Ngâm vịnh phong ca - Chương 14 phần 1

Chương 14

Đêm hôm đó, sau khi Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng buông ra, Dạ Nguyệt
Sắc khó khăn lắm mới nhớ lại một chuyện mà nàng vẫn muốn hỏi hắn từ lâu, đó là
chuyện liên quan đến Thương Hải và Nguyệt Minh. Hơn một năm nay, bọn họ luôn
hầu cận nàng, vẫn luôn chăm sóc nàng rất tốt, nàng cũng có tình cảm rất sâu đậm
với hai người đó, thế nên việc này nhất định phải nói ra cho rõ.

“Thương Hải và Nguyệt Minh rốt cuộc là người thế nào?” nàng ngẩng đầu lên
nhìn hắn hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh như sao.

“Nàng biết đấy, bọn họ đều là người ta phái đến để trông nom nàng.”

“Bọn họ vẫn luôn ‘trông nom’ ta, điều này thì ta biết,” hắn dùng từ quả
thực là mềm mại, nàng đã biết hai người đó thực ra là do hắn đưa đến để giám
sát mình từ lâu rồi, “Điều mà ta muốn biết là có phải bọn họ cũng biết võ nghệ
không?”

“Võ nghệ của bọn chúng không tồi,” hắn trả lời một cách giản đơn, Thương
Hải và Nguyệt Minh đều là đệ tử của Thiên Tinh cung, bản tính chu đáo và trầm
tĩnh, ban đầu hắn chỉ chọn riêng ra để giám sát Nữ hoàng đế, nhưng bây giờ đã
trở thành hai người chủ yếu lo việc chăm sóc từ cơm ăn tới giấc ngủ của Dạ
Nguyệt Sắc.

“Cái đó, cái đó, Thương Hải có thật là cái đó không?”

“Cái đó?” hắn hỏi lại, nhất thời không hiểu ý nàng, sau đó mới phản ứng
kịp, “Phải, hắn đúng là thái giám..”

“Thật ư,” nàng không nói gì nữa, trước mắt hiện lên hình ảnh khuôn mặt
thiếu niên đẹp đẽ và nho nhã, trong lòng chợt thấy ngấm ngầm thương xót. Nàng
đã coi bọn họ như người thân thích của mình, không ngờ hắn lại là thái giám
thật sự, quả thực đáng tiếc vô cùng.

Dường như biết được Dạ Nguyệt Sắc đang nghĩ điều gì, Tiêu Lăng Thiên nhẹ
nhàng vỗ vỗ lên vai nàng: “Mỗi người đều có số phận riêng của mình, Thương Hải
là một người lạc quan và kiên cường, đừng quá lo lắng cho hắn.”

Nàng gật gật đầu, kiềm giữ tâm tư của mình lại, bắt đầu nói vào chuyện
chính.

“Ta biết từ trước đến nay Thương Hải và Nguyệt Minh đều bẩm báo với chàng
nhất cử nhất động của ta. Ta không trách chàng hay bọn họ, nhưng từ giờ trở đi
ta hy vọng bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành người của ta, ta coi họ như thân
thích, nếu bọn họ còn tiếp tục làm như thế ta sẽ có cảm giác mình bị phản bội,
cảm giác rất không tốt, hy vọng chàng có thể hiểu được.”

“Ta hiểu,” hắn kéo nàng vào lòng, chạm má mình vào mái tóc nàng, thì thầm
trong miệng, “Ta hiểu, nhưng ta đố kỵ, nàng cũng coi ta như thân thích của nàng
chứ?”

“Đương nhiên rồi,” nàng khẽ mỉm cười, đặt hai bàn tay lên bàn tay hắn,
mười ngón đan xen vào nhau, “Chàng chẳng phải là Trục Nguyệt ca ca mà ta yêu
quý nhất hay sao?”

“Ca ca hả?” hắn không vừa ý, khẽ khàng cắn vào dái tai nhỏ xinh của nàng,
thành công trong việc làm cho nàng run rẩy, “Ca ca có làm như thế này không?”

“Vậy thì chàng muốn làm gì?” nàng muốn đẩy hắn ra, song toàn thân không
còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc hắn cợt nhả.

“Nàng nghĩ kỹ mà xem,” những ngón tay của hắn bắt đầu không an phận,
không biết từ lúc nào đã lại vuốt ve đôi chân trần của nàng, chầm chậm men theo
bọng chân trơn nhẵn. Nụ hôn đắm đuối rơi trên môi nàng cũng dần dần đi xuống
dưới. Hắn mê hoặc nàng, hy vọng nghe thấy những lời mà hắn muốn nghe từ miệng
nàng. Nhưng nàng chỉ khẽ thở hổn hển, run rẩy, như giận hờn nhất quyết không muốn
nói ra những điều hắn muốn nghe. Tiêu Lăng Thiên chỉ có thể dùng nụ hôn sâu hút
để làm mềm đi trái tim nàng, hết lần này tới lần khác, cho tới khi nàng rụng
rời con tim, linh hồn biến mất.

