Mùa tuyết rơi - Chương 01

Chương 1

Bốn năm rồi, cuối cùng tôi vẫn phải
đến thành phố ấy, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Không trốn tránh được hay
là không muốn trốn tránh? Suy nghĩ và tình cảm của con người phức tạp như vậy,
làm sao có thể hiểu được tường tận? Không thể nào cắt đứt, và càng gỡ thì lại
càng rối.

Chín giờ sáng, tôi đúng giờ bước
vào công ty. Vừa mới ngồi xuống, một cốc trà đã được đưa lên. Trợ lý đang nhìn
tôi lấy lòng, tuy thầm thở dài nhưng tôi vẫn phải dịu giọng nói với cậu ta: “Làm
ơn pha cho tôi một ly cà phê được không? Tối qua thức khuya quá, hôm nay tinh
thần không được tốt”. Trợ lý không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng trà nước.

Những người quen trong công ty đều biết tôi
trước giờ đều không ăn sáng, lại càng không uống trà, nhưng cà phê là thứ chẳng
bao giờ thiếu được. Tiểu Vương là sinh viên mới ra trường tới thử việc, làm trợ
lý cho tôi chưa đầy một tuần. Hằng ngày cậu ta đều đến sớm hơn hẳn, pha sẵn trà
chờ tôi. Tôi không có thói quen phê bình trực tiếp giống như những cấp trên
khác mà lúc nào cũng “xa xôi” nói rằng tinh thần không được tốt, bảo cậu ta đổi
sang cà phê. Thực ra tôi cũng có thể nói thẳng với cậu ta, nhưng lại muốn đợi
xem đến lúc nào thì cậu ta hiểu ra được.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Điều cần nhất đối với những người mới bước
chân vào xã hội là gặp được người có thể chỉ bảo cho mình. Khi mới đi làm, tôi
cũng gặp được một cấp trên rất tốt. Nhưng cách làm của bà ấy không giống tôi,
ban đầu bà không nói gì, đợi đến khi tôi liên tiếp mắc lỗi mới mắng một trận té
tát khiến tôi không còn biết chui vào đâu được. Tới khi tôi sửa sai xong, bà
mới nhẹ nhàng chỉ bảo từng li từng tí. Bà từng nói: “Tử Kỳ, kể từ khi đi làm,
cô đã chính thức bước vào xã hội với tư cách là người độc lập về kinh tế, cô
phải chịu trách nhiệm về mọi hành động của mình. Dựa dẫm cha mẹ ư, liệu có dựa
dẫm được cả đời không?”.

Nhìn Tiểu Vương, tôi lại nhớ đến dáng vẻ của
mình khi mới tốt nghiệp đi làm. Tôi rất muốn truyền đạt kinh nghiệm của mình
cho cậu ta. Mẹ tôi thường bảo, con gái à, người Miêu chúng ta rất ngay thẳng và
trọng tình nghĩa, con cần phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Tôi vẫn nhớ như in những lời mẹ dặn, vì thế
trong công việc luôn giữ được mối quan hệ rất tốt.

Uống ngụm cà phê, cổ họng khô rát lúc sáng sớm
của tôi đã dần mềm mại hơn. Tôi cầm tập tài liệu trên bàn, bắt đầu dặn dò công
việc. Tiểu Vương ghi chép cẩn thận rồi ôm tài liệu đi ra.

Sắp xếp công việc xong, tôi uống một hơi cạn
ly cà phê, phẩy tay một cách thỏa mãn, xong rồi, thời gian tán dóc đã đến. Tôi
tươi cười hớn hở bước vào khu làm việc, lúc đó đã rất ồn ào.

Khu làm việc của công ty tôi không có gì khác
so với các khu văn phòng khác, cũng chia thành các ngăn hình vuông, mỗi người
một ngăn, riêng ngăn của các trưởng nhóm thì dùng vách kính. Nếu nói là khác
thì chỉ khác ở chỗ trong giờ, khu làm việc công ty tôi tuyệt đối chưa từng có
một giây yên tĩnh, rất ít khi có ai đó ngồi ngay ngắn trước bàn của mình, lúc
nào cũng có thể nghe thấy tiếng người cười nói ồn ào.

