Bất Tử - Chương 16
Chương
16
“DISNEYLAND À?”
Tôi bước ra khỏi xe mình và nhìn Damen trong sự ngỡ
ngàng. Không phải nơi tôi nghĩ. Chưa bao giờ nơi này nằm trong danh sách
của tôi.
“Anh nghe nói đây là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Damen cười lớn. “Em có từng đến đây chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Tốt, vậy anh sẽ làm người hướng dẫn cho em!”
Damen nắm tay tôi dẫn qua cổng, và khi chúng tôi lang
thang trên Đường Chính, tôi cố tưởng tượng anh đã đến nơi này những
lần trước như thế nào.
Anh đẹp trai, tinh tế, quyến rũ, ăn mặc hợp thời trang
và cuốn hút. Thật khó tưởng tượng anh lại thích đến xứ sở của
chuột Mickey!
“Lúc nào đi trong tuần cũng thích hơn đi cuối tuần vì
không quá đông!” Damen nói, băng ngang qua đường. “Nào, anh sẽ chỉ cho em
thấy New Orleans, nơi anh thích nhất”.
“Bộ anh đến đây nhiều lần lắm sao mà có cả nơi thích
nhất nữa?”, tôi dừng lại giữa đường, nhìn chằm chằm Damen. “Em tưởng
anh mới chuyển về đây chứ?”
Anh cười.
“Anh mới chuyển về đây. Nhưng nói như thế không có
nghĩa là anh chưa từng đến đây!”
Không kịp để tôi nói gì thêm, anh kéo tôi hướng đến Ngôi
nhà ma ám. Sau Ngôi nhà ma ám, chúng tôi sang Con
đường hải tặc. Và khi kết thúc, anh nhìn tôi chăm chú: “Em thích
phần nào?”
“Chắc là Con đường hải tặc...”, tôi thở
hổn hển và cười.
Anh nhìn tôi.
“Cả hai đều hay!”, tôi vẫn chưa lấy lại được nhịp thở
bình thường.
“Có muốn đi nữa không?” Damen hỏi, đôi mắt đen lấp
lánh.
Thế là chúng tôi đi lần nữa. Chúng tôi trở lại Ngôi
nhà ma ám. Khi chơi đến phần cuối cùng, nơi có con ma bất ngờ
chồm lên người, tôi thầm ước, giá mà gặp Riley xuất hiện ở đây, xen
giữa hai chúng tôi, cười và vẫy tay, múa may xung quanh. Nhưng chỉ có
một nhân vật hoạt hình của Disney hiện diện.
Tôi nhớ đến cái hẹn của Riley, nghĩ thầm chắc giờ
này con bé đang bận lắm.
Sau khi kết thúc Con đường hải tặc, chúng
tôi đến khu vực nhà hàng cạnh bờ sông. Tôi nhấp một ngụm nước và
cười. “Em nghe nói trong công viên này còn có những địa điểm chơi khác
nữa, chẳng liên quan gì đến hải tặc hay ma”.
“Anh cũng có nghe điều đó”. Damen cười, xiên con mực
bằng cái nĩa và đưa nó cho tôi.
“Còn một nơi được biết đến như... xứ sở của những
nụ hôn!”
“Thật sao? Nó ở trong này à?”
Tôi hỏi, rồi nhận ra mặt mình đang đỏ ửng lên ngượng
ngùng vì sự “hăm hở” đó.
“Không phải em muốn đến đó đâu nhé... Em chỉ tò mò
vậy thôi!”
Damen nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú. Sau đó
anh lắc đầu và nói: “Không, chỗ đó đã đóng cửa lâu rồi!”
“Vậy anh đã từng vào đó rồi à? Đi... hai người?”
“Không! Trời đất... Anh chưa đến đó đâu!” Damen phì
cười.
