Mị Công Khanh - Chương 046 + 047

Chương 46: Thiếu niên tướng quân

Thành Lạc
Dương bị vây hãm!

Không lâu
trước đó, nó vẫn là đô thành của người Tấn, là nơi phồn hoa nhất mà sĩ tộc
trong thiên hạ hướng tới, là nơi mọi người Hán khi tha hương rồi chết, đều
không thể không quỳ xuống triều bái!

Vậy mà nó đã
bị vây hãm!

Trong khoảng
thời gian ngắn, khắp thành đầy tiếng bi thương!

Cùng với tiếng
khóc lóc, mỗi người đều cảm thấy bất an. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiễm Mẫn
trở nên quan trọng, cơ hồ là từng đại gia tộc đều cử hành dạ yến, mời y tới làm
khách.

Nhưng lúc này,
y lại mất tích.

Mọi người kinh
hãi, đều phái người tiến đến hỏi Nam Dương vương, ngay cả Trần gia chuẩn bị có
đám hỏi với y cũng thành đối tượng hỏi han của mọi người.

Nhưng mà,
không có ai biết đáp án.

Thời gian một
ngày lại một ngày đi qua, cảm xúc khủng hoảng đã đến điểm cực hạn. Có một số
gia tộc đang chuẩn bị chuyển nhà, bỏ chạy hướng tới thành Kiến Khang.

Ngay dưới tình
huống này, một hộ vệ phá vỡ sự bình tĩnh, xông thẳng vào trong phủ đệ: “Bẩm
lang chủ - ngoài thành có hai ngàn sĩ tốt, là Nhiễm tướng quân phái tới thủ hộ
Nam Dương vương.”

“Nhiễm tướng
quân? Bản thân y thì ở đâu?”

“Không biết,
tiểu tướng quân đến nói, Nhiễm tướng quân vẫn khỏe, chỉ cần một sĩ tốt cũng có
thể địch lại mười người Hồ. Có bọn họ ở đây, thành Nam Dương không có việc gì.”

“Thật sự nói
như thế sao?”

“Không dám nói
dối.”

“Tốt tốt tốt.”

Tiếng hoan hô
rất nhanh đã rơi vào tai mọi người ở trên đường phố Nam Dương, dần dần, tiếng
hoan hô được mở rộng, nhuộm đẫm thành mừng rỡ như điên.

Nghe thấy
tiếng cuồng hô bên ngoài dấy lên như thủy triều, Trần Dung nói với Bình ẩu:
“Chúng ta cũng đi nhìn xem.”

“Vâng.”

Bởi vì không
định đi xa, hai người cũng không ngồi xe ngựa, cứ thế chạy ra sân. Khi Trần
Dung chạy đến đại môn mới phát hiện Trần Vi, Trần Thiến và các nữ lang đều ở
đó. Nhưng mà các nàng đều đội mũ sa, đeo túi hương ngọc bội, tân trang sạch sẽ,
đều là một bộ dạng sẽ xuất môn.

Lúc này, hai
bên đường người qua lại tấp nập, đoàn người đều nhìn về phía cửa thành phía
bắc.

Trần Dung tò
mò hỏi: “Đoàn người đang nhìn gì vậy?”

Một người cung
kính trả lời: “Là nhóm binh lính Nhiễm tướng quân phái tới. Vốn bọn họ muốn hạ
trại ở ngoài thành, nhưng nhóm lang chủ lo lắng, mời bọn họ tiến vào.”

Một kẻ sĩ
trung niên khác cười nói: “Nghe nói binh lính của Nhiễm tướng quân dũng mãnh
thiên hạ vô song, mỗi lần xuất chinh thì luôn là địch thủ mạnh nhất, bị nhiều
người vây công, y chỉ cần mấy ngàn người đã có thể đại thắng trở về. Hôm nay có
thể đứng trong thành Nam Dương nhìn thấy hai ngàn sĩ tốt của y, đoàn người đều
rất tò mò.”

Theo tiếng nói
chuyện kia, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực truyền đến, tiếng bước
chân kia mạnh mẽ như thế, ổn định như thế, mỗi một bước đi đều khiến mặt đất
chấn động.

Bất tri bất
giác, mọi người đều nâng mắt lên nhìn.

Nhưng mà, điều
này không liên quan đến Trần Dung. Binh lính của Nhiễm Mẫn, kiếp trước nàng còn
nhìn thấy nhiều hơn thế này.

