Nguyệt mãn kinh hoa (Quyển 1) - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

Nói về Tần Liệt, hắn thúc ngựa thật nhanh nên chỉ mất một hôm là về đến
kinh thành. Tần Liệt tinh thần phấn chấn nhưng lại khiến Thái tử mệt trời ơi
đất hỡi, vừa về kinh là ngủ liền một mạch, suýt nữa khiến Thái tử phi hoảng sợ.

Vốn dĩ Tần Liệt định đưa Thái tử về kinh xong sẽ quay trở lại nơi cắm trại.
Nào ngờ sáng hôm sau đang chuẩn bị đi, hắn lại bị thị vệ phủ Thái tử ngăn cản.

Thái tử thấy hắn thì gọi to: “Dù đệ có sốt ruột thế nào cũng không cần phải
gấp như thế chứ. Vừa về kinh đã lập tức đi ngay, chẳng lẽ là ‘một ngày không
gặp tựa ba thu’? Lão Tam à Lão Tam, không phải ca ca ta xui đệ, nhưng phụ nữ ấy
à, chỉ nên dỗ dành, không nên quá bận tâm kẻo làm hỏng chính sự.”

Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt có vẻ không vui, giọng lạnh như băng:
“Lời Thái tử Điện hạ chỉ dạy, thần đệ sẽ khắc ghi trong lòng. Nhưng những
chuyện riêng tư này không nhọc người quan tâm. Nương tử của đệ không rộng lượng
được như Thái tử phi, trong lòng đệ cũng chỉ có mình nàng nên đương nhiên phải
cẩn thận lấy lòng, không chỉ dỗ dành là xong được.”

Nói rồi, hắn còn nhắc nhở Thái tử với giọng không mấy tốt đẹp: “Tuy Thái tử
phi hiền hậu rộng lượng nhưng chuyện tình cảm đều phải đến từ hai phía, không
ai đối tốt với ai vô điều kiện mãi được. Bây giờ Thái tử điện hạ trái ôm phải
ấp, phong lưu vô cùng, sau này đừng có đến tìm thần đệ kể khổ chuyện hậu cung.”

Hắn và Thái tử xưa nay thân thiết, có bao giờ xưng hô lạnh nhạt vậy đâu.
Thái tử nghe xong lập tức hiểu ra mình đã chọc vào chỗ không nên chọc của hắn,
bèn cười cười làm hòa: “Thôi thôi, đệ thương vợ là chuyện của đệ, ta cũng chẳng
muốn quan tâm. Đúng rồi…” Hắn xấu hổ đỏ mặt, xua tay bảo bọn hạ nhân lui xuống,
tất cả đều hiểu ý tránh đi, trong phòng chỉ còn hai hai huynh đệ hắn.

“Chuyện của Nhị nha đầu là ta không tốt.” Thái tử ngại ngùng xin lỗi hắn,
hạ giọng, dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vửa hối hận: “Muội ấy quả thật được chiều
chuộng đến mức coi trời bằng vung rồi, ta sợ muội ấy trở về sẽ tìm Thái tử phi
khóc lóc khiến đại tẩu đệ không vui.”

Tần Liệt lạnh lùng nói: “Nếu huynh muốn đại tẩu vui vẻ, không cần phải lãng
phí sức lực gì cả, chỉ cần bớt nạp thiếp đi, ở bên tẩu ấy nhiều một chút là
được.” Nói rồi hắn lắc đầu, nhấc chén uống một hơi hết sạch. Hắn và Thái tử
thân thiết nên nói chuyện không có gì phải cố kỵ cả.

Thái tử nghe thế có vẻ không tin, sờ đầu nói: “Đệ còn chưa lấy vợ, đâu hiểu
được đạo lý vợ chồng, đừng nói linh tinh. Thái tử phi là người hiền lành…” Hắn
càng nói càng nhỏ. Suy nghĩ kĩ, hình như, hình như… lòng nàng thật sự rất khó
dò.

