đá quý từ Ả Rập; bắp, giấy, đá
hoa cương, đá trắng, đá xanh, đá đỏ từ Ai Cập; tấm trải từ Babylon; tranh từ La
Mã và tượng từ Hy Lạp. Mùi của hạt dẻ ngập tràn trong không khí và cái mũi già
nua nhưng vẫn nhạy cảm của Hafid còn phân biệt được cả sự hiện diện của mùi
táo, bơ và gừng.
Cuối cùng ông ta quay lại với Erasmus.”Ông bạn già,
tài sản của ta tính ra là bao nhiêu tiền vàng?”
Erasmus nói, mặt hơi xanh: “Tất cả ư, thưa ông?”
“Tất cả”
“Tôi chưa kiểm tra số liệu mới đây nhưng tôi biết là
có hơn bảy triệu đồng vàng, thưa ông.”
“Cộng với tất cả hàng hóa ở khắp các cửa hàng và kho
ở các nơi thì sẽ là bao nhiêu nữa?”
“Mùa bán hàng năm nay vẫn chưa hoàn tất nhưng tôi
tính là ít nhất cũng thêm ba triệu nữa.”
Hafid gật đầu, “Không mua thêm hàng nữa. Hãy lên một
kế hoạch để bán hết mọi thứ còn lại và chuyển tất cả thành vàng.”
Người quản lý há hốc miệng, không nói được tiếng nào.
Ông ta hơi lùi ra sau sửng sốt và cuối cùng cũng mở miệng, ông ta nói một cách
cố gắng.
“Tôi không hiểu, thưa ông. Năm nay đang là năm lợi
nhuận tốt nhất của chúng ta. Sức bán ra của tất cả các cửa hàng đều vượt trội
hơn năm ngoái. Ngay cả cư dân của các lãnh địa của La Mã cũng đã trở thành
khách hàng của chúng ta. Xin ông thứ lỗi cho sự chậm chạp của tôi, nhưng tôi
không thể hiểu được lý do của mệnh lệnh này.”
Hafid cười, nắm lấy tay của Erasmus thân mật.
“Người bạn tin tưởng của tôi ơi! Ông có nhớ cái mệnh
lệnh đầu tiên mà tôi đã ra cho ông khi ông mới vào làm việc với tôi từ nhiều
năm trước không?”
Erasmus hơi cau mày lại và rồi như bừng tỉnh.”Tôi
được lệnh của ông là trích ra hàng năm một nửa số lợi nhuận để phân phát cho
người nghèo.”
“Ông đã không cho tôi là một người khùng trong kinh
doanh vào lúc đó sao?”
“Tôi đã hết sức lo phiền khi đó, thưa ông.”
Hafid gật đầu,”Và ông đã nhận thấy là sự lo phiền
của ông là vô căn cứ?”
“Vâng, thưa ông.”
“Hãy tin vào tôi ông bạn già, cứ thi hành các quyết
định của tôi cho đến khi tôi giải thích rõ ràng với ông. Tôi lúc này chỉ là một
ông già và các nhu cầu của tôi cũng đơn giản. Kể từ ngày Lisha yêu dấu của tôi
mất đi sau nhiều năm hạnh phúc, tôi chỉ mong muốn được phân phát hết tài sản
của tôi cho những người còn thiếu thốn trên thế giới này. Tôi chỉ giữ lại vừa
đủ cho mình để có thể sống yên cho đến hết quãng đời còn lại. Erasmus này,
ngoài việc chuyển đổi thành vàng các hàng hóa còn lại của tôi, ông hãy sửa soạn
giấy tờ để chuyển giao các cửa hàng cho những ai đang quản lý chúng. Tôi cũng
muốn ông hãy phát cho những người quản lý này, mỗi người năm ngàn đồng vàng như
là một phần thưởng cho những năm tận tuỵ vì tôi và cũng để họ có thể tiếp tục
việc buôn bán theo như ý họ muốn.”
Erasmus định nói nhưng Hafid giơ tay lên ngăn lại.
