Mị Công Khanh - Chương 028 + 029
Chương 28: Vạch trần
Trần Vi rời đi
chưa được bao lâu, Bình ẩu đã trở lại, nhưng mà bà không mang đại phu về. Nhìn
Trần Dung thong thả đi qua đi lại trong phòng, Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho
nữ lang một cây nhân sâm, giao cho lão nô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt. Ngài ấy
còn nói…” Giọng nói Bình ẩu có chút thấp xuống: “Ngài ấy nói thân thể nữ lang
vốn khỏe mạnh, sẽ không phải bệnh nặng gì. Dù cho có bệnh, đã nhiều ngày qua
cũng chống đỡ được. Ngài ấy còn nói, yến tiệc đêm mai, có nhiều đệ tử hoa phục,
nữ lang cũng nên ra gặp.”
Nói tới đây,
Bình ẩu trông mong nhìn Trần Dung, vẻ mặt kia là một ngàn lần một vạn lần mong
nàng đồng ý.
Nhìn thấy biểu
tình này của Bình ẩu, Trần Dung đau đầu thầm nghĩ: Trách không được tộc bá
không tin, xem bộ dáng này của Bình ẩu, làm sao ta có thể bị bệnh nặng được?
Trần Dung suy
nghĩ một hồi, buông rủ hai mắt, nói: “Không cần nói nữa, từ giờ trở đi, ngươi phải
giả bộ lo âu. Nếu ngày mai lang chủ phái người đến, ngươi nhất định phải nói
với bọn họ, bệnh của ta thật sự nghiêm trọng, nằm trên giường không dậy nổi.”
Trần Dung nhìn
về phía Bình ẩu, quyết định giải thích với bà: “Ẩu, ngươi ngẫm lại xem, yến
tiệc đêm mai có đệ tử hoa phục, lấy thân phận của ta, chỉ sợ chỉ có thể làm
thiếp đúng không?” Dừng một chút, trong ánh mắt đen láy của Trần Dung lộ ra một
chút giảo hoạt: “Ẩu, ngươi không biết đâu, khi còn ở Bình thành, ta có nghe
thấy Ngô thúc nói qua phụ thân ta đã làm chuyện tốt, thanh danh tốt, nhận được
sự tán thưởng của một vị đại nhân vật, còn thăng quan gì đó.”
Nàng mới nói
đến đây, Bình ẩu vội vui mừng kêu lên: “Thật sao? Nữ lang, là thật sao?”
Trần Dung gật
đầu, nói tiếp: “Ngô thúc là nói như thế, cũng không biết có thật hay không.”
“Thật tốt
quá!”
Hai mắt Bình
ẩu sáng lên, bởi vì hưng phấn, hai mắt nhỏ của bà đều híp thành một đường. Bình
ẩu vươn tay che miệng, trong mắt lấp lánh lệ quang: “Thật tốt quá, nữ lang, nếu
thật sự là như thế, vậy thật tốt quá.” Bà vội vàng xoay người, một bên đi ra
ngoài cửa một bên lải nhải: “Nữ lang nói đúng, hiện tại đối tượng lang chủ chỉ
hôn cho nữ lang tất nhiên không được tốt. Hiện tại ta sẽ nói với chúng phó, nữ
lang bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi.”
Ngay lúc Bình
ẩu đẩy cửa phòng ra, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động. Trong tiếng ồn
ào, Trần Dung tinh tường nghe thấy một giọng nói nữ tử ôn hòa vang lên: “Nữ
lang nhà ngươi ở đâu?”
“Nữ lang ở
trong tẩm phòng.”
“Thân thể
không khoẻ sao?”
“Điều này nô
tỳ cũng không biết.”
Tiếng hai
người đối thoại vừa truyền đến, Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước
tháp, cởi hài, chui vào trong chăn.
Sau khi màn bị
kéo xuống, một giọng nói vang dội của một hán tử từ bên ngoài truyền đến: “A
Dung có ở đây không? Bá mẫu của người dẫn đại phu đến thăm người.”