Bình thường, tôi sẽ tránh những nơi như thế này –
những nơi tập trung quá nhiều các loại năng lượng của con người. Những
vầng hào quang xoay tít quanh họ, những suy nghĩ kỳ lạ của họ có
thể làm tôi choáng váng khi phải tiếp xúc cùng một lúc. Nhưng đi với
Damen thì khác. Tôi an toàn. Tôi không sao cả. Mỗi khi chúng tôi chạm
tay vào nhau, mỗi khi anh nói, thì giống như chúng tôi là hai người duy
nhất ở đây. Cả không gian im bặt, bình yên.
Sau bữa trưa, chúng tôi đi dạo quanh công viên, chơi
những trò cao tốc và tránh những trò liên quan đến nước để khỏi làm
mình ướt đẫm. Khi trời tối, Damen dẫn tôi tới Lâu đài của công
chúa ngủ trong rừng.
Chúng tôi dừng ở gần hàng rào và chờ màn trình
diễn pháo hoa.
“Vậy, anh có được tha thứ chưa?”, Damen dịu dàng hỏi. Hai
tay anh choàng quanh eo tôi. Đôi môi thật gần, mơn man trên cổ, trên tai.
Thình lình, có tiếng pháo nổ vang, tiếp theo nhiều
tiếng lốp bốp.
“Nhìn kìa!”
Anh thì thầm, chỉ những đám pháo hoa nổ sáng trên
bầu trời. Những vòng tròn lung linh kỳ ảo. Hình thác nước vàng,
hình suối nước bạc, hình hoa cúc, hoa hồng, và đoạn kết hoành tráng
– mười hai bông hoa tulip đỏ! Tất cả đều bùng lên chói lóa, lung linh,
huyền diệu.
Tulip đỏ?
Tôi liếc nhìn Damen với đôi mắt đong đầy các câu hỏi,
nhưng anh chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu dõi mắt về phía bầu trời. Những
bông pháo hoa đã tắt lịm đi, nhưng tôi biết nó còn in đậm trong tâm
trí tôi. Mãi mãi.
Khi tôi leo lên chiếc Miata của mình và thắt dây an
toàn, ánh mắt tôi vẫn còn luyến tiếc với những gì có được từ nơi
này.
“Đừng lo, sẽ còn nhiều ngày nữa giống vậy. Lần sau,
anh sẽ dẫn em đến một nơi kỳ diệu khác!”
Tôi đút chìa vào ổ khóa và khởi động máy.
Damen vẫy tay: “Về nhà an toàn nhé! Anh chạy ngay sau
em!”
Tôi chạy xe ra khỏi chỗ đậu, hòa vào con đường cao
tốc và thẳng hướng về nhà. Khi tôi nhìn vào kính chiếu hậu, tôi
không thể ngăn mình nở một nụ cười khi thấy Damen ngay phía sau tôi.
Tôi có bạn trai!
Một người bạn trai quyến rũ, thông minh, dễ thương!
Một người bạn trai khiến tôi cảm thấy trở lại bình
thường.
Một người bạn trai giúp tôi quên đi những điều tôi
không thể quên.
Tôi với tay qua cái ghế bên cạnh, lấy chiếc áo khoác
mới. Tôi vuốt vuốt miếng dán hình chuột Mickey ở đằng trước áo, nhớ
lại lúc Damen chọn nó cho tôi.
“Xem nè, cái áo này không có mũ trùm đầu”. Damen
nói, cầm nó ướm thử lên tôi.
“Anh nói gì vậy?”
Tôi liếc nhìn vào kính chiếu hậu, tự hỏi lúc tôi
nói câu nói đó, liệu anh có ghét cái nhìn xù-lông-nhím của
tôi như Riley hay bình luận không.
Nhưng anh chỉ nhún vai. “Anh muốn nói gì à? Anh thích
em mặc chiếc áo khoác không có mũ trùm đầu!”
Tôi cười với trí nhớ của mình, với cách Damen hôn tôi
khi chúng tôi đứng xếp hàng trả tiền, với sự ấm áp, với cảm giác
ngọt ngào của đôi môi anh trên đôi môi tôi...
Chợt điện thoại cầm tay của tôi reo, tôi liếc nhìn
kính chiếu hậu, thấy Damen cũng đang cầm điện thoại của anh.
