Mị Công Khanh - Chương 048 + 049 + 050
Chương 48: Nói rõ
Bình ẩu nhủ
thầm sau một lúc, lại chuyển sang nói với Trần Dung: “Nữ lang, người nói xem,
tuổi Tôn tiểu lang cũng không còn nhỏ, hẳn là chưa cưới vợ đúng không, nếu
không, để ẩu đi hỏi thử cậu ấy xem sao?”
Trần Dung lắc
đầu.
Nàng đưa mắt
nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Có một số việc không thể nóng vội. Quýnh quáng
lên thì không thể đạt được điều gì cả.”
Bình ẩu than
thở nói: “Nô không hiểu.”
Trần Dung
buông rủ hai mắt, vươn tay đặt lên huyền cầm, sau khi vài tiếng đàn du dương
phát ra, lại nói: “Nay, toàn bộ mọi người ở Nam Dương đều cho là ta ái mộ Vương
Thất lang. Chỉ chớp mắt lại chuyển hướng sang trượng phu khác, vậy chẳng phải
là hư tình giả ý hay sao? Ẩu, ngươi cũng biết mà, bốn chữ hư tình giả ý có thể
tổn hại thanh danh của một người.”
Bình ẩu vội la
lên: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cả đời này của nữ lang, ngoại trừ
Vương Thất thì không lấy ai làm phu sao?”
Tay phải Trần
Dung khẽ gẩy, phát ra liên tiếp tiếng đàn thanh thúy như nước suối.
Bình ẩu ngây
người một lúc, vẫn nhịn không được kêu lên: “Nữ lang, nữ lang?”
Trần Dung
buông lỏng tay, tiếng đàn êm ái im bặt, nàng rủ hai mắt, từ từ nói: “Ẩu, nếu
Tôn Diễn đã trở lại, như vậy ta cũng có thể thả lỏng một chút.”
Nàng chậm rãi
ngẩng đầu lên.
Lúc này, ánh
mắt Trần Dung có chút kỳ quái, mang theo ý tươi cười, lại mang theo một chút xa
xôi.
Nàng nhìn Bình
ẩu chăm chú, đột nhiên hỏi: “Ẩu có biết Vương Thất lang ở đâu không?”
Bình ẩu thật
không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới Vương Thất lang, không khỏi ngẩn ra, lắc đầu
đáp: “Nô không biết.”
“Bảo Thượng
tẩu đi điều tra, xem chàng đang ở đâu.”
Bình ẩu mở to
hai mắt, có chút cẩn thận, cũng có chút khẩn trương hỏi: “Nữ lang, người, người
muốn làm gì?”
“Không có gì.”
Trần Dung nâng cằm nhỏ, quay đầu nhìn về phía chủ viện, nói: “Tôn tiểu lang đã
trở lại, trong tay của huynh ấy có hai ngàn sĩ tốt, toàn bộ thành Nam Dương đều
nằm trong sự bảo vệ của huynh ấy. Ẩu, ngươi nói xem, hiện tại có phải ta rất an
toàn hay không, không còn ai dám dễ dàng đụng đến ta nữa đúng hay không?”
Bình ẩu ngây
ngốc gật đầu.
Trần Dung liếc
nhìn bà một cái: “Như vậy, bảo Thượng tẩu đi điều tra xem Vương Thất lang ở
đâu, ta muốn gặp chàng. Ta nghĩ, kỳ thật chàng đang chờ ta hẹn gặp, chờ ta nói
rõ ràng.” Nói cách khác, mình gặp chàng cũng không cần áy náy, mà chàng, cũng
sẽ không bởi vì mình cố ý kéo dài dây dưa không rõ mà mang ấn tượng xấu.
Phải biết
rằng, đối với nhóm danh sĩ mà nói làm sai thì không đáng lo lắm, đã làm sai mà
không thừa nhận, còn xảo ngôn biện giải thì mới quan trọng hơn.
Hiện tại gặp
chàng, hết thảy còn kịp.
Bình ẩu lại
ngây ngốc gật đầu.
Thời gian trôi
nhanh, lúc thái dương hoàn toàn chìm xuống đường chân trời phía tây, trên bầu
trời mênh mông hiện lên vô số ánh sao, xe ngựa của Trần Dung đã xuất hiện trên
đường phố.
Lúc này trên
phố Nam Dương, khắp nơi đều có tiếng khóc vang lên.
