Ngâm vịnh phong ca - Chương 01 - 02

Chương 1

Rất lâu, rất lâu về trước, trong một không gian và thời gian mà chúng ta
chưa từng biết tới, từng có một đất nước sùng bái Phong Thần. Cho dù ngàn vạn
năm trôi qua, cho dù có vô số những hạt bụi lịch sử lẩn khuất vào trong gió,
những truyền kỳ vẫn luôn được truyền tụng từ đời này qua đời khác khiến người
ta không thể nào quên. Mà trong những truyền kỳ đó, chuyện về vị Nữ vương xinh
đẹp và cao quý như thần mặt trăng, cũng như cách nàng khuất phục được Nhiếp
Chính vương vốn được suy phong là truyền nhân Phong Thần, chắc chắn chính là
câu chuyện mà người người đều thích kể lại cho nhau nghe.

Chỉ có điều những chuyện mỹ nhân, anh hùng, cung cấm, giang hồ, âm mưu,
ái tình, nước mắt và đao kiếm ấy, ai mới là người biết hết những bí mật ẩn sâu
trong đó?

Người con gái đang ngấp nghé trước bờ vực của cái chết kia vốn không hề
biết đến tất cả những chuyện xảy ra trong không gian và thời gian đó, nàng chỉ
biết rằng bất kể cơn đau dữ dội từng hồi mỗi lúc một thít chặt lấy lồng ngực
hay cảm giác ngạt thở đáng sợ hơn tất cả những lần trước đây đều nói rõ cho
nàng một thực tế - lần này Thần Chết đã đến thật rồi.

Không nhìn thấy khuôn mặt người thân, chỉ có dì bảo mẫu đứng ngoài cửa lo
lắng trông vào bên trong. Những âm thanh tích tích từ các loại máy móc cấp cứu
dần trở nên vô thực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, trong phút giây hấp hối nàng chợt
chậm rãi hé nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cái chết, giải thích là như vậy đây. Thật tốt biết bao!

Nhưng số phận mấy khi chiều theo ý muốn của con người? Trong cõi xa xôi,
thiên mệnh đã an bài.

Tô Tái Tình phải mất tới ba ngày mới có thể chấp nhận được hiện thực nàng
đã đi xuyên thời gian. Những tưởng sẽ đón nhận kết cục là cái chết, nhưng không
ngờ rằng còn có thể mở mắt ra để nhìn thấy gian phòng với phong cách cổ xưa
tinh tế và tuyệt đẹp, một thế giới xa lạ hoàn toàn không giống với xã hội hiện
đại mà nàng đã sống suốt hai mươi năm qua.

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nàng đứng trước tấm gương đồng đẹp đẽ dày dặn chạm khắc hình rồng cuộn
trong mây được đánh bóng sáng choang, nhìn kỹ lại mình một lần nữa. Trong gương
phản chiếu hình ảnh một cô gái nhỏ chừng mười ba, mười bốn tuổi với tấm áo
hoàng bào màu trắng ôm trọn lấy tấm thân mảnh dẻ. Đôi mắt hạnh dài, mũi thẳng
nhỏ nhắn, bờ môi cực kỳ xinh đẹp nhưng không sắc hồng, khuôn mặt trái xoan thon
gầy quá nhợt nhạt. Vì chưa đến tuổi thành niên, nên mái tóc đen dài buông xõa
như mây vẫn chưa được vấn lên mà được chia thành hai lọn rủ xuống trước ngực
bởi một chiếc dây cột tóc bạch ngọc, những phần còn lại thả tự nhiên ở sau
lưng. Đó quả thực là một cô gái xinh đẹp, song nếu chỉ nhìn riêng khuôn mặt,
thì e rằng lúc trưởng thành vẫn còn khoảng cách khá xa để đạt tới độ nghiêng
nước nghiêng thành. Duy chỉ có ánh sáng trong trẻo trong đôi mắt đó, với nụ
cười hơi uể oải biếng nhác là khiến nàng có một vẻ gì đó cao quý và thanh nhã
không thể tả hết thành lời.