Cùng đêm đó, trong tiểu hoa viên phủ Thừa tướng.

Thẩm Phục Ngôn nhìn mật hàm trong tay, không kìm được, bật cười thành
tiếng, trong đôi mắt lóe sáng lồ lộ dã tâm và sự tham lam. Thẩm phu nhân ngồi
bên cạnh thấy ông ta mừng vui như vậy, không thể không hỏi: “Lão gia, có chuyện
gì mà vui vẻ thế?”

Thẩm Phục Ngôn nghe tiếng quay đầu sang phía phu nhân, “Phu nhân, trời
giúp ta rồi, Lâm Thủy quốc đang chuẩn bị đưa quân sang sông Lạc Thủy, một trận
chiến lớn đã ở sát ngay trước mắt. Như vậy có thể giữ chặt quân Ngân Giáp của
Tiêu Lăng Thiên ở chiến trường Lạc Thủy. Ta nhân cơ hội này hành sự, nhất định
có thể đánh bại được Tiêu Lăng Thiên, sau đó ép thiên tử thoái vị, Ngâm Phong
quốc sẽ là thiên hạ của họ Thẩm ta rồi.”

Thẩm phu nhân từ lâu đã biết toan tính của phu quân, nhưng bà vẫn lo lắng
khá nhiều. “Lão gia, chuyện này hết sức trọng đại, Tiêu Lăng Thiên đã ở ngôi
Nhiếp Chính vương mười năm, tâm phúc không hề ít, lão gia có thể nắm chắc được
mười phần không?”

Thẩm Phục Ngôn vuốt cằm, nói chắc như đinh đóng cột: “Phu nhân không phải
lo, bản tướng đã nắm chắc được mười phần. Giờ đây Phong Nhi đã là tổng giáo đầu
của năm vạn Cấm quân, hai lực lượng Thần Vũ Thần Sách cũng ở trong tay Binh bộ
thượng thư Trần Thụy Phong, Trần Thụy Phong là người của chúng ta. Hiện giờ có
thể nói toàn bộ binh lực của thành Phong Ca đều đã ở trong tay ta, trên giang
hồ ta cũng đã chuẩn bị rồi, Tiêu Lăng Thiên dù bản lĩnh có tới đâu nhưng trong
tay không có binh lực thì có trốn lên trời cũng không thoát được. Hừ! Một thằng
nhãi còn chưa sạch lông tơ lại dám ngồi trên đầu lão phu suốt mười năm trời, đợi
tới khi hắn rơi vào tay lão phu, để xem ta xử lý hắn thế nào.”

Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của phu quân, Thẩm phu nhân càng cảm thấy bất
an. “Lão gia, liệu chúng ta có cần chuẩn bị gì đó không?”

“Vẫn còn chưa ấn định thời gian khởi sự, nhưng nhiều lắm cũng không quá
hai tháng nữa. Mấy ngày tới nàng hãy đưa bọn trẻ về quê ngoại một chuyến, đợi
khi tất cả đã yên ổn ta sẽ cho người về đón.”

“Vâng, lão gia.” Đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, Thẩm phu nhân hỏi tiếp:
“Lão gia, Thừu Hựu vẫn còn trong cung, phải làm thế nào?”

Nghĩ tới đứa cháu xuất sắc đó của mình, hàng lông mày của Thẩm Phục Ngôn
dãn ra một nụ cười: “Phu nhân không cần lo lắng, ta đưa nó vào trong cung là có
dụng ý của ta. Từ trước đến nay trong cung vẫn do Tiêu Lăng Thiên một tay nắm
giữ, không người nào của chúng ta có thể chen chân, thế nên đến giờ chúng ta
vẫn hoàn toàn không nắm được tình hình trong đó. Bởi vậy ta đã cố tình nhân cơ
hội tuyển Hoàng phu để đưa Thừa Hựu tiến cung, đợi đến khi hành sự, trước tiên
sẽ phái một đội quân nhập cung phối hợp với Thừa Hựu, cùng khống chế Hoàng
thượng. Việc này nếu thành công, coi như Thừa Hựu đã lập được công to.”

Thẩm phu nhân dù trong lòng thấy bất an, nhưng nghe vẻ chắc chắn trong
giọng nói của phu quân bèn đứng lên hướng về phía Thẩm thừa tướng nhẹ nhàng
hành lễ, sau đó nói: “Vậy thiếp xin chúc phu quân sớm đạt thành tâm nguyện.”

