Ba người lính ngự lâm - Chương 12
Chương 12
George Villiers quận công
de Buckingham
Bà
Bonacieux và Quận công đi vào điện Louvre không gặp khó khăn gì. Bà Bonacieux
ai cũng biết là người của Hoàng hậu, Quận công mặc đồng phục ngự lâm của ông De
Treville như ta đã nói, lại đến phiên gác tối đó. Hơn nữa, Ghécmanh là thuộc hạ
tin cậy của Hoàng hậu và nếu xảy ra chuyện gì, bà Bonacieux sẽ bị cáo buộc dẫn
người tình của mình vào điện Louvre, có thế thôi.
Bà
ta sẽ nhận tội về mình, danh giá của bà sẽ mất, đúng vậy, nhưng cái danh giá
của một cô hàng xén nhỏ thì có giá trị gì trong cái thế giới này?
Vào
được bên trong hoàng cung rồi, Quận công và người thiếu phụ đi theo chân tường
thành một khoảng hai nhăm bước, qua khoảng đó bà Bonacieux đẩy một cái cửa
ngách nhỏ, ngày đóng, đêm thường mở. Cửa mở ra, cả hai đi vào một vùng tối om,
nhưng bà Bonacieux thuộc hết đường ngang ngõ tắt ở phần này của điện Louvre,
phần giành cho những người trong bộ phận tùy tùng. Bà ta đóng lại các cửa đã đi
qua, dắt tay ông Huân tước, dò dẫm mấy bước đi, nắm lấy tay vịn, bước lên một
bậc, và bắt đầu leo lên cầu thang. Ông Quận công đếm được hai tầng gác.
Rồi
bà ra rẽ phải, đi theo một hành lang dài, lại đi xuống một tầng, đi thêm vài
bước vài bước nữa, tra chìa khóa vào ổ khóa, mở một cửa và đẩy Huân tước vào
một căn phòng chỉ được thắp sáng bằng một ngọn đèn ngủ và bảo:
-
Xin Huân tước Quận công cứ ở đây, sẽ có người đến.
Rồi
bà ta đi ra cũng bằng chiếc cửa ấy, khóa trái lại, thành ra Quận công thấy mình
thực sự như một tù nhân.
-
Thế nhưng dù hoàn toàn bị biệt lập. Quận công De Buckingham không hề một phút
giây cảm thấy sợ hãi. Một trong những mặt nổi bật trong tính cách của ông ta là
tìm kiếm sự phiêu lưu và tình yêu, sự lãng mạn. Can trường, táo bạo, dày đạn,
đây không phải là lần đầu tiên ông ta liều mạng trong những toan tính như thế.
Ông đã hiểu ra bức thư nhắn gửi danh hoàng Anne d' Autriche(1) mà vì tin là
thật ông đã sang Paris, chỉ là một cái bẫy, và đáng nhẽ lại trở lại Anh quốc,
ông đã lợi dụng tình thế mình bị đẩy vào, tuyên bố với Hoàng hậu sẽ không ra đi
nếu không được gặp bà. Lúc đầu Hoàng hậu kiên quyết từ chối, cuối cùng bà lại
sợ Quận công nổi giận làm những chuyện điên rồ. Thế là bà đã quyết định tiếp
ông và sẽ van xin ông ra đi ngay tức khắc. Chính buổi tối hôm bà Bonacieux được
giao việc đi tìm Quận công và dẫn ông vào điện Louvre thì bà bị bắt cóc. Trong
hai ngày, người ta hoàn toàn không biết bà ra sao và tất cả mọi việc đều treo
lơ lửng. Nhưng một khi được tự do, một khi bắt liên lạc lại được với ông La
Porte, mọi việc lại tiếp tục và bà vừa làm tròn cái việc phiêu lưu đầy nguy
hiểm mà nếu như không bị bắt bà đã làm xong sớm hơn ba ngày rồi.
(1)
Anne Autriche: con gái vua Philippe III Tây Ban Nha, vợ Louis XIII. nhiếp chính
khi con bà là Louis XIV lên ngôi còn nhỏ, cùng với thủ tướng Mazarine mà vai
trò giống như Giáo chủ Richelieu thời vua cha Louis XIII.