Ngay lúc Trần
Dung không có hứng thú quay đầu đi, chuẩn bị trở về sân viện, từ rất xa, một
giọng nói có chút quen thuộc, trong trẻo rõ ràng truyền đến: “Ghi nhớ, không
thể để người Hồ thành công!”

“Vâng!” Hai
ngàn người đồng thời trả lời, khiến mọi người ù hết cả tai.

Trần Dung dừng
bước chân, thầm nghĩ: Quái, sao giọng nói này vừa xa lạ lại quen thuộc đến thế?

Lúc này, Bình
ẩu ở bên cạnh nói: “Nữ lang, có muốn đi xem hay không?”

Trần Dung lắc
đầu, nói: “Không cần.” Nàng nhanh chóng trở về viện của mình.

Một ngày này,
toàn bộ thành Nam Dương đều là tiếng hoan hô, khi tiếng hoan hô dần dần ngừng
lại, đã là lúc chạng vạng.

Thái dương vừa
mới xuống núi, Trần Dung nghỉ ngơi ở trong phòng thì nghe thấy bên ngoài truyền
đến giọng nói trong trẻo của một thanh niên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”

Trần Dung ngẩn
ra, nàng và Bình ẩu nhìn thoáng qua nhau, đứng lên đáp: “Ở đây.”

“Ra đi, tiểu
tướng quân nhà ta tìm.”

Tiểu tướng
quân?

Trần Dung càng
kinh ngạc, nàng đưa tay vuốt tóc, cất bước đi ra, Bình ẩu vội vàng đuổi theo,
nói: “Nữ lang, hay là rửa mặt chải đầu rồi hẵng đến.”

Trần Dung lắc
đầu, nói: “Là tướng quân thì làm việc luôn thích thống khoái, không kiên nhẫn
đợi lâu đâu.”

Dứt lời, nàng
đẩy cửa sân.

Bên ngoài sân,
nhóm tỷ muội Trần Vi cùng mười mấy người hầu đều ở đó, ánh mắt Trần Dung đảo
qua các nàng, tìm kiếm xung quanh.

Vừa đưa mắt
nhìn, nàng đã thấy có một người đứng dưới tàng cây liễu, bên trong là khôi giáp
màu vàng, bên ngoài khoác một trường bào màu trắng, chắp hai tay sau lưng, ánh
nắng màu vàng chiếu rọi xuống, gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ gần như xinh đẹp!
Đây là một thiếu niên!

Vừa thấy là
cậu, Trần Dung nới rộng khuôn miệng nhỏ nhắn.

Thiếu niên đối
diện gương mặt kinh ngạc của nàng, vừa lòng nhe răng cười, cậu phất phất tay,
quát: “Đều lui ra đi!” Giọng nói vững vàng.

“Vâng.” Mấy
chục sĩ tốt đứng bên cạnh người cậu lên tiếng trả lời lui ra phía sau.

Thiếu niên
quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chúng nữ Trần Vi. Dù cậu còn trẻ, nhưng
ánh mắt này đã mang theo một loại tử khí máu tanh, chúng nữ cả kinh, vội vàng
cúi đầu rời đi.

Chỉ chốc lát,
một nơi rộng rãi như thế chỉ còn lại có Trần Dung.

Thiếu niên
quay đầu nhìn Trần Dung chăm chú, nhấc chân lên, đi về phía nàng.

Cậu đi đến
cách Trần Dung ba bước thì ngừng lại. Nghiêng đầu, thiếu niên đánh giá nàng từ
trên xuống dưới, miệng vừa hé, hừ nói: “Mới chỉ có một thời gian, chợt nghe nói
muội sống mệt mỏi không chịu nổi, đã đến mức a dua đàn tặng Vương Thất lang
khúc Phượng Cầu Hoàng sao?” Ngữ khí căm giận, trong ánh mắt có lửa giận đang
thiêu đốt.

Trần Dung
trừng mắt nhìn cậu một cái, miệng khẽ nhếch, cũng là hừ một tiếng: “Cũng chỉ
mấy tháng, một tiểu thí hài đã trở thành tiểu tướng quân rồi, không phải là
Nhiễm Mẫn đáng thương huynh mới tặng cho huynh vị trí này đấy chứ?”

