Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 6 - Phần 4

Minh xả ra một tràng toàn pakyu với lại sial gì đó, nghe rất lạ. Nguyên đoán vẫn là chửi thề của một nước nào đấy, nhưng không rõ là nước nào. Cô bé này chuyên kiếm những từ rất hiếm, anh có tra Google cũng chẳng ra. Tú ha hả cười phá lên, túm tóc cô giật giật, còn hát “Từ ngày có Minh về, nhà mình toàn tiếng chửi thề…”, song cô hất Tú ra, vẻ mặt rất phật lòng, bảo “Xí, em đây đi một mình, cóc cần đám đàn ông đen tối các anh”, rồi hùng hổ phủi mông bước đi. Ra đến đường lớn, cô bị Nguyên túm lại.

“Sao không rủ anh?”

Minh nháo nhác ngó quanh, rồi mới thở phào nhìn anh.

“Thôi, thôi, cho em xin. Em rủ anh đi để lại vào tầm ngắm của chị Khanh à! Mãi em mới cải thiện được tình hình một tí!”

Nói xong, cô rảo bước thật nhanh. Nguyên bước theo, vỗ mạnh đầu cô.

“Ấu trĩ. Anh còn chưa nói đến cái tội của em.”

Minh vội tránh anh xa một khoảng, “Em chẳng có tội gì cả. Nơ-ron thần kinh của em vốn không nhiều. Anh đừng làm bọn nó tật nguyền thêm nữa”.

Nguyên phì cười.

“Nếu nơ-ron thần kinh của em vốn không nhiều, thì sử dụng nó tiết kiệm một chút. Đừng phí công gán ghép anh với Khanh làm gì!”

Hai người thong thả đi dạo quanh. Myanmar là đất Phật, nơi nào cũng thấy chùa. Họ ghé vào một ngôi chùa ngay bên đường.

“Sao lại làm gì? Đấy là em làm điều cực cực tốt. Rõ ràng mỗi lần em gán ghép trắng trợn anh với chị ấy, chị ấy quý em hẳn.”

“Em cũng biết mình trắng trợn hả?”

“Có chứ. Nhưng em trắng trợn một cách hợp lý mà.”

“Cãi chày cãi cối, em dừng ngay mấy cái gán ghép vớ vẩn đấy cho anh”, Nguyên nghiêm mặt nạt, thấy Minh quay hẳn ra nhìn mình.

“Anh biết thừa chị ấy thích anh đúng không?”

Nguyên lững thững đi vào vòm chùa, không trả lời. Minh bước vội theo anh, nói hăng say.

“Chị ấy thích anh như thế. Tình yêu toé sáng trên mặt như thế. Thiếu mỗi cái là xung phong phát biểu thôi. Em tạo cơ hội cho chị ấy phát biểu thì có gì sai?”

Nguyên đứng phắt lại. Đúng như dự đoán của anh, Minh đâm sầm vào ngực anh. Cô xoa xoa mũi nhìn Nguyên ấm ức.

“Anh cố ý?”

“Ừ, đúng rồi đấy. Anh cố ý đấy. Để em tỉnh ra. Em tạo điều kiện cho Khanh, sao em không nghĩ xem anh nghĩ gì?”

“Tại sao anh lại phải nghĩ? Chị ấy phát biểu tình cảm xong, anh có hai lựa chọn gật hoặc lắc. Đơn giản thế thôi. Rất mạch lạc. Có gì phải vận động đầu óc đâu?”

Nguyên đang muốn nghiêm mặt mà vẫn phải phì cười.

“Em có biết thế nào là tình cảm không? Anh và Khanh là đồng nghiệp rất lâu. Khi anh từ chối cô ấy, hai người sẽ không thể như trước nữa…”

Nguyên tưởng nói đến đấy, Minh sẽ đuối lý, ai ngờ cô bé tỉnh queo, lấy kẹo ra ngậm.

“Không thể như trước thì sao? Người ta phải chấp nhận rằng mọi mối quan hệ đều phải phát triển, hoặc đi lên, hoặc đổ vỡ chứ. Chẳng lẽ lấp lửng suốt đời. Mà với phụ nữ, đó mới là điều tàn ác nhất, thưa anh.”