Hai huynh đệ không thảo luận thêm về vấn đề này nữa, hôm nay họ còn có
chính sự phải làm. Sứ thần nước Trịnh đã đến dịch quán, đang đợi tiếp kiến. Mà
Thái tử cảm thấy mình xưa nay quá dễ gần, không đủ oai phong nên mới sai người
mời Tần Liệt tới giúp. Sứ thần nước Trịnh đến không rõ ý đồ, Thái tử dù sao
cũng còn trẻ, không thể một mình chủ trì đại cục, đương nhiên cẩn thận một chút
vẫn hơn.

Còn phía Bảo Khâm, nàng và Ngô Thúy Bình rất hợp nhau, mấy ngày liền cùng
nhau cưỡi ngựa, đi săn. Từ lúc nàng và Tần Liệt nồng thắm, Thanh Nhã lại trở
nên trầm mặc. Bảo Khâm cũng đoán được nguyên nhân, cười khổ trong lòng, thầm
nghĩ sau một thời gian nữa có lẽ sẽ phải đổi thị nữ bên cạnh mất.

Nhưng Bảo Khâm ngoài mặt coi như không biết, vẫn sống như cũ. Mấy ngày này,
nàng gọi Ngô Thúy Bình cùng nhau đến doanh trại xem các thị vệ luyện tập.

Do lần trước phải so tài với Vương Nhạn Như, Bảo Khâm và Tần Liệt đến đây
không ít lần, nên rất quen thuộc với những tướng sĩ nơi đây. Nàng còn chưa vào
cửa, một binh sĩ đứng canh đã nhìn thấy nên chạy nhanh vào bẩm báo. Không lâu
sau, Lão Hắc và Nhị Lăng Tử vội ra nghênh đón.

Thấy chỉ có Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình, Nhị Lăng Tử ngây ra, mở to mắt nhìn
ra sau Bảo Khâm, thấp giọng hỏi: “Công chúa muội muội à, nha đầu tròn trịa dễ
thương bên cạnh muội đâu sao không thấy?”

Lão Hắc đập cái thìa vào đầu hắn mắng: “Thằng chó con này, ngươi chứa cái
quái gì trong đầu thế? Trước mặt Công chúa cũng dám ăn nói linh tinh, không sợ
ta không nể mặt lão nhân gia đánh ngươi à?”

Bảo Khâm mỉm cười chào hắn: “Lão Hắc hạ khẩu lưu tình, đừng gọi ta là ‘lão
nhân gia’, vô duyên vô cớ khiến ta già đi.” Nói xong, nàng giới thiệu Ngô Thúy
Bình: “Vị cô nương này là thiên kim của Ngô đại nhân – Binh bộ Thị lang, cùng
đến đây chơi với ta, cũng không phải người quá coi trọng lễ giáo nên mọi người
không cần khách khí, cứ thoải mái là được.”

Lão Hắc vỗ đầu, cười hì hì: “Thì ra Ngô tiểu thư, ha ha, dạo trước tôi
từng làm tên lính quèn dưới trướng Ngô đại nhân, nhưng khi ấy không có tiền đồ,
không ít lần bị ngài ấy đánh mắng.”

Nhị Lăng Tử như bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Thì ra Lão Hắc huynh cũng từng
bị người khác đánh mắng, ngày trước không phải huynh luôn miệng nói, cả doanh
trại huynh chỉ phục mỗi Tam Điện hạ thôi sao? Vậy…” Hắn còn đang oang oang, đã
bị Lão Hắc bịt miệng kéo vào trong lều, một lúc sau, Lão Hắc mới đi ra, cười
gượng nói với Bảo Khâm: “Mời hai vị vào, lát nữa tôi sẽ đích thân dẫn hai vị đi
tham quan.”

Bảo Khâm đã quen với loại hành vi này nên không thấy có gì lạ, nhưng Ngô
Thúy Bình ngạc nhiên, nhân lúc Lão Hắc không chú ý, giật giật tay áo Bảo Khâm
hỏi: “Cái người cao to khi nãy… chẳng lẽ bị đánh rồi?”

“Đánh nhiều sẽ quen.” Bảo Khâm không ngẩng đầu, nói chuyện rất nghiêm chỉnh:
“Chẳng qua là hành động giữa đồng liêu với nhau, càng đánh càng chứng tỏ tình
cảm tốt đẹp, mọi người ra tay đều có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng đánh chửi vui đùa là một chuyện, ẩu đả tư thù lại là chuyện khác, là vi
phạm quân quy, theo chuyện phải bị phạt.

