Mị Công Khanh - Chương 118 + 119

Chương 118: Chuyện xưa tái diễn?

Chỉ thấy Mộ
Dung Khác cười lạnh một tiếng, hai mắt dưới mặt nạ sắc bén như dao nhìn chằm
chằm Vương Hoằng: “Vương Thất lang, hôm nay ta dẫn đại quân tiến đến, cũng
không phải là vì đấu võ mồm với ngươi.” Gã chỉ vào quan tài phía sau, quát:
“Người đâu, nâng lên đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng
trả lời, có bốn sĩ tốt đi ra, bọn họ nâng quan tài dát vàng kia, đi nhanh đến
dưới tường thành.

Nhìn những
người này càng ngày càng gần, nhìn bọn họ nghênh ngang đặt quan tài dưới chân
tường thành, Vương Hoằng lắc đầu, cất giọng nói: “Có qua có lại mới toại lòng
nhau. Ta đã chuẩn bị tốt lễ vật cho Khác tiểu lang, các ngươi cũng đưa xuống
đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng
trả lời vang dội, mười người Vương gia nâng năm thùng, ném xuống dưới tường
thành.

Tường thành
cao như thế, thùng gỗ rơi xuống đất, nhất thời dập nát, vụn gỗ bay tứ tung, lộ
ra quần áo đầy ắp bên trong.

Thật đúng là
năm thùng quần áo. Có điều quần áo này phấn hồng xanh rì, mỏng manh sặc sỡ, rõ
ràng là thứ mà nhóm diễm kỹ thích mặc.

Mọi người vạn
vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng phong nhã cao thượng lại làm ra việc này,
tức thì, khắp nơi tiếng nghị luận vang lên, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai
của Vương Hoằng vẫn du dương truyền ra: “Sau khi gặp quân vẫn ấm ức đến nay. Số
quần áo này, Hoằng đã chuẩn bị nhiều năm, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt
đưa đến trước mặt tiểu lang rồi.”

Chàng mỉm
cười, ngữ khí so với khi đối diện với Trần Dung còn ôn nhu hơn: “Hai năm rồi,
xiêm y đã cũ, đồ tiểu lang mặc những năm qua hơn phân nửa rất khó coi. Hôm
nay ném nó xuống, coi như là kết thúc.”

Lời này, muốn
bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu, ngữ khí này muốn bao nhiêu ôn nhu thì cũng
có bấy nhiêu.

Gần như là đột
nhiên, nhóm sĩ phu trên tường thành cất tiếng cười to. Tiếng cười càng lúc càng
lớn, càng ngày càng vang.

Tiếng cười
truyền ra xa xa. Trong khoảng thời gian ngắn, đại quân áp thành mang đến sợ
hãi, người Tấn yếu nhược đã lâu, luôn đối với chiến tranh theo bản năng cảm
thấy nao núng, tại đây trong tiếng cười đã trở thành hư không.

Nhiễm Mẫn nhíu
mày, hừ nhẹ một tiếng, xa phu đứng phía sau y thấy thế hì hì cười nói: “Dùng
loại phương pháp này khích lệ sĩ khí, đúng là văn sở vị văn.”

Lúc này, mặc
kệ là người Tấn, hay là người Tiên Ti khắp nơi đều noi theo người Tấn, giữa nam
nhân và nam nhân đều có một chút chuyện ái muội, thật sự là tầm thường vô cùng.
Chẳng những tầm thường, hơn nữa còn phát triển theo thời gian…

Đổi lại là một
người khác, tại đây trong không khí này khả năng sẽ cười trừ, nhưng Mộ Dung
Khác không giống vậy, trong cơ thể gã có sự điên cuồng của gia tộc Mộ Dung, gã
cực kỳ chán ghét bị người khác coi là luyến đồng.

Bởi vì ghét người
khác vung tay múa chân với diện mạo của mình, gã thậm chí đã đeo mặt nạ nhiều
năm. Huống chi, giờ này khắc này, gã là thống soái, phía sau gã có vô số tùy
tùng thề sống chết đi theo, đối với gã tôn trọng có thừa!

