Mị Công Khanh - Chương 185 + 186
Chương 185: Đồn đãi
Kỵ sĩ này cũng
thật thú vị, trên đỉnh đầu đội một cái mũ hình bầu rượu, mặc bào phục nho sĩ,
bên hông lại đeo một cái búa thật lớn.
Bộ dạng chẳng
ra làm sao, gần như vừa xuất hiện, tiếng bật cười đã vang lên.
Kỵ sĩ kia cưỡi
một con ngựa gầy ngăn cản trước xe ngựa của Vương Hoằng, vung tay về phía xe
ngựa, hắn hét lớn: “Xin hỏi trong xe ngựa là binh sĩ nhà ai? Hộ vệ cường tráng,
chiến mã, xe ngựa hoa lệ thế này…” Mấy chữ vừa thốt ra, tiếng cười càng trở nên
vang dội, kỵ sĩ kia còn rung đùi đắc ý nói tiếp: “Mỗ thật sự muốn gặp mặt một
lần!”
Tuy rằng giọng
của người này khàn đục, nhưng mỗi một chữ vẫn truyền vào trong xe ngựa rõ ràng.
Trần Dung đang
bị Vương Hoằng đặt dưới người, tức thì cứng đờ, nàng đỏ mặt đẩy chàng ra, nhỏ
giọng nói: “Mau, mau đứng lên.”
“Vì sao?”
Giọng nói này
rất lười biếng, Trần Dung liếc trắng mắt, rồi vì động tác đột nhiên của chàng
khiến cho thở dốc, nói với vẻ xấu hổ: “Có người đang xin gặp chàng mà.”
“Thật không?”
Trần Dung dùng
sức gật đầu, khẽ đáp: “Thật, chàng nghe thử một chút đi.”
Vương Hoằng
gật đầu.
Chàng cười ôn
nhu với Trần Dung, vươn cánh tay trần, cứ thế xuyên qua cửa xe vung vẩy với bên
ngoài, cất giọng khàn khàn: “Vừa gặp lại người trong lòng xa cách đã lâu, đang
trong lúc vui mừng hoan lạc, ngày khác có duyên sẽ gặp lại.”
Tiếng ồn ào
bên ngoài đồng thời yên tĩnh lại.
Đảo mắt, tiếng
cười càng ầm vang, kỵ sĩ kia vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, mỗ quấy nhiễu
uyên ương vui đùa, đúng là không biết điều, thật đáng trách.” Vừa cười, hắn vừa
giục ngựa lui ra.
Hắn vừa thối
lui, chúng kỵ sĩ vội vàng gia tốc, bằng tốc độ nhanh nhất vượt qua đám người
đang cười vang kia.
Trong xe ngựa,
mặt Trần Dung đỏ tới tận gáy, dường như sắp chảy máu, nàng đang xấu hổ nên
không nghe rõ vừa rồi Vương Hoằng đã nói gì đó.
Nàng chỉ mở to
mắt nhìn chàng, vừa đẩy chàng ra vừa bối rối mặc lại thường phục.
Vương Hoằng
lười biếng dựa vào tháp, chàng lẳng lặng thưởng thức mỹ nhân mặc y phục, nói:
“Đừng vội bối rối, đây vốn là điều bình thường trong thiên địa, ngay cả hoàng
đế đến đây cũng sẽ không xen vào.” Nói tới đây, chàng khẽ cười nói: “Đúng rồi,
lần trước khi đang vui đùa với A Dung, cũng bị hoàng đế bắt gặp… Ai, tại sao
ngày ấy A Dung lại không ngượng ngùng?”
Tất nhiên Trần
Dung biết, các quý tộc đều coi loại sự tình này là tầm thường, triền miên một
chút trong xe ngựa là chuyện rất bình thường. Nhưng nàng vẫn đỏ mặt, buồn bực
khẽ nói với Vương Hoằng: “Chàng, chàng, vì sao chàng không che giấu một chút,
còn, còn nói thẳng ra vậy?”
Ánh mắt trong
suốt cao xa của chàng liếc nhìn Trần Dung với vẻ xem thường, giọng nói thản
nhiên vang lên: “Làm thì đã làm, cần gì phải che giấu?”
Trần Dung ảo
não, trừng mắt đến mức dường như hai mắt sắp bốc lửa.
Ngay khi nàng
đang tức nghiến răng nghiến lợi, bên ngoài truyền đến một tiếng nói vang dội:
“A, hộ vệ thật uy vũ, không biết là gia tộc nào?”
Giọng nói này
như chuông đồng, đâm thẳng vào màng nhĩ.
