Mị Công Khanh - Chương 128 + 129

Chương 128: Trần Dung tuyệt tình

Khuôn mặt tuấn
tú băng hàn của Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.

Chậm rãi, hai
mắt y nheo lại, trong thô bạo mang theo hỏa diễm âm liệt đang thiêu đốt: “Nàng
nói cái gì?” Y quát khẽ với vẻ cường điệu: “Nàng nói cái gì?”

Giọng nói nặng
nề, rầu rĩ vang lên, khiến cho một vài hộ vệ kìm lòng không được đè lại vỏ
kiếm.

Trần Dung cũng
cười thản nhiên.

Nàng lẳng lặng
nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí lại dị
thường đạm mạc: “Nhiễm tướng quân, A Dung không thích ngài, cũng không muốn gả
cho ngài!”

Miệng nàng bất
giác khẽ nhếch, eo nhỏ uốn éo, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này,
một cánh tay cứng như thép bắt lấy cổ tay nàng.

Cánh tay kia
kéo mạnh nàng một cái, làm nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, mũi chân y đá
một cái, hai đầu gối Trần Dung tê rần, thân bất do kỷ trở nên mềm nhũn, quỳ rạp
xuống trước chân Nhiễm Mẫn.

Nhiễm Mẫn từ
trên cao nhìn xuống.

Chậm rãi, y
thu hàn đao đang đặt trên cổ Vương Hoằng về, chỉ về phía Trần Dung.

Ánh đao dày
đặc, thấu thẳng tận xương.

Trần Dung quỳ
trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng không hề
liếc nhìn ánh đao chói mắt kia chỉ nhìn Nhiễm mẫn, dần dần, mắt to của nàng híp
lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân nổi giận sao? Vậy thật không tốt. Tướng
quân anh hùng một đời, nếu vì một phụ nhân tục mị mà tức giận, người trong
thiên hạ đều sẽ chê cười.”

Tiếng cười của
nàng vẫn kiều mỵ ôn nhu, ánh mắt nàng nhìn y lúng liếng, câu hồn phách người
khác.

Đao của Nhiễm
Mẫn chậm rãi chỉ về phía trước.

Theo động tác
của y, Trần Dung vẫn ngẩng cao đầu…

Cho dù nâng
đầu như thế, trên mặt nàng tươi cười vẫn kiều mỵ động lòng người.

Nhìn Trần Dung
như vậy, không biết vì sao, Vương Hoằng thở dài một tiếng.

Chàng tiến lên
một bước.

Khi Nhiễm Mẫn
đang nhìn Trần Dung, đột nhiên cảm giác thấy ngực lạnh lẽo!

Chính là một
thanh kiếm chỉ thẳng vào người y.

Tiếp theo, một
giọng nói thanh nhuận ôn hòa truyền đến: “Tướng quân, buông tay đi.”

Hóa ra người
dùng kiếm chỉ vào người y là Vương Hoằng.

Hành động này
của Vương Hoằng hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Nhiễm Mẫn.

Y chậm rãi
quay đầu lại.

Híp hai mắt
đánh giá Vương Hoằng cần cổ vẫn đang chảy máu, tươi cười lại vẫn lạnh nhạt tao
nhã, Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, chậm rãi, y khàn giọng nói: “Đúng là một đôi cẩu
nam nữ tình thâm ý trọng!”

Nói tới đây, y
ngay lập tức cất đao vào vỏ.

Đồng thời lúc
Nhiễm Mẫn làm động tác này, Vương Hoằng cũng thi thi nhiên nhiên quăng trường
kiếm sang một bên, một hộ vệ vội vàng tiếp nhận.

Ánh mắt của
Nhiễm Mẫn từ trên người Vương Hoằng chuyển sang Trần Dung.

Nhìn Trần Dung
chậm rãi đứng lên, tóc tai xõa ở trên mặt, y đột nhiên nói: “Ngày ấy nàng xuất
hiện trước hai quân, là muốn đi tìm cái chết đúng không?”