Ngã tư đường,
người đi qua đi lại rất ít, nếu có thì bộ dạng mắt chỉ nhìn mũi chân, từng nhà
đều đóng cửa, giống như mỗi người đều dùng phương thức như vậy để cam đoan cho
sự an toàn của bản thân.
Chỉ chốc lát,
xe ngựa của Trần Dung đã đi tới bên ngoài Hoàn phủ.
Là thế gia lớn
thứ ba trong thành Nam Dương, lúc này Hoàn phủ đang cử hành yến hội, khắp nơi
đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo rộn ràng.
Thượng tẩu
xưng danh với người gác cổng, sau khi lấy ra trúc bài đại biểu cho Trần phủ ra
thì xe ngựa thuận lợi chạy vào trong phủ.
Lúc xe ngựa đi
đến bên ngoài hành lang gấp khúc của Hoàn phủ, Trần Dung ngừng lại, nói với
Thượng tẩu: “Tẩu, ngươi vào đứng chờ trong đó, nếu Vương Thất lang đi ra ngoài
thì nói cho ta biết. Người này kỳ thật không thích xã giao, khẳng định sẽ đi ra
thôi, tẩu cần lưu ý.”
“Vâng.”
Thượng tẩu vừa
đi, hai tay Trần Dung vịn vào lan can, cúi đầu, lẳng lặng nhìn phía dưới hành
lang gấp khúc. Nơi đó hồ nước gợn sóng, một mảnh xanh biếc, ảnh ngược của sao
trời lung linh trên mặt hồ.
Cũng không
biết qua bao lâu, tiếng bước chân chạy tới, chỉ chốc lát, Thượng tẩu đi đến
phía sau nàng, thấp giọng nói: “Nữ lang, quả như người dự liệu, Vương Thất lang
đã đến cây cầu phía nam ở bên kia.”
“Được rồi,
ngươi lui ra đi.”
Thượng tẩu
không lui ra, lão đi được vài bước, chần chờ quay đầu nhìn về phía Trần Dung,
nói: “Nữ lang, vì sao người lại vội vàng như thế? Sao không hẹn trước rồi đến
Vương phủ cầu kiến?”
Trần Dung
ngẩng đầu lên, dưới tinh quang, hai mắt của nàng tối tăm: “Tẩu, ngươi không
biết, nhóm danh sĩ luôn nghĩ rằng làm người phải tùy hứng mà làm việc, nếu ta
muốn gặp chàng thì cứ thế mà thực hiện. Nếu nhẫn nại, hẹn ước thời gian, sẽ trở
thành hai chữ ‘cố ý’.”
Thượng tẩu
kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt hồ đồ.
Trần Dung lắc
đầu, bước đi về phía trước.
Tiếng guốc mộc
vang lên, âm thanh này có vẻ đặc biệt trong trẻo, nghe qua giống như âm nhạc.
A Dung bước
đi, dưới chân nhẹ nhàng như múa. Có lẽ là bởi vì trong lòng thả lỏng, bước chân
của nàng cũng rất khoan khoái.
Trong tiếng
guốc mộc, nàng giẫm lên ánh sao, dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu.
Sau khi rẽ
ngoặt một cái, nàng dừng chân, nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ đang dựa vào lan
can, nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Chính là Vương
Hoằng.
Trần Dung đột
nhiên nhìn thấy Vương Hoằng, hai mắt không khỏi sáng ngời.
Nàng vội vàng
dừng bước, lui về phía sau một chút, thi lễ với chàng, cất cao giọng nói trong
trẻo: “Thất lang đi ra rồi sao? Trần thị A Dung chờ quân đã lâu.”
Dưới ánh
trăng, hai mắt của Vương Hoằng sáng ngời giống như vì sao trên bầu trời. Chàng
chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đánh giá Trần Dung, cười nhẹ rồi nói: “Nàng cố
ý vì gặp ta mà đến?”
“Vâng.”
“Cũng không
cần người Hoàn phủ đồng ý, cứ thế không hẹn mà đến, rồi tự chờ đợi?”
“Vâng.”
Vương Hoằng ha
ha cười, khóe môi chàng cong lên, nói: “A Dung, đây không giống tác phong của
nàng.”
Trần Dung
cười, nét mặt nàng bình thản, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, hôm nay A Dung có thể
buông ra một số khúc mắc rồi.”