“Những mệnh lệnh này làm ông phiền lòng sao?”
Người quản lý già lắc đầu, cố gắng mỉm cười.”Không,
thưa ông, tôi chỉ không thể hiểu nổi lý lẽ của ông. Ông nói cứ như là những
ngày còn lại của ông có thể đếm được.”
“Đúng là tính tình của ông, ông bạn già. Sự lo phiền
của ông là vì tôi chứ không hề vì bản thân mình. Ông không nghĩ một chút nào
đến bản thân ông sao, nếu thương quốc của chúng ta không còn nữa?”
“Ông đã coi tôi như một người bạn từ bao nhiêu năm
nay, làm sao tôi có thể chỉ nghĩ đến mình thưa ông?”
Hafid ôm lấy người bạn già, nói: “Không cần phải vậy
đâu. Tôi yêu cầu ông lập tức chuyển năm mươi nghìn đồng vàng sang cho chính ông
và hãy ở lại với tôi cho đến khi nào lời hứa mà tôi đã tự hứa với mình từ lâu
được thực hiện. Khi lời hứa này hoàn tất, tôi sẽ chuyển giao lại tòa lâu đài và
kho hàng này lại cho ông để tôi có thể sẵn sàng gặp lại Lisha yêu quí của tôi.”
Erasmus chăm chú nhìn chủ nhân của mình, không tài
nào hiểu hết những gì vừa nghe.
“Năm mươi nghìn đồng vàng, tòa lâu đài và kho hàng...
tôi không đủ sức đâu...”
Hafid gật đầu: “Tôi luôn đánh giá cao tình bạn mà
ông dành cho tôi và xem nó là quí nhất. Những gì mà tôi trao cho ông chỉ là một
phần rất nhỏ nhoi so với lòng trung thành bền bỉ của ông đối với tôi. Ông đã
hoàn thiện các nghệ thuật sống không phải chỉ cho mình, mà còn cho cả người
khác nữa, điểm quan tâm này được đánh giá cao hơn tất cả. Bây giờ tôi yêu cầu
ông hãy hết lòng với những mệnh lệnh của tôi. Thời gian là cái quí giá duy nhất
mà tôi còn lại, và chúng chỉ còn ít lắm.”
Erasmus quay mặt đi dể che giấu những giọt nước mắt
đã trào ra. Ông ta nói, giọng như vỡ ra: “Vậy lời hứa mà ông nói đó là lời hứa
gì? Mặc dù chúng ta đã sống như là anh em một nhà nhưng tôi chưa hề được nghe
ông nói đến.”
Hafid khoanh tay cười, nói: “Tôi sẽ gặp lại ông bạn
khi nhiệm vụ cuối cùng này của ông đã hoàn tất. Và tôi sẽ cho ông biết cái bí
mật đó, điều mà tôi chưa từng chia xẻ với một ai ngoài người vợ yêu dấu của
tôi, từ hơn ba mươi năm qua.”
Chương II
Và rồi thật nhanh chóng, một đoàn xe được bảo vệ
nghiêm ngặt rời khỏi Damascus mang theo các giấy chứng nhận chủ quyền và vàng
đến cho những ai đang quản lý các cửa hàng của thương quốc Hafid. Từ Obed ở
Joppa đến Reuel ở Petra, từng người quản lý một đều nhận được lời giã biệt và
tặng vật của Hafid trong sự im lặng đến mức sững sờ. Cuối cùng, khi đến cửa
hàng ở Autipatris, nhiệm vụ được giao của Eramus đã hoàn tất.
Thương quốc mạnh mẽ và rộng lớn nhất một thời đã
không còn tồn tại nữa.
Trái tim nặng trĩu, Eramus báo về cho ông chủ của
mình biết là các kho hàng nay đã hoàn toàn trống rỗng và các cửa hàng một thời
là niềm tự hào của Hafid nay đã không còn nữa. Người đưa tin trở lại với yêu
cầu của Hafid. Eramus nhanh chóng trở về và gặp lại chủ nhân của mình bên hồ
nước trong lâu đài.