Trần Dung thật
không ngờ y đột nhiên hỏi như thế, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn
Nhiễm Mẫn, lông mi thật dài chớp một cái, không hề đáp lời.

Nhiễm Mẫn phất
phất tay, quát với nhóm hộ vệ Vương gia ở bốn phía: “Lui ra phía sau một chút.”

Chúng hộ vệ
ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.

Vương Hoằng
vung tay áo dài.

Lập tức, bọn
họ đồng thời cúi đầu, thối lui ra phía sau. Sau khi giống như lơ đãng rời khỏi
mười bước, đám hộ vệ Vương gia liền dừng lại, bọn họ vẫn theo dõi tình thế của
ba người, vẫn ngăn cách ánh mắt mọi người nhìn về nơi này.

Khi nhóm hộ vệ
lui ra, một thị tỳ đi về phía Vương Hoằng, trong tay nàng ta đang cầm hộp gỗ,
dường như đựng vải sạch cùng thuốc trị thương, hẳn là chuẩn bị giúp Vương Hoằng
băng bó.

Khi nàng ta
đến gần, Vương Hoằng không chút để ý nhìn về phía Trần Dung, thấy Trần Dung
nhìn chăm chú chỗ cổ chảy máu của mình, chàng lại thu hồi ánh mắt.

Sau đó, Vương
Hoằng liếc nhìn tỳ nữ kia một cái. Vừa liếc mắt một cái, tỳ nữ kia lập tức thi
lễ, chậm rãi lui ra phía sau.

Nhiễm Mẫn lại
mở miệng, giọng của hắn khàn khàn: “Nàng muốn đi tìm cái chết, là vì hắn đã
chạm vào nàng sao?”

Trần Dung
không trả lời.

Nhiễm Mẫn nhăn
mày rậm, y lại trầm giọng hỏi: “Hắn chạm vào nàng nên nàng muốn đi tìm cái chết…
Nàng đã trinh liệt vì ta như thế, vì sao còn muốn tìm mọi cách bảo vệ hắn?”

Lúc này, lời
nói của Nhiễm Mẫn vừa dứt, Trần Dung nở nụ cười.

Nàng khẽ cười,
vừa cười vừa nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Ngửa đầu, nhìn
nam nhân từng làm cho nàng nhớ thương mười mấy năm, khóe miệng Trần Dung cong
lên, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân, cả đời này ta cũng sẽ không bởi vì ngài
mà trinh liệt!” Một câu thốt ra, khi Nhiễm Mẫn tỏ ra phẫn nộ, Trần Dung vươn
tay phẩy lọn tóc che trước mặt, lười biếng tiếp tục nói: “Ta tìm chết là vì
chàng chỉ cho ta một địa vị thiếp thất… Ngay cả tướng quân, lúc trước nếu không
đồng ý cưới ta, A Dung cũng sẽ không thèm nhìn tướng quân một cái.”

Lấy một loại
ngữ khí lười nhác, ngạo mạn nói tới đây, Trần Dung tà nghễ nhìn Nhiễm Mẫn, tựa
tiếu phi tiếu nhìn y nổi giận, nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân, ngài không muốn giết
ta sao? Nếu không muốn, vậy A Dung đi đây.”

Trần Dung như
thế, Nhiễm Mẫn nào đã từng gặp qua.

Khuôn mặt tuấn
tú của y bình tĩnh, tay phải lại ấn lên vỏ đao.

Đúng lúc này,
Trần Dung đến gần y một bước, nàng vươn bàn tay ngọc bạch mềm mại, nhẹ nhàng mà
đặt trên vỏ đao của y. Lấy một loại tư thế dường như tò mò, cũng dường như nhàm
chán, nàng vuốt ve vỏ hoa văn trên vỏ đao, tay phải nắm chuôi đao, chậm rãi kéo
ra ngoài.

Khi nàng vừa
kéo, một tia sáng bắn vào mi mắt, lúc này, Trần Dung khẽ nở nụ cười, nàng nâng
lên hai mắt, yêu mị, dường như yêu thương, dường như vui mừng nhìn Nhiễm Mẫn,
chậm rãi dựa sát vào, chậm rãi đem đôi môi anh đào đặt trước mặt y.

