Mị Công Khanh - Chương 126 + 127

Chương 126: Chung xe

Bình ẩu nói
tới đây, liếc nhìn Trần Dung nét mặt tỏa sáng trong gương đồng một cái, lại bổ
sung thêm: “Nữ lang cùng đám danh sĩ hình như có chỗ giống nhau.”

Tất nhiên là
có chỗ giống nhau. Đều là người si đến vô vọng.

Trần Dung đã
điểm trang xong, nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, chuyển sang Bình ẩu hỏi:
“Ẩu về khi nào vậy?”

Bình ẩu nói:
“Sáng sớm, một phụ tá của Nhiễm tướng quân đột nhiên tìm được lão nô, nói là
người đã trở về thành. Hắn đem nô đưa đến cửa thành rồi rời đi.”

Nói tới đây,
Bình ẩu cẩn thận nhìn Trần Dung, lắp bắp hỏi: “Nữ lang, có phải đã phát sinh
chuyện gì hay không?”

Giọng ấp a ấp
úng, có chút lo lắng.

Trần Dung cười
cười, nhẹ nhàng trả lời: “Chúng ta lập tức sẽ trở về Kiến Khang.” Nàng nhìn
Bình ẩu, hai tròng mắt lóe sáng: “Nếu có thể gặp mặt bệ hạ, ta sẽ thỉnh ngài
chấp thuận cho ta chung thân không lấy chồng!”

Một lời thốt
ra, Bình ẩu gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bà liên tục kêu lên: “Nữ lang, nữ lang,
này, này?”

Bà vừa kêu
lên, Trần Dung cũng quay đầu lại, không thèm quan tâm đi ra ngoài cửa: “Ẩu, tới
khi đó, ta sẽ chuẩn bị nhiều điền sản, phụng dưỡng ngươi và Thượng tẩu trăm năm
sống quãng đời còn lại.”

Nghe thấy nàng
nói ra hai chữ “Phụng dưỡng”, Bình ẩu liên tục lắc đầu, nói: “Không được, không
được.” Nói tới đây, Bình ẩu vừa khổ sở theo sát sau Trần Dung, vừa liên tục
nói: “Nữ lang, nào có tiểu cô cả đời không lấy chồng? Đây, đây là chuyện không
thể không để ý được.”

Bình ẩu nói
xong, nhìn thấy người hầu bên ngoài đều đang nhìn mình và Trần Dung, vội vàng
ngậm miệng.

Lúc này, sắc
trời đã tối muộn, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng ồn ào,
tiếng ngựa hí không dứt bên tai.

Xem ra, các
gia các hộ tất cả đều bận rộn chuyển ra Nam Dương.

Trần Dung lắng
nghe âm thanh này, cũng không quay đầu lại nói với Thượng tẩu: “Tẩu, đi thu
thập hành lý cho tốt, lúc nào cũng chuẩn bị rời đi.”

“Vâng.” Thượng
tẩu lên tiếng, lão đi đến phía sau Trần Dung, chần chừ rồi nói: “Nữ lang, số
điền sản còn ở đây, lão nô không muốn đi.”

Một hồi lâu,
nàng khẽ nói: “Nếu Vương Thất lang rời khỏi thành Nam Dương, nghĩ đến thành Nam
Dương sẽ là an toàn.” Dừng một chút, nàng chuyển mắt nhìn Thượng tẩu, nói:
“Việc điền sản, tẩu an bài một chút đi. Nhưng mà ở chỗ Kiến Khang, ta vẫn muốn
Thượng tẩu có ở đó.”

“Vâng.”

Thượng tẩu
lĩnh mệnh rời đi.

Đây nhất định
là một đêm không ngủ ngon.

Trần Dung đứng
ở dưới tàng cây, nhìn đèn đuốc toàn thành, thật lâu vẫn đều không nhúc nhích.