Thứ vải Người mặc trên mình là gấm Vân Hà của Vân Châu, mỗi năm họ chỉ
dệt được mười trượng
[1], duy có những người trong hoàng tộc mới được
phép mặc.

Vòng ngọc trên mái tóc Người là ngọc cổ Thương Sơn, đứng đầu trong các
loại ngọc của khắp thiên hạ có thể trừ bách độc.

Đúng vậy, Người là Hoàng đế bệ hạ của Ngâm Phong hoàng triều.

[1] 1 trượng = 3,33m.

Người hầu gái đã quỳ trước mặt nàng và cung kính nói với nàng bằng vẻ
thành thực nhất như thế.

Nữ hoàng ư? So với bệnh tình nghiêm trọng kia thì những chuyện tranh
giành chính trị phức tạp này có gì tốt đẹp hơn đâu? Bàn tay nàng đưa lên ngực
theo thói quen, cảm giác thấy trái tim đập đều đặn và đầy sức sống, hóa ra đây
chính là cảm giác khỏe mạnh.

Vậy thì, cứ dùng đến cái cơ thể khỏe mạnh này đi, thử sống thoải mái một
lần xem sao!

Chương 2

Việc Hoàng đế bệ hạ của Ngâm Phong hoàng triều cảm thấy không khỏe đã
không còn là chuyện hiếm, mỗi năm cũng thường xảy đến vài lần. Khi yếu mệt, Nữ
hoàng đế không tiếp kiến triều thần, bởi vậy đến giờ lên điện, các đại thần
trong triều chỉ nói vài câu khách sáo như mong thánh thượng bảo trọng mình rồng
là xong. Suy cho cùng thì quyền bá thống soái khắp giang sơn vạn dặm trên triều
đình này lại thuộc về người khác. Còn Nữ hoàng đế ư? Chỉ là sự tồn tại mang
tính chất tượng trưng mà thôi.

Lúc này đây, người vừa được nhắc đến đã đứng dưới gốc cây hoa đào trong
Ngự Hoa viên được một khắc rồi, trong khoảng thời gian đó hắn không làm bất cứ
việc gì, chỉ chăm chú nhìn người con gái đang ngồi ngẩn ngơ bên hồ. Có gì khác
biệt kia chứ? Người con gái kia mặc áo hoàng bào song lại ngồi bệt bên hồ ngự
uyển, giày đã được bỏ ra, đôi bàn chân trắng muốt như ngọc đang dầm trong nước.
Cơ thể nàng tựa nghiêng vào gốc cây hoa đào mọc bên hồ, còn đôi mắt thì ngước
lên lơ đãng nhìn trời. Ánh nắng xuyên qua những tán hoa đào nở rộ khẽ đậu trên
khuôn mặt nàng, hình thành những bóng sáng rực rỡ lạ thường, phản chiếu dáng vẻ
vừa lạnh lùng, vừa lãnh đạm, vừa xa cách của nàng, khiến hắn bỗng nhiên nhìn
không rõ. Sau lần bị hôn mê tỉnh lại, dường như có gì đó khác ở vị Nữ hoàng đế
mới chỉ mười ba tuổi này, rõ ràng vẫn là đôi mắt đó, nhưng không làm sao còn
tìm thấy cái vẻ phẫn nộ và cả nỗi sợ hãi khó lòng che giấu luôn thường trực
trước kia. Người con gái trước mặt hắn giờ đây trông thản nhiên và điềm tĩnh,
song lại tỏa ra vẻ lạnh lẽo làm cho người ta phải đứng cách xa ngàn dặm, giống
như những cánh hoa bay lả tả trên đỉnh núi cao, chỉ có thể ngước nhìn mà vĩnh
viễn không bao giờ chạm vào được.

Hắn nhớ lại lời bẩm báo Hoàng đế bệ hạ đã gần như quên hết những ký ức
trước đây của thái giám và cung nữ ngày hôm qua. Thế sao, đây là trò diễn mới
của nàng ta ư?

