Mạnh hơn sợ hãi - Chương 07 - Phần 1
7.
Quảng trường
Washington, 20 giờ
Arnold Knopf dạo
bước trên lối đi chính, liếc mắt dò xét tất cả những người mà ông chạm mặt trên
đường. Một người vô gia cư đang ngủ trên góc bãi cỏ, giấu mình dưới chiếc chăn
cũ kỹ; một nhạc công trôm pét đang ôn luyện các thang âm dưới một gốc cây;
những người dẫn chó đi dạo gặp những kẻ nghiện thuốc cô đơn; hai cô cậu học trò
ngồi trên gờ đài phun nước mà hôn nhau đắm đuối; một họa sĩ ngồi trước giá vẽ
đang phác họa nên một thế giới màu sắc dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn
đường và một người đàn ông, hai tay giơ lên trời, chất vấn Đấng Tối
Cao.
Suzie chờ ông trên một băng ghế,
ánh mắt vô định.
- Ta nghĩ đã nghe thấy cháu nói
muốn ta để cháu yên chứ nhỉ? - Arnold Knopf vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô.
- Ông có tin chuyện những lời
nguyền không, Arnold?
- Sau tất cả những gì đã chứng
kiến suốt những năm tháng làm việc, giờ ta rất khó tin vào Chúa Trời.
- Tôi thì tin vào cả hai. Mà mọi
thức xung quanh tôi dường như đều bị nguyền rủa. Gia đình tôi cũng như tất cả
những ai gần gũi với họ.
- Cháu đã không ít lần mạo hiểm
dại dột và đã phải nhận hậu quả vì điều đó. Điều khiển ta thấy thú vị, đó là
cháu rất cứng đầu. Ánh mắt ấy là sao? Đừng nói với ta rằng cháu đang lo lắng
cho anh chàng nhà báo kia?
- Tôi cần anh ta, cần lòng quyết
tâm của anh ta, kỹ năng của anh ta, nhưng tôi không muốn đẩy anh ta tới chỗ nguy
hiểm.
- Ta hiểu. Cháu muốn đơn thương
độc mã đi săn, nhưng lại lợi dụng anh ta để anh ta xua con mồi ra. Nếu là ba
mươi năm trước, hẳn cháu đã có một chân trong ê kíp của ta, nhưng đấy là ba
mươi năm trước, Knopf cười khẩy nói thêm.
- Thói vô liêm sỉ đó khiến ông
già đi đấy, Arnold.
- Ta đã bảy mươi bảy tuổi nhưng
ta chắc chắn là nếu hai ta cùng thử một đoạn chạy nước rút ngăn ngắn đến chỗ
hàng rào lưới sắt kia, ta sẽ đến đích trước.
- Chắc là trước đó tôi sẽ ngáng
chân ông.
Knopf và Suzie lặng thinh. Knopf hít thật sâu và nhìn chăm
chú ra rìa quảng trường.
- Làm sao khuyên can được cháu bây giờ? Cháu quá ngây thơ,
Suzie tội nghiệp ạ.
- Tôi đã mất đi sự ngây thơ từ năm mười một tuổi. vào cái
ngày lão chủ tiệm tạp hóa nơi chúng ta thường tới đó mua mấy thứ quà vặt đã gọi
cảnh sát, vì hai thanh sô cô la. Tôi bị giải tới đồn.
- Ta vẫn nhớ rõ chuyện đó, ta đã tới đó đón cháu.
- Ông đã đến quá muộn, Arnold
ạ. Tôi đã khai với viên cảnh sát thẩm vấn tôi điều đã thực sự diễn ra. Lão chủ
tiệm tạp hóa thích tòm tem với đám nữ sinh cấp hai, lão bắt tôi sợ soạng, lão
đã bịa ra vụ trộm đó khi tôi dọa sẽ tố cáo lão. Gã cảnh sát tát tôi và bảo tôi
là con nhỏ hư hỏng láo toét. Về nhà, ông ngoại lại giáng thêm một cái tát nữa.