Khi gặp lại, Hafid quan sát nét mặt của người quản
lý già:
“Mọi việc đã xong?”
“Vâng thưa ông, đã xong.”
“Đừng đau khổ, ông bạn. Hãy theo tôi.”
Chỉ có tiếng bước chân của họ dội lên trong căn
phòng rộng lớn, trống rỗng khi Hafid dẫn Eramus dọc theo lối đi bằng cẩm thạch
xanh dẫn ra phía sau. Đôi khi bước chân của Hafid chậm lại khi đi ngang qua
những bình hoa trống rỗng, cô đơn trên các chân đế bằng gỗ cam cao nghệu và ông
mỉm cười khi nhìn thấy những tia nắng đang làm cho màu của thuỷ tinh chuyển từ
trắng thành tím nhạt.
Rồi hai người bạn già bắt đầu leo lên những bực
thang dẫn đến một căn phòng nằm ngay bên dưới mái vòm của lâu đài. Erasmus nhận
thấy những người canh gác vẫn thường hiện diện ở đây trong bao năm qua nay
không còn nữa. Hai người lên đến tầng giữa, họ tạm ngừng để lấy lại hơi thở đã
mất vì những bậc thang quá dài, rồi lại tiếp tục leo lên tầng hai trong im lặng.
Đến trước một khung cửa, Hafid lấy ra một cái chìa khóa nhỏ vẫn đeo nơi lưng
quần và mở cánh cửa bằng gỗ sồi nặng trịch ra. Ông nghiêng người đẩy cánh cửa
mở ra một cách khó khăn và bước vào. Erasmus chần chừ cho đến khi ông chủ của
mình yêu cầu ông bước vào, Erasmus thận trọng bước vào trong căn phòng mà từ
hơn ba mươi năm qua chưa từng một ai được cho phép bước vào.
Ánh sáng mờ nhạt len vào từ những khe hở chung quanh
mái vòm ở bên trên, Erasmus nắm chặt lấy tay chủ nhân của mình cho đến khi đôi
mắt dần quen đi với ánh sáng tù mù trong căn phòng bí mật đó. Với một nụ cười
mơ hồ, Hafid nhìn người bạn trung thành của mình đang chậm chạp nhìn quanh căn
phòng trống rỗng. Chỉ có một cái rương nhỏ thấp thoáng phản chiếu ánh sáng nằm
ở một góc phòng.
“Bạn cảm thấy thấy thất vọng ư, Erasmus?.”
“Tôi không biết nói gì, thưa ông.”
“Ông không thất vọng vì mọi thứ ở đây ư, ông bạn già.
Chắc chắn là những gì chứa chất trong căn phòng này là một trong những bí mật
đối với mọi người đã từng làm việc với tôi. Ông không thắc mắc hay quan tâm gì
đến những gì được cất giấu ở đây dưới sự canh gác cẩn mật bao lâu nay sao?”
Erasmus gật đầu: “Thực sự là có. Đã có rất nhiều lời
đồn đại trong nhiều năm nay về những bí mật được cất giữ tại đây, thưa ông.”
“Đúng vậy ông bạn. Và tôi đã từng nghe hầu hết những
câu chuyện đồn đại đó. Nào là những thùng kim cương được giấu ở đây, những thỏi
vàng hay thậm chí thú hoang hay chim quý được cất giữ tại nơi này. Có lần một
tay lái buôn ở vịnh Persik còn cho rằng có thể tôi đang cất giấu một nàng hầu
trẻ đẹp tại đây. Lisha đã cười với cái ý nghĩ rằng tôi có thể sưu tầm các cô
nhân tình trẻ đẹp. Nhưng bạn ơi, ông thấy đó, chẳng có gì ở đây ngoại trừ cái
rương nhỏ đó. Nào bây giờ hãy đến đây.”