Trong khoảng
thời gian ngắn, sĩ tốt Tiên Ti dưới thành nổi giận như sấm, Mộ Dung Khác lại
điên cuồng hét lên một tiếng, giục ngựa xông thẳng về phía trước.

Lúc này, hai
tướng lĩnh gắt gao đi theo đồng thời vươn tay, kéo lại Mộ Dung Khác.

Cũng không
biết bọn họ nói gì với Mộ Dung Khác, Mộ Dung Khác đang nổi giận thở hổn hển mấy
cái thì dần dần bình tĩnh trở lại.

Mà lúc này,
Hoàn Cửu lang đứng ở trên tường thành nói với Vương Hoằng: “Các huynh đệ cuối
cùng thả lỏng đi.”

Vương Hoằng
gật đầu, chàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Khác đang căm tức, thở dốc không thôi,
khóe miệng cong lên, vung tay áo dài, nói: “Đi thôi.”

“Tại sao lại
rời đi?”

Những lời này,
là mấy người đồng thời hỏi ra.

Vương Hoằng
cười cười, giọng nói của chàng có chút đạm mạc: “Mộ Dung Khác luôn cẩn thận đa
nghi. Gã nâng ra cỗ hoàng kim quan kia là muốn xem xem chúng ta lo lắng thế
nào. Hiện tại lửa giận ập đến, sẽ sinh ra bất an trong tâm.”

Cùng lúc khi
lời Vương Hoằng vừa dứt, tiếng đánh trống reo hò truyền đến. Mọi người quay
đầu, đã thấy Mộ Dung Khác chuyển cờ soái, tức thì, tiền đội biến thành hậu đội,
chúng kỵ sĩ bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Đám kỵ sĩ đã
được huấn luyện, như một cánh tay, trong nháy mắt, bọn họ đã lui cách thành Nam
Dương mấy trăm bước xa. Nhìn cát bụi vẫn còn bốc lên cao, một tiếng cười truyền
đến: “Thất lang hiểu biết Mộ Dung Khác như thế, xem ra trận chiến này có vài
phần thắng.”

“Vài phần
sao?”

Vương Hoằng
cười nhẹ, cất bước đi về phía trước.

Cuối cùng,
binh lính của Mộ Dung Khác cách thành Nam Dương ba dặm, lập doanh trướng trên
bãi đất hoang vu.

Nhìn doanh trướng
trùng trùng kia, Nhiễm Mẫn trở lại thành lâu bắt đầu mặc khôi giáp. Chỉ chốc
lát, y mang theo chúng tướng được võ trang bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài.

Trần Dung ngẫm
nghĩ, cất bước đuổi theo.

Nàng mới đi ra
vài bước, Nhiễm Mẫn liếc nhìn nàng một cái, lập tức mày rậm nhíu lại, quát:
“Chúng ta hiện tại là ra khỏi thành, phụ nhân như nàng không cần phải đi theo.”

Trần Dung cũng
biết, nàng chỉ là không biết bản thân nên làm gì bây giờ. Hiện tại nghe thấy
Nhiễm Mẫn nói như thế, nàng thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Khi ngẩng đầu,
Nhiễm Mẫn cùng chúng tướng đã đi xa.

Thời điểm Trần
Dung ra khỏi thành lâu, chân trời phủ đầy nắng chiều, ửng hồng, vô cùng sáng
lạn.

Trần Dung ngẫm
nghĩ, cất bước tới chỗ Trần phủ.

Lúc này nàng
vẫn ăn mặc như lúc đi ra ngoài, là bào phục của nam tử, bên trong dùng mảnh vải
bó ngực, hoàn toàn che giấu dáng người yểu điệu của nàng. Trên đầu lại đội đấu
lạp, đi trên ngã tư đường tựa như một thiếu niên gầy yếu.

