Thế Giới Nghịch - Chương 016

CHƯƠNG 016

Khu rừng
hoàn toàn tĩnh lặng. Không có tiếng kêu của ve sầu, không tiếng chim mỏ
sừng, cũng không có con khỉ nào râm ran từ xa. Hoàn toàn tĩnh lặng - và chẳng
có gì đáng ngạc nhiên, Hagar nghĩ. Anh lắc đầu nhìn mười đoàn thợ ảnh từ khắp
nơi trên thế giới đang túm tụm thành những nhóm nhỏ trên mặt đất, vừa nhòm lên
đám cây cối trên đầu vừa bảo vệ ống kính khỏi hơi ẩm đang nhỏ giọt. Anh đã bảo
họ giữ yên lặng và thực sự thì chẳng ai nói gì cả. Đội người Pháp hút thuốc.
Mặc dù đội người Đức vẫn duy trì sự yên lặng, tay thợ ảnh trong đội cứ liên tục
huênh hoang đánh ngón tay ra hiệu cho trợ lý của mình làm cái này cái kia. Đội
người Nhật đến từ đài NHK thì yên lặng, nhưng bên cạnh họ, đội CNN từ Singapore
hết xì xào to nhỏ lại đổi ống kính, làm những hộp kim loại va vào nhau lốp cốp.
Đội Sky TV của Vương quốc Anh từ Hồng Kông ăn mặc không được thích hợp lắm. Họ
đã tháo giày chạy bộ ra và đang gỡ đỉa khỏi kẽ ngón chân, vừa gỡ vừa chửi tục.

Vô vọng.

Hagar đã
cảnh báo những công ty này về điều kiện ở Sumatra và sự khó khăn khi quay phim
ở đây. Anh đã khuyến cáo họ nên gửi những đội chụp ảnh thú hoang dã có kinh
nghiệm thực tế. Chẳng ai nghe lời anh cả. Thay vào đó, họ đã gấp rút đưa những
đội ảnh có mặt gần nhất đến Berastagi, và vì vậy một nửa số đội ảnh để tài năng đứng chờ, micro sẵn sàng, như thể họ
đang mai phục một nguyên thủ quốc gia vậy.

Họ đã chờ được ba
tiếng đồng hồ rồi.

Cho tới giờ, con đười
ươi biết nói vẫn chưa xuất hiện, và Hagar sẵn sàng đánh cược là nó sẽ không bao
giờ xuất hiện. Hagar bắt gặp ánh mắt một thành viên trong đội người Pháp và ra
hiệu cho anh ta dập thuốc lá. Gã này nhún vai và quay lưng lại với Hagar. Gã
tiếp tục hút thuốc.

Một thành viên của đội
người Nhật đã len lỏi qua cả nhóm và đứng cạnh Hagar. Anh ta thầm thì:

“Khi nào thì con thú
đó đến?”

“Khi nào yên lặng đã.”

“Vậy ý anh là không
phải hôm nay?”

Hagar làm một cử chỉ
bất lực, lòng bàn tay ngửa lên.

“Mình đông quá à?”

Hagar gật đầu.

“Ngày mai chắc chúng
tôi sẽ đi một mình.”

“Được thôi.” Hagar
nói.

Ngay lúc đó một gợn
sóng náo động lan tỏa khắp các đội; họ bật dậy cầm máy ảnh, chỉnh kiềng đỡ, rồi
bắt đầu quay phim. Hagar nghe nhiều giọng xì xào bằng nhiều thứ tiếng. Gần đó,
người đàn ông từ đội Sky TV đưa micro lên gần môi và nói bằng giọng thì thầm
như với khán giả trên sân khấu: “Chúng tôi đang đứng đây, sâu trong rừng rậm xa
xôi ở Sumatra, và kìa, ngay bên kia đường, chúng tôi thấy con vật đã khiến cả
thế giới phải suy đoán đủ điều - con tinh tinh mà người ta cho là biết nói và,
đúng vậy, ngay cả chửi thề nó cũng biết.”

Chúa ơi, Hagar nghĩ. Anh quay sang nhìn xem họ đang quay gì. Anh thoáng thấy bộ
lông nâu nâu và một cái đầu màu sẫm. Con thú rõ ràng thấp hơn sáu chục phân, và
gần như ngay lập tức nó kêu lên tiếng rên rỉ khe khẽ của loài khỉ macaque đuôi
lợn.

Nhóm quay phim giật
nảy người. Những chiếc micro như một rừng họng súng chĩa về phía con thú đang
di chuyển thoăn thoắt. Họ nghe thấy nhiều tiếng rên hơn từ tán lá đằng xa. Rõ
ràng là một đàn khá đông đang ở đây.

Đội người Đúc nhận ra
nó trước tiên. “Nein, nein, nein!” Tay quay phim cáu kỉnh bước ra xa
chiếc máy quay. “Es ist ein macaque.”

Chẳng mấy chốc vòm cây
trên đầu va vào nhau xào xạo khi chừng chục con khỉ macaque đung đưa qua khu
vực du khách đang đứng và hướng về phía Bắc.

Một gã người Anh quay sang Hagar.

“Vậy còn con tinh tinh đâu?”

“Đười ươi.” Hagar nói.

“Con gì cũng được. Nó đâu?” Giọng ông ta
nôn nóng.

“Nó đâu có lịch hẹn.” Hagar nói.

“Có phải đây là nơi nó thường lui tới
không? Phải không? Mình có thể để lại chút thức ăn cho nó không, cái gì đó để
thu hút nó? Giả tiếng kêu mời giao phối được không?”

“Không.” Hagar nói.

“Không còn cách nào để thu hút nó à, vậy
thôi sao?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Mình chỉ ngồi đây và hy vọng mọi chuyện
tốt đẹp hay sao?” Tay nhà báo liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Họ cần băng hình
trước buổi trưa.”

“Thật không may,” Hagar nói. “chúng ta đang
trong rừng. Chuyện gì tới sẽ tới. Thế giới tự nhiên mà.”

“Nếu nó biết nói thì đâu có tự nhiên.” Tay
quay phim nói. “Và tôi không định dành cả cái ngày chết giẫm này chỉ để quay
phim đâu.”

“Tôi không biết phải nói gì với ông.” Hagar
nói.

“Tìm cho tôi cái con khỉ chết tiệt đó!” Gã
hét lên. Tiếng hét của gã khuấy động đám khỉ macaque trong rừng cây, làm chúng
vừa chạy lon ton vừa rên rỉ.

Hagar nhìn những người khác. Tay quay phim
người Pháp nói:

“Giữ im lặng được không? Cho mọi người
nhờ.”

“Cút mẹ ông đi, đồ khốn nạn.” Gã người Anh
nói.

“Từ từ nào, anh bạn.” Một người đàn ông
khổng lồ trong đội người Úc bước tới đặt tay lên người Anh, gã tung một cú đấm
vào ngang hàm ông ta. Tay người Úc này chụp được và xoắn tay gã, rồi xô gã về
phía chiếc kiềng đỡ máy quay của gã. Chiếc kiềng đổ ập xuống, tay quay phim thì
ngã sóng soài. Cả đội người Anh còn lại nhảy bổ vào tay người Úc, đồng đội
người Úc xông vào bảo vệ ông ta. Nhóm người Đức cũng vậy. Chẳng mấy chốc, ba
đội đều khoa tay múa chân. Khi chiếc kiềng của đội người Pháp đổ xuống rồi máy
quay của họ dính đầy bùn đất, những đội khác cũng bắt đầu chọi nhau.

Hagar chỉ nhìn trân trân.

Không có đười ươi hôm nay, anh nghĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3