Một người có
giọng nói sắc mảnh trả lời: “Chắc là mấy nhà Vương, Tạ, Dũ.”
Người có giọng
to kia ngẩn ngơ, hỏi: “Vương, Tạ, Dũ, Trần, cũng có tử sĩ huyết chiến thế này
sao?”
Một giọng nói
lạnh lùng khác truyền đến: “Ếch ngồi đáy giếng!”
Lời này vừa
thốt ra, hình như người có giọng to kia hơi giận, hắn dắt cổ họng mắng: “Phi!
Thế gia có nam nhi thực thụ nào chứ? Theo ta thấy, trên đời này, chỉ có một
người đáng được tôn kính.” Cũng không chờ người khác hỏi, hắn đã lập tức kêu
lên: “Người nọ, chính là đạo cô mặc áo trắng làm gương cho đám binh sĩ khi xảy
ra đại chiến ở thành Nam Dương kia.”
Người có giọng
nói lạnh lùng nghe vậy, hừ mạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, một
người khác thở dài: “Nói về đạo cô kia, thật đáng để ta tôn kính.”
“Không sai,
thiên hạ nhốn nháo, ai cũng vì danh lợi. Một phụ nhân còn nhiệt huyết hơn cả
nam nhi, thật sự khiến cho người ta hổ thẹn.”
“Nếu nhìn thấy
phụ nhân kia, ta nhất định phải thi lễ với nàng.”
“Nghe nói bệ
hạ cũng rất yêu thích phụ nhân đó, ngày ấy còn đem tới mười mĩ thiếu niên, khua
chiêng gõ trống nhét vào trong phủ của nàng.”
“Hoang đường!
Nhân vật đó mà lại ban thưởng như vậy, bệ hạ quá hoang đường rồi!”
Trong tiếng
nghị luận lộn xộn, sắc mặt Vương Hoằng càng ngày càng xanh mét, Trần Dung cũng
trở nên ngây dại.
Nàng không để
ý tới việc bệ hạ có phải tặng cho nàng mĩ thiếu niên hay không, chỉ khi trong
tiếng thảo luận càng ngày càng náo nhiệt, đột nhiên nàng phát hiện ra, dường
như thanh danh của mình càng ngày càng vang? Khi nào thì nàng đã trở thành một
nhân vật mà đầu đường cuối ngõ mỗi người đều biết đến?
Xe ngựa tiếp
tục chạy về phía trước.
Càng tới gần
thành Nam Dương, Trần Dung càng phát hiện, người bàn tán về mình càng nhiều. Mà
bàn tán này đều nghiêng về một bên ca ngợi. Sau khi Trần Dung nghe thấy cũng
hoài nghi, dù là trí tuệ hay là vũ dũng của bản thân có sức ảnh hưởng còn lớn
hơn cả đám người Nhiễm Mẫn, hoàn toàn xứng đáng trở thành nữ anh hùng hàng đầu
đương đại hay không?
Trong lúc nàng
nghẹn họng trân trối, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng truyền đến: “Thay
đổi tuyến đường.”
Một hộ vệ cao
giọng đáp: “Vâng.”
Trong tiếng
bánh xe lạo xạo, chậm rãi, tiếng ồn ào xa dần.
Trần Dung
chỉnh trang lại bản thân, vén rèm xe lên nhìn lại, nàng nhìn cát bụi bốc lên
phía sau, cùng với đám người nối liền không dứt, ngơ ngác nói: “Khi nào thì ta
đã nổi danh như vậy?”
Nói tới đây,
Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, nhẹ giọng hỏi: “Là do chàng sao?”
Vương Hoằng từ
từ mở to mắt, chàng nhìn Trần Dung, thản nhiên nói: “Đừng cao hứng quá sớm,
chuyện nàng rơi vào tay người Hồ đã có vài người biết, bọn họ sẽ lợi dụng điều
đó.”
Quả nhiên là
chàng tuyên truyền ra.
Trần Dung mím
môi, thản nhiên cười nói: “Biết thì thế nào? Ta vẫn là nữ anh hùng mà.”
Nhìn thấy
Vương Hoằng còn đang lẳng lặng nhìn mình, Trần Dung dịch người qua. Nàng vươn
tay che môi chàng, khẽ nói: “Đừng nghĩ nhiều, ta đã là đạo cô phong lưu mà mỗi
người ở thành Kiến Khang đều biết, ngay cả rơi vào tay người Hồ, cùng lắm thì
bị làm nhục mà thôi.”
Thấy Vương
Hoằng vẫn đang nhìn mình, Trần Dung tựa vào trong lòng chàng, nói tiếp: “Trở về
Kiến Khang, không biết lang quân sẽ như thế nào, A Dung sẽ như thế nào… Nhưng
có giây phút này, cuộc đời này của A Dung không còn gì phải nuối tiếc.”