Lúc này trong
thành Nam Dương vẫn hoàn toàn là khung cảnh bối rối. Có điều bối rối này so với
ban ngày cũng đã đỡ hơn nhiều.

Mỗi khi đi vài
bước, Trần Dung có thể nhìn thấy một kẻ sĩ nước miếng tung bay giảng giải những
chuyện xảy ra sáng hôm nay. Mà càng đến mặt sau, mọi người kể về Mộ Dung Khác
càng ngày càng không nghe nổi, đều nói gã bị Vương Hoằng chọc giận đến hộc máu
ba lần, ngã xuống đất không thể đứng dậy… Bởi vậy, mỗi khi lời vừa thốt ra,
trong đám người đã bộc phát ra tiếng hoan hô.

Trần Dung lặng
yên không một tiếng động xuyên qua dòng người, đi tới ngoài cửa Trần phủ.

Trần phủ trong
ngoài nhốn nháo, bọn người hầu xưa nay không thể ra ngoài, lúc này đều chen
chúc ở ngoài cửa, quần tam tụ ngũ nói chuyện với nhau, nói đến nói đi, vẫn là
liên quan đến Mộ Dung Khác cùng Vương Hoằng.

Nhìn thấy bọn
người hầu đi ra, Trần Dung mừng rỡ, nàng vội vàng kiễng mũi chân, hướng tới đám
người nhìn quanh.

Chỉ chốc lát,
nàng rốt cục thấy được bóng dáng của Thượng tẩu.

Lập tức, Trần
Dung cất bước đi về phía Thượng tẩu.

Vừa bước chưa
đến năm bước, một giọng nói quen thuộc của một nữ tử kêu lên: “Ngươi giẫm đau
ta.”

Trần Dung ngẩn
ra, vội vàng lui về phía sau, cất giọng trầm khàn: “Thất lễ.” Thấy nàng kia
ngẩng đầu, Trần Dung vội vàng cúi đầu xuống.

Nàng kia trừng
mắt nhìn Trần Dung cúi đầu một cái, hừ nhẹ một tiếng, đi về phía trước.

Đến khi nàng
ta đã đi tầm ba bốn bước, Trần Dung mới ngẩng đầu lên.

Nữ tử này đúng
là Trần Vi, có điều gương mặt của nàng ta tái nhợt gầy yếu, giống như vừa bị
bệnh nặng một trận. Trần Dung vừa thấy, cơ hồ không thể nhận ra ngay.

Trong ánh nhìn
chăm chú của Trần Dung, Trần Kỳ và đám nữ lang mặc quần áo hoa phục, thanh lệ
thướt tha đi ra từ trong phủ. Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục đi
tới phía Thượng tẩu.

Nàng vừa mới
đến phía sau Thượng tẩu, tiếng cười trong trẻo của Trần Thiến truyền đến: “A
Vi, sao muội vẫn luẩn quẩn trong lòng vậy? Sắp về với phu gia, còn gầy gò không
còn giống người nữa, thế này sao được?”

Tiếng cười của
Trần Thiến dừng lại, một nữ lang Trần thị khác ở một bên che miệng cười phụ
họa: “Đúng vậy đúng vậy, A Vi không phải đối với Nhiễm tướng quân tương tư tận
xương sao? Hiện tại y đã đáp ứng muốn muội, muội hẳn nên cao hứng mới phải.”

Phu chủ của
nàng ta là Nhiễm Mẫn?

Trần Dung
không dám tin tưởng, nàng ngẩng phắt đầu lên, trơ mắt nhìn chằm chằm mấy nữ
lang, hai tai nàng dựng thẳng, cố gắng nắm bắt từng từ từng chữ.

Trần Thiến vẫn
còn đang cười khanh khách, nàng ta nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt
tái nhợt của Trần Vi: “A Vi đương nhiên cao hứng không nổi rồi. Nhớ ngày đó,
muội có thể gả cho Nhiễm tướng quân làm thê, nhưng hiện tại chỉ có thể làm
thiếp. Hơn nữa, làm thiếp, vẫn là do tướng quân biết muội yêu mình tận xương,
không đành lòng mới thuận tiện đáp ứng.”