Nguyên sững ra một lúc. Anh ngẩn người nhìn Minh, trong khi cô nàng hoàn toàn bình thản, sà xuống mua thêm một xâu hoa nhài trắng muốt. Cô kính cẩn đến trước mặt bàn thờ Phật, rồi cúi đầu thành kính. Lầm rầm mấy câu xong, vẻ mặt cô trở nên nhẹ nhõm. Khi quay ra, miệng Minh đã lại chóp chép nhai kẹo ngay lập tức. Sân chùa rộng và mát, nhiều phật tử lễ xong, ngồi xuống ngay khoảng sân hoặc tựa vào một cái cột. Minh cũng ngồi vào một góc, vui vẻ đấm đấm chân. Nguyên ngồi xuống cạnh cô, hỏi điều thắc mắc bấy lâu.

“Minh, sao ngày đó em lại bỏ dở việc học đại học?”

“Wow, vì em thấy nó không cho em niềm vui, sự say mê nào cả. Em thấy lãng phí thời gian.”

“Đến giờ vẫn nghĩ vậy? Em không thấy rằng em bỏ lỡ cơ hội để tạo dựng một nền tảng vững vàng cho mình à?”

“Không hề. Một năm ở đại học đủ cho em biết phương pháp học ấy như thế nào. Cực kỳ ít kiến thức ngoài giáo trình. Thậm chí, vài thầy giáo giảng em nghĩ mình còn nói hay hơn. À, tất nhiên, vẫn có những người dạy hay. Có thầy em hâm mộ, còn chạy sang những lớp có tiết thầy để dự thính mà. Này, anh có ăn kẹo không?”

Minh xoè tay ra. Trong đó là viên kẹo ngọt ngào như vòng tay âu yếm tròn xinh. Nguyên ngần ngừ rồi nhón lấy, bỏ vào miệng.

Ngậm kẹo hoá ra cũng vui.

“Anh vẫn nghĩ phải có điều gì đó khiến em quyết định nghỉ ngang chứ. Vì sinh viên chán học, thấy kiến thức vô vị cũng chẳng phải ít, nhưng quyết định bỏ hẳn thì không nhiều.”

Minh duỗi thẳng chân, ngước mắt lên nhìn. Khu chùa trong đêm, đèn điện sáng ngời càng vàng lên rực rỡ. Không gian thoảng hương hoa nhài, và tiếng người dân địa phương lầm rầm cầu khấn. Minh bặm môi, nghĩ ngợi rồi nói chậm rãi.

“Cũng có một lý do khác. Đó là vì em thấy cuộc đời này thật vô thường. Em đâu biết mình sẽ chết lúc nào. Cho nên em không ham gây dựng một thứ nền tảng mà em thấy vừa vô nghĩa, vừa chẳng biết đến bao giờ mới xong. Em thích bám theo cái điều em yêu thích từng giây, từng phút một. Để dù có chết ngoéo bất đắc kỳ tử, em vẫn luôn thấy, chẳng có gì phải tiếc cả!”

Nguyên nhíu mày nghe những lời của Minh. Tự thâm tâm, anh biết, Minh hay toe toét, cảm giác như ruột để ngoài da, nhưng cô không phải là người đơn giản, hay đơn điệu. Đột nhiên anh bật ra phán đoán.

“Em có người bạn từng chết trẻ à?”

Minh lặng đi, nhìn anh kinh ngạc, một nỗi đau thoáng qua trong mắt, nhưng rồi rất nhanh, cô bé gắng gượng mỉm cười.

“Đó là cậu bạn thân của em. Tụi em ở cùng khu, lớn lên cùng nhau, rất thân, thân đến mức, cậu ấy thích em cũng chẳng dám nói, vì cậu ấy nghĩ, tình bạn của tụi em đáng giá hơn, chắc vậy. Ngày thi xong đại học, anh biết tụi em làm gì không?”