Nàng hướng tới
y, phun ra hơi thở thơm hương, nũng nịu hỏi: “Nhiễm tướng quân, ngài yêu ta
sao?” Hỏi tới đây, nàng bứt ra lui về phía sau, dùng tay áo dài che miệng, hai
mắt cười híp thành một đường: “Nhiễm tướng quân, hay là ngài không biết, từ
ngày đầu tiên gặp được ngài, ta đã cố ý khiến cho ngài chú ý, muốn thay thế A Vi
trở thành thê thất của ngài?”

Nàng liếc y,
ánh mắt nhạt nhẽo, tươi cười yêu diễm, ánh mắt kia, tươi cười kia, đột nhiên
khiến cho Nhiễm Mẫn cảm giác được một loại vô cùng nhục nhã.

Gần như không
cần nghĩ thêm, y đã tin lời nói của Trần Dung. Y cùng với nàng vốn không quen
biết, khi phụ nhân này lần đầu tiên gặp y đã biểu hiện oán hận mãnh liệt đối
với y, thỉnh thoảng còn có vẻ ủy khuất rưng rưng. Đúng là bởi vì điều này, y
mới bị nàng hấp dẫn.

Không sai,
nàng nhất định là vì muốn câu dẫn mà sử dụng thủ đoạn này. Đúng rồi, một thứ nữ
nho nhỏ không có phụ huynh ở đây như nàng, ngoại trừ câu dẫn mình, còn có đường
ra gì nữa?

Khuôn mặt tuấn
tú của Nhiễm Mẫn trở nên kịch liệt vặn vẹo. Y trừng mắt nhìn Trần Dung, đột
nhiên, tay phải y duỗi ra, bóp chặt cần cổ trắng nõn của Trần Dung!

Nhìn sắc mặt
Trần Dung nhanh chóng chuyển sang xanh mét, lại vẫn mỉm cười, trào phúng nhìn
mình, Nhiễm Mẫn nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiện phụ! Tiện phụ nhà ngươi!”

Trong tiếng
thở gấp, ngay khi Vương Hoằng phía sau định ra tay, Nhiễm Mẫn đã đẩy mạnh Trần
Dung một cái, làm nàng lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

Nhiễm Mẫn
trừng nhìn Trần Dung đang xoa cổ không ngừng ho khan, khàn khàn cười, thấp
giọng nói: “Vì một tiện phụ như thế thật sự không đáng!” Nói tới đây, y vung
tay áo dài, cất bước rời đi.

Chúng hộ vệ
vội vàng tản ra, nhường đường cho Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời đi.

Trong nháy
mắt, tiếng vó ngựa đi xa.

Một tiếng bước
chân nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến.

Quần áo tuyết
trắng xuất hiện ở trong tầm nhìn của Trần Dung.

Một bàn tay to
ấm áp xoa cổ của nàng, ôn nhu vuốt ve gáy ngọc xanh tím, nhẹ nhàng mà thương
tiếc hỏi: “Đau không?”

Trần Dung vẫn
cúi đầu, tùy ý để tóc che ở trước mắt đẩy bàn tay kia ra, xoay người định rời
khỏi.

Lúc này, ống
tay áo của nàng bị kéo căng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong một ôm ấp ấm áp.
Chàng ôm nàng, cằm gác lên mái tóc nàng, thì thào nói: “A Dung, đừng tự nói
mình như thế… Ta sẽ đau lòng.” Giọng nói ôn nhu như nước suối, thấm sâu vào
lòng người.

Lại một lần
nữa, Trần Dung ngăn tay chàng.

Tóc tai che lấp
ánh mắt của nàng, giọng nói bởi vì cổ họng bị thương mà trở nên khàn khàn khẽ
bay tới: “Thất lang.”

Nghe thấy nàng
chủ động gọi chàng, giọng của Vương Hoằng trở nên vô cùng ôn nhu: “Ừ.”