“Xì! Ta là con
cháu trong hệ Tôn Trọng của Giang Đông, trong cơ thể chảy dòng máu thiện
chiến!”

Thiếu niên
hiển nhiên rất căm tức, gương mặt tuấn tú trắng trẻo trở nên đỏ bừng.

Trần Dung nhìn
thấy bộ dạng cậu thở phì phì, nhịn không được bật cười, vươn tay nắm tay cậu,
sóng mắt khẽ lưu chuyển, sẵng giọng: “Được rồi, ta biết huynh anh dũng vô cùng,
không phải chỉ trêu huynh thôi sao, thật đúng là dễ tức giận, hì!”

Nàng vừa cười
như thế, lửa giận của thiếu niên cũng đã tan thành mây khói. Tay phải cậu duỗi
ra, nắm mạnh cổ tay nàng, đi về phía sân viện của nàng.

Đi được vài
bước, cậu lại liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Trần thị A Dung, sao muội
không biết thu liễm một chút chứ? Hiện tại trong thành Nam Dương, nhắc tới
muội, đúng là một đống chuyện lùm xùm mà!”

Tuy ngữ khí
không tốt, nhưng thiếu niên nắm tay nàng lại ôn nhu hữu lực, dường như mượn
động tác này, hơi thở ấm áp kia của cậu tẩy trừ lạnh lẽo phủ đầy người nàng.

Trần Dung
nghiêng đầu nhìn thiếu niên này. Hiện giờ đúng là lúc mặt trời lặn về phía tây,
ánh nắng chiếu rọi trên khôi giáp màu vàng của cậu, hào quang sáng ngời lóa mắt
bức người. Kim loại lạnh lẽo cứng rắn, rất xứng với gương mặt tuấn mỹ trắng
trẻo của cậu, thật sự có một vẻ đẹp rất khác biệt, giống nhau cực dương, giống
nhau cực nhu.

Khi Trần Dung
đánh giá cậu, thiếu niên cũng không quay đầu lại nhếch miệng cười, đắc ý hỏi:
“Thế nào? Ta như vậy, có phải là tuấn mỹ bất phàm giống như thiên thần không?”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Giọng của ta đã thay đổi rồi, dễ nghe không?
Hiện tại có phải giọng nói này rất êm tai khiến cho muội thích hay không?”

Nhìn bộ dạng
cậu đắc ý dào dạt, Trần Dung rốt cuộc không nhịn nổi, che miệng bật cười ra
tiếng.

Chương 47: Tục lễ

Nghe thấy
tiếng cười của nàng, thiếu niên rung đùi đắc ý: “Kỳ thật không cần muội nói,
trên đường ta đến toàn bộ tiểu cô trong thành Nam Dương đều nhìn ngắm ngây ngốc
nha. Ta vừa mở miệng, có tiểu cô còn thét chói tai ra tiếng đó.”

Trần Dung đang
cười vui vẻ, thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn nàng chằm chằm, cả giận nói:
“Chẳng lẽ không đúng như vậy?”

Trần Dung ngẩn
ra, lập tức thu hồi tươi cười, dùng sức gật đầu, nói: “Tất nhiên, tất nhiên,
Tôn tiểu tướng quân tuấn mỹ bất phàm, thật sự có tư thế của loài rồng, dũng
mãnh như Lữ Bố, tài năng như Gia Cát Lượng.”

Thiếu niên
đang nghe vui vẻ, thấy âm cuối nàng kéo dài ra, nhất thời lại cảm thấy ảo não.
Lập tức cậu kéo hai tay nàng ra phía sau lưng, lớn tiếng nói: “Giỏi cho nữ lang
này, dám trêu đùa ta?”

Trần Dung
không thể động đậy, vội vàng kêu lên: “Buông ra.”

“Không buông,
hiện tại muội là tù binh, phải cầu xin bản tướng quân tha thứ.”

Trần Dung
không nhịn được cười khanh khách, nói: “Tôn tướng quân tha cho ta đi.”

“Nói lại, nói
lớn hơn một chút.”

“Tôn tướng
quân thủ hạ lưu tình, tha cho thiếp đi.”

Trần Dung vừa
thốt ra lời này, thiếu niên mừng rỡ, cậu ha ha cười, buông lỏng tay nàng: “Coi
như tiểu phụ nhân muội thức thời.”