Khi vào thành
Nam Dương đã là ban đêm, một hộ vệ tiến lên gọi vài câu, cửa thành liền mở ra,
xe ngựa bắt đầu tiến quân thần tốc.
Khi đi qua cửa
thành, Trần Dung nhìn thấy bóng người trên đường, không ít người nhìn về phía
này.
Đoàn xe vững
vàng chạy về phía trước.
Chỉ chốc lát,
xe ngựa chạy vào trong Vương phủ.
Bọn người hầu
đã sớm đứng chờ, nhìn thấy Vương Hoằng xuống xe, bọn họ khom người lui về phía
sau, nhất tề cúi đầu.
Trần Dung đi
theo sau Vương Hoằng, bước vào chủ viện.
Vừa vào sân,
nàng liền đi nhanh vài bước, đến sau lưng chàng, nàng thấp giọng nói: “Mới vừa
rồi, dáng vẻ của mọi người thật khác thường.”
Vương Hoằng
không chút để ý gật đầu, nói: “Kẻ hãm hại ta ở thành Mạc Dương đã ra tay.”
Chàng quay đầu
lại, đối diện với Trần Dung sắc mặt trở nên trắng bệch, mỉm cười, tựa như gió
xuân phất qua mặt: “Đừng sợ, đi tắm đi.”
Trần Dung
không làm gì, nàng nhìn chàng, mím môi hỏi: “Bọn họ, có thể nói rằng chàng cấu
kết với người Hồ hay không?”
Nàng nhìn
chàng rất nghiêm túc, đúng là bộ dạng phải nhận được đáp án.
Vương Hoằng
lẳng lặng nhìn nàng, thầm than một tiếng, vươn tay xoa môi nàng, nói: “Tài vật
của thành chủ Mạc Dương không bị tổn hao gì, sao có thể nói ta cấu kết với
người Hồ?”
Trần Dung thở
dài nhẹ nhõm, cười rạng rỡ nói: “Vậy không có vấn đề lớn gì.”
Cười cười,
nàng nhìn thấy vẻ mặt Vương Hoằng vẫn thản nhiên, không khỏi cẩn thận hỏi: “Có
phải hay không, không có vấn đề lớn gì nữa chứ?”
Vương Hoằng vỗ
nhẹ hai má nàng, ôn nhu cười nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi tắm đi.” Dứt
lời, chàng không để ý tới Trần Dung, xoay người đi vào.
Đêm nay, Vương
Hoằng vẫn ôm Trần Dung hoan lạc rồi mới đi vào giấc ngủ.
Trần Dung tỉnh
lại trong tiếng chim hót líu lo.
Mở hai mắt,
nhìn ánh nắng chiếu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, Trần Dung lấy tay che mắt,
nói thầm: “Tại sao lại mệt thế này?” Tối hôm qua ngủ không tính là sâu, mà còn
được ngủ say đến sáng rõ mới tỉnh dậy, nàng lại chỉ cảm thấy mỏi mệt không
thôi.
Bên gối trống
trơn, Vương Hoằng đã không còn ở đây. Trần Dung rửa mặt xong, chậm rãi bước ra
sân.
Vừa mới đến
cửa viện, Trần Dung nhìn thấy bọn người hầu quần tam tụ ngũ cùng một chỗ, dường
như nghị luận gì đó. Thấy nàng bước ra, bọn họ vội vàng tản đi.
Trần Dung nhíu
mày, tất nhiên nàng biết, lúc này ở lại đều là hạ nhân của Vương thị ở thành
Nam Dương, quy củ cũng không nghiêm khắc cho lắm. Nhưng bọn họ tụ tập bàn tán
như thế, thật sự không ra thể thống gì.
Liếc nhìn bên
ngoài một cái, Trần Dung phất tay, gọi một tỳ nữ đến: “Bọn họ đang nói cái gì
vậy?”
Nàng hỏi trực
tiếp, tỳ nữ kia lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, mới cúi đầu than thở: “Nói,
nói chuyện của lang quân.”
“Thất lang?”
“Vâng, là Thất
lang.”
Trần Dung quay
đầu đi, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Tỳ nữ lặng lẽ
nhìn nàng một cái, trả lời: “Bên ngoài mọi người đều nói, lang quân, lang quân
vì một phụ nhân, không để ý tới tính mạng của tinh anh mà gia tộc tỉ mỉ bồi
dưỡng. Bọn họ còn, còn nói, lang quân vì tư dục của bản thân, một mình mạo
hiểm, làm giao dịch với Hồ nhi Thạch Mẫn và Mộ Dung Khác, mới trao đổi được…”
Nàng ta lại
liếc nhìn Trần Dung, câu nói kế tiếp không thể thốt ra lời.