Nguyên nhẹ lắc đầu. Gió thổi lồng lộng qua từng gian chùa, Minh ngồi xích lại gần Nguyên hơn, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

“Tụi em lang thang cả một buổi chiều. Mua cái bản đồ thật lớn. Cậu ấy bảo: ‘Minh, cậu nhìn xem, tất cả thế giới ở trong đây, cậu muốn đi nơi nào?’ Em đáp, ‘Cứ nơi nào chưa biết, tớ đều muốn đi’. Cậu ấy nói rất rõ ràng, ‘Minh, trước năm hai mươi hai tuổi, tớ sẽ đi hết các nước Đông Nam Á. Giờ tớ mười tám tuổi, tớ còn đủ thời gian’. Em hỏi cậu ấy, ‘Tại sao bốn năm sinh viên mà đòi đi hết Đông Nam Á?’. Cậu ấy nói, ‘Cứ đặt mục tiêu, cứ lên kế hoạch, còn hành động được đến đâu thì tuỳ, tớ không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt, tớ sợ đến khi chết, tớ sẽ hối hận’.

Anh biết không, cậu ấy vừa nói vừa quay sang nhìn em, cười đến là rạng rỡ, đến là chói mắt. Chưa dứt lời, thì một chiếc xe lao thẳng về phía cậu ấy…

Và cậu ấy mãi mãi mười tám tuổi. Cậu ấy chưa kịp làm gì với tuổi trẻ của mình. Còn em, mỗi năm lại dần già đi…”

Giọng Minh bỗng nghẹn lại. Nguyên sững người. Trong khoảnh khắc không nghĩ ngợi, anh choàng tay, kéo cô gái đang so vai cô độc kia áp chặt vào vai mình. Cô nhóc vẫn kiên cường nói tiếp.

“Em cũng không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt. Em cũng sợ mình sẽ hối hận.”

Tay Nguyên siết chặt hơn, anh áp nhẹ mặt lên mái tóc cô, thì thầm.

“Không! Em chẳng bao giờ phải hối hận, lại càng không bao giờ tẻ nhạt!”

Ngày hôm sau, cả nhóm thuê hai xe ngựa đi lòng vòng thăm thú mọi nơi. Đám con trai mua được ít thuốc lá cuộn của dân địa phương ngồi hút phì phèo, còn rủ Minh hút cùng. Nhìn Khanh thoáng nhăn mặt, Minh bảo cả đám sang chỗ khác, cho Khanh và Nguyên đỡ thấy ô nhiễm, rồi chạy ù tới chiếc xe ngựa còn lại. Chẳng biết đám kia dụ dỗ kiểu gì, cuối cùng, cô nàng cũng cắm điếu thuốc to như ngón chân cái lên miệng, châm lửa, hút một điếu, dáng vẻ cũng nghiền ngẫm lắm, cuối cùng gật gù.

“Ô, nó cũng thơm đấy!”

Đang hút điếu thuốc bé bằng nửa điếu của Minh, Tú ho lên sặc sụa.

“Minh ơi, anh cũng đến lạy em luôn.”

“Thế thì anh cứ lạy em đi, đừng chần chừ, đừng do dự.”

Vẻ ngổ ngáo của Minh làm cho đám thanh niên vỗ tay lốp bốp, cười cợt, trêu chọc cô vô cùng khoái chí, hệt như người anh em thân thiết vậy. Nhưng cũng cái cô nàng ấy, khi xách Longyi vào từng lâu đài cổ, nhìn lên những chú sóc chuột đang cong đuôi chạy trên ngọn cây thì mắt tròn xoe như viên bi, vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, còn dáo dác đuổi theo khiến đám sóc chạy tán loạn. Minh mất nửa ngày giời hỏi người lái xe ngựa xem bọn sóc thích ăn gì dể dụ dỗ, nhưng cứ mỗi người nói một phách, thành ra chẳng đâu vào đâu.