Hai người bọn
họ cười đùa ầm ĩ, Trần Vi cách vách vẫn dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, nàng ta
tức tối dậm chân xuống đất, nói với giọng oán hận: “Ta không hiểu được, chỉ là
một tiểu cô diện mạo tục diễm lại không biết cảm thấy thẹn thùng, sao có thể
câu dẫn khiến một hai nam nhân đều thất hồn lạc phách đến thế?”

Ở thời đại
này, dung mạo mà thế nhân thích nhất, yêu cầu đầu tiên phải trắng trẻo, thứ hai
phải tinh khôi ngây thơ, thứ ba phải văn nhược âm nhu. Diện mạo của Trần Dung
diễm lệ, dáng người lại cực kỳ yểu điệu, vẻ đẹp khêu gợi đó, ở thời đại này,
không khỏi bị tròng một chữ “Tục” lên cổ.

Trong sân,
Bình ẩu đã dọn ra mấy tháp, trên tháp bày đầy rượu thịt.

Thiếu niên nắm
tay Trần Dung, tùy tiện ngồi xuống, cậu cầm lấy chén rượu, sau khi uống một
ngụm, thuận tay đưa cho Trần Dung nói: “Đêm nay không say không về.”

Trần Dung chỉ
cười, nhưng chưa nói cái gì, một bên Bình ẩu khẽ cười nói: “Thật hiếm có, nhưng
nữ lang nhà nô còn chưa hứa gả mà.”

Tôn Diễn liếc
nhìn Trần Dung một cái, nói: “Nếu muội cho phép, ta có thể uống với muội không
say không về mà đúng không?”

Bình ẩu ngẩn
ra, bà không biết nên trả lời thế nào, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần
Dung.

Lúc này, Trần
Dung đang cười khổ thầm nghĩ: Ta rất muốn uống với huynh không say không về,
nhưng không nói tới người khác, nhất định Trần Nguyên sẽ rất vui mừng. Hắn sẽ
trực tiếp đưa ta đến hậu viện của Nam Dương vương, rồi nói với thế nhân rằng ta
vốn là kẻ hạ lưu bại hoại. Lần trước ưu thế tốt do ta tấu khúc Phượng Cầu Hoàng
tặng Vương Thất lang sẽ trở thành vô ích, đâu thể kiếm củi ba năm thiêu một
giờ.

Trần Dung nghĩ
đến đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tôn Diễn.

Nàng đối diện
với hai mắt sáng ngời của thiếu niên kia dưới ánh mặt trời.

Nhìn ánh mắt
như vậy, miệng Trần Dung hé ra, rất muốn kể hết cho cậu nghe.

Đúng lúc này,
một giọng nói vang dội từ cửa viện truyền đến: “Tôn tiểu tướng quân có ở đây
không? Lang chủ nhà ta biết Tôn tiểu tướng quân giá lâm, không khỏi vui mừng,
đã chuẩn bị rượu nhạt, đặc biệt bảo ta tiến đến nghênh thỉnh tướng quân.”

Tôn Diễn ngẩn
ra, nhíu mày, nói thầm: “Hận nhất là tục lễ này.”

Cậu vừa muốn
mở miệng phản bác, cảm thấy mu bàn tay ấm áp, chính là Trần Dung nhẹ nhàng đè
cậu lại.

Trần Dung nhìn
cậu, hai tròng mắt đen láy mà trầm tĩnh: “Tiểu lang, không thể cự tuyệt.” Thấy
Tôn Diễn có chút không rõ, nàng mím môi cười, cũng nói với vẻ nghịch ngợm:
“Chẳng lẽ lần này huynh tới, Nhiễm tướng quân chưa từng hạ lệnh, nói các đại
gia tộc còn nhiều lương thực và tiền tài, huynh có thể lợi dụng sự khủng hoảng
của bọn họ, áp bức một ít để lấy sung quân lương sao?”

Nàng thốt ra
lời này, Tôn Diễn ha ha cười. Mới nở nụ cười hai tiếng, cậu đã che miệng lại,
hạ giọng: “Muội không nói thì ta đã quên mất.”

Dứt lời, cậu
đứng lên.

Ngay tại thời
điểm cậu đáp ứng, Trần Dung cầm lấy mũ sa đội vào, lui về phía sau vài bước,
thu hai tay lại.

Cửa phòng “kẹt”
một tiếng mở ra.