“Phu nhân, mời đứng dậy, phu nhân, mời đứng dậy,” Thẩm Phục Ngôn cười ha
ha đỡ phu nhân đứng dậy, vẻ đắc ý lồ lộ trên mặt, “Tạ phu nhân đã nói lời may
mắn.”

Ánh trăng xưa nay vẫn công bằng, vừa chiếu sáng đôi tình nhân trong hoàng
cung, lại soi tỏ người có dã tâm trong phủ Thừa tướng. Chỉ có điều không ai để
ý đến phía trên mái nhà trong hoa viên tướng phủ, một bóng đen vừa lướt vụt qua
hệt như một mũi tên.

Những ngày tiếp theo của Dạ Nguyệt Sắc trôi qua một cách yên bình và nhàn
hạ. Hàng ngày lên chầu, không khí trên triều bình yên một cách khác thường,
thông tin Lâm Thủy quốc đang áp sát sông Lạc Thủy bọn họ cũng đã đều biết cả.
Lạc Thiết Vân đã đưa hai mươi vạn quân Ngân Giáp bảo vệ Chiến Vân thành, mọi
người không có vẻ gì là căng thẳng. Dạ Nguyệt Sắc hằng ngày vẫn nghe Tiêu Lăng
Thiên giảng bài theo lệ thường, song Tiêu Lăng Thiên dường như chỉ muốn kiếm cớ
để có thể ở bên cạnh nàng một mình, không còn giảng giải cho nàng đạo nghĩa của
bậc đế vương mà chỉ trò chuyện phiếm với nàng, hoặc kể những câu chuyện lạ lùng
hiếm thấy. Thường thì cứ nói chuyện xong một lát, hắn lại ôm nàng vào lòng mà
hôn, luôn khiến Dạ Nguyệt Sắc vừa xấu hổ vừa tức, còn hắn thì cười xấu xa hệt
như một con mèo ăn trộm cá.

Lớp học đàn cổ tranh và luyện thư pháp vẫn tiếp tục, Dạ Nguyệt Sắc luyện
đàn và chữ đều khá tốt. Song kỳ lạ là nàng rất hay gặp Thẩm Thừa Hựu, cứ như
hắn nắm được hành tung của nàng vậy. Lần nào Thẩm Thừa Hựu cũng đều cung kính
thỉnh an nàng, Dạ Nguyệt Sắc cũng luôn đáp lại hắn với vẻ mặt vui vẻ hòa nhã.
Nhiều lần như vậy trong triều bèn nổi lên tin đồn Nữ hoàng đế có ý chọn con
cháu nhà họ Thẩm.

Ngày lại ngày trôi qua, dự cảm bất an cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn
trong lòng Dạ Nguyệt Sắc. Tất cả đều yên ổn và thái bình giống hệt như mặt sông
đóng băng khi mùa đông tới, trên bề mặt thì phẳng lặng, nhưng lại có sóng ngầm
chảy xiết bên dưới lớp băng, chỉ cần có một lối thoát nhỏ là lập tức dâng trào.
Vậy thì, khi nào sẽ có lối thoát đó đây?

Cuối cùng, ngày Hai mươi tháng Sáu, Ngâm Phong quốc bắt đầu có biến.

Bách quan do Tả thừa tướng Thẩm Phục Ngôn đứng đầu có ý đồ liên hợp với
Binh bộ Thượng thư Trần Thụy Phong gây ra binh biến, ép Nhiếp Chính vương Tiêu
Lăng Thiên thoái vị. Ai ngờ Trần Thụy Phong lại chính là quân cờ do Tiêu Lăng
Thiên sắp đặt bên cạnh Thẩm thừa tướng, nhất cử nhất động của Thẩm Phục Ngôn
đều bị Trần Thụy Phong nắm được, Thẩm Phục Ngôn lập tức bị khép tội mưu đồ phản
nghịch.

Con trai cả của Thẩm Phục Ngôn, Thẩm Kiếm Phong là Tổng giáo đầu Cấm
quân, bị các phó quan của hắn khống chế, lúc đó hắn mới biết, thì ra chức Tổng
giáo đầu Cấm quân chỉ là hư danh, thực tế quyền chỉ huy của Cấm quân chưa bao
giờ ở trong tay hắn. Thẩm Thừa Hựu và năm ứng cử viên Hoàng phu khác ở trong
cung nhằm tiếp ứng nhưng chưa đợi được quân tiếp viện đã bị một đám thị vệ võ
công cao cường trong cung kiểm soát.