Còn
lại một mình, Buckingham lại gần một tấm gương và thấy chiếc áo ngự lâm quân
sao hợp với mình đến thế. Ở tuổi ba nhăm lúc đó, ông không hổ danh là một nhà
quý tộc đẹp trai nhất và kỵ sĩ hào hoa nhất của Pháp quốc và Anh quốc.
Được
cả hai quốc vương sủng ái, giàu có bạc triệu, đầy quyền thế trong một vương
quốc có thể để yên được yên, làm loạn là loạn, Gioócgiơ Villiers Quận công De
Buckingham đã để lại một trong những cuộc đời huyền thoại, lưu truyền qua nhiều
thế kỷ như một sự kỳ lạ cho hậu thế.
Vì
vậy, tin ở bản thân, vững ở uy lực, biết chắc những luật lệ kiềm chế những
người khác không thể động đến mình, ông ta đi thẳng đến mục đích mình đã vạch
ra, dù mục đích ấy quá cao xa và chói ngời đến mức là điên rồ với kẻ khác khi
mới chỉ nhằm đến thôi. Chính vì thế mà ông đã nhiều lần tiếp cận được Anne d'
Autriche xinh đẹp và kiêu hãnh, khiến nàng phải yêu ông vì những phẩm chất sáng
ngời.
Soi
mình trước gương, sửa lại những nếp sóng của bộ tóc hung vàng mà chiếc mũ nặng
đã đè bẹp xuống, vuốt lại bộ ria mép vểnh lên, trong lòng tràn đầy niềm vui
sướng và kiêu hãnh đã đạt được giờ phút khao khát bấy lâu nay, ông cười nụ một
mình vừa hy vọng vừa hãnh diện.
Cũng
lúc đó, một cánh cửa lấp sau tấm thảm che mở ra, và một phụ nữ xuất hiện.
Buckingham nhìn thấy người đó hiện ra trong gương, ông kêu lên một tiếng, đó là
Hoàng hậu.
Anne
d' Autriche lúc đó khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, nghĩa là đang lúc sắc đẹp rạng
rỡ nhất.
Dáng
đi của nàng là dáng đi của một hoàng hậu hay của một nữ thần, đôi mắt long lanh
như ngọc bích, vừa đẹp hoàn hảo vừa tràn đầy vẻ dịu dàng lại uy nghi.
Cái
miệng nhỏ nhắn và đỏ thắm cho dù môi dưới giống như của các hoàng thân trong
gia đình d' Autriche hơi trề ra với môi trên, nàng vẫn vô cùng duyên dáng khi
cười, và thâm trầm ngạo nghễ khi khinh bỉ.
Da
nàng được coi là biểu tượng cho sự mềm mại mịn màng, bàn tay và cánh tay nàng
đẹp đến ngỡ ngàng và tất cả các nhà thơ thời đó đã ca ngợi là bất khả so sánh.
Cuối
cùng, tóc nàng hung vàng lúc còn thơ trẻ nay chuyển sang màu hạt dẻ, được nàng
uốn nhẹ và rắc nhiều phấn màu, ngưỡng mộ ôm lấy khuôn mặt mà nhà phê bình cứng
rắn nhất cũng chỉ có thể muốn đỡ hồng hơn một chút, và nhà tạc tượng khắt khe
nhất cũng chỉ yêu cầu sống mũi hơi thanh hơn.
Buckingham
ngây ra choáng mắt mất một lúc. Chưa bao giờ Anne d' Autriche lại đẹp đến như
thế với ông. Giữa những cuộc khiêu vũ, lễ hội, dạo chơi, nàng chưa bao giờ đẹp
như lúc này, trong một chiếc áo sa tanh trắng đơn sơ, cùng với nương tử
Étxtêphania tháp tùng, người duy nhất trong những phụ nữ Tây Ban Nha còn chưa
bị nhà Vua đuổi vì lòng ghen tuông cùng với sự ngược đãi của Giáo chủ
Richelieu.
Anne
d' Autriche tiến lên hai bước, Buckingham vội quỳ xuống dưới đầu gối nàng và
nàng còn chưa kịp ngăn lại, thì ông đã hôn vào gấu áo của nàng.
-
Quận công đã biết không phải tôi đã sai viết cho ông?
