Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Tập 1) - Chương 08 - 09

Chương 8

Lúc gần ra khỏi trường thì gặp Tư Tịnh, hiếm
khi cô nàng lớn tiếng gọi tôi một cách không thục nữ như vậy, giọng to đến độ
tôi muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

“Hy Quang.”

Tôi dừng xe, “Tư Tịnh”.

Cô nàng liếc thấy luận văn trong tay tôi, “Đến
lấy về sửa à?”.

“Ừ.”

“Luận văn thế nào?”

“Tệ lắm.”

“Về ký túc đi, mọi người cũng tiện xem giúp,
dù sao sắp tốt nghiệp, cơ hội mọi người tụ tập với nhau không còn nhiều”, Tư
Tịnh thấy tôi không nói thì ngừng lại, quan sát vẻ mặt tôi, “Cậu còn để bụng
chuyện đó à? Chuyện đó là hiểu lầm thôi mà, Dung Dung cũng không có ác ý, cậu
đừng thù dai như vậy chứ”.

Tôi ngoảnh đi, thực ra tôi không hiểu tại sao
cô nàng lại nhiệt tình với chuyện của tôi và Dung Dung, Trang Tự như thế, từ
rất lâu đã vậy rồi.

Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tư Tịnh, cậu thật
sự cảm thấy Dung Dung không có ác ý với tớ à?”.

“Có ác ý gì đâu?”, cô nàng cười nói.

“Có lần cậu và Dung Dung về phòng, thực ra tớ
cũng có ở đó, nhưng màn che lại nên chắc các cậu không thấy, tớ nghe cậu hỏi
Dung Dung là có sợ Trang Tự bị tớ cướp mất không?”

Nụ cười của cô nàng cứng đờ.

“Cậu còn nhớ Dung Dung nói gì không – Chẳng
lẽ cậu không thấy nó là đá thử vàng tốt nhất hay sao? Nhà có tiền có thế, ngoại
hình cũng xinh xắn, nếu Trang Tự từ chối cái bậc thang này, tớ tin chắc sau này
anh ấy sẽ không thay lòng.”

Tôi thuật lại câu nói đã từng khiến bản thân
đờ đẫn hồi lâu bằng điệu y hệt Dung Dung, nhìn sắc mặt gượng gạo của Tư Tịnh,
rồi cười nói: “Rồi hôm đó tớ đã về Vô Tích”.

Tư Tịnh lặng lẽ nhìn tôi lên xe, không ngăn
cản.

Tôi nghĩ sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Tư
Tịnh chắc sẽ không còn nhiệt tình với chuyện này nữa. Quả nhiên, mấy ngày tiếp
theo di động im tiếng hẳn.

Thực ra tôi cũng chẳng có đầu óc nào mà để tâm
đến chuyện này, bởi theo như ý kiến của thầy, tôi gần như phải viết lại luận
văn từ đầu, tôi vô cùng nhức đầu, không biết bắt tay từ đâu. Chỉ trách ban đầu
bản thân đã chọn đề tài mình không nắm rõ, bây giờ hối hận đã muộn.

Đang chống cằm ngồi thẫn thờ trước laptop,
điện thoại bỗng reo vang, là số máy đã từng quen thuộc.

Tôi do dự, bấm nút nghe.

“Nhiếp Hy Quang?”

Tôi ngẩn người.

“Tôi là Trang Tự.”

Tôi biết là anh. Tôi nghĩ, chỉ là vẫn gượng
gạo nói: “Ồ, là cậu à”.

Sau đó tôi không biết nói gì nữa.

Bên kia khựng lại như cũng thiếu tự nhiên như
tôi. “Cậu xem email đi, tôi đã gửi cho cậu.”

Thư xin lỗi? Thư khen ngợi? Chắc không phải
thư tình chứ?

Trước khi mở email, trong đầu tôi xuất hiện vô
số suy đoán, nhưng tuyệt không ngờ rằng lại là luận văn.

Tôi nhìn file word vừa tải xuống và mở ra,
tiêu đề chữ đen và to chính là nguồn cơn cho sự phiền muộn mấy hôm nay – “Phân
tích sự lũng đoạn độc quyền trong nền kinh tế mạng”.