Cũng không
biết qua bao lâu, đến khi trong sân lặng yên không một tiếng động, đến khi bên
ngoài đèn đuốc dần dần ảm đạm, đến khi trong không khí không hề có tiếng sanh
nhạc vang lên, Trần Dung mới quay đầu lại.

Nàng vừa quay
đầu thì lại ngẩn ngơ.

Cũng không
biết khi nào trong sân của nàng đã được mang lên hai tháp, mà nam nhân tuấn dật
đang ngồi ở trên tháp, chậm rãi uống rượu, áo trắng như tuyết, không phải Vương
Hoằng thì là ai?

Phía sau Vương
Hoằng, ở một góc tối đen mơ hồ có mấy bóng người. Mà phía trước sân nàng thì vô
cùng im lặng, cũng không biết người đang ngủ hay là không có ở đây.

Chàng lại đến
vào lúc đêm muộn thế này, đột nhiên xuất hiện ở trong sân của nàng.

Trần Dung nhìn
chàng, chậm rãi, nàng cười bình thản.

Bước nhỏ đến
gần chàng, Trần Dung ngồi xuống tháp đối diện.

Dưới tinh
quang, nàng mỉm cười, ôn nhu tùy ý nhìn nam nhân này, lúc này dù là ánh mắt hay
là biểu tình của nàng đều không thấy vẻ kinh dị, cũng không thấy sự xa cách.
Giống như chàng vẫn là bằng hữu tốt của nàng, giống như thời khắc gặp nhau hiện
giờ là hai người sớm đã thương nghị qua.

Mỉm cười nhìn
chàng, Trần Dung vươn tay rót rượu đầy chén của chàng và của mình, bưng lên chén
đặt bên môi chậm rãi uống - chàng không nói lời nào, Trần Dung cũng không nói
chuyện.

Rất lâu sau
đó, Vương Hoằng mở miệng, giọng của chàng vẫn thanh nhuận êm tai, chàng gọi với
sự ôn nhu: “A Dung.” Chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, gương mặt
xinh đẹp lạnh lùng, quần áo thường phục trắng như tuyết, hầu kết giật giật,
ngừng một lúc, chàng khẽ gọi: “A Dung.” Thở dài một tiếng, chàng nói thẳng:
“Hành lý của nàng đã được cho vào trong xe, mọi việc cũng an bài xong, có thể
xuất phát rồi.”

Trần Dung mỉm
cười, nhẹ nhàng, tùy ý nói: “Ta sẽ đi cùng với Trần Công Nhương.”

Vương Hoằng
nhấp một ngụm rượu, chàng đứng lên.

Ngay khi tay
áo dài của chàng vung lên, Trần Dung nghĩ rằng chàng sẽ cứ như vậy rời đi, chỉ
nghe Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Đánh ngất nàng.”

Cái gì?

Trần Dung cả
kinh, ngẩng phắt đầu.

Nhưng nàng vừa
mới ngẩng đầu, sau gáy cảm thấy đau nhức, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã vào
một ôm ấp tản ra mùi hương thơm ngát.

Trần Dung tỉnh
lại từ trong sự xóc nảy đảo điên.

Nàng nghiêng
người, tay phải vô ý thức sờ qua.

Vừa sờ, liền
chạm phải một chỗ ấm áp. Trần Dung mơ hồ dùng tay ấn ấn, một bàn tay đột nhiên
vươn ra, bao bàn tay nàng lại.

Trần Dung từ
từ mở mắt ra.

Nàng nhìn thấy
là Vương Hoằng đang lật xem sách lụa, giờ phút này, chàng đang thoải mái mà
ngửa ra sau, mà tay phải của mình được bàn tay trái của chàng vững vàng nắm
lấy.

Cảm giác được
Trần Dung ngồi dậy, tay trái chàng buông lỏng, tùy ý buông nàng ra. Từ đầu đến
cuối, đôi mắt chàng vẫn dính chặt trên sách lụa.