Hai người đàn ông cúi xuống bên chiếc rương nhỏ và
Hafid từ tốn gỡ những dây da buộc quanh chiếc rương bí mật đó. Ông ta hít sâu
vào mùi gỗ cũ ẩm của chiếc rương và cuối cùng ông mở nắp rương lên. Erasmus
nghiêng người nhìn qua vai ông Hafid để xem xem có gì trong chiếc rương nhỏ đó.
Bên trong chiếc rương chỉ có những cuộn tròn tròn... những cuộn tròn bằng da cũ
kỹ.
Hafid lấy ra một cuộn da. Ông nhắm mắt lại ôm cuộn
da vào ngực trong chốc lát. Một sự an bình lặng lẽ ánh lên trên gương mặt của
ông như làm biến đi những nếp nhăn của tuổi tác. Rồi Hafid đứng thẳng dậy với
cuộn da trước ngực.
“Căn phòng này có chấp chiếu hào quang của đá quí
không? Không có gì cả, gía trị của nó ở ngay trước mắt bạn trong chiếc rương gỗ
đơn giản này. Mọi thành công, hạnh phúc, tình yêu, tự do trong tư tưởng và giầu
có mà tôi đã vui hưởng đều đến trực tiếp từ những gì chứa đựng ở đây, trong
những cuộn da này. Và tôi nợ chúng cũng như con người khôn ngoan đã tin tưởng
và trao chúng cho tôi gìn giữ, một món nợ mà đến giờ tôi vẫn chưa trả được.”
Rung động bởi giọng điệu của Hafid, Erasmus hơi lùi
lại: “Có phải đây là điều bí mật mà ông đã nhắc đến? Có phải chiếc rương có
quan hệ đến lời thề mà ông đã hứa?”
“Câu trả lời là “đúng”, cho cả hai câu hỏi của ông.”
Erasmus lau cái trán rịn mồ hôi của mình, nhìn Hafid
một cách ngờ vực: “Điều gì ẩn giấu trong những cuộn da đó mà giá trị của nó còn
cao hơn cả kim cương, vàng bạc?”
“Ngoại trừ một cuộn, còn lại tất cả đều chứa đựng
những nguyên tắc, luật lệ hay sự thật căn bản được viết theo một cách để giúp
người đọc hiểu rõ hơn nữa những gì ẩn kín giữa hai dòng chữ của chúng. Để trở
thành một bậc thầy trong nghệ thuật bán hàng, một người phải học và thực hành
những nguyên tắc được ghi lại ở đây và người đó sẽ có được khả năng để gom góp
lấy mọi tài sản trên thế gian này mà hắn ta mong muốn.”
Erasmus nhìn vào những cuộn da, vẻ không mấy tin
tưởng: “Ngay cả giàu có như ông ư, thưa ông”
“Còn hơn là giàu có nữa, nếu hắn ta muốn.”
“Ông đã nói, tất cả những cuộn da này đều ghi nhận
những nguyên tắc bán hàng, ngoại trừ một cuộn. Vậy cuộn da đó có những gì trong
đó thưa ông?”
“Cuộn da cuối cùng đó, ông bạn có thể gọi nó như
vậy, chính là cuộn đầu tiên cần phải đọc. Các cuộn còn lại đều được đánh số
tiếp, theo thứ tự. Cuộn đầu tiên này chứa đựng một bí mật mà chỉ những ai thật
sự khôn ngoan và được chọn. Cuộn da này, thật sự chỉ dạy cho người ta cái cách
hiệu qủa nhất để học và hiểu sâu hơn nữa những gì được viết trong những cuộn da
còn lại.”
“Nó có vẻ như là một nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng có
thể hoàn thành.”
“Quả thế, một nhiệm vụ đơn giản dành cho những ai
thật sự ham muốn đạt đến sự hoàn hảo. Những ai thực lòng nỗ lực chỉ cần trả giá
bằng thời gian và sự tập trung cao độ cho đến khi từng nguyên tắc một trở thành
cá tính của người đó, cho đến khi từng nguyên tắc một trở thành một thói quen
trong cuộc sống của người đó.”