Trần Dung cắn
môi, vội vàng hỏi: “Còn nói cái gì, tiếp tục nói!”
“Vâng, vâng.”
Tỳ nữ bị nàng
dồn dập ra lệnh dọa sợ vội vàng đáp: “Bọn họ nói, lúc này vì cứu người, lang
quân ước chừng đã lãng phí bảy trăm thiết huyết vệ sĩ, năm mươi phụ tá văn sĩ
tài hoa hơn người. Ngài còn để lộ thông tin về lộ tuyến của thành chủ Mạc Dương
và thành chủ Kỳ Dương cho người Hồ biết, may mắn ông trời bảo vệ nước Tấn, mưu
kế chưa thực hiện được.”
Dừng một chút,
tỳ nữ lắp bắp nói: “Bọn họ còn nói, người là yêu phụ chuyển thế xuống trần
gian, lang quân không để ý tới tề gia trị quốc, tham luyến sắc đẹp mà coi nhẹ
đại cục, là kẻ thất bại, là tội nhân thiên cổ.”
Trần Dung nâng
gương mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài, một hồi lâu mới thì thào hỏi: “Còn có
gì nữa không?”
“Không, không
có.”
“Lui ra đi.”
“Vâng, vâng.”
Tỳ nữ kia vừa
lui, vừa vụng trộm nhìn Trần Dung, đúng lúc này, nàng ta thấy hai mắt Trần Dung
bỗng trở nên sáng ngời, sắc lo âu trên mặt cũng chuyển thành quyến luyến vui
mừng. Nàng ta vội vàng quay đầu nhìn lại, trông thấy lang quân mặc áo trắng,
trên mặt mang theo ý cười ung dung, tao nhã tự tại chậm rãi đi đến.
Chương 186: Giải thích
Trần Dung chạy
bước nhỏ đến trước mặt Vương Hoằng, ngửa đầu nhìn chàng, thấp giọng hỏi: “Như
thế nào?”
Khi Vương Hoằng
cười yếu ớt, nàng vội vàng hỏi: “Bên ngoài tình hình như thế nào?”
“Vẫn bình
thường.”
Trần Dung mím
môi: “Đừng lừa ta! Ta nghe thấy bên ngoài đều nghị luận, mà đây mới chỉ là
thành Nam Dương.”
Nàng nói tới
đây, lại ủ rũ nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng
cười, chàng vươn tay vuốt mái tóc nàng, khí độ nhàn nhã: “Sống thì thế nào?
Chết thì đã sao? Chỉ là việc nhỏ, đừng rối loạn tâm trí.”
Chàng thuận
miệng nói ra, nhưng Trần Dung nghe thấy lại giật mình.
Nàng là một
người đã từng chết, là người hiểu rõ nhất “Sống thì thế nào, mà chết thì ra sao”!
Chỉ thấy nàng
cắn môi suy nghĩ một hồi, khi ngẩng đầu lên, gương mặt đã mang theo tươi cười.
Không chỉ là nụ cười bình thường, mà đây là sự thoải mái sung sướng khi cảm
thấy thả lỏng, buông ra mọi thứ mới có được.
Tươi cười của
nàng làm cho Vương Hoằng giật mình. Trong ánh mắt tò mò, khó hiểu của chàng,
Trần Dung thi lễ, nhẹ nhàng đáp: “Lời nói của phu chủ rất đúng.”
Thấy Vương
Hoằng vẫn đang nhìn mình đánh giá, Trần Dung không khỏi liếc mắt đưa tình,
giọng nói nũng nịu như mắng yêu: “Phu chủ là thần tiên nơi thế ngoại, tại sao
ánh mắt lại giống như sói, khiến toàn thân người ta bị thiêu đốt vậy?”
Lời này vừa
thốt ra, Vương Hoằng buồn cười, chàng đang muốn nói chuyện, tiếng bước chân
truyền đến, một tỳ nữ đứng bên ngoài cổng vòm cung kính gọi: “Bẩm Quang Lộc đại
phu, có người cầu kiến.”
Giọng vừa vang
lên, Vương Hoằng đã vung ống tay áo, tao nhã đi vào, Trần Dung nhìn theo chàng
rời đi, đáp: “Để bọn họ vào đi.”
“Vâng.”
Bước vào là
hai hán tử tầm ba mươi tuổi, đi theo phía sau bọn họ là hai phụ nhân.