“Anh hả?”, tôi nói, hạ giọng để nó thật ngọt ngào
và cuốn hút nhất có thể.
Nhưng trái với tưởng tượng của tôi, bên kia là tiếng
của Haven – thảng thốt.
“Giúp tớ với! Xin lỗi vì làm phiền cậu, nhưng tớ
đang lo quá...”
“Chuyện gì vậy?” Tôi lật đật nhá đèn xi-nhan vào làn
đường khác để Damen có thể đi theo.
Nhưng anh ta không còn ở đó.
Tôi liếc nhìn hai kính chiếu hậu hai bên, nhìn kỹ cả
bốn làn đường. Vẫn không thấy Damen!
“Cậu còn nghe tớ không?” Haven hỏi, giọng bồn chồn.
“Xin lỗi, tớ nghe đây. Cậu nói cái gì?” Tôi giảm ga
và quay nhìn ra phía sau, tìm chiếc BMW màu đen của Damen. Ngay lúc
ấy, một chiếc xe tải chết tiệt chạy ngang, bóp còi inh ỏi.
“Tớ nói Evangeline mất tích rồi!”
“Cậu nói mất tích nghĩa là sao?” Tôi
ngập ngừng một hồi lâu trước khi đi vào đường 133. Vẫn không thấy
Damen đâu, mặc dù tôi chắc chắn là anh chưa vượt qua tôi.
“Tớ gọi cho cậu ấy rất nhiều lần và cậu ấy không
nghe điện thoại”.
“Rồi sao nữa?” Tôi hấp tấp một cách thiếu kiên nhẫn,
mong muốn kết thúc sớm cuộc gọi này để tôi có thể quay trở lại với
trường hợp người mất tích của tôi.
“Không chỉ cậu ấy không trả lời điện thoại, mà cậu
ấy không có ở nhà luôn! Không ai gặp cậu ấy, kể từ Halloween”.
“Ý cậu là sao?” Tôi kiểm tra kính chiếu hậu hai bên,
và quay nhìn ra đằng sau, nhưng chẳng thấy ai cả. “Cậu ấy không về
nhà cùng lúc với các cậu à?”
“Không hẳn vậy!” Haven thấp giọng, đầy vẻ hối hận.
Thêm một chiếc xe tải bóp còi. Tôi từ bỏ ý định tìm
Damen lần nữa. Tự hứa với mình ngay khi xong vụ Haven thì tôi sẽ gọi
cho Damen.
“Ê?”, bên kia đầu dây, giọng cô bạn cáu kỉnh hẳn lên. “Nếu
cậu quá bận để nói chuyện với tớ thì cứ nói là bận. Tớ có thể
gọi điện cho Miles, cậu biết không?”
Tôi hít một hơi dài, cố kiên nhẫn.
“Haven, tớ xin lỗi, được chưa? Tớ đang chạy xe và muốn
điên lên với tiếng còi xe tải đây này. Hơn nữa, cậu và tớ đều biết
Miles còn đang ở lớp diễn xuất, nên cậu mới gọi cho tớ đấy chứ!”
Tôi chuyển sang làn xe sát trong cùng, quyết chạy về
nhà càng nhanh càng tốt.
“Sao cũng được”. Haven lầm bầm. “Dù sao, tớ cũng chưa
nói cho cậu biết điều này, nhưng... Drina và tớ đã ra về mà không có
cậu ấy đi cùng”.
“Cái gì?”
“Cậu biết đó, lúc ở Nocturne... Tự nhiên cậu ấy biến
mất tiêu. Ý tớ là bọn tớ đã tìm khắp nơi, nhưng không tìm ra. Bọn
tớ nghĩ có lẽ cậu ấy gặp ai đó, cũng không có gì bất thường với
tính cách của cậu ấy. Sau đó thì bọn tớ không thấy cậu ấy nữa”.
“Các cậu bỏ Evangeline ở L.A? Vào đêm Halloween?