-
Ồ vâng, thưa bà, vâng, thưa Hoàng hậu - Quận công nói - tôi biết tôi là một tên
điên, một kẻ mất trí đi tin rằng băng tuyết có thể nao lòng, đá có thể bốc
nóng. Nhưng bà bảo sao, khi người ta yêu, người ta dễ tin ở tình yêu, vả lại,
tôi cũng bõ công trong chuyến đi này vì đã được gặp bà.
-
Phải - Anne trả lời - nhưng ông hẳn biết vì sao và làm thế nào tôi gặp ông, bởi
vì không động lòng trước mọi nỗi khó khăn của tôi, ông ương ngạnh không chịu
rời khỏi cái thành phố mà ở lại đó tức là ông đã liều mạng sống và làm tôi có
nguy cơ bị hại thanh danh. Tôi gặp ông để nói với ông rằng tất cả đều ngăn cách
chúng ta, những vực sâu của biển, mối thâm thù của các vương quốc, sự thiêng
liêng của những lời thể. Chống lại mọi điều như thế là phạm thượng đấy, Huân
tước ạ. Cuối cùng, tôi gặp ông còn để nói với ông, chúng ta không nên gặp nhau
nữa.
-
Xin cứ nói, thưa Hoàng hậu, cứ nói nữa đi! - Buckingham nói - giọng nói dịu
dàng của bà che đi những lời lẽ cứng rắn của bà. Bà nói đến phạm thượng? Nhưng
sự phạm thượng nằm ngay trong việc chia sẻ những con tim mà Thượng đế tạo ra để
chúng được vì nhau.
-
Huân tước! - Hoàng hậu kêu lên - Ông quên rằng tôi chưa bao giờ nói tôi yêu
ông.
-
Nhưng bà cũng chưa hề nói rằng bà không mảy may yêu tôi, và quả thật nói với
tôi những lời tương tự sẽ là một điều bạc nghĩa về phần Hoàng hậu đó. Bởi vì bà
hãy bảo tôi đi, bà tìm đâu ra một tình yêu như tình yêu của tôi, một tình yêu
mà thời gian, sự xa cách, sự thất vọng đều không làm nguội tắt nổi: một tình
yêu tự bằng lòng với một dải băng rơi lạc, một cái nhìn lơ đãng, một câu nhỡ
miệng? Thưa bà, ba năm trước lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà, và đã ba năm tôi
yêu bà như thế đó. Bà có muốn tôi nói lần đầu tiên tôi thấy bà, bà mặc gì
không? Bà có muốn tôi tả từng chi tiết mỗi đồ trang điểm của bà không? Này nhé,
tôi còn nhớ rõ, bà ngồi trên những viên gạch lát kiểu Tây Ban Nha, bà mặc một
chiếc áo sa tanh xanh lá cây rua sợi vàng và bạc, hai ống tay rủ xuống và được
xắn lên trên đôi cánh tay mỹ lệ, đôi cánh tay đáng ngưỡng mộ của bà bằng những
viên kim cương lớn. Cổ áo bà xếp nếp và cài kín, bà đội một chiếc mũ nhỏ cùng
màu với áo, trên mũ gài một chiếc lông sếu. Ôi, đây nữa nhé. Tôi nhắm mắt lại
và tôi vẫn thấy bà nguyên như thế. Tôi mở mắt ra, tôi thấy bà đúng như bây giờ,
nghĩa là còn đẹp hơn gấp trăm lần?
Anne
d' Autriche không còn đủ can đảm để giận Quận công đã lưu giữ hình ảnh của mình
lâu bền đến thế ở trong tim. Nàng lẩm bẩm:
-
Ôi, điên rồ! Thật điên rồ đi nuôi một đam mê vô vọng với những kỷ niệm như thế!
-
Thế bà bảo tôi sống bằng gì? Tôi ấy? Tôi chỉ có những kỷ niệm mà thôi. Đó là
hạnh phúc, kho báu, niềm hy vọng của tôi. Mỗi lần gặp bà, là lại thêm một viên
kim cương tôi cất vào hộp báu vật trong trái tim tôi. Viên này là viên thứ tư
bà để rơi và tôi nhặt được. Bởi trong ba năm, tôi chỉ được gặp bà bốn lần. Lần
đầu, tôi vừa nói rồi, lần thứ hai, tại nhà bà De Chevreuse, lần thứ ba trong
vườn Amiêng.
