Bất Tử - Chương 17
Chương
17
TỐI HÔM ĐÓ, khi Damen gọi (tôi đoán đó là anh bởi vì
màn hình điện thoại hiện chữ riêng tư), tôi để cho nó vào
thẳng hộp thư thoại. Sáng nay, khi đang chuẩn bị đi học, tôi đã xóa
nó mà không nghe.
“Chị không tò mò muốn biết sao?”
Riley hỏi, đi vòng vòng xung quanh cái ghế của tôi,
mái tóc thả ra sau bóng mượt, trong bộ trang phục giống như trong
phim Ma trận màu đen mờ.
“Không!”
Tôi nhìn chiếc áo chuột Mickey vẫn còn nằm trong túi,
thở hắt ra một cái, rồi với tay lấy một chiếc áo khác, chiếc
áo không phải anh mua cho tôi.
“Chị không cho em nghe, làm sao em nói cho chị biết
nguyên nhân?”
“Tuyệt đối không!” Tôi bới mái tóc mình thảnh một búi
tròn và lấy cây bút chì ghim ngang để giữ chặt.
Con bé lại cười.
“Em thật không thể hiểu chị. Sao lúc nào chị cũng
giận thế? Chị mất hút anh ta trên xa lộ, và anh ta quên không cho chị
số điện thoại. Có gì ghê gớm đâu. Chị bị hoang tưởng và nghi ngờ
mọi thứ từ khi nào thế?”
Tôi lắc đầu quay đi chỗ khác, biết rằng nó nói đúng.
Tôi giận dữ. Hoang tưởng. Luôn cho rằng sự việc tệ hơn
bản thân nó vốn thế. Dễ cáu gắt. Nghe suy nghĩ. Thấy hào
quang. Cảm nhận tinh thần.
Nhưng em gái tôi, nó không biết là có nhiều chuyện
khác nữa mà tôi không muốn kể.
Như chuyện Drina đi theo chúng tôi đến Disneyland.
Và lúc nào Damen cũng biến mất khi cô đang ở gần.
Tôi quay lại Riley, lắc đầu khi thấy bộ đồ bóng loáng
của nó. “Em còn chơi Halloween bao lâu nữa?”
Nó khoanh tay trước ngực, bĩu môi. “Đến chừng nào em
còn muốn!”
Tôi nghe lòng mình chùng xuống khi nhìn thấy em như
thế.
“Chị xin lỗi!”
Tôi nói, chụp cái ba lô khoác lên vai, lòng thầm cầu
mong cho cuộc sống tôi ổn định, cân bằng trở lại.
“Không, chị không có lỗi!” Nó nhìn tôi. “Dĩ nhiên là
chị không có lỗi”.
“Riley, chị có lỗi, thật đấy. Tin chị đi, chị không
muốn cãi nhau!”
Nó lắc đầu và ngước nhìn lên trần nhà, khẽ chạm
nhẹ vào tấm thảm dưới sàn.
“Em đi theo không?” Tôi đi ra cửa, nhưng nó không trả lời.
Vì thế, tôi hít một hơi dài và nói: “Thôi nào, Riley.
Em biết chị không thể đến trễ được. Em quyết định đi!”
Nó nhắm mắt lại, lắc đầu và khi nhìn tôi một lần
nữa, cặp mắt của nó chuyển sang màu đỏ. “Em không phải ở đây, chị
biết đó!”
Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa, tôi không thể bỏ qua điều
chưa biết, không thể bỏ qua sau khi nó nói như vậy. “Em nói gì thế?”
“Ý em, ở đây! Mọi thứ! Chị và
em. Những cuộc viếng thăm của chúng ta. Em có trách nhiệm phải
làm điều đó!”
Tôi nhìn nó chằm chằm, lòng quặn đau, hy vọng nó
đừng nói nữa, không muốn nghe thêm nữa. Tôi đã quen với sự có mặt
của nó đến mức tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày nào đó, con
bé sẽ không ở đây nữa.