Tổng giám đốc nói rằng môi trường sôi động rất
có lợi trong công việc, nâng cao nhiệt tình công tác và sức sáng tạo. Đồng
nghiệp của tôi bảo không có cảm xúc mạnh mẽ thì làm sao có được những thước
phim tốt. Cô bạn Quyên Tử của tôi thì bảo, các cậu là cơ quan trung gian giữa tầng
lớp bình dân và giới Showbiz nên điều đó không có gì lạ cả.

Tôi nhất trí với họ, công ty chúng tôi là công
ty thông tin quảng cáo giải trí. Một trong những công việc của chúng tôi là bàn
tán, trao đổi tin đồn, nắm bắt tin đồn, hay nói trắng ra là một đội quân phóng
viên giải trí đang phổ biến hiện nay! Huống hồ, suốt ngày tiếp xúc với đủ loại
ngôi sao cả lớn lẫn bé, không muốn bàn tán cũng không được.

Tổng giám đốc đang chuyện phiếm rất vui vẻ với
đám Đại Hải, chắc lại có thông tin gì mới đây? Tôi nhanh chân chạy đến, có lẽ
là động tác hơi mạnh nên khiến tất cả đồng nghiệp đều quay lại nhìn. Tổng giám
đốc vừa cười vừa bảo: “Tử Kỳ, chúng tôi đang nói về cô đấy”.

Tôi cười, hỏi: “Nói gì tôi thế hả?”.

Đại Hải ở bên cạnh nói xen vào: “Sắp xếp cho
tôi và chị đi nghỉ tuần trăng mật”.

Tôi cười tinh quái: “Nếu Tiểu Nhược nhà cậu
chịu làm lẽ thì tôi không phản đối”. Mọi người cùng cười ầm, Đại Hải tím mặt
nhìn tôi, không dám nói thêm nữa.

Ở công ty, Đại Hải nổi tiếng với biệt danh
“Nhị thập ngũ hiếu”, yêu say đắm cô bạn gái Ninh Nhược. Đồng nghiệp ra cho cậu
ta một vế đối: “Thủy tự thanh tắc vô ngư [1]. Cậu ta
mặt không biến sắc, đối lại: “Nhân tự tiện tắc vô địch [2].

[1] Nước trong tất không có cá.

[2] Kẻ đê tiện chắc chắn không có đối thủ.

Đối với các đồng nghiệp, cậu ta rất trơ trẽn,
duy chỉ sợ mỗi mình tôi. Nếu cậu ta dám nói leo một câu, tôi sẽ lập tức đem
chuyện cười này kể với Tiểu Nhược khiến cậu ta phải vò đầu bứt tai quỳ xuống
xin lỗi, ai bảo Tiểu Nhược gọi tôi là chị chứ!

Tổng giám đốc giảng hòa: “Có một đoạn phim
quảng cáo, phiền cô và Đại Hải đi thành phố B một chuyến”.

Đại Hải reo lên: “Hay quá, tôi có thể trở về
gặp các bạn học cũ rồi, bọn nhóc kia, Hồ Đại Hải trở về sẽ ăn tươi nuốt sống
hết chúng bay!”.

Tổng giám đốc cười, bảo tôi: “Chẳng phải vậy sao,
ưu tiên cho cô và Đại Hải, đi công tác còn được gặp lại bạn bè”.

Tôi do dự một lát rồi nói: “Tôi còn hai đoạn
phim quảng cáo chưa xong, mà trợ lý thì vẫn còn non tay, chưa làm được”.

Đại Hải phát vào vai tôi: “Tử Kỳ, phim quảng
cáo của chị đã giao cho phòng Hiệu ứng và bảo Tiểu Vương trông nom rồi, lúc chị
trở về chắc cũng xong thôi”.