Nhắc đến chuyện trừng phạt, Bảo Khâm đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước
phạt Thất Điểu ba mươi trượng nên thuận miệng hỏi. Sắc mặt Lão Hắc trở nên phức
tạp cổ quái, ngập ngừng ấp úng mãi không thốt ra được câu nào. Hắn càng như
vậy, Bảo Khâm càng thêm nghi ngờ, nàng nheo mắt quan sát hắn thật kĩ: “Thất
Điểu xảy ra chuyện gì ư?”

Lão Hắc thấy không thể trốn tránh được nữa nên nhỏ giọng: “Sau khi Thất
Điểu bị đánh, hắn tức giận chạy đi, cũng không biết đã chạy đi đâu nữa. Tam
Điện hạ sai người ra ngoài tìm, sau đó… sau đó không biết rốt cuộc nhận được
tin tức gì lại gọi người đi về. Nghe nói… nghe nói hắn đi Bắc Yên...”

Lão Hắc vừa nói chuyện vừa lén nhìn Bảo Khâm, thấy mặt nàng không có cảm
xúc, không hiểu được nàng đang nghĩ gì, đầu óc hỗn loạn, cất lời an ủi: “Công
chúa không cần tự trách mình, có thể tin tức của Tam Điện hạ sai sót, hơn nữa,
dù Thất Điểu đến Bắc Yên thật, chưa chắc hắn sẽ đầu quân cho Bắc Yên. Hắn quê ở
thôn Thanh Hà, nơi đó gần biên giới Bắc Yên, có lẽ là hắn về quê cũng nên.”

Bảo Khâm nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng
nghiêm túc.

Lão Hắc sợ nàng nghĩ không thông, vội vàng chuyển chủ đề, muốn làm cho Bảo
Khâm vui vẻ. nàng đương nhiên hiểu được ý của ông ta, rất nhanh khôi phục lại
trạng thái cũ, dẫn Ngô Thúy Bình đi dạo hai vòng quanh doanh trại.

Doanh trại này, ngoài đám người Lão Hắc còn có các thị vệ khác đóng quân.
Do Bảo Khâm và họ không quen biết nên nàng cũng không đi về hướng đó. Ngắm nhìn
một lúc, đang định vào trong lều uống trà cho đỡ khát. Ngô Thúy Bình đột nhiên
kéo áo nàng, vẻ mặt năn nỉ, hỏi: “Công chúa, ở đây có nhà xí không?”

Câu hỏi của nàng ta khiến Bảo Khâm ngây ra. Thứ nhất, nàng chưa bao giờ đi
nhà xí trong doanh trại. Thứ hai, chỗ này toàn đàn ông, dù có nhà xí, cũng sẽ
toàn là đàn ông trong đó. Bảo Khâm da mặt dày đến đâu cũng không thể không xấu
hổ mà dẫn Ngô Thúy Bình đến đó được.

“Hay là muội cố nhịn, chúng ta lập tức quay về?” Nàng nói xong, Ngô Thúy
Bình giống như sắp khóc. “Muội… muội nhịn lâu lắm rồi, thật sự không nhịn nổi
nữa.”

Bảo Khâm thấy nàng ta khổ sở, rất muốn cười nhưng không dám biểu hiện ra
ngoài, đành nín lại. Nàng nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hay là, muội đến chỗ cánh
rừng ngoài kia giải quyết, ta sẽ ở ngoài trông chừng, canh không cho ai
vào.”

Chuyện đã đến nước này, Ngô Thúy Bình cũng không do dự nữa, vội gật đầu.

Thế là Bảo Khâm lập tức kéo Ngô Thúy Bình đi chào Lão Hắc, hai người chạy
thật nhanh vào rừng. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ cây lá um tùm, Ngô Thúy Bình
vội vàng xách váy chui vào. Bảo Khâm ở ngoài canh giữ, sợ đột nhiên có người
chạy tới.

