Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Tập 1) - Chương 01

“Nếu nhiều hơn thích một chút là tình yêu, thế
thì, nhiều hơn tình yêu một chút là gì?”

“Còn nhiều hơn cả yêu à?”, anh nghiêng đầu
sang nhìn tôi, sau đó cười khẽ, nói, “Đối với anh, chính là em”.

--- Cố Mạn – Tôi như ánh dương rạng rỡ ---

Lời tựa không liên quan

Học kỳ hai năm thứ tư, là những tháng ngày khó
khăn nhất trong cuộc đời đại học của tôi.

Những ngày hội tuyển dụng liên tục, những lần
phỏng vấn rắc rối, đau đầu vì bảo vệ luận văn, và cả những bữa tiệc chia tay
không gục không thôi… Tất cả chỉ có thể dùng từ “quay cuồng hỗn loạn” để hình
dung, mà mỗi người giống như những con quay không dừng lại được, cứ vô thức
xoay mòng mòng mãi.

Đến khi khoảnh khắc ngưng đọng đó đến.

Buổi tối ngày Hai mươi ba tháng Sáu, A Phân,
cô bạn ở giường đối diện với tôi đã trở thành người đầu tiên trong phòng chúng
tôi rời khỏi Nam Kinh.

Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi xa xôi mà tôi chỉ
biết tên.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi rơi nước
mắt, chạy đuổi theo tàu hỏa, đến khi đoàn tàu lăn bánh mất dạng.

Tôi luôn là một cô gái hạnh phúc, khỏe mạnh.

Tôi luôn chưa từng hiểu được thế nào thực sự
ly biệt.

Cho đến khoảnh khắc đó.

Sau này, chúng tôi có thể sẽ không còn gặp
lại.

Sau này, cho dù gặp lại, chúng tôi cũng chỉ
vồn vã trong một lát, rồi lại ly biệt.

Có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ không còn buồn bã
như bây giờ, vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau đến thế, hoặc vì
chúng tôi đã kiên cường hơn.

Thế nhưng giây phút đó, bạn sắp đi rồi, tôi
chỉ có thể đứng trên sân ga, vừa đi vừa khóc.

Tạm biệt nhé, tuổi xuân cuối cùng của chúng
ta.

Chúng ta không thể sống như một đứa trẻ nữa.

Chúng ta đã tốt nghiệp.

Thời tiết hôm nay âm u, tâm trạng âm u, hy
vọng ngày mai tươi sáng, mãi mãi tươi sáng…

Chương 1

Cuối tháng Ba của năm cuối đại học, tôi kết
thúc kỳ thực tập ở một cơ quan chuyên về kế toán, trở lại đại học ở Nam Kinh.
Thực ra tôi rất muốn nằm ì ở nhà thêm mười ngày nửa tháng nữa để làm con sâu
lười, nhưng rõ ràng tình mẹ bao la của mẹ tôi đã sắp cạn, thế là tôi, sau khi
ấm ức quét sạch tủ lạnh trong nhà, đành nặng nề mệt mỏi lê tấm thân về Nam
Kinh.

Lúc còn ở trên xe tôi gửi tin nhắn cho các bạn
trong phòng ký túc xá: Dưa Hấu tớ đã lăn về Nam Kinh rồi đây, các cậu
phải đứng xếp hàng ở cổng trường chào đón đó nhé!

Mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Tư
Tịnh: Cậu là ai, không quen.

Tôi cười hì hì, ngón tay bấm nhanh: Haizzz,
vậy thì thôi, tội nghiệp tớ tay trái một con gà, tay phải một con vịt, nặng quá
đi thôi, hay là tớ vứt lại trên xe cho rồi.

Lần này chỉ cách mười giây, và không chỉ một
tin nhắn.

Tư Tịnh: A! Người yêu ơi hóa ra cậu về
rồi à, đứng ở cổng trường đừng đi đâu, chị sẽ ra đón.

Tiểu Phượng: Dưa Hấu, ngày ngày nhớ
mong mà không gặp, đến nay đã cùng gặm đùi vịt.

… Thật nhiệt tình tới mức sởn cả da gà.

Vừa xuống taxi, quả nhiên trông thấy một đám
người rất nổi bật đứng ngay trước cổng, phòng của chúng tôi tổng cộng có sáu
người, mà lại đến tận chín kẻ, năm nữ bốn nam…

Tất cả có một con gà một con vịt, đâu cần đưa
cả họ hàng tới chứ? Tôi thầm hối hận đã không gặm trước một cái đùi gà trên
taxi cho rồi.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“He he he he… Mọi người thật là trịnh trọng
quá…”

Lão đại bước tới nhéo tai tôi: “Đồ chết tiệt,
cậu thật biết lựa lúc mà về, bọn này hôm nay sẽ ăn liên hoan ở Hà Thịnh”.

Tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện với hai
chữ “Hà Thịnh” – Hà Thịnh = cá hấp dưa chua ngon nhất = thịt sợi xào ngon nhất
= đậu phụ xào thịt cua ngon nhất…

Tôi vừa chảy nước dãi, vừa giơ gà và vịt trong
tay lên. “Tớ có được tính là cống hiến đặc biệt, không cần trả tiền không?”

Tư Tịnh tỏ ra không chịu nổi vẻ mặt của tôi:
“Cậu đừng có làm mất mặt phòng chúng ta, hôm nay Trang Tự đãi”.

Tôi ngớ người, Trang Tự à… Tôi liếc nhìn người
đứng phía xa, trông thấy tôi, những người khác ít nhiều cũng tiến lại gần mấy
bước, chỉ có anh vẫn đứng tại chỗ, mặc áo len màu xám nhạt, tỏ vẻ dửng dưng.

Trang Tự, tôi cũng có phản xạ có điều kiện với
cái tên này, Trang Tự = sinh viên cừ nhất khoa Tiền tệ quốc tế – một anh chàng
đẹp trai chỉ cần xuất đầu lộ diện liền nâng bộ mặt của đám nam sinh trong
trường lên một tầng cao mới = “bạn bè” mờ ám của Dung Dung…

Bằng với…

Nhiếp Hy Quang là đồ ngốc, đồ đần!

Hình như mắt hơi cay, lâu thế rồi mà vẫn… thật
kém cỏi! Có thứ gì đó như chực trào ra…

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trời, một giây, hai
giây…

“Rốt cuộc cậu đang nhìn gì thế?”, lão đại xưa
nay bạo lực bước tới nhéo mạnh tai tôi.

Có lẽ bọn nó cũng ngước lên nhìn theo tôi một
lúc, tôi cười khì, chớp mắt vẻ vô tội. “Lạ thật, trời hình như không đổ mưa
đỏ.”

Trang Tự chưa từng khao ai, cho dù đoạt học
bổng hạng nhất. Mọi người đều biết bố anh đã qua đời từ lâu, trong nhà chỉ còn
một người mẹ ốm yếu bệnh tật, và cả một cậu em đang học cấp ba, mà anh thì
không xin cả trợ cấp dành cho sinh viên nghèo.

Nói ra mới phát hiện câu này gần như là châm
biếm, mọi người đều hơi ngượng ngập, A Phân trừng mắt với tôi vẻ trách móc,
nhéo mạnh tay tôi trước mặt tất cả.

Đau quá! Móng tay cô nàng bao lâu rồi chưa
cắt! Nước mắt tôi suýt thì bị cô nàng “nhéo” ra rồi.

Tội nghiệp tôi bị đám bạn cùng phòng ngược đãi
đã quen, bây giờ cũng chỉ dám giận mà không dám nói, trong lòng ấm ức tủi thân
vô cùng - tôi có phải cố ý đâu, chó cuống lên cũng biết cắn người… Tôi cuống
lên đương nhiên cũng biết…

Cuối cùng vẫn là Dung Dung cười nói giải vây,
“Trang Tự ký hợp đồng với ngân hàng A ở Thượng Hải rồi, tiền lương vạn tệ đó”.

“A”, ngân hàng A, lương tháng hơn vạn, số tiền
đó ngay cả nghiên cứu sinh cũng chưa chắc bằng!

Tôi hơi sửng sốt nhìn Trang Tự, anh cũng đang
nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn biết tôi sẽ có
phản ứng gì vậy.

Đây… là ảo giác chăng!

Dù thế nào, tôi cũng nên chúc mừng anh, tôi
bước tới, thành tâm thành ý nói: “Chúc mừng nhé, Trang Tự… Ưm, chuyện đó, sau
này đến Thượng Hải chơi sẽ nhờ cậu đấy, bao ăn bao ở, bao uống chơi bời…”.

“Chẳng phải ngày mai cậu mới về hay sao?”

Tôi đang huyên thuyên thì bị giọng nói trầm
trầm rõ ràng của anh cắt ngang, tôi ngớ người nhìn tư thế cao ngạo từ trên nhìn
xuống của anh, trong đầu có phần hồ đồ, anh đang hỏi tôi cái gì?

A Phân bỗng bước tới kéo tay tôi, lôi xềnh
xệch về phía Hà Thịnh, “Trang Tự, cậu có mời hay không nào, mình sắp đói chết
rồi”.