Tôi há hốc mồm: “Đại Hải, cậu luyện Thiết sa
chưởng [3] đấy à?”.

[3] Thiết sa chưởng (chưởng sắt): Loại công
phu chuyên luyện chưởng thịnh hành trong Thiếu Lâm thuộc Bắc phái chính tông. Ý
Tử Kỳ nói Đại Hải nhanh tay, ra đòn chớp nhoáng như đã luyện môn võ công này
vậy.

Đại Hải cười thật thà: “Tôi quên mất chị là
phụ nữ”.

Đồng nghiệp lại cười ồ lên, Tổng giám đốc xua
tay: “Việc này coi như đã quyết định, ngày mai cô và Đại Hải tới báo tin cho
đoàn phim”.

Tổng giám đốc vừa đi khỏi, Đại Hải liền nịnh
bợ: “Tôi nghĩ chị đã bốn năm không gặp các chị em ở đó nên mới ra sức thuyết
phục Tổng giám đốc cho chị đi, đây chẳng phải là chuyện đại vui mừng hay sao?”.

Tôi cười vẻ xem thường: “Hồ Đại Hải, tôi chỉ
sợ Tiểu Nhược nhà cậu không yên tâm để cậu đi công tác cùng với người phụ nữ
khác thôi!”.

Cậu ta cười hì hì, ngầm thừa nhận. Còn chưa
lấy nhau mà đã sợ Tiểu Nhược như vậy, đến lúc lấy nhau rồi thì... Tôi thấy
thông cảm cho cậu ta!

Tôi bước vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa
kính lại, rồi sau đó ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn đang mưa nhưng
không nghe được tiếng rì rào mà chỉ nhìn thấy từng dòng nước tuôn chảy không
ngớt, khiến cho đường phố và đám người qua lại trở nên mịt mờ.

Bốn năm rồi, cuối cùng tôi vẫn phải đến thành
phố ấy, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Không trốn tránh được hay là không
muốn trốn tránh? Suy nghĩ và tình cảm của con người phức tạp như vậy, làm sao
có thể hiểu tường tận? Không thể nào cắt đứt, và càng gỡ thì lại càng rối.

Tôi bất giác tự cười chính mình. Trung Quốc có
bao nhiêu thành phố xứng đáng được gọi là Trung tâm Chính trị Văn hóa? Mày đã
dính vào giới văn nghệ, lại đã chọn một công ty lớn như vậy thì làm sao tránh
được thành phố ấy. Thầm nghĩ chi bằng tới một nơi hẻo lánh ở vùng núi để dạy
học cho đến cuối đời mà quên đi... Nhưng, cuối cùng vẫn không làm được, vẫn
không thể hoàn toàn rời xa nó.

Về đến nhà, tôi gọi điện báo cho Quyên Tử về
chuyến công tác. Quyên Tử reo lên khen hay: “Cậu phải nhớ mang đặc sản về, mang
cả ảnh các ngôi sao nữa...”.

Tôi cắt ngang lòng tham của cô bạn: “Cậu không
biết tớ muốn nói gì sao?”.

Quyên Tử sửng sốt giây lát rồi bảo: “Tử Kỳ,
thành phố B rộng bao nhiêu? Có bao nhiêu người? Đến người bản địa chắc cũng
chưa đi được hết thành phố. Rốt cuộc cậu đang lo lắng điều gì vậy?”.

Tôi thẫn thờ hồi lâu, chán nản gác điện thoại.
Tôi lo lắng điều gì? Quyên Tử nói đúng, thành phố đó vô cùng rộng lớn, lớn đến
nỗi không thể nào phát sinh tình huống gặp lại bạn cũ trên phố, người đông đến
nỗi không thể nào chỉ đứng trong đám đông mà có thể trông thấy hình bóng của
anh. Tôi tự bảo mình, ngủ thôi, ngủ một giấc ngon lành cho tinh thần sảng
khoái, nhanh chóng làm xong việc rồi về.