“Vậy sao,
buông ra cái gì vậy?”
Vương Hoằng
hứng thú nhìn nàng chăm chú.
Trần Dung
ngẩng đầu lên.
Nàng lẳng lặng
nhìn chàng, trong bóng đêm, hai mắt của nàng thực sáng ngời.
Nhìn nam nhân
này đứng dưới trời sao lại vẫn phiêu nhiên như thần tiên, Trần Dung đi lên một
bước, thận trọng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “A Dung giờ phút này
tiến đến gặp qua Thất lang, là có chuyện muốn nói.”
Lúc này đây,
Vương Hoằng không hỏi nàng, chàng chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt thâm thúy khó
hiểu.
Trần Dung cúi
đầu, vái chào gập người, tiếp tục nói: “A Dung vừa đến thành Nam Dương, trong
lúc vô ý biết được trong yến tiệc mời Nam Dương vương, tộc bá Trần Nguyên của
thiếp sẽ đưa thiếp tới làm thiếp thất cho lão ta.” Nàng cắn môi, giọng nói vốn
trong trẻo lại chuyển thành khiếp nhược: “A Dung tự biết, phụ huynh mình không
có ở đây, thiếp chỉ là một nữ tử mồ côi, không có người để dựa vào, không có
người để cầu xin. Nếu tộc bá thực sự đuổi thiếp ra ngoài, ngoại trừ cái chết,
thiếp cũng không còn con đường nào nữa.”
“Vì thế, nàng
nghĩ tới ta, muốn mượn ta thoát khỏi Nam Dương vương, vì thế ở trước mặt mọi
người nàng tấu khúc Phượng Cầu Hoàng tặng ta sao?”
Không biết vì
sao, giọng nói của Vương Hoằng hơi đạm mạc lạnh lùng.
Chương 49: Nụ hôn
Trần Dung lắc
đầu.
Vương Hoằng
ngẩn ra, nhíu mày.
A Dung không
nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói: “Thất lang chính là thần tiên nơi thế gian, phong
thái siêu quần. Lần đầu A Dung gặp quân, tim đập khó có thể tự áp chế. Ngưỡng
mộ đúng là thành tâm thành ý.”
Nàng nói tới
đây rồi cười khổ: “Tất nhiên, nếu không phải có sự kiện Nam Dương vương kia, có
lẽ cả đời này của A Dung cũng sẽ không nói với quân những lời đó, hay tấu thủ
khúc đó. Có lẽ, ngay cả khi vào quan tài, hồn về tha hương, tóc bạc trắng xoá,
con cháu đầy đàn, lang quân cũng sẽ không biết, một nữ lang tục diễm như Trần
thị A Dung cũng từng đối với Thất Lang có tâm ý như thế.”
Nàng dần dần
cúi đầu xuống, run giọng nói: “Thân phận của Trần Dung thấp hèn, tính tình lại tục
tằn không chịu nổi. Biết Thất lang độ lượng rộng rãi khoan dung nên đã lợi dụng
điều này để biểu đạt nội tâm, cầu mong có thể thoát khỏi an bài của gia tộc.”
Nàng dừng một chút, giọng nói càng khiếp nhược: “Mặc kệ tình ý của A Dung đối
với lang quân là thật hay là giả, thời khắc làm chuyện đó, động cơ của A Dung
cũng không phải là đơn thuần mà thật sự vì muốn thoát khốn. Sau đó lang quân có
hỏi, A Dung suy nghĩ mãi không thôi. Vì việc này, A Dung vẫn canh cánh trong
lòng, đêm nay cố ý tiến đến, đó là mong được Thất lang khoan thứ.”
Lúc này nàng
đã cúi thấp không đứng lên nổi.
Sao đầy trời
và đèn đuốc xa xa cùng tỏa ra hào quang rạng rỡ, chiếu vào dáng người thướt
tha, đường cong quyến rũ của nàng, chiếu vào mái tóc đen dài của nàng, khiến
toàn thân nàng mang một vẻ mị hoặc khiến người ta miệng khô lưỡi khô, bất tri
bất giác, Vương Hoằng chuyển tầm mắt.
Nhưng chỉ chốc
lát, chàng lại quay đầu nhìn thẳng nàng.
Ánh mắt của
chàng có chút sâu thẳm.
Nhìn nàng chăm
chú, Vương Hoằng khẽ nói: “Lời nói của nàng, trong lòng ta đã sớm biết.”