Đến chiều, mọi người lên khinh khí cầu. Khinh khí cầu chỉ có hai loại giỏ, loại mười hai người hoặc tám người. Đoàn của cô lấy một giỏ mười hai người. Minh chạy ra, mặt rầu rĩ thanh minh với Khanh là hôm qua anh Nguyên đã trổ hết tài để tìm một chiếc khinh khí cầu cho hai người đi riêng, người ta bảo đến phút cuối sẽ báo lại. Nhưng giờ người ta mới nói hết sạch rồi. Thôi, thôi, nhà mình tiết kiệm, tụi em sẽ cố hết sức để có không gian riêng cho anh chị. Khanh không nói gì, cô cố kiềm nén, song mặt vẫn lộ vẻ khó chịu. Đúng lúc đó, Nguyên đi tới, cầm thanh thanakha đập lên đầu cô.

“Chị Khanh không thiếu hiểu biết như em. Còn liến láu lung tung nữa, lát anh cho ở dưới đất!”

Minh ôm đầu chạy ra chỗ Tú, vẻ áy náy khi nãy bốc hơi như chưa hề tồn tại, lập tức phấn khích đến độ phát hết ra ngoài, thỉnh thoảng lại hi hí cười lên một tiếng, “Trời, trời ơi, tin nổi không! Em sắp được bay khinh khí cầu!”

Tú trêu chọc, “Ừ, đáng ra em được ngồi bồn cầu đã là sướng lắm rồi. Đúng là không thể tin được”. Thế là, cô nàng lại lao vào song phi Tú một chặp, ba lô trên lưng cứ trồi lên, sụt xuống, chí choé đến tận khi tất cả mọi người được lùa lên khinh khí cầu mới thôi.

Đó là một trải nghiệm khó tả khi được bay từ từ trong không trung, dưới ánh hoàng hôn hồng ửng. Những lâu đài màu gạch nằm im lìm, đẹp như một giấc mơ, khiến cô nhóc liến láu luôn miệng như Minh, đám thanh niên thô tục suốt ngày chỉ nói đến ngực mông như Tú với Sang, và cả cô nàng chỉ biết đến tiền và tình như Khanh đều nín thinh lặng để ngắm nhìn. Nguyên cũng choáng ngợp vì cảnh tượng trước mắt, và vì cả khoảnh khắc cô bé Phương Minh hít một hơi thật sâu, bờ môi hé mở, đôi mắt đen như mơ đi, đầy say mê tán thưởng với cảnh đẹp nhân gian phía dưới. Lúc ấy, khi ánh hoàng hôn đậu lại trên má cô đỏ hồng như trái táo, lần đầu tiên trong Nguyên thấu suốt một suy nghĩ mà bấy lâu nay anh vẫn chỉ mơ hồ.

Trên chuyến bay trở về Việt Nam, Minh vẫn rên rỉ bởi cô muốn trở lại Bagan lần nữa. Cô còn muốn đi tiếp tới Inle Lake, Putao nữa, rồi quyết tâm rừng rực là từ giờ sẽ chăm chỉ cày tiền để đi tiếp, rồi là có khi sẽ đăng ký vào chơi với hội nhảy dù thôi vì cô thích cái cảm giác kích động khi từ trên cao nhìn xuống lắm rồi.

Tưởng Minh chỉ vui miệng nói thế, ai ngờ ít lâu sau, Nguyên thấy trên công ty có báo biếu gửi đến Minh. Cô bé đã viết một loạt bài về Myanmar trên mấy tạp chí du lịch, còn tí tởn mời cả nhà ăn tào phớ vì lãnh nhuận bút. Cũng chỉ vài hôm sau, Nguyên đã thấy Minh dụ dỗ được Tú và Sang tham gia vào hội nhảy dù. Và rồi một buổi trưa, cô nhóc hét như cháy nhà bởi việc lại vớ bở, book được vé khuyến mại đi Myanmar vào đúng dịp sinh nhật mình. Nguyên có chút tự ái, Phương Minh không hề rủ anh tham gia vào thế giới ăn chơi của cô nhóc bao giờ. Suốt ngày cô chỉ ríu rít với Tú và Sang, tan ca thì lại có gã xăm trổ đầy mình đến đón. Vây quanh Minh lúc nào cũng đủ mối quan hệ kiểu thân tình kì quặc như vậy, nhưng dù có thân tình đến mấy thì dần dần anh nhìn cũng chẳng vừa mắt.