Lững thững đi đến bên cạnh Nữ hoàng đế, hắn không nhìn thái giám và cung
nữ đang quỳ bên cạnh, chỉ nhìn nàng mỉm cười.

“Vi thần tham kiến bệ hạ,” hắn không quỳ xuống, thậm chí còn không cúi
lưng, chỉ khẽ gật đầu.

Tô Tái Tình bừng tỉnh khỏi cơn phiêu bồng, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ một
cái nhìn thôi, đôi mắt đã rơi vào bầu trời sâu mênh mông vô tận. Đôi mắt sáng
rực của người đàn ông đó xuyên thẳng vào tận đáy tim, dường như muốn chiếu sáng
cả cõi lòng nàng. Song trong đôi mắt màu đen sẫm ấy cũng là bóng tối không bờ
bến, dường như cất giấu rất nhiều điều không thể nói thành lời, khiến trái tim
nàng hơi se lạnh.

“Bệ hạ!” thấy vẻ sững sờ của nàng, hắn mỉm cười rồi gọi thêm lần nữa. Mất
trí nhớ ư? Hắn không tin. Nhưng ánh mắt nàng lại trong veo và mê mải, có thể
thấy rõ nàng không nhận ra hắn, mà không hề giống như đang giả bộ. Là chuyện gì
thế nhỉ?

Người đàn ông đứng trước mặt đẹp như một vị thần, lần đầu tiên trong đời
mình nàng thấy một người như vậy. Ngũ quan hoàn hảo không khiếm khuyết nhưng
không mang nét yếu mềm, mà ẩn chứa vẻ anh tuấn và nho nhã rất nam nhi. Khi hắn
cười rõ ràng khuôn mặt bừng sáng như ánh mặt trời giữa ngày đông, song khóe mắt
lại lóe lên một vẻ tà ma, khiến người ta thấy ngay phía sau ánh mặt trời ấy là
một bóng đen dày đặc không sao xua tan nổi, làm trái tim run rẩy.

Nàng cúi xuống thôi không nhìn vào khuôn mặt đó nữa, song đã trông thấy
trên người hắn cũng mặc hoàng bào màu trắng giống như mình. Nghe nói ở Ngâm
Phong quốc, màu trắng thể hiện sự tôn quý, ngoài hoàng tộc ra không ai được
dùng. Nữ hoàng đế lại không còn ai thân thích, vậy thì người đứng trước mặt
nàng nhất định phải là người đó rồi.

Tô Tái Tình chậm rãi nhấc chân lên khỏi mặt nước, ra hiệu ngăn vị cung nữ
đang tiến đến hầu, tự mình đi giày vào. Đứng lên vuốt lại cho phẳng áo quần,
nàng ngấm ngầm hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng đã bị hắn làm cho
nhiễu loạn.

“Nhiếp Chính vương điện hạ,” nàng ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của hắn,
mỉm cười như không có chuyện gì.

“Vi thần nghe nói bệ hạ...,” đôi mày hắn hơi cau lại, dường như đang cố
tìm từ thích hợp, “mất trí nhớ, vậy thì vì sao lại nhớ được vi thần?”

“Điện hạ mặc hoàng bào, trên đầu còn đội quan ngọc[1], trẻ
tuổi nhưng uy vũ vô song, khi gặp ta cũng không cần quỳ xuống hành lễ, lẽ nào
còn có thể là người khác được hay sao?”

[1] Vật dụng để búi tóc nam giới thời cổ đại.

