Thế Giới Nghịch - Chương 042

CHƯƠNG 042

“Ellis,” Bà Levine
nói. “cái ống đó là gì vậy?”

Con trai bà đang cầm
một hộp kim loại màu bạc có một chiếc tách nhựa ở đầu. Anh và mẹ đang trong
phòng khách ở nhà bố mẹ ở Scarsdales. Bên ngoài, công nhân đang nện búa vào
gara. Sửa chữa lại gara: chuẩn bị để bán căn nhà.

“Cái gì trong cái ống
đó vậy?” Bà lại hỏi.

“Đây là một loạt thuốc
trị liệu mới về gien.”

“Mẹ đâu cần loại thuốc
này.”

“Nó phục hồi tuổi xuân
cho làn da của mẹ. Làm làn da trẻ lại.”

“Mày đâu có nói với bố
mày như vậy.” Bà nói. “Mày nói với bố là thuốc này sẽ cải thiện đời sống tình
dục của ông ấy.”

“Ờ thì…”

“Ông ấy bảo con làm
vậy, đúng không?”

“Không.”

“Nghe này.” Bà nói.
“Mẹ không muốn cải thiện đời sống tình dục gì ráo. Ngay lúc này đây, mẹ chưa
bao giờ hạnh phúc hơn thế.”

“Hai người ngủ trong
hai phòng khác nhau mà.”

“Bởi vì bố mày ngáy
quá.”

“Thuốc xịt này sẽ giúp
mẹ.”

“Mẹ có cần ai giúp
đâu.”

“Nó sẽ làm cho mẹ hạnh
phúc hơn, con hứa...”

“Mày chẳng bao giờ
nghe mẹ nói cả, hồi còn nhỏ mày đã như vậy rồi.”

“Kìa mẹ...”

“Mà mày cũng chẳng bao
giờ khá hơn chút nào, cả cuộc đời mày lúc lớn cũng thế.”

“Mẹ, con xin mẹ…”
Ellis bắt đầu cáu gắt. Suy cho cùng thì đúng ra anh không phải là người cần làm
việc này cho mẹ. Người em Aaron của anh mới là người phải làm. Aaron là đứa con
cưng của mẹ. Nhưng Aaron nói có hẹn ở tòa. Vì vậy mà Ellis bị kẹt trong tình
huống này.

Anh cầm chiếc hộp di
chuyển về phía mẹ.

“Tránh xa tao ra,
Ellis.”

Anh vẫn tiến lại gần.

“Tao là mẹ mày,
Ellis.”

Bà giẫm lên ngón chân
anh. Anh rú lên đau đớn và trong chốc lát chộp lấy gáy của mẹ, đẩy cái hộp lên
mũi mẹ rồi bóp hộp. Bà vặn mình quằn quại.

“Tao không chịu! Tao
không chịu!”

Nhưng bà đang hít thứ
thuốc ấy vào. Bà hít thứ thuốc ấy trong nỗ lực chống cự quyết liệt.

“Không, không, không!”

Anh giữ yên cái hộp
một lúc. Như thể anh đang siết cổ mẹ vậy, chính cái lực siết ấy, chính cái cảm
giác ấy, khi mẹ vùng vẫy trong đôi tay anh. Cảm giác đó làm anh khó chịu tột
cùng. Phần thịt hai bên má của bà cọ vào ngón tay anh khi bà vặn mình chống cự.
Anh ngửi thấy mùi phấn trang điểm của mẹ.

Cuối cùng Ellis bước
ra xa.

“Sao mày dám!”
Bà nói. “Sao mày dám!” Bà hối hả chạy ra khỏi phòng, mình đầy mồ hôi.

Ellis dựa lưng vào
tường. Anh thấy chóng mặt khi phải níu kéo mẹ mình như vậy. Nhưng mình phải làm
như vậy, anh tự nhủ. Mình phải làm như vậy.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3