Khi những tên khốn khiếp lẩn quẩn rình mò khắp nơi trong thành phố?”
Khi nói vừa dứt lời, tôi cảm giác mình thấy rõ
rệt khung cảnh. Ba người vào một câu lạc bộ tối tăm. Drina dẫn Haven
vào phòng VIP để uống, nhằm mục đích tránh Evangeline.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cậu biết không,
Evangeline đã mười tám tuổi rồi, cậu ấy có quyền làm bất cứ điều
gì cậu ấy muốn. Hơn nữa, Drina nói cô ta sẽ để ý trông chừng. Nhưng
sau đó Drina cũng mất dấu Evangeline luôn. Tớ mới nói chuyện điện
thoại với Drina. Drina cũng cảm thấy lo sợ!”
“Drina cảm thấy lo sợ?” Tôi trợn mắt, cảm thấy khó
tin. Drina không có vẻ gì là người nhiều tình cảm, hay lo sợ cho
người khác.
“Sao cậu nói có vẻ ác cảm thế? Cậu còn chưa biết
Drina...”
Tôi mím chặt môi đạp mạnh ga, một phần vì biết đoạn
đường này không có cảnh sát, một phần khác vì tôi muốn mình quên đi
được những thứ kỳ quặc linh tinh này. Haven, Drina, Evangeline, và sự
mất dạng kỳ lạ của Damen. Mọi thứ, tất cả – mặc dù tôi biết tôi
không thể.
“Xin lỗi!” Cuối cùng tôi cũng cất lời, nhấc chân để
trả chiếc xe về với tốc độ bình thường.
“Tớ chỉ... Tớ cảm thấy thật kinh khủng, và không
biết phải làm gì!”
“Cậu có gọi điện thoại cho bố mẹ cậu ấy chưa?” Tôi
hỏi dù đã cảm giác được câu trả lời.
“Mẹ của Evangeline suốt ngày say xỉn, sống ở Arizona
hay đâu đó. Bố cậu ấy thì đã bỏ đi khi cậu ấy còn trong bụng mẹ. Bọn
tớ đã báo cảnh sát, nhưng có vẻ như bọn họ không quan tâm!”
“Tớ biết”. Tôi nói, điều chỉnh cái đèn để qua hẻm
núi.
“Cậu biết nghĩa là sao?”
“Tớ biết cảm giác của cậu”.
Haven thở dài. “Vậy cậu đang ở đâu? Sao không thấy cậu
ăn trưa?”
“Tớ đang ở hẻm núi Laguna, trên đường về nhà từ
Disneyland. Damen dẫn tớ đến đó!” Tôi cười nhớ lại một ngày tươi đẹp
của mình.
“Ôi, Chúa ơi! Thật là kỳ lạ!” Haven
nói.
“Ừ, kỳ lạ nhỉ! Tớ còn không tin được!”
“Không, ý tớ nói là hôm nay Drina cũng đi đến đó nữa.
Cô ta nói cô ta chưa đến đó trong nhiều năm rồi và muốn xem nó thay
đổi thế nào. Điều đó có lạ lùng không? Các cậu có gặp cô ta không?”
“Ừm, không!” Tôi nói, cố bình tĩnh mặc dù dạ dày
thót lại và tay đổ mồ hôi, tràn ngập một cảm giác khiếp sợ.
“Chỗ đó rộng và đông lắm phải không?”
“Ừ, đúng vậy!” Tôi kết thúc câu chuyện. “Nghe này, tớ
phải đi, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai!”
Trước khi ở đầu dây bên kia Haven có thể trả lời, tôi
đã bấm tắt cuộc gọi, tấp xe vô lề, dừng lại và tìm số của Damen
trong danh mục.
Lần đầu tiên, tôi ngỡ ngàng nhận ra số Damen vẫn gọi
mình được đánh dấu riêng tư, không hiển thị số theo dịch
vụ mà công ty viễn thông phục vụ.
Bạn trai của tôi. Và tôi không có số điện thoại của
anh. Không biết cả chuyện anh sống ở đâu!