Trần Dung cười
cười, nàng nhẹ nhàng nói: “Thất lang, ta không muốn chàng chết…” Nàng ngẩng
đầu, lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững: “Vừa
rồi, Nhiễm Mẫn bảo ta quỳ ta sẽ quỳ, muốn đánh ta cũng để cho đánh. Nhưng mà,
chịu chút đau khổ, cứu chàng một mạng vẫn rất giá trị.”

Dù là nàng hay
là Vương Hoằng đều hiểu biết tính cách của Nhiễm Mẫn. Nếu y trở nên thô bạo,
khi làm việc sẽ không để ý tới hậu quả. Vừa rồi, y thật sự đã động sát khí với
Vương Hoằng.

Vương Hoằng
giật mình, nhíu hai hàng lông mày nhìn Trần Dung.

Trần Dung vẫn
tươi cười, tươi cười này lạnh lùng, trong trẻo nhưng đạm nhạt, còn có một vẻ xa
xôi. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Hoằng: “Khi ở phủ Nam Dương vương, Thất lang
từng cứu ta một mạng. Một mạng kia, ta đã trả lại ở thành Mạc Dương. Sau đó
nhiều lần chàng vươn tay cứu giúp, ta cũng dùng thân trong sạch hoàn trả.”

Miệng nàng bất
giác nhếch lên, cười lạnh như băng: “Lúc này, ta cứu chàng, Thất lang, ta muốn
đổi một điều kiện với chàng.”

Nàng nhìn
chàng, gằn từng tiếng nói: “Ta muốn chàng đồng ý: Từ nay về sau, chàng và ta,
hai người không thể ở chung! Vĩnh viễn không thể ở chung!”

Ánh mắt của
nàng lạnh như băng, giọng nói của nàng trầm mà tĩnh.

Nàng nhìn
chàng, gằn từng tiếng nói ra.

Gương mặt tinh
xảo đẹp đẽ như thế, một phụ nhân yêu mị động lòng người như thế, trước đó không
lâu còn cùng chàng giường tháp triền miên, rơi lệ gọi chàng là Thất lang. Tiếng
gọi đó rõ ràng là tương tư tận xương, nhớ thương tận xương!

Lúc đó, máu xử
nữ vẫn còn chưa khô cạn, nàng đã đứng ở trước mặt chàng, dùng loại ngữ khí tư
thái xa xôi, lạnh như băng, không hề có tình ý nói cho chàng biết, nàng hy vọng
nàng và chàng không còn qua lại nữa!

Từ khi Vương
Hoằng ra đời tới nay luôn là thiên chi kiều tử, sau khi trưởng thành thành
thiếu niên, ngay cả công chúa đối với chàng cũng là thiên kiều bá mị, ngoan
ngoãn phục tùng… Mà đối với nhóm công chúa, dù là chàng hay là tùy tùng của
chàng đều khinh thường. Trưởng tử Lang Gia Vương thị không cần đám công chúa
này tô vẽ thêm sáng ngời thêm màu sắc!

Lần đầu tiên
trong cuộc đời chàng gặp được một phụ nhân như thế, nghe thấy lời nói vô tình
đến vậy.

Tức thì, Vương
Hoằng ngây người.

Chương 129: Chém ngựa

Đối mặt với
biểu tình Trần Dung lạnh lùng gần như thấu xương, chậm rãi, Vương Hoằng híp hai
mắt lại, chàng cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa môi Trần Dung, vuốt ve nó, chàng dựa
sát vào nàng, khẽ nói: “A Dung không hiểu ta rồi… Người như ta, vốn không thích
bị ai bức bách.” Chàng ôn nhu nhìn nàng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, tựa như
gió xuân phất qua: “Nhìn A Dung, ta càng vui mừng, vậy phải làm sao bây giờ?”

Chàng nhìn
nàng đong đầy tình ý, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn một cái trên môi nàng, rồi xoay
người trở lại tháp.