Bốn người này
đều là trung phó theo Trần Dung tới đây từ Bình thành. Vừa thấy bọn họ, Trần
Dung vội vàng ra nghênh đón.
Bốn người
không đợi nàng tới gần, vội vàng quỳ trên mặt đất làm đại lễ, mừng rỡ đến mức
ứa nước mắt: “Bái kiến nữ lang.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Mau, mau ngồi
xuống.”
“Vâng.”
Bốn người cảm
thấy thả lỏng ở trước mặt Trần Dung, sau khi nhận mệnh ngồi xuống, người lớn
tuổi nhất lấy ra một quyển sách lụa ở trong lòng, cung kính nói: “Nữ lang, đây
hơn sáu trăm mẫu ruộng tốt. Chúng hạ nhân đã trồng trọt, cây cối sinh trưởng
rất tốt, hiếm khi nữ lang đến thành Nam Dương, có muốn đi xem một lát không?”
Trần Dung tiếp
nhận sách lụa, cẩn thận lật xem.
Nàng xem rất
nghiêm túc. Hai kiếp làm người, nàng hiểu rất rõ, cho dù bốn người trước mắt
trung thành nhất, dù được tín nhiệm nhất thì nàng cũng nên phòng bị, không thể
thiếu quy củ. Trên đời này cho tới bây giờ đều như thế, chỉ cần ra giá thích
hợp, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành kẻ phản bội.
Kiếp trước
nàng đã từng làm chủ mẫu, tuy rằng thông tin viết trên sách lụa thô lậu, nhưng
Trần Dung xem qua đã hiểu ngay.
Chỉ một lát,
nàng gật đầu nói: “Rất khá.”
Nhận được câu
này, bốn người đồng thời vui vẻ ra mặt.
Trần Dung
cười, đưa sách lụa ra, nói: “Các ngươi…” Mới thốt ra hai chữ, một bàn tay vươn
tới, cầm lấy sách lụa.
Ngón tay thon
dài trắng trẻo, khớp xương mượt mà, không phải Vương Hoằng thì là ai?
Trần Dung nhìn
thấy Vương Hoằng cầm sách lụa, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vương Hoằng
cúi đầu, tùy ý để tóc rủ trước trán, áo trắng như tuyết, nhanh nhẹn giống như
thần tiên, bộ dạng lật xem sổ sách giống như đang đọc thơ.
Chàng tiện tay
lật vài cái rồi đưa cho bốn người kia.
Bốn người tiếp
nhận, vội vàng nói cảm tạ. Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Vương Hoằng đứng
ở bên cạnh, vì thế không dám mở miệng nữa. Lập tức, bốn người đều xin cáo lui.
Nhìn theo bốn
người lui ra, Vương Hoằng nhẹ nhàng nói: “Khi mua số điền sản này là lúc khanh
khanh mới vào thành Nam Dương.” Chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung, tựa
tiếu phi tiếu: “Lúc đó, khanh khanh và Nhiễm Mẫn có lẽ chỉ có duyên gặp gỡ nhau
được một hai lần… Chỉ có thế đã ghi số điền sản này dưới danh nghĩa của y.”
Nghe đến đó,
tim Trần Dung đập nhanh, tươi cười trên mặt không tự chủ đổi thành nịnh nọt lấy
lòng.
Nhìn thấy Trần
Dung cười vô cùng nhu thuận, khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chầm chập nói:
“Khanh khanh có muốn giải thích một câu với vi phu hay không?”
Trần Dung còn
đang cười quyến rũ, lời của chàng vừa dứt, nàng liền trả lời: “Ta cũng không có
cách nào khác. Ăn nhờ ở đậu, lại là nữ nhi chưa gả, ngay cả có tài sản cũng
không thể sở hữu cho riêng mình.” Nàng nói tới đây, giọng nhỏ dần: “Ta nghĩ
rằng Nhiễm tướng quân là người cường hãn có thế lực, ghi dưới danh nghĩa của y,
nhất định sẽ không bị tiểu nhân chiếm đoạt.”
“Thật không?”
“Đúng vậy.”
Trần Dung vội vàng gật đầu.
Vương Hoằng
chậm rãi cười.
Khi Trần Dung
cảm thấy chột dạ, nhìn thấy tươi cười này của chàng, không biết vì sao, lại cảm
thấy hoảng hốt.
“Vậy vì sao
không ghi dưới danh nghĩa của ta?”
Vương Hoằng
chậm rãi hỏi: “Ta nghĩ rằng Vương Thất lang ta xuất thân bất phàm, cũng là
người cường hãn có thế lực, ghi dưới danh nghĩa của ta, tiểu nhân cũng sẽ không
dám chiếm đoạt mà.”