Điện thoại chưa cúp, Trang Tự nói: “Luận văn
là tôi viết lại từ đầu, hoàn toàn khác với của tôi, cậu có thể sử dụng luôn,
không có vấn đề gì đâu”.

Tôi hoàn toàn không biết nên nói gì.

Giận dữ hay vui mừng hình như không thỏa đáng,
mà nhịp tim đập nhanh dần càng khiến tôi khó chịu.

Anh không đợi được câu trả lời của tôi, nói
ngắn gọn: “Thế nhé… tôi cúp đây, có vấn đề gì thì tìm tôi”.

Rồi cúp máy.

Tôi ngẩn ngơ hồi lâu sau đó mới nhớ ra là mình
đang xem luận văn. Trang Tự, được xưng là đại tài tử khoa Tiền tệ thực không
phải hư danh, luận văn đâu ra đó, luận cứ đầy đủ, không giống tôi viết, để cho
đủ số chữ cần thiết nên chỗ nọ viết một tí chỗ kia viết một tẹo, hoàn toàn
không có tính logic.

Nhưng… vì sao anh lại viết cái này cho tôi?

Người như Trang Tự rất cao ngạo. Nghe nói năm
ngoái có đàn anh năm cuối muốn nhờ anh viết hộ luận văn tốt nghiệp, đề ra giá
rất cao là năm ngàn tệ, anh không hề do dự cự tuyệt ngay. Dung Dung cứ nói anh
quá thanh cao chẳng linh hoạt gì cả, thế nhưng bây giờ anh lại vi phạm nguyên
tắc giúp tôi viết luận văn, thậm chí còn nói rõ rằng tôi có thể sử dụng luôn.

Tôi nằm bò ra trước máy tính, lẩm bẩm: “Lẽ
nào, người lúc nãy gọi điện cho mình là người ngoài hành tinh…”.

Được thôi, tôi thừa nhận, sau nỗi bàng hoàng,
sau nỗi hổ thẹn vì không viết nổi luận văn, thì trong tim bây giờ là chút ngọt
ngào, ngọt ngào giống như bỗng nhiên kéo gần mối quan hệ với người đó, hưởng
thụ cảm giác mờ ám khi hai người có chung bí mật vậy.

Tôi di chuyển chuột để xem lướt luận văn. Nghĩ
lung tung rằng, đây là một cách xin lỗi của anh chăng? Hay là…

Trong tích tắc một suy nghĩ nảy ra, bàn tay
đặt trên con chuột của tôi khựng lại, bất động hệt như bị điểm huyệt vậy, chút
niềm vui bé nhỏ vừa xuất hiện lập tức biến mất sạch sẽ.

Hay là… anh đang xin lỗi thay Dung Dung?

Tôi nhìn luận văn, càng nghĩ càng thấy có khả
năng. Sau khi hiểu lầm được giải tỏa, Tiểu Phượng gọi điện mấy lần xin lỗi tôi,
Tư Tịnh và A Phân cũng gọi điện hỏi tôi, nhưng hôm ấy Dung Dung là người công
kích tôi nhiều nhất từ đó đến nay lại chẳng nói một lời.

Hơn nữa, Trang Tự trước kia chẳng đã ghét tôi
ư, sao lại vì lần này tôi bị oan uổng mà viết luận văn giúp tôi.

Nên… chỉ có lời giải thích đó mới hợp lý thôi.

Tôi hoang mang đóng hộp thư lại. Cũng may chút
rung động ban nãy chỉ là nghĩ thầm trong lòng, không ai biết, nếu không lại gây
trò cười rồi.

Nằm trên giường một lúc, tôi cầm điện thoại,
nghĩ ra mấy câu rồi gọi lại số lúc nãy, định lịch sự trả luận văn lại.

Người nghe điện thoại là bạn cũng phòng anh.
“Bạn tìm Trang Tự à, đợi nhé.”

Lát sau người đó lại nghe máy. “Bạn có chuyện
gấp không? Nếu không thì lát nữa gọi lại, Trang Tự ngủ rồi, gọi mấy tiếng không
dậy”.