Hôm sau, tôi cùng Đại Hải bay đến thành phố B.
Những cây dương ở hai bên sân bay đã trụi lá, mấy cái tổ chi lộ ra trên cành
cây trơ trụi. Tôi đã quen với màu xanh của thành phố C vào mùa đông, cảm thấy
cảnh tượng tiêu điều nơi đây mới đúng thật là mùa đông, vắng vẻ và thê lương.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, tôi chợt
nhớ câu anh từng nói: “Tử Kỳ, em có thấy những cây dương đang mở to mắt nhìn
không? Hãy nhìn những con mắt trên thân cây kìa. Em xem, mắt của những cây
dương non đều trong sáng, nhưng khi lớn lên mắt của chúng lại trở nên thâm
trầm. Đến khi chúng già, mắt của chúng sẽ chuyển sang màu đục, thấu hiểu sự
đời. Tử Kỳ, em có đôi mắt trong sáng giống hệt như cây dương non vậy”.

Tôi đi vòng quanh thân cây, những nốt tròn
trên đó quả thật giống hệt những con mắt, bất giác gật đầu thở dài: “Thật vậy,
đúng là có những con mắt khác nhau. Vân Dịch, anh nói xem, vì sao con người lại
không thể mãi mãi có được đôi mắt trong sáng của cây dương non như vậy?”.

Tôi còn nhớ lúc đó anh cười, bảo: “Tử Kỳ của
anh chính là có đôi mắt trong sáng như vậy”.

Tôi rời mắt khỏi những con mắt cây dương, thầm
nghĩ, Vân Dịch, anh sai rồi. Đôi mắt của Đường Tử Kỳ hôm nay đã không còn sáng
trong như nước suối nữa rồi.

Về đến khách sạn, tôi đang thu xếp hành lý thì
Đại Hải chạy vào: “Tử Kỳ, đi ăn cơm với các bạn cùng lớp tôi đi”.

“Tôi hơi mệt, không đi đâu, mình cậu đi là
được rồi.”

Đại Hải cúi đầu bảo: “Tiểu Nhược ra lệnh trong
lúc ăn uống phải gọi điện về, chị phải có mặt ở đấy”.

Tôi ném đống quần áo đang cầm trên tay xuống:
“Hồ Đại Hải, có phải bạn gái cũ của cậu cũng ở đấy không?”.

Đại Hải hoảng hốt nhìn tôi, nói: “Đường Tử Kỳ,
mắt của chị tráng bằng gan khổng tước hay sao mà lợi hại quá vậy! Tiểu Nhược
chỉ nghi ngờ thôi, có đánh chết tôi cũng không nhận”.

Tôi cười ha hả, xoa hai tay vào nhau, ra giá:
“Nói đi, trả bằng tiền mặt hay lần này cậu bao cả?”.

Đại Hải bực bội nói: “Đường Tử Kỳ, năm ba mươi
tuổi tôi nhất định sẽ thắp hương cầu Phật để có thể lấy Tiểu Nhược nhà chị!”.
Bỗng nhiên cậu ta hạ thấp giọng, “Ra trường đã hai năm, tôi chưa một lần liên
lạc với cô ấy. Hôm nay chỉ là gặp mặt các bạn học cũ chứ không có ý gì khác”.

Trong mắt cậu ta ánh lên vẻ hoài niệm khiến
tôi thấy mềm lòng. Tôi nói: “Chờ tôi thay quần áo rồi đi”, lại không nhịn được,
buột miệng: “Tôi không nói gì với Tiểu Nhược đâu”.

Tôi mặc chiếc áo len trùm đầu, váy dài in hoa
ở phía dưới, đi giày thấp cổ, mái tóc xoăn thả xuống đến thắt lưng, mặt trang
điểm đôi chút. Đại Hải huýt sáo vẻ tâng bốc: “Tử Kỳ, chị mặc váy đẹp lắm, hôm
nay tôi được nở mày nở mặt nhờ chị rồi”.