“Hóa ra là vậy, hóa ra chính vi thần lại hồ đồ.” Hắn nở nụ cười, nhưng
trong lòng lại thấy cảnh giác trước những lời nói sắc sảo của nàng. Nàng nhất
quyết không phải là Nữ hoàng đế họ Dạ! Dạ Nguyệt Sắc kia ngay cả khi nói với
hắn cũng run lên từng chặp. Cho dù nàng ta có quên đi những bí mật đó, thì nhất
quyết cũng không có đủ gan để nhìn vào mắt hắn mà nói như vậy được. Vậy thì
nàng là ai? Một kẻ thế thân? Không! Hắn lập tức vứt bỏ giả thuyết đó. Trong
hoàng cung này không có chỗ nào không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, bất kể
là ai cũng không thể đưa một kẻ thế thân vào đây mà lọt qua tai mắt của hắn
được. Huống hồ nếu như có kẻ thế thân thật, cũng không thể giả bộ giống nàng
đến mức như vậy được.

Vẻ hứng thú vụt lóe lên trong mắt hắn giây lát, giờ vị Nữ hoàng đế này đã
trở nên vô cùng thú vị rồi đây. Từ khi hắn nhiếp chính năm mười bảy tuổi tới
giờ, chưa có bất cứ ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói cả. Dạ Nguyệt Sắc này
giờ đây lại có thể không sợ hắn hay sao?

“Dù đã là giữa xuân, nhưng tiết trời vẫn còn lạnh giá. Bệ hạ ngồi trên
đất, lại còn khỏa chân xuống nước hồ như vậy, chắc chắn là do bọn nô tài đã hầu
hạ không chu đáo rồi. Chặt đầu chúng hết đi, vi thần sẽ chọn cho bệ hạ một đám
khác chu đáo tin cẩn hơn.”

Giọng nói của hắn mềm mại, không gợn chút tức giận, dường như chỉ đang
hỏi han một chuyện bình thường nhất, nhưng mạng sống của bốn, năm mươi người
sắp chấm dứt bởi những câu nói đó của hắn.

Tô Tái Tình đưa mắt nhìn đám thị nữ và thái giám đang quỳ trên đất, bọn
họ tự biết tính mạng của mình khó bảo toàn nên cả cơ thể run lên bần bật, thậm
chí có cung nữ còn cố nén tiếng khóc nức nở, nhưng không ai dám lên tiếng cầu
xin, có thể thấy uy phong của Nhiếp Chính vương này quả là đáng sợ.

“Điện hạ lẽ nào không biết tính tùy hứng của trẫm, việc gì phải làm khó bọn
chúng?” nàng mỉm cười nhìn hắn, chẳng phải hắn đang định ra uy phủ đầu nàng hay
sao?

“Không thể ngăn cản sự tùy hứng của bệ hạ chứng tỏ chưa làm hết bổn phận.
Đám nô tài không làm hết bổn phận thì giữ chúng lại phỏng có ích gì?”

“Giữ chúng lại để xem điện hạ có thể khoan nhượng trẫm đến mức nào, như
thế chẳng phải cũng tốt hơn sao?”

Hắn đứng sững, nhìn nàng xoay người bước đi, trên khóe miệng vẫn còn thấp
thoáng một nụ cười chế giễu. Ống tay áo rộng phất lên, bộc lộ một phong cách
điềm nhiên không thể xuất hiện ở một cô gái mới mười ba tuổi. Đây là gì? Khiêu
chiến ư?

Lần này, hắn cười thực sự. Một cô gái thú vị, xem ra những tháng ngày sắp
tới của hắn sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.

“Còn không mau theo hầu?” hắn liếc nhìn những kẻ tùy tùng đang quỳ mọp dưới
đất, càng nghĩ càng thấy hứng thú, đến mức bật cười khe khẽ.

Đám cung nữ và thái giám nơm nớp đứng lên, thầm vui mừng vì đã giữ lại
được mạng sống, không kịp nghĩ đến việc vì sao hôm nay Nhiếp Chính vương lại
khác thường như vậy, vội vội vàng vàng chạy theo sau lưng Nữ hoàng đế.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy đóa hoa đào khẽ khàng xoay xoay rồi đậu lại
trên vạt áo. Hắn cúi đầu mỉm cười rồi nhặt một đóa lên, sau đó...

Bóp nát!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3