“Ngủ bây giờ á?”, giờ là lúc ăn tối mà.

“Ừ”, bên kia nói: “Gần đây cậu ta làm tư liệu
gì đó thức mấy đêm liền… A, hình như cậu ta dậy rồi, đợi lát”.

Thức mấy đêm liền? Tôi ngẩn người, là vì luận
văn này ư?

Từ lúc gặp ở văn phòng cũng chỉ mấy ngày,
trong thời gian ngắn như vậy mà cùng một đề tài lại viết một bài khác hoàn toàn
khác bài của mình, cho dù là Trang Tự thì chắc cũng không dễ dàng gì.

Không biết vì sao tôi bỗng thấy hơi mềm lòng.
Thầm nghĩ, cho dù anh không trực tiếp vì tôi, thì cũng xem như gián tiếp vì
tôi. Thế nhưng cảm xúc buồn bã lại chiếm phần nhiều hơn, chắc bởi ghen tỵ Trang
Tự có thể vì Dung Dung đến mức độ này. Trong tâm trạng phức tạp đến mức ngay cả
bản thân cũng sắp không hiểu rõ, tôi đã bắt đầu hối hận vì gọi có điện thoại
này.

Nhưng cúp máy thì không kịp, bên kia Trang Tự
đã nghe máy.

“A lô”, giọng nói có vẻ ngái ngủ.

“Ưm… mình…”, tâm trạng tôi hỗn loạn, nhưng câu
từ chối khéo léo đã chuẩn bị sẵn bỗng quên sạch, “Mình… cái đó…”.

Bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Nhiếp Hy
Quang?”.

“Ừ, là mình…”

“Luận văn có vấn đề gì à?”

“Không… không có.”

Sau đó lại im lặng.

“Nếu có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi.”

“Ồ, được… Vậy tạm biệt”, lần này không đợi anh
trả lời, tôi đã cúp máy luôn.

Tôi nghĩ bên kia chắc Trang Tự cũng thấy rất
kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu tôi gọi điện nói nhảm để làm gì.

Cuối cùng tôi vẫn không sử dụng luận văn của
anh.

Nhưng lại như được cao thủ võ lâm đả thông
kinh mạch, bỗng dưng đầu óc khai sáng, ý tưởng tràn trề, rất nhiều suy nghĩ và
sáng kiến mới đã nảy ra, sau đó tốn công sức gấp mấy lần trước kia, thức trắng
mấy đêm liền, tự mình tìm tài liệu viết lại.

Có lúc đang bận rộn túi bụi bỗng ngừng lại,
nhớ đến anh từng nói gặp vấn đề gì cứ tìm anh. Anh nói những hai lần, chắc
không phải khách sáo. Nếu tìm anh thật, có lẽ anh sẽ nhẫn nại giải thích, giống
như khi anh làm gia sư cho cậu em họ, vậy thì mục đích tôi chọn đề tài giống
với anh đã thành hiện thực rồi.

Nhưng giờ đây, da mặt tôi dù dày mấy cũng
không tiện làm thế.

Anh đã tỏ rõ ràng, tim anh đã có chủ rồi.

Lúc nộp luận văn lại cho thầy, rõ ràng thầy
hài lòng hơn nhiều, lại chỉ ra vài điểm cần sửa, luận văn về cơ bản đã được
hoàn tất.

Sau khi luận văn sửa xong, thì cũng gần đến
lúc bảo vệ.

Đã là cuối tháng Năm.

Còn nửa tháng nữa, tôi sẽ chính thức tốt
nghiệp.

Chương 9

Vào tháng Sáu, Nam Kinh bỗng nóng bức hẳn.

Ở Nam Kinh gần bốn năm, cảm giác lớn nhất
chính là Nam Kinh hầu như không có mùa xuân và thu, không nóng thì lạnh, áo dài
tay rất ít khi mặc, chỉ cần mặc áo pull tay ngắn hoặc áo len là được.

Nhưng thời tiết nóng nực thế này lại phù hợp
với tâm trạng bức bối của tôi bay giờ - không phải vì chuyện bảo vệ, mà là vì
kỳ thi đại học của cậu em họ.