Tôi nhìn cậu ta, ngờ vực: “Hồ Đại Hải, cậu cao
một mét tám, nổi tiếng đẹp trai nhất công ty, không trêu hoa ghẹo nguyệt là con
gái nhà lành đã thoát được họa đào hoa rồi, mà cũng chỉ có Tiểu Nhược khảng
khái chịu hy sinh thôi. Tôi đứng cạnh cậu, rõ ràng chẳng khác nào một cây cỏ
còi cọc, dù có đẹp đến mấy cũng không thể nào sánh được với cậu. Nói đi, hôm
nay ngoài giúp cậu trấn an Tiểu Nhược và nói với cô ấy rằng cậu trong sạch ra,
thì tôi còn phải làm gì nữa?”.

Đại Hải hớn hở nói: “Lũ tiểu tử kia lúc ở
trường thường hay ghen tỵ với vóc dáng của tôi, nếu không tìm được cô bạn gái
đẹp như tiên sa thì làm sao trấn áp được bọn chúng? Tôi liền nói một câu, bảo
chị rất đẹp nhưng chị so với Tiểu Nhược của tôi chẳng qua chỉ giống như một
chiếc lá lặng thinh mà thôi. Câu này thực sự tuyên truyền rất hiệu quả”.

Tôi giả vờ tức giận: “Hồ Đại Hải, kiếp trước
tôi nợ cậu à? Cớ sao bắt tôi kiếp này phải làm trâu làm ngựa vậy?”.

Đại Hải lập tức đầu hàng, vịn vai tôi, nói:
“Tử Kỳ à, chúng ta chẳng phải chị em tốt của nhau hay sao, sao lại thọc dao vào
sườn nhau vậy? Sau này đến lượt chị, muốn tôi làm gì cũng được!”.

Tôi cười tươi như hoa: “Được, cậu nhớ lời nói
hôm nay đấy nhé, đi thôi”.

Vừa bước vào cửa tôi liền nghe thấy một tràng
tiếng thét chói tai, những bóng người phía trước bất kể trai gái đều ào tới vây
lấy Đại Hải. Tôi lùi lại sau một bước, vừa cười vừa nhìn họ.

Người ta nói, đời người có mấy loại tình cảm
là tình thân, tình yêu và tình bạn. Tình thân bền chặt nhất, bởi đó là tình cảm
huyết thống, từ lúc mới sinh ra đã khắc cốt ghi tâm, không thể nào mất đi được.
Tình bạn là chân thành nhất, đặc biệt là tình bạn thời sinh viên, nó xuất phát
từ việc sống cùng nhà, ngủ cùng giường tầng, đúc kết từ nghĩa khí của tuổi
thanh xuân. Hai năm không gặp, Đại Hải và các bạn học của cậu ta không cần quan
tâm đến chuyện trước đây chơi với nhau thân hay sơ, thứ tình cảm thuở cắp sách
đến trường làm sao có thể nói thành lời được.

Vừa cười vừa nhìn họ, tôi bất giác nhớ đến đám
bạn cùng ký túc xá của mình, trong lòng trào dâng một tình cảm ấm áp. Bốn năm
chưa trở lại nơi này, Đại Hải nói đúng, quả thật tôi đang rất nhớ các bạn thời
đại học.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi mỉm cười chào
từng người. Đại Hải với tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn, cộng thêm
Tiểu Nhược gọi tôi là chị nữa, nên tôi cũng coi cậu ta như người một nhà. Chẳng
phải cậu ta muốn nhờ vào tôi để tăng thể diện cho mình sao? Tôi chỉ cần giấu đi
sự sắc sảo, làm ra vẻ một cô gái hiền lành nết na là được. Thế nhưng tôi thực
sự không kìm được, mắt lại len lén nhìn quanh bàn tiệc tìm người trước kia đã
từng là bạn gái của Đại Hải.