Lão chủ tiệm Figetton là người không có điều gì đáng chê trách, người chưa từng
bỏ một buổi lễ ngày Chủ nhật. Còn tôi ư, tôi chỉ là một con nhỏ trâng tráo,
luôn hành xử mang tiếng mang tai. Ông ngoại dẫn tôi trờ lại hiện trường, bắt
tôi phải xin lỗi, phải nhận là tôi đã bịa ra mọi chuyện. Ông tôi bồi thường cho
Figetton rồi ông cháu tôi đi khỏi đó. Tôi chưa lúc nào quên được nụ cười của
lão khi tôi bước lên ô tô, mặt bừng bừng.
- Sao cháu không kể gì với ta?
- Khi ấy ông sẽ tin tôi ư?
Knopf không trả lời.
- Buổi tối, tôi nhốt mình trong phòng, tôi không muốn gặp
cũng chẳng muốn nói chuyện với ai nữa, tôi cũng chẳng muốn sống trên đời này
nữa. Hai hôm sau, Mathilde về nhà. Tôi vẫn khóa cửa trong phòng. Tôi nghe thấy
những tiếng gầm thét giữa bà ấy với ông ngoại. Chuyện cãi vã giữa họ vẫn như
cơm bữa, nhưng đến mức này thì chưa bao giờ. Khuya hôm đó, bà đến ngồi bên
giường tôi. Để an ủi tôi, bà kể với tôi nhiều chuyện bất công khác và, lần đầu
tiên, bà tiết lộ chuyện xảy đến với mẹ của bà, chuyện mà gia đình tôi buộc phải
chịu đựng. Đêm ấy, tôi đã thề sẽ trả thù cho bà ngoại của tôi. Tôi sẽ giữ lời
thề ấy.
- Bà ngoại của cháu mất năm 1966, cháu thậm chí còn không
biết mặt bà ấy.
- Bị sát hại năm 1966!
- Bà ấy đã phản bội Tổ quốc, thời gian đó mọi chuyện rất
khác. Chiến tranh lạnh là một cuộc chiến kiểu khác, nhưng là cuộc chiến thật
sự.
- Bà tôi vô tội.
- Cháu không biết gì về chuyện đó đâu.
- Mathilde chưa từng nghi ngờ chuyện đó.
- Mẹ cháu nghiện rượu.
- Bà ấy trở nên như thế là do họ.
- Hồi ấy, mẹ cháu còn trẻ, mẹ cháu còn cả cuộc đời phía
trước.
- Cuộc đời nào? Mathilde đã mất tất cả, đến cả cái tên, quyền
được học tiếp, mọi hy vọng về sự nghiệp. Bà ấy mới mười chín tuổi khi họ bắn
hạ mẹ bà ấy.
- Chúng ta vẫn chưa biết là trong hoàn cảnh nào…
- Bà ấy bị bắn hạ ư? Từ đó đúng mà, Arnold, không phải sao?
Knopf rút một hộp kẹo hương bạc hà ra và mời Suzie ăn.
- Thế bây giờ, ngay cả khi cháu tuyên bố bà ấy vô tội nhờ
điều kỳ diệu nào thì ta không biết, cũng để làm gì chứ? Ông vừa nhai kẹo bạc hà
vừa nói tiếp.
- Để khôi phục danh dự cho bà, để tôi được phép lấy lại họ
tên, để buộc Nhà nước trả lại cho chúng tôi những thứ đã bị tịch thu.
- Cháu không thích họ Baker nữa à?
- Tôi sinh ra dưới cái họ đi mượn, để không phải chịu đựng
những nhục nhã mà Mathilde đã phải chịu. Để những cách cửa không đóng lại với
tôi, như họ đã sập cửa trước mặt mẹ tôi ngay khi bà khước từ danh tính. Đừng
nói với tôi là với ông, danh dự không còn quan trọng bằng chuyện đó nữa.