Nhưng quả là mọi việc diễn ra rất đúng lúc, càng lo lắng điều gì thì nó
càng đến. Bảo Khâm vừa quay người liền trông thấy xa xa có một gã đàn ông thong
dong đi đến đây. Hắn cao cao, gầy gầy, bước chân nhẹ nhàng không có tiếng động,
cả người vững vàng. Bảo Khâm thấy dáng người này rất quen thuộc, suy nghĩ một
lúc, cả người toát mồ hôi lạnh.

Đó chính là tên thích khách hôm trước đã truy sát nàng!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bảo Khâm vội xoay người bước vào chỗ bụi
cỏ, cả người nấp dưới tán cây um tùm, sợ bị kẻ đó nhìn thấy.

Tuy nàng có mang chủy thủ theo nhưng vẫn không dám mạo hiểm đối đầu trực
diện với hắn. Lời của Tư Đồ nàng vẫn nhớ rõ, nếu nàng còn hành động tùy tiện,
cái mạng nhỏ này e khó giữ, sợ sẽ để lại tật, cả đời chịu khổ.

Gã kia hình như không chú ý đến nàng, vẫn chậm rãi bước đi trên con đường
mòn, cũng không hề dừng lại khi đi qua chỗ Bảo Khâm. Nhưng, hắn vừa mới đi được
mấy bước, Ngô Thúy Bình đột nhiên đi ra, hét toáng lên: “Công chúa, Công chúa…”
Lúc nói, ánh mắt nàng ta nhìn vào gã đàn ông trên đường, đầu tiên là kinh hãi,
sau đó thét lên một tiếng chói tai.

“Aaa…”

Đúng là muốn giết người mà.

Cánh tay Bảo Khâm trượt đẩy thanh chủy thủ trong giày, chỉ cần bên
ngoài có động tĩnh là sẵn sàng xông ra cứu người.

“Ngươi… ngươi”
Ngô Thúy Bình mặt mày đỏ bừng, đang định nói thì chợt nhớ đến điều gì đó, vội
vàng ngồi xổm xuống, cất tiếng: “Ngươi mau quay mặt đi, có nghe thấy không?”

Gã kia không nói gì, một lúc sau mới từ từ quay đi, thấp giọng hỏi: “Công
chúa trong miệng cô nương, không biết là vị nào?”

Bảo Khâm nghe vậy giật mình, cánh tay run rẩy, nắm chặt thanh chủy thủ.

“Liên quan gì đến ngươi?” Ngô Thúy Bình nấp đằng sau hét lớn, vừa nói vừa
nức nở: “Ngươi đi mau đi, đứng đực ra đó làm gì, còn không cút đi.”

Gã kia không lên tiếng, trái lại còn chậm rãi đi về phía sau. Bảo Khâm hốt
hoảng, trái tim như sắp vọt ra ngoài, tay nàng run rẩy, chỉ cần hắn đến gần,
nàng sẽ bất ngờ xông ra cho hắn một đòn chí mạng.

Tiếng bước chân đến gần, từng chút từng chút một, Bảo Khâm dường như có thể
nghe thấy tiếng lá cây lạo xạo dưới chân hắn. Nàng hít một hơi, định xông ra
thì chợt nghe thấy phía ngoài rừng vang lên tiếng quát mắng quen thuộc: “Kẻ nào
kêu la om sòm đấy? Ầm ĩ muốn chết!”

Tần Tu đến rồi! Bảo Khâm thở phào một hơi, nhưng nàng cũng không ra ngoài
ngay. Tính tình Tần Tu nàng hiểu rõ, thấy nàng trốn tránh khác thường thế này,
hắn nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ. Nếu biết gã thị vệ kia chính là kẻ lần trước
truy sát nàng, sợ rằng sẽ có đánh nhau. Tuy Tần Tu không kém nhưng trong rừng
chỉ có mấy người bọn họ, Ngô Thúy Bình không biết võ công, Bảo Khâm có lòng
nhưng không có sức, nơi này lại hoang vu hẻo lánh, nhỡ hắn có trợ thủ, chẳng
may Tần Tu bị thương, nàng sẽ thành kẻ có tội mất.

Nghĩ vậy, Bảo Khâm rụt đầu lại, quyết định trốn tiếp, chỉ vươn tai ra nghe
ngóng động tĩnh bên ngoài.