“A Dung hổ
thẹn.”
Vương Hoằng
chậm rãi đến gần nàng.
Chàng đi đến
trước người nàng, cúi đầu, nhìn giai nhân tuyệt sắc dưới ánh trăng, chàng chậm
rãi vươn tay vuốt ve mái tóc nàng.
“A Dung.”
Tay chàng rất
ôn nhu.
“Vâng.”
“Vì sao hôm
nay nàng lại nguyện ý tiến đến nói rõ mọi chuyện với ta?”
Trần Dung
nghẹn một chút, mới thì thào nói: “Tôn Diễn, Tôn tiểu lang đã trở lại. Thiếp
nghĩ, thời điểm huynh ấy có ở đây, thiếp không cần sợ Nam Dương vương nữa. Tâm
tình vừa thả lỏng thì nhớ tới Thất lang, cho nên cảm thấy khó xử.”
“Thật không?”
“Không dám dối
gạt.”
Bốn chữ này
vừa mới thốt ra, Vương Hoằng đột nhiên nắm bả vai nàng, kéo nàng về phía trước
thật mạnh.
Hành động này
nằm ngoài ý muốn của Trần Dung, nàng bất ngờ không kịp đề phòng, thân mình đổ
về phía trước, nhào vào trong ôm ấp ấm áp.
Người ôm nàng,
chính là Vương Hoằng.
Trần Dung thật
sự choáng váng, nàng trừng mắt nhìn hoa văn thêu trước ngực áo chàng, khẽ hé
cái miệng đỏ mọng, thân mình cứng đờ, không dám cựa quậy.
Vương Hoằng ôm
nàng vào trong lòng, hơi hơi nghiêng đầu, miệng để sát vào bên tai nàng, hơi
thở ấm áp ùa vào trong lỗ tai nàng. Sau khi khiến nàng run rẩy không thể tự áp
chế, chàng khẽ nói: “Sau đó thì sao? Không phải nàng muốn ta nói rõ với thế
nhân, nói chuyện ngày ấy nàng gây nên đều là do tình thế bức bách, nói tuy rằng
nàng yêu mến ta, nhưng thực sự không xứng với ta ư? Tốt nhất để thế nhân đều
cảm thấy, chuyện nàng ái mộ Vương Thất lang đã là quá khứ, nàng vẫn có thể tìm
một nam nhân tốt để gả đi sao?”
Giọng nói của
chàng nhẹ nhàng rót vào tai, thực ôn nhu, cũng rất lạnh lùng. Trong vẻ tao nhã
lại mang theo lạnh lẽo như băng.
Trần Dung
không dám động đậy.
Vương Hoằng
dần dần chuyển qua mặt nàng, hai tay chàng ôm gò má nàng, mắt đen khẽ híp lại,
nhưng không có ý cười: “Có phải Vương Thất lang ta biểu hiện quá mức khoan dung
độ lượng siêu thoát, khiến nàng muốn gần thì gần, muốn xa thì xa đúng không?”
Rốt cục Trần
Dung phục hồi tinh thần, môi đỏ mọng khẽ run run, vội vàng biện giải: “Không,
không phải.”
Hai chữ mới
thốt ra miệng, động tác Vương Hoằng đang ôm gương mặt nàng đột nhiên cứng đờ,
chàng nâng mặt nàng lên, sau đó, chàng cúi đầu, đặt môi lên khuôn miệng nhỏ
xinh của nàng.
Hai cánh môi
chạm vào nhau.
Trần Dung mở
to mắt, ngơ ngác để mặc chàng hôn mút môi mình, xâm nhập vào bên trong, tiến
thật sâu vào khoang miệng của nàng.
Trần Dung chớp
hai mắt giật mình.
Dường như là
đột nhiên, Vương Thất lang đang hôn nàng nóng bỏng lại dùng tốc độ sét đánh
không kịp bưng tai dời môi ra, nghiêng đầu đi.
Chàng thở dốc
một chút.
Sau đó, chàng
đẩy Trần Dung ra, xoay người, không nói hai lời vung tay áo dài, nhanh chóng
rời đi.
Đến khi chàng
đi thật xa, Trần Dung mới kêu hai tiếng “A a”, giọng nàng không lớn, cũng không
biết là muốn gọi chàng, hay là muốn chất vấn chàng.