Erasmus lại bên chiếc rương, lấy ra một cuộn da. Ông
ta cầm nó một cách cẩn trọng trong tay: “Xin tha lỗi cho tôi, thưa ông, nhưng
tại sao ông không chia sẽ những nguyên tắc này cho người khác, cho những ai đã
làm việc lâu năm trong thương quốc của ông? Ông vẫn luôn chứng tỏ sự hào phóng
trong mọi việc, vậy tại sao những người bán hàng cho ông lại không nhận được cơ
hội để học những nguyên tắc này và từ đó cũng trở nên giàu có? Và hơn nữa,
không tốt hơn sao nếu mọi người đều có thể trở thành một người bán hàng tốt hơn
với những hiểu biết giá trị này? Tại sao ông lại giữ lấy những nguyên tắc này
cho riêng mình trong bao năm qua?”
“Tôi không được phép lựa chọn. Nhiều năm trước khi
tôi được tin tưởng giao phó những cuộn da này, tôi đã lập một lời thề là sẽ
chia sẽ chúng với chỉ một người mà thôi. Đến nay tôi vẫn chưa hiểu được tại sao
lại có yêu cầu này. Dù sao thì tôi cũng được yêu cầu hãy áp dụng những nguyên
tắc này cho riêng mình. Cho đến một ngày, có một người sẽ cần đến sự trợ giúp
còn hơn là tôi đã từng cần đến ngày xưa, một người chưa từng biết đến sự hiện
hữu của những cuộn da này ở trên đời. Tôi sẽ được hướng dẫn qua một dấu hiệu
nào đó để nhận ra người này, và tôi sẽ trao những cuộn da này lại cho người đó.
“Tôi đã kiên nhẫn đợi chờ và trong khi chờ đợi, tôi
áp dụng và thực hành những nguyên tắc này như đã được cho phép. Và với những
hiểu biết từ những cuộn da này tôi đã trở thành một người bán hàng mà nhiều
người gọi là “Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới”, cũng như người đã trao lại
cho tôi những cuộn da này đã một thời từng được tôn xưng. Lúc này, ông bạn già,
có thể ông đã hiểu tại sao một số quyết định của tôi trong những năm qua có vẻ
như khù khờ và vô ích nhưng lại đã chứng tỏ thành công. Các hành động và quyết
định của tôi luôn được hướng dẫn bởi những nguyên tắc được ghi nhận trong các
cuộn da này. Vì vậy, không phải sự khôn ngoan của tôi đã mang lại tất cả sự
giàu có này, tôi cũng chỉ là một công cụ để hoàn thành một công việc nào đó như
mọi người mà thôi.
“Erasmus này, ông vẫn còn tin là sẽ có một người rồi
sẽ xuất hiện để nhận lấy những cuộn da này sau những năm dài như vậy chứ?...”
“Vâng, thưa
ông, tôi tin”
Hafid chậm rãi xếp lại những cuộn da và đóng nắp
rương lại. Ông nói nhỏ khi vẫn đang quì trước rương:
“Ông sẽ vẫn ở lại với tôi cho đến cái ngày đó chứ,
ông bạn già Erasmus?”
Erasmus lặng lẽ với tay nắm lấy tay chủ nhân mình
siết nhẹ, gật đầu. Ông ta rời khỏi phòng trong im lặng với yêu cầu không được
nói ra với bất cứ một ai từ Hafid. Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới của một
thời ràng lại các đai da chung quanh chiếc rương rồi đứng dậy đi về phía một
mái vòm nhỏ. Ông đi qua đó, ra ngoài hàng hiên bao quanh mái vòm.
Một làn gió nhẹ từ phương đông thổi lại, táp vào mặt
của Hafid, mang theo hương vị của những hồ nước mặn và sa mạc bỏng cháy ngoài
xa kia. Ông mỉm cười, đứng trên mái vòm cao nhất của thành Damascus và tâm trí
của ông quay lại với nhiều năm trước...