Về sau, lúc tôi nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn thức
uống ngon lành ở Hà Thịnh mới sực nhớ, nếu không phải mẹ đuổi tôi thì chắc chắn
ngày mai tôi mới về, hôm qua gọi điện nói với các bạn trong phòng, cũng là ngày
mai.

Trang Tự anh… căn bản không muốn mời tôi chứ
gì.

Theo lý mà nói người có khí phách một tí sẽ
ném ngay đôi đũa mà bỏ đi, nhưng… tôi là người có khí phách hả?

Hừ! Tôi cắn phập miếng sườn, ăn gấp đôi mới
phù hợp tính cách của tôi. Thế là tôi chỉ lo ăn thức ăn mà không ăn cơm, ăn
toàn những món đắt tiền, nước uống thì phải là hoa quả ép…

Cái gọi là gió cuốn mây tan, cái gọi là ăn như
hùm như hổ, cái gọi là gắp đũa như có thần…

“Dưa Hấu, cậu rất giống một loài động vật nào
đó”, Tiểu Phượng ngồi bên trái nhìn tôi vẻ nể sợ.

Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã thành
tiêu điểm của mọi người, không biết từ bao giờ mà tất cả đều dừng đũa nhìn một
mình tôi ăn. Trang Tự ngồi ngay đối diện, nhìn tôi một cái, sau đó đưa tay gọi
phục vụ.

“Chúng tôi muốn chọn mấy món nữa.”

Mặt tôi chưa kịp đỏ, lão đại bên phải đã nhéo
mạnh vào đùi tôi, “Kiềm chế lại cho tớ”.

Lại nhéo tôi…

Bực ghê, tôi chẳng qua hóa bi thương thành sức
ăn, có cần bạo lực vậy không?

Không ăn thì không ăn, dù sao tôi cũng không
ăn nổi nữa, tôi uể oải cầm đũa chọc chọc vào miếng giò heo trong bát, có chút
không nghĩ ra lúc nãy mình đã nuốt được thế nào, dầu mỡ thế này cơ mà.

Không khí trong bàn ăn nhanh chóng vui vẻ trở
lại, trung tâm cuộc trò chuyện đương nhiên là công việc của Trang Tự. Bạn trai
của lão đại và bạn trai của Tư Tịnh đều chung phòng với Trang Tự, khi uống
nhiều bia rồi, hai người một trái một phải khoác vai Trang Tự, oang oang:
“Trang Tự, người trâu bò nhất khoa chúng ta là cậu, anh em sau này sẽ lăn lộn
với cậu…”

Tư Tịnh cười tươi thấy thế, nói, “Xem ra Dung
Dung phải tìm công việc lại rồi”.

Tiểu Phượng vừa ăn vừa lúng búng hỏi: “Tại sao
phải tìm lại, công việc bây giờ rất tốt mà”.

“Vì công việc này làm ở Nam Kinh, xa Thượng
Hải quá”, Tư Tịnh nói với vẻ mờ ám, chớp mắt tinh nghịch.

“Ồ…”, Tiểu Phượng kéo dài giọng như hiểu ra,
bỗng quay sang tôi: “Dưa Hấu!”.

“Hả?”, tôi đang chăm chú chọc cái giò heo
trong bát, bị cô nàng làm cho giật mình, chẳng phải đang nói về Dung Dung hay
sao, gọi tôi làm gì?

“Gà cậu mang về ngon thật”, cô nàng nói vẻ vô
cùng thỏa mãn.

Tôi câm nín…

Tiểu Phượng, cậu mới là heo.

“Cái đồ heo này.”

Lão đại không hề nương tình nói ra tiếng lòng
của tôi, xem ra người có suy nghĩ đó không chỉ mình tôi.

Tư Tịnh cười, rồi đột nhiên chuyển chủ đề:
“Gần đây hình như có buổi tuyển dụng của Thượng Hải, Dung Dung cậu có đi
không?”

“Tại sao lại hỏi vậy, đương nhiên là đi”, Dung
Dung đặt đũa xuống rất thanh lịch, “Thượng Hải cơ hội nhiều không gian phát
triển rộng, trước kia tớ vẫn luôn nộp hồ sơ mà”.

Tư Tịnh chớp mắt: “Bọn này có nói gì cậu đâu,
cậu cuống lên thanh minh cái gì?”.

Cuối cùng tôi đã nuốt trọn miếng giò heo đầy
mỡ vào trong miệng, bỗng cảm thấy bữa cơm này vừa vô vị vừa dài dằng dặc, có lẽ
vì trước đó đã ăn quá no rồi chăng. Ánh mắt bất giác nhìn Trang Tự, anh đang
nghiêng đầu nói gì đó với Trác Huy, bạn trai của Tư Tịnh, hình như không chề
chú ý đến câu chuyện bên này của đám con gái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3