Trần Dung liếc
chàng một cái liền dịch sang một bên, nàng vươn tay xốc lên rèm xe, tò mò nhìn
ra bên ngoài.

Bên ngoài là
cát bụi cuồn cuộn, chỗ có thể lọt vào tầm nhìn đều là đoàn xe dài lê thê, phía
trước đã thế, phía sau cũng vậy.

Vừa nhìn qua,
đây rõ ràng là một tạp quân, các đại gia tộc đều có mặt.

Trần Dung lại
ló đầu nhìn ra phía sau.

Xem xét trong
chốc lát, nàng nhận ra mấy chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau là thuộc về nàng,
nàng có thể nhìn thấy Thượng tẩu đang đánh xe.

Trần Dung lùi
đầu về.

Chuyển mắt,
nàng thấy trong xe ngựa có đặt cầm, lập tức nghiêng người qua, đặt cầm ngay
ngắn, tay phải khẽ gẩy, tiếng đàn thản nhiên vang lên.

Tiếng đàn thản
nhiên vẫn hoa lệ như cũ, nhưng ngoài sự hoa lệ có thêm một phần tự tại, Vương
Hoằng ngẩng đầu lên.

Chàng lẳng
lặng nhìn nàng.

Rèm xe lay
động, có một tia nắng xuyên thấu vào, chiếu trên mặt, trên hai mắt của nàng.

Trên gương mặt
xinh đẹp này mang theo tươi cười, hai mắt trong trẻo như sao.

Bị mình đột
nhiên xuất hiện đánh ngất đi, vừa tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang ngồi
trong xe ngựa xóc nảy, nữ tử này không hề kinh hãi không hề sốt ruột.

Vương Hoằng
chậm rãi buông sách lụa trong tay, lại ngả về phía sau, ngón tay thon dài trắng
trẻo của chàng vuốt cằm của mình, có chút đăm chiêu nhìn nàng.

Dưới ánh mặt
trời, gương mặt kia xinh đẹp minh diễm động lòng người, nhưng ở chỗ cằm có dấu
vết xanh tím, tức thì, tình cảnh hôm qua nàng cùng Nhiễm Mẫn gặp nhau hiện lên
ở trước mắt chàng…

Tiếng đàn thản
nhiên mà đến, tựa như nước suối, xuyên qua núi rừng cao cao, đi qua bụi cây sum
suê, trải qua bãi đất hoang vu, cuối cùng, lọt vào giữa lòng sông.

Nó xuyên qua
xuân, đi qua thu, trải qua đông, cuối cùng dũng mãnh trôi vào giữa sông lớn,
không còn là bản thân mình nữa…

Một chiếc xe
ngựa tới gần, giọng nói vang dội Dũ Chí truyền đến: “Thất lang, tiếng đàn của
huynh khi nào thì vừa hoa lệ lại tang thương như thế?”

Hắn hỏi đến
đây, liếc mắt một cái thấy Trần Dung đang đánh đàn thì không khỏi há to miệng.

Kỹ nghệ của
Trần Dung tuy rằng chỉ luyện tập mười mấy năm, nhưng nàng cũng được coi như có
thiên phú. Có điều tiếng đàn của nàng chỉ thấy kỹ xảo, không thấy ý cảnh. Điều
khiển tuy rằng phiền phức cặn kẽ, biến chuyển viên mãn, nhưng một tiếng đàn
không có ý cảnh, kỹ xảo cao mình tới đâu cũng không thể trở nên thanh nhã,
không tính là tuyệt vời.

Nhưng hiện
tại, tiếng đàn của nàng, rốt cục ngoài kỹ xảo còn có linh hồn của chính mình.

Dũ Chí kinh
ngạc nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, chuyển sang nhìn
Vương Hoằng cười nói: “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân này của huynh thật giỏi,
đúng là thành thạo.”

Chậm rãi,
tiếng đàn yên tĩnh.