Những người
này tới quá đột ngột, Bình ẩu căn bản không kịp phản ứng, nghe thấy tiếng kêu
bên ngoài, bà ngốc lăng quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đến khi nhìn thấy tấm
màn phất phơ không thôi, bà mới vội vàng quay đầu đáp: “Nữ lang nhà ta đã ngủ,
trưởng giả, thỉnh đi vào.”
Dứt lời, bà
chậm chạp mở cửa tẩm phòng.
Một phụ nhân
mặc hoa phục tầm hai bảy, hai tám tuổi, dẫn theo một đại phu khoảng năm mươi
tuổi đi đến.
Theo bước chân
càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập loạn.
Nàng thật
không ngờ, bá mẫu thật sự mời đại phu tới cho nàng. Phải biết rằng, lần này
người di chuyển về phía nam phần lớn thân kiều thịt quý, vừa được thả lỏng như
thế, không biết có bao nhiêu người bị sinh bệnh. Đại phu chỉ có vài người, bệnh
nhân lại nhiều như thế, với thân phận của nàng, dù thế nào cũng sẽ không nhanh
như vậy đã được đến lượt khám?
Xem ra, trong
cảm nhận của gia tộc, nàng có giá trị lợi dụng rất cao đây.
Trong tiếng
bước chân, một làn gió thơm thổi tới. Phụ nhân mặc hoa phục kia bước đến trước
tháp, nàng ta cũng không ngừng lại, vươn tay định vén màn của Trần Dung lên,
trong miệng cười nói: “Nghe nói A Dung thích dùng roi, có sự dũng mãnh của
trượng phu. Nghĩ đến cũng không phải người thích ra vẻ ngượng ngùng giống như
phụ nhân.”
Đang nói còn
chưa xong, nàng ta đã vén màn lên. Theo một tia nắng chiếu vào, Trần Dung nằm ở
trong góc tháp, tóc vẫn chưa tháo búi, chưa từng cởi bỏ đồ xuất hiện ở trước
mắt mọi người.
Phụ nhân hoa
phục liếc mắt nhìn nàng một cái, lui về phía sau một bước, chuyển sang đại phu
khách khí nói: “Cùng lão, mời lão khám xem.”
Đại phu gật
đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh tháp của Trần Dung. Trên tháp, do dự một hồi, Trần
Dung mới thong thả vươn cổ tay.
Làn da cổ tay
trơn bóng. Trước khi đưa ra, Trần Dung còn nhớ rõ mình chưa cởi bỏ áo ngoài,
liền xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo để đại phu bắt mạch.
Ba ngón tay
lạnh lẽo của đại phu đặt lên mạch trên cổ tay, chỉ chốc lát, hắn đã buông tay,
gật đầu, đứng dậy.
Mắt phụ nhân
hoa phục lóe sáng, hỏi: “Cùng lão, bệnh tình của tiểu bối như thế nào?”
Cùng lão lắc
đầu, nói: “Khí huyết tràn đầy, bị váng đầu hoa mắt, cũng không đáng ngại. Không
cần đơn thuốc.”
“Đưa Cùng lão
ra phủ.”
“Vâng.”
Đến khi bước
chân của đại phu dần dần đi xa, phụ nhân hoa phục mới chuyển sang nhìn đám
người Trần Dung. Nàng ta liếc mắt nhìn Trần Dung còn chui vào trong chăn, đưa
lưng về phía mình, nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích, cười nói: “A Dung, con
cũng đừng giỡn nữa. Tộc bá con đã nói, thân thể của con thật sự khỏe mạnh, ngay
cả vài lang quân trong tộc cũng ít ai có thể sánh bằng, làm sao có thể nói bệnh
liền bệnh?”
Nàng ta cũng
không chờ Trần Dung trả lời, quay đầu lớn tiếng quát đám người Bình ẩu: “Nữ
lang còn nhỏ, lần sau nếu các ngươi còn chiều theo ý của nàng mà hồ nháo thì sẽ
bị trục xuất khỏi phủ! Hừ, hiện tại trong phủ cũng khá nhiều người, vừa vặn
không cần nhiều kẻ ăn không ngồi rồi như thế.”
Dứt lời, nàng
ta vung tay áo, lắc mông đi ra ngoài.