Trần Thiến vẫn
đang cười vui vẻ, bên kia sắc mặt Trần Vi càng ngày càng trắng bệch. Đột nhiên,
nàng ta khóc òa ra tiếng. Tiếng khóc vừa thốt ra, nàng ta đã dùng tay áo che
mặt, chạy vào trong phủ.

Trần Dung nhìn
bóng dáng Trần Vi cúi đầu vọt vào trong, sau một lúc lâu, mới cúi đầu xuống.
Miệng nàng khẽ cong lên, âm thầm cười lạnh: Ý của ông trời thật sự không thể
làm trái. Kiếp trước, ta và A Vi cùng Nhiễm Mẫn dây dưa cả đời, kiếp này nhiễu
lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), lại vẫn bước theo quỹ tích năm đó.

Khi Trần Dung
đang suy nghĩ xuất thần, phía sau nàng truyền đến tiếng thở dài của một sĩ phu:
“Thành sắp bị phá rồi, đám tiểu cô này còn vây khốn trong tình cảm nữ nhi. Ai,
ai.”

Trong tiếng ca
thán, đột nhiên, ống tay áo của Trần Dung bị ai đó kéo một cái, phía sau truyền
đến một giọng nữ đè thấp: “Trần thị A Dung?”

Là giọng nói
xa lạ! Nàng nhận ra ta ư?

Trần Dung cứng
đờ.

Sau khi người
lạ hỏi ra một tiếng, thấy nàng không đáp, lại hỏi: “Trần thị A Dung?” Giọng nói
đề cao một chút.

Trần Dung cả
kinh, nàng liếc nhìn mọi người Trần phủ bốn phía một cái, vội vàng hạ giọng trả
lời: “Ngươi là ai?” Vừa hỏi, nàng vừa quay đầu lại.

Xuất hiện phía
sau nàng là một phụ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc, nhưng có một phần văn
nhã. Bà ta thấy Trần Dung quay đầu, cười cười, hạ giọng nói: “Thất lang bảo
chúng ta tìm ngươi trở về.”

Thất lang?

Trần Dung ngẩn
ngơ, nàng vừa muốn hỏi lại, liếc mắt một cái thấy một gia phó quen mặt của
Vương gia ở cách đó không xa, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thất lang
có việc gì phân phó sao?”

“Hẳn là có
việc.”

Trần Dung gật
đầu.

Phụ nhân xoay
người rời đi, Trần Dung cũng bước theo.

Đi được vài bước,
nàng quay đầu, nhìn Thượng tẩu đang nói chuyện vui vẻ với một hạ nhân, thầm
nghĩ: Nay thành Nam Dương đã có hai người Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng liên thủ,
nhất định là an toàn. Về sau lại đến tìm bọn họ vậy.

Trần Dung đi
theo hai gia phó Vương gia, ngồi trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động
chạy vào thôn trang của Vương Hoằng.

Nhưng mà đến
khi vào thôn trang, đến khi bóng đêm đã tối đen, nàng cũng không nhìn thấy
Vương Hoằng. Vừa hỏi hai tỳ nữ tối hôm qua hầu hạ nàng, đều bảo không thấy
Vương Hoằng gọi nàng đến.

Đêm đã khuya.

Một tỳ nữ đi
đến, nàng ta nhìn Trần Dung vừa mới tắm rửa, còn đang để trần hai chân, từ
trong khay lấy ra một chén ngọc, đặt ở trước mặt Trần Dung, sau đó tỳ nữ mím
môi cười nói: “Nữ lang, đây là ‘Thần tiên ẩm’ mà Thất lang nhà ta mang về từ
Kiến Khang, người nếm thử đi.”

Chương 119: Bị hạ dược

Chén ngọc thợ
khéo tinh mỹ, thân dài, trên phần bụng chén tròn đầy vẽ một con tiên hạc. Miệng
tiên hạc chạm đến đúng mép chén.