- Cháu bảo ta đến đây gặp cháu là để làm gì? Knopf hỏi.
- Hãy đồng ý tiếp tay cho tôi.
- Câu trả lời là không, ta sẽ không tham gia vào mấy chuyện
vặt vãnh của cháu. Ta đã hứa với ông ngoại cháu…
- … sẽ để mắt đến sự an toàn của ôi, ông đã nói câu này đến
cả trăm lần…
- Và ta sẽ giữ lời hứa đó. Giúp cháu làm phi vụ này là đi
ngược lại hoàn toàn điều ta đã hứa.
- Nhưng vì tôi sẽ không đổi ý, nên không giúp tôi tức là
khiến tôi gặp nhiều nguy cơ hơn nữa.
- Đừng có cố điều khiển cả ta nữa. Trong trò chơi lần này,
cháu không có chút cơ may nào đâu.
- Thật ra thì bà tôi đã làm gì, để đến nỗi họ hành quyết bà?
- Thật nực cười khi cháu cứ muốn ta phải nhắc đi nhắc lại với
cháu một số chuyện hết lần này đến lần khác. Bà ấy đã định bán một số bí mật
quốc gia. Bà ấy đã bị ngăn lại trước khi mắc phải lỗi lầm không thể sữa chữa.
Bà ấy định trốn chạy, mọi chuyện đã chuyển xấu. Điều bà ấy làm khi đó thực sự
rất nghiêm trọng. Những người đã can thiệp không còn cách nào khác để bảo vệ
lợi ích của đất nước chúng ta và những nhân vật mà bà ấy định tố giác.
- Ông hiểu những điều mình nói chứ, Arnold? Cứ như trong tiểu
thuyết phản gián ấy.
- Còn tội tệ hơn nhiều.
- Thật lố bịch, Lilly là người phụ nữ xuất sắc và có học
thức, một người luôn tiên phong và có tấm lòng nhân hậu, người có lẽ chẳng bao
giờ làm hại ai và còn lâu mới có chuyện phản bội tổ chức.
- Cháu biết gì về bà cháu?
- Mathilde không chỉ thổ lộ tâm tình vào những đêm say khướt.
Ngay khi mẹ con tôi được ở riêng với nhau, bà lại kể cho tôi về người mẹ của
bà. Chưa bao giờ tôi có may mắn được bà ngoại đặt ngồi trên đầu gối bà, nhưng
tôi biết mọi chuyện của bà. Mùi hương tỏa ra từ người bà, cách bà ăn vận, những
cuốn sách bà đọc, những lần đấu khẩu của bà và những tiếng cười giòn giã của
bà.
- Đúng, bà ấy luôn đi trước thời đại, ta công nhận với cháu
điều đó, và bà ấy cũng có cá tính mạnh.
- Bà ấy thích ông, tôi nghĩ thế.
- Cháu quá lời rồi. Bà của cháu không mấy khi thích cái đám
đàn ông lúc nào cũng vây quanh chồng, hay đúng hơn là quanh quyền lực của
chồng, sự cung phụng của họ và lại càng không thích những phỉnh nịnh của họ. Bà
ấy đánh giá cao sự kín đáo của ta. Thực ra, ta bộc lộ vẻ dè dặt ấy trước mặt
bà cháy là vì ta rất ấn tượng với bà ấy.
- Bà rất đẹp, phải không?
- Cháu rất giống bà ấy, và không chỉ về ngoại hình, mà đó lại
chính là điều khiến ta thấy bất an.
- Mathilde nói với tôi rằng ông là một trong những người hiếm
hoi được Lilly tin cẩn.
- Bà ấy không tin cẩn ai cả và chuyện cháu gọi mẹ của cháu là
“mẹ”, như tất cả mọi người, khiến cháu ngượng mồm à?