Đến khi cửa
phòng “Kẹt” một tiếng được đóng lại, tiếng bước chân rốt cuộc không còn nghe
thấy, Bình ẩu mặt trắng bệch mới lấy lại tinh thần, bà ngây ngốc đi tới, hỏi:
“Nữ lang, làm thế nào cho phải?”
Trần Dung chậm
rãi kéo chăn ra.
Nàng ngồi dậy,
tùy ý vuốt tóc tán loạn che ở trước mắt. Tay phải nhéo một cái trên đệm chăn,
lại vội vàng thả lỏng: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Vào lúc ban
đêm, hoa phục dành cho yến hội hôm sau được đưa đến sân viện của Trần Dung.
Thời gian từng
giọt từng giọt trôi qua.
Trần Dung ngồi
trong sân, ở trong đêm dài, lắng nghe tiếng cười vui truyền đến từ các phòng.
Ngày hôm sau
đảo mắt liền đến.
Chương 29: Gặp trường bối
Bình ẩu ở
trong sân bận bịu một lúc, rồi lo lắng xem xét Trần Dung vẫn đặt tay trên huyền
cầm, không hề nhúc nhích.
Mắt thấy đã là
giữa trưa, bà đi đến bên người Trần Dung, thân thiết khuyên nhủ: “Nữ lang,
người còn chưa ăn cơm đâu.” Dừng một chút, bà còn nói thêm: “Việc hôn nhân sẽ
do trời định, ta thấy nữ lang nhà ta là người có phúc, nói không chừng tối hôm
nay Vương Ngũ lang sẽ cầu cưới nữ lang làm thê đó.”
Bình ẩu nói
tới đây, tươi cười trên mặt rạng rỡ.
Trần Dung lắc
đầu, nàng nâng huyền cầm, chậm rãi đứng lên: “Ẩu.”
“Vâng.”
“Bảo Thượng
tẩu hỏi một chút, tộc thúc Trần Công Nhương đã về phủ chưa? Nếu hắn không có ở
đó, trong phủ có những vị trưởng bối nào?”
“Vâng.”
Bình ẩu vừa
nhấc chân thì nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng đàn, tiếng đàn khi
dài khi ngắn, nghe qua khiến cho người ta khí tức không thuận.
Thượng tẩu vốn
nhanh nhẹn, chỉ sau hai khắc đã trở về bẩm báo: “Tộc bá Trần Nguyên, tộc bá
Trần Bày, tộc thúc Trần Thuật đều ở đây.”
Tộc thúc Trần
Thuật đã ở đây?
Trần Dung đứng
lên, phân phó nói: “Thượng tẩu.”
“Vâng.”
“Đem đồ trong
kho hàng lấy ra, nhồi đầy mười cỗ xe ngựa.”
Bình ẩu và
Thượng tẩu hai mặt nhìn nhau một hồi, Thượng tẩu mới đáp: “Vâng.”
Chuẩn bị lương
thực không phải là một chuyện đơn giản, mười mấy phó dịch, ước chừng mất gần
hai canh giờ mới làm xong. Mà lúc này, Trần Dung đã tắm rửa xong, thay xiêm y
hôm qua người trong tộc đưa đến, sắc vàng nhạt và tím nhạt giao nhau.
Vừa khoác xiêm
y này vào người, Bình ẩu đang cầm lược chải tóc cho nàng không hề nhúc nhích.
Bà ngơ ngác nhìn Trần Dung, thì thào nói: “Ta cũng không biết, nữ lang nhà ta
lại đẹp đến vậy.”
Trong gương
đồng kia là dung mạo xinh đẹp, Trần Dung cũng mở to hai mắt nhìn ngắm. Nàng
vươn tay xoa xoa mặt mình, khẽ nói: “Tại sao thay đổi nhiều như vậy?” Kiếp
trước, ở cùng độ tuổi, dung sắc này tuyệt đối không thể có được.
Trong gương,
ngũ quan nàng ngây ngô non nớt được xiêm y diễm lệ nhuộm thành mềm mại, mà vẻ
diễm lệ này đã đi theo nàng nhiều năm, giờ khắc này lại thêm phần thanh thuần
ngọt ngào. Lúc này nàng như hoa hồng nở rộ hứng sương mai trong sáng sớm, phấn
nộn chói mắt, diễm lệ tinh thuần!