-
Quận công! - Hoàng hậu đỏ mặt nói - xin đừng nói tới buổi dạ hội ấy nữa.
-
Trái lại, thưa bà, phải nói tới nó chứ. Đó là buổi dạ hội sung sướng và rạng rỡ
của đời tôi. Bà có nhớ cái đêm ấy mới đẹp làm sao không? Không khí êm dịu và
ngát hương, trời xanh biếc và lấp lánh những vì sao! Ôi, lần đó, thưa bà, tôi
đã được một mình với bà trong phút chốc, lần đó bà đã sẵn sàng nói hết với tôi
sự cô đơn trong cuộc sống của bà, những phiền não trong trái tim bà. Bà đã tựa
vào cánh tay tôi, đây, cánh tay này. Tôi cảm thấy trong lúc tôi ngả đầu sang
phía bà, những làn tóc đẹp của bà mơn man má tôi, và mỗi lần nó mơn man, tôi
lại rùng mình từ chân tới đầu. Ôi, Hoàng hậu, Hoàng hậu! Bà không biết rằng mọi
hạnh phúc lớn lao trong trời đất, những niềm vui trên thiên đường đều được gói
trong những giờ phút như thế sao. Này nữa, mọi của cải, vận mệnh, vinh quang
của tôi, tất cả những ngày còn lại của đời tôi, chỉ để có được phút giây như
thế, một đêm như thế! Bởi cái đêm ấy, thưa bà, đêm ấy bà đã yêu tôi, tôi xin thề
như vậy.
-
Huân tước, vâng, có thể do ảnh hưởng của môi trường đó, vẻ quyến rũ của cái
buổi dạ hội mỹ lệ đó, cái nhìn mê hoặc của ông, cuối cùng, hàng nghìn tình thế
đôi khi thống nhất lại với nhau để làm hại một người đàn bà, đã nhóm lại xung
quanh tôi trong cái đêm định mệnh đó. Nhưng Huân tước ông đã thấy, bà Hoàng hậu
đã đến cứu người đàn bà đang yếu lòng. Ngay câu đầu tiên ông đã dám nói ra,
ngay sự táo tợn đầu tiên tôi phải đáp lại, tôi đã gọi Hoàng hậu đến cứu.
-
Ồ, vâng, vâng, đúng là như thế, và một thứ tình yêu khác với tình yêu của tôi
có lẽ đã quỵ ngã trước thử thách đó, còn tình yêu của tôi đã thoát ra khỏi đó
thắm thiết hơn, vững bền hơn. Trở về Paris bà đã tưởng là trốn nổi tôi, bà đã
tưởng tôi không dám rời khỏi cái kho báu mà người chủ tôi đã ủy thác cho tôi
canh giữ. Ôi, tôi cần quái gì mọi kho báu ở trên đời và mọi ông vua trên trái
đất. Tám ngày sau đó, thưa bà, tôi đã quay trở lại. Lần này, bà chẳng còn gì để
nói tôi. Tôi đã đánh liều bỏ mặc sủng ái, sinh mạng để gặp bà trong giây phút,
tôi còn chưa động đến ngay cả bàn tay bà, và bà đã tha thứ cho tôi khi thấy tôi
chịu khuất phục và ăn năn đến thế.
-
Vâng, nhưng thưa Huân tước, ông thừa biết, sự vu khống đã chộp lấy mọi điên rồ
mà trong đó nào tôi đã có gì đâu. Nhà Vua bị Giáo chủ kích động đã nổi trận lôi
đình: Bà Vécnê bị đuổi Duytăng bị đi đầy, bà De Chevreuse bị thất sủng, và khi
ông muốn trở lại nước Pháp như một sứ thần, nhà Vua đã tự mình chống đối.