Rượu trong
chén ngọc tỏa sắc ngọc bích, nhẹ nhàng lấp lóa, khẽ gợn sóng nước, vô cùng đẹp
mắt.

Trần Dung làm
sao đã từng thấy qua vật đẹp đẽ quý giá bất phàm như thế, nàng vươn tay tiếp
nhận, khẽ lắc rồi cười nói: “Đúng là rất muốn nếm thử.”

Đưa đến bên
miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Rượu vừa vào
miệng có chút đắng, vị đắng qua đi lại mát lạnh, Trần Dung cười nói: “Uống
ngon.” Dứt lời, lại nhấp thêm một ngụm.

Tỳ nữ thấy
nàng nhấm nháp ngon miệng liền thi lễ, chậm rãi lui ra.

Chỉ chốc lát,
nàng ta đi xuống thang lầu, đi đến bên cạnh Chức tỷ, che miệng cười nói: “Uống
rồi.”

Chức tỷ gật
đầu, nói: “Vô môi vô phinh (ý nói không có lời hẹn gả) đi theo Thạch
Mẫn, cũng không biết đã trở thành cơ thiếp hay chưa. Suy nghĩ một chút đúng là
Thất lang nhà chúng ta chịu thiệt mà.” Nàng ta nhẹ nhàng bâng quơ nói tới hai
chữ “Thạch Mẫn”, dù là về dòng họ hay là ngữ khí đều lộ ra một loại khinh bỉ
phát ra từ trong tâm.

Tỳ nữ trẻ tuổi
nghe vậy cũng gật đầu. Vừa rồi, nàng ta bưng lên một chén rượu cực lạc chỉ có ở
trong thanh lâu cho một nữ lang trẻ tuổi, cho dù nàng ta hay là Chức tỷ, đều là
biểu tình tự cho là đúng. Tựa hồ, chưa được Nhiễm Mẫn đồng ý đã động đến người
bên cạnh y vốn là chuyện không đáng để nhắc tới… Trên thực tế, ở Kiến Khang,
chuyện thế này quả thật là không đáng nhắc tới. Sĩ phu luôn lấy việc phóng đãng
không kìm chế được là điều thú vị, nếu có bằng hữu chưa tuyên cáo đã động tới
cơ thiếp của mình đều sẽ cười cho qua, có sự tiêu sái khoáng đạt, còn có thể
tặng một bộ đồ cưới, tặng rượu uống mừng. Hai tỳ nữ ở Lang Gia Vương thị nhiều
năm, đối với các nàng mà nói, lang quân các nàng nguyện ý động đến cơ thiếp của
người khác, thật sự là một việc phong lưu nể tình.

Đương nhiên,
cũng có người không thức thời. Năm đó Thạch Sùng luyến tiếc một Lục Châu, khi
người khác đòi chẳng những không thành toàn, còn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự
tuyệt. Người bị Thạch Sùng cự tuyệt, hiển nhiên giống như bị hắn vả cho một bạt
tai thật mạnh. Bởi vậy, hắn bị đối phương ghi hận trong tâm, cuối cùng, tài phú
của người giàu có nhất trong Tấn thất bị cướp đoạt, cơ thiếp Lục Châu được sủng
ái cũng nhảy lầu tự tử.

(Lục Châu
là một tuyệt thế giai nhân, thiếp của Thạch Sùng, có tài về âm luật, nổi tiếng
thiên hạ. Thạch Sùng người đời Tây Tấn, tên chữ Quý Luân, hiệu Tề Nô, là Thứ sử
Kinh châu, nhà giàu có dinh thự ở lũng Kim Cốc. Quan tướng quốc Tư Mã Luân muốn
cướp Lục Châu bèn vu cho Thạch Sùng có ý làm phản, tâu vua bắt tội. Lục Châu
biết vì mình mà chồng bị hại nên nhảy lầu tự vẫn.
)

Hai tỳ nữ nói
chuyện với nhau sau một lúc, tỳ nữ trẻ tuổi lui ra, đi về phía lầu các của Trần
Dung. Mà tỳ nữ gọi là Chức tỳ thì cầm khay, đi vào chỗ sân viện của Vương
Hoằng.