- Mathilde chưa bao giờ là một người mẹ “như tất cả mọi
người”, với lại chính bà ấy thích tôi gọi bằng tên đấy chứ. Lilly tố cáo ai
vậy?
- Bà ấy tự mình lên kế hoạch phản bội và ông cháu đã chẳng
thể làm được gì để cứu bà ấy.
- Với ông ngoại, quyền lực là trên hết. Nhưng lẽ ra ông phải
bảo vệ bà. Đó là vợ ông, mẹ của con gái ông, và ông có cách làm chuyện đó.
- Ta cấm cháu đưa ra những lời phán xét kiểu đó, Suzie! - Knopf
nói trong cơn giận bừng bừng. - Lilly đã đi quá xa, đến mức không ai còn có thể
làm gì giúp bà ấy. Nếu bà ấy bị bắt, tội phản bội có thể khiến bà ấy phải ngồi
ghế điện. Còn về ông của cháu, ông ấy là nạn nhân đầu tiên của vụ này. Ông ấy
đã phải bỏ lại cả sự nghiệp, gia tài và danh dự của mình. Đảng của ông ấy đã
dành sẵn vị trí phó tổng thống bên cạnh Johnson cho ông ấy.
- Johnson đã không tranh cử tiếp. Sự nghiệp, gia tài và danh
dự, thứ bậc dựa theo tầm quan trọng được ông chỉ ra như vậy mới đáng buồn làm
sao. Các ông đã bị tẩy não hết rồi, tất cả những người làm việc trong những cơ
quan chính phủ nham hiểm đó. Các ông chỉ nghĩ đến chuyện giành phần thắng trong
các cuộc chiến nội bộ và hái huân huy chương cài lên ngực áo mình mà thôi.
- Thật ngu ngốc, tất cả những người đã ngã xuống để cháu được
sống trong một thế giới tự do đều vô danh. Những con người trong bóng tối ấy đã
phụng sự đất nước.
- Thế bao nhiêu người trong bóng tối đó góp mặt trong cái
nhóm người chĩa súng vào bà tôi? Bao nhiêu người, những kẻ đầy tớ anh hùng của
Tổ quốc, để hạ gục một phụ nữ không thể tự vệ chỉ đang cố trốn chạy khỏi họ?
- Ta nghe thế là đủ rồi, Knopf vừa nói vừa đứng dậy. Nếu nghe
được những điều cháu nói tối hôm nay, hẳn ông cháy sẽ quật mồ sống dậy mất
thôi.
- Ờ thì tôi sẽ rước ông ấy lại chỗ cũ thôi vì ông ấy cũng sẽ
nghe thấy ông bảo vệ những kẻ đã giết vợ ông ấy!
Arnold Knopf bước đi xa dần. Suzie chạy đuổi theo ông.
- Hãy giúp tôi minh oan cho dòng họ của ông ấy, đó là tất cả
những gì tôi đòi hỏi ở ông.
Knopf quay sang phía Suzie và nhìn cô hồi lâu.
- Một bài học hay về đức khiêm nhường sẽ là tốt nhất đối với
cháu. Và để có nó, không có gì tốt hơn là đối mặt với thực tế lúc này, ông lẩm
bẩm.
- Ông đang lẩm bẩm cái gì thế?
- Không có gì, ta đang suy nghĩ thành tiếng thôi, Knopf vừa
nói vừa đi về phía quảng trường LaGuardia.
Đèn pha một chiếc ô tô bật sáng, ông ngồi vào hàng ghế sau
và đi khuất hẳn.
*
10 giờ đêm, Andrew đang sửa soạn rời khỏi căn hộ của Simon.
- Cậu muốn về nhà tối nay thật á?
- Đây là lần thức năm cậu hỏi tớ câu này đấy, Simon.
- Tớ chỉ muốn chắc chắn chuyện đó thôi mà.
- Tớ tưởng cậu sẽ rất vui khi tớ giải phóng cho sàn nhà cậu,
Andrew vừa nói vừa sập nắp vali. Mai tớ sẽ qua lấy nốt đồ.