Trần Dung nhìn
chằm chằm chính mình trong gương, nói với Bình ẩu: “Ẩu, không cần vấn tóc đâu.”
“Vâng.”
“Lấy guốc mộc
đến đây.”
“Vâng.”
Sau khi đã
trang điểm thỏa đáng, Trần Dung hít sâu một hơi, vươn tay cầm đoản kiếm đặt tại
trên vách giấu vào trong tay áo, cất bước đi ra phía ngoài.
Khi nàng cất
kiếm vào trong tay áo, mặt Bình ẩu trắng bệch vội gọi to một tiếng: “Nữ lang?”
Trần Dung cũng
không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chớ hoảng hốt, ta sẽ không làm việc ngu
xuẩn.”
Mà lúc này,
bên ngoài truyền đến giọng nói của Thượng tẩu: “Nữ lang, toàn bộ lương thực đã
được trang bị xong.”
“Rất tốt.”
Trần Dung đẩy ra cửa phòng, không ngoài dự kiến, đã đối diện với hai mắt mở lớn
của chúng phó dịch: “Chúng ta đi gặp trưởng giả trong tộc.”
“Vâng.”
Lúc này đã gần
kề chạng vạng, sân viện của tộc thúc Trần Thuật ở phủ đệ phía đông.
Trần Thuật làm
người khôn khéo, am hiểu giao tế, cách nói năng có chút phong nhã, ở trong Trần
thị thành Nam Dương là nhân vật danh hào xếp thứ hai sau Trần Công Nhương.
Bởi vì hắn
thích giao tế, trong sân của hắn luôn có xe và ngựa lui tới, đệ tử hoa phục đi
lại không thôi. Dưới tình huống như vậy, chúng nữ lang Trần thị cũng thích đến
nơi đây tụ hội.
Hôm nay là một
ngày nắng hiếm có, gió cuối mùa thu thổi lá cây thưa thớt rơi xuống trong hoa
viên, tiếng cười không dứt bên tai. Một đội ca kĩ quay chung quanh mọi người,
nhóm tỳ nữ đi lại như nước chảy dâng rượu thịt lên.
Trần Vi và các
nữ tử đứng ở trước mấy bàn đu dây, ánh mắt trong suốt nhìn mấy thiếu niên trên
đình đài, đang che miệng cười khẽ.
“A Vi, nghe
nói bá phụ quyết định đem tỷ gả cho Nhiễm tướng quân? Nhiễm tướng quân đúng là
một binh sĩ tuấn mỹ hiếm thấy, khoẻ mạnh vô song, tỷ thật sự có phúc.”
Một nữ lang
khác trong Trần thị ở Nam Dương khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ở bên nói: “Cũng
chỉ là thất phu đã sửa lại dòng họ thôi, bộ dạng tuấn mỹ thì thế nào chứ?” Nàng
ta nói tới đây, nhìn thấy Trần Vi mở to mắt nhìn mình, nâng cằm lên, hất cái
mũi nhỏ cực kỳ kiêu ngạo nói: “Có điều nói đi phải nói lại, nếu không phải vì y
có xuất thân như thế, cũng không tới phiên một thứ nữ như muội được gả vào đó.”
“Trần Thiến,
tỷ!”
“Ta thế nào?”
“Hai người các
muội yên lặng một chút, xem kìa, bọn họ đều nhìn về bên này rồi.”
Lời này vừa
nói ra, hai thiếu nữ đồng thời đều ngậm miệng.
Đúng lúc này,
các nàng nghe thấy phía trước trở nên ồn ào, không khỏi theo tiếng đi tới. Vừa
nhìn qua, các nàng ngạc nhiên nhìn xe ngựa của Trần Dung dẫn theo một đội xe
ngựa chậm rãi chạy vào trong sân.
Trong sân,
đúng là lúc mọi người đang ngắm ca kỹ nghe tấu khúc, thưởng thức lá thu rơi
rụng, trong thời điểm ở khung cảnh này, xuất hiện một đoàn xe đồ sộ như vậy,
chẳng những nhóm thiếu niên ngừng nói giỡn, ngay cả ca kĩ cũng ngừng vũ đạo,
quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này,
xe ngựa của Trần Dung đã dừng lại.