Chỉ chốc lát,
nàng ta đi đến ngoài sân. Lắng nghe bên trong truyền đến tạp âm, Chức tỷ hỏi
một hộ vệ: “Lang quân có ở đây không?”

Hộ vệ kia đáp:
“Đang ở chung với Hoàn Cửu lang.”

Chức tỷ tiến
lên từng một bước cúi đầu nâng khay gỗ, nói với vẻ cung kính: “Đây là Ngũ Thạch
Tán mang về từ Kiến Khang, không biết khách quý có ở trong phủ không?”

Hộ vệ kia gật
đầu, thối lui về phía sau, tay phải duỗi ra: “Tiến vào đi.”

Chức tỷ lên
tiếng trả lời đi vào.

Trong phòng
trúc, Vương Hoằng mặc quần áo trắng đang cúi đầu đánh đàn, ở bên cạnh chàng là
Hoàn Cửu lang tĩnh lặng nhìn phía trước xuất thần.

Chức tỷ đến
gần, nàng ta buông khay xuống, thi lễ lui ra phía sau một bước, nhẹ giọng nói:
“Lang quân, Cửu lang, đối đầu với kẻ địch mạnh là lúc sinh tử đảo mắt sao không
uống một chút ‘Thần tiên ẩm’ này?”

Lời này của
nàng ta thốt ra, Hoàn Cửu lang quay đầu lại.

Hắn liếc nhìn
Chức tỷ một cái, rồi nhìn về phía chén ngọc nói: “Nói không sai.” Dứt lời, hắn
cầm lên một phần.

Vương Hoằng
vẫn còn đang gảy cầm.

Chức tỷ chậm
rãi lui ra phía sau đi tới trong sân, ánh mắt khẽ liếc về phía trong phòng nghỉ
của mình một cái.

Chỉ chốc lát,
bên trong có tiếng động vang lên.

Lúc này, Chức
tỷ thì thào hỏi: “Lang quân đã uống chưa?” Giọng thấp mà bình thản đáp lại:
“Rượu ngon.”

Hai tỳ nữ khác
đi vào. Các nàng đi vào không lâu, tiếng quần áo sột soạt truyền đến.

Trong âm thanh
này còn có tiếng bước chân của một người đi ra cửa.

Chính là Vương
Hoằng đi ra. Chàng vừa đi, vừa quay đầu đóng cửa phòng lại. Lúc này khuôn mặt
tuấn tú của chàng ửng đỏ. Chức tỷ vội vàng đến gần một bước, giúp chàng nới
rộng vạt áo.

Vương Hoằng
xiêm y không chỉnh tề, tóc rối tung đi nhanh về phía trước.

Chức tỷ tiến
lên, ở phía sau chàng khom người nói: “Lang quân cần tắm rửa không?”

Bởi vì sau khi
uống Ngũ Thạch Tán, thân thể sẽ nóng lên, nếu lúc này được tắm nước mát sẽ rất
thoải mái.

Vương Hoằng
gật đầu, nói: “Cũng được.” Giọng của chàng lộ ra khàn khàn, ánh mắt sáng ngời.

Dưới sự hầu hạ
của Chức tỷ, Vương Hoằng tắm bằng nước mát. Chàng chậm rãi đi đến bậc thang,
vươn tay vịn lan can bằng trúc, nhìn lên bầu trời xuất thần.

Lúc này, sắc
trời đã tối muộn, trên bầu trời chỉ có một vòng minh nguyệt trên cao.

Chức tỷ tiến
lên: “Lang quân, có muốn đi nghỉ một chút không?”

Vương Hoằng
gật đầu, chậm rãi đi xuống bậc thang.

Lúc này đây,
Chức tỷ đi ở phía trước.