Lúc này Tần Tu đã đi vào rừng, lớn tiếng chất vấn gã thị vệ kia: “Ngươi là
người của ai? Sao trước giờ ta chưa thấy?”

Gã đó thấp giọng đáp: “Tham kiến Ngũ điện hạ. Thuộc hạ là thị vệ của Tứ
điện hạ. Khi nãy thuộc hạ ngang qua đây, nghe thấy trong rừng có người nói
chuyện nên mới đến xem thử.”

“Ờ.” Tần Tu nheo mắt quan sát hắn cẩn thận một lượt, không nhận ra có gì
khác thường mới xua tay: “Đi đi, đi đi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa.”

Gã đó khẽ tuân lệnh, cả người chậm chạp nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm
nữa, xoay người rời đi. Đợt hắn đi xa, khuôn mặt Tần Tu mới lộ ra ý cười xấu
xa, hắn vuốt cằm, cố ý lớn tiếng hỏi: “Ai đang lén lút trốn ở đây? Còn không
mau ra đây cho bản vương!”

Ngô Thúy Bình cố nhịn không lên tiếng, Tần Tu càng cười to hơn, ôm bụng
ngặt nghẽo xong hắn mới tiếp tục hắn: “Sao? Còn không ra ư? Thật sự cho rằng
Ngũ gia ta mắt mù không thấy gì sao? Còn không ra, ta sẽ vào trong bắt người!”

Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi vào rừng, cố ý giẫm chân thật mạnh. Mới đi được
hai bước, Ngô Thúy Bình không chống đỡ nổi, khóc toáng lên: “Không được qua
đây, không được qua, ta đang ở trong này.” Tuy đã lên tiếng, nhưng nàng ta vẫn
không dám ra ngoài, vẫn nấp trong đó, đầu cũng không dám thò ra.

Tần Tu nhìn cười, bày ra dáng vẻ ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai? Giữa ban ngày
ban mặt nấp trong rừng giả thần giả quỷ, không phải làm chuyện khuất tất đấy
chứ? Không được, ta phải đi xem thử.”

“Á… đừng đến đây!” Ngô Thúy Bình sợ rơi nước mắt, vừa nói vừa nức nở: “Ta
là… Ngô Thúy Bình, ta…ta…” Nàng ta ấp úng mãi không nói ra được những điều mình
nghĩ, chỉ thút thít không ngừng, khiến Bảo Khâm nghe thấy mà đau lòng.

Cái tên Tần Tu này đúng là hỗn thế ma vương! Tuy Bảo Khâm đã sớm biết hắn là
một tên hư hỏng nhưng không ngờ hắn lại đi bắt nạt một tiểu cô nương. Nếu không
phải Bảo Khâm đang trốn dở không tiện đột nhiên chạy ra, nàng nhất định phải
dạy cho hắn một bài học. Nàng còn đang chửi tủa trong lòng, Tần Tu đã dừng
bước, cười lớn: “Ta còn tưởng ai, hóa ta là Ngô tiểu thư ‘đại lực sĩ’. Không
phải tiểu thư bản lĩnh lớn lắm hay sao, tự nhiên lại trốn vào rừng cây làm gì?
Nghĩ mình là con chuột lang à?”

Ngô Thúy Bình im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của nàng ta, thút
tha thút thít, thật đáng thương.

Tần Tu khó khăn lắm mới có cơ hội chế giễu nàng ta, không ngờ nàng ta chưa
gì đã khóc nên hắn nhất thời thấy lúng túng, cảm giác không được thoải mái. Hắn
không biết Ngô Thúy Bình trốn ở đây làm gì, không nhịn được khẽ hỏi: “Này, khóc
cái gì, ta có làm gì cô đâu? Thường ngày không phải cô rất ngang ngạnh sao, sao
lại hơi chút là khóc thế này? Ta bảo, cô trốn ở đây làm gì thế? Còn không ra
đây mau! Trong bụi cỏ có chuột và côn trùng, nó cắn cho bây giờ!”

