Thế Giới Nghịch - Chương 018
CHƯƠNG 018
Đó là cách thư giãn của
riêng hắn, Brad Gordon biết như vậy, nhưng thử giải thích chuyện đó với người
khác xem nào. Một anh chàng độc thân ngày nay phải cẩn trọng. Đó là lý do tại
sao hắn luôn mang theo một chiếc PDA và một chiếc điện thoại di động mỗi khi
ngồi ở phần khán đài rẻ tiền của trường. Hắn sẽ giả vờ gửi tin nhắn và nói
chuyện điện thoại, như một bậc phụ huynh bận rộn. Có lẽ như một người chú. Mà
hắn không phải lúc nào cũng đến đây, chỉ một hai lần một tuần trong mùa bóng.
Khi ấy hắn chẳng có gì khác để làm.
Dưới ánh nắng ban trưa, những
thiếu nữ lăng xăng trong quần soóc và vớ ngang gối trông thật đáng yêu. Học
sinh lớp bảy - cặp giờ lều khều lóng ngóng, bộ ngực phổng phao hầu như không
tâng nẩy khi chạy. Vài cô bé trong số đó
cũng có da có thịt, cặp mông đã phát triển, nhưng đa số còn giữ được cái chất
đáng yêu trẻ con. Chưa phải là phụ nữ, nhưng không còn là cô bé nữa. Hồn nhiên,
ít ra là như vậy trong một thời gian.
Brad chọn chỗ ngồi thường lệ của mình, nửa
trên khán đài và lệch về một bên, như thể hắn đang giữ khoảng cách với người
khác để nghe các cuộc gọi làm ăn riêng tư vậy. Vừa cúi đầu chào những khán giả
thường xuyên, các bậc ông bà và những cô hầu gốc Tây Ban Nha, hắn vừa rút PDA
ra và đặt di động lên đầu gối. Hắn lấy bút cảm ứng ra rồi bắt đầu gõ vào PDA,
làm như thể hắn quá bận rộn không thể ngắm nhìn mấy cô bé được vậy.
“Xin lỗi.”
Hắn nhìn lên. Một cô bé người châu Á đang
ngồi xuống cạnh hắn. Hắn chưa gặp cô bao giờ nhưng cô nàng xinh thật. Có lẽ
chừng mười tám tuổi gì đấy.
“Em thật tình, thật tình xin
lỗi.” Cô nói. “Em phải gọi cho bố mẹ của Emily,” Cô nghiêng đầu về phía một cô
bé trên sân bóng. “nhưng máy em hết pin rồi. Em có thể dùng điện thoại của anh
không? Chỉ một phút thôi?”
“Ồ, được chứ.” Hắn nói, đưa cho cô chiếc
điện thoại.
“Chỉ gọi nội hạt thôi mà.”
“Không sao đâu.”
Cô gọi nhanh, nói gì đó về chuyện thời gian
trận đấu đã qua ba phần tư và chẳng bao lâu nữa họ có thể đến đón cô. Hắn giả
vờ không nghe. Cô trả lại điện thoại cho hắn, tay cô đụng tay hắn.
“Này, cảm ơn nhé.”
“Không có chi.”
“Trước giờ em chưa thấy anh coi trận nào
cả.” Cô nói. “Anh có thường đến đây không?”
“Không thường như mong muốn. Em biết đó, bận
công việc mà.” Bradley chỉ xuống sân bóng. “Người nào là Emily?”
“Tiền đạo cánh giữa ấy.” Cô chỉ một cô gái
da màu ở bên phía kia sân.
“Em là bạn của bạn ấy.
Kelly.” Cô đưa tay ra, bắt tay hắn.
“Brad.” Hắn nói.
“Rất vui được gặp anh, Brad. Mà anh có đến
đây với...?”
“À, cháu gái anh hôm nay đi nha sĩ.” Hắn
nói. “Anh đến đây rồi mới biết.” Hắn nhún vai.
“Ông chú tốt nhỉ. Bạn ấy chắc biết ơn anh
đến đây lắm đấy. Nhưng trông anh trẻ vậy mà đã làm chú của người ta rồi.”
Hắn mỉm cười. Vì một lý do nào đó hắn thấy
hồi hộp. Kelly đang ngồi rất gần, đùi cô gần như đụng vào đùi hắn. Hắn không
dùng PDA hay điện thoại được. Chưa có ai ngồi gần như vậy bao giờ.
“Bố mẹ em lớn tuổi lắm.” Kelly nói. “Khi em
sinh ra thì bố đã năm mươi.” Cô chăm chú nhìn sân bóng. “Em đoán chắc vậy nên
em mới thích những anh chàng lớn tuổi hơn mình.”
Hắn nghĩ, Cô bé bao nhiêu tuổi đây? Nhưng
hắn không tìm được cách hỏi cô mà không lộ liễu.
Cô giơ bàn tay lên săm soi, mấy ngón tay
choãi rộng ra.
“Em vừa làm móng tay.” Có nói. “Anh thích
màu này không?”
“Ừ. Màu đẹp lắm.”
“Bố em ghét em làm móng tay lắm. Bố nghĩ
như thế làm em trông chững chạc quá. Nhưng em nghĩ màu này đẹp mà. Yêu nóng
bỏng. Tên của màu này đấy.”
“Ừ...”
“Dù gì thì con gái đứa nào cũng làm móng
tay hết mà. Ý em là, làm ơn đi.
Hồi lớp bảy em đã làm móng tay rồi. Với lại em giờ cũng ra trường rồi.”
“Ồ, em ra trường rồi?”
“Phải, năm ngoái.” Cô
mở bóp ra rồi lục lọi bên trong. Ngoài thỏi son môi, chìa khóa xe, iPod, và hộp
trang điểm ra, hắn để ý thấy một vài điếu cần sa bọc trong bao ni lông và một
dải bao cao su có màu kêu lốp bốp khi cô đẩy chúng qua lại.
Hắn ngoảnh mặt đi.
“Vậy bây giờ đang học
đại học ư?”
“Không.” Cô nói. “Em
nghỉ một năm.” Cô mỉm cười với hắn. “Điểm của em không tốt lắm. Ham chơi quá
mà.” Cô moi ra một chai cam vắt nhỏ bằng nhựa. “Anh có vodka không?”
“Không.” Hắn ngạc
nhiên nói.
“Rượu gin?”
“À, không…”
“Nhưng anh mua được mà
phải không?” Cô mỉm cười với hắn.
“Anh nghĩ là được.”
Hắn nói.
“Em hứa sẽ trả tiền
lại cho anh.” Cô nói, miệng vẫn mỉm cười.
Mọi chuyện xảy ra như
vậy đấy.
Họ rời khỏi sân,
người này đi được vài phút thì tới người kia. Bradley đi trước và vào bãi xe
ngồi đợi, mắt nhìn cô bé đi về phía hắn. Cô mang dép lê, mặc váy ngắn, và một
chiếc áo ren trông như loại áo mặc đi ngủ. Mà thời nay đứa con gái nào cũng đều
ăn mặc như vậy cả. Chiếc túi khổng lồ đụng vào hông cô khi cô bước đi. Cô châm
một điếu thuốc rồi leo vào trong xe. Cô lái một chiếc Mustang màu đen. Cô vẫy
tay với hắn.
Hắn nổ máy, lăn bánh,
rồi cô theo sau.
Hắn nghĩ, Đừng
hy vọng cao quá. Nhưng sự thật thì, hắn đã hy vọng mất rồi.