Mười ba người chen chúc quanh một chiếc bàn
tròn. Ngoài tôi ra chỉ có hai người nữa là con gái, đều để tóc xõa ngang vai,
khuôn mặt rất xinh xắn. Bạn bè tụ tập vui vẻ, hai cô gái tranh nhau kể những
câu chuyện cười tục. Lúc này đã là cao trào, một cô đang say sưa kể lại câu
chuyện buồn nôn Ống hút và tăm xỉa răng. Mặc dù không phải là nghe
lần đầu nhưng giọng kể và cảm xúc dạt dào họ truyền tải lại khiến người nghe
cảm nhận được ý tứ mới mẻ trong câu chuyện cũ.

Đang cười đùa với mọi người thì Tiểu Nhược gọi
điện đến, nói với tôi bằng giọng trong trẻo: “Chị, đừng để Đại Hải uống say
nhé!”. Tôi luôn miệng nhận lời. Tiểu ni cô này, thường ngày luôn bắt nạt Đại
Hải nhưng trong lòng lại yêu vô cùng. Đại Hải yêu được cô bé cũng có thể coi là
tốt phúc.

Lúc này một người bạn ngồi cạnh Đại Hải bỗng
nhiên nói: “Cô ấy bảo là bận không đến được”.

Đại Hải “ồ” một tiếng, mặt không biến sắc,
quay sang kéo tôi, nói với mọi người: “Tử Kỳ không những là đồng nghiệp của tôi
mà còn là chị kết nghĩa của Tiểu Nhược nhà tôi nữa đấy”.

Bạn học của cậu ta nghe vậy đều hiểu ý, thế
rồi các ly rượu chúc tới tấp đưa đến trước mặt tôi như băng chuyền trong nhà
máy, không để tôi có giây phút nào mà từ chối.

Tôi đá mạnh vào chân Đại Hải, mặt vẫn tươi
cười nâng ly đáp lại một cách lịch sự. Khó khăn lắm mới ngừng được giây lát,
Đại Hải tươi cười bước đến: “Tử Kỳ, cuối cùng thì hôm nay chị cũng giống phụ nữ
rồi”.

Tôi sững sờ, lại giơ chân đá, có lẽ là rất
mạnh. Đại Hải kêu to: “A! Ha ha, ha ha!”.

Đêm đã khuya, đám bạn học của Đại Hải giải
tán. Tôi đứng bên đường run cầm cập, đúng là đêm nay lạnh thật! Đại Hải bảo:
“Tử Kỳ, chúng ta đi bộ một lát rồi đấu tiếp được không?”.

Tôi liếc nhìn cậu ta, siết chặt tà áo và bước
về phía trước. Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống con đường trải dài trước mặt, tuyệt
nhiên không có bất kỳ người đi đường nào khác, khiến tôi có cảm giác như mình
đang bước giữa sa mạc. Đêm ở đây vắng vẻ kỳ lạ, không hàng quán bên đường,
không người đi lại, thậm chí không một tiếng động. Trừ lúc có chiếc xe nào đó
chạy qua mới nhận thấy đây vẫn là thành phố có sự sống.

Đang đi thì Đại Hải bỗng nhiên bước lên thảm
cỏ bên đường rồi ngồi xuống. Tôi đứng trước mặt cậu ta, lạnh thật đấy, cái tên
tiểu tử này! Nhưng rồi tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, chợt nghe Đại Hải buồn rầu
cất tiếng: “Tử Kỳ, hôm nay cô ấy không đến rồi”.

Tôi đứng bật dậy, chỉ mặt cậu ta mắng to: “Hồ
Đại Hải, cậu đúng là ăn trong bát còn muốn trong nồi! Làm như vậy có phải với
Tiểu Nhược không hả?”.

Đại Hải ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt cầu
khẩn: “Tử Kỳ, tôi thật lòng yêu Tiểu Nhược, hôm nay chỉ là nhớ đến, chỉ là nhớ
đến... Tôi ra trường đã hai năm, đây là lần đầu tiên trở lại nơi này, tôi đơn
giản chỉ muốn gặp lại một lần thôi”.