Đương nhiên cậu mợ căng thẳng như lâm trận
vậy, bố tôi đã gọi điện quan tâm hỏi han, tuy vậy cậu có vẻ không cảm kích lắm.
Bất giác tôi cũng căng thẳng theo, lúc đi ngang qua phòng em họ, bước chân cũng
tự khắc nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy nó đang nghỉ ngơi. Thế nhưng trong không khí
khẩn trương như vậy, thí sinh thì lại ung dung bình thản, có vẻ chẳng lo lắng
sốt ruột gì cả. Mùng Bảy thi rồi, mà mùng Sáu nó vẫn còn nghiên cứu sổ tay du
học[1].

[1] Ở đây có nghĩa là dạng đi du học trao đổi,
mục đích học hỏi và du lịch là chính.

“Trường này trông có vẻ đẹp nhỉ.”

“… Em cứ thi xong đi đã rồi tính.”

Cậu em thi đại học xong sẽ đi du học châu Âu
là chuyện đã được định sẵn từ lâu, nhưng tôi không ngờ tôi cũng bị kéo đi theo,
vốn dĩ là cậu mợ đi cùng. Kết quả là bây giờ cậu mợ có việc gấp không đi được,
tôi đành ra trận, cứ nghĩ phải lên máy bay ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ là
tôi đã phát run.

“Khương Duệ, em có muốn đọc sách không, mai
thi rồi.”

“Ai lại đọc sách trước khi thi”, cậu em tỏ ra
bực bội, “Nước đến chân mới nhảy thì có tác dụng gì”.

Ai bảo vô dụng. Tôi kỳ thị nó, tôi nước đến
chân mới nhảy mà thi đậu đó thôi.

Năm đó biết tôi thi trường A, bố đã chuẩn bị
sẵn các mỗi quan hệ để nhờ vả, ai ngờ thành tích công bố, tôi lại đạt đúng điểm
chuẩn. Cả nhà mừng vui khôn xiết, suýt thì xem tôi là thiên tài tiềm ẩn bình
thường giấu kín. Thực ra cũng chỉ là ăn may mà thôi. Vừa vào trường A là tôi đã
lười biếng, thế nên bây giờ thành tích cứ làng nhàng, chắc tôi chính là dạng
sinh viên đến khi thi mới học mà thôi.

Tôi đứng lên vào nhà bếp ăn canh đậu xanh,
tiện thể mang cho cậu em một bát, nó húp xì xụp xong bảo: “Đúng rồi, Nhiếp Hy
Quang, ngày mai chị cũng phải đi thi cùng”.

“Mợ nói ngày mai mợ đưa em đi mà.”

Cậu em trề môi: “Không được, bố mẹ thần kinh
lắm, sẽ làm em căng thẳng thêm”.

Thế là, bốn năm sau, tôi lại lần nữa đến nơi
thi đại học. Sáng sớm hôm sau, chú Trương đưa chúng tôi đến cổng trường thi rồi
về, Khương Duệ xuống xe rồi nhìn quanh quất.

“Em tìm gì vậy?”

“Haizzz, em phải vào rồi, chị, chị chú ý những
người đi cùng nhé, biết đâu lại gặp được duyên phận.”

Nó chớp chớp mắt với tôi, rồi cười gian xảo đi
vào trong. Tôi hoang mang, nhìn một lượt những người đi cùng theo lời nó nói,
toàn các chú các dì… Duyên phận… Rùng mình.

Nhân lúc Khương Duệ thi, tôi đặt một phòng ở
khách sạn gần đó, sau đó nghiên cứu thực đơn ở nhà hàng trong ấy, chọn vài món,
hẹn giờ mang thức ăn. Làm xong mọi thứ thì đi dạo xung quanh, thấy cũng sắp đến
giờ, tôi liền trở lại đợi Khương Duệ trước cổng trường.

Khương Duệ ra rất nhanh, bộ dạng vui vẻ nhẹ
nhõm không cần hỏi cũng biết là thi rất tốt, tôi bước tới cười híp mắt: “Chúc
mừng chúc mừng, cuối cùng đã qua được một cửa ải rồi”

Khương Duệ hất tóc, nói vẻ nghênh ngang: “Chị,
chị nói xem nếu em là trạng nguyên của tỉnh thì phải làm sao?”.