Dạo qua một
vòng bên ngoài, Chức tỷ mang Vương Hoằng đi vào lầu trúc, nàng ta thi lễ với
chàng, che miệng cười nói: “Lang quân, minh nguyệt như nước, lên lầu hóng gió
là tốt nhất.” Sau khi uống Ngũ Thạch Tán, Vương Hoằng có chút lười nhác, huống
chi lời này của Chức tỷ khá hợp lý, lên lầu các ngắm phong cảnh, toàn bộ sân
viện thu vào đáy mắt, trăng sáng chiếu rọi, phong cảnh tất nhiên là vô cùng
tuyệt đẹp. Chức tỷ đối với lang quân nhà mình thật sự yêu thích, bởi vậy mỗi
tiếng nói hành vi của nàng ta rất hợp với tâm ý của Vương Hoằng.

Vương Hoằng
gật đầu, cất bước đi lên lầu.

Chỉ chốc lát,
“kẹt” một tiếng, chàng đẩy ra cửa trúc.

Khi trúc cửa
vừa mở ra, gió đêm ập vào, gần như là đột nhiên, Vương Hoằng ngây ngẩn cả
người.

Chàng không
chớp mắt, chỉ thấy trong phòng sa mạn loạn vũ. Trong khung cảnh thanh lịch, một
mỹ nhân hiển nhiên vừa mới tắm rửa xong, nàng đi chân trần đứng ở bên thùng gỗ,
đang nghịch nước, có bọt nước còn theo thái dương của nàng chảy vào sâu bên
trong gáy ngọc.

Nghe thấy
tiếng cửa trúc mở ra, mỹ nhân ngẩn ngơ, nàng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về
phía Vương Hoằng. Chính là lúc này, hai tròng mắt của nàng mê ly, bởi vậy ánh
mắt nhìn về phía Vương Hoằng tràn ngập mị ý. Mỹ nhân này, trên người chỉ mặc
quần áo rộng mỏng manh, hồng văn y bào. Nàng đứng đó cười, ngọc đái thả lỏng,
vạt áo khẽ hé mở, trên khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân đỏ ửng, môi anh đào khẽ
chu.

Vương Hoằng
liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt không chịu khống chế chuyển về phía cần cổ
trắng nõn như bạch ngọc. Dưới ánh nến nơi góc tường, theo ánh trăng ngoài cửa
đang chiếu rọi vào trong phòng, một chuỗi bọt nước chậm rãi chảy vào dưới cổ,
lướt qua hai bên xương quai xanh, rơi vào khe rãnh thật sâu kia.

Ngơ ngác nhìn
ngắm, Vương Hoằng nuốt nước miếng một cái.

Mỹ nhân này,
đúng là Trần Dung.

Nàng thật sự
không ngờ lúc này lại nhìn thấy Vương Hoằng, chỉ biết ngây dại. Đầu óc nàng vẫn
đang hỗn độn, không hề chú ý tới cảnh xuân của mình đã lộ ra ngoài. Tỳ nữ trẻ
tuổi đang đứng ở trong góc, nàng ta thấy tình cảnh như thế thì cười cười, lén
lút men theo góc tường đi ra. Trên thực tế, cho dù nàng ta nghênh ngang đi ra
ngoài, hai người một người đứng ở trong phòng một người đứng ở cửa cũng sẽ
không chú ý tới sự tồn tại của nàng ta.

Tỳ nữ kia lướt
qua người Vương Hoằng, ra khỏi lầu các.

Nàng ta đứng ở
thang lầu, quay đầu nhìn Vương Hoằng si ngốc, ngây ra như phỗng, không khỏi mím
môi cười, thầm nghĩ: Xưa nay còn không cảm thấy gì, hiện tại xem ra tiểu cô này
xác thực xác thực là một vưu vật. Chỉ tắm rửa, đổi y bào màu sắc thích hợp với
màu da nàng, cả người đã rực rỡ biến đổi, biến thành một hồ ly tinh. Bộ dạng
kia rất tao mị, chỉ sợ đệ nhất mỹ nhân Dung Phi ở Kiến Khang đứng ở một bên
cũng không bằng. Nữ nhân như thế, trách không được nam nhân đều thích.