Bình ẩu nhảy
xuống từ trong xe ngựa, vươn tay hướng về phía nữ lang nhà bà.
Rèm xe được
xốc lên.
Một bàn tay
trắng nõn, dưới xiêm y vàng nhạt càng trở nên nổi bật, như mỹ ngọc xuất hiện ở
trước mắt mọi người.
Trong sự kinh
ngạc của nhóm thiếu niên hoa phục, nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ đồng thời
thẳng lưng, ngẩng đầu, hứng thú chờ đợi người trong xe.
Được Bình ẩu
nâng đỡ, một cô nương thanh mĩ hoa diễm xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nàng là Trần
Dung.
Trần Dung vừa
lộ diện, Trần Vi và các nữ tử khác cũng không dám tin trợn tròn hai mắt.
Trần Dung
ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nàng buông tay Bình ẩu ra, vén mái tóc, đi
guốc mộc, tư thế phong tình hướng tới chúng thiếu niên, cũng đi về phía Trần
Thuật.
Đối với nhóm
thiếu niên mà nói, cấp bậc mỹ nhân như Trần Dung, bọn họ thấy cũng nhiều. Điều
khiến bọn họ nhìn không chuyển mắt, chính là phần phong tình khác hẳn với người
thường kia. Trong vẻ kiều mỵ thành thục có sự thanh thuần ngọt ngào.
Trước mắt bao
người, Trần Dung đi đến trước tháp của Trần Thuật, sau đó, nàng thi lễ, cúi
đầu, thanh thanh nói: “A Dung gặp qua thúc phụ.” Chần chờ một hồi, nàng vẫn cúi
đầu, mặt có chút đỏ hồng, ngượng ngùng nói với Trần Thuật: “A Dung không biết
thúc phụ đang mở tiệc chiêu đãi tân khách, đã đường đột rồi, xin chớ trách.”
Dừng một chút,
bàn tay trắng thuần như ngọc của nàng chỉ về phía đội xe ngựa phía sau, lúng ta
lúng túng nói: “Khi A Dung đi qua Phổ thành, đột nhiên nghĩ đến mọi người đều
đi về phía nam, đến thành Nam Dương, vô cùng đông đúc, trong thành sẽ bị thiếu
lương thực. A Dung tốn hết gia tài, đem mọi vải vóc tiền tài toàn bộ đổi thành
lương thực. Mới vừa rồi từ chỗ Nhị bá mẫu nghe thấy lương thực trong phủ không
đủ, Trần Dung bất tài, nguyện bỏ ra mười cỗ xe gạo đưa cho thúc phụ, để giúp
thúc phụ giải tỏa tâm tình.”
Nàng nói, mười
cỗ xe ngựa lương thực của nàng đều đưa cho một mình Trần Thuật từ từ dùng hết!
Trần Thuật tầm
bốn lăm, bốn sáu tuổi, bộ dạng tròn tròn mũm mĩm, ngũ quan thực đoan chính. Khi
Trần Dung vừa nói tới mười cỗ xe lương thực, khuôn mặt vẫn tươi cười hiền hòa
lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nữ lang nho
nhỏ này lại có số tiền lớn như thế!
Mười xe, phải
biết rằng, gia tộc như bọn họ, mỗi lần quyên tặng lương thực cho Nam Dương
vương cùng Nhiễm Mẫn để đối kháng với Hồ tộc, cũng chỉ là mười cỗ xe lương
thực!
Hai ngày trước
nghe nói Trần Dung này khẳng khái hào phóng, là người có tài, hôm nay vừa gặp,
quả nhiên bất phàm!
Trần Thuật
nhìn Trần Dung ngại ngùng, khuôn mặt thanh mỹ non nớt, lại nhìn dáng người cao
diệu của nàng, không khỏi lộ ra tươi cười vừa lòng. Hắn đứng dậy, hai tay đưa
ra, hiền lành cười nói: “Con cần gì đa lễ? Ngồi đi, mau mau ngồi xuống.”
Trần Dung
không nhân thể mà đứng lên, nàng lắc đầu, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “A
Dung, A Dung còn có chuyện muốn nói.”