Trong nháy
mắt, bóng dáng áo trắng không nhiễm chút bụi của Vương Hoằng hoàn toàn biến mất
trong tầm nhìn của nàng.
Cũng không
biết qua bao lâu, Thượng tẩu chạy đến bên người nàng, lão giữ chặt nàng, vội
vàng kêu lên: “Nữ lang, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, sao người lại đứng ở chỗ
này mãi mà không nhúc nhích thế này?”
Trần Dung ngơ
ngác ngẩng đầu, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn Thượng tẩu, nhẹ giọng nói: “Hắn,
tức giận.” Nói xong, nàng vươn tay vuốt ve môi mình, mặt của nàng càng ngày
càng đỏ.
Đảo mắt, mặt
nàng đã đỏ tới gáy, oán hận lau môi một cái, Trần Dung thấp giọng mắng: “Tên
hỗn đản này, hắn dám khinh bạc…”
Vừa mắng đến
đây, Trần Dung thấy vẻ mặt của Thượng tẩu vừa tò mò lại mơ hồ, không khỏi nhanh
ngậm miệng, nàng được Thượng tẩu đỡ đứng vững, vừa hoạt động hai đầu gối tê
liệt, vừa thì thào nói: “Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Nói xong lời cuối cùng,
giọng của nàng có chút nức nở: “Tẩu, chúng ta đi mau!”
Lúc này Thượng
tẩu thấy nàng vừa giận vừa thẹn lại khóc lóc nên hoàn toàn trở nên hồ đồ, vội
vàng nâng đỡ nàng, vừa đi vừa đáp: “Vâng, vâng, đi mau, đi mau.”
…
Cũng không
biết qua bao lâu, giọng của Trần Dung dần trở nên vững vàng hơn: “Tẩu, vừa rồi
có người ngoài ở bên cạnh không?”
Thượng tẩu
nghĩ nghĩ, đáp: “Không đâu.” Lão chuyển mắt nhìn Trần Dung, khó hiểu hỏi: “Nữ
lang, sao vậy?”
Trần Dung mở
to mắt, không trả lời.
Nàng không thể
nói với lão, Vương Hoằng khinh bạc nàng được. Lời này thốt ra, không nói là
Thượng tẩu, ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng.
Vì thế, nàng
cắn chặt răng, thốt ra giọng nói yếu đuối vô lực: “Không có việc gì, không có
việc gì.” Nàng vừa hận vừa lau đôi môi đỏ mọng của mình: “Không có việc gì.”
Chương 50: Lương thực
Mãi cho đến
khi ngồi trên xe ngựa, Trần Dung vẫn cảm thấy tay chân vô lực.
Xe ngựa chậm
rãi ra khỏi Hoàn phủ, chạy ra đường.
Chạy trên
đường phố im lặng, Thượng tẩu thỉnh thoảng quay đầu, từ góc độ của lão có thể
nhìn thấy nữ lang nhà mình vẫn đang ngơ ngác, bộ dáng này lão chưa từng gặp
qua.
Một đêm trôi
qua trong sự trằn trọc của Trần Dung.
Ngày hôm sau,
thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh phơ phất thổi tới khiến toàn thân người
run rẩy.
Trần Dung ngồi
ở sân viện khẽ gẩy từng tiếng huyền cầm, cũng không biết qua bao lâu, nàng đột
nhiên lên tiếng gọi: “Thượng tẩu.”
Thượng tẩu
chạy tới, đáp: “Nữ lang có gì phân phó?”
“Bên ngoài náo
nhiệt ra sao?”
“Là Tôn tiểu
tướng quân, cậu ấy đứng ở chính giữa phố nam dọn xong những xe ngựa trống
không, chờ các đại gia tộc đưa lương thực tới. Ha ha, vị tiểu tướng quân này cũng
không thèm quan tâm để ý, sao cậu ấy không lén lút tới cửa thương lượng chứ?
Bày ra tình thế như vậy, đó là buộc các đại gia tộc cung cấp lương thực mà.”
Vậy sao!