Trần Dung vội
vàng ngây ngô cười hai tiếng, nhìn thấy chàng lẳng lặng nhìn mình chăm chú, sắc
mặt hơi lạnh, nàng lúng ta lúng túng nói: “Chuyện đó, chuyện đó…”
Nàng lắp bắp
một lúc, lại không thể thốt ra một câu giải thích.
Vương Hoằng
lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Sau một lúc
lâu, đến khi rốt cuộc Trần Dung không thể thốt nên lời nửa chữ, đầu càng cúi
càng thấp, chàng mới cất giọng cực ôn nhu cực nhẹ nhàng: “Cho đến giờ phút này
ta mới tin rằng, A Dung, thực sự có tâm tư muốn gả cho y.”
Giọng nói của
chàng rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như sợ sẽ khiến người khác bị hù dọa, sợ rằng
sẽ phá vỡ sự cân bằng giữa chàng và nàng lúc này.
Bởi vậy, rõ
ràng ngữ khí của chàng bình tĩnh, nhưng Trần Dung cảm giác được, chàng thương
tâm.
Nàng cúi đầu,
môi mấp máy vài cái, vẫn không thể thốt ra câu giải thích.
Đúng lúc này,
Vương Hoằng cất bước rời đi.
Trần Dung
quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của chàng, bất an hỏi: “Chàng, chàng định đi
đâu vậy?”
Vương Hoằng
chậm rãi quay đầu.
Chàng lẳng
lặng nhìn nàng, một hồi lâu, chàng rút ống tay áo về, nói: “Chuẩn bị xuất
phát.”
“Đi đâu?”
“Tất nhiên là
Kiến Khang!”
Kiến Khang,
nhưng cứ thế xuất phát đến Kiến Khang? Cũng không ở lại thành Nam Dương một lúc
sao? Trần Dung ngẩn ngơ, nàng nhìn về phía Vương Hoằng, thật sự không thể nhận
ra ý tưởng của chàng, đành phải thu hồi suy nghĩ miên man, nhoẻn miệng cười, nhu
thuận đáp: “Được.”
Khi Trần Dung
chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa đã chờ xuất phát.
Đoàn xe chậm
rãi chạy ra khỏi Vương phủ.
Tuy quy mô di
chuyển về phía nam năm trước quá lớn nhưng đại sĩ tộc trong thành Nam Dương
cũng đã rời đi rất nhiều. Hiện tại Trần Dung đi trong thành Nam Dương, theo
trực giác cảm thấy trên đường phố vắng vẻ lạnh lùng hơn trong trí nhớ nhiều.
Nhìn đám người
lưa thưa, Trần Dung vén rèm xe, nghiêm túc lắng nghe tiếng nói nhỏ truyền đến
bốn phía.
Nhưng mà, đoàn
xe chạy đến chỗ nào, người đi đường như chim tước vội tản ra, đâu có thể nghe
ngóng được gì.
Ngay khi Trần
Dung hết nhìn đông tới nhìn tây, một đội nhân mã xuất hiện ở trước mắt. Một văn
sĩ bước ra, chính là Trương Hạng mà Trần Dung quen thuộc.
Trương Hạng
bước đến trước xe ngựa, hắn hướng tới xe ngựa của Vương Hoằng vái chào thật
sâu, cất cao giọng nói: “Phụng mệnh Nam Dương vương, tiến đến đưa lang quân một
đoạn đường.”
Trong xe ngựa,
Vương Hoằng ngả người ra sau tháp, phong tư tao nhã: “Tiến đến tiễn đưa, không
có rượu cũng chẳng có nhạc sao?”
Trương Hạng
ngẩn ra, hắn mở to mắt cứng lưỡi đối diện với hai mắt trong suốt cao xa của
Vương Hoằng, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao.
Vương Hoằng
cười, phất phất tay: “Mời quân trở về.”
Lời vừa dứt,
xe ngựa chạy qua.
Trương Hạng
phục hồi tinh thần lại, hắn nhấc chân, muốn đuổi theo sau nói gì đó, nhưng bị
phong thái của Vương Hoằng hù dọa, trong khoảng thời gian ngắn, theo trực giác
cảm thấy nói gì thì nói, làm gì thì gì, đều có vẻ rất tục, không thú vị. Ngẫm
nghĩ, hắn vẫn dẫn mọi người đứng ở nơi đó, nhìn theo đoàn xe chậm rãi chạy ra
cửa thành.
Xe ngựa của
Vương Hoằng đi qua, là đến xe ngựa của Trần Dung.