Lúc này, Vương
Hoằng cất bước đi vào trong, nhìn thấy chàng đi vào, tỳ nữ kia khẽ tiến lên,
đóng cửa phòng lại.

Trần Dung nhìn
thấy Vương Hoằng đi vào, không biết vì sao, nàng bị ánh mắt chàng khiến cho
ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn khẽ lui về phía sau, đôi mắt nàng đầy
mị nhãn liếc chàng một cái, thì thào oán giận: “Thất lang, sao chàng lại vào
đây?”

Rõ ràng ngữ
khí là oán giận, nghe qua lại có vài phần hờn dỗi, rõ ràng chỉ thì thào tự hỏi,
vừa ra khỏi miệng, lại thấy lộ ra khàn khàn, giống như nỉ non.

Trần Dung bị
chính giọng nói của mình làm cho hoảng sợ.

Nhưng mà, cũng
chỉ có hoảng sợ trong đầu óc hỗn độn của nàng. Căn bản không thể giữ vững tỉnh
táo, nóng nực đến từ trong cơ thể làm cho nàng khi thấy Vương Hoằng đi vào mang
theo một tia mừng thầm cùng khát vọng không biết tên.

Nghe thấy
giọng nói của Trần Dung, đôi mắt cao xa của Vương Hoằng tức thì trở nên sâu
thẳm. Bất tri bất giác, khuôn mặt tuấn tú của chàng càng đỏ, đồng thời, hô hấp
của chàng cũng có chút hổn hển.

Chàng còn đang
ngơ ngác nhìn Trần Dung, từng bước một đi về phía nàng.

Trần Dung lại
lui về phía sau một bước.

Thấy lui không
xong, nàng nghiêng về phía sau, ưm một tiếng sau đó Trần Dung ủy khuất liếc về
phía chàng, sẵng giọng: “Đừng đến đây.”

Giọng nói mềm
mại, vừa mới nói xong, nàng cảm thấy môi có chút khô, vì thế vươn cái lưỡi đinh
hương liếm liếm.

Khi lưỡi xẹt
qua làn môi đày đặn kia, Vương Hoằng bất tri bất giác nuốt một chút nước miếng.

Chàng nhìn
nàng, khẽ gọi: “A Dung.”

Giọng nói nghèn
nghẹn, có chút khàn khàn, không còn sự trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngày
thường.

Trần Dung
nghiêng đầu, mắt to nheo lại, lúng liếng nhìn chàng, giống như hôn mê mà đáp:
“Vâng.”

Chữ “Vâng” này
tựa như nửa đêm rên rỉ, dù là nói chuyện nhưng rõ ràng là chất chứa khát vọng.

Hầu kết Vương
Hoằng lại chuyển động, chàng lộ ra một tươi cười dường như chua xót khẽ hỏi:
“Sao nàng lại ở trong này?”

Trần Dung còn
đang nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, trên gương mặt diễm mỹ đỏ ửng nhìn chàng trả
lời: “Không phải chàng muốn ta trở về sao?”

Giọng nói mĩ
đãng như ma khúc câu hồn phách người khác.

Bất tri bất
giác, Vương Hoằng nắm tay thành quyền. Chàng rủ hai mắt.

Chàng vừa cúi
đầu, tóc khẽ rủ xuống, dưới ánh nến, mắt trái của chàng bị che giấu trong bóng
đêm.

Đúng lúc này,
Trần Dung đột nhiên gọi: “Thất lang.” Giọng hơi lớn, nhưng âm cuối mang theo
tình ý vô hạn.

Vương Hoằng
vẫn cúi đầu, hầu kết lại chuyển động lên xuống. Chàng không ngẩng đầu, chỉ gian
nan hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Dung thở
dốc, nói với giọng điệu than thở, mềm mại: “Chàng đừng lại đây, chàng không thể
lại đây…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3