Có lần thấy Tú ôm vai bá cổ Minh đến thân thân thiết thiết, anh đã hất hàm nhắc nhở Tú là cẩn thận đấy, không cô người yêu của Tú lại phát bệnh lên bây giờ. Nhưng Tú chỉ cười.

“Có sao đâu. Bọn em trong sáng mà.”

Nguyên nửa đùa nửa thật, “Con bé thì anh tin được, nhưng chú mày, anh không dám chắc!”.

Đang uống cà phê, Tú thừ ra một lúc, rồi mới nuốt ực xuống, nói khẽ.

“Một cô nhóc như thế, ít ai mà kiềm lòng được. Cả anh cũng thế còn gì?”

Tú nhìn Nguyên, ánh nhìn đàn ông chỉ thoáng qua đã thấu hiểu. Nguyên nhẹ cười, không nói gì, cuối cùng Tú gãi đầu gãi tai.

“Nhưng đúng là em phải xem lại thật. Nhỡ sa đà quá là không nhấc chân ra được mất.”

Nguyên biết tâm trạng Tú. Tú có người yêu từ thời cấp ba, hai người rất gắn bó yêu thương nhau. Anh cũng từng gặp cô gái ấy đôi lần, không nổi bật nhưng chịu thương chịu khó. Tú lại là người nghĩa tình, nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện Tú từ bỏ tình cảm cả chục năm của mình để đổi lấy thứ tình cảm chẳng có gì là chắc chắn. Nhất là Minh, cô đối với ai cũng vậy, hồ hởi, nhiệt tình, và vô tư hết cỡ.

Đến cả như Nguyên, anh đôi lúc cũng chẳng hiểu, với cô nàng loé xoé từ sáng đến tối, chạy đi chạy lại không bao giờ biết mệt ấy, trong thế giới của cô, liệu có một góc nào nhỏ bé cho anh?

Đợt này, làm xong việc với Huỳnh Thái, Nguyên quyết định nhận làm một TVC cho Đại hội Quảng cáo. Biết tay này khó chiều, lại cảnh vẻ, Nguyên đã trịnh trọng mời ông ta làm cố vấn trong suốt quá trình sản xuất. Sau bữa cơm Nhật thịnh soạn, rượu rót không ngớt tay, cuối cùng Huỳnh Thái cũng gật đầu.

Công việc lên khung ý tưởng, triển khai kịch bản được giao cho nhóm Tú, Sang và Minh. Ba người ngồi với nhau một tuần, đại thể đã lên khung tỉ mỉ và được Nguyên duyệt qua. Để đảm bảo sẽ thuận lời khi xét duyệt trên Ban tổ chức, anh gửi email cho Huỳnh Thái, nhờ ông ta góp ý. Ngay chiều hôm đó, Huỳnh Thái sang công ty Nguyên, gọi là trao đổi đàm luận thêm. Nguyên niềm nở tiếp đón, bảo Tú chuẩn bị tài liệu, có gì thuyết trình luôn với Huỳnh Thái xem sao.

Đại hội Quảng cáo này là một dự án mà người trong nghề ai cũng biết, nhưng với đông đảo mọi người thì vẫn là một khái niệm chưa phổ biến. Nguyên đã nhắc nhở kĩ cả nhóm khi bắt đầu có dự định thực hiện TVC này. Cho nên, thấy Huỳnh Thái cùng hai nhân viên trợ lý đi vào, cả nhóm rất hồ hởi. Tú không còn vẻ đùa bỡn thường thấy, anh chàng thuyết trình rất ngắn gọn, cụ thể. Nguyên đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên thấy có điện thoại của Vinh. Rất ít khi Vinh gọi, nên anh xin lỗi mọi người rồi ra ngoài nghe điện. Nguyên không biết gần mười phút anh ra ngoài, bên trong, cục diện đã thay đổi như chong chóng. Đến lúc anh cúp điện thoại quay vào thì sự tình đã không thể cứu vãn được nữa.