Ngày hôm sau, Thẩm phu nhân ở nhà mẹ đẻ tại Liễu Châu cùng mấy đứa con
cũng bị áp tải về ngay trước mặt Thẩm Phục Ngôn, Thẩm Phục Ngôn cuối cùng cũng
biết mình đã thất thế, không còn cơ hội để chuyển xoay được nữa, bất giác đau
lòng rơi nước mắt. Ông ta biết Tiêu Lăng Thiên là một nhân vật lợi hại, nhưng
từ trước đến nay ông ta cũng chưa từng thực sự coi hắn ra gì, cho rằng đó cũng
chỉ mưu lược của kẻ thiếu niên mà thôi, còn kế hoạch mình đã chuẩn bị suốt mười
năm lẽ nào lại không thể đấu với hắn? Không ngờ tâm cơ của Tiêu Lăng Thiên lại
thâm sâu như vậy, cuối cùng mình vẫn thất bại trong tay hắn.

Lần binh biến đó bất thành, tổng cộng dính dáng đến bốn mươi mốt quan
viên lớn nhỏ đồng đảng với Thẩm gia. Ngoài Thẩm Phục Ngôn bị tru di cửu tộc ra,
còn lại gia quyến của những tội thần bị tống vào ngục hoặc sung quân nhiều
không đếm nổi. Qua lần đại thanh trừ này, Tiêu Lăng Thiên đã giải quyết được triệt
để những kẻ chống đối trong triều đình, cuối cùng cũng nhổ được tận rễ mầm họa
còn sót lại từ mười năm về trước.

Sóng to gió lớn trong triều đình cũng không gây ra biến động gì quá lớn
trong dân gian, bởi vì nhanh chóng có một sự kiện khác vô cùng quan trọng thu
hút sự tập trung của mọi người. Ngày mùng Mười tháng Bảy, quân Ngân Giáp của
Ngâm Phong quốc bắt đầu cuộc chiến với quân Phong Kỵ của Lâm Thủy quốc, “trận
chiến Lăng Nguyệt Lạc Thủy” đi vào lịch sử chính thức mở màn.

Ngày Mười lăm tháng Bảy, Quỷ môn quan mở rộng, trong cung truyền chỉ dụ:
Triêu Húc Nữ hoàng đế thân chinh ngự giá Chiến Vân thành.

Cả nước lập tức xôn xao náo động.

Từ ngày Hai mươi tháng Sáu Thẩm thừa tướng binh biến không thành đến ngày
Mười lăm tháng Bảy hoàng đế Triêu Húc thân chinh ngự giá chỉ có ngắn ngủi hai
mươi lăm ngày, dân chúng Ngâm Phong quốc đã trải qua một thời đoạn hết sức rối
ren. Nhưng điều mà họ không biết được là, trong quãng thời gian này, trong thâm
cung cao ngất trời kia, giữa Nữ hoàng đế thánh thần và Nhiếp Chính vương kia
cũng đã trải qua một cuộc đấu trí không có ánh đao.

Ngày Hai mươi lăm tháng Sáu, Đại Lý tự phán quyết vụ án tạo phản của Thẩm
Phục Ngôn. Đêm hôm đó, Nhiếp Chính vương Tiêu Lăng Thiên và Triêu Húc hoàng đế
mật đàm trong Ngự Thư phòng đến tận giờ Tý.

Trong Ngự Thư phòng, tất cả thái giám và cung nữ đều bị cho lui, chỉ có
Nhiếp Chính vương và Nữ hoàng đế ở thế giằng co.

“Không được, tội mưu phản nằm trong mười tội ác không dung, bị kết án
phải tru di cửu tộc, điều này đã được quy định rõ ràng trong bộ luật của triều
đình, sao có thể dễ dàng thay đổi được?” Tiêu Lăng Thiên ngồi trên ghế ngọc,
vung tay cắt ngang đề nghị vừa mới được Dạ Nguyệt Sắc đưa ra.

“Ta biết đây là quy định, nhưng luật pháp cũng không thể không vị tình
người, cửu tộc của họ Thẩm tới gần nghìn mạng người, trong đó có biết bao nhiêu
người già trẻ nhỏ đều là vô tội, bọn họ không làm bất cứ chuyện gì sai, vì sao
lại cùng phải chịu trừng phạt như vậy chứ?”

Dạ Nguyệt Sắc không hề tỏ ra kích động, nàng chỉ lặng lẽ đứng trước mặt
Tiêu Lăng Thiên nhìn hắn, thong thả nói. Mới rồi nàng đề nghị Tiêu Lăng Thiên
không tru di cửu tộc nhà họ Thẩm mà chỉ truy cứu những tội thần liên quan đến
âm mưu tạo phản mà thôi. Dù sao thì chuyện tru di cửu tộc cũng không xảy ra
trong thời đại nàng từng sống, thoắt cái diệt sạch cả chín thế hệ, giết gần
nghìn mạng người, nghe xa lắc như truyền thuyết thời cổ đại mà giờ đây lại diễn
ra ngay trong thực tế thì sao nàng có thể chấp nhận nổi. Thế nhưng rõ ràng Tiêu
Lăng Thiên không cho như vậy, sự cự tuyệt của hắn cũng nằm trong dự liệu của
nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3