Trần Dung
cười, hai mắt cong cong nói: “Huynh ấy quả thật là người dám làm loại chuyện
này.” Đột nhiên trong lúc đó, Trần Dung rất bội phục Nhiễm Mẫn. Nhất định y đã
biết tính cách này của Tôn Diễn, cũng biết huynh ấy có thân phận ở Tôn gia
Giang Đông, nên để huynh ấy đến thành Nam Dương, mang tên là bảo vệ, trên thực
tế chính là kiếm quân lương. Chỉ có người với thân thế như huynh ấy mới dám cả
gan làm loại chuyện này, các đại gia tộc sẽ không dám oán hận, chẳng những
không oán hận, có người nói tới, còn phải tán thưởng một tiếng rằng “Làm theo ý
mình, đúng là phong độ của danh sĩ nổi danh”.
Trần Dung đang
cảm thấy thú vị, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân kia có
chút xa lạ, có vẻ hỗn loạn, nàng không khỏi quay đầu lại.
Từ khóe mắt
nàng nhìn thấy bóng dáng của Trần Nguyên cùng vài quản sự nhanh chóng đi đến.
Bọn họ đến chỗ
ta làm gì?
Trần Dung
nhướn mày, cơ hồ là đột nhiên, ý niệm lướt qua trong đầu.
Nàng lẳng lặng
liếc nhìn ra phía cửa, ngay khi bóng dáng của bọn họ sắp tới gần cửa viện,
giọng của Trần Dung vang lên, gọi Thượng tẩu: “Tẩu.”
“Dạ.”
“Nay thành Lạc
Dương đã bị phá, người Hồ chiếm đóng tiến công, nếu không phải nhờ Tôn tiểu
tướng quân dẫn quân đóng ở thành Nam Dương, chúng ta cũng không có an bình như
ngày hôm nay.”
Thượng tẩu
ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nàng, không rõ vì sao nàng nói mấy lời mạnh miệng
khách sáo này.
Đột nhiên,
Trần Dung cười với lão, tươi cười này có chút giảo hoạt. Chỉ thấy nàng nói với
giọng trong trẻo vang dội: “Tẩu, ngươi đi dẫn chúng hộ vệ, chuyển mười chiếc xe
lương thực trong kho hàng của chúng ta cho Tôn tiểu tướng quân!”
Những lời này
thốt ra, đồng thời, Trần Nguyên và mấy quản sự bước vào cửa viện!
Trong đó một
quản sự đã đặt một chân qua cửa, há mồm đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Trần
Dung thốt ra như thế nên nhất thời ngẩn ngơ. Vài quản sự không hẹn mà cùng quay
đầu nhìn về phía Trần Nguyên.
Trần Nguyên
cũng ngẩn người ra.
Hắn ngây ngốc
một lúc mới ho khan một tiếng, bước vào sân, gọi Trần Dung: “A Dung.”
Trần Dung cả
kinh, vội vàng bước xuống khỏi tháp, cung kính thi lễ gọi to: “Bá phụ đến đây.”
Trần Nguyên
gật đầu, lại ho khan một tiếng: “A Dung, lúc bá phụ đến, vừa rồi con đang nói
cái gì…”
Hắn mới nói
đến đây, Trần Dung đã ngắt lời hắn, như tiểu hài tử kích động tranh thủ ca ngợi
người lớn: “A, bá phụ nghe thấy sao? Lúc này nếu không có Tôn tiểu tướng quân
dẫn quân tới bảo vệ thành Nam Dương, ta là phụ nhân cũng sẽ không được hưởng
thụ sự an bình này. Bá phụ, hì hì, ta vừa bảo với Thượng tẩu, ta muốn đem một
nửa lương thực trong kho cho bọn họ, Tôn tiểu tướng quân thấy chắc hẳn sẽ vui
mừng.”
Trần Dung quay
đầu đi, trừng mắt nhìn Thượng tẩu, quát: “Thất thần làm gì? Còn không đi chuẩn
bị lương thực! Nhớ rõ, phải gióng trống khua chiêng đưa qua, để cho thế nhân
đều biết, đây là lương thực từ Trần phủ chúng ta!”
Nàng một câu
lại tiếp một câu, đúng là không cho Trần Nguyên cơ hội để chen mồm vào.
Sau khi Thượng
tẩu nhận lệnh rời đi, Trần Dung quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên, lại thi lễ,
thanh thúy hỏi: “A, chỉ mải mê nói chuyện của ta, bá phụ chớ trách. Không biết
lần này người đến đây là có gì muốn dặn dò A Dung?”
Trần Nguyên há
miệng thở dốc, lại không phun ra được nửa từ.