Nàng ta nghe vậy thì run rẩy, nhưng vẫn không dám ra ngoài, hơi dịch người,
dè dặt ra khỏi bụi cỏ. Nhưng ở chỗ Tần Tu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nàng ta ửng
đỏ.

“Ngô Thúy Bình!” Tần Tu hình như đã nhận ra điều gì, hắn cười không thấy
mặt trời đâu, ôm bụng nói: “Ha ha… ta nói này, Ngô Thúy Bình… cô cũng thật
buồn cười… ha ha… không phải.. cô trốn ở đây để đi ngoài đó chứ… ha ha…
ha ha ha.”

Tần Tu ngồi xổm xuống, cười đến mức không đứng dậy nổi, vừa cười vừa giậm
chân, mặt đỏ bừng.

Ngô Thúy Bình không nói gì, nhìn hắn sợ hãi, khóe mắt rưng rưng, vẫn còn
hồng hồng vì mới khóc. Làn da trắng như tuyết như bị nhộm đỏ, trên đôi gò mà
vẫn còn vương lệ, dáng vẻ đáng thương như vậy thật khiến người ta đau lòng.

Tần Tu thấy nàng ta như thế, ý định trêu chọc cũng biến mất theo. Dù sao
hắn đâu phải là kẻ xấu xa, thấy Ngô Thúy Bình tội nghiệp, hắn nào dám không
biết xấu hổ mà trêu mãi. Tần Tu sờ sờ mũi, cố gắng nghiêm túc hỏi: “Có phải cô
không mang theo giấy?”

Bảo Khâm đã sớm biết miệng hắn không nói được lời hay, nhưng nghe đến đây
nàng suýt nữa thì ngã ngửa. Cơ mà ngẫm lại thấy hắn nói cũng có lý. Nếu Ngô
Thúy Bình mang theo giấy, nàng ta đã ra ngoài từ lâu, cần gì phải ở đây để cho
Tần Tu hà hiếp đến mức khóc nức nở.

Vì nghe ra ý đùa cợt trong lời nói của Tần Tu, Bảo Khâm quyết định tiếp tục
nghe lén, xem xem bọn họ rốt cuộc muốn làm thế nào.

Ngô Thúy Bình không trả lời, chỉ quệt miệng, tủi hờn khịt mũi. Tần Tu
như hiểu ra, nghiêm túc nói: “Hay là cô kiếm mấy cái lá cây mà dùng, nếu không
đợi ta một chút, ta sẽ đi lấy cho cô.” Nói rồi, hắn cố gắng nghiêm túc nhìn Ngô
Thúy Bình, dặn dò: “Cô đừng chạy lung tung, trong rừng này có rắn đó!”

Con gái dù bạn dạo đến đâu cũng đều sợ rắn, Ngô Thúy Bình nghe vậy, mặt mày
trắng bệch, không dám động đậy, chỉ ôm lấy cành cây bên cạnh run lẩy bẩy.

Một lúc sau, Tần Tu đã trở lại. Hắn thở phì phò, trên trán còn lấm tấm mồ
hôi, hiển nhiên là dốc hết sức về đây. Hắn đứng cách hai, ba trượng thì dừng
lại, nói to với Ngô Thúy Bình: “Ta…ta ném qua đó, cô nhớ bắt lấy!” Nói rồi, hắn
dùng lực, ném đống lá trong tay vào lòng Ngô Thúy Bình.

Lại một lúc nữa, cuối cùng Ngô Thúy Bình đỏ mặt đi ra, khẽ nói: “Ta… ta vốn
đến đây cũng Thất Công chúa. Nhưng không biết tỷ ấy đã chạy đi đâu.”

“Thất Công chúa?” Tần Tu ngây ra, nghi hoặc nói: “Nàng ấy xưa nay rất trọng
nghĩa khí, làm sao có thể vô duyên vô cớ bỏ đi được. Nhất định là có chuyện gì
đó. Hay là ta đưa cô trở về trước, khu rừng này không an toàn chút nào, lần
trước Thất Công chúa còn bị người ta truy sát trong này…”

Hắn nói đến đây, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhưng nhất thời không thể nào
nhớ ra được. Tần Tu nhíu mày suy nghĩ vẫn không nghĩ ra điều gì.