Trần Dung
ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Dũ Chí, mỉm cười nói: “Công sai rồi,
thiếp họ Trần, tên Dung, khi người gọi ta, nên gọi là Trần thị A Dung.”

Lời của nàng
là chỉ trích câu “phụ nhân này của huynh” dùng từ không ổn.

Dũ Chí bị nàng
trừng mắt một cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, sau khi làm mặt quỷ với
chàng thì nói với vẻ coi thường: “Vương Thất lang, huynh cũng quá kém cỏi rồi.”

Hắn chậc chậc
hai tiếng, hừ một tiếng: “Mất thời gian quá, người kia của nhà ta, ta chỉ mất
một tháng thôi.”

Đối mặt với sự
coi thường của hắn, Vương Hoằng cười nhẹ, chàng quay đầu, lẳng lặng nhìn về
phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo gió khẽ bay, ánh mắt chàng
không khỏi trở nên nặng nề.

Một hồi lâu,
chàng nhẹ nhàng nói: “Người với người, vốn bất đồng.”

Lời này vừa
thốt ra, Dũ Chí ngồi ở trong xe ngựa một bên cười to, một bên hai tay chống
nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường nhìn Vương Hoằng.

Vương Hoằng
thấy thế, mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình lại liếc về phía Trần Dung.

Trần Dung còn
đang đánh đàn, trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ ra tang
thương kia lại thản nhiên vang lên.

Theo tiếng đàn
vừa truyền ra, dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng lại. Nơi
này đều là hành gia lý thủ (người trong nghề), tiếng đàn của Trần Dung
vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí đã phát hiện chỗ bất phàm.

Mọi người ở
đây nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn kia lại ngừng lại.

Hóa ra, Trần
Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm ra, một lần nữa ngồi yên trong xe
ngựa, nhìn ngắm bên ngoài.

Nàng ngắm nhìn
xung quanh, phía sau nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí nói chuyện với nhau, từng câu
một lại truyền đến. Dũ Chí liếc nhìn Trần Dung, dựa sát vào Vương Hoằng, hạ
giọng hỏi: “Huynh đã làm chuyện gì vậy? Sao lại khiến phụ nhân này ngay cả sống
cũng không muốn nữa thế?”

Lời này vừa
nói ra, khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi cười khổ.

Sau đó, chàng
liếc về phía Dũ Chí.

Đối diện với
ánh mắt của chàng, Dũ Chí vội vàng cười ha hả, thấp giọng nói: “Cứ coi như ta
chưa từng hỏi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn tò mò, nhìn Trần Dung mặc quần áo
thường phục màu trắng, lại nhìn Vương Thất lang, hắn than thở: “Ngay cả quần áo
đều mặc giống nhau… Đến Kiến Khang, chỉ sợ đám tiểu nhi nữ đều sẽ bắt chước các
ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống vậy mất thôi.”

Lúc này đây,
lời của hắn vừa dứt, Trần Dung vươn người, hướng ra phía sau gọi: “Ẩu!”

Cho dù khắp
nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn nghe thấy giọng của nữ lang nhà mình, lập tức bà ló đầu
ra, tươi cười rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” Trên mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm
qua bị tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ tới mức một đêm không ngủ, cuối
cùng giờ cũng đã yên lòng.

Trần Dung thấy
bà đáp ứng, vươn tay huých vào cửa xe. Thân mình nàng di chuyển, cánh tay lại
bị kéo căng.

Tiếp theo,
phía sau nàng truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng, cùng với hơi thở ấm
áp chàng phun ra bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa đi rất nhanh, cứ thế nhảy
xuống sẽ làm nàng bị thương.”

Trần Dung chậm
rãi quay đầu, thản nhiên cười tà nghễ nhìn chàng, đáp: “Lang quân, chàng quá lo
lắng rồi.” Hiện tại nàng cũng không còn muốn chết nữa.