Chỉ chốc lát,
tiếng đàn thản nhiên vang lên.

Lúc này, tịch
dương vàng rực chiếu rọi trên mi mắt chàng, gió đêm khiến góc áo trắng tung
bay, rõ ràng trên ngực có vết máu nhìn thấy mà ghê người, nhưng dù là động tác
hay là biểu tình của chàng vẫn thản nhiên cao nhã, ngay cả tiếng đàn cũng phiêu
miểu giống như đang kể chuyện xưa.

Chậm rãi, Trần
Dung rủ hai mắt, nàng nhếch khóe miệng, đi đến bên xe ngựa.

Vừa mới đi ra
một bước, một tỳ nữ Vương phủ đã đi tới, nàng ta hướng tới Trần Dung thi lễ,
thấp giọng nói: “Nữ lang, thỉnh cho phép tỳ nữ thêm xiêm y cho người.”

Trần Dung dừng
chân, gật đầu.

Tỳ nữ nhẹ chân
tiến lên, nàng ta đem quần áo màu trắng phủ thêm cho Trần Dung, sau đó cởi tóc
nàng ra, chải vuốt vài cái, rồi vấn lại lần nữa, lại dùng khăn mặt lau đi bùn
đất trên mặt nàng.

Chỉ một khắc,
Trần Dung vừa rồi còn lăn hai vòng trên mặt đất đã tân trang đổi mới hoàn toàn,
sạch sẽ như lúc ban đầu.

Theo khóe mắt,
Trần Dung liếc thấy hai tỳ nữ quỳ gối bên cạnh Vương Hoằng, giúp chàng băng bó
miệng vết thương.

Khi Trần Dung
cất bước, nhóm Vương gia hộ vệ vây quanh nàng cùng Vương Hoằng bắt đầu tản đi.
Tức thì, ánh mắt ở bốn phía vẫn tò mò hướng tới nơi này nhất tề trông lại.

Dưới những ánh
mắt này, Trần Dung bước đi về phía xe ngựa của mình. Bình ẩu đứng ở bên xe
ngựa, nhìn thấy Trần Dung đến gần, bà vội vàng tiếp đón, thấy thường phục màu
trắng trên thân Trần Dung, lại đánh giá nàng lần nữa rồi hỏi với vẻ cẩn thận:
“Nữ lang, vừa rồi Nhiễm tướng quân đến đây ư?”

Trần Dung
không trả lời bà, bước thẳng lên xe ngựa, chỉ chốc lát, mệnh lệnh của nàng từ
trong xe ngựa truyền đến: “Ẩu, rửa mặt chải đầu cho ta.”

“Vâng.”

Đêm đã khuya.

Minh nguyệt
như nước, mây trắng như bông.

Sáng sớm ngày
hôm sau, giọng của một tỳ nữ ở bên ngoài truyền đến: “Nữ lang có ở đây không?”

Bình ẩu vội
vàng đáp: “Ở đây.”

Tỳ nữ kia cười
nói: “Lang quân đợi nàng đã lâu.”

“Vâng.” Bình
ẩu vội vàng vui mừng lên tiếng, thúc giục Trần Dung: “Nữ lang?”

Trần Dung vén
rèm xe, nàng nhìn lại tỳ nữ kia: “Thỉnh chuyển cáo lang quân, A Dung không
khoẻ, hôm nay sẽ không qua.”

Lời của nàng
vừa dứt, tỳ nữ kia đã che miệng nở nụ cười, khoái hoạt nói: “Lang quân nhà ta
đã dự đoán được thân thể nữ lang không khoẻ, ngài bảo tỳ nữ chuyển cáo nữ lang,
lương y đã chuẩn bị, nếu nữ lang không đi được, ngài sẽ bảo hộ vệ tiến đến
mời.”

Hộ vệ đến mời?
Vậy không phải áp bức sao? Trần Dung mỉm cười, nói: “Cần gì sai bảo hộ vệ?
Người như lang quân, chàng cố ý muốn A Dung tiến đến, A Dung không dám không
theo.”