Đợi hai người bọn họ rời đi, Bảo Khâm mới lau mồ hôi chui ra từ bụi cỏ.
Nàng phủi sạch bụi đất và lá cây trên người, thở ra một hơi.

Trở về tiểu viện, Bảo Khâm vội vàng bảo Thanh Nhã đi tìm Ngô Thúy Bình giải
thích rõ ngọn ngành, nói là mình ăn phải thức ăn hỏng nên đau bụng về trước,
không dám nhắc đến chuyện ngồi đó nghe lén. Dù sao chuyện đó cũng rất xấu hổ,
nếu để cho người khác biết, chỉ sợ say này Ngô Thúy Bình sẽ không dám ra khỏi cửa.

Còn về chuyện gã thị vệ kia, Bảo Khâm nói với Thanh Nhã, suy nghĩ rồi bảo
nàng ta đến doanh trại tìm Lão Hắc.

Thanh Nhã nghe vậy, trên mặt không được thoải mái cho lắm, mặt ửng đỏ, nhăn
nhó khẩn cầu: “Hay là, chuyện này để Lô Hội đi đi.”

Bảo Khâm ngây ra, lập tức hiểu được suy nghĩ của nàng. Nhị Lăng Tử vẫn luôn
nhiệt tình, hắn nói chuyện thẳng thắn không biết kiềm chế, thảo nào Thanh Nhã
không dám đối mặt với hắn. Tuy hắn không tồi nhưng nếu Thanh Nhã không thích,
Bảo Khâm cũng không ép. Nàng thở dài, lắc đầu cười khổ: “Vậy cũng được, đi
nhanh về nhanh.”

Lô Hội là người của Lý Kha Minh, ở đây nàng ta không được coi trọng, bị Bảo Khâm thờ ơ mấy
tháng, cuối cùng đã trở nên thật thà hơn. Lần này nghe nói Bảo Khâm dặn dò mình
đi làm viêc, nàng ta chạy còn nhanh hơn thỏ, chưa hết một nén hương đã mời Lão
Hắc đến.

Trong số những người ở doanh trại, Bảo Khâm tin tưởng ông ta nhất. Thứ nhất
bởi vì ông ta nói năng hành động có chừng mực, ngoài mặt thô lỗ nhưng thực chất
rất tinh tế tận tâm. Thứ hai, ông ta là tâm phúc của Tần Liệt. Nếu đến chuyện
giặt quần áo Tần Liệt cũng giao cho, thiết nghĩ ông cũng là người đáng để giao
phó trọng trách, mặc dù nhiều khi có hơi to mồm.

Quả nhiên, vừa nghe Bảo Khâm nói chuyện xong, Lão Hắc đã trở nên nghiêm túc
lạ lùng, trầm giọng hỏi: “Công chúa đã nói chuyện này cho ai khác chưa?”

Bảo Khâm lắc đầu: “Chỉ có ta và Thanh Nhã biết. Tần Tu tính tình nóng nảy,
ta không dám nói cho hắn.” Quan trọng hơn, gã kia nói hắn là thị vệ dưới trướng
Tứ Hoàng tử, dù hắn có nói dối hay không cũng không thể manh động. Nếu không
cẩn thận sẽ khiến huynh đệ họ bất hòa.

“Vậy Công chúa có nhớ tướng mạo người kia thế nào không?”

Bảo Khâm cười nói: “Tuy không nhìn rõ, nhưng ta vẫn nhớ giọng nói của hắn.
Còn có Ngũ gia chắc chắn thấy rõ mặt hắn. Có điều chuyện này nói với Ngũ gia
thế nào, phải xem xem cách ông hỏi ra sao.”

Lão Hắc cười hì hì, vỗ đầu nói: “Ta đây là kẻ thô lỗ, không thể làm được
chuyện cần mưu trí này. Dù sao tối nay Tam gia cũng sẽ đến, Công chúa đi hỏi
ngài ấy đi.”

Bảo Khâm đầu tiên bất ngờ, sau đó thấy vui vẻ, có thứ cảm giác sung sướng
dần lan tỏa ra ngoài.

“Ừm, cũng được.” Nàng học theo bộ dạng nghiêm túc của Tần Liệt.