- Cậu biết là nếu đổi ý, cậu vẫn có thể quay lại nhé.
- Tớ sẽ không đổi ý.
- Vậy thì tớ đến tiễn cậu.
- Không, cậu ở lại đi. Về đến nơi tớ sẽ gọi cho cậu, xin hứa.
- Nếu nửa tiếng nữa không nhận được tin tức gì từ cậu, tớ sẽ
sang.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tớ đảm bảo.
- Tớ biết là mọi chuyện sẽ ổn, và cậu lại còn sắp được ngủ
trên đống chăn ga mới nữa chứ!
- Chính xác.
- Và cậu đã hứa với tớ sẽ mời cô gái tặng chăn ga cho cậu ăn
tối!
- Cũng đúng. Nhân chủ đề này, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện
gọi lại cho cô nàng Kathy Steinbeck đó à?
- Ý tưởng lạ lùng quá, sao cậu lại nói với tớ về cô ấy?
- Chả vì sao, bất chợt tớ nghĩ ra thôi, nhưng hãy cân nhắc
chuyện đó nhé.
Simon nhìn cậu bạn, vẻ lúng túng.
Andrew xách hành lý và rời khỏi căn hộ.
Khi về đến chân tòa nhà anh ở, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ
nhà mình, rèm cửa sổ đã được kéo. Anh hít thật sâu trước khi bước vào.
Cầu thang tòa nhà chìm trong bóng tối cho đến tận tầng bốn.
Lên đến thềm nghỉ tầng mình ở, Andrew đặt va li xuống để tìm chìa khóa.
Cánh cửa nhà anh đột ngột bật mở với gương mặt một người đàn
ông, gã đẩy mạnh vào ngực anh. Andrew bật ngửa ra sau và va phải lan
can. Thời gian như ngừng trôi trong lúc cơ thể anh mất thằng bằng. Kẻ tấn công
tóm được cổ anh và quăng anh xuống sàn rồi vội vả chạy lại cầu thang. Andrew
nhảy xổ về phía gã và bấu được vào vai gã, nhưng kẻ tấn công xoay người lại
giáng cho anh một cú đấm trực diện. Anh nghĩ mắt mình đã bị đấm thụt cả vào sọ,
anh nén cơn đau và cố giữ chặt đối thủ. Một cú đấm móc vào mạng sườn, khiến anh
chùn bước. Anh oằn người xuống và chấp nhận từ bỏ trận chiến.
Người đàn ông chạy thục mạng
xuống các bậc thang, cánh cửa hướng ra phố đóng sập lại trong tiếng cót két.
Andrew chờ lấy lại hơi. Anh đứng dậy, nhặt lại va li rồi vào
nhà.
- Chào mừng về nhà, anh lẩm bẩm qua lớp râu rậm.
Căn hộ không khác nào một mớ hổ lốn, các ngăn kéo bàn làm
việc của anh bị lục tung và các tập tài liệu tung tóe trên mặt sàn.
Andrew đi vào bếp, mở tủ lạnh, bọc mấy viên nước đá vào khan
rồi áp lên mí mắt. Rồi anh vào đánh giá mức độ thiệt hại qua tấm gương phòng
tắm.
*
Anh dọn dẹp lại mọi thức cho ngăn nắp được một tiếng đồng hồ
thì có tiếng chuông cửa. Andrew lấy áo khoác và tìm khẩu súng lục trong túi áo.
Anh giắt súng vào lưng quần rồi mở hé cửa.
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Tớ gọi cho cậu đến mười cuộc
rồi đấy, Simon hỏi.
Rồi anh nhìn Andrew.
- Cậu đánh nhau à?
- Tớ bị đánh, đúng ra là thế.
Andrew để Simon vào nhà.
- Cậu có nhìn thấy cái thằng ôn làm thế với cậu không?