Nàng nhảy
xuống xe ngựa, trong ánh mắt mở lớn của tỳ nữ kia, nàng cười dài mở ra hai tay,
khẽ giũ váy dài, nói: “Xem đi, vừa nghe thấy lang quân nhà ngươi yêu thương, A
Dung ta đã khỏe mạnh hoàn toàn rồi.”

Tỳ nữ kia vẫn
còn trừng mắt nhìn Trần Dung.

Có điều lúc
này Trần Dung đã đạp guốc gỗ đi về phía xe ngựa của Vương Hoằng. Lúc này thời
tiết rất đẹp, Trần Dung đi ở phía trước, vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông tròn đầy,
khiến bóng dáng của nàng có một loại yêu mị rung động lòng người.

Tỳ nữ kia một
bên nhìn, một bên nhịn không được cười nói: “Nữ lang và các nữ lang khác có sự
khác biệt rất lớn?” Rõ ràng tục diễm đến mức này nhưng hành vi cử chỉ cùng tươi
cười của nàng lại mang theo tự tại.

Trần Dung
không để ý đến.

Chỉ chốc lát,
nàng đi tới trước xe ngựa của Vương Hoằng.

Ánh mắt liếc
qua, nam nhân kia tuấn dật thanh hoa, như trăng sáng đang ngồi ở trên tháp
chuyên chú lật xem một quyển sách lụa.

Trần Dung liếc
mắt một cái, chậm rãi bước lên xe ngựa.

Nàng vừa ngồi
xuống, Vương Hoằng liền nhẹ giọng phân phó: “Xuất phát.”

“Vâng.”

Bánh xe lạo
xạo, cát bụi bốc lên, đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Trần Dung lại
nhìn về phía Vương Hoằng. Hôm nay chàng mặc một xiêm y cao cổ màu trắng. Tấm
vải kia dùng sợi tơ kim sắc dệt nên, thêu ra phượng hoàng hai cánh, khiến toàn thân
chàng vô cùng cao nhã.

Nhìn gương mặt
chàng bình thản, khóe miệng khẽ nhếch, lúm đồng tiền mơ hồ, nào giống như người
vừa bị thương?

Nhìn chàng một
cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt.

Lúc này, một
bên truyền đến tiếng cười khẽ của Vương Hoằng: “A Dung mạnh khỏe, có lẽ sẽ
không cần đại phu.”

Tiếng cười ôn
nhu nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng Trần Dung nghe thế nào cũng đều thấy mang theo
đùa cợt.

Trần Dung
trừng mắt nhìn, chầm chậm nói: “A Dung vừa nghe thấy lang quân muốn phái hộ vệ
đến, làm sao còn dám không khỏe nữa?”

Lời này của
nàng cũng châm chọc chàng áp bức mình.

Vương Hoằng
cười nhẹ ra tiếng.

Chàng chậm rãi
ngẩng đầu lên.

Chàng nghiêng
đầu, một lọn tóc rủ xuống trước mắt. Mỉm cười, Vương Hoằng nhẹ nhàng nói: “A
Dung.”

Trần Dung
ngẩng đầu nhìn chàng.

Vương Hoằng
đối mặt với biểu tình thản nhiên của Trần Dung, khẽ cười nói: “Hiện tại A Dung
thật là động lòng người.”

Nghe ngữ khí
này của chàng, nhìn vẻ mặt này của chàng, dường như xung đột, đủ loại biểu hiện
của Trần Dung ngày hôm qua chính là tìm mọi cách lấy lòng chàng, cố tình hấp
dẫn sự chú ý của chàng.

Trần Dung khẽ
mím môi, nàng quyết đoán quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa.

Nàng vừa xoay
đầu, Vương Hoằng không hé răng nói thêm gì nữa. Ánh mắt Trần Dung liếc qua thấy
chàng đang viết nhanh, cũng không biết viết cái gì?

Lúc này, một
chiếc xe ngựa tới gần.