Đôi mắt Lão Hắc trợn ngược, đợi đến khi phản ứng lại thì lập tức ôm bụng
cười ha ha: “Con mắt Vương gia nhà chúng ta thật tốt!”

Đúng là cặp đôi ngốc nghếch!

Biết tin tối nay Tần Liệt sẽ trở lại, Bảo Khâm cố ý ở trong phòng chờ đợi.

Nếu hắn thật sự trở về, không lý nào lại không đến tìm nàng. Tuy Tần Liệt
ít nói lời ngon tiếng ngọt nhưng nàng rất chắc chắn về điều này.

Nhưng đợi mãi đến tận giờ Hợi, bên ngoài đã dần yên tĩnh mà vẫn không có
chút tin tức nào của hắn. Thanh Nhã đã giục mấy lần, Bảo Khâm vẫn kiên quyết
không chịu đi ngủ, chỉ nằm đọc sách, đầu nặng dần, một lúc sau nàng không chịu
nổi, ngủ gục mất.

Đang mơ màng, nàng bỗng nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng vào cửa. Bảo
Khâm muốn mở mắt ra xem, hai mí mắt lại như nặng nghìn cân, không sao hé nổi.
Bên tai nàng hình như có tiếng người thầm thì, một lúc sau lại trở nên yên
tĩnh, bên giường hơi trùng xuống, hình như có người ngồi cạnh nàng.

Thời gian này nàng sống quá nhàn hạ nên ý chí cũng kém đi nhiều. Nếu là
ngày trước, dù vài ngày không ngủ, chỉ cần nghe thấy bên ngoài có tiếng động,
nàng muốn dậy là sẽ dậy được, đâu lề mề như bây giờ. Nghĩ vậy, Bảo Khâm cố gắng
mở mắt, đang định lên tiếng, bỗng có một đôi mắt đen sâu thẳm đối diện nàng.

Hắn rất gần nàng, hình như nàng ngửi thấy trên người hắn có mùi bồ kết dịu
nhẹ, khoan khoái. Đầu tóc hắn chải vuốt chỉnh tề, không một sợi lòa xòa, chỉ có
tóc mai vẫn hơi lành lạnh, chắc vừa tắm rửa xong thì chạy đến đây luôn. Khuôn
mặt hắn sạch sẽ, hàng lông mày rậm tương phản với làn da, càng khiến cho đôi
mắt hắn thêm thâm thúy. Sống mũi cao như chạm vào má Bảo Khâm, hơi thở ấm áp
phả lên mặt nàng, vừa ấm ấm lại ngứa ngứa, có cảm giác rất lạ.

Ở gần nhau như vậy, không cần đoán cũng biết ban nãy hắn muốn giở trò. Đôi
mắt Tần Liệt ngượng ngùng, cảm giác giống vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Bảo Khâm không nén được cười, cố ý nghiêm mặt hỏi: “Chàng đến rồi?”

Tần Liệt vờ ho một cái, không cam lòng rụt đầu lại, gật đầu như chưa từng
xảy ra chuyện gì: “Ừ, ta đến rồi.”

Phòng tuy thắp đèn nhưng vẫn rất tối, ánh nến khiến cho đường nét trên
gương mặt người đàn ông này thêm dịu dàng. Chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, ôn
nhu, rõ ràng đang biểu lộ thứ tình cảm xuất phát từ nội tâm.

Trái tim Bảo Khâm chợt nóng lên, cũng không biết nàng lấy dũng khí ở đâu
ra, đột nhiên ngồi dậy, duỗi hai tay ôm lấy cổ Tần Liệt, hôn lên mặt hắn chụt
một cái.

Tần Liệt nhất thời rối loạn, một lúc sau mới khôi phục trạng thái bình
thường, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng vẫn vờ như đang trấn tĩnh. Đôi mắt hắn hơi nheo
lại, nói với Bảo Khâm một cách thành thực: “Chuyện này nên để đàn ông chủ
động.” Nói xong, hắn đưa tay ra vòng qua eo nàng, ôm vào lòng thật chặt rồi cúi
đầu đặt một nụ hôn vào môi nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3