Trương Hạng
lui sang một bên cũng giống như những người khác, ánh mắt không tự chủ được
truy đuổi Trần Dung thanh diễm quyến rũ. Nhìn ngắm Trần Dung vấn cao búi tóc,
mặc thường phục đẹp đẽ quý giá, cao xa không thể với tới, Trương Hạng lại lui
về phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng.
Xe ngựa chậm
rãi chạy ra khỏi thành Nam Dương.
Vừa ra khỏi
cửa thành, Trần Dung liền quay đầu nhìn lại. Trong thành trì này chôn giấu rất
nhiều ký ức, không biết lần này rời đi, khi nào thì gặp lại?
Khi nàng xuất
thần, xe ngựa phía trước ngừng lại, một hộ vệ gọi: “Lang quân bảo người đi
qua.”
Chàng chủ động
gọi nàng?
Tâm tình của
Trần Dung rất tốt, vội vàng lên tiếng, nhấc chân chạy về phía xe ngựa của Vương
Hoằng.
Trong xe ngựa,
Vương Hoằng đang cầm thẻ tre trong tay nghe thấy tiếng bước chân của Trần Dung,
chàng không ngẩng đầu lên hỏi: “Bước chân nhảy nhót, vì sao sung sướng đến
vậy?”
Trần Dung bước
lên xe ngựa, cười rạng rỡ: “Nơi này có rượu có sách có nhạc có mỹ nhân, đương
nhiên là vui sướng rồi.”
Câu trả lời
này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của Vương Hoằng, chàng chậm rãi buông thẻ
tre, nhìn về phía Trần Dung.
Chàng vừa
ngẩng đầu, Trần Dung mới bước lên xe ngựa cười vui một tiếng, xông đến. Nàng đổ
ập vào trong lòng chàng, sau khi khiến chàng ngã ngửa ra toa xe, nàng trèo trên
người chàng, đặt môi xuống hôn mấy cái, Trần Dung cười quyến rũ nói: “Không
phải lang quân đã nói nên hành lạc đúng lúc sao? Lúc này mỹ nhân ở đây, chàng
còn do dự làm chi?”
Vương Hoằng để
mặc nàng tùy ý, đến khi nàng hôn hơn mười cái, có chút mệt mỏi, chàng mới chậm
rãi lấy ra khăn tay, tao nhã lau nước miếng trên mặt.
Ngẩng đầu,
chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung trên người, cười nhợt nhạt, nói: “Sợ sao?”
Lời này vừa
thốt ra, tươi cười trên mặt Trần Dung trở nên cứng đờ.
Nàng đem mặt
mình chôn ở trong lòng chàng, nhắm hai mắt, khẽ đáp: “Ừ.” Dừng một chút, nàng
khẽ nói: “Chàng đừng không để ý tới ta.”
Thật lâu Trần
Dung không nghe thấy Vương Hoằng nói gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Vương
Hoằng nâng đầu, lẳng lặng nhìn đỉnh xe, bộ dạng xuất thần.
Tuy là xuất
thần, tay chàng ôm eo nhỏ của nàng lại ấm áp hữu lực.
Trong lòng
Trần Dung trở nên yên tĩnh, dựa vào trong lòng chàng, nhìn ngoài phong cảnh
thay đổi bên ngoài xe ngựa, nhẹ nhàng mà ngâm nga linh tinh.
Tiếng ca của
nàng nỉ non, không có ý nghĩa, nhưng giọng ca ngọt ngào mà tươi đẹp, tràn ngập
sung sướng cùng hạnh phúc.
Bất tri bất
giác, Vương Hoằng cúi đầu nhìn nàng, nghe xong một hồi, chàng nhẹ nhàng hỏi: “A
Dung rất sung sướng?”
“Ừm.” Trần
Dung gật đầu lung tung, tiếp tục ngâm nga.
“Vì sao sung
sướng?”
Tiếng ca của
Trần Dung dừng một chút, một hồi lâu, nàng trả lời: “Giờ khắc này lang quân mà
ta thích không xa xôi tít tắp ở chân trời, không làm bạn bên gối người khác,
chỉ ở bên cạnh ta, cho nên ta sung sướng.”
Vương Hoằng
vuốt mái tóc đen như mực của nàng, đặt môi hôn. Chàng nhắm mắt lại, thật lâu,
bên môi tràn ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài
này khác với ngày xưa, dường như lạnh lùng hơn, cũng dường như kiên định hơn.
Trong sự im
lặng, bên ngoài truyền đến giọng bẩm báo đè thấp của một hộ vệ: “Lang quân, đã
phái người ra rồi.”