-
Phải, và nước Pháp sắp phải trả giá cho sự khước từ của nhà Vua bằng một cuộc
chiến. Thưa bà, tôi không thể gặp bà được nữa, vì vậy tôi muốn ngày nào bà cũng
nghe nói về tôi. Bà nghĩ thế nào về mục đích cuộc viễn chinh đảo Rê và việc
liên minh với các tín đồ phái Tin lành ở thành La Rochelle mà tôi dự định? Đó
là niềm vui được gặp bà. Tôi không có hy vọng đưa quân vào tận Paris, tôi thừa
biết thế, nhưng cuộc chiến này có thể dẫn đến hòa bình, công cuộc hòa bình này
sẽ cần đến một nhà thương thuyết, nhà thương thuyết ấy sẽ là tôi. Lúc đó người
ta sẽ không dám từ chối tôi và tôi sẽ trở lại Paris và tôi sẽ gặp lại bà, và
tôi sẽ được hạnh phúc trong giây lát. Đúng là hàng vạn người sẽ phải trả giá
cho hạnh phúc của tôi bằng sinh mạng họ, nhưng tôi cần gì với tôi, miễn là tôi
gặp lại bà? Tất cả cái đó có lẽ là rất điên rồ, có lẽ thật mất trí, nhưng bà
nói tôi xem, người đàn bà nào có một người tình si tình hơn thế? Bà Hoàng hậu
nào có được người phục vụ nhiệt tình hơn.
-
Huân tước, Huân tước, những điểu ông viện dẫn để bào chữa cho ông còn buộc tội
ông hơn nữa đấy. Huân tước, tất cả những bàng chứng yêu đương mà ông đưa ra cho
tôi hầu như đều là tội ác.
-
Bởi vì bà không yêu tôi, thưa bà. Nếu bà yêu tôi, bà sẽ nhìn điều đó hoàn toàn
khác. Nếu bà yêu tôi? Ôi, nếu bà yêu tôi, sẽ quá hạnh phúc và tôi sẽ phát điên.
À, bà De Chevreuse mà bà nói vừa rồi, bà ấy không tàn nhẫn bằng bà, ông Hôlên
yêu bà ta, và bà ta đáp lại mối tình của ông ấy.
-
Bà De Chevreuse không phải là Hoàng hậu - Anne d' Autriche không cưỡng nổi bị
khuất phục bởi biểu hiện của một tình yêu sâu sắc đến như thế, nàng lẩm bẩm.
-
Vậy bà sẽ yêu tôi nếu bà không phải là Hoàng hậu chứ, nào bà nói đi, bà yêu tôi
chứ? Tôi có thể tin rằng chỉ cái thanh danh của địa vị bà khiến bà tàn nhẫn với
tôi thôi. Vậy tôi có thể tin rằng nếu bà là bà De Chevreuse thì chàng
Buckingham khốn khổ có thể hy vọng chăng? Cảm ơn những lời nói dịu dàng, ôi bà
Hoàng kiều diễm của tôi, trăm ngàn lần cảm tạ.
-
Ôi Huân tước, ông hiểu nhầm tôi rồi, diễn giải sai rồi, tôi không muốn nói…
-
Thôi, thôi, xin đừng nói nữa? - Quận công nói - Nếu tôi sung sướng mắc sai lầm,
xin đừng tàn nhẫn tước bỏ đi. Chính bà đã tự nói ra điều đó, người ta đã kéo
tôi vào một cái bẫy, tôi sẽ để sinh mạng tôi ở bẫy, có lẽ thế, bởi vì, bà biết
đấy, thật lạ lùng, ít lâu nay tôi có những dự cảm rằng tôi sắp chết. - Và Quận
công mỉm một nụ cười vừa sầu não vừa quyến rũ.
-
Ôi, lạy Chúa! - Anne d' Autriche kêu lên bằng một giọng hãi hùng chứng tỏ mối
quan tâm của nàng với Quận công lớn hơn những điều nàng nói ra nhiều.
-
Tôi không hề nói ra điều đó để làm bà hoảng sợ đâu, không thưa bà, điều tôi nói
với bà còn lố lăng nũa ấy chứ, xin bà tin rằng tôi chẳng bận tâm chút nào đến
những giấc mơ như thế.
Nhưng
mấy lời bà vừa thốt ra, niềm hy vọng mà bà hầu như đã cho tôi sẽ được trả giá
đầy đủ, dù đó là sinh mạng của tôi đi nữa.
-
Lạ thật! - Anne d' Autriche nói - tôi cũng vậy, Quận công ạ, tôi cũng có những
dự cảm, tôi cũng có những giấc mơ. Tôi cũng thấy ông bị thương nằm đó, máu me
đầy người.
-
Ở bên trái do một con dao găm có phải không? - Buckingham ngắt lời.