Lần này hắn
đến là muốn dùng danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân cần lương thực mà đoạt
lương thực của Trần Dung. Hắn vốn tính toán sẽ lấy mười tám, mười chín xe lương
thực, sau đó lại lấy danh nghĩa của mình đưa cho Tôn Diễn năm xe, số còn lại sẽ
giữ trong tay. Phải biết rằng hiện tại trong thành Nam Dương, lương thực càng
ngày càng thiếu thốn, có lương thực trong tay, so với vàng bạc trân bảo còn
quan trọng hơn.
Vì chuyện này,
hắn cũng mang theo bốn quản sự tới, mọi lí do thoái thác đều đã suy nghĩ chu
toàn. Trần Dung vốn là do hắn quản lý, hắn muốn nàng đưa lương thực cũng là suy
nghĩ vì đại cục, ai cũng không thể cự tuyệt nửa chữ.
Nhưng hắn vạn
lần không ngờ, nữ lang Trần Dung này không biết bị bệnh thần kinh gì, ở thời
điểm mình chưa kịp mở miệng đã tự tiện tuyên bố lấy ra lương thực đưa cho Tôn
tiểu tướng quân, còn đưa tới đó mười xe, lấy danh nghĩa của chính nàng!
Lúc này, trong
lòng hắn vô cùng căm tức, nhưng làm gì bây giờ đây? Đã không còn cớ để đoạt
lương thực rồi.
Trần Dung quay
đầu lại, nàng chớp mắt to, tò mò nhìn Trần Nguyên há miệng cứng lưỡi rồi gọi:
“Bá phụ? Bá phụ?”
Nàng gọi vài
tiếng, Trần Nguyên mới thanh tỉnh lại. Hắn lại khụ khụ, muốn mở miệng, nhưng
sau khi nhìn thoáng qua các quản sự mang vẻ mặt bội phục nhìn Trần Dung thì
đành phải ngậm miệng. Sau một lúc lâu, hắn mới gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất
khá, thật rất khá. Tuy rằng A Dung chỉ là nữ lang nhỏ tuổi, đối với đại sự lại
biết tiến thối, điểm này rất khá.”
Hắn lại ho
khan một tiếng: “Bá phụ đến chỉ muốn thăm hỏi con thôi. Hiện tại thấy con khỏe
là tốt rồi.”
Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Trần Dung đỏ lên, nàng vui sướng thi lễ với hắn, vui vẻ nói: “Tạ bá
phụ khen ngợi.”
Trần Nguyên
lại khụ một tiếng, quát với xung quanh: “Không có việc gì nữa, chúng ta đi
thôi.”
Trần Dung vội
vàng cung kính đưa tiễn: “Bá phụ đi thong thả.”
Đến khi tiễn
đưa Trần Nguyên đi thật xa, Bình ẩu mới kinh ngạc hỏi: “Nữ lang, lang chủ có ý
gì vậy?”
Trần Dung
nhếch khóe miệng, cười lạnh lùng, thầm nghĩ: Có ý gì? Không phải là định mưu
tính với ta sao?
Bình ẩu thấy
nàng không đáp, hít một tiếng, nói thầm: “Nữ lang cũng quá hào phóng rồi, đưa
tặng những mười xe lương thực, ngay cả toàn bộ Trần phủ cũng không lấy ra được
nhiều như vậy đâu.”
Trần Dung rủ
hai mắt, thầm nghĩ: Nếu ta không bỏ ra con số này, Trần Nguyên sẽ bỏ qua cho ta
sao?
Tất nhiên nàng
sẽ không giải thích với Bình ẩu, chỉ dặn dò: “Bảo với Thượng tẩu, thời điểm đưa
lương thực tới thì vẻ mặt phải tươi cười, nếu có ai hỏi thì lập tức lớn tiếng
nói cho bọn họ biết, lương thực là của Trần thị A Dung, là nữ lang chưa tròn mười
lăm tuổi của Trần phủ. Nếu bọn họ cảm thấy hứng thú, không ngại nhiều lời kể
lại chuyện ta trọng nghĩa khinh tài ở Bình thành, rồi trên đường đi liệu sự như
thần.”
Bình ẩu ngây
ngốc đáp: “Vâng.”
“Đi đi.”
“Vâng.”
Nhìn theo bóng
dáng Bình ẩu rời đi, Trần Dung chậm rãi ngồi xuống, lại gảy thất huyền cầm.