Chương 127: Giằng co

Đúng lúc này,
bên cạnh truyền đến một tiếng cười to, Dũ Chí oa oa kêu lên: “Thất lang à Thất
lang, làm gì mà khẩn trương đến vậy?”

Trong tiếng
cuồng tiếu của hắn, Vương Hoằng quay đầu liếc nhìn một cái. Một cái liếc mắt
này, tiếng cười của Dũ Chí lập tức im bặt, có điều trong hầu kết thỉnh thoảng truyền
ra một vài âm thanh cổ quái, dường như đang nhịn cười vô cùng vất vả.

Lúc này, bên
ngoài truyền đến tiếng gọi của Bình ẩu: “Nữ lang?”

Trần Dung nghe
thấy, thi lễ với Vương Hoằng, nói: “Xin báo với xa phu, A Dung xuống xe.”

Nàng mỉm cười,
khẽ khàng thi lễ, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy Vương Hoằng trả lời,
không khỏi ngẩng đầu nhìn chàng.

Vừa nhìn, nàng
đối diện với Vương hoằng giơ chén rượu, mặt mày bình thản, khóe miệng mỉm cười
đang rất tự tại, nhìn bộ dáng này của chàng dường như không nghe thấy thỉnh cầu
của nàng vậy?

Trần Dung kinh
ngạc hết sức, liếc mắt nhìn Dũ Chí đang nhịn cười đến mức cơ trên mặt vặn vẹo,
lập tức nàng trừng mắt nhìn, thản nhiên cười, im lặng ngồi trở lại tháp, không
đề cập tới việc rời đi nữa.

Cứ như vậy,
Vương Hoằng lẳng lặng uống rượu của mình, Trần Dung nghiêng đầu xuyên qua rèm
xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dũ Chí thì nhìn người này rồi nhìn người
kia, trong hầu kết có tiếng lục khục không ngừng truyền đến.

Bên ngoài,
Bình ẩu gọi hai lần, thấy Trần Dung không trả lời liền lùi đầu về.

Mà đoàn xe vẫn
đang tiếp tục chạy về phía trước.

Cũng không
biết qua bao lâu, Dũ Chí đã rời đi, cát bụi ập tới gần.

Đây là một hộ
vệ Vương gia đi dò đường, hắn đến gần xe ngựa, thấp giọng bẩm: “Lang quân,
Nhiễm tướng quân đang chạy về phía này.”

Nhiễm Mẫn?

Trần Dung
ngẩng đầu lên.

Vương Hoằng
chậm rãi buông chén rượu, miệng chàng bất giác khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói thầm:
“Đoạt thê của người khác, cho dù là có tư tình cũng là việc làm không hề phúc
hậu.” Tự nói đến đây, chàng hướng ra phía ngoài kêu lên: “Bỏ dấu hiệu của xe
ngựa xuống, thay đổi tuyến đường.”

“Vâng.”

Bên ngoài kỵ
sĩ lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, Vương
Hoằng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.

Rõ ràng là
chàng đuối lý, nhưng lúc này hai mắt chàng sáng ngời, thần thái thản nhiên,
thật sự thanh thản nói không nên lời, làm sao có thể nhìn thấy nửa điểm hổ
thẹn?

Trần Dung liếc
nhìn chàng một cái, thu hồi ánh mắt.

Vương Hoằng ra
mệnh lệnh nhưng trên đường cũng không nhìn thấy đường khác, mãi cho đến khi mặt
trời chiều ngả về tây, bọn họ cũng không tìm được cơ hội rời đi.

Lúc dùng bữa
tối.

Chúng hộ vệ
nhảy xuống xe ngựa, bắt đầu hạ trại chuẩn bị bữa tối, Vương Hoằng cũng đã rời
đi.

Trần Dung nhảy
xuống xe ngựa, quay đầu tìm kiếm đám người Bình ẩu.