Bước vào cửa,
là hai kẻ sĩ và Trần Nguyên. Trần Nguyên vừa vào cửa, ánh mắt của hắn liền liếc
về phía Trần Dung, lại liếc về phía Tôn Diễn.

Đánh giá một
lúc, hắn mới ha ha cười, chuyển sang nhìn Tôn Diễn chắp tay nói: “Tôn tiểu
tướng quân, mời!”

Tôn Diễn cũng
đáp lại lễ theo tiêu chuẩn của sĩ tộc, cười nói: “Mời.”

Trần Nguyên
thấy thế, ha ha cười nói: “Tiểu tướng quân họ Tôn sao? Vậy tổ tiên của ngài
là?”

Tôn Diễn thản
nhiên trả lời: “Ta là huyết mạch của hệ Tôn Trọng ở Giang Đông.”

Chỉ một câu
nói, Trần Nguyên đã mở to mắt, cũng thu hồi biểu tình lơ đãng. Hắn sợ hãi than
thở: “Tôn gia ở Giang Đông ư? Thân phận của tiểu tướng quân như thế sao lại
dính vào chuyện binh đao liếm huyết này? Ai, nghĩ đến sau khi các chi hệ lớn
Tôn gia của ngài ở Giang Đông biết đến, e rằng sẽ không khỏi sợ hãi.”

Tôn Diễn nhướn
mày, không kiên nhẫn nói: “Người Hồ giết ta, ta sẽ đi giết người Hồ, đại trượng
phu nợ máu phải trả bằng máu, điều này có gì phải sợ hãi?”

Trần Nguyên ha
ha cười, lại chắp tay, tán thưởng nói: “Tiểu tướng quân thật sự là nam nhi
đường đường, tâm huyết trượng phu. Mời.”

Lúc này, Tôn
Diễn gật đầu.

Sau khi cậu đi
được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Khi nhìn thấy
gương mặt có vẻ quá mức rụt rè của Trần Dung sau lớp mũ sa kia, cậu lén lút
chớp mắt vài cái với nàng rồi xoay hẳn người lại, thận trọng vái chào với nàng,
cất cao giọng nói: “Trên đường đến phía nam, A Dung mời cơm ta, lấy y phục cho
ta mặc, ơn cứu sống, Diễn khắc trong tâm khảm.”

Trần Dung ngẩn
ra, ngay sau đó, nàng hiểu được ý tứ của cậu. Nàng vội vàng nghiêng người né
qua, cúi người: “Tiểu tướng quân khách khí.” Nàng đỏ mặt, lúng ta lúng túng
nói: “Đó là việc ta nên làm.”

Tôn Diễn nhìn
thấy nàng giả bộ, nhịn không được hai mắt híp thành một đường, cậu ho nhẹ một
tiếng, cố nhịn cười nói: “Cho dù thế nào, ân tình của nữ lang, Tôn Diễn suốt
đời khó quên. Ta đi đây, hai ngày nữa lại đến thăm muội.”

“Vâng.”

Tôn Diễn vung
tay áo dài, xoay người bước đi. Trần Nguyên theo phía sau cậu, một khắc khi đi
ra cửa viện, hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung thêm vài lần.

Đến khi bọn họ
đi thật xa, Trần Dung mới hồi phục tinh thần.

Lúc này, Bình
ẩu chạy đến bên người nàng, vui mừng nói: “Nữ lang, nữ lang, chuyện này quá
tốt, Tôn tiểu tướng quân cũng đến thành Nam Dương, có cậu ấy ở đây, cuộc sống
của nữ lang sẽ tốt hơn.”

Ngẫm nghĩ,
Bình ẩu nói thầm: “Đáng tiếc tiểu tướng quân không nên giết người Hồ làm gì,
bằng không, thừa dịp cậu ấy còn chưa trở lại trong tộc, nhanh cưới nữ lang về
đi, nếu vậy thì thật tốt mà. Ai.”

Bà đứng một
bên nói nhỏ, Trần Dung tháo mũ sa xuống, âm thầm nghĩ: Tôn Diễn đã làm gì vậy,
cũng không có khả năng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã trở thành tướng quân bộ
hạ của Nhiễm Mẫn. Đúng rồi, nhất định là Nhiễm Mẫn đã biết thân phận của huynh
ấy, muốn bảo vệ huynh ấy, nên điều huynh ấy tới chỗ an toàn như thành Nam Dương
này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3