- Hắn cao tầm tớ, tóc nâu, tớ nghĩ thế. Mọi chuyện diễn ra
quá nhanh, cầu thang lại không được sáng sủa cho lắm.
- Hắn cuỗm mất cái gì của cậu?
- Cậu muốn hắn cuỗm được cái gì ở đây?
- Cậu đã kiểm tra xem những căn hộ khác của tòa nhà này có bị
đột nhập hay không chưa?
- Tớ không nghĩ đến chuyện đó.
- Cậu gọi cảnh sát chưa?
- Chưa.
- Tớ sẽ đi xem cửa mấy nhà khác có bị phá không, Simon nói.
Tớ sẽ quay lại ngay.
Trong lúc Simon đi kiểm tra các tầng khác, Andrew vào cất vũ
khí về chỗ cũ và tiện đường nhặt khung ảnh bị rơi xuống chân lò sưởi.
- Em có nhìn thấy chuyện đã xảy ra không, em yêu? Gã đó tìm
gì? Anh lẩm bẩm khi nhìn vào gương mặt tươi cười của vợ cũ.
Simon bước đến sau lưng anh.
- Đi thôi, chúng ta về nhà tớ, anh vừa nói vừa nhấc bức ảnh
ra khỏi tay Andrew.
- Không, tớ dọn cho xong rồi đi ngủ.
- Cậu muốn tớ ở lại không?
- Chuyện sẽ ổn thôi, Andrew vừa đáp vừa lấy lại khung ảnh.
Anh đặt nó lại chỗ cũ và tiễn Simon ra cửa.
- Mai tớ gọi cho cậu, hứa đấy.
- Tớ thấy cái này trên bậc cầu thang, Simon vừa nói vừa chìa
cho Andrew một phong bì đã nhàu nhĩ, có lẽ nó rơi ra từ túi của tên trộm. Tớ đã
cẩn trọng cầm nhóm một góc phong bì… để không làm hỏng các dấu vân tay.
Andrew ngước mắt lên trời, vẻ rụng rời. Anh cầm lấy phong bì
bằng cả bàn tay và dưới lớp phong bao anh phát hiện một tấm ảnh chụp anh và
Suzie, dưới chân tòa nhà, vào buổi tối anh giao chìa khóa nhà cho cô. Nước ảnh
tối, chế độ chụp không đèn flash.
- Cái gì đấy? Simon hỏi.
- Tờ rơi quảng cáo ấy mà, Andrew vừa đáp vừa nhét phong bì
vào túi.
Sau khi Simon đi khỏi, anh ngồi vào bàn để xem bức ảnh cho kỹ
hơn. Người chụp bức ảnh này đã rình họ từ góc giao giữa phố Perry và phố West
4. Anh lật ngược bức ảnh và thấy ở mặt sau ba vệt bút dạ đen. Đưa bức ảnh lại
gần đèn, anh cố đoán xem thứ bị gạch đi là gì, nhưng vô ích.
Cơn thèm rượu trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Andrew mở hết
các ngăn kéo tủ trong bếp. Người giúp việc đã lảm tốt công việc của mình và anh
chỉ thấy có bát đĩa trong các ngăn kéo tủ trong bếp. Người giúp việc đã làm tốt
công việc của mình và anh chỉ thấy có bát đĩa trong các ngăn tủ. Quán rượu gần
nhất nằm ở góc phố Christopher, nhưng đã quá nửa đêm, có lẽ quán đã đóng cửa.
Anh có cảm giác không thể ngủ nổi nếu không được uống thứ gì.
Anh máy móc mở tủ lạnh thì tìm được một chai vodka kèm một lời nhắn treo trên
cổ chai.
“Chúc đêm đầu tiên của anh thật đẹp. Cảm ơn vì tất cả. Suzie”
Andrew không thích vodka, nhưng có còn hơn không. Anh rót một
cốc lớn và ra ngồi ở xô pha phòng khách.
*