Xe ngựa kia đi
ngay phía sau xe ngựa của Vương Hoằng lập tức ngừng lại, sau đó, Dũ Chí và Hoàn
Cửu lang được tỳ nữ đỡ ra khỏi xe ngựa. Bọn họ bước đến rồi dừng lại trước xe
ngựa của Vương Hoằng, ngồi xuống tháp đối diện của Vương Hoằng.

Hai người ngồi
xuống xong, Dũ Chí phát ra một tiếng cười kỳ quái trong cổ họng, hắn vừa cười
vừa Hoàn Cửu lang nói: “Cửu lang hôm qua không ở đây, đáng tiếc, đáng tiếc, rất
đáng tiếc.”

Nói tới đây,
hắn nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm cổ Vương Hoằng, ngạc
nhiên hỏi: “A, thời tiết dễ chịu nắng rực rỡ thế này, sao Thất lang mặc loại
xiêm y kín mít như vậy? Hay là, trên cổ huynh có gì đó không thể lộ ra ngoài
ánh sáng?”

Vương Hoằng
ngẩng đầu liếc trắng mắt, tiếp tục đọc sách.

Mà một bên
Hoàn Cửu lang lúc này dùng giọng nói sắc nhọn của mình nói: “Đừng vội cười nữa,
thế nhân lạnh bạc, mọi nam nữ si tình đều đáng để tôn kính.”

Dứt lời, Hoàn
Cửu lang đứng lên, hắn hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu, sau đó chuyển
sang Trần Dung, cũng hướng tới nàng vái chào thật sâu.

Khi làm động
tác này biểu tình của hắn rất nghiêm túc, có vẻ tôn kính chi cực.

Hoàn Cửu lang
bên này còn chưa ngồi xuống, bên cạnh Dũ Chí rốt cuộc không thể tự chế mà cuồng
tiếu.

Đúng lúc này,
Vương Hoằng mở miệng: “Người đâu.”

Một hộ vệ tới
gần đáp: “Lang quân?”

Hai mắt Vương
Hoằng khóa chặt trên sách lụa, cũng không ngẩng đầu lên: “Đuổi hai người này
xuống xe ngựa.”

Mệnh lệnh vừa
thốt ra, hộ vệ không chút nghĩ ngợi đáp: “Vâng.”

Dũ Chí liên
tục lắc đầu, vội kêu lên: “Không cần đuổi không cần đuổi, chúng ta tự mình rời
đi.” Một bên kêu lên một bên cười to, hai người ngay cả tháp đều chưa ngồi ổn
liền tranh thủ nhảy xuống xe ngựa.

Tuy rằng hai
người đã đi xa, nhưng tiếng cười quái dị vẫn không ngừng truyền đến.

Vương Hoằng
chậm rãi nhíu mày.

Chàng gập sách
lụa, chuyển sang một hộ vệ quát: “Chém ngựa!”

Ra lệnh một
tiếng, hộ vệ kia nghiêm nghị đáp: “Vâng.”

Đáp ứng xong,
hộ vệ kia rút đao nơi thắt lưng, đi về phía xe ngựa của Dũ Chí và Hoàn Cửu
lang.

Lúc này, trong
xe ngựa truyền đến tiếng cười to, đã khiến cho không ít người chú ý. Những
người này nhìn thấy hộ vệ kia như gió xoáy ập đến thì không khỏi kêu sợ hãi ra
tiếng.

Trong tiếng
kêu, Dũ Chí ngồi trong xe ngựa bị kinh động lập tức ngẩng đầu lên.

Hắn vừa nâng
mắt liền đối diện với đại đao lạnh lẽo của hộ vệ, lập tức Dũ Chí quát to một
tiếng, vội vàng co rụt đầu lại, kêu lên thảm thiết: “Thảm rồi thảm rồi!”

Dũ Chí vừa
kêu, Hoàn Cửu lang cũng vươn đầu ra. Vì thế, trong tiếng quái kêu của Dũ Chí,
trong tiếng quát khẩn trương của Hoàn Cửu lang, hộ vệ kia xông tới, khi xẹt qua
xe ngựa, hàn đao trong tay hắn rơi xuống nhanh như tia chớp!