Tôi choáng, câm nín một lúc rồi vỗ mạnh vai
nó, “Vậy thì chỉ có thể nén bi thương mà thuận theo thôi chứ sao”.

Khương Duệ “xùy” một tiếng: “Chị không thể nói
câu nào hay ho à”. Nó vừa nói vừa ranh mãnh ngó quanh quất: “Chị, chị gặp được
duyên phận chưa?”.

Tôi bực tức, “Gặp cái đầu mày. Đi thôi, ăn
cơm”.

“Khoan đã khoan đã”, nó vẫn kiên trì nhìn
quanh, sau đó kéo tay tôi, “Kia kìa”.

Tôi chưa hiểu chuyện gì thì bị nó kéo tới
trước mặt một nam sinh, Khương Duệ vui vẻ vỗ vai cậu bé kia, nói: “Trang Phi”.

Sau đó quay sang giới thiệu với tôi: “Chị, cậu
ta là Trang Phi”.

Trang Phi?

Một cái tên như đã từng quen, tôi chưa kịp
phản ứng thì Khương Duệ nói: “Bạn học của em, em trai của anh Trang, chị quên
rồi à? Ồ, Trang Phi, đây là chị tôi”.

Hóa ra, là cậu ta.

Tôi quan sát cậu bé kia một lúc, cao ráo tuấn
tú quả nhiên có vài phần giống Trang Tự, tôi cười nói: “Ừm, nhất thời chưa nhận
ra, hai người cùng thi ở đây à?”.

Khương Duệ gật đầu, hỏi Trang Phi: “Nhà cậu
không ai đi cùng à?”.

Khương Duệ lắc đầu: “Không”, rồi như sợ chúng
tôi nói gì, cậu giải thích: “Em bảo họ đừng tới, lúc anh em thi cũng đi một
mình, em cũng có thể”.

Khương Duệ nói: “Nhà cậu xa vậy chắc chắn
không về ăn cơm, hay đi ăn với bọn này?”.

Vừa nói vừa nhìn tôi, tôi đương nhiên chỉ biết
gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh”.

Cá tính của Trang Phi chắc là rất rụt rè ý tứ,
không chịu đi cùng, nhưng sở trưởng của cậu em họ tôi là thuyết phục người
khác, cái gì mà “đều thi cùng trường”, “môn thi buổi chiều có câu này muốn hỏi
cậu” đại loại thế, mấy câu thôi đã dụ dỗ được người ta đi ăn chung rồi.

Tôi đứng cạnh nghe mà mây đen bay đầy đầu.

Thời gian chúng tôi về khách sạn sớm hơn so
với dự định, thức ăn chưa có nên tôi nhờ người lấy trà cho hai đứa uống giải
khát, thư giãn.

Trang Phi khá trầm mặc, lặng lẽ nghe Khương
Duệ nói luyên thuyên, tôi liếc nhìn cậu ta mấy cái, phát hiện hình như không ổn
lắm, sắc mặt rất tái, vành mắt hơi sưng, có vẻ tâm sự trùng trùng.

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi thẳng: “Em sao vậy,
không khỏe à?”.

Trang Phi lắc đầu, rồi khựng lại, nói nhỏ:
“Buổi sáng em dậy có hơi sốt, chóng mặt”.

Bất kỳ tình huống nào trong lúc thi đại học
đều là chuyện lớn, tôi vội hỏi: “Giờ vẫn chóng mặt sao?”.

“Bây giờ thì không”, Trang Phi lắc đầu, “Chỉ
hơi lo là buổi sáng không phát huy tốt”.

Khương Duệ tỏ ra hào sảng: “Không chóng mặt là
được, đề thi buổi sáng trình độ đó thì cậu nhắm mắt cũng thi tốt, yên tâm đi”.

Trang Phi lắc đầu: “Đề thì làm hết”.

“Vậy còn lo gì, cậu thế này không gọi là trạng
thái không tốt, mà là hưng phấn quá mức, giống chị tôi ấy mà.”