Bình ẩu cũng
đang tìm nàng, nhìn thấy Trần Dung nhìn xung quanh, Thượng tẩu vội vàng đánh xe
ngựa tới gần, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang.”

Trần Dung quay
đầu, thấy là bọn họ thì cười rạng rỡ.

Nàng bước đến
xe ngựa, vén rèm xe chui vào.

Bình ẩu đang ở
trong xe ngựa, bà thấy Trần Dung bộ dạng mỏi mệt, vội vàng nói: “Nữ lang, nước
nóng đã chuẩn bị xong, có muốn tắm rửa không?”

Trần Dung cúi
đầu, liếc nhìn áo trắng trên người mình một cái, khẽ gật đầu.

Chỉ chốc lát,
nước nóng đã chuẩn bị xong.

Trần Dung đem
mặt chôn ở trong nước ấm, đến khi không thở nổi, nàng mới ngẩng đầu. Lúc này,
Bình ẩu đang gội đầu cho nàng, bà vừa lòng nhìn Trần Dung với da thịt trắng nõn
mịn màng trong bọt nước của, vẻ mặt tươi cười, lại vô hình trung có sự lạnh
lùng khiến người ta không dám tới gần, liền thoải mái nói: “Lão nô mấy ngày nay
nhìn nữ lang, thật sự là càng nhìn càng đẹp mặt.”

Bà cười đến
mặt mày hớn hở: “Nữ lang nhà ta, cuối cùng không hề tao mị như vậy nữa.” Bởi vì
toàn bộ sĩ tộc đều lấy thanh nhã là tiêu chuẩn cái đẹp, dáng người cùng khuôn
mặt trong mắt người đời đều mang theo tính dụ hoặc, ngoài chữ “mị”, lại thêm
một chữ “tao”. Có lẽ ở thời đại trước kia, nữ lang như nàng chỉ có thể nói là
trời sinh khúm núm, nhưng ở thời đại này, thế nhân sẽ tự động miêu tả thành tao
mị. Tựa hồ không hình dung như vậy thì không đủ để biểu đạt bài xích cùng sự
coi thường đến từ bản năng kia.

Đối với Bình
ẩu đang vui mừng, Trần Dung chỉ cười nhẹ.

Mắt nàng đảo
qua mấy bộ thường phục, đột nhiên nói:” Về sau đừng chuẩn bị quần áo trắng
nữa.”

Bình ẩu ngẩn
ra, không khỏi hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao ư?”
Trần Dung nhớ tới lời của Dũ Chí, chậm rãi cười, khẽ nói: “Mọi chấp nhất, đều
là si mê không tỉnh.”

Những lời này
Bình ẩu nghe không hiểu.

Bà nhếch miệng
cười nói: “Nữ lang không thích áo trắng cũng được. Ra đi quá vội vàng, lão nô
còn chưa có thời gian may thường phục áo trắng cho nữ lang.”

Lúc này, Trần
Dung ngắt lời bà: “Khi nào thì các ngươi lên xe ngựa?”

“Là giờ tý tối
hôm qua, cũng không biết vì sao mọi người nói chuyện xong thì mơ mơ màng màng
ngủ. Vừa tỉnh dậy, người Thất lang đã lại đây, bọn họ nói, nữ lang đã xuất
phát, muốn chúng ta nhanh chân một chút. Ha ha, may mắn chúng ta đã sớm chuẩn
bị tốt, nói đi là có thể đi, bằng không sẽ khiến người Vương gia không vui.”

Lải nhải một
hồi, Bình ẩu nói: “Nữ lang, xong rồi.”

Trần Dung lên
tiếng đáp, dưới sự hầu hạ của bà mặc xiêm y, bước trên guốc gỗ, đi xuống xe
ngựa.