Huyết quang
vọt lên cao, tuấn mã đang kéo xe bị chém bay đầu. Mà lúc này, xe ngựa vẫn theo
quán tính chạy về phía trước.

Lập tức, vài
hộ vệ của Dũ gia cùng Hoàn gia vội vàng vọt tới, hơn mười đôi tay đồng thời
vươn ra, giữ vững xe ngựa.

Trong xe ngựa,
Dũ Chí kinh hồn chưa định vẫn đang kêu to, Hoàn Cửu lang ốm yếu lại dùng tay ấn
ngực chửi ầm lên.

Trong đủ loại
âm thanh náo nhiệt, hộ vệ Vương gia giữ cương ngừng tuấn mã, nghiêm trang hướng
tới mọi ánh mắt tò mò mà giải thích: “Ngựa của Dũ gia bị bệnh, vì phòng bị sẽ
lây bệnh cho cả đoàn ngựa, mỗ không thể không thực hiện thủ đoạn độc ác này.”

Dứt lời, hắn
giục ngựa tới gần xe ngựa Dũ Chí, hướng tới hai người bên trong hô to gọi nhỏ
thấp giọng cười khổ mà nói: “Hai vị biết rõ lang quân nhà ta mất hứng lại càng
muốn động vào vết thương của ngài, lần này thống khoái rồi chứ?” Nói tới đây,
hắn lại khẽ nói: “Lang quân vừa rồi nói ngài cùng với hai vị tình như huynh đệ,
đã là huynh đệ, tất nhiên có khổ cùng làm, có tội cùng chịu… Nếu hai vị cao
hứng, thì nên kêu lớn hơn nữa.”

Một lời thốt
ra, hai người Dũ Hoàn lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Đi được một
ngày, phía trước rốt cục xuất hiện một ngã rẽ, khi nhóm hộ vệ tiến đến xin chỉ
thị, Vương Hoằng bảo rời khỏi đại đội ngũ.

Vì thế, hơn
mười cỗ xe ngựa dưới sự bảo hộ của năm trăm hộ vệ, đi lên ngã rẽ kia.

Đương nhiên,
đám người Bình ẩu cũng ở trong đó.

Dần dần, thành
Nam Dương đã cách càng ngày càng xa.

Trần Dung xốc
lên rèm xe, nhìn về phía thành Nam Dương nhủ thầm: Kiếp trước, thành Nam Dương
vẫn không rơi vào tay người Hồ, thật hy vọng kiếp này cũng như thế… Không chỉ
là trong thành Nam Dương kia còn có người cùng điền sản cửa hàng của nàng mà
bởi vì, so sánh với Nam Dương, Kiến Khang lại càng là một địa phương xa lạ.

Đảo mắt, năm
ngày trôi qua.

Một ngày này,
thời tiết nắng đẹp, dương quang mùa đông ấm áp chiếu rọi trời đất, nhìn xe ngựa
chạy trên đất vàng xuất hiện một chút sắc xanh nhạt, Trần Dung nhẹ giọng nói:
“Mùa xuân sắp tới rồi.”

Nàng lại quay
đầu ngắm nhìn thành Nam Dương, đột nhiên nói với Vương Hoằng: “Thất lang, Nam
Dương nay đã không còn khói lửa, Mộ Dung Khác sẽ buông tha việc công thành đúng
không?”

Vương Hoằng
dựa vào tháp, vừa vặn chỉnh lật sách lụa, nâng mắt, thản nhiên trả lời: “Gã sớm
đã đi rồi.”

Trần Dung yên
lòng, chuyển mắt, nàng nhẹ giọng nói: “Ta cũng nghĩ như thế.” Với cách làm
người làm việc của Vương Hoằng, sao chàng có thể vô thanh vô tức rời đi? Dù thế
nào, trước khi đi chàng cũng sẽ bố trí một phen, khiến cho Mộ Dung Khác không
thể không lui quân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3