Vương Hoằng
không chút để ý đáp lại một câu.
Hộ vệ kia giục
ngựa rời đi, ước chừng sau nửa canh giờ, lại có giọng nói vang lên: “Người nọ
đã ra chiêu.” Dừng một chút, hộ vệ kia hỏi: “Xử trí như thế nào?”
“Giết đi.”
“Vâng.”
Lại qua một
canh giờ, một phụ tá tiến lên bẩm báo.
Chỉ trong ba
ngày ngắn ngủi, người tiến lên bẩm báo tiến lui liên tiếp, Trần Dung muốn lắng
nghe ra một chút để tìm hiểu, nhưng dù thế nào nàng cũng không hiểu ra sao.
Một ngày này,
gió lạnh phơ phất, sau khi một hộ vệ lui ra, Vương Hoằng quay đầu, nhìn thấy
Trần Dung hơi đăm chiêu, gọi: “A Dung.”
Trần Dung ngẩng
đầu nhìn chàng.
Hai mắt chàng
đặc biệt trong suốt, dừng trên mặt nàng, chàng hỏi: “Chuyện thành chủ Mạc Dương
sắp đến nhậm chức, từ đâu mà A Dung biết được?”
Rốt cuộc chàng
đã hỏi vấn đề kỳ dị này.
Trần Dung cúi
mắt, không nói lời nào, Vương Hoằng thản nhiên cười, chàng vươn tay vén rèm,
ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, nói: “Tán bớt gia tài, đúng lúc biết
phía trước có khô hạn, ngay cả khi chuẩn bị qua sông, cũng trầm ổn có độ, giống
như đã định liệu trước… Khi đó A Dung thông minh tuyệt đỉnh, đa mưu túc trí. Ta
từng nghĩ rằng, A Dung chính là sĩ tử tài trí tuyệt đỉnh vô cùng cao minh.”
Chàng quay đầu
nhìn về phía Trần Dung, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch: “Khanh khanh,
tiền căn hậu quả, không muốn nói với ta một câu sao?”
Nói tới đây,
chàng chuyên chú nhìn Trần Dung, chờ nàng trả lời.
Trần Dung vẫn
cúi đầu, trong lòng cảm thấy chua xót. Nàng khẽ mím môi. Nếu là lúc xưa, nàng
sẽ không chút nào để ý đáp rằng nàng không muốn nói ra.
Nhưng hiện
tại, hai người tình nóng như lửa, là lúc lòng nàng biết lòng ta, nàng thật sự
không nói nên lời.
Xe ngựa còn
đang vững vàng chạy về phía tới, trong tiếng lạo xạo, bánh xe lại làm cát bụi
bốc lên, phủ lên cỏ xanh ven đường, khiến cỏ cây vốn xanh biếc nhiễm một vẻ
tang thương.
Im lặng một
hồi lâu, rốt cục Trần Dung mở miệng. Môi của nàng giật giật, thì thào nói: “Ta
từng đã có một giấc mộng.”
Tự cười, nàng
vò góc váy, thấp giọng nói: “Đó là giấc mộng ở thôn trang kia.”
“Giấc mộng ở
thôn trang?”
Vương Hoằng có
chút kinh ngạc, lại có chút buồn cười. Chàng hỏi: “Nàng mơ thấy cái gì?”
Trần Dung cắn
môi, nói: “Ta mơ thấy mình cũng đi về phía nam, sau khi trở lại thành Nam Dương
thì lập gia đình, bị trượng phu vứt bỏ rồi phóng hỏa tự tử.”
Nàng ngẩng đầu
nhìn chàng, nói một cách nghiêm túc: “Giấc mộng kia rất chân thật, vô cùng chân
thật, tựa như ta đã từng sống một kiếp vậy, khi tỉnh lại, ta mới phát hiện đó
chỉ là một giấc mộng.”
Nàng nói tới
đây, Vương Hoằng đang trầm ngâm gật đầu, nói: “Không sai, đây là một giải thích
rất khá.”
Lời này, dường
như không tin.
Chàng không
tin, Trần Dung liền ngậm miệng. Trên thực tế, nếu người khác nói thế với nàng,
nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Trong xe ngựa,
một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Một hồi lâu,
Trần Dung lặng lẽ nâng mắt nhìn Vương Hoằng, đúng lúc này, Vương Hoằng đột nhiên
nói: “Lần này việc của hai thành chủ Mạc Dương và Kỳ Dương, triều đình phong
tỏa nghiêm mật, mọi sự tình từ đầu đến cuối, chỉ có mười người biết.”
Chàng quay đầu
lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Dung, nói: “A Dung chính là người thứ mười một.”