Nàng bước
xuống xe ngựa, mười mấy ánh mắt phát sáng đều nhìn về phía nàng, dần dần, người
nhìn nàng càng ngày càng nhiều… Ngay cả Vương Hoằng đang ngồi trên tháp dưới
tàng cây, tay đánh đàn lúc này cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Lúc này Trần
Dung đã thay đổi một bộ thường phục màu vàng nhạt hoa văn màu tím, có thêu phi
điểu.

Thường phục
vàng nhạt kia khiến gương mặt thanh diễm tỏa sáng, tươi tắn vô cùng, tóc tai
nàng xõa tung ướt đẫm, chân ngọc trắng như tuyết, đi guốc gỗ chậm rãi bước về
phía trước, cả người kiều diễm ướt át, sáng ngời vô cùng.

Y bào vàng
nhạt rộng rãi kia theo gió phiêu đãng, tay áo tung bay, càng làm nổi bật thắt
lưng chỉ một bàn tay đã nắm chặt của nàng.

Dũ Chí ngơ
ngác nhìn nàng, vỗ mạnh trên đùi một cái, thở dài: “Đúng là một vưu vật, Thất
lang, huynh thật có phúc.”

Hắn mới nói
đến đây, lập tức che miệng, thầm thì hàm hồ: “Đã quên đã quên, huynh còn chưa
nạp nàng về, nàng còn chưa phải là phụ nhân của huynh. Ha ha.” Cuối cùng vẫn là
nhịn không được cười to ra tiếng.

Trong tiếng
cười huyên náo của hắn, Vương Hoằng giơ lên chén rượu nhợt nhạt nhấp một ngụm,
ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.

Đúng lúc này,
một tiếng vó ngựa truyền đến.

Tiếng vó ngựa
nặng nề vang lên khiến cát bụi bốc lên cao, hồi lâu không tiêu tan.

Đảo mắt, tiếng
vó ngựa kia xuất hiện trên quan đạo phía sau Trần Dung.

Khi tiếng vó
ngựa ngừng lại, bước chân nặng nề mà xơ xác tiêu điều truyền đến sau lưng nàng.

Trần Dung đang
bước đi theo bản năng cảm giác được không ổn, nàng quay đầu lại nhìn.

Vừa quay đầu,
nàng đã đối diện với một đôi con ngươi âm liệt, đối mặt với một nam nhân đi
nhanh mà đến, sát khí nặng nề.

Nam nhân này,
đúng là Nhiễm Mẫn.

Trách không
được người chung quanh đều không bị kinh động, hóa ra Nhiễm Mẫn chỉ dẫn theo
mười hộ vệ, ngay cả giờ phút này y nhanh chóng đi đến, cũng chỉ là bên hông
buộc một cây đao, không mang theo binh khí sở trường.

Khuôn mặt tuấn
tú của Nhiễm Mẫn bình tĩnh, đảo mắt, y đã đi tới trước mặt Trần Dung.

Y dừng chân,
cúi đầu, nhìn chằm chằm Trần Dung, mày rậm chậm rãi nhăn lại, đánh giá nàng từ
trên xuống dưới rồi mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Đi!” Y cầm cánh tay
Trần Dung, kéo nàng đi về phía trước.

Khi không bị y
kéo đi, Trần Dung chỉ đành bước nhanh hơn.

Đảo mắt, hai
người đã đi tới trước mặt Vương Hoằng.

Ngay khi Nhiễm
Mẫn vừa tiếp cận, bốn phía tiếng bước chân lặng yên vang lên, cũng là chúng
Vương gia hộ vệ bất động thanh sắc vây quanh nơi này.

Vương Hoằng
chậm rãi đứng thẳng dậy.

Chàng nhìn
Nhiễm Mẫn, vái chào y thật sâu, nhẹ giọng nói: “Vương Hoằng hổ thẹn.” Đôi mắt
chàng trong suốt cao xa, lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, tiếp tục nói: “Tuy nhiên,
tướng quân cùng A Dung vô môi vô sính…”

Chàng đây là ở
nói cho Nhiễm Mẫn biết, ước định của y và Trần Dung chỉ có thể nói là tự hai
người trao nhận, hai người không có ước hẹn đàng hoàng hay sính lễ, không có
thông qua trưởng bối. Cho nên, cho dù chàng đoạt Trần Dung cũng không thể nói
giữa hai người có mối hận đoạt thê.