Đại Hải đã mất hẳn vẻ cười đùa cợt nhả thường
ngày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ đau khổ, tôi đã quen với các cảm giác đau
khổ đó, dần dần thấy nguôi giận. Tôi chậm rãi ngồi xuống, bứt những cọng cỏ
trước mặt một cách vô thức. Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Tử Kỳ, chị biết không, lớp
đại học của chúng tôi chỉ có mười người nằm trong danh sách được ở lại thủ đô [4].
Tôi tranh đấu sứt đầu mẻ trán cũng không được, đành phải chia xa cô ấy. Cô ấy
ra ga tiễn, tôi hôn nhẹ lên má cô ấy bảo cô ấy giữ gìn sức khỏe rồi lên tàu.
Lúc tàu chạy, tôi chạy như điên ra cửa nhìn thì cô ấy đã về rồi, ngay cả bóng
dáng cũng không còn, khiến tôi rớt nước mắt. Đó là lần đầu tiên tôi đau lòng và
khóc như vậy”.

[4] Bắc Kinh có chính sách là, nếu sinh viên
tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh mà không nằm trong danh sách được ở lại thì sẽ
không có cách nào để nhập hộ khẩu Bắc Kinh. Thành phố B trong truyện là ám chỉ
Bắc Kinh.

Tôi bật cười thành tiếng: “Đại Hải, cậu cao
một mét tám mấy mà vịn cửa toa tàu khóc thì trông buồn cười thật”.

Đại Hải ngoái đầu lại nhìn tôi chằm chằm, rồi
gầm lên giận dữ: “Đường Tử Kỳ, chị cũng biết phá hỏng không khí đấy!”, nói xong
ngồi đờ ra hồi lâu, rồi sau đó cũng cười, “Đúng vậy, tất cả đều đã qua rồi, có
gặp lại cũng không tác dụng gì, quen được Tiểu Nhược là may mắn lắm rồi. Sớm
làm cho xong việc rồi về nhà thôi”.

Tôi cười, bảo: “Trút hết được tâm sự là tốt
rồi, cậu cũng nên vui mừng vì có chuyến đi này, xem ra Tiểu Nhược vẫn là tốt
nhất phải không?”.

Đại Hải kéo dài giọng: “Thành phố này tuy rộng
lớn nhưng thực ra cũng không bằng được thành phố C, trên đường không thấy bóng
một ai, trong khi ở nhà mình giờ này vẫn rất náo nhiệt. Tử Kỳ, chị từng học ở
đây, không phải là không có chuyện gì để kể chứ?”.

Thật đáng ghét, lại muốn lôi cả tôi vào
chuyện! Tôi chỉ rủa thầm mà không trả lời.

Nhìn con đường dài hun hút trước mặt, tôi chợt
nhớ đến câu nói của Vân Dịch: “Tử Kỳ, sau này mỗi khi tuyết rơi mình lại cùng
nhau đi hết con đường này nhé!”.

Đêm tháng Mười một ở thành phố B lạnh không
chịu nổi, gió thổi mang theo cái rét thấu xương. Tôi rùng mình, đứng dậy nói
với Đại Hải: “Lạnh quá, về khách sạn thôi”.

Đại Hải không hỏi gì thêm, vươn vai một cái
rồi lại bảo: “Đường Tử Kỳ, khi chị tụ tập với bạn học cũ tôi cũng muốn đi, Ninh
Thanh giao cho tôi trọng trách bảo vệ chị đấy!”. Nói xong, không để tôi kịp đưa
ra phản ứng, cậu ta cất bước đi luôn.

Về đến khách sạn, tắm nước nóng xong, tôi lên
giường nằm, bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Đại Hải. Ninh Thanh, haizzz, anh
muốn biết điều gì hả?