Mâu thuẫn bắt đầu phát sinh khi ông Huỳnh Thái kia có ý kiến về việc kịch bản không thấy ngày giờ cụ thể diễn ra đại hội này, và khẳng định đó là sai lầm cơ bản của người làm nghề quảng cáo, khiến cả nhóm ớ ra. Bởi vì rõ ràng, trên màn hình có ngày tháng cụ thể, thậm chí còn ghi bằng màu đỏ. Tú vừa chỉ rõ trên hình chiếu, vừa đưa tận tay ông kịch bản giấy, nhưng ông này nói, cái đó là mới bổ sung thêm, chứ trong email Nguyên gửi tới cho ông thì ở điểm ghi ngày tháng chỉ là kí tự X màu đỏ. Ông bảo, cả nhóm phải xem xét lại cách thức làm việc, đừng để người ta đánh giá về người làm quảng cáo là toàn nổ lung tung, trong khi thông tin cần chính xác thì không chính xác.

Thấy Tú ấm ức, Minh mỉm cười giải thích, đó là vì khi họ đưa kịch bản cho Nguyên duyệt, vẫn chưa có thông tin chuẩn, nên muốn kiểm tra lại. Họ không biết là thời gian cụ thể diễn ra những ngày đại hội hay bao gồm cả các hoạt động ngoài lề nữa, cho nên để tạm kí tự ấy rồi điền sau. Nhưng dù thế nào, họ cũng sẽ rút kinh nghiệm.

Ông Huỳnh Thái được vuốt đuôi, bèn gật đầu vừa lòng, nhấp xong tách trà thì tiếp tục nói kịch bản còn thiếu sót rất nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng của đại hội, rồi thông điệp thiếu cả lịch sử lâu đời của Đại hội Quảng cáo, và rằng cả nhóm đã bỏ lỡ, không biết tận dụng rất nhiều tư liệu quý, cách thức thể hiện không có gì mới mẻ. Đến lúc này, cả đám mới nhìn nhau ngán ngẩm, vì họ phát hiện ra vấn đề, hoá ra, ông Huỳnh Thái này không quen đọc kịch bản mà phân khu rõ rệt đâu là phần nội dung, đâu là phần cụm hình ảnh, đâu là phần lời bình, đâu là phần tư liệu, hay đâu là phần thủ pháp nghệ thuật. Ông chỉ quen với dạng kịch bản mà tất cả được diễn giải bằng ngôn ngữ mô tả thuần tuý mà thôi.

Minh lấy hết kiên nhẫn, trần tình rằng tất cả những điều ông nói đều đã có trên kịch bản. Có lẽ vì ông chưa quen đọc kịch bản kiểu này, nên không để ý. Nhưng câu nói của Minh chưa dứt lời, khuôn mặt Huỳnh Thái đã tối sầm lại. Ông ta vỗ mạnh tay xuống bàn, bảo là khi ông làm nghề này, cả cái đám này vẫn còn ở truồng đấy. Mấy đứa trẻ trâu làm nghề được mấy ngày mà dám nói ông không biết đọc kịch bản. Mấy cái kịch bản vớ vẩn này thì có là gì…

Huỳnh Thái vẫn đang phỉ báng một lô xích xông, nói đến sùi cả bọt mép thì Nguyên bước vào. Anh ngỡ ngàng khi thấy Tú, Minh, Sang mặt đỏ bừng tức giận, ông Thái kia thì quay phắt sang phía anh, hùng hổ.

“Tôi tưởng người của cậu thế nào. Làm ăn thế này, vứt đi hết. Vô lễ, ngạo mạn. Mới trẻ ranh mà không biết khiêm tốn là gì!”

Vẻ như nín nhịn quá lâu, Minh bật lại, nhưng vẫn cố lễ phép.

“Thưa chú, đã là khiêm tốn thì không phải phân biệt trẻ già đâu.”

Nguyên vẫn chưa rõ sự tình, nhưng thấy Minh phản ứng thế thì can thiệp ngay lập tức.

“Minh, em xin lỗi anh Thái mau.”