Tôi sao nào? Tôi trừng mắt nhìn Khương Duệ.

Khương Duệ như một con mọt sách chính hiệu,
bắt đầu cao giọng kể: “Cậu không biết chị tôi đâu, bình thường thành tích khá
lắm là trung bình, mấy tháng trước kỳ thi mới liều mạng học, ai ngờ hôm thi lại
sốt, bọn này tưởng chị ấy tiêu rồi, ai ngờ cuối cùng thành tích lại cao hơn
bình thường mấy chục điểm, bọn này đều nói chị ấy chóng mặt mới thi tốt được
vậy”.

“Thực lực mà, thực lực đấy”, hê hê, đúng thế,
làm sao quên chuyện đó được, đó là chuyện đắc ý nhất đời tôi, nên tôi vội tâng
bốc ngay.

“Thật ư?”

“Đương nhiên là thật. Thực ra bình thường chị
học cũng được lắm, vì nguyên nhân kỳ quặc nào đó mà không phát huy được, đúng
hôm ấy sốt một cái là vũ trụ nhỏ của chị cuối cùng đã bùng nổ[2]…”

[2] Xuất phát từ bộ truyện tranh nổi tiếng “Áo
giáp vàng” của tác giả Kurumada Masami, các Thánh đấu sĩ lấy sức mạnh từ “tiểu
vũ trụ nội tại” tức giác quan thứ bảy, khi sức mạnh họ tăng vọt cũng là lúc
tiểu vũ trụ trong cơ thể bùng nổ. Ở đây ý chỉ khả năng của Hy Quang bùng nổ và
phát huy.

Tôi cùng Khương Duệ tán dóc một hồi, Trang Phi
trông không còn căng thẳng nữa, cười lên vẻ e thẹn, rồi khẽ nói: “Chị không
giống với những gì chị Dung Dung nói”.

Vừa buột miệng, cậu ta như biết mình lỡ lời
nên nhìn tôi vẻ hồi hộp. Tôi ngẩn người, thấy cậu ta căng thẳng thì giả vờ
không để ý, thò đầu ra nhìn quanh.

“Thức ăn đâu rồi, sao chưa lên nhỉ.”

Khương Duệ hi hi ha ha nói chuyện khác với
Trang Phi, cậu ta cũng nói theo, nhưng thi thoảng lại lén nhìn tôi, gương mặt
có vẻ lo lắng.

Cậu ta đúng là một đứa bé nhạy cảm. Về sau
thấy tôi vẫn bình thường mới hoàn toàn yên tâm, thở phào.

Tôi cũng nhẹ nhõm vì cậu ta thở phào.

Rất nhanh, thức ăn mang lên đúng giờ, Khương
Duệ nhìn qua rồi trách: “Chị, chị keo kiệt quá, sao không ăn thịnh soạn, hôm nay
em thi cơ mà?”.

Tôi trừng mắt: “Vì thi nên mới ăn bình thường
đấy”.

Tuy gọi đồ ăn cho hai người, nhưng ba người ăn
cũng đủ. Ăn xong đuổi hai đứa lên lầu nghỉ, một mình tôi ngồi bên dưới, khó
trách khỏi nhớ tới câu Trang Phi nói. Dung Dung và nhà họ Trang là láng giềng
lâu năm, Trang Phi và cô ta quen thân là dĩ nhiên, nhưng tôi không ngờ rằng cô
ta lại nhắc tới tôi với em trai của Trang Tự. Không biết có được xem là vinh
hạnh không.

Dung Dung nói gì với Trang Phi, tôi không muốn
nghĩ tới, chỉ cảm thấy thật vô vị, thậm chí có phần hối hận, lẽ ra không nên
gọi Trang Phi đi ăn cơm cùng, nếu ý tốt nhất thời bị xem là có mưu đồ gì thì
tôi làm sao chịu nổi.

Nhưng hối hận thì hối hận, buổi chiều lúc thi
xong môn Số học, tôi vẫn gọi Trang Phi đi về cùng, tôi nhớ là chúng tôi thuận
đường. Trang Phi không từ chối, lên xe với vẻ ngại ngùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3