-
Vâng, đúng thế, thưa Huân tước, đúng thế, phía bên trái do một con dao găm. Ai
có thể nói với ông tôi đã có giấc mơ đó?
-
Tôi chỉ thổ lộ nó với Chúa và còn trong những lời cầu khấn của tôi.
-
Tôi không muốn gì hơn, thưa bà, bà yêu tôi, tốt lắm.
-
Tôi yêu ông, tôi hở?
-
Vâng, bà. Nếu bà không yêu tôi, liệu Chúa có gửi đến cho bà cũng vẫn những giấc
mơ ấy như tôi không? Nếu cuộc đời hai chúng ta không tiếp xúc với nhau bằng con
tim, liệu chúng ta có cùng những dự cảm không? Bà yêu tôi, ôi Hoàng hậu và bà
sẽ khóc thương tôi!
-
Ôi Chúa ơi! Chúa ơi! - Anne d' Autriche kêu lên. - Thật quá sức chịu đựng của
tôi rồi. Này Quận công, nhân danh Thượng đế, ông đi đi, ông hãy rút lui đi. Tôi
không biết là tôi yêu ông hay tôi không yêu ông nữa. Nhưng điều tôi biết là tôi
sẽ không thể giả dối chút nào. Vậy hãy thương tôi và đi đi. Ôi nếu ông bị đâm ở
nước Pháp, nếu ông chết ở nước Pháp, nếu tôi có thể coi mối tình của ông với
tôi là nguyên nhân cái chết của ông, tôi sẽ chẳng bao giờ yên lòng nổi, tôi sẽ
phát điên vì thế. Vậy ông đi đi. Đi đi, tôi van ông đấy!
-
Ôi, sao bà đẹp đến thế này! Ôi, tôi yêu bà biết mấy!
-
Đi đi! Đi đi! Tôi van ông mà. Rồi sau lại trở lại. Với những cận vệ xung quanh
bảo vệ ông, với những người hầu chăm sóc ông và lúc đó tôi sẽ không sợ cho tính
mạng ông nữa, tôi sẽ hạnh phúc được gặp lại ông.
-
Ôi, có đúng bà nói với tôi như vậy không?
-
Đúng…
-
Hay lắm! Một tín vật cho lòng khoan dung của bà, một vật của riêng bà, nó nhắc
cho tôi biết không phải tôi mơ đâu, một vật gì đó mà bà vẫn đeo và đến lượt
tôi, tôi cũng có thể đeo, một cái nhẫn, một cái vòng, một chuỗi hạt.
-
Và ông sẽ đi, ông sẽ đi nếu tôi cho ông vật ông yêu cầu chứ?
-
Vâng.
-
Ngay tức khắc?
-
Vâng.
-
Ông sẽ rời nước Pháp, sẽ quay về nước Anh chứ?
-
Vâng, tôi xin thề với bà.
-
Đợi đã được rồi, đợi đã.
Và
Anne d' Autriche trở về căn phòng của mình rồi hầu như ra ngay, tay cầm cái
tráp nhỏ bằng gỗ hồng đào có những chữ cái viết tắt tên họ của nàng nạm vàng.
-
Huân tước Quận công, ông cầm lấy - nàng nói - Ông hãy giữ nó để nhớ đến tôi.
Buckingham
cầm lấy chiếc tráp và lần thứ hai quỳ xuống.
-
Ông đã hứa với tôi là ông sẽ đi - Hoàng hậu nói.
-
Và tôi sẽ giữ lời hứa. Bàn tay bà, bàn tay bà, thưa bà, rồi tôi đi.
Anne
d' Autriche chìa bàn tay ra, vừa nhắm mắt lại, vừa vịn tay vào Stéphanie, vì
nàng cảm thấy không còn đủ sức nữa.
Buckingham
say đắm áp môi lên bàn tay mỹ lệ rồi đứng lên nói:
-
Trước sáu tháng, nếu không chết, tôi sẽ gặp lại bà, dù có phải đảo lộn cả thế
giới này vì điều đó.
Và
trung thành với lời hứa, ông lao ra khỏi căn phòng.
Trong
hành lang, ông gặp bà Bonacieux vẫn đang đứng đợi.
Bà
ta dẫn ông ra khỏi điện Louvre, cũng vẫn với những cẩn trọng và cả niềm hạnh
phúc nữa.