Nguyên quát, trừng mắt nhìn Minh. Minh mím chặt môi, mắt đỏ lên, không nói gì. Huỳnh Thái quay phắt sang phía Nguyên, điên tiết, “Cậu còn sử dụng mấy cái loại nhân viên vô phép thế này, thì không bao giờ có cửa trong những dự án của tôi đâu”.

Nói xong, ông ta lao thẳng ra khỏi phòng. Hai trợ lý ngán ngẩm te te chạy theo sau. Nguyên nghiêm mặt nhìn cả đám, rồi vội vã bước theo Huỳnh Thái, cố vuốt cho cơn giận của ông ta chìm xuống. Nhưng Huỳnh Thái và người của ông ta đã nhanh chóng lên taxi. Nhìn cánh cửa xe đóng sầm lại, Nguyên có cảm giác như cơ hội lần này của mình cũng đã đóng chặt luôn rồi.

Sau khi nghe cả nhóm trình bày lại tình hình, Nguyên vuốt mặt. Anh đã biết tính cách của Huỳnh Thái nhưng không ngờ ông ta lại khó chiều thế này. Tú và Sang là những người khá cứng tay, về chuyên môn anh rất yên tâm, bản tính kiềm chế khá tốt, chỉ có Phương Minh non nớt, chắc tự dưng bị dạy dỗ một hồi nên mới không chịu được mà bật lại. Anh đành ngồi xuống “chỉnh” cho Minh một lượt về chuyện đối nhân xử thế. Cô nàng xị mặt ra, từ đầu đến cuối chỉ bảo, em chẳng làm gì sai hết. Cô còn nói Nguyên đã nghe mọi chuyện, cũng thấy thái độ của Huỳnh Thái, vậy mà còn “lên lớp” cô là không công bằng. Xong, cô đi thẳng ra chỗ mình, ngồi thu lu trên ghế, vẻ rất tự kỉ. Nguyên cũng đang bực nên kệ xác, trong đầu anh đang mải nghĩ đến vài phương án xem có thể xoa dịu tình hình không.

Buổi tối, Nguyên quyết định đến nhà Huỳnh Thái, mang theo chai rượu Ô Trình nổi tiếng của Trung Quốc với hy vọng hoà hoãn phần nào. Huỳnh Thái mặt vẫn sầm sì, nhưng thấy Nguyên nhũn nhặn thì cũng tiếp chuyện, còn nói bọn trẻ bây giờ không được giáo dục tử tế, không biết trên biết dưới, rằng ông ta quá sức thất vọng thế này thế nọ. Nguyên chỉ rót rượu, nói nhân viên sai, nên tới nhận lỗi, mong ông bỏ qua. Song Huỳnh Thái chỉ lửng lơ, không nói điều gì rõ ràng. Cái hợp đồng này, để có được chữ kí của ông ta, xem chừng còn vất vả chán.

Ra khỏi nhà Huỳnh Thái, Nguyên phải mở cổ áo mới thấy người đỡ bức bối. Anh cũng chẳng vui vẻ gì khi nghe ông ta thuyết giáo, nhưng tình thế như vậy, chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi. Anh ngồi lên xe, phóng nhanh, định về nhà ngủ sớm, nhưng khi đi qua công ty, thấy đèn vẫn sáng, lại nhớ lúc chiều có người vẫn đang xị mặt giận dỗi lắm, anh ngần ngừ rồi quyết định dừng lại.

Song, vừa đẩy cửa ra, Nguyên đã nghe tiếng Minh và Tú cười ầm ĩ. Tâm trạng anh đang bí bách, tiếng cười của hai người không khác gì chọc vào tai. Trong khi anh đi lạy lục xin lỗi, thì hai người này dường như đang hăng say vui vẻ, quên trời quên đất. Nguyên vào đến giữa phòng thì thấy hai người vừa ăn mỳ vùa xem phim của Châu Tinh Trì. Cười nhiều quá, Tú bị sặc, mỳ chui hẳn ra đằng mũi khiến Minh vừa ngoác miệng cười, vừa đấm lưng cho cậu ta.

“Vui vẻ nhỉ?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3