Ninh Thanh là anh cả của Tiểu Nhược. Sau khi
quen với Đại Hải, tôi làm quen được Ninh Nhược, tiếp đó lại quen với anh. Ninh Nhược
từng tự hào nói rằng có tám chữ để nói về anh mình: “Khiêm khiêm quân tử, ôn
nhuận như ngọc” [5].

[5] Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc:
Khiêm tốn, cẩn trọng, luôn yêu cầu cao đối với bản thân, là người có phẩm cách
cao thượng, vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, ung dung phóng khoáng, không phô trương
tài năng, chẳng làm việc khuất tất, vui buồn không lộ ra mặt, biết tiếp thu,
không bảo thủ cố chấp.

Ninh Nhược nói không ngoa. Lần đầu tiên gặp ở
nhà họ Ninh, Ninh Thanh mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, toát lên vẻ thư sinh nho
nhã. Tôi đoán anh phải là giáo viên hoặc luật sư gì đó, nhưng không ngờ lại là
Tổng giám đốc Tập đoàn Ninh Thị ở thành phố C, một con rùa vàng ba mươi tuổi
chính hiệu. Còn nhớ, lúc đó tôi lấy khuỷu tay huých Đại Hải, hớn hở nói rằng
không ngờ Ninh Nhược của cậu ta lại là cái cô Ninh Nhược của Tập đoàn Ninh Thị.
Đại Hải còn đáp lại một câu rằng có ai quy định Ninh Nhược của Ninh Thị không
được lấy một người thuộc tầng lớp bình dân chứ?

Ninh Thanh bước vào cuộc sống của tôi từ đó.
Tiểu Nhược vừa vô tình vừa hữu ý tạo cơ hội cho anh trai mình, nên cô thường
hẹn bốn người chúng tôi cùng đi chơi. Tôi không phải con ngốc, sao lại không
cảm nhận được thứ tình cảm toát lên trong mắt Ninh Thanh. Chỉ có điều, người ta
thường nói “phận bọt bèo đâu dám trèo cao”, huống hồ tôi cũng không thấy rung
động.

Tôi thấp thỏm lo lắng nói với Quyên Tử: “Mình
không thấy rung động, trước một người có điều kiện tốt như Ninh Thanh mà cũng
không rung động, theo cậu mình nên làm thế nào?”.

Quyên Tử chân thành góp ý: “Cậu đã nghe câu
“mưa dầm thấm lâu” chưa? Gần nhau lâu ngày, đến sắt đá cũng phải động lòng.
Giải pháp tốt nhất là nên tìm một người khác, đến khi người này lấp đầy tâm hồn
cậu thì tự nhiên cậu sẽ không còn nghĩ đến người cũ nữa, sau đó sẽ quên hắn”.

Thế là lần nào Ninh Thanh hẹn hò tôi cũng đều
nhận lời, hết lần này đến lần khác thử để anh bước vào tâm hồn mình, hy vọng
anh có thể giúp tôi quên được người cũ. Thế nhưng, tôi không những không tìm
được cảm giác rung động mà trái lại còn gây ra phiền phức. Mọi người trong công
ty đều biết tôi có một người bạn trai giàu có. Trong mắt Đại Hải cũng như Tiểu
Nhược, tôi đã viết tên Ninh Thanh trong lòng mình rồi. Không phải Ninh Thanh
thì còn ai nữa.

Tôi phản bác nhưng không có kết quả, thậm chí
có lần úp mở nói với Ninh Thanh: “Chúng ta chỉ là bạn, đừng để người khác hiểu
lầm mãi thế.”.

Ninh Thanh nhìn tôi, trả lời rất bình tĩnh:
“Chúng ta tuyệt đối không thể chỉ là bạn”.

Dưới cái nhìn của anh, tôi thấy toàn thân rờn
rợn.

Con người ta vốn tham lam, tôi đùa giỡn với Ninh
Thanh, mong muốn mình có thể làm lại từ đầu, suy nghĩ này cũng có thể coi là
đứng núi này trông núi nọ. Tôi thấy coi thường chính bản thân mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3