Nhiễm Mẫn hừ
mạnh một tiếng.

Y đi đến trước
mặt Vương Hoằng.

Gần như là đột
nhiên, ngay khi y tiến lên một bước, y rút ra trường đao, sau đó tay phải vung
lên, đặt đao kề cổ Vương Hoằng.

Động tác của y
quá mức đột ngột, hộ vệ của Vương gia đông đúc đứng chung quanh lại có thể ngăn
cách ánh mắt của mọi người bốn phía. Tuy rằng đám hộ vệ này chỉ cách Vương
Hoằng năm bước, nhưng mà, Nhiễm Mẫn hành động quá đột ngột, bọn họ chưa kịp
phản ứng, y đã ra tay.

Đao phong lạnh
lẽo dán lên cổ Vương Hoằng, nó ánh lên quang mang, lấp lóa làm người ta tim mật
câu liệt.

Tiếng kêu của
chúng hộ vệ đều biến mất, bọn họ không hề chớp mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nhìn chằm
chằm đao kia, có rất nhiều người trên trán, sau lưng đã đổ mồ hôi.

Nhiễm Mẫn nặng
nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chậm rãi, đao phong của y khẽ cử động.

Theo động tác
của y, tiếng kêu áp lực tứ phía vang lên.

Lúc này, Vương
Hoằng mỉm cười, chàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, như
vậy thật khó coi.”

Nhiễm Mẫn cũng
chỉ khẽ cười, nụ cười này khàn khàn, trầm thấp, sát khí nặng nề.

Y trừng mắt
nhìn Vương Hoằng, lạnh lùng nói: “Không thể tưởng được, người như Nhiễm Mẫn ta
lại có một ngày sẽ bị một kẻ sĩ tay trói gà không chặt khi nhục đến mức này!”

Y dùng đến hai
chữ “khi nhục”.

Vương Hoằng
nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, chàng cũng không để ý tới đao phong kề bên cổ,
cúi đầu, bưng lên chén rượu chậm rãi nhấp một ngụm… Khi chàng làm động tác này,
cây đao của Nhiễm Mẫn tất nhiên không lui về phía sau. Bởi vậy, mũi đao sắc bén
kia đâm vào da thịt trắng trẻo của chàng một vết cắt nhợt nhạt, miệng vết
thương mặc dù nông, nhưng máu chảy ra cũng khá nhiều. Máu chảy ra nhanh như
thế, đảo mắt đã nhiễm đỏ ngực áo màu trắng của chàng.

Trần Dung nhìn
máu tươi ồ ồ chảy ra, dần dần rủ mắt, nhẹ giọng gọi: “Nhiễm tướng quân.”

Nàng đứng ở phía
sau Nhiễm Mẫn, nhìn thân hình y cao lớn vĩ ngạn từng vô cùng quen thuộc hiện đã
dần dần trở nên xa lạ, hỏi: “Nhiễm tướng quân, lần này ngài tiến đến là muốn
mang ta trở về sao?” Nàng cười yêu mị, giọng mĩ đãng mang theo trào phúng:
“Chẳng lẽ tướng quân không chê A Dung đã thất thân, vẫn muốn cưới ta làm thê ư?
Nhưng ngay cả như vậy, A Dung vẫn không muốn, đương nhiên, nếu tướng quân giết
Trần Vi, có lẽ A Dung sẽ cân nhắc.”

Trong giọng
nói của nàng không chỉ có mĩ đãng, trào phúng, còn có lạnh lùng, đây là một
loại hoàn toàn lạnh lùng khi đối diện với y.

Lập tức, Nhiễm
Mẫn quay đầu lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3