“Nhưng... Nhưng chị nghĩ em thích ở đây mà?” Tôi lắp
bắp, giọng căng thẳng, buồn và đầy hoảng sợ.
“Em thật sự thích ở đây. Nhưng có lẽ đó là điều
không đúng. Có lẽ em nên ở một nơi nào đó! Chị có khi nào nghĩ vậy
không?”
Nó nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy nỗi đau đớn và bất ổn.
Dù tôi đã trễ giờ học, nhưng tôi không thể nào đi được.
“Riley... Chị... Chính xác ý em là gì?” Tôi hỏi, hy
vọng mình có thể bắt đầu lại.
“Ava nói...”
“Ava?”, tôi
phát cáu.
“Vâng, chị biết đó,
người có năng lực siêu linh, trong bữa tiệc Halloween. Người có thể
thấy em...”
Tôi lắc đầu và mở
cửa, quay lại nhìn đứa em của mình: “Chị không muốn làm em buồn,
nhưng Ava thật là người khoác lác, tỏ vẻ ta đây, bịp bợm, lừa dối!
Em không nên nghe bất cứ điều gì cô ta nói. Cô ta bị điên mà!”
Nhưng Riley chỉ nhún
vai, nhìn vào mắt tôi. “Cô ta nói một vài điều thật sự lý thú”.
“Nghe này!”, tôi
nhìn xuống phòng khách, mặc dù tôi biết cô Sabine không còn ở đó nữa.
“Chị không muốn nghe chuyện của Ava. Ý chị là nếu em muốn đi thăm cô
ta, sau tất cả những điều chị đã nói với em, thì cũng tốt thôi, chị
không thể cản em được. Nên nhớ rằng Ava không biết chúng ta. Và cô ấy
cũng không có quyền đánh giá chúng ta hay đánh giá tình cảm của
chúng ta. Đó không phải là chuyện của cô ta. Đó là chuyện của chúng
ta”.
Khi tôi nhìn Riley,
tôi thấy mắt nó vẫn mở to, môi vẫn run run. Lòng tôi thất vọng tột
cùng.
“Chị phải đi thôi,
vậy em có đi cùng không?”, tôi thì thầm.
“Không”, nó nhìn
trừng trừng.
Tôi hít một hơi
thật sâu, lắc đầu, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng.
Biết Miles đủ thông
minh để không đứng chờ, nên tôi lái xe một mình đến trường. Mặc dù
đã trễ, chuông đã reo, nhưng Damen vẫn ở đấy. Anh chờ tôi ngay bên cạnh
chiếc xe của anh, kế bên chỗ đậu xe dành cho tôi.
“Chào em!” Anh ta
nói, đến bên tôi định đặt một nụ hôn lên má.
Nhưng tôi chụp lấy
cái ba lô và chạy vào cổng.
“Anh xin lỗi vì để
lạc mất em ngày hôm qua. Anh đã điện thoại cho em nhưng em không trả
lời”. Damen theo sát bên tôi.
Tôi chụp thanh chắn
ngang bằng sắt lạnh lùng và lắc nó thật mạnh. Nhưng nó chẳng nhúc
nhích. Tôi nhắm mắt và thở hắt ra. Trễ giờ rồi. Thật vô ích.
“Em có nhận được
tin nhắn của anh không?”
Tôi đi thẳng hướng
đến văn phòng, hình dung giây phút kinh khủng khi tôi bước vào và bị
giữ lại vì trốn học ngày hôm qua, lại còn trễ giờ sáng hôm nay.
“Có chuyện gì vậy?”
Damen chụp lấy và nắm cánh tay tôi. “Anh nghĩ chúng ta đã có khoảng
thời gian vui vẻ với nhau. Anh nghĩ em thích nó?”
Tôi dựa người vào
bức tường gạch thấp và thở dài. Sao tôi thấy mình mềm yếu, mệt
mỏi, đau đớn và hoàn toàn không còn chút khả năng tự vệ nào thế
này?
“Hay là em chỉ cố
gắng vui suốt ngày hôm qua để làm vừa lòng anh?” Damen siết chặt tay
tôi. mắt anh ta gần như van xin tôi đừng giận nữa.
Tôi nửa muốn ôm
choàng lấy anh, nửa muốn buông tay anh ra và đi chỗ khác. Tôi nhớ lại
chuyện của Haven, cuộc gọi điện thoại của chúng tôi, sự biến mất kỳ
lạ của anh trên đường cao tốc. Tất cả như cơn sóng khổng lồ đổ ập
vào tôi.
“Anh có biết hôm qua
Drina cũng đến Disneyland không?”
Tôi cất tiếng, và
ngay sau đó cảm thấy mình sao quá trẻ con, nhỏ nhặt. Nhưng đã lỡ
rồi, tôi tiếp luôn. “Có chuyện gì em cần phải biết không? Có chuyện gì
anh cần nói cho em biết không?”
Tôi mím chặt môi,
chờ đợi những điều tồi tệ nhất.
Nhưng anh ta chỉ
nhìn tôi, cái nhìn sâu thẵm, dịu dàng.
“Anh không quan tâm
đến Drina. Anh chỉ quan tâm đến em!”
Tôi nhìn chằm chằm
xuống đất, muốn tin, muốn hy vọng rằng điều đó là sự thật. Khi Damen
nắm tay tôi một lần nữa, tôi biết đó là sự thật, bởi vì tất cả
những nghi ngờ của tôi chợt tan biến mất.
“Bây giờ đến phần
của em. Em nói cho anh biết em cũng như vậy đi. Rằng em không quan tâm
đến Drina, em chỉ quan tâm đến anh!”
Damen nhìn tôi đăm đắm.
Tôi lưỡng lự, tim đập thình thịch. Tôi tin là anh có
thể nghe thấy, có thể hiểu.
Anh không chờ tôi nói. Thay vào đó, anh choàng tay ôm
thắt lưng tôi và dẫn tôi trở ra cổng.
“Ổn rồi!” Damen cười. “Bình tĩnh đi. Chẳng có gì
phải gấp rút. Bây giờ chúng ta hãy vào lớp”.
“Nhưng chúng ta phải vào văn phòng trước”. Tôi dừng
lại và liếc nhìn anh đầy nghi hoặc. “Cổng trường đã khóa rồi, anh
không thấy sao?”
Damen lắc đầu. “Ever, cổng không hề khóa!”
“Em đã cố mở thử ban nãy. Nó bị khóa rồi!”
Lần này thì anh bật cười. “Em sẽ phải tin anh thôi!”
Tôi nhìn anh, lẳng lặng theo sau vì không muốn thêm một
trận cãi nhau không đầu không cuối.
Và trước mắt tôi, cánh cổng trường đã mở một cách
không thể giải thích được.
“Nhưng... em nhìn thấy nó bị khóa! Anh cũng nhìn
thấy! Em còn giật mạnh và nó chẳng nhúc nhích được lấy một chút!”
Đáp lại vẻ hoang mang tột độ của tôi, Damen chỉ cười,
hôn lên má tôi và dẫn tôi qua khỏi cổng. “Đi nào. Đừng lo. Thầy Robins
sẽ không biết. Em sẽ ổn thôi!”
“Anh không vào sao?” Tôi hỏi, cảm giác lo sợ lại nổi
lên bên trong.
Nhưng anh chỉ nhún vai. “Anh được giải phóng.
Anh làm những gì anh muốn!”
“Vâng, nhưng...”
Tôi ngừng bặt, nhận thấy số điện thoại của anh không
phải là thứ duy nhất tôi chưa biết. Tôi có quá nhiều thứ chưa biết
về chàng trai này. Tôi tự hỏi làm sao mà anh ta có thể làm tôi cảm
thấy rất an toàn, thoải mái, rất bình thường, trong khi mọi thứ về
anh có vẻ như rất bất bình thường. Cho đến khi tôi sắp quay
đi, thì tôi kịp nhớ ra Damen còn nợ tôi lời giải thích chuyện gì đã
xảy ra trên đường cao tốc tối qua.
Nhưng không cần tôi hỏi, anh đã nắm tay tôi. “Tối qua,
người hàng xóm của anh gọi. Ống nước vỡ và cả sân vườn nhà anh
ngập hết cả. Anh đã định ra dấu cho em nhưng em đang mải nói chuyện
điện thoại. Sợ em về nhà trễ nên anh đi luôn mà không chờ đến em...”
Tôi nhìn xuống bàn tay của chúng tôi. Một hồng hào
và một tái nhợt. Một mạnh mẽ và một mong manh. Thật không hợp đôi
tí nào.
“Bây giờ thì đi đi. Anh sẽ gặp em vào giờ tan trường,
anh hứa!”
Damen cười, làm một động tác ảo thuật để biến ra
một bông hoa tulip đỏ ngay phía sau tai tôi.
oOo
Thường, tôi cố không để ý đến cuộc sống ngày xưa của
tôi. Tôi cố không nghĩ về căn nhà cũ, bạn bè cũ, gia đình cũ, cố
không nghĩ về chính bản thân mình trước đây. Tôi quan sát rất
rõ nỗi đau của mình, để kịp ngăn cản khi nó ập đến. Những cảm giác
tuyệt vọng, những phút giây trống rỗng đến cùng cực. Tôi luôn nỗ lực
né tránh mỗi khi chúng đến.
Thế nhưng, cũng có lúc chúng ập đến mà không báo
trước, không cho tôi kịp có thời gian chuẩn bị hay đối phó.
Chỉ cần một gợi nhắc tình cờ nào đó... Như lúc
này, khi giữa giờ học môn Lịch sử... Cổ họng tôi cũng lập tức bị
nghẹn thắt, dạ dày quặn lên, mắt cay xè và nước mắt chực trào ra.
Những lúc như thế, tôi cố rời khỏi ghế, cố chạy
trốn ra ngoài cửa. Không để ý đến tiếng gọi lại của thầy và những
tiếng cười chế nhạo của bạn bè cùng lớp.
Tôi chạy quẹo qua một góc đường, chạy thật nhanh, cố
dằn những ký ức đau đớn lại.
Thật không may cho tôi, vừa lúc ấy thì tôi đâm sầm vào
Stacia, làm cô ta té nhào và rách một đường nhỏ trên chiếc áo.
“Quỷ tha ma bắt cậu!”
Cô ta điên tiết nhìn tôi. Mắt như tóe lửa. “Đồ chết tiệt!”
Tôi thấy mình gần
như không thở được. Những phản ứng của cơ thể trước một sự gợi nhắc
tình cờ về quá khứ đau đớn trước kia quá mạnh. Nhưng lúc này tôi
buộc phải chế ngự nó. Tôi không thể để nỗi đau nuốt chửng mình và
không thể để Stacia nhìn thấy mình như vậy được.
Hít một hơi thật
dài, tôi cúi xuống. Stacia liền chụp ngay lấy cánh tay tôi để gượng
đứng dậy. Khi làn da cô chạm vào tay tôi, một thứ năng lượng u
ám, đen tối tỏa ra làm tôi muốn nín thở.
“Nói cho cậu biết,
chiếc áo này là hàng độc được thiết kế riêng. Cậu phải
bồi thường cho tớ đấy! Không là không yên đâu!” Cô ta gào lên, tay siết
chặt cánh tay tôi làm tôi muốn ngất xỉu. Ánh mắt nhìn tôi trừng
trừng. “Cậu sẽ phải hối tiếc vì đã đâm sầm vào tớ, cậu sẽ phải
cầu mong là cậu không phải đến ngôi trường này nữa!”
“Giống như Kendra?” Tôi
đột nhiên thốt lên, bất ngờ trở nên bình tĩnh lạ.
“Cái gì?”
Cô ta nới lỏng tay
nhưng không chịu buông ra.
“Cậu bỏ ma túy vào
ngăn tủ của cô ấy. Cậu làm cho cô ấy bị đuổi học, làm mất uy tín
của cô ấy để họ tin cậu chứ không phải cô ấy!”
Tôi nói như bị thôi
miên về quá khứ của Stacia – cái quá khứ vừa được truyền
thẳng và hiện ra trong đầu tôi qua động tác va chạm giữa
tôi và cô ấy.
Stacia bỏ tay tôi ra
và lùi lại, mặt biến sắc. “Ai nói cậu điều đó? Cậu mới chuyển đến
đây học. Biết gì?”
Tôi nhún vai.
“Ồ, còn nữa...” Tôi
tiếp tục. Cơn bão trong lòng tôi đã qua. Cảm giác đau buồn tràn ngập
của tôi đã được chữa lành một cách kỳ diệu.
“Tớ còn biết cậu
gian lận trong các bài kiểm tra, ăn cắp đồ của bố mẹ và của bạn bè.
Tớ biết cậu thu âm điện thoại của Honor, giữ lại một cái email và những
tin nhắn chống lại cô ấy để phòng hờ trường hợp cô ấy không theo về
phía cậu nữa. Tớ biết cậu tán tỉnh người bố dượng của cô ấy. Chuyện
đó thật là quá sức tưởng tượng. Mà chưa hết... Thầy dạy môn Lịch
sự lớp chín của cậu là ai nhỉ? Chắc cậu biết mà, đúng không? Người
cậu ra sức quyến rũ... Và khi ông ta cố thoát ra khỏi con bé có tí
tuổi đầu nhưng ranh mãnh, thủ đoạn là cậu, thì cậu hăm dọa ông, dọa
báo với Hội đồng kỷ luật nhà trường và người vợ đang mang thai đáng
tội nghiệp của ông...”
Tôi nói không kiềm
chế, chưa hết bàng hoàng vì một thứ quá khứ khủng khiếp mà tôi
vừa biết được qua cái va chạm với Stacia.
Vâng, là cô ta! Đang
đứng trước mặt tôi. Mắt mở to. Môi run run, choáng váng vì những bí
mật bẩn thỉu bị lộ tẩy. Có lẽ, nếu đó là bất cứ ai khác, tôi sẽ
dừng lại. Nhưng với kẻ đáng nguyền rủa này, tôi muốn dạy cho cô ta
một bài học. Tôi muốn Stacia nếm trải cảm giác sợ hãi vì những gì
mình đã làm. Cô ta bắt nạt không biết bao nhiêu bạn học. Cô ta chế
nhạo và không biết bao nhiêu bạn học. Cô ta chế nhạo và không để tôi
yên ngay từ những ngày đầu tiên tôi vào trường. Tôi muốn cô ta
phải trải nghiệm một lần cảm giác tủi hổ, sợ hãi,
đớn đau, để mà sống cho đàng hoàng hơn.
“Có muốn tớ nói
tiếp nữa không?” Tôi hỏi, giọng nghiêm nghị, không quá mức đe dọa,
nhưng cũng không hề dễ dãi cho qua. “Tin tớ đi, tớ còn nói được nữa. Còn
nhiều nữa, nhưng toàn là những điều cậu đã biết rồi, phải không?”
“Cậu là loại người
gì thế? Phù thủy à?”
Mặt Stacia tái
nhợt, xanh lè. Nhưng mắt thì vẫn đầy vẻ hiểm độc. Cô nhìn khắp hành
lang như tìm kiếm đồng minh, một đồng minh nào đó có thể giúp cô ta
xử lý tôi. Sau vài giây trấn tĩnh, cô ta phủi tay lên áo, kiêu kỳ
ngẩng lên, môi cong lại và nhếch thành một nụ cười.
“Nghe này... Phù thủy ranh... Cậu nghĩ ai sẽ tin cậu?
Cứ thử nói ra đi. Xem người ta tin tớ – một nữ sinh xinh đẹp, xuất
sắc, giàu có hay một con bé dị thường, bất ổn, bị cô lập trong cái
trường này?”
Stacia có lý.
Tôi thở dài im lặng.
Cô ta bước lên phía trước, lạnh lùng: “Tránh xa tớ ra,
đồ lập dị! Nếu không tớ thề sẽ làm cho cậu hối hận!”
Và cậu ta lườm tôi bằng một ánh mắt như thể nói là
làm.
Khi xuống đến bàn ăn trưa, tôi muốn trợn tròn mắt vì
nhận ra mái tóc của Haven đã chuyển sang màu tím!
“Đừng có giả vờ là cậu không thấy nghen. Trông tớ
kinh khủng lắm, tớ biết!”
Haven cười. “Ngay sau khi nói chuyện điện thoại với
cậu tối qua, tớ muốn nhuộm tóc thành màu đỏ. Cậu biết không, màu
đỏ đồng rực rỡ giống như Drina vậy. Nhưng cuối cùng nó ra màu này!”
Cô ta vuốt lọn tóc và cau mày.
“Tớ bây giờ trông như quả cà tím á. Nhưng chỉ trong
vài tiếng đồng hồ tới, sau giờ học, Drina sẽ dẫn tớ đi đến một
salon làm đẹp dành cho những người nổi tiếng. Cậu biết không, đó là
salon nằm trong danh sách đắt khách nhất, phải đặt trước cả năm. Chỉ
Drina mới có thể đang ký sắp xếp cho tớ chen ngang vô mà không cần
phải đăng ký trước. Tớ thề, cô ta quen biết thật rộng rãi, và thật
tuyệt!”
“Miles đâu rồi?” Tôi cắt ngang, không muốn nghe thêm
về Drina thật tuyệt và cái mái tóc xù màu đỏ của cô
ta.
“Cậu ấy bận rồi. Lại định tham dự mấy cuộc thi linh
tinh mới mở!”
Tôi mở phần ăn trưa, thấy bên cạnh nửa cái bánh
sandwich, một chùm nho, một túi khoai tây của mình là những bông hoa
tulip đỏ thắm.
Haven nhún vai. “Thế còn... Chàng hoàng tử quyến rũ,
bí ẩn, cuốn hút như ngôi sao điện ảnh của cậu đâu rồi?”
Tôi nhún vai, nhớ ra lại một lần nữa mình quên xin số
điện thoại của Damen, quên cả việc hỏi xem anh sống ở đâu.
“Anh ấy có việc...” Tôi mở cái bánh sandwich, cắn một
miếng và chuyển đề tài. “Có tin gì mới về Evangeline không?”
Haven lắc đầu.
“Không. Nhưng xem cái này nè!” Cô ta kéo tay áo lên, cho
tôi xem bên dưới cổ tay.
Ở đó có một vết xăm mới, hình tròn, phác họa một
con rắn tự cắn đuôi mình. Mặc dù vết xăm chưa hoàn thành, nhưng thật
kỳ lạ, trong khoảnh khắc tôi thấy con rắn chuyển động!
Ngay sau khi tôi chớp mắt, nó bất động trở lại.
“Cái gì vậy?” Tôi thì thầm, tự dưng thấy có một thứ
năng lượng nào đó tỏa ra khiến tôi sợ hãi.
“Tớ sẽ cho cậu xem khi nào xong!” Haven cười. “Thật ra,
tớ không nên cho cậu biết sớm như vậy. Tớ đã hứa không nói cho ai
biết. Chỉ là vì tớ thích thú quá nên mới tiết lộ với cậu. Đúng
là tớ chả bao giờ giữ kín được một bí mật nào!”
Tôi nhìn Haven, cố quan sát năng lượng của đứa bạn
mình, cố tìm ra lý do tại sao tôi lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi đến
thế. Nhưng tôi chẳng tìm được gì.
“Cậu hứa với ai? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi lắp
bắp hỏi, nhận ra vầng hào quang quanh người bạn tôi chỉ toàn là màu
xám nhờ nhờ.
Nhưng Haven chỉ cười. “Quên chuyện đó đi! Cậu sẽ phải
